[Kết cục cuối - Chương 8] Chuông gió

Chuông gió

Vĩ Ngư

Edit by LynnNgucy


– Kết cục cuối –


137. Chương 8

Trần Nhị Bàn còn chưa hồi hồn lại, cảm thấy chỉ thiếu chút nữa thôi là nghĩ ra rồi: "Này, Phong Tử, cô ta không phải là cô gì... gì ấy nhỉ...."
Còn chưa dứt lời, anh ta đã bị Nhạc Phong túm cổ áo kéo sang một bên.
Nhạc Phong nhìn Lạp Mỗ chằm chằm, Lạp Mỗ ngồi đó đã bị Trần Nhị Bàn chọc cho tức đến phát khóc, đang cúi đầu dùng tay lau nước mắt, lau được một lúc liền ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Phong, trong khoảnh khắc khi ánh mắt chạm nhau, Nhạc Phong bỗng nhiên đứng không vững: "Đường Đường?"
Lạp Mỗ quỳ thẳng người nhìn anh chằm chằm, được một lúc, chắc là nghĩ người này dễ bắt nạt hơn Trần Nhị Bàn nên mới dữ dằn gằn một câu: "Xe của tôi!"
Nhạc Phong vô thức nói một câu: "Ừ, xe của em đấy"
Lạp Mỗ sửng sốt một lúc, không ngờ người này lại dễ bắt nạt đến thê, vốn đang dốc hết sức lực để cãi nhau, giờ lại không có đối thủ, cuối cùng đành phải hung dữ trừng anh một cái, sầm một tiếng đóng cửa xe lại.
Nhạc Phong đứng bất động tại chỗ, một lúc sau mới chống vào thân xe chậm rãi ngồi xuống, Trần Nhị Bàn hốt hoảng, cũng ngồi thụp xuống hỏi anh: "Phong Tử, ông làm sao thế?"
Nhạc Phong thấp giọng nói: "Không sao, ông để tôi bình tĩnh một chút."
Trần Nhị Bàn luống cuống tay chân đứng dây, người xung quanh thấy không còn gì hay để xem nữa cũng vừa bàn tán vừa tản đi, đám bạn phượt vừa chạy tới cũng tụ tập tốp năm tốp ba xì xào, mấy người Đa Mã hai mắt nhìn nhau, nhỏ giọng dùng tiếng Tạng hỏi thăm đám người Ương Tông.
Giữa đám đông, chỉ có Lạt Ma Tang Châu khẽ bật cười.
--------------------
 Không ai có thể kéo Quý Đường Đường ra khỏi chiếc xe kia, Ương Tông có đồng ý đưa cô về Tang Trát thế nào cũng không được, cô chỉ nói: "Không cần mấy người đưa nữa, Nhạc Phong sẽ lái xe đưa tôi đi."
Cũng như vậy, không ai có thể lên được chiếc xe kia, Nhạc Phong cố gắng nói chuyện với cô: "Đường Đường, anh là Nhạc Phong đây."
"Nhạc Phong không mặc quần áo như thế này."
Ý là: Anh là đồ lửa đảo
Nhạc Phong không còn cách nào khác, lại dè dặt trưng cầu ý kiến của cô: "Vậy anh có thể lên trên xe ngồi được không?"
Đáp án chắc như đinh đóng cột: "Không được, xe của Nhạc Phong!"
Nhạc Phong ngoan ngoãn ừ một tiếng, đi tới đài xi măng trên mặt cỏ gần đó ngồi xuống, Trần Nhị Bàn nổi giận, quát cô qua tấm kính: "Xe của cô à? Chưa thấy mặt dày như thế!"
Giữa cả đám người, chỉ có Trần Nhị Bàn là không khách khí với cô nhất, Quý Đường Đường hơi sợ anh ta, không dám lên tiengs, cho đến khi anh ta đi rồi mới nhỏ giọng lầu bầu một câu: "Xe của tôi đấy!"
Trần Nhị Bàn vốn đã béo, mới bốc hỏa lên lại càng nóng, tay quạt gió đặt mông ngồi xuống bên cạnh Nhạc Phong: "Làm thế nào đây, cứ để cô ta ở trong xe như thế à?"
Nhạc Phong căn bản không nghĩ đó là vấn đề: "Người đã nằm trong xe của ông đây rồi, còn sợ cô ấy chạy mất được à."
