[Q2. Chương 29] Chuông gió

Chuông gió


Vĩ Ngư


Edit by Linhmaroon


cg_logo



- Quyển 2 -


60. Chương 29


Nhìn thấy Nhạc Phong thật sự đưa Quý Đường Đường về, con ngươi của Mao Ca mở to đến mức sắp rớt ra ngoài, Nhạc Phong không nói gì, đưa thẳng Quý Đường Đường lên phòng khách trên lầu lo liệu, dõi mắt nhìn hai người lên lầu, Mao Ca dùng cách tay huých huých Thần Côn bên cạnh, Thần Côn đang tập trung tinh thần chơi Tìm cặp, hai con mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ thiếu nước trừng thành mắt gà chọi, căn bản không hề nhìn thấy Nhạc Phong và Quý Đường Đường đã trở về.


“Tôi hỏi ông này Thần Côn,” Mao Ca nuốt nước miếng, “Ông nói xem trên đời này có người nào, chết rồi mà còn có thể sống lại được không?”
“Có chớ.” Thần Côn chíu chíu chíu nhấp vào hai hình vẽ giống nhau như đúc, trả lời tương đối thuận miệng.


Mao Ca buồn bực, Thần Côn nói như chuyện đương nhiên, giống như người chết sống lại chỉ là chuyện thường tình mà chẳng phải chuyện lạ, “Ai vậy?”
“Transformer.”


Một ngụm máu già yếu của Mao Ca thiếu chút nữa phụt lên tận trần nhà: “Trans cái đầu ông. Tôi hỏi người cơ mà! Người ấy!”


“Người cũng có.” Thần Côn tiếp tục nhìn màn hình.


Mao Ca chờ nửa ngày không thấy anh ta nói tiếp: “Ông là thái giám phải không? Nói chuyện chỉ nói có một nửa?”


“Cái đó cái đó cái đó... thì còn phải xem là người nào,” Thần Côn nhất tâm nhị dụng, khó tránh khỏi có chút không theo kịp, “Cuối đời nhà Thanh, cái tổ chức Nghĩa Hòa Đoàn kia, rồi Hồng Đăng Chiếu gì đó, chẳng phải cũng tuyên bố là đao thương bất nhập cải tử hoàn sinh hay sao, thủ lĩnh của đám đó tên gì nhỉ, à, Hoàng Liên Thánh Mẫu, a ha ha ha, đao thương bất nhập.”


Mắt thấy tình hình trò chơi rất ổn, tối nay hoàn toàn có thể thăng cấp từ ngôi sao nhỏ đến ông trăng sáng, tâm trạng của Thần Côn có thể nói là ngập tràn ánh nắng.


Hiển nhiên, cầu người không bằng cầu mình, Mao Ca cố nén nỗi kích động mang Thần Côn ra dìm vào bồn cầu lại, tự mình lẳng lặng mở một chiếc máy vi tính khác lên, vào mạng, tìm kiếm, gõ vào mấy từ khóa: “Người chết, sống lại.”


Nhảy ra rất nhiều đề mục, Mao Ca không ngừng mở ra, tin tức hiện lên không ngoài mấy loại: ma nhập, cương thi, thây ma, các sự kiện huyền bí, tâm linh siêu tự nhiên...


Mao Ca nhìn màn hình sửng sốt thật lâu, chợt buông một câu: “Tôi cảm thấy, cô ấy đã không phải là người nữa rồi.”


“Ai! Ai không phải là người?!” Trong lúc đang đột phá đến cửa quan trọng của loại trò chơi cao cấp như Tìm cặp này, cũng chỉ có vấn đề học thuật ma chẳng phải người cao cấp như vậy mới có thể phân tán được lực chú ý của Thần Côn, anh ta vụt ngẩng đầu lên, cặp mắt nhỏ tựa như một chiếc bóng đèn siêu mạnh vèo một cái bắn ra ánh sáng, “Ai ai ai? Ai không phải là người? Tiểu Phong Phong phải không? Tại sao cậu ấy không phải là người? Hả? Tại sao?”


