[Q3. Chương 3] Chuông gió

Chuông gió


Vĩ Ngư


Edit by Linhmaroon


cg_logo



- Quyển 3 -


64. Chương 3


Quý Đường Đường cố ý đi rất chậm, trong đầu có chút đắc ý, cảm giác phản ứng lúc lâm trận của mình thật là nhanh nhạy, dưới ánh mắt của mọi người, ít nhất phải đi xuống tầng dưới thì trò bịp này mới viên mãn --- dù sao xe cũng chưa tới, coi như cô ra ngoài hít thở không khí một chút, quay về rồi đuổi theo đám Thịnh Ảnh sau cũng được.


Vậy nên cô làm như thế thật, điểm chờ xe ở tầng hai, lúc đi xuống cầu thang, thật có không ít người nhường đường cho cô, còn có người tốt bụng nói một câu: “Cô gái, cẩn thận một chút.”


Quý Đường Đường tự khen mình trong lòng: Phái biểu diễn.


Chợt nhớ đến chuyện đóng kịch với nhau cùng Nhạc Phong ở Cổ Thành, nếu giờ có Nhạc Phong ở đây thì sẽ đóng vai gì nhỉ? Quý Đường Đường bổ não bằng hình tượng Nhạc Phong ngồi khoanh chân ven đường kéo đàn nhị, cảm thấy vô cùng ăn nhập với hình tượng giả mù của mình, thuận tiện còn có thể kiếm vài đồng thu nhập.


Nghĩ vậy, tâm trạng chợt tốt đẹp lên, lúc ra khỏi cổng lớn của trạm xe, thậm chí còn ngâm nga, còn gần một giờ nữa mới đến giờ xe chạy, cô quyết định trở về dọn dẹp hành lý.


Bão cát vẫn còn rất lớn, vừa rời khỏi phạm vi hoạt động của trạm xe, đường phố lập tức trở nên vắng vẻ, cô quấn áo phao đón gió đi vào một con hẻm nhỏ, gió lớn thổi vào những cảnh cửa kính trên cao hai bên ầm ầm, đèn đường lúc sáng lúc tối, có lẽ là do bị gió thổi, chiếu xuống cái bóng đổ trên mặt đất đong đưa, tâm trạng vui vẻ của Quý Đường Đường vẫn kéo dài cho đến khi đằng sau chợt vọng đến một tiếng lách cách.


Quý Đường Đường chấn động toàn thân, giống như bị điện giật nhanh chóng quay đầu lại, đằng sau là con hẻm vắng tanh, chỉ có từng cơn gió ào ào thổi qua, có một lon Coca bị đạp bẹp một nửa, từ từ lăn ra giữa đường, lăn thêm hai vòng rồi dừng lại, phần miệng móp quay về phía cô, giống như một cái miệng cười châm biếm.


Quý Đường Đường nhìn chằm chằm vào cái lon đó, khí lạnh vọt lên từ sống lưng, tiết trời lạnh như vậy, cô lại toát cả mồ hôi: có người đang đi theo cô, là ai?


————————————————————


Trong bức thư mà mẹ để lại cho cô có nói: Tiểu Hạ, nhất định phải trốn, nhà họ Tần sẽ tìm con bằng mọi cách, cho dù con có ngủ thiếp đi thì trong bóng tối cũng sẽ luôn có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào con. Mẹ không dọa con đâu, phải hoài nghi từng người con gặp, con mới có thể sống được lâu hơn.


Đối với Quý Đường Đường mà nói, những gì mẹ lưu lại trong thư gần như là cơn ác mộng thứ hai sau biến cố của gia đình, thời gian đầu khi mới rời khỏi Hải Thành, cô gần như không có đêm nào thực sự được ngủ yên --- trước khi ngủ phải kiểm tra đi kiểm tra lại xem cửa sổ đã đóng kỹ hay chưa, phải dùng ghế dựa hay sô pha để chèn cửa, trên ghế còn phải đặt một chiếc bình thủy tinh, dưới gối đầu của cô mới đầu còn nhét một con dao gấp, sau lại đổi thành một con dao thẳng, cô sợ nếu xảy ra chuyện bất ngờ thật thì không có thời gian mở dao gấp ra; buổi đêm chỉ cần có chút tiếng động hơi nhỏ thôi cũng có thể khiến cô tỉnh giấc: tiếng nước nhỏ giọt, tiếng ho trong hành lang, tiếng thủ thỉ được đè thấp ở căn phòng bên cạnh giữa đêm khuya...


Những ngày tháng kinh hoàng không thể chịu nổi dù chỉ một ngày ấy đã kéo dài rất lâu, cũng không biết là đã khôi phục lại bình thường từ khi nào, nhưng cơn ác mộng trước sau vẫn còn đó, kẻ đi đằng sau có thể là bất luận kẻ nào nghi ngờ hay có bất cứ mục đích nào đó, nhưng dội vào thần kinh của cô đầu tiên vĩnh viễn vẫn chỉ có hai chữ.


Tần gia.


Người đá phải cái lon đó là người nhà họ Tần ư? Kẻ đó đã đuổi theo cô từ khi nào? Có mấy người tới?
Quý Đường Đường nhìn về phía góc ngoặt, người kia hẳn là đang trốn đằng sau góc tường, nấp mau thật đấy, nhưng hắn không biết, một bức tường, hiện giờ đã chẳng ngăn được ánh mắt của cô nữa.