Trần Nhị Bàn ngẩng đầu nhìn Quý Đường Đường trong xe, vừa rồi bọn họ đã có được một số tin tức đại khái từ phía Lạt Ma Tang Châu, nhưng anh ta vẫn không nhịn được mà tức đến ngứa răng: "Đáng ra cô ta sinh bệnh, tôi không nên so đo làm gì, nhưng Phong Tử, ông không nhìn thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của cô ta à, mềm nắn rắng buông chính là cô ta. Ông xem, tôi nói cô ta cô ta đâu dám ho he gì, ông vừa mở miệng cô ta đã quát ông, đối với thể loại đầu óc mơ hồ này, ông phải dữ một chút, nếu không cô ta sẽ trèo lên đầu lên cổ ông đó."
Nhạc Phong cũng ngẩng đầu, nhìn Quý Đường Đường cười, một lúc sau nói một câu khiến Trần Nhị Bàn thiếu chút nữa mất máu: "Ông đây thích, liên quan quái gì đến ông."
Trần Nhị Bàn cáu đến độ nhảy dựng lên, đạp lên vai Nhạc Phong một phát, đồng thời âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, dự tính sẽ giống như hồi ở trong bộ đội, bị Nhạc Phong đuổi ba vòng tẩn cho một trận, ai ngờ Nhạc Phong lảo đảo một cái lại ngồi yên, đồng thời chậm rãi phẩy phẩy chỗ vừa bị đá: "Hôm nay tâm trạng của gia tốt, không so đo với nhà mi, đạp một lần còn tặng thêm một lần, nào nào, đạp tiếp đi!"
Trần Nhị Bàn nhìn anh như thấy ma: "Ông có bị bệnh không?"
Nhạc Phong cười ha hả, ngửa ra sau nằm luôn xuống mặt cỏ, hai tay gối đầu nhìn lên trời: "Có bệnh thì sao, cắn tôi à?"
Trần Nhị Bàn xì một tiếng, hầm hừ xoay người đi.
Bầu trời nơi sông Sư Tuyền xanh ngắt, không có lấy một tia tạp chất, Nhạc Phong nheo mắt nhìn bầu trời, không biết có phải do bị ánh nắng rọi vào hay không mà khóe mắt anh có chút cay cay, nhưng trong lòng lại đầy cảm giác kiên định.
Có người bước tới, vạt áo cà sa đỏ tươi, đôi giày vải đã sờn, Nhạc Phong chợt nhận ra đó là Lạt Ma Tang Châu, nhanh chóng chống người đứng dậy, trước mặt Lạt Ma anh không dám thô lỗ.
Lạt Ma Tang Châu chắp hai tay thành chữ thập, thi lễ với anh một cái, hỏi anh: "Có phải cậu đã quen biết Lạp Mỗ từ trước?"
Nhạc Phong nghĩ không nên giấu diếm, cũng không muốn giấu diếm: "Vâng."
"Ta nghe nói mấy ngày trước, Lạp Mỗ muốn gọi điện thoại cho một người, có phải là gọi cho cậu?"
"Vâng."
Lạt Ma Tang Châu gật đầu, dường như tất thảy đều nằm trong dự liệu, được một lúc ông lại hỏi: "Lạp Mỗ như bây giờ, cậu không lo lắng ư?"
Nhạc Phong không hiểu lắm: "Lo lắng gì ạ?"
"Cô ấy không nhớ ra cậu, chỉ như một đứa bé chưa hiểu biết gì."
Kể từ lúc nhìn thấy Quý Đường Đường, Nhạc Phong gần như chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cũng không hề cảm thấy đó là một vấn đề, anh suy nghĩ một lúc, vô cùng thành khẩn trả lời Lạt Ma Tang Châu.
"Thưa thượng sư Tang Châu, có thể gặp được Lạp Mỗ, con đã rất thỏa mãn rồi, đây là ông trời đã rủ lòng thương, con không dám yêu cầu nhiều hơn, con sợ quá tham lam sẽ không biết đủ, đến cả những thứ trước mắt cũng sẽ không giữ được, con thực sự đã mãn nguyện rồi, thực sự."
Nói xong lời cuối cùng, anh bỗng nhớ đến lần trước, Đầu Trọc cũng từng hỏi anh một câu như vậy, lúc đó anh còn chần chừ, còn lần này, câu trả lời của anh thực sự xuất phát từ đáy lòng.
Có lẽ là bởi vì, khoảng thời gian qua, anh đã mất mát triệt để, cho nên chỉ cần một chút bù đắp tìm lại được thôi cũng đủ để quý trọng vô cùng, không chữa khỏi cũng không sao, bình an bên cạnh là được rồi, sống những ngày tháng mơ hồ, ngày vui sướng, ngày khổ cực, ngày sầu bi cũng chỉ như thế mà thôi, nếu đã vậy, anh cứ từ từ chăm sóc cho cô là được, hai người cũng được ở bên nhau.
