[Kết cục cuối - Chương 7] Chuông gió

Chuông gió

Vĩ Ngư

Edit by LynnNgucy


– Kết cục cuối –





136. Chương 7


Đẩy cửa phòng bệnh ra, Ương Tông đang ngồi bên cạnh giường rũ mắt niệm kinh, ống chuyển kinh trong tay liên tục xoay, đó là một Lạt Ma trẻ tuổi, gương mặt còn thoáng nét trẻ con, Lạp Mỗ ngồi trên giường, hai ống tay áo người Tạng thả xuống bên hông, hai bím tóc được tết thật dài, trên đuôi sam được trang trí đầy những viên đá turquoise, đá ong, san hô đỏ, làn da của cô trắng hơn da của những cô gái người Tạng nhiều, lại được những món đồ trang sức kia làm nền, đẹp đến phi thường.

Lạp Mỗ vốn đang ôm gối nhìn Ương Tông niệm kinh, chung quy cũng không tập trung, vừa thấy Lạt Ma Tang Châu tiến vào liền vươn tay đẩy Ương Tông, Ương Tông sửng sốt một chút, cậu ta là đệ tử của Tang Châu, nhìn thấy thầy mình liền nhanh chóng cung kính bước lên hành lễ, sau khi Lạt Ma Tang Châu đáp lễ lại, nhìn thấy dáng vẻ đề phòng của Lạp Mỗ, không nhịn được mà cười nói với Ương Tông một câu: "Lạp Mỗ lại không nhớ thầy rồi."

Trước mặt thầy, Ương Tông không hiểu sao lúc nào cũng lo lắng và căng thẳng, giọng điệu của Lạt Ma Tang Châu rõ ràng rất ôn hòa, cậu ta lại không dám lỗ mãng coi là bông đùa: "Lạp Mỗ mới đầu cũng không nhớ con, hai ngày hôm nay có khá hơn một chút. Giống hệt như mấy lần trước, cô ấy sẽ từ từ nhớ lại. Nhưng bác sĩ nói thân thể cô ấy không khỏe, nên quay về Đại Hán để tĩnh dưỡng."

Lạt Ma Tang Châu gật đầu, bước tới ngồi xuống cạnh giường, Lạp Mỗ cảnh giác nhích về phía sau, Ương Tông tiến lại nhỏ giọng dùng tiếng Hán nói chuyện với cô: "Lạp Mỗ, đây là thầy của tôi, cô cũng đã gặp rồi."

Lạt Ma Tang Châu không vội vàng nói chuyện với Lạp Mỗ mà chỉ hỏi Ương Tông: "Sao thầy vừa mới đi, cô ấy đã xảy ra chuyện rồi?"

"Người ở Đa Mã mấy ngày trước đưa Lạp Mỗ đến chùa, Lạp Mỗ nói người Hán bọn họ hàng năm đầu năm mới đều phải thắp trăm ngọn đèn bơ để cúng bái những người thân đã mất, ba ngày đầu cô ấy muốn tự mình trông coi, cho nên bọn con để cô ấy ở lại chùa, bảo người Đa Mã ba ngày sau tới đón. Lúc đầu không xảy ra chuyện gì cả, đến ngày cuối cùng, lúc nửa đêm, Lạp Mỗ bảo với con muốn gọi điện thoại."

"Thầy cũng biết rồi đấy, người của Đa Mã giờ còn chưa ở cố định một nơi, liên tục lang thang ở Tạng Bắc, cách mấy tháng mới quay lại chùa một lần, bình thường ở trên thảo nguyên không có điện cũng không thể trao đổi thư tín, con nghĩ, chắc Lạp Mỗ có bạn ở đất Hán muốn liên hệ, đã muộn nên không thể đến trấn trên mượn điện thoại được, con liền để cô ấy dùng điện thoại trong phòng sư phụ."

"Lúc điện thoại thông, Lạp Mỗ liền không bình thường, cô ấy nói số điện thoại này trước đây cô ấy vẫn gọi, lúc nào cũng tắt máy, sao tự dưng hôm nay lại thông, đợi một lúc lâu cũng không có người nghe, con liền khuyên cô ấy cúp máy, cô ấy không đồng ý, cứ khăng khăng muốn chờ đầu kia nghe điện thoại, còn nói, có thể cái số này đã bị thu hồi lại, đưa cho người khác sử dụng."

