[Kết cục cuối - Chương 9] Chuông gió

Chuông gió

Vĩ Ngư

Edit by LynnNgucy


– Kết cục cuối –


138. Chương 9

Quả như lời Lạt Ma Tang Châu nói, Quý Đường Đường hồi phục rất nhanh, hôm sau khi tiễn Lạt Ma Tang Châu đi biểu hiện của cô đã chẳng khác gì người bình thường, còn túm lấy góc áo của Ương Tông nói: "Ương Tông, mọi người phải sớm quay về đấy, chùa Tang Trát không có người thì chẳng có gì vui."

Ương Tông có chút rầu rĩ, cậu biết Quý Đường Đường sẽ trở về đất Hán, tuy thầy nói lúc nào chị ấy khỏe lại thì "có thể" sẽ trở về nhưng đó là chuyện sau này, ai có thể nói chắc được? Từ nhỏ cậu đã lớn lên ở chùa Tang Trát, ngoại trừ thầy và các sư anh sư bác ra thì chỉ tiếp xúc với những tín dân đến cầu nguyện, Quý Đường Đường là người bạn duy nhất của cậu.

Nhìn Quý Đường Đường leo lên xe Nhạc Phong, cậu không kìm được mà hỏi Lạt Ma Tang Châu: "Thầy ơi, cứ thế mà giao chị ấy cho người khác không sao chứ ạ? Lạp Mỗ là bạn của chúng ta mà."

Tang Châu nói: "Bạn của cô ấy đến tìm cô ấy, cũng đến lúc Lạp Mỗ phải đi rồi."

Ương Tông không kìm được mà cãi lại: "Nhưng Lạp Mỗ đâu có nhận ra anh ta."

Lạt Ma Tang Châu nở nụ cười, giơ tay chỉ về phía con đường cái bên ngoài bệnh viện: "Con nhìn thấy gì?"
Giờ đang là buổi sáng, trên đường người đến người đi, Ương Tông mở to mắt nhìn hồi lâu, chần chừ đáp lại một câu: "Rất nhiều người."

"Nhiều người như vậy, vì sao Lạp Mỗ chỉ đi theo cậu ấy? Ương Tông, có lúc đừng để cho ngũ quan che đậy, dùng tâm soi lòng, lắng nghe xem giọng nói sâu bên trong cõi lòng mình. Trái tim Lạp Mỗ đã nhận ra cậu ấy, chúng ta không phải lo lắng nữa."

--------------------

Nhạc Phong quyết định đi theo tuyến Đại Bắc, đầu tiên là để trông coi đám Trần Nhị Bàn, thứ hai là tuyến Bắc có phong cảnh độc đáo, anh muốn giúp Quý Đường Đường giải sầu một chút, "mở rộng cảm quantheo như lời Lạt Ma Tang Châu nói, thứ ba là vì Đa Mã cũng nằm trên tuyến Đại Bắc, anh muốn thăm nơi Đường Đường đã sống.

Nhưng rất nhanh khoảng cách giữa anh và đám Trần Nhị Bàn bị kéo xa, nguyên nhân là anh liên tục dừng xe, bình thường Quý Đường Đường chỉ cần chỉ ra ngoài cửa sổ "Ô" một tiếng là anh liền dừng xe lại, nào là cỏ khô chất đống, hay một con chó Ngao Tây Tạng trên cổ buộc một cái vòng đỏ sẫm, rồi những chú bò Tây Tạng trên lưng phủ những tấm chăn lông cừu rực rở, cô đều thấy hiếu kỳ, Nhạc Phong sẽ dắt cô đến gần xem cho đã nghiện, Trần Nhị Bàn ở đằng trước chờ đến mòn mỏi, có lần không nhịn được lái xe quay lại tìm, kết quả thiếu chút nữa thổ huyết: "Phong Tử, cả con đường đều là cái này, có gì hay mà xem chứ, hả? Hơn nữa không phải cô ta ở đây một năm rồi à, không phải ngày nào chả thấy ư?"
Nhạc Phong chẳng đế ý đến anh ta nói gì, chỉ yên lặng ngồi trên cỏ chờ Đường Đường, coi Trần Nhị Bàn như không khí, được một lúc Quý Đường Đường xem đủ rồi mới qua kéo Nhạc Phong, anh liền nhanh chóng nhảy lên: "Đi."