Mao Ca nhìn Thần Côn một cái, chậm rì rì đáp lại anh ta: “Bởi vì ông là heo!”


————————————————————


Mao Ca lên lầu tìm Nhạc Phong, vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng nước rào rào trong phòng tắm, chỉ thấy Nhạc Phong ngồi trong phòng, tay đang mở cái áo khoác ngoài của Đường Đường ra nhìn, hai lỗ máu đằng trước đằng sau đều khớp với nhau, xem ra Diệp Liên Thành đích thực không hề nói láo.


Nhạc Phong cũng nhìn thấy Mao Ca, anh đặt chếc áo qua một bên: “Có việc?”


“Đường Đường đang tắm à?”


“Vâng.”


Mao Ca thấy hoang mang, anh ta bước hai bước về phía Nhạc Phong, chỉ chỉ vào áo của Quý Đường Đường: “Chú đã hỏi cô ấy chưa?”
“Hỏi cô ấy?” Nhạc Phong đầu tiên là không phản ứng kịp, sau đó lắc đầu, “Chưa, cô ấy hốt hốt hoảng hoảng, bảo em hỏi thế nào được?”


Mao Ca nuốt nước miếng: “Phong Tử, cô ấy... cô ấy còn là người hay sao?”


Nhạc Phong nhíu mày một cái: “Có ý gì?”
“Không phải chứ Phong Tử, bây giờ anh nhìn thấy cô ấy, da đầu cũng tê rần hết.” Mao Ca xắn tay áo cho anh nhìn, “Chú xem, chú xem anh nổi đầy da gà lên rồi đây này.”


Nhạc Phong không nói gì.


“Chú đưa cô ấy về làm gì hả?”
Câu này khiến cho Nhạc Phong hơi phản cảm: “Cô ấy bị như vậy, em có thể không đưa cô ấy về hay sao?”


“Không phải thế, Phong Tử, chú đừng cáu, không phải anh có ý đó.” Mao Ca cảm thấy mình có chút lẫn lộn, anh ta rút từ trong ngực ra một điếu thuốc, cầm bật lửa châm, trầm mặc hút vài hơi, “Tại sao cô ấy lại không sao cả?”


“Không phải cô ấy vẫn thường không sao còn gì?” Nhạc Phong mất kiên nhẫn, “Ở Ca Nại, không phải anh chưa thấy bao giờ.”


“Chú đừng có lươn lẹo với tôi,” Mao Ca nổi cáu, “Lần ở Ca Nại đó với lần này có thể giống nhau chắc? Lần trước chúng ta còn có thể tìm lý do cho cô ta, nói cô ta mặc áo chống đạn gì đó, lần này chú định giải thích thế nào? Người ta chính mắt thấy cô ta bị đâm chết, ngoảnh đi ngoảnh lại chú đã đưa người về, đó còn là người sao hả? Có người bình thường nào chết rồi lại nhảy nhót quay về được không?”


Nhạc Phong cắn răng, muốn đáp lại đôi câu lại không tìm ra lý do phù hợp.


Mao Ca đổi sang giọng tương đối hoàn hoãn: “Phong Tử, chú suy nghĩ kỹ đi, đây tuyệt đối không phải chuyện đánh đấm lặt vặt đâu, chuyện này khác hẳn với mấy lần chú có thể ra mặt chơi đến bạt mạng trước kia, hồi trước vì giúp Nhạn Tử mà vỡ đầu chảy máu với Diêm Lão Thất, anh em có nói hai lời hay không? Vết sẹo trên đùi của Đầu Trọc do đám chó của Diêm Lão Thất cắn vẫn còn đó, phàm là những việc có thể đáp ứng, chú nói một câu, anh em có bao giờ nhíu mày lấy một cái không? Chính chú suy nghĩ cho kỹ, chuyện lần này không giống với mọi lần, chỉ bằng việc Đường Đường chết đi sống lại thôi đã tuyệt đối không phải phiền phức mà chúng ta có thể dây vào!”