"Sau đó có người nghe máy, thời gian rất ngắn, cũng không biết cô ấy đã nói gì, tự nhiên lại quăng điện thoại đi kêu đau đầu, sau đó càng ngày càng kịch liệt, con liền cuống lên, đánh thức hai sư huynh, dùng cách trước kia niệm kinh cho Lạp Mỗ, ai biết đến tận hửng đông tình trạng của cô ấy vẫn không khá hơn, chờ người Đa Mã đến con liền nhờ họ đưa Lạp Mỗ đến bệnh viện thị trấn, bệnh viện nói không khám được, phải đưa đến bệnh viện lớn, người Đa Mã không biết tiếng Hán, hơn nữa thầy lại đang ở gần đây cho nên bọn con liền theo đi cùng, tạm thời đóng cửa chùa Tang Trát, bọn con biết thầy sắp hành hương đến Bố Đạt Lạp, nếu như cần người, bọn con cũng có thể đi theo hầu."

Câu sau cùng, cậu nói rất nhỏ, người của đất Tạng, cả cuộc đời đều lấy việc có thể chiêm ngưỡng được Bố Đạt Lạp là vinh fuwj, trong lòng Ương Tông thực sự rất muốn đi, các sư huynh nhất định cũng như vậy, nếu không vì sao lại theo tới tận đây chứ, nhưng nếu Phật sống Tang Châu không mở miệng, cậu cũng không dám nhắc tới nhiều, chỉ ý tứ nói nếu như ông cần thì đều có thể theo hầu.

Lạt Ma Tang Châu mỉm cười: "Nếu đã tới rồi, đều là ý nguyện của Phật tổ, vậy đi theo ta đi. Ngoại trừ Bố Đạt Lạp ra, ta còn muốn đến chùa Sắc Lạp gặp các giáo hữu, Biện Kinh của chùa Sắc Lạp vang danh đất Tạng, các con nên học hỏi nhiều hơn."

Ương Tông quá đỗi vui mừng, hai Lạt ma mặc tăng bào bên cạnh là bậc làm anh, biểu hiện không rõ như cậu nhưng mặt mày cũng phấn khởi, mấy người Đa Mã lộ rõ vẻ hâm mộ, sau một chốc đều vỗ tay, thì thầm một câu Trát Tây Đức Lặc.

Lúc Lạt Ma Tang Châu và Ương Tông đối thoại đều dùng tiếng Tạng, chờ đến khi nói chuyện với Lạp Mỗ lại chuyển thành tiếng Hán, hỏi cô: "Lạp Mỗ, ở đất Hán cô có bạn bè không?"
Lạp Mỗ không nói gì, cho đến khi Ương Tông dùng ánh mắt ra hiệu, cô mới nói một câu: "Không có."

"Lạp Mỗ, cô bị bệnh, cô không thể quay về Đa Mã."

Thái độ của Lạp Mỗ rất kiên quyết: "Tôi ở Đa Mã, tôi phải về Đa Mã."

Giọng nói của Lạt Ma Tang Châu rất từ tốn: "Lạp Mỗ, cô là người Hán, cô không nhớ quê hương của cô sao? Cô có thể trở về thăm họ một chút, nghỉ ngơi một thời gian, nếu thực sự nhớ Đa Mã thì lại quay về."

Vành mắt Lạp Mỗ dần đỏ lên, một lúc sau, cô mới nói: "Tôi chỉ có một mình, nhà không còn ai nữa, tôi không muốn về, không muốn gặp người Hán."

Nói xong, cô không để ý đến Lạt Ma Tang Châu nữa, một mình co lại nơi góc giường, ôm chặt lấy tấm chăn bên trên, ôm mãi ôm mãi liền thút thít khóc nức nở, Ương Tông nói: "Lạp Mỗ không nhớ ra, nhưng cô ấy vẫn không muốn trở về. Thầy, không phải thầy nói ai cũng có những câu chuyện sâu xa, nếu như cô ấy đã không muốn nhắc tới, Phật sẽ không muốn chúng ta cố hỏi. Có lẽ ở đất Hán cô ấy thực sự không còn bạn bè gì."

