[Truyện ngắn] Đẻ mướn - Chương 1

Đẻ mướn


Tâm Thường


Edit by Linhmaroon


***Warning 18+, truyện có nhiều cảnh H trần trụi, dày đặc, thậm chí là phản cảm, tình tiết cực đoan, bạn nào dị ứng xin click back ngay cho ***


Iris02May2012001-700x700


 

Chương 1: Giả làm cha con

Cô gửi tiền sinh hoạt tháng này cho Hướng Lâm qua máy rút tiền, trong thẻ chỉ còn lại chưa đầy ba trăm ngàn.

Lại phải ra ngoài kiếm tiền.

Hướng Lam chỉ mới nói mấy câu qua điện thoại, Hướng Lâm đã giãy nảy lên, “Tôi biết thừa rồi! Chị không muốn quan tâm tôi nữa chứ gì! Ba tôi chết rồi, tất cả tài sản đều về tay mẹ chị, hai mẹ con chị định liên kết lại bỏ đói tôi chứ gì!”

Sau đó xạch một tiếng, cúp điện thoại.

Hướng Lam không buồn không giận, quay lại nhà trọ mới phát hiện chiếc váy dơ lần trước đã quên mang đi giặt, đó là bộ đồ hơn hai trăm ngàn duy nhất của cô. Lật cả tủ quần áo không có lấy một bộ đồ thích hợp. Cuối cùng đành mượn Thai Hân Hân trọ cùng một chiếc váy hoa màu hồng.

Thai Hân Hân rất gầy, váy mặc trên người Hướng Lam có chút chật. Nhất là phần ngực thít rất chặt. Cô xõa tóc xuống để che trước ngực mới dám ra cửa.

Khách lần này là một người đàn ông năm mươi tuổi, hơi hói đầu, bụng bia to đùng. Lúc thuê phòng còn quay đầu hỏi cô, “Mẹ biết con tới không?”
Hướng Lam ngẩn ra, lắc đầu, “Không biết.”

Cô tiếp tân liếc cô một cái, sự khinh bỉ trong mắt, Hướng Lam coi như không nhìn thấy.

Giả bộ cha con gì chứ, thực nực cười. Đúng là khiến người ta chán ghét.

Mà chán ghét hơn nữa, chính là cái bụng bự của gã này. Ở trên gường đè cô không thở nổi. Thở hồng hộc nằm trên người cô cử động, miệng còn kích động lẩm nhẩm, ‘Bảo bối bé nhỏ, con gái ngoan...”

Cô ngoảnh đầu qua một bên, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh của hai người trong tấm gương.

Thân thể trắng ợt không ngừng chuyển động trên người cô, làm cô chợt nghĩ đến mấy miếng thịt ba chỉ bán ngoài chợ. Phì một tiếng bật cười.

Gã đàn ông hôn lên cái miệng xinh xắn của cô một cái, “Gọi ba đi.”

Cô không lên tiếng, không phát ra bất cứ từ ngữ nào. Gã kia vươn tay móc ví tiền ra từ trong túi quần bên cạnh, rút ra một tờ giấy màu đỏ nhét vào trong tay cô, “Gọi một tiếng, một trăm ngàn.”

Vậy nên đêm đó cô kiếm được hơn năm trăm ngàn so với lúc bình thường.

Di động của cô đã hỏng lâu lắm rồi, màn hình không nhìn rõ chữ, sửa cũng cần có tiền, cô không nỡ.

Khi Hạ Khải Luân gọi điện cho cô, gã kia hình như sắp cao trào, mạnh mẽ cử động mấy cái, nằm phịch trên người cô thở hổn hển.

Cô khoác áo choàng tắm chạy ra ngoài hành lang mới dám nghe điện thoại.

Anh không báo trước với Hướng Lam đã từ Lân Thị chạy đến thăm cô, không ngờ lại thăm hụt. Đang do dự không biết làm sao, Hạ Khải Luân đột nhiên hỏi, “Em đang ở đâu đấy? Trễ vậy còn chưa về nhà ngủ.”

“Bạn em bị viêm ruột thừa cấp tính, em phải ở lại bệnh viện trông nó.” Cô chỉ cần thuận miệng cũng có thể nói láo.

Hạ Khải Luân có chút buồn bực, đành đi tìm một quán net qua đêm.

Cúp điện thoại, cô vừa quay người đã sợ đến hết hồn. Bên phía cánh cửa đối diện có một người đàn ông đang thẳng người dựa vào tường, mặt đầy hứng thú quan sát cô.

Nhìn mà khiến cô có chút mất tự nhiên, vội vã đẩy cửa bước vào trong.

Vợ của người đàn ông kia chậm rãi đi đến, “Chờ em à?”