Quý Đường Đường cứ nhìn chằm chằm vào nơi đó, cho đến khi tầm mắt vòng qua.


Thạch Gia Tín!


Anh ta dựa vào tường, hai tay cắm trong túi quần, cổ áo dựng lên che khuất nửa gương mặt, vẻ mặt rất lạnh lùng, mí mắt rũ xuống, thỉnh thoảng, ánh mắt sẽ thăm dò qua bên này, mỗi lần chạm đến cái bóng bất động bị đèn đường kéo dài của cô lại nhanh chóng thu lại.


Thạch Gia Tín đi theo cô làm gì chứ?


Trong đầu Quý Đường Đường nhanh chóng loại trừ từng khả năng.


Anh ta bị cô phun đầy người, cho nên tìm đến gây sự với cô...


Anh ta phát hiện cô giả bộ mù, rất tức giận, cho nên đi theo...


Không phải, toàn bộ đều không phải, muốn gây sự với cô, có thể quang minh chính đại chặn cô lại, không cần phải dè chừng như vậy.


Anh ta đang đợi ở trạm xe để hội họp với cô bạn gái Vưu Tư mãi không thấy xuất hiện, anh ta đang rất vội, sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà rời khỏi trạm xe, chuyện này rất quan trọng.


Đối với Thạch Gia Tín mà nói, cô hoàn toàn là một người xa lạ, cô thậm chí còn không mở miệng nói câu nào, rốt cuộc là điểm nào không ổn mà khiến anh ta phải theo dõi cô?


Quý Đường Đường chợt thấy sợ, đối với cô mà nói, Thạch Gia Tín giống như một đầu dây, một khi động vào, thì đầu dây dính dấp đến nhà họ Thịnh, nhà họ Thạch, thậm chí là cả nhà họ Tần cũng sẽ trồi lên mặt nước, cô đúng là muốn biết một vài chuyện, nhưng những chuyện đó phải dựa trên cơ sở cô từ đầu đến cuối phải đứng ở nơi an toàn, sự tồn tại của cô phải là một bí mật, không thể để bất cứ bên nào biết được.


Có một chữ từ từ nổi lên thành hình trong đáy lòng: trốn.


Cô xoay người, giả bộ như chẳng phát hiện ra bất cứ điều gì, tiếp tục men theo con hẻm đi về phía trước, từ từ ra khỏi con hẻm, đường phố trở nên rộng rãi hơn, ven đường có mấy quán hàng vẫn còn sáng đèn, có một chiếc xe taxi đỗ ở ven đường, một đôi nam nữ bước xuống, tựa vào gần cửa xe chờ tài xế tìm tiền lẻ.


Quý Đường Đường bước chậm lại, tài xế kia đã tìm thấy tiền lẻ, tò mò nhìn Quý Đường Đường, trước còn tưởng cô định gọi xe, sau lại thấy cô không có ý định lên xe, thất vọng vươn tay đóng cửa xe lại.


Đúng vào lúc cửa xe khép lại được một nửa, Quý Đường Đường bỗng vọt tới, tài xế thậm chí còn không kịp thấy cô lên được bằng cách nào, đã nghe thấy rầm một tiếng, cửa sập lại, cô đã ngồi trên ghế phụ, mặt đầy vẻ bối rối: “Bác tài, mau lái xe, có lưu manh đuổi theo tôi!”


Xem ra bác tài xế tuyệt không phải lần đầu tiên xử lý tình huống khẩn cấp như vậy, đến hỏi cũng không hỏi nhiều, vừa dẫm chân ga đã hất bụi mà đi, qua gương chiếu hậu của xe, Quý Đường Đường thấy Thạch Gia Tín bước dài một bước ra đường cái, gương mặt tức giận nhanh chóng bị lùi lại phía sau cho đến khi mờ nhạt.


Bác tài rất quan tâm hỏi cô: “Cô gái, trễ vậy mà còn ra ngoài đường à, có cần báo cảnh sát không?”


Quý Đường Đường miễn cường cười cười: “Không cần, cũng không thấy rõ lắm, chẳng qua là cứ đi theo tôi nên tôi hơi sợ.”


Cô nói lại tên nhà khách, tài xế hỏi qua vị trí đường phố, thận trọng lái lên tuyến đường chính, đèn trên đường chính sáng sủa hơn nhiều, có vô vàn những mái hiên trú mưa treo từng chuỗi đèn lồng màu sắc hay những cái đèn lồng to đùng màu đỏ treo bốn chữ “Mừng xuân vui vẻ.”


Quý Đường Đường thấy lạ hỏi một câu: “Sắp qua năm mới rồi?”


Tài xế cười ha ha: “Đúng vậy cô gái, ngày mai là Giao Thừa rồi.”


Ông ta nhận thấy Quý Đường Đường có chút căng thẳng, vậy nên cố gắng tìm chuyện để nói với cô: “Cô không phải dân địa phương đúng không? Du khách à... Đến tham quan hang đá Mạc Cao? Có thể thuê xe qua đó, cũng có xe buýt đấy, chẳng qua là không dễ bắt... Đến thành phố ma quỷ Ya Dan? Vậy thì phải đi xe tải, chắc phải đợi sang năm đã, tài xế xe tải cũng phải mừng năm mới chứ, năm hết Tết đến ai lại thích chạy ra ngoài, hơn nữa bây giờ tiết trời cũng không tốt. Tôi chạy nốt ngày mai rồi cũng nghỉ phép, năm mới mà, phải nghỉ ngơi một chút...”