Lạt Ma Tang Châu mím môi không nói gì.

Lần đầu tiên ông gặp Lạp Mỗ là vào khoảng một năm trước, lúc ấy có một chiếc xe trở vật tư xây dựng A Lý đi qua thị trấn Tang Trát, thả cô ấy từ trên xe xuống, cô không có hành lý gì, tinh thần rất suy sụp, ở giữa chốn Tang Trát không có một bóng người Hán vô cùng bắt mắt, cô hỏi thăm dân bản địa, người Tạng nghe không hiểu, liền bảo cô đến chùa tìm Lạt Ma biết tiếng Hán hỏi thăm, lúc đó cô gặp được Ương Tông, câu đầu tiên cô hỏi là: "Tôi nghe nói Tạng Bắc là nơi không người, quanh năm không có ai, có phải là đi từ phía Tây của Tang Trát không?"
Ương Tông hỏi cô: "Cô là du khách à?"
Cô nói: "Không, tôi muốn ở lại đó."

Ương Tông thấy cô rất kỳ lạ, đành phải đi tìm sư phụ, Lạt Ma Tang Châu thấy một người là có thể nhìn thấy rất nhiều những thứ mà người thường không thấy, ông nói chuyện rất lâu với Lạp Mỗ, hỏi cô: "Tại sao cô lại muốn đến một nơi không có người?"

"Không muốn gặp người khác, nhiều người, tôi thấy rất khó chịu."

Tang Châu nói: "Nơi không người hoàn cảnh rất khắc nghiệt, một mình cô sẽ chết ở đó mất."

Cô lại trả lời: "Tôi biết chứ."

Lạt Ma Tang Châu giữ cô lại vài ngày, ông nói với Ương Tông: "Lạp Mỗ không phải là một cô gái người Hán bình thường, trên người cô ấy có một thứ năng lực mà thầy không nói rõ được, có tử khí bao bọc lấy oán khí, cũng có ác chướng dẫn lối người ta đọa nhập thành ma, Lạp Mỗ đi qua Tang Trát là ý nguyện của Phật tổ, Phật tổ muốn chúng ta làm một chuyện."

Ương Tông lẳng lặng lắng nghe, ở nơi đây, mọi thứ đều là ý nguyện của Phật tổ, dù là khô hạn hay mưa móc, khắc khẩu hay yên bình, một chiếc lá cây rụng xuống hay hoa trái đơm hoa kết quả, nếu vậy, Lạp Mỗ đến đây, cũng nhất định là ý nguyện của Phật tổ.

Vài ngày sau, người của bộ lạc Đa Mã đến chùa cầu nguyện, Tang Châu hỏi thăm ý kiến của Lạp Mỗ, ông nói: "Bộ lạc Đa Mã là những người đơn thuần chất phác nhất trên thảo nguyên Tạng Bắc, bọn họ có rất ít người, xa rời thành thị, sống nương nhờ đồng cỏ và nguồn nước, quanh năm suốt tháng không gặp người ngoài, cô ở cùng bọn họ sẽ không cảm thấy nhiều người khó chịu, còn được giúp đỡ."

Lạp Mỗ không phản đối, về phần những người Đa Mã, nếu Lạp Mỗ đã là khách của Phật sống thì cũng là khách quý của bọn họ.

Người Đã Mã thỉnh thoảng sẽ đến chùa Tang Trát, mang theo chút itn tức, sự kỳ lạ của Lạp Mỗ vượt xa sức tưởng tượng của Tang Châu, lều của cô lúc nào cũng cách xa mọi người, thủ lĩnh lo lắng, rất sợ cô gặp chuyện không may lại khiến Lạt Ma tức giận, ông ta đến tìm cô mấy lần, khoa tay múa chân nói cho cô biết như vậy rất nguy hiểm, Tạng Bắc có gấu ngựa, có cả sói.