Quý Đường Đường cười khanh khách, nhìn Trần Nhị Bàn nói: "Tôi thích anh ấy."

Trần Nhị Bàn tức giận: "Vì sao?"

"Anh ấy ngoan ngoãn nghe lời."

Trần Nhị Bàn quát cô: "Thế tôi đây mà ngoan ngoãn nghe lời thì cô cũng thích tôi à?"
"Không thích."

"Vì sao?"

Quý Đường Đường nghiêng đầu nghĩ một lúc lâu, sau đó thốt ra một câu khiến Trần Nhị Bàn tổn thương vô cùng.

"Anh béo!"

Nhạc Phong đứng bên cạnh ôm bụng cười ngất ngưởng, Trần Nhị Bàn lệ tuôn đầy mặt: "Ông đây không đi với các người nữa."

Xe của Trần Nhị Bàn lao đi, để lại một đống bụi đất, sau đó cũng không chờ Nhạc Phong nữa, chỉ đi được một lúc đi gửi tin nhắn báo cho anh họ đang đứng ở đâu, dù sao thì theo tần suất dừng xe của Nhcj Phong, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng dài, lần nhắn cuối cùng, Trần Nhị Bàn đã chẳng còn trông chờ gì vào anh nữa, chỉ gửi một tin nhắn nói: Hai người cứ chậm rãi mà yêu đương đi, bọn tôi muốn di "Hết Thố Lại Thố."

Trong tiếng Tạng, "Hồ" được gọi là "Thố", ví dụ như ba thánh hồ lớn nổi tiếng của Tây Tạng là Nạp Mộc Thố, Dương Trác Ung Thố, Mã Bàng Ung Thác. Trên tuyến đại Bắc có rất nhiều nơi nổi tiếng có chữ "Thố",  Cho nên tuyến du lịch Đại Bắc thường được gọi là "Hết Thố Lại Thố", mà điểm cuối của tuyến Đại Bắc là Sắc Lâm Thố, nơi này còn đẹp hơn một số chỗ được gọi là Thánh hồ, nhưng dân bản xứ không chịu tuyên truyền, không có ý tưởng khai thác.

"Chỉ cần khai thác là mấy người Hán các vị lại đến, nhiều du khách lắm, ây dà, không muốn không muốn."

Có điều đi "Hết Thố lại Thố"trước cũng chẳng ảnh hưởng đến vận may của Nhạc Phong và Quý Đường Đường, khi đi ngang qua hồ nước mặn Trà Tạp, bọn họ nhìn thấy một đàn lừa hoang Tây Tạng.

Vẫn là Quý Đường Đường phát hiện ra trước, tiếng "Ô" của cô được thay thế bằng chữ "Woa" đầy kinh ngạc, xe của Nhạc Phong vừa dừng lại, cô đã gấp gáp hạ cửa kính xuống, nhoài nửa người ra ngoài.

Nhạc Phong ôm lấy cô từ phía sau: "Đường Đường, ngồi xuống, cẩn thận ngã."

Quý Đường Đường ngồi xuống một cách không tình nguyện, hơi bực bội, nhưng lại không thể lái xe đến quá gần, nếu nghe thấy tiếng động cơ xe, đàn lừa hoang kia sẽ kinh hãi chạy tán loạn, Nhạc Phong lấy kính viễn vọng ttong ba lô trên ghế sau đưa cho cô: "Cầm lấy mà xem."

Quý Đường Đường sướng điên người, mắt dán vào kính viễn vọng, ngắm không chớp mắt.

Đã là chạng vạng, trời hơi sẩm tối, mặt hồ Trà Tạp như được phủ một tầng sương mỏng, xa xa ven hồ, đất vàng hòa vào đám lừa hoang đang chạy nhảy đẹp tựa như một bức họa.

Cũng không lâu sau, đám lừa hoang chạy mất tăm mất tích, trời bắt đầu trút xuống những hạt mưa nhỏ tựa lông trâu, tầm nhìn chỉ còn lại mặt hồ xanh ngọc và mấy đống muối chồng chất như tuyết bên ven hồ.

Quý Đường Đường thở dài một tiếng rầu rĩ, Nhạc Phong ôm lấy cô từ phía sau, hôn nhẹ lên gò má cô: "Đi nhé?"