Sau đó bác tài còn lải nhải gì đó, nhưng Quý Đường Đường hoàn toàn chẳng nghe lọt, cô thẫn thờ nghĩ: lại một năm nữa rồi...


————————————————————


Chiều ba mươi, Khiết Du ôm một đống thiệp mừng đến cho Nhạc Phong ký, lời chúc cũng đã viết xong, đơn giản là “Năm mới vui vẻ vạn sự như ý cả nhà hòa thuận”, chỗ ký tên để trống, bắt Nhạc Phong phải ký, Nhạc Phong nhức đầu: “Không ký được không?”


Khiết Du trừng anh: “Dĩ nhiên là không được, anh biết tối nay có bao nhiêu khách quen đến quầy bar đếm ngược đón năm mới không? Anh biết có bao nhiêu là mỹ nữ đến vì anh không? Lần nào anh cũng không có mặt, ít nhất cũng phải đưa cho người ta tấm thiệp chúc mừng để đền bù chứ.”


Nhạc Phong bó tay, đành phải vùi đầu vào ký, ký một lúc liền nhìn đống thiệp mừng đỏ chóe in chữ vàng châm chọc: “Cho nên trước kia anh mới không chọn làm ngôi sao, cái trò ký tên này, rất tốn sức.”


Khiết Du bật cười một tiếng, dừng một chút bỗng nhớ ra chuyện gì: “Hàng Tết đã cất vào xe cho anh rồi đấy, trừ đồ ăn ra còn có mấy bộ đồ giữ ấm, cả mấy cái áo lông nữa, tơ ngỗng đấy, mẹ em bảo cái này tốt lắm, mặc rất ấm.”


Nhạc Phong cúi đầu ký thiệp, không nhìn thấy nét mặt của anh: “Phí công.”


Khiết Du trầm mặc một chút: “Anh, hay là, đưa dì đến quán bar đón năm mới đi, quen biết anh lâu như vậy mà em chưa gặp dì bao giờ.”


“Bà ấy không thích ồn ào.”


Khiết Du sửng sốt một chút, cô cúi đầu sắp lại những tấm thiệp Nhạc Phong đã ký xong, giả bộ lơ đãng: “Anh, thực ra chuyện đã qua bao nhiêu năm như vậy rồi...”


Nhạc Phong không hề ngẩng đầu: “Khiết Du, về sau chuyện kiểu này thì đừng nói với anh, tình cảm của chúng ta tốt như vậy, trở mặt vì chuyện này, không đáng.”


Khiết Du không nói gì nữa, bao nhiêu năm qua, trừ Miêu Miêu ra, cô có thể coi như là người khác phái có quan hệ gần gũi nhất với Nhạc phong, nhưng có một khoảng lãnh địa, có đi tới đi lui cũng không lại gần được, không có chỗ trống nào để thương lượng.


Hốc mắt có hơi ướt, cô quay đầu không để cho Nhạc Phong nhìn thấy, nhẹ giọng đáp một câu: “Được.”


————————————————————


Nhạc Phong vẫn chịu đựng đến gần chín giờ tối mới lái xe đi, đến nhà cũ ở huyện nơi mẹ anh ở dự tính mất khoảng hơn hai giờ đi đường, bình thường thì mười một giờ anh sẽ tới nơi, ăn bữa cơm đoàn viên, sang năm mới, hơn một giờ sáng sẽ đi, cho dù là trời có đổ mưa đao cũng không ở lại thêm phút nào, có lúc, chính bản thân anh cũng không rõ, mỗi năm chỉ gặp một lần, mỗi lần chỉ để hỏi một câu y như vậy, rốt cuộc là hành hạ bà ta nhiều hơn, hay là hành hạ mình nhiều hơn?


Lúc xe đến trạm thu phí thì nhận được điện thoại của dì Triệu vẫn chăm sóc cho mẹ anh: “Phong Tử, xem dự báo thời tiết thấy bảo buổi tối sẽ có mưa tuyết đấy, lái xe cẩn thận một chút.”
Trái tim Nhạc Phong chợt ấm lên: “Không sao đâu, dì Triệu, lát nữa gặp.”


Sau khi đặt điện thoại xuống, anh bỏ thêm một ngàn đồng vào bao lì xì cho dì Triệu năm nay.


Dự báo thời tiết rất chính xác, mới đi được nửa tiếng, trời đã bắt đầu đổ mưa, chỉ chốc lát sau từng hạt tuyết đã đập vào kính xe sàn sạt, ánh đèn trước xe chiếu rọi một khoảng mơ hồ, trên đường không có nhiều xe lắm, ngẫm chắc đều ở nhà đón Giao thừa cả, Nhạc Phong mở radio trên xe, kênh nào cũng cười nói hoan ca, càng nghe càng khiến anh thấy phiền lòng, khó khăn lắm mới tìm được một kênh không ca nhạc ầm ĩ, MC đang phát ngôn giống như tuyên thệ: “Trong thời gian nghỉ Tết, càng cần phải bảo đảm an toàn cho sinh mạng tài sản của quảng đại quần chúng nhân dân, càng cần phải đề cao cảnh giác, không để cho các phần tử tội phạm có cơ hội, bảo đảm cho quần chúng nhân dân sẽ có một năm mới vui vẻ an lành...”