Lạp Mỗ đã học được chút tiếng Tạng đơn giản, cô nói: "Không sao."

Cô giúp người Đa Mã trông đám bò Tây Tạng, chế biến trà bơ, làm mì zanba, nhưng cô thích một mình, rất ít khi nói chuyện với người khác, bình thường cô vẫn hay leo lên sườn dốc treo đầy kinh phiên, đứng đó rất lâu, cô sẽ tung những lá cờ Phong Mã đủ màu sắc lên giữa không trung, có lúc lại bỗng dưng rơi lệ, trong lều của cô có ba ngọn đèn bơ không bao giờ tắt, có vô số những đêm, cô cứ ngồi canh ngọn đèn bơ, tay chuyển ống kinh đồng, mỗi khi ánh đèn bơ tối đi, cô lại dừng lại thêm bơ vào.

Có một lần bão tuyết ập đến mấy ngày liền, rạng sáng quanh quẩn tiếng sói tru, thủ lĩnh kinh sợ đánh thức mấy người thợ săn cầm cung tên chạy về phía lều của cô, dưới ánh mặt trời, họ thấy Lạp Mỗ đứng bên ngoài lều, quanh thân loang lỗ vết máu, vội chạy đến gần, mấy người liền hít một hơi khí lạnh.

Ba con sói, bụng đã bị xé toạch, ruột nát đầy đất, Lạp Mỗ cười cười, nói: "Lông tặng mọi người, làm áo khoác."

Vì chuyện này, Lạt Ma Tang Châu liền dẫn Ương Tông đến Đa Mã một chuyến, người đưa tin cho ông kể, có hai con sói đến xương cổ cũng bị bóp nát, hỏi Lạt Ma có phải là những linh hồn tà ác chết oan nơi cao nguyên đã nhập vào người Lạp Mỗ hay không, nếu không tại sao cô ấy lại muốn tách biệt khỏi mọi người? Nếu không tại sao đám sói kia lại chết bên ngoài túp lều của cô?

Lần đó Lạt Ma Tang Châu hỏi rất nhiều, vì sao cô lại một mình lang bạt nơi hoang vu này, cha mẹ ở đâu, bạn bè ở đâu, vì sao lại có năng lực khiến người ta e sợ này, cũng chính lần đó, Lạp Mỗ bị hỏi dồn đến phát bệnh, cô ôm đầu quỳ trên mặt đất, thét chói tai, khóc lớn, trong nháy mắt quên hết tất cả, chỉ nhớ đến việc xông vào lều, ôm chặt thứ được giấu dưới giường nệm vào lòng.

Người Đa Mã hiền lành lập tức liền ném e ngại ra sau đầu, lại thấy thương xót cho cô gái sinh bệnh này, bọn họ ở bên ngoài lều lớn tiếng cầu khẩn, hung dữ cầm đá ném vào những vong hồn không thể nhìn thấy trong bóng tối, Tang Châu và Ương Tông vì muốn trấn an cô đã thức trắng đêm niệm kinh Độ Mẫu cho cô nghe, khi Lạp Mỗ ngủ, Lạt Ma Tang Châu rút vật cô cầm trong tay ra xem.

Đó là một chiếc ví tiền cũ nát, ông mở ra, bên dưới lớp nhựa trong suốt có một đóa hoa khô đã héo úa tàn tạ, chỉ cần hơi mạnh tay một chút là có thể tan tác, Lạt Ma Tang Châu hối hận vì đã dò hỏi quá nhiều, ông nói với Ương Tông: Ai cũng có những câu chuyện ẩn giấu, nếu như cô ấy không muốn nhắc tới, Phật tổ nhất định là không muốn chúng ta dò hỏi, Lạp Mỗ tới nơi này tất có lý lẽ của cô ấy, nếu cao nguyên tuyết vực đã đón nhận cô ấy, vậy thì cứ để cô ấy yên ổn sống ở đây đi.

Có điều, mọi chuyện đều có giới hạn, nếu thân thể cô đã cảnh báo, hiển nhiên đã đến lúc phải đi, một lần nữa cất lời, Lạt Ma Tang Châu cũng đã ra quyết định.