"Không đi."

Không đi thì không đi, Nhạc Phong cứ thế lẳng lặng ngồi cùng cô, nơi này cách thị trấn một quãng đường, xung quanh khá yên tĩnh, thirng thoảng lại có một con vịt vàng ngoi lên mặt hồ, một lát sau trời tối hẳn, những đốm sáng nhỏ bay lên từ ven hồ, chi chít, có đám đậu bên bờ hồ, có đám như rơi xuống hồ.

Tiết trời đất Tạng khi đêm xuống độ ấm sẽ hạ xuống cực nhanh, Nhạc Phong quay cửa kính xe lên một chút, lấy khăn quàng cổ của mình quấn phân nửa gương mặt cô lại rồi dùng tay mình bao lấy bàn tay cô ủ ấm.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, Quý Đường Đường dụi mặt vào ngực anh, ậm ờ nói một câu: "Mệt quá."

"Đi nhé?"

"Không đi."

Nhạc Phong quay cửa kinh xe lên, mở điều hòa lớn nhất, tắt hết đèn xe, không còn ánh sáng, đêm tối đến lạ kì, sao cũng sáng đến vô cùng, giữa không trung lóe lên một vệt sáng, một ngôi sao băng kéo theo cái đuôi thật dài lao xuống, Nhạc Phong lấy một chiếc chăn từ ghế sau khoác lên người cô: "Đường Đường, ngoan, mau ngủ đi."

Quý Đường Đường nhắc nhở anh: "Anh chưa đọc kinh Độ Mẫu cho em."

Nhạc Phong thầm mắng mình sơ xuất, nhanh chóng mở đèn trần lên, lấy quyển kinh Lạt Ma Tang Châu từ trong hộc đồ đằng trước, vốn anh tưởng chỉ cần đọc theo phiên âm tiếng Hán là được, ai ngờ trong sách toàn chữ hiếm gặp, phiên âm chẳng hề ăn khớp, mở đầu là "Cúi lạy thánh độ mẫu chí tôn, cúi lạy cứu độ mẫu."Nhạc Phong cứ thế đọc từng chữ, căn bản không biết dừng ở đâu, đọc ngắc ngứ, cảm thấy mấy hòa thượng trong phim niệm rất dễ dàng, đến lượt mình, mới niệm được nửa đoạn đã toát cả mồ hôi.

Quý Đường Đường mới đầu còn mở mắt nghiêm túc nghe, rồi lại không nhịn được cười, cô nghe đã quen rồi, đổi người khác nghe sẽ chỉ thấy niệm không được trôi chảy nhưng cô thì biết sai chỗ nào, cho nên cười sấp cười ngửa trong lòng Nhạc Phong.

"Nhạc Phong, anh đọc không hay bằng Ương Tông."

Nhạc Phong đang định đáp lại là "Anh đâu phải người chuyên đọc kinh." thì bỗng nhiên phản ứng kịp, trái tim như sắp vọt lên cổ họng: "Đường Đường, em vừa gọi anh là gì?"
Quý Đường Đường cũng nhìn ánh, ánh mắt sáng ngời: "Nhạc Phong, không phải anh tên là Nhạc Phong à, đến cả tên mình anh cũng không nhớ ư?"
Vành mắt Nhạc Phong nóng ran, muốn nói nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng bờ môi mấp máy, thấp giọng nói: "Ừ, anh đọc không hay bằng Ương Tông."

Quý Đường Đường nói: "Để em niệm cho anh nghe nhé."

Côn vươn tay tắt đèn trần đi, Nhạc Phong ôm lấy cô, nhẹ giọng hỏi: "Không bật đèn à?"

"Không cần, em nhớ hết rồi."

Nhạc Phong thấy lạ: "Em đọc thuộc được?"

"Lạt Ma Tang Châu muốn em thuộc, ngài ấy nói, lúc nào thấy đau khổ thì hãy niệm kinh Độ Mẫu, có chư Phật giúp đỡ sẽ có thể giải thoát khỏi những thứ khổ nạn sợ hãi."

Cô rúc vào lòng Nhạc Phong, đổi sang một tư thế thoải mái, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu nhẹ giọng ngâm nga.