Trái tim Nhạc Phong rung lên một nhịp, theo bản năng đạp phanh xe, mặt đất rất trơn, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, hai chiếc cần gạt nước đơn điệu quét qua tấm kính đằng trước, để lại một vệt nước hình vòng cung.


Phản ứng đầu tiên của anh chính là lấy di động ra, lúc bấm danh bạ mới sực nhớ đến, khi gặp lại ở Cổ Thành, Quý Đường Đường đã không dùng di động từ lâu rồi.


————————————————————


Lúc xe lái đến khu nhà ở ngoại thành huyện đã trễ hơn thời gian dự định khá nhiều, dì Triệu che ô đứng ở cửa khu nhà chờ anh đã lâu, lạnh cóng đến phát run, thấy xe đến, vui vẻ vẫy tay với anh.


Đỗ xe xong, dì Triệu giúp anh xách hàng Tết xuống, đường lên cầu thang tối om om, dì Triệu giải thích với anh: “Hai ngày trước bị hỏng, đã bảo là phái người tới sửa rồi mà chả thấy tới, chắc là nghỉ Tết.”


Lên đến tầng ba, dì Triệu lấy chìa khóa mở cửa, Nhạc Phong không nhịn được nhíu mày: “Bà ấy đâu rồi ạ?”


“Mẹ con vừa mới xem ti vi xong, kêu mệt nên đi nghỉ trước rồi. Dặn khi nào đến Giao thừa thì gọi bà ấy dậy.”


Trong nhà vẫn bày biện như năm trước, chẳng có thêm thứ gì mới, quét dọn rất sạch sẽ nhưng lại chẳng có chút không khí năm mới nào, trên bàn đặt một cái thớt. sủi cảo gói được một nửa, Nhạc Phong đặt đồ trên tay xuống: “Dì Triệu, con gói cùng dì đi.”


Dì Triệu hơi lúng túng: “Hay là... để dì gọi mẹ con dậy trước nhé?”
Nhạc Phong cười nhạt: “Không cần, cũng không phải gọi bà ấy dậy đâu, tự bà ấy sẽ dậy.”


Trước khi bắt tay vào làm, Nhạc Phong đưa bao lì xì cho bà, dì Triệu chỉ từ chối: “Mỗi tháng con đã cho nhiều phí sinh hoạt thế rồi, dì và mẹ con có tiêu cả ngày cũng chẳng hết, sao lại còn không biết xấu hổ...”


Nhạc Phong nhàn nhạt đáp một câu: “Cứ nhận đi, dì đáng được mà.”


Dì Triệu trước ở nông thôn, chồng con đều mất hết, vẫn sống một thân một mình, sau đó cùng thôn có một cô hay vào thành phố, nói với bà ấy có người muốn tìm người chăm sóc cho bà mẹ góa của mình, đầu tiên là bà ấy muốn kiếm chút tiền, thứ hai cũng muốn có người ở cùng cho đỡ buồn nên bèn xử lý căn nhà dưới quê rồi lên thành phố, từ đó đến giờ vẫn sống cùng với Kim Mai Phượng - mẹ của Nhạc Phong, lúc đó còn chưa thấy nhà này có gì phức tạp, chỉ hơi ngờ vực với chuyện người làm con trai như Nhạc Phong mà chẳng thấy đến thăm Kim Mai Phượng bao giờ, sau đó đến cái Tết đầu tiên gặp được Nhạc Phong, thấy hai mẹ con xung đột mới biết gia đình này không đơn giản như mình nghĩ. Sau đó cũng loáng thoáng nghe được chuyện xảy ra năm đó, trong lòng thương xót không thôi, lúc nhìn Nhạc Phong cũng thấy thương như con trai mình, có lúc, ngay cả chính bà cũng cảm thấy, so với Kim Mai Phượng, bà còn giống mẹ của Nhạc Phong hơn.


Hiện tại, được làm sủi cảo cùng với Nhạc Phong, trong lòng bà không phải là không vui, hỏi han anh rất nhiều, làm ăn có được hay không, thân thể thế nào, mọi việc có được thuận lợi hay không, bạn bè có giúp đỡ không, rồi lại kể tình hình ở đây, thức ăn lại tăng giá, Kim Mai Phượng dạo trước thích ăn canh chim bồ câu, thích hầm cả con với cẩu kỷ....


Sắc mặt Nhạc Phong mới đầu còn khá lạnh nhạt, sau đó nói chuyện cũng cởi mở hơn, trên mặt rốt cục cũng có chút ý cười, cũng nói chuyện nhiều hơn một chút, đang nói đến lúc vui vẻ, cửa phòng ngủ mở ra, Kim Mai Phượng bước ra ngoài.


Bà ta mặc chiếc áo vải sợi may theo kiểu trang phục thời Mãn Thanh rất thịnh hành trước kia, phần eo căng chặt, dây nịt cũng sắp tung ra, phía dưới mặc một chiếc quần màu đen dài chấm gót, giày da đen đế bằng, trên mặt thoa phấn, bôi son, gò má phải bị lửa thiêu vẫn chưa khôi phục nhìn càng thêm lồi lõm, mái tóc mới uốn quăn thoa dầu tóc hai ngày trước, bóng loáng, trên cổ còn quấn một cái khăn vuông nhỏ, Nhạc Phong vừa nhìn thấy kiểu cách ăn mặc quái dị này đã nổi giận, viên sủi cảo mới gói được một nửa đã vứt lên mặt bàn.