Ông sẽ đưa Lạp Mỗ đến Lạp Tát cùng, nơi đó có đông đảo giáo hữu, cũng có không ít những người tu tại gia người Hán, có thể tìm được một người Hán đáng tin cậy tìm cho Lạp Mỗ một nơi an dưỡng thích hợp, có thể dù cho chỉ là tìm một nơi ở đất Hán ở một thời gian thôi cũng được, Lạp Mỗ phải rời khỏi cao nguyên một thời gian.

Ông nói ra suy nghĩ này với những người Đa Mã, bọn họ đều có chút kinh ngạc, dù sao ở chung lâu ngày, từ lâu bọn họ đã coi Lạp Mỗ trở thành một thành viên trong tộc ---- nhưng bọn họ không quen với việc làm trái ý Lạt Ma, phản ứng đầu tiên là hành lễ, nghe theo.

Tang Châu lại thương lượng với cô: "Lạp Mỗ, thân thể cô không tốt, chúng ta tạm thời rời khỏi Đa Mã, đến nơi khác một thời gian."

Lạp Mỗ lắc đầu: "Tôi muốn về chùa Tang Trát."
"Chùa Tang Trát đã đóng cửa giờ, hiện giờ không có ai ở đó cả."

"Lạp Mỗ sửng sốt một chút, nói: "Tôi vẫn phải về."

Lạt Ma Tang Châu bật cười: "Tại sao?"

"Có chuyện quan trọng."

"Chuyện quan trọng gì?"

Lạp Mỗ mờ mịt, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu: "Không nhớ rõ."

Lạt Ma Tang Châu lại cười rộ lên, mấy người Đa Mã nhìn nhau, cử ra một người đến cầu nguyện với Lạt ma Tang Châu, mỗi lần bọn họ gặp Lạt Ma cũng có rất nhiều chuyện cần chỉ đường dẫn lối, nếu Lạp Mỗ đang cần nghỉ ngơi, Lạt Ma Tang Châu cũng dẫn Ương Tông và mấy người Đa Mã đi ra ngoài để giải quyết từng vấn đề của họ, chỉ để lại hai Lạt Ma mặc tăng bào ở lại chăm sóc cho Lạp Mỗ.

Có thể hành hương đến cung điện Potala, xem luận kinh tại chùa Sắc Lạp, hai Lạt Ma kia vui vẻ vô cùng, liên tục bàn luận xem cung điện Potala rốt cuộc cao đến đâu, nghe nói nơi đó là do Tạng Vương Songtsen Gampo xây dựng, nghe nói nó được xây trên núi, còn cả Lap Tát nữa, nghe nói hình dạng của Lạp Tát đó vốn là một ma nữ đang nằm ngửa, để trấn áp ma nữ, công chúa Văn Thành đã xây chùa Đại Chiêu ngay chính giữa trái tim của ả....

Lạp Mỗ vừa lấy tay áo lau nước mắt vừa nghe bọn họ nói chuyện, bỗng nhiên chen mồm hỏi một câu: "Tôi không đi Lạp Tát đâu, tôi muốn về chùa Tang Trát."

Một người trong số đó đành phải khuyên bảo cô: "Lạp Mỗ, cô đừng cố chấp quá, thầy sẽ không quay về chùa Tang Trát đâu, thầy muốn bắt đầu đi từ đây, hành hương đến cung điện Potala."

Lạp Mỗ rất kiên trì: "Vậy thì tự tôi quay lại."

"Cô không về được đâu, phải ngồi xe rất lâu, cô lại không biết đường, còn đang ốm nữa. Đi theo chúng tôi đến Lạp Tát đi Lạp Mỗ, có thể được ngắm cung Bố Lạp Đạt, cung điện vĩ đại mỹ lệ nhất trên thế giới đó."

Lạp Mỗ không nói gì, cô nằm lại trên giường, túm chăn trùm lên đầu, thỉnh thoảng khổ sở khóc thút thít mấy tiếng.

Hai Lạt Ma kia không để ý đến tâm trạng của cô cho lắm, có sự vui sướng nào hơn là được đến Lạp Tát chứ?