Nhạc Phong vẫn không lên tiếng.


Theo nhịp câu chuyện, trí tưởng tượng của Mao Ca bắt đầu bay xa: “Chú có nhớ vụ ầm ĩ năng lực đặc dị mấy năm trước không? Đến cơ quan quốc gia cũng gia nhập ấy, kiểu cải tử hoàn sinh này, kiểu gì cũng tính là cơ mật quốc gia đúng không? Nói không chừng cái gì của nước ngoài, CBA ấy... là CBA đúng không nhỉ?”


Nhạc Phong tức giận: “Cục tình báo Mỹ, CIA.”


“Đúng rồi đúng rồi, CIA.” Mao Ca vội vàng ghi nhớ lại danh từ mới này, “Chuyện này, chú cảm thấy đám dân thường nhỏ bé như chúng ta có thể lo được hay sao? Anh cho chú hay, kiểu cơ quan tình báo như thế này làm việc ngoan tuyệt thế nào kia chứ, chú xem trong phim Mỹ ấy, những người can thiệp dính dáng đến vụ án đều bị giết sạch, chưa biết chừng ngày nào đó hai ta vừa ra khỏi cửa là bị ăn đạn rồi, còn là loại đạn do cục tình báo đứng đầu về khoa học kỹ thuật kia nghiên cứu ra nữa ấy.”


Nếu là bình thường, Nhạc Phong nhất định sẽ quát anh ta đã trốn từ bệnh viện tâm thần nào ra, nhưng lần này, vài lần muốn mở miệng vẫn không nói ra lời.


Bình tâm mà nói, Mao Ca nói tuy có khoa trương, nhưng những lời anh ấy nói, chẳng lẽ mình chưa từng nghĩ đến?


Trong lúc nhất thời, căn phòng yên tĩnh vô cùng, Nhạc Phong nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên miệng Mao Ca, bên tai chỉ có tiếng nước chảy tí tách.


Tiếng nước chảy tí tách?


Trái tim Nhạc Phong đập thịch một tiếng, theo bản năng quay đầu nhìn về phía phòng tắm.


Mao Ca cũng đã nhận ra, anh ta có chút lắp bắp; “Cô ấy... cô ấy tắm xong rồi?’


Cửa nhẹ nhàng chuyển động, Quý Đường Đường mặc chiếc áo len sợi to rộng thùng thình kia, vừa cầm khăn lông lau tóc vừa bước ra ngoài, lúc thấy Mao Ca, mỉm cười một cái: “Anh Mao Ca cũng ở đây à?”


“Ừ... ừ,” Mao Ca vội lấy Nhạc Phong ra làm bia đỡ đạn, “Không phải sắp đến giờ cơm tối rồi sao, anh đang hỏi xem Nhạc Phong muốn ăn gì, miệng nó kén chọn, kén ăn lắm...”


“Cơm tối à?’ Quý Đường Đường suy nghĩ một chút, “Để em mời đi, lần trước ở Ca Nại còn chưa cám ơn mọi người đã quan tâm. Còn cả Thần Côn nữa, tất cả cùng đi đi.”


“Vậy... cũng được, để anh xuống hỏi Thần Côn muốn ăn gì.” Mao Ca vô cùng lúng túng, khi quay người bỏ đi, thấp giọng rỉ tai Nhạc Phong một câu, “Chú giải quyết đi.”


————————————————————


Mao Ca vừa đi, không khí trong căn phòng dường như lập tức thay đổi, Nhạc Phong nhìn Quý Đường Đường: nét mặt cô vô cùng bình tĩnh, vẫn cúi đầu cầm khăn lông lau tóc, như thể trước khi tắm, cô chẳng hề xảy ra bất cứ chuyện chật vật nào, chỉ mới ra ngoài đi dạo phố, ăn bát cơm hay là gọi điện thoại cho bạn bè.