Dì Triệu thở dài trong lòng, bà vỗ vỗ tay Nhạc Phong, hạ giọng khuyên anh: “Bà ấy vẫn thế, con cũng biết rồi đấy. Để dì lấy sủi cảo cho con, ăn nhiều một chút, lát nữa còn phải lái xe về nữa.”


Kim Mai Phượng ngồi trên ghế sô pha, vừa xem ti vi vừa cắn hạt dưa, coi như không thấy Nhạc Phong bên cạnh, chỉ chốc lát sau dì Triệu bưng sủi cảo chín đặt lên bàn trà, tổng cộng ba bát, Kim Mai Phượng một bát, Nhạc Phong một bát, còn một bát đặt ở đối diện Kim Mai Phượng, trên bát đặt một đôi đũa, sau khi làm xong tất cả, giống như năm ngoái, lại yên lặng quay lại phòng bếp chờ.


Chờ sủi cảo nguội bớt, Kim Mai Phượng cầm đũa lên gắp một viên bỏ vào trong miệng, Nhạc Phong nhìn bà ta: “Bà không có gì để nói với với cha tôi hay sao?”


Kim Mai Phượng tiếp tục nhai sủi cảo: “Tiểu Triệu, bỏ nhiều muối quá, mặn.”


“Tôi hỏi bà, năm đó ở cửa phòng để đồ trong sàn khiêu vũ, là bà cầm mồi lửa từ bên ngoài ném vào đúng không?”


Kim Mai Phượng lại gắp một miếng sủi cảo nữa: “Rau hẹ hơi già, khó nhai quá.”


“Cha tôi bị chết cháy, bà không áy náy chút nào hết phải không? Bao nhiêu năm như vậy, đến nhận lỗi mà bà cũng không nhận hay sao?”


Kim Mai Phượng chợt ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp: “Tiểu Triệu, mang bát canh sủi cảo lên đây, khô chết đi được.”


Dì Triệu lúng túng đáp lời, bưng bát canh sủi cảo ra ngoài, Nhạc Phong nhìn chằm chằm vào Kim Mai Phượng: “Năm đó bà gặp may, kết án qua loa, không xử được bà nên bà tưởng mình không có tội thật phải không?”


Kim Mai Phượng đón lấy bát canh sủi cảo trong tay dì Triệu lên húp một hớp, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Phong: “Tòa án nói tao không có tội thì tao không có tội. Mày không phục thì đi mà kiện, không kiện được thì mày không phải là dòng giống họ Nhạc!”


Nói xong thoắt cái cầm bát canh sủi cảo trong tay ném cả bát cả canh về phía Nhạc Phong, dì Triệu đã sớm lường được chiêu này của bà ta, nhanh chóng kéo Nhạc Phong ra trước, bát nện vào tường, mảnh vỡ và nước canh bắn tung tóe khắp nơi.


Giọng của Kim Mai Phượng chua ngoét: “Tao thiêu chết cha mày, con mắt nào của mày thấy thế? Mày lôi ông ấy từ dưới đất lên đây, ông ấy nói tao thiêu thì tao nhận!”


Nhạc Phong tức giận siết chặt tay, giơ chân đạp đổ cái ghế, xoay người bỏ đi, lúc đi sập cửa rất mạnh, tiếng vang khiến cho cả hành lang rung lên.


Lúc sắp đến tầng một, dì Triệu cầm ô đuổi theo xuống: “Phong Tử, này, Phong Tử.”


Nhạc Phong dừng bước.


“Con nói coi, dì biết nói sao với con mới được đây, Phong Tử, mẹ con từ khi mặt mày sứt sẹo thành như vậy xong tinh thần vẫn không được ổn định, mười mấy năm gần như không ra khỏi cửa, con xem kiểu ăn mặc như vậy, đều là từ năm đó. Con so đo với bà ấy, người tức chẳng phải vẫn là con, việc gì phải như thế chứ?”


Nhạc Phong không nói lời nào.


“Dì biết trong lòng con không dễ chịu, nhưng con nghe dì Triệu nói một câu, chuyện này con có hỏi bà ấy mười năm nữa cũng vẫn vậy thôi. Phong Tử, năm mới vui vẻ, con việc gì phải đâm đầu vào ngõ cụt làm gì, đốt cho cha con thêm chút vàng mã còn hữu dụng hơn ép bà ấy nhận sai. Phong Tử, dì sống lâu hơn con, đã thấy nhiều chuyện hơn con, trên đời này không phải ai cũng biết nhận lỗi, có người dù có chết cũng sẽ không thay đổi, còn cảm thấy là con nợ bọn họ, con không thể cứ giằng co đến chết với họ được, người chịu khổ cũng chỉ có bản thân con thôi, hiểu không?”


Trong bóng tối, Nhạc Phong gật đầu một cái, lúc mở miệng lại lần nữa, giọng nói đã bình tĩnh hơn nhiều: “Dì Triệu, khổ cho dì rồi, dì không nói con cũng biết, lúc bà ta nổi giận dì cũng bị... Con về trước, có gì cứ gọi điện cho con.”


Dì Triệu thở dài, che ô tiễn anh đến nhà để xe, vừa mới ngồi vào xe, một tin nhắn đã được gửi đến, là Miêu Miêu gửi.


“Lại đến thăm mẹ anh rồi đúng không? Tâm trạng không tốt thì đừng uống nhiều rượu quá.”


Vành mắt Nhạc Phong lập tức nóng lên, anh quay ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay với dì Triệu, khởi động xe rời đi, đồng thời bấm số của Miêu Miêu.