Lạt Ma Tang Châu cười rộ lên: "Có lúc, con người không có lòng tham, không đòi hỏi, Phật tổ sẽ ban cho càng nhiều. Cậu yên tâm, Lạp Mỗ sẽ khá hơn, trên thực tế, cô ấy đã dần khỏe lại rồi."
Nhạc Phong không hiểu lắm, Lạt Ma Tang Châu liền nhìn về phía chiếc xe: "Cậu nhìn cô ấy đi."
Nhạc Phong quay lại nhìn Quý Đường Đường trong xe, không ai tranh giành với cô, cô liền tự mình vui vẻ, phồng mang trợn má thổi thổi chiếc bùa bình an treo trong xe Nhạc Phong, một lúc lại tự thắt dây an toàn cho mình, được một lúc lại xé một tờ giấy lau đi lau lại cửa kính xe.
Lạt Ma Tang Châu nói: "Từ lúc biết Lạp Mỗ đến giờ, có lúc cô ấy khóc, còn phần lớn thời gian chỉ ngồi yên như vậy, không có cảm xúc gì. Một người bình thường không nên như vậy, người bình thường phải có thất tình lục dục, biết khóc biết cười, biết nổi giận. Trái tim của Lạp Mỗ không mở ra, giác quan cũng khép lại, người Đa Mã phóng khoáng lương thiện lại chân chất nhiệt tình, cô ấy sống ở đó, lại không hề bị bọn họ ảnh hưởng, phong cảnh Tạng Bắc đẹp như vậy, đến giờ cô ấy vẫn không nhìn thấy ---- một năm qua cô ấy sống ở Tạng Bắc cũng không khác gì ở bất cứ ngóc ngách nào, cô ấy chỉ sống trong thế giới của mình, khiến cho nỗi đau khổ của mình phóng đại đến vô hạn, cơ thể con người cần được cung cấp rất nhiều chất dinh dưỡng, có thứ nhìn thấy được, có thứ không nhìn thấy được, dù là vật chất hay là tinh thần đều phải hấp thu, không hấp thu được phải học cách thay đổcách tiếp nhận của Lạp Mỗ quá cô độc, rất tổn hại sinh lực, cho nên thân thể cô ấy không khỏe, tinh thần cũng ngày càng sa sút, những cú sốc đột ngột sẽ khiến cô ấy trở nên hoàn toàn rối loạn. Vạn vật vạn sự trên thế gian đều nhờ có sự cân bằng mà có thể bình an lâu dài, núi không cân bằng sẽ sụp đổ, biển không cân bằng có hải nạn, dưới chân chúng ta, sâu trong lòng đất, nếu không cân bằng sẽ có núi lửa động đất, con người cũng như vậy, bao gồm cả Lạp Mỗ, cũng bao gồm cả... cậu."
Nhạc Phong vẫn lẳng lặng nghe, thấy Lạt Ma Tang Châu bỗng nhiên nhắc tới mình, anh bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
"Tôi đã nhìn thấy phản ứng của cậu khi nhìn thấy Lạp Mỗ, Lạp Mỗ nhất định rất quan trọng với cậu, trước kia một thời gian dài như vậy không có người quan trọng đến thế ở bên cạnh, cuộc sống của cậu như thế nào? Tình yêu mất cân bằng, quanh quanh quẩn quẩn, tất sẽ ảnh hưởng đến những phương diện khác trong cuộc sống, có những tình cảm thân thiết dù vẫn như cũ, nhưng trong mắt cậu sắc thái cũng đã thay đổi, chỉ cảm thấy nơi nơi đều là đau khổ. Lúc tôi đi nhờ xe cậu, tôi không hề cảm thấy cậu quá kì quái, có lẽ bên ngoài cậu vẫn che giấu tốt, ứng phó thỏa đáng, nhưng bên trong lại phi thường mất cân bằng."
"Nhưng cả hai đều đã khỏe lại. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lạp Mỗ vô cớ nổi cáu như vậy, cô ấy đã biết giận dữ, có lẽ một thời gian nữa cũng sẽ biết làm sao để nở nụ cười, cảm xúc sẽ dần dần quay trở lại, cảm quan cũng lần lượt được mở ra. Tìm được nhau rồi, Phật tổ sẽ phù hộ cho cả hai."