Được một lúc, cô ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Phong: “Có phải anh... muốn hỏi tôi chuyện gì không?”


Nhạc Phong lấy lại bình tĩnh, đang định mở miệng, dưới lầu lại vọng đến tiếng gào thét vô cùng buồn bã của Thần Côn: “Tại sao?! Tại sao không để cho tôi ăn KFC suất gia đình? Cũng đâu phải anh mời!”


Hai người sửng sốt một chút, sau đó đều không căng thẳng nổi, đồng thời mỉm cười.


Không khí buông lỏng một chút, Nhạc Phong muốn bắt đầu bằng một đề tài nhẹ nhõm: “Đang yên đang lành, sao lại nghĩ đến chuyện mời cơm?”


“Nhận được sự giúp đỡ của mọi người, có qua có lại thôi.”


“Giúp cô đâu?”


“Anh giúp nhiều nhất, còn cả Mao Ca lúc ở Ca Nại cũng đã rất quan tâm đến tôi, còn cả Thần Côn, đã kể cho tôi nghe một câu chuyện nữa.”


Lúc nói đến Thần Côn, cô cố ý dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Nhạc Phong.


Trong lòng Nhạc Phong dâng lên một cảm giác khác thường, anh nhìn vào mắt quý Đường Đường, trong thoáng chốc, một suy nghĩ bỗng vụt qua, thất thanh nói: “Đường Đường, cô vốn họ Thịnh...”


Quý Đường Đường không nói gì, cô giơ ngón trỏ lên đặt bên môi, mí mắt rủ xuống, không nhúc nhích như một bức tượng.


Nhạc Phong nuốt câu còn lại xuống, anh bắt đầu nhớ lại câu chuyện mà Thần Côn kể tối hôm ấy, lúc đó, anh không tập trung nghe lắm, Thần Côn rốt cuộc đã kể gì?


Nhà họ Thịnh, con gái nhà họ Thịnh, lộ linh, oán khí người chết, nghe hiểu tiếng chuông, hóa giải oán khí, nhà họ Tần, luyện chuông Quỷ, nhà họ Thạch, kết thân, thân phận mới, đầy đủ tiền, phiêu bạt bên ngoài....


Đầu Nhạc Phong ầm ầm tựa như muốn nổ tung, ngàn lời vạn chữ trước kia không sắp xếp nổi lúc này tựa hồ như đều tranh nhau gắn kết lại trong nháy mắt thành một bức tranh đầy đủ.


--- Đường Đường vẫn luôn mang theo một chiếc chuông gió bên người, có lúc lắc thế nào cũng không kêu, lúc lại quỷ dị phát ra âm thanh...


--- trước kia, cô ấy vì một Lăng Hiểu Uyển vốn không quen biết mà đến Ca Nại, lại lặn lội vì một Trần Vĩ cho dù chỉ là bèo nước gặp nhau, sau khi gặp lại ở Cổ Thành, cách xa ngàn dặm, cô ấy vẫn đi theo oán khí... Cho nên mỗi lần gặp cô ấy, sự tử vong luôn hiện hữu như bóng với hình...


-- rõ ràng là Thịnh Hạ, nhưng lại có một tấm thẻ chứng minh thư có thể tra được trên mạng lưới mang tên “Quý Đường Đường”, rõ ràng không có công việc, lại chẳng lo sinh kế, cha mẹ đã sớm lót đường cho cô ấy xong xuôi....


--- vụ án giết người tàn bạo vào đêm Giao Thừa ở Hải Thành, rõ ràng còn sống nhưng lại không liên hệ với bất cứ bạn bè nào thậm chí là cả người yêu, bởi vì khi đó cô ấy đã không còn tên là Thịnh Hạ, cũng bởi vì khi đó, cô ấy đã bắt đầu cuộc trốn chạy...


“Tôi cảm thấy, phải cho anh biết một số chuyện, anh bị việc của tôi làm liên lụy đến mấy lần, còn bị thương, không cho anh biết gì cả thực sự không được hay cho lắm.”