Đầu bên kia rất ầm ĩ, giọng của Miêu Miêu được đè rất thấp: “A lô, Nhạc Phong à?”


Nhạc Phong nhẹ giọng nói một câu: “Miêu Miêu, anh muốn gặp em.”
Miêu Miêu im lặng một lúc lâu: “Nhạc Phong, em thực sự không ra được. Người nhà hai bên... lần đầu đón Giao thừa với nhau... Em không thể ra ngoài được.”


Người nhà hai bên?


Nhạc Phong chợt hồi hồn lại: còn năm ngày nữa đã là hôn lễ của Miêu Miêu rồi.


Anh hít sâu một hơn, lúc mở miệng lại lần nữa đã chuyển sang giọng nói tương đối nhẹ nhõm: “Vừa gặp mẹ anh xong. Không có chuyện gì đâu, em khỏe không, ở nhà chắc náo nhiệt lắm hả?”


“Vâng. Bởi vì... mở tiệc ra mắt, có nhiều họ hàng ở rõ xa cũng đến, có mấy ông chú ông bác em còn chưa gặp bao giờ, cả một đống người... may mà nhà rộng... Chú Hai?”
Đầu dây bên kia mơ hồ vọng đến một giọng đàn ông hơi già nua: “Miêu Miêu à, sao không ở trong nhà mà phải chạy ra tận ban công để gọi điện?”


Cũng không biết Miêu Miêu đáp lại thế nào, tóm lại, lúc nói chuyện tiếp, cô đã đổi vị trí: “Vừa nãy ra ban công, đụng ngay phải chú Hai của em.”


Nhạc Phong ừ một tiếng, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể nói chuyện phiếm hùa tiếp theo lời cô: “Vậy ông ấy là em trai của cha em hả, trước kia chưa nghe thấy em kể bao giờ.”


“Trước em cũng đã gặp bao giờ đâu, lần này vì muốn ra mắt nên mới gặp lần đầu tiên đấy chứ.” Ngừng một chút, cô chợt nhảy ra một câu kỳ quái, “Nhạc Phong, chẳng hiểu tại sao, mỗi lần thấy ông ấy em cứ thấy sờ sợ trong lòng.”


Nhạc Phong bị cô làm cho buồn cười: “Em lại nghĩ vẩn nghĩ vơ rồi đúng không, trông ông ấy xấu lắm hay sao mà nhìn ông ấy em lại thấy sợ trong lòng?”


“Cũng không phải thế...” Giọng nói của Miêu Miêu nghe quả thực là rất hoang mang, “Ông ấy không giống mấy ông chú ông bác khác của em, vừa thấy mặt đã cho lì xì tặng quà, cũng rất hòa ái dễ gần. Lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy, em đã cảm thấy ông ấy đặc biệt ghét em... không đúng, thực sự là hận em ấy, Nhạc Phong, em mà xảy ra chuyện gì, nhất định là do ông ta giở trò quỷ!”


Nhạc Phong dở khóc dở cười: “Cái chứng vọng tưởng bị hại này của em đến bao giờ mới thay đổi được đây? Ông ấy mà ghét em thì chỉ có một nguyên nhân thôi.”


Miêu Miêu hơi căng thẳng: “Nguyên nhân gì?”


“Trước kia ông ấy đau khổ yêu thầm mẹ em, kết quả bị cha em đoạt mất.”


Miêu Miêu bật cười, tiếng cười nhỏ dần, thực sự vẫn không thể nào giả bộ như chẳng có ai bên cạnh mà nói chuyện trên trời dưới biển với anh, nỗi thương cảm dần dần chiếm thượng phong: “Nhạc Phong, mồng năm tới... anh sẽ đến chứ?”
Nhạc Phong trầm mặc một chút: “Sẽ.”


Không hiểu tại sao, anh cứ cảm thấy, mồng năm tới sẽ xảy ra một chuyện gì đó.


Comments

  1. Ó.ò m tem nè. Không hiểu sao lại nghĩ mẹ Nhạc Phomg vô tội, có khi đã nhìn thấy gì không nên thấy, bị đe dọa...vân vân và mây mây... nên mới như vậy, nếu mà có liên quan đến nhà họ Tần thì khổ cho bạn Phong =.=

    ReplyDelete
  2. chà, khá nhiều chuyện trong vòng bí ẩn, nhưng chắc sẽ liên quan đến nhau, hy vọng cánh tay Nhạc Phong đủ sức để bảo vệ Đường Đường nhà chúng ta, chúc mừng năm mới nhé.

    ReplyDelete
  3. á á... mồng 5.. mồng năm là chương sau hả c?
    ah, em thấy, cái sao để rate bài viết ấy, ko có mật khẩu để vào nhưng vẫn rate đc c ah...
    c gian lắm =))

    ReplyDelete
  4. cái còm men bên trên là của em đấy nhá :D

    ReplyDelete
  5. chị có biết rết riếc gì đâu ~~~~ mà thực ra rết cũng chả có tác dụng gì, chị để cho đẹp thôi =))))

    ReplyDelete
  6. Tiêu chí của truyện là chả được chừa nhân vật nào, cứ kéo hết vào cho hung hiểm vì thế lại có khối bí mật. Mà hình như bí mật nào cũng dính đến ĐĐ, dính đến xong lại toàn gây đau thương.
    Anh NP cũng có tinh thần tự ngược cao nhỉ?