--------------------

Đến trưa, mấy chiếc xe khác cũng lục tục đến bệnh viện trên thị trấn gần sông Sư Tuyền, bác sĩ nói lão Triệu phải ở lại bệnh viện quan sát, tình huống quá mất ổn định, không dám mạo hiểm để anh ta xuất viện.

Vốn là một đoàn người tan tác như cát bay, lúc này lại đoàn kết vô cùng, có lẽ là bị cảnh sinh tử lướt qua của lão Triệu trong chuyến đi này làm cho kinh hoàng, đều nhất trí nói là nếu đã đi cùng nhau thì cũng phải về cùng nhau, quan sát thì quan sát, chờ hai ngày thì hai ngày, không sao hết.

Đương nhiên, không loại trừ có một số người có suy nghĩ sông Sư Tuyền là nơi có thị trấn lớn nhất tại tuyến Bắc ---- miễn cưỡng cũng có thể ăn no ngủ say, coi như là một sự nghỉ dưỡng xa xỉ.

Chỉ có Nhạc Phong không đồng ý, anh nói với Trần Nhị Bàn: "Mọi người có thể ở lại, nhưng tôi phải đến thị trấn Tang Trát một chuyến."

Trần Nhị Bàn muốn giữ anh lại, những người kia lại nói giúp Nhạc Phong, để anh ấy đi đi, buổi sáng không có anh ấy dẫn đường, chúng tôi cũng không thể bình an đến nơi được, nơi nguy hiểm nhất trên tuyến đường Tân Tạng đã qua rồi, để Nhạc Phong đi làm chuyện riêng của anh ấy đi, đừng làm lỡ dở chuyện của người ta chứ?

Nhiều người nói, Trần Nhị Bàn cũng không nói nhiều nữa, chỉ bảo: "Phong Tử, cậu làm xong việc mà rảnh thì đến tìm chúng tôi chơi nhé, đông người sẽ náo nhiệt hơn."

Nhạc Phong mỉm cười đồng ý, Trần Nhị Bàn tiễn anh ra bãi đỗ xe, Nhạc Phong vừa mới đánh xe ra lại dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên phòng bệnh lầu hai, nói: "Tôi đi chào Lạt Ma Tang Châu một tiếng, quen biết một hồi, người ta còn là Lạt Ma, đi không nói tiếng nào cũng không phải lễ."

Trần Nhị Bàn gật đầu: "Được, thế cậu đi đi, không phải khóa xe đâu, tôi trông giúp cho."

Chờ khoảng năm phút đồng hò, Nhạc Phong vội vội vàng vàng chạy xuống, dặn dò anh ta: "Béo, tập hợp người của chúng ta lại đi, đi một vòng quanh đây giúp người ta tìm người, đi cùng mấy người Lạt Ma Tang Châu có một cô gái dân tộc Tang tên là Lạp Mỗ, nghe nói là thần trí không được tỉnh táo, vừa mới quay mặt đi đã lén trốn mất rồi, bọn họ lo lắng lắm, hẳn là mới ra khỏi bệnh viện, ở ngay gần đây thôi, mau tìm giúp một tay, tóc dài, thắt bím, da trắng, biết nói tiếng Hán, chắc là dễ tìm được thôi. Tôi ra bên ngoài xem trước, ông đi tìm người của chúng ta nói vậy nhé."

Trần Nhị Bàn đáp lại một tiếng rồi chạy thẳng lên tầng, người của họ vẫn đang tụ trước cửa phòng bệnh của lão Triệu chờ thăm hỏi, Trần Nhị Bàn nói qua tình huống một chút rồi đuổi mọi người ra ngoài: "Mau mau mau, dù sao cũng đang rảnh rỗi, cùng giúp một tay nào."

Đuổi mọi người đi xong, anh ta đứng trước cửa phòng bệnh của lão Triệu, nghĩ kiểu gì cũng thấy đã bỏ sót chuyện gì đó, một lát sau mới nhớ ra, vỗ tay lên đùi đét một cái: Mẹ nó, đang trông xe cho Phong Tử mà, chìa khóa xe còn chưa kịp rút, để thằng nào lái đi mất thì toi!