Nhạc Phong chặn lời cô lại: “Từ từ đã Đường Đường, cô chậm một chút cho tôi, cô để tôi từ từ đã.”


Quý Đường Đường ngẩng đầu nhìn Nhạc Phong: “Trí thông minh không đủ hả, đầu óc không kịp vận hành?”


“Biến!” Nhạc Phong trừng mắt nhìn cô một cái.


Quý Đường Đường ngoài thương cảm ra lại có thêm mấy phần buồn cười, cô bước sang bên cạnh lấy đồ dưỡng da của mình ra, sau đó nhìn vào chiếc gương to bắt đầu thoa dung dịch dưỡng da, lúc đang dùng bông trang điểm lau trán, Nhạc Phong gọi cô từ đằng sau: “Đường Đường.”


“Sao?”


“Tại sao lại nói cho tôi biết chuyện này?”


Quý Đường Đường sửng sốt một chút, cô nhìn Nhạc Phong trong tấm gương.


“Cô đần hả, chuyện quan trọng như vậy, cô lại tùy tiện nói cho người ta, chỉ bởi vì người ta giúp cô? Nhỡ đâu người ta có dụng ý khác thì sao? Cha mẹ cô vì chuyện này mà đã phải trả một cái giá đắt như vậy, cô cứ thế mà nói ra được?”


Lời của Nhạc Phong rất có đạo lý, Quý Đường Đường không nói gì, nếu cô nói với Nhạc Phong rằng “Tôi tin anh sẽ không bán đứng tôi” thì có vẻ vẽ trò quá không, hơn nữa, tại sao phải tin chứ? Chỉ bằng tổng cộng chưa đầy mười ngày chung đụng hiểu biết này hay sao?


Cho nên cô ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi.”


Thấy cô phối hợp như vậy, Nhạc Phong lại chẳng đào đâu ra lời để nói, dừng một chút chợt cáu bẳn: “Sao cô lại thế được cơ chứ?!”
“Tôi làm sao hả?” Quý Đường Đường chẳng hiểu ra làm sao.


Nhạc Phong cũng không biết nói sao cho rõ, chỉ thấy phiền muộn trong lòng: chuyện không nên như vậy, tối hôm qua nhất định cô ấy đã trải qua chuyện rất đáng sợ, cho nên lúc tìm thấy cô ấy trên đường, cô ấy mới có dáng vẻ hoảng hốt thẫn thờ như thế --- nhưng mới chớp mắt, tất cả bỗng bình thường trở lại, lại giống như anh là người ngoài cuộc vậy, chẳng lẽ không phải cô ấy nên khóc sao? Không phải nên rất khó chịu hay sao? Cái dáng vẻ lịch sự, mỉm cười, chẳng hề để tâm như vậy, khiến cho anh nhìn mà thấy phiền muộn không thốt nên lời.


“Đường Đường, cô đừng như vậy,” Nhạc Phong rốt cuộc không nhịn được, “Nếu cô nghe thấy những gì Mao Ca nói, khó chịu trong lòng, cô muốn khóc thì cứ khóc đi, cô đừng giả bộ như người chẳng bị làm sao cả được không?”


Quý Đường Đường ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn Nhạc Phong: “Nhạc Phong, sao anh lại thế chứ, lại còn ép người ta phải khóc?”


Nhạc Phong trừng cô, đầu tiên cô còn ra vẻ vô tội, bị Nhạc Phong nhìn chằm chằm lại có chút chột dạ, tránh khỏi tầm mắt anh không nói câu nào,


Trái tim Nhạc Phong bỗng mềm nhũn: “Đường Đường, cô nhất định phải đi theo con đường này hay sao? Cô còn có sự lựa chọn khác mà đúng không? Chúng ta tìm một công việc, sống ổn định tử tế đi, cứ lang thang trên đường như cô, bao giờ thì mới kết thúc? Hơn nữa luôn đối mặt với những chuyện máu me này, tâm lý của cô có chịu được không?”