Người kia cười cười, “Thẻ mở cửa phòng ở trên người em mà.”

...

...

Hôm sau không có tiết, Hướng Lam đi cùng Hạ Khải Luân chán chê cả một ngày. Buổi chiều, đứng ở bến xe đường dài, Hạ Khải Luân nhìn chằm chằm tấm vé lẩm bẩm, “Hay là mai anh về.”

Hướng Lam cười, “Cuối tháng em đến thăm anh.”

Cô cười lên trông rất đẹp mắt, Hạ Khải Luân vô cùng thích cái má lúm đồng tiền bên phải xinh xinh của cô. Tiết trời nóng bức, anh lại không nén được sự xao động trong lòng, kéo cô vào một gian trong phòng vệ sinh nam, ôm lấy cô hôn dồn dập.

Càng hôn càng kịch liệt, kéo khóa kéo phía sau chiếc váy của cô ra, bàn tay luồn vào ôm trọn lấy bầu ngực của cô. Hướng Lam nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, Hạ Khải Luân giống như đã phát điên kéo khóa quần xuống, vén váy cô lên, kéo luôn chiếc quần lót màu hồng xuống, đỡ lấy mông cô tiến vào.

Anh nói, Hương Lam, năm nay tốt nghiệp xong anh có thể đi làm kiếm tiền, chờ em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn nhé.

Hướng Lam quay đầu lại hôn anh.

Kết hôn là chuyện thần thánh cỡ nào, không hợp để nhắc đến trong phòng vệ sinh bẩn thỉu.

...

Thịt ba chỉ tìm cô thêm hai lần nữa. Cô nghĩ tháng này chắc không phải một đĩa cơm rang khoai tây thái chỉ phân làm hai bữa nữa rồi, gà Cung Bảo gì đó là ngon nhất. Có điều một tuần ăn hai lần là đủ rồi.

Thai Hân Hân giúp cô tìm một công việc dạy kèm tại nhà. Dạy tiếng Anh cho một cô bé sáu tuổi tên là Văn Văn. Thực ra tiếng Anh của cô chẳng ra gì, nhưng cô vẫn hay có duyên với trẻ con, bằng vào chút tiếng Anh cơ bản học được hồi trung học cùng với nụ cười cũng đủ để đối phó với đứa trẻ này.

Đối phó với ba của con bé, cũng chỉ cần thế là đủ.

Ba mẹ của Văn Văn đều là người làm ăn, ai cũng có sự nghiệp riêng. Không can thiệp vào chuyện của nhau.

Kể từ khi cô tới nhà họ Văn dạy thêm, một tuần có thể ăn gà Cung Bảo tới năm lần.

Văn Văn ở trong phòng nghiêm túc chép từ đơn. Cô cởi áo nằm trên sofa trong căn phòng đọc sách rộng lớn của ba Văn Văn dạy cho anh ta một thứ ngôn ngữ khác.

Thứ ngôn ngữ phát ra từ trong cổ họng khiến cho đàn ông mất hồn.

Mẹ của Văn Văn dường như đã phát hiện ra chuyện gì đó, cuối tháng, ba Văn Văn đưa cho Hướng Lam một một chiếc phong bì thật dày.

“Đây là học phí tháng này của Văn Văn.”

“Nhiều vậy sao?” Hướng Lam giữ lại một ít, đẩy chỗ còn lại cho anh ta.

“Văn Văn thích cô, đây cũng là thứ cô đáng được nhận.” Ba của Văn Văn nhét tiền vào trong túi xách của cô, áy náy cười một tiếng.

Hướng Lam là một cô gái thông minh, gật đầu một cái, “Cám ơn Văn tiên sinh, tôi đi đây.”

Ra khỏi biệt thự nhà họ Văn, trên đầu mặt trời chói chang, cô đến ngân hàng gửi hai ngàn đồng cho em trai. Sau đó mua vé xe chuẩn bị đến thăm Hạ Khải Luân, định cho anh một niềm vui bất ngờ.

Hạ Khải Luân không ở nhà, phòng anh khóa cửa. Tiễn Nhất rót cho cô một cốc coca, sau đó lại ngồi trước máy vi tính chơi phụ bản.

Trong phòng rất nóng, rất bức bối, rất dơ, rất loạn, Hướng Lam nghĩ ngồi yên cũng đổ mồ hôi, không bằng làm chút việc.

“Anh có quần áo gì cần giặt không? Đưa em giặt luôn một thể.” Hướng Lam bưng một chậu quần áo đến hỏi Tiền Nhất.

Nhưng rồi Hướng Lam có chút hối hận, quần áo dơ của Tiền Nhất gần như gấp hai lần của Hạ Khả Luân. Anh ta cũng chẳng khách khí, chẳng có lấy nửa điểm ngượng ngùng.