Lạt Ma Tang Châu chìa tay trái ra, Nhạc Phong nhận ra ngài đang muốn ban nguyện cho anh, đầu gối vô thức quỳ xuống.
"Cậu có nguyện vọng gì không?"
Nhạc Phong nhắm hai mắt, thấp giọng đáp: "Quỳ lạy thượng sư, con mong con và Đường Đường có thể yêu thương nhau lâu bền, có thể cãi nhau ầm ĩ như trước kia vậy, cứ thế cả đời cũng được."
Lạt Ma Tang Châu cười lớn: "Người Hán thường cầu nguyện vợ chồng tôn kính lẫn nhau, tương kính như tân, cầu cãi lộn đúng là hiếm có, nhưng có tranh cãi mới thấu hiểu nhau, đâu có ai lại đi tranh cãi với người không liên can đến mình, đơn giản cũng vì một chữ tình. Trát Tây Đức Lặc."
————————————————————
Lạt Ma Tang Châu dẫn theo Ương Tông và đám người Tạng quay về phòng bệnh trước, Nhạc Phong đứng dậy, chậm rãi bước tới bên cạnh xe, đuôi mắt Quý Đường Đường nhác thấy có người lại gần, vô cùng căng thẳng, nhanh chóng vươn tay bám lấy cửa xe không cho mở ra.
Nhạc Phong đứng trước cửa sổ xe nhìn cô, được một lúc không kìm được vươn tay vuốt lên mái tóc cô, Quý Đường Đường chẳng hiểu ra làm sao, nhất thời không biết bảo vệ cửa xe quan trọng hơn hay gạt tay anh ra quan trọng hơn, lòng bàn tay Nhạc Phong chậm rãi áp lên hai gò má mềm mại của cô, nhất thời động tình, cúi đầu hôn lên môi cô.
Cặp mắt của Quý Đường Đường thoáng chốc mở to.
————————————————————
Đến tối, bởi vì ngày mai Lạt Ma Tang Châu sẽ khởi hành, Nhạc Phong cùng họ ăn một bữa cơm qua loa ở phòng bệnh, Trần Nhị Bàn vốn định cùng mấy người đi xe chung ra ngoài ăn cơm, bỗng nhiên lại thay đổi ý định, sống chết cầu xin đi theo, bảo là muốn tăng cường cảnh giới của bản thân, gần gũi cảm nhận tinh hoa của Lạt Ma.
Mấy người ngồi xung quanh cái bàn nhỏ, Ương Tông ngồi trên giường chăm sóc Quý Đường Đường, cô ngồi bẻ từng miếng bánh bao chay bỏ vào miệng, gương mặt u sầu ỉu xìu, Lạt Ma Tang Châu cười cười, nói với Nhạc Phong: "Xem kìa, Lạp Mỗ đã biết rầu rĩ rồi."
Ương Tông cũng hỏi cô: "Lạp Mỗ, chị làm sao vậy?"
Quý Đường Đường chỉ vào Nhạc Phong hỏi cậu nhóc: "Chị thích anh ta à?"
Đề tài "thích" này, đối với một Lạt Ma trẻ tuổi như Ương Tông mà nói, hình như có chút không thích hơp, Ương Tông cũng có chút xấu hổ nói: "Cái này chị phải tự hỏi bản thân chứ, chị không biết, làm sao em biết được."
Quý Đường Đường thở dài một hơi nói: "Lúc nãy anh ta thơm chị."
Ương Tông đáng thương mặt đã đỏ như cái mông khỉ, Nhạc Phong đang ăn cơm, thình lình nghe thấy cô nói vậy, nghĩ đến cảnh Lạt Ma Tang Châu còn đang ngồi phía đối diện, anh thấy quẫn bách đến độ hận không thể chui xuống đất trốn, chỉ có Trần Nhị Bàn là vui muốn chết, cầm hộp cơm không ngừng cười trộm.
Quý Đường ĐƯờng đầy mong đợi nhìn Ương Tông, chờ cậu nhóc trả lời, Ương Tông không còn cách nào khác, hàm hồ "Phải " một tiếng.
Quý Đường Đường buồn bã vô cùng: "Làm sao bây giờ? Nhạc Phong sẽ đánh chết chị mất!"
Nhạc Phong tức cả ngực, nhủ thầm ông đây mà bạo lực như thế à? Trần Nhị Bàn bên cạnh thực sự không nhịn được nữa, phì một tiếng, bắn hết cả cơm ra ngoài.
————————————————————