    ReplyDelete
  7. ohhh..oh ye...cuoi cung cung co chuong 3,mong cho nhac phong gap duong duong woa,thanh kiu nang iu nha^^..hun nang chut chut nheeeeeee

    ReplyDelete
  8. Hóa ra anh NP cũng có quá khứ đau buồn thế :((
    Mà ôg chú Hai của Miêu miêu nghe có vẻ đág sợ thật
    à, có khi nào anh Thạch Tín đi theo ĐĐ vì nhận ra đc cái gì ko nhỉ
    p/s: chị LM ơi, em cũng muốn like nhưg mà em lên = đt nên chỉ comt đc thôi, lần nào cũng tìm nút like mà chẳg thấy :'(

    ReplyDelete
  9. Nên em like trên fb bù nhá chị :D

    ReplyDelete
  10. Thank ban!truyen rat hay.

    ReplyDelete
  11. uay NP van chua chet tam voi Meo meo nhey. bjo mi den voi DD day ta.

    ReplyDelete
  12. phát hiện 1: anh Phong nhớ chị Đường =))))))
    phát hiện 2: gia đình anh Phong cũng thật phức tạp =.=
    thắc mắc 1: sao Thạch Tín ca lại đuổi theo Đường tỷ @@
    thắc mắc 2: họ Tần, nhà Miêu Miêu ko phải nhà họ Tần trong truyền thuyết đấy chứ, nếu đúng thế thì quả là oan gia ngõ hẹp =='
    câu cuối cùng là bao giờ anh Phong mới vác xác đến gặp chị Đường đây, thật nhớ những phút chí chóe của 2 người, nhớ cả Mao Ca với Thần Côn nữa ^0^

    ReplyDelete
  13. Có phải Miêu Miêu sẽ xảy ra chuyện không ta? Haizzz, mặc dù lúc trước quả thật không thích Miêu Miêu thật nhưng dù gì cũng là do tính cách thôi, em cũng không mong Miêu Miêu sẽ xảy ra chuyện có liên quan đến dây mơ rễ má gì đến mấy dòng họ kia đâu, lại khổ chị Đường Đường với anh Nhạc Phong thôi

    ReplyDelete
  14. Cửuvỹ Hồng HồlyDecember 12, 2013 at 2:10 PM

    Qá nhiều vđề trog 1 ch.Tsao TGT lại đi theo ĐĐ,ĐĐ đã sơ hở ở đâu?? Chuyện gđìh NP cũg thật fức tạp.còn ng chú 2 kia of MM có liên qan gì đến mạch tr k? Còn câu ns kia of MM nữa,e cứ có cảm giác MM sẽ có chuyện ấy,k xui xẻo đến thế chứ =.,=

    ReplyDelete
  15. cổ vũ tác giả trước khi đọc đã. Chiaki!

    ReplyDelete
  16. mong truyện nhanh thật nhanh hết cho rùi.đọc ri to tim mất

    ReplyDelete
  17. Mình nghĩ Miêu Miêu thực ra ko đơn giản,và cũng không có khả năng là "người bị hại"đâu.Nếu MM có việc gì ,vậy chẳng phải cả đời này NP sẽ ko quên được cô ta,vậy thì chuyện tình Phong Đường sẽ không trọn vẹn,ko công bằng với Đ Đ :( Thực ra ngay từ khi nhắc đến họ Tần mình đã nghĩ chắc chắn liên quan đến Miêu Miêu,vì xác suất trùng họ trong cùng một tiểu thuyết rất thấp ,chắc chắn ko phải trùng hợp ngẫu nhiên .Theo suy đoán của mình thì họ Tần sẽ ép Miêu Miêu lợi dụng NP để tìm dc Đ Đ.khổ thân Đ Đ quá:(
    Cám ơn bạn đã bỏ công sức và tâm huyết để bọn mình được thưởng thức câu chuyện tuyệt vời này!

    ReplyDelete
  18. Hmm đoạn Thạch Giai Tín đuổi theo ta cũng thắc mắc, nếu chỉ vì bị phun nước lên áo mà đuổi theo thì đúng là thừa hơi rỗi việc, kể cả có phát hiện ĐĐ giả vờ mù thì cũng có thể coi như người ta ngượng nên giả vờ cho qua chuyện, nói chung là chả có lí do nào hợp lý. Có khi nào là nghi ngờ ĐĐ là người nhà họ Thịnh không nhỉ, chẳng nhẽ mấy cô nhà họ Thịnh có đặc điểm nhận dạng =)) Aiz hóa ra Tiểu Phong Tử cũng có tuổi thơ sóng gió đây. Có vẻ như vụ hỏa hoạn còn nhiều bí ẩn, đừng bảo là cha Nhạc Phong chết là do nhà họ Tần hại nhé, nếu thế thì đúng là oan gia ngõ hẹp :)) mà con mụ Miêu Miêu này mấy hôm nữa cưới chồng rồi còn gọi điện cho Phong Tử làm gì, cái đồ mặt dày, hi vọng đám cưới của mụ không xảy ra việc gì, về sau gắn mác gái có chồng rồi cũng đừng hòng tơ tưởng anh Phong nữa :-w

    ReplyDelete
  19. bây giờ mới biết gia đình NP phức tạp như vậy...rất tò mò muốn biết sự thực là chuyện gì...lúc bà mẹ NP xuất hiện, mình thấy ớn ớn...hix, cảm giác là ngày mùng 5 sẽ xảy ra chuyện động trời đây, NP, MM, ĐĐ, TGT sẽ là cái nút thắt lớn cần phải gỡ đó....
    thanh sờ kiu LMR! ^^

    ReplyDelete
  20. Thế mà nó vẫn còn tơ tưởng mới ghê chứ, nói chung là cứ chuẩn bị gạch đá đi là vừa

    ReplyDelete
  21. Mao Ca và Thần Côn quyển này không tham gia nhiều, nhưng mà cũng có xơ múi =))))

    ReplyDelete
  22. Toi nghiep DD mot thoi gian dai da song trong so hai va nghi ngo! THanks em nhieu!