--------------------

Vừa chạy đến tầng một, đầu anh ta ong lên một cái.

Đằng trước xe của Nhạc Phong có một cô gái người Tạng tóc thắt đuôi sam đang đứng.

Cô ta đứng trước mũi xe, ngẩn ra nhìn, chần chừ một lúc rồi vươn tay chạm lên mui xe, sau đó đi vòng quanh chiếc xe nửa vòng, vươn tay xoa xoa cửa kính xe một lúc, đầu tựa vào khung cửa nhìn vào bên trong.

Trần Nhị Bàn đứng từ xa đã vẫy cô ta: "Này, này, cô có phải cái cô ... Lạp Mỗ gì đó không?"
Cô nghe thấy tiếng gọi, bỗng cả kin, nhanh chóng quay lại nhìn về phía Trần Nhị Bàn, tiếp đó, cô làm một chuyện khiến Trần Nhị Bàn phải há hốc mồm.

Cô rút chìa khóa xe, mở cửa xe, chui tọt vào trong.

Trần Nhị Bản sửng sốt khoảng năm giây, có phải Lạp Mỗ gì đó hay không anh ta cũng không quan tâm nữa, tức đến nổ phổi gào lên: "Này, cô đừng có động vào xe của Phong Tử chứ!"

Anh ta vọt đến trước xe của Nhạc Phong định mở cửa, cô gái này hình như không hề xa lạ với loại xe này, vậy mà lại có thể nhanh chóng khóa cửa lại trước khi anh ta kịp đụng tới, cách lớp kính thủy tinh màu trà, lại không nhìn thấy bộ dạng của cô ta, Trần Nhị Bàn cuống đến độ toát mồ hôi, mấy cô gái người Tạng làm sao biết lái xe chứ, nhỡ đâu cô ta đụng chạm lung tung trong đó, đâm vào tường, loại người coi xe như bảo bối giống Nhạc Phong không biết có lột da anh không đây?

Anh ta đấm thùm thụp vào cửa sổ, sau đó lại bò lên mui xe gõ bùm bụp lên kính trước, vừa gõ vừa kêu: "Cô ra ngoài đi chứ, thật chẳng biết điều gì cả!"

Bệnh viện thị trấn rất nhỏ, Trần Nhị Bàn khua chiêng gõ trống ở đây rất gây chú ý, chỉ một thoáng xung quanh đã có một đống người, có mấy người trong đoàn xe đang giúp đỡ tìm người cũng bị thu hút chạy tới: "Bàn Tử, cậu bò lên mui xe làm gì thế?"

Trần Nhị Bàn muốn nổi điên: "Cái cô này tự dưng chui vào trong xe người khác là thế nào?"
Mặc cho anh ta có nổi bão thế nào, cô gái bên trong vẫn không nhúc nhích, khiến Trần Nhị Bàn tức đến ngu người, một lúc sau mấy vị Lạt Ma và đám người dân tộc Tạng kia cũng tới nơi, Ương Tông nhận ra cô đầu tiên: "Là Lạp Mỗ đó, Lạp Mỗ đang ở đây!"

Lạt Ma Tang Châu đứng phía sau nhẹ thở hắt một hơi, Ương Tông và hai người Lạt Ma kia cũng bước tới gõ lên cửa sổ: "Lạp Mỗ, mở cửa đi, không đưa cô đi Lạp Tát nữa, đưa cô Tang Trát, có được không?"

Lạp Mỗ bó gối ngồi trên ghế lái, vẫn không lên tiếng, mấy người bạn đi cùng xe mách nước cho Trần Nhị Bàn: "Gọi điện cho Nhạc Phong đi, bảo cậu ta đem chìa khóa đến mở cửa xe ra."

Trần Nhị Bàn chỉ muốn ói máu: "Chìa khóa bị cô ta rút ra rồi! Đang giấu trong xe kia kìa!"

Nói xong lại tức giận gõ lên cửa.