Trước khi đi ngủ, Ương Tông như thường lệ niệm kinh Độ Mẫu cho Quý Đường Đường, Lạt Ma Tang Châu đưa cho Nhạc Phong một quyển bản sao, là bản in của học viện Phật giáo Sắc Đạt Ngũ Minh, có cả tiếng Phạn và tiếng Hán phiên âm, ngài căn dặn anh mỗi ngày trước khi đi ngủ hãy đọc cho Quý Đường Đường nghe, sau đó lại dẫn anh đi tìm bác sĩ, bác sĩ căn dặn lại những điều cần chú ý một lần nữa, Nhạc Phong hỏi rất tỉ mỉ, một ngày ngủ mấy tiếng, ăn cái gì, kiêng cái gì, toàn bộ đều ghi lại trong điện thoại, Lạt Ma Tang Châu cười nói: "Chờ Lạp Mỗ khỏe mạnh lại, cậu có thể đưa cô ấy về thăm chúng ta được chứ, lúc đó Lạp Mỗ chắc sẽ khác hẳn."
Quay lại phòng bệnh, Quý Đường Đường đã ngủ, Nhạc Phong cố ý ở lại trông đêm, bảo đám Ương Tông đi nghỉ, đèn tắt, trong phòng bệnh cũng rất tối, Nhạc Phong nắm lấy tay Quý Đường Đường, nhoài người ngắm cô, nghĩ đến những chuyện xảy ra ngày hôm nay, thực sự chẳng khác nào nằm mơ.
Sự vui sướng ngợp trời mất cả ngày trời để bình ổn lại một lần nữa dâng lên, bao bọc lấy toàn thân, anh không thấy mệt mỏi một chút nào, tinh thần tốt muốn chết, chỉ muốn đánh thức Quý Đường Đường dậy ôm hôn một trận tâm sự hết tất cả, cuối cùng vẫn không nỡ, anh lấy di động ra chuyển sang chế độ im lặng, sau đó nhắn cho Khiết Du và Mao Ca một tin nhắn.
"Ông đây sắp kết hôn rồi, chuẩn bị phong bì đi. Giờ không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì thì nhắn tin lại."
Cả hai đều nhắn lại cực nhanh, mà điểm khác nhau của đàn ông và đàn bà thể hiện vô cùng rõ ràng trong việc trả lời tin nhắn.
Khiết Du nhắn lại trước.
"Anh, em sai rồi mà, không được sao? Em biết em tìm Kiều Manh đến xem mắt với anh là sai, nhưng anh à, anh bình tĩnh một chút, kết hôn là đại sự cả đời, mới có mấy ngày anh đã đòi kết hôn rồi, anh có hiểu gì về người ta không, hai người có nền tảng gì không, anh -----"
Tin nhắn bị hạn chế số từ, lại thêm một tin nữa.
'.... Không thể vì tức giận bọn em mà tìm đại một người được, anh muốn phong bì em cho anh mấy phong cũng được, nhưng việc kết hôn phải từ từ, chờ em về rồi bàn, đừng xúc động anh ơi, xúc động là mà quỷ."
Nhạc Phong bị câu "Anh muốn phong bì em cho anh mấy cái cũng được" làm cho phì cười, thầm nhủ sao trước đến giờ anh không phát hiện ra con bé này giàu trí tưởng tượng như vậy.
Tin nhắn của Mao Ca thì chỉ có một chữ, lời ít mà ý nhiều, kèm theo một dấu chấm than.
"Hử!"
Nhạc Phong đang định nhắn lại cho Mao Ca.
"Đừng hử, ý em đã quyết rồi...."
Còn đang soạn tin nhắn, Mao Ca đã gửi tin thứ hai tới.
"Thần Côn nói lão không đồng ý đâu."



Comments

  1. uhuhu vào mail cái là thấy có chương mới, mừng rơi nước mắt aaaaaaa. cảm ơn ss Linh nhìu nhìu, để dành mai đọc ^^

    ReplyDelete
  2. Cám ơn bạn đã dành thời gian ra chương mới. Chúc vui và bình an luôn bạn nhé.

    ReplyDelete
  3. cảm ơn b vẫn theo truyện đến cùng.:)))

    ReplyDelete
  4. Cha mạ ôi. Em muốn khóc quá, cuối cùng anh cũng tìm thấy chị, cảm giác như đang mơ ấy 😭 đi đc đến bước này cực khổ cỡ nào cơ chứ, dù thần trí không ổn thì chị vẫn nhớ tên anh cơ mà 👍 cảm ơn ss Linh

    ReplyDelete
  5. Nội dung rất hay và hấp dẫn đối với mình, nhưng bạn đã biết cách thuyết phục đồng nghiệp cùng đạp xe đến văn phòng chưa

    ReplyDelete

Post a Comment