    ReplyDelete
  23. Phong Tử lại mềm lòng vì cái em Miêu Miêu kia rồi, giá bạn ý lạnh lùng hơn chút nữa nhỉ, quên luôn em đấy đi thì tốt.

    ReplyDelete
  24. mồng 5 tới sẽ xảy ra chuyện gì ta???

    ReplyDelete
  25. còn em rết riết quen tay luôn, mỗi lần rình nhà chị, cứ thấy là bấm! đổi trình duyệt web khác là rate thêm được một lần thì phải!

    ReplyDelete
  26. Hix, sợ nhất đọc mấy đoạn có Nhạc Phong và Miêu Miêu, thế nào mà tình củm của 2 người này còn sâu quá, aiz, có ngày chết vì đau tim mất! đoán chú Hai gì đó có liên quan đến vụ mưu sát nhà Đường!
    Không liên quan cơ mà chị đổi nền, đổi pic có không khí ghê, thêm cái list nhạc nữa là ra giáng sinh an lành luôn! keke.

    ReplyDelete
  27. Tự nhiên llại thấy thương Miêu Miêu...Không biết sau này ntn, nhưng hiện giờ thấy có chút buồn cho Miêu Miêu. Cái tính tiểu thư, đỏng đảnh của MM hồi đầu e thấy rất ghét, nhưng chợt nhận ra, MM có cái tính đó 1 phần là vì chị ý, 1 phần là vì hoàn cảnh, và cũng là vì chị ý đã ỷ lại NP quá nhiều. Biết chị ý yêu NP ko đủ sâu đậm, nếu ko chị ý đã ko dễ dàng cưới ng khác cho dù bị gđ ép buộc, nhưng quả thực, chị ý vẫn còn tình cảm với anh ýn vẫn quan tâm đến anh ý, vẫn nhớ thói quen và hoàn cảnh của anh ý mỗi khi giao thừa đến, mỗi khi về nhà... Ko ủng hộ MM nhưng ko khỏi buồn cho số phận của chị ý :(

    ReplyDelete
  28. Sao nghi quá, dám cô MM có chuyện lắm...mà ghét cái thể loại sắp lấy chồng mà còn níu kéo bạn trai cũ, hừ

    ReplyDelete
  29. Ta nhận dc pass rồi. Thanks nàng nhiều lắm

    ReplyDelete
  30. Bà Miêu Miêu vô duyên ko chịu dc, phải cái thứ ấy gặp mình thì mình mắng cho vỡ đầu. Mà chap này thấy anh Phong chẳng nhớ chị Đường, chỉ có chị nhớ anh thôi :(

    ReplyDelete
  31. hoho chi DUONG biet nho anh PHONG roi :) sao thim MM mai ko luon nhanh di nhi? phai chang da mat qua day khi ma sap lay chong con bay dat ke le voi NP nua chu :( thanks ss

    ReplyDelete
  32. Cái loại đứnq núi nầy trônq núi nọ như cái cô Miêu Miêu nì thì ngủm đi cho rãnh nợ. E monq xao cho cô ấy đừnq toàn mạnq tronq q3 vì mỗi lần nge nhắc đến tên cô ấy là đã muốn đập fá r.

    ReplyDelete
  33. =-= ta đây cũng ghét bà đấy, bà MM ạ! Mệt ng! Mỗi lần con nhỏ này lên sàn là ta lại bực bội trong ng, càng trừ điểm NP! Dứt khoát thì thôi đi, lại còn dt, bạn bè anh em cả đống, ko vui thì đi nhậu đi, mắc mớ gì dây dưa hoài vậy

    ReplyDelete
  34. Có mùi nguy hiểm @@ không biết tới ai "toi" đây, ngay đám cưới lun ah?! hehe, cơ mà không ưa MM mấy, nên quậy đám cưới bả đeeeee
    P/s: cám ơn ss đã edit :D

    ReplyDelete
  35. Kái paf MM nầy đúng la nhẫn tâm wa ai đời bảo ban trai cũ đến dự đám cưới của mình nhỉ ái mà ông chú của pả co j đó bí ẩn
    Thánh cki linh nhiu nhiu ạ <3

    ReplyDelete
  36. mình thấy diễn biến của NP vs MM khá là hợp lý, vs tính của NP yêu đến bảy năm thì làm sao có thể nói dứt là dứt đc, ngoài đời chẳng phải cũng thế s, haizzz dù sao cũng là một đoạn tình
    cảm ơn chủ nhà nha!!!!!!

    ReplyDelete
  37. nghĩ đến chàng là nàng lại có động lực ... diễn tiếp hahha Tiểu Đường Đường đáng yêu quá

    ReplyDelete
  38. Mình cảm thấy mẹ Nhạc Phong bị oan, mùng 5 này chắc Miêu Miêu sẽ có chuyện

    ReplyDelete

Post a Comment