Quần áo treo kín cả ban công.

Tiền Nhất chơi hết phụ bản, đánh bang chiến xong, quay lại thành mở quán bán thuốc bán trang bị, lời ra vô số tiền. Anh ta thỏa mãn vặn eo, quay ra phía sau nhìn, không khỏi ngẩn ra. Hướng Lam đang cúi người, quần jean ngắn cũn. Giữa cặp đùi mảnh mai là một mảng tối mông lung.

Tiền Nhất vừa ngẩng đầu nhìn đã được mở rộng tầm mắt.

Hạ Khải Luân quay về, thấy Hướng Lam đang cầm chổi lau nhà mà giật cả mình, sắc mặt hơi biến đổi, tiện đà buông đồ trong tay xuống chào đón.

Hướng Lam cười cười, tầm mắt lại nhìn qua cô bé đi sau Hạ Khải Luân. Hạ Khải Luân nháy mắt với Tiền Nhất một cái, Tiền Nhất kéo cô bé kia vào phòng mình.

Ngày nghỉ, bốn người ăn một bữa trong một quán cơm nhỏ. Hạ Khải Luân mời.

Cô gái kia tên Cố Tuyết, không hay nói chuyện nhưng rất biết săn sóc người khác, luôn luôn gắp thức ăn cho Hạ Khải Luân và Tiền Nhất. Cô ta lại còn gắp cho Hướng Lam cái đùi gà to nhất.

Sau khi ăn xong, Tiền Nhất và Cố Tuyết về nhà trước, Hướng Lam và Hạ Khải Luân đi tản bộ xung quanh một vòng mới quay về, cùng nhau tắm rửa, vừa về phòng đã bị anh đẩy ngã, tách chân cô ra vọt vào.

“Mua cho anh đấy, không phải anh vẫn thích có một cái sao?” Xong chuyện, Hướng Lam lấy ra một chiếc zippo đưa cho anh, anh vui mừng, vừa ôm vừa hôn cô.

Nửa đêm cô thấy nóng nên tỉnh dậy, trở mình, nửa giường bên cạnh trống rỗng.

Cô nhón chân mở cửa, cửa nhà vệ sinh đóng chặt, bên trong phát ra tiếng vang nho nhỏ. Cô thử dò xét gọi một tiếng.

Hạ Khải Luân quả nhiên ở bên trong.

Hướng Lam nói, sao anh đi vệ sinh mà không bật đèn vậy.

Mở đèn cho anh, sau đó lại quay về phòng an tâm ngủ tiếp.

Hôm sau, Hướng Lam dậy sớm làm đồ ăn sáng, Tiền Nhất bỗng từ bên ngoài bước vào, chào cô một tiếng, hiển nhiên không ngờ lại gặp cô sớm như vậy.

“Anh ra ngoài sớm thế?” Hướng Lam vừa bọc mấy thứ linh tinh lại vừa hỏi.

“À, anh đi chạy bộ.” Tiền Nhất vừa đổi giày xong liền chui ngay vào phòng mình.

Hướng Lam nghĩ, người này thật thú vị, tập thể dục mà cũng mặc áo sơ mi.

Sau này cô mới biết, Tiền Nhất đêm đó căn bản không ở nhà. Cố Tuyết ngủ trong phòng của Tiền Nhất. Hạ Khải Luân nửa đêm không có ở trong phòng, là vì lúc ấy anh ta đang ở trong nhà vệ sinh cùng với Cố Tuyết, làm cái việc mà mấy giờ trước anh ta đã làm với cô.

Những chuyện này, đều là do Cố Tuyết một tháng sau đến tìm Hướng Lam, chính miệng nói với cô.

“Tôi không phải bạn gái của Tiền Nhất, tôi là bạn gái của Hạ Khải Luân.” Lúc Cố Tuyết nói những lời này, trên mặt mang theo một nụ cười nhạt. Hướng Lam cảm thấy Cố Tuyết cười đẹp hơn cô nhiều, hơn nữa, Cố Tuyết có hai má lúm đồng tiền, cô chỉ có một.

Cô vừa chia tay với Cố Tuyết, Hạ Khải Luân đã gọi điện tới, “Hướng Lam, em đừng nghe Cố Tuyết nói linh tinh, là cô ta vẫn theo đuổi anh, người anh yêu là em, anh sắp đến công ty ba cô ta thực tập, chờ anh vào được sẽ nghĩ cách chia tay với cô ta. Hướng Lam, người anh yêu là em, em phải tin anh!”