Quý Đương Đường đúng là nghe quen niệm thuộc, âm thanh trầm thấp vang lên vô cùng trôi chảy, những lời răn dạy từ kinh Phật vốn có sức mạnh trấn an lòng người, giữa đêm khuya vắng vẻ, âm thanh ấy cứ ngân nga, tựa như truyền tới từ nơi xa, nhưng nghe kỹ thì lại quanh quẩn bên tai mình, Nhạc Phong nhẹ nhàng ôm lấy cô, bỗng nhiên ngẩn người.

Anh nhớ đến người cha bị chết cháy của mình, nhớ đến người mẹ đã trở mặt thành thù, đến Miêu Miêu, Khiết Du, chị Nhạn Tử, Cửu Điều, Mao Ca, Tương Dung, những người đã từng đi qua cuộc đời anh, người khiến anh thấy thói đời nóng lạnh, người khiến anh cảm nhận được ấm áp anuir, có người anh đã từng muốn nỗ lực níu giữ, cuối cùng càng lúc càng xa, thậm chí trở mặt thành thù, có người lúc đó chỉ quen biết sơ sơ vậy mà cứ thế bên anh bao năm. Cho đến giờ, dù là bạn tốt tri kỷ, có thể ngày mai còn gặp đấy nhưng ngoảnh mặt đi đã thành vĩnh biệt....

Cuộc sống thường diễn ra không theo ý mình, vận mệnh cũng chẳng dịch chuyển vì ý chí của bạn, nó giống như một bàn tay có thẩ lật ngang trời đất, nhẹ nhàng gẩy bạn một cái, thế giới của bạn sẽ tan vỡ không còn một mảnh, nhưng may mắn thay, đến cuối cùng, sau tất cả những phồn hoa, người đang nằm trong lòng chính là người anh muốn giữ lại nhất.

Một giọt nước mắt rớt xuống mặt cô, Quý Đường Đường sửng sốt một chút, nhẹ nhàng vươn tay chạm lên mặt Nhạc Phong, thấp giọng hỏi anh: "Anh khóc ư Nhạc Phong?"

Nhạc Phong nhẹ nhàng cầm lấy tay cô: "Đường Đường, cảm ơn em."

"Cảm ơn em vì chuyện gì?"

"Cảm ơn em đã đến Ca Nại, đã cho anh gặp được em. Cảm ơn em đã thích anh, vẫn luôn thích anh, cảm ơn em đã gọi đến số máy này, để anh biết em vẫn còn ở đây... Cảm ơn... Em vẫn còn tồn tại..."

Nhạc Phong nghẹn ngào nói không nên lời.

Quý Đường Đường thoáng hiểu ra, lại thấy ngỡ ngàng hơn, cô nhẹ giọng nói: "Nhạc Phong, anh đừng đau khổ nữa, em sẽ ở bên anh."

Nhạc Phong cúi đầu, hôn nhẹ lên mí mắt cô: "Được."

Anh còn một câu vẫn chưa nói, anh muốn nói với cô: "Cảm ơn em đã cho anh một mái nhà."

Thuở thiếu niên, từ khi bước khỏi ngôi nhà tan vỡ kia, anh chưa từng có nhà, anh cũng từng nỗ lực, từng thử, nhưng vận mệnh trêu ngươi, cơ duyên không hợp, cuối cùng cũng hóa bọt nước.

Nhưng lúc này, anh không nghĩ vậy, phóng tầm mắt qua lớp kính, khắp trời lóe lên ánh sao, từa như từng ngọn từng ngọn đèn dẫn lối người ta về nhà.

Nơi lòng yên bình chính là nhà.

Comments

  1. Cảm ơn chị Linh ạ. Chương này vừa cảm động vừa ngọt chết đi được 👍 Chỉ tội anh Nhị Bàn bị phũ 😂

    ReplyDelete
  2. Cám ơn bạn đã dành thời gian làm tiếp sách này.

    ReplyDelete
  3. Cảm ơn bạn vì tiếp tục truyện này! Mình thỉnh thoảng vẫn vào nhà bạn để xem có chương mới chưa. Hi vọng bạn sẽ sớm hoàn thành!

    ReplyDelete
  4. Cảm ơn bạn đã edit truyện. Mong bạn vẫn tiếp tục để hoàn thành <3

    ReplyDelete

Post a Comment