Không biết có phải do bị mấy người liền gõ cửa quá ồn ào hay không, Lạp Mỗ nổi cáu, cô đột nhiên quỳ lên ghế, rẹt rẹt hạ kính cửa sổ xuống, nhìn Trần Nhị Bàn gào lên một câu: "Xe của tôi!"

Trần Nhị Bàn cũng là kẻ nhanh nhạy, vừa thấy cửa xe hạ xuống đã vội vàng thò tay vào mở cửa, Lạp Mỗ không ngờ cửa xe cứ thế bị anh ta mở ra, nước mắt thiếu chút nữa ào xuống, Trần Nhị Bàn tức tối vô cùng: "Xuống đi, xuống đi!"

Lạp Mỗ ra sức lắc đầu, vừa lắc đầu vừa lùi về phía ghế lái, Trần Nhị Bàn luống cuống, bên kia toàn là tay lái, cần biến tốc các thứ, bị cô ta đụng loạn như vậy nhỡ xe bắn đi thì làm sao? Anh ta nhanh chóng nhoài người kéo cô lại, vừa mới túm được canh tay, cô đã giãy dụa, phát điên kêu toáng lên: "Xe của tôi! Xe của Nhạc Phong!"

Trần Nhị Bàn còn chưa kịp phản ứng lại, một thoáng sau liền choáng váng cả người, nói: "Cô nói gì kia? Xe của ai?"

Anh ta nhìn chằm chằm cô gái kia, bỗng cảm thấy rất quen mặt, hình như đã gặp ở đâu rồi.

Trong lúc giằng co, phía sau bỗng vang lên giọng nói của Nhạc Phong: "Bàn Tử, ông tránh ra."



Comments

  1. Không biết chương tiếp theo sẽ ra đời lúc nào. Tôi lại xếp gạch lót chỗ thôi. Tình yêu hơi bị bền bỉ qua năm tháng. Kkk

    ReplyDelete
    Replies
    1. tôi sẽ cố hoàn kịp ngày cô lấy chồng :))

      Delete
    2. Huhu đang hay mà ....phải đoi bao lâu nữa ad ơi

      Delete
  2. Hự hự cuối cũng cũng gặp lại nhau rồi. Đường Đường chỉ nhớ Tiểu Phong Phong thôi đấy

    ReplyDelete
  3. hóng, Linh ơi...:)) cũng 5 năm rồi...

    ReplyDelete
  4. Cuối cùng đã gặp nhau rồi. Cảm ơn nàng nhé

    ReplyDelete
  5. Chưa có truyện nào mà mình chờ đợi lâu như truyện này. Ad ơi, hóng tiếp nè 😅

    ReplyDelete
  6. Khóc a~ Đường Đường ơi, Nhạc Phong nhớ Đường Đường lắm lắm rồi nha. Khóc lần 2 a~,nàng Linhlinh đã quay trở lại, nhưng mà sao nàng cắt đúng chương thế. Quà cho cẩu FA thì phải đắp bồ (double) chứ. Haha
    Mà nàng còn nhớ ta là ai không đấy, la liếm cái cung nhà nàng tử thuở nào đến giờ, từ trước cả Chuông gió, từ truyện Ngự Phật luôn. Mà giờ vẫn đang bò hố Chuông gió. Ha ha

    ReplyDelete
  7. Wow! Finally I got chapter 7. Thanks a lot to send it to me. I'm so excited for waiting next chapter.
    Thanks again Tu Minh Cung.
    Vivien

    ReplyDelete
  8. ahuhu tìm được chị rồi, tìm được rồi, giờ em chỉ muốn khóc thôi. Cảm ơn chị Linh nhiều nhiều <3

    ReplyDelete
  9. Cảm ơn nàng nhiều. Cổ dài ngoẵng luôn. Yêu nàng <3

    ReplyDelete
  10. Chưa kịp đọc vào cảm ơn trước đã.Chưa truyện nào mà mình đợi kiên nhẫn như truyện này. Mong bạn cố gắng hoàn thành đến cuối cùng nhé.

    ReplyDelete
  11. Sau bao ngày họ đã tìm được nhau, Đường Đường và Nhạc Phong của mình ❤️

    ReplyDelete

Post a Comment