Hướng Lam chỉ cười, “Anh đừng gấp gáp, cứ làm đề cương và luận văn tốt nghiệp cho tốt, không phải anh nói chờ em tốt nghiệp sẽ kết hôn sao? Không kiếm tiền mà muốn cưới em à, không có cửa đâu.”

Thực ra thì Hướng Lam muốn nói, đúng vậy, muốn kết hôn với tôi ư, không có cửa đâu.

Từ năm lớp mười cô đã ở bên anh ta, cho dù không có tình cảm cũng có nhiều năm giao tình. Trong thời điểm tốt nghiệp quan trọng này, cũng không nên khiến anh ta bận lòng. Huống chi, giờ cô cũng chẳng có hơi sức đi giằng co mấy chuyện này.

Hướng Lâm đánh người ta bị thương, lại bị người ta kéo người đến đánh gãy xương sườn và chân trái. Cậu ta sợ người trả thù nên không dám báo cảnh sát, đành phải tự mình chi tiền thuốc thang, còn phải bồi thường cho người bị cậu ta đánh ba vạn đồng.

Hướng Lâm khóc rất lợi hại qua điện thoại, “Chị, ba chết rồi chỉ còn lại có mình em thôi, chị không thể bỏ mặc em được.”

Từ trước tới giờ cô chưa từng bỏ mặc nó. Thậm chí còn mặt dày đi tìm mẹ cô.

Kết quả giống như cô nghĩ: chẳng có kết quả gì.

Làm sao kiếm được một khoản tiền lớn như vậy đây? Hướng Lam buồn đến mức muốn đập đầu vào tường.

Cô lãng đãng bước đi trên đường, ngẩn ra nhìn một chiếc BenZ ánh bạc lóng lánh trước cửa một nhà hàng. Cô chỉ biết có BMW và BenZ, cảm thấy người đi xe loại đó đều là người có tiền. Có người chạy ra từ bên trong đụng vào cô một cái. Di động rớt xuống đất, tan xương nát thịt.

Cô thấp giọng thở dài một tiếng, nhặt mảnh vụn lên, rút thẻ sim ra.

“Xin lỗi, tôi có thể đền cho cô cái khác.” Giọng nói của người kia rất ngạo mạn, rút một tấm danh thiếp ra đưa cho cô, “Giờ tôi có việc gấp, đây là danh thiếp của tôi, cô có thể gọi điện cho tôi.”

Đúng là một tấm danh thiếp cao cấp. Khi Hướng Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng dưng sáng lòa.

Cô chỉ nhìn thấy bóng lưng và gương mặt bên của một người đàn ông, quan trọng là anh ta hình như chính là chủ nhân của chiếc BenZ kia.

Ba ngày sau, cô đứng trước siêu thị nhỏ dưới ký túc xá, bấm dãy số trên danh thiếp.

“Xin chào, tôi là Nhậm Hiên.”

“Nhậm tiên sinh, tôi tìm anh để lấy di động, anh có thể đưa tôi ngay được không?”

Sự trực tiếp của Hướng Lam, khiến cho Nhậm Hiên không thể không bật cười, nhìn thời gian bên góc phải máy vi tính, “Được thôi, một giờ nữa gặp ở quán cà phê Dạ Ngữ trên đường Nghiễm An.”

Comments

  1. Huong Lam that toi nghiep! Thanks em nhieu!

    ReplyDelete
  2. Ôi, lâu lắm mới đọc 1 truyện nhuốm mùi hiện thực đậm đặc như này, cảm thấy có chút thoải mái, cũng có chút ngạt thở :))
    Truyện này bn chương thế người?

    ReplyDelete
  3. *vỗ vỗ ngực* May quá. Chứ nếu không, dù là kết SE, sợ rằng ta vẫn sẽ lao đầu vào, con tim yếu đuối nhỏ nhoi lại chịu 1 hồi tra tấn mất thôi :))

    ReplyDelete
  4. wa~
    Không ngờ lâu thật là lâu, thật là lâu mới ghé vào nhà tỷ, ấy thế mà đã thấy một truyện H~
    Hic~~~~~
    Hềnh như tỷ đang thay đổi thì phải a~

    ReplyDelete
  5. Thay đổi là dư lào hở em ? _ ?

    ReplyDelete
  6. tỷ đang làm H nà~
    hay tại em nhầm nhỉ~

    ReplyDelete
  7. À~ chẳng lẽ ss không thể làm H à :-D

    ReplyDelete
  8. Thân con gái thiệt là khổ mà...

    ReplyDelete
  9. Cho chị hỏi cái là tiền tệ trong truyện này là của nước nào vậy em? Gửi cho em trai thì hai ngàn đồng mà kêu tiếng "ba" lại được trăm ngàn?

    ReplyDelete

Post a Comment