Quý Đường Đường cười nhẹ: “Tôi không tìm được việc làm đâu Nhạc Phong, tôi còn chưa học xong Đại học, tôi cũng chẳng có chút kinh nghiệm làm việc nào hết.”


“Tôi tìm giúp cô, hay là cô về cùng tôi trước đã, chỗ tôi có nhiều bạn bè quen biết, tôi bảo họ tìm cho cô một công việc ổn định không gây chú ý, mọi người ở gần nhau cũng chăm sóc được cho nhau. Đường Đường, cô thực sự không thể cứ tiếp tục mãi như vậy được, quá nguy hiểm, một cô gái như cô, ngày nào đó mà thực sự chết ở bên ngoài, đến cả người nhặt xác cho cũng không có.”


Câu này hiển nhiên là chạm đến tâm sự của Quý Đường ĐƯờng, nụ cười của cô dần dần mất dạng: “Nhạc Phong, chuyện này mới nghĩ thôi đã cho qua được rồi, anh cảm thấy thực sự có thể yên ổn được ư? Mẹ tôi trốn tránh lâu như vậy, không phải vẫn bị tìm được đấy sao? Chuyện kiểu này, thò cổ là một đao, rụt cổ cũng là một đao, thay vì lo lắng đề phòng sống qua ngày, chẳng bằng chết sớm siêu sinh sớm.”


“Tôi không tin cô muốn như vậy!” Nhạc Phong nói rất nghiêm túc, “Đường Đường, cô có lý do gì không thể nói ra mà cứ nhất định phải lựa chọn con đường này?”


“Mẹ tôi hy vọng tôi làm vậy,” Quý Đường Đường tránh nặng tìm nhẹ, “Hơn nữa, trước kia không phải đã nói với anh rồi sao, sự nghiệp của gia tộc mà.”


Nhạc Phong nổi cáu: “Đường Đường, cô nhất định phải ép tôi nói ra bằng được ư? Cô là một cô gái thông minh, cô thực sự không hề cảm thấy cách hóa giải oán khí này của nhà họ Thịnh các cô có vấn đề một chút nào hay sao?”


“Tôi không làm cái nghề của nhà các cô, nhưng ngay cả dân ngoại đạo như tôi cũng cảm thấy, hóa giải oán khí của người chết thì không nên dùng phương pháp lấy ác trị ác như vậy. Người giết người đương nhiên đáng hận, nhưng cô dùng xương đinh khiến người ta tan xương nát thịt, kiểu người khi còn sống đã làm kẻ ác như vậy oán khí sau khi chết chẳng phải sẽ còn lớn hơn hay sao? Nếu như nhà các cô vẫn dùng phương thức này để hóa giải oán khí thì trình độ tà môn của nhà họ Thịnh các cô cũng có khác gì nhà họ Tần? Đường Đường, tất cả mọi thông tin của cô đều đến từ mẹ cô đúng không? Nếu nhà họ Thịnh các cô căn bản không giống như những gì mẹ cô kể thì sao? Nếu như nhà họ Thịnh các cô căn bản là một gia tộc chuyên làm việc ác, nếu như những chuyện cô đang làm hiện giờ đều là sai trái, chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục càng đi càng xa trên con đường này?”


Quý Đường Đường mấp máy môi hai cái, lời nói của Nhạc Phong không chút lưu tình đẩy cô đến trước vấn đề mà từ trước đến nay cô vẫn sợ phải đối diện nhất, nếu như tiền đề của cả câu chuyện này căn bản là một sai lầm, nếu như động cơ của nhà họ Thịnh căn bản chẳng phải chính nghĩa, cô phải làm sao?


Cô cảm thấy thân thể mình đang dần dần lạnh run, vào giờ phút này, nỗi sợ hãi trong lòng thực sự còn lớn hơn rất nhiều rất nhiều so với những chuyện tanh máu đáng sợ kia.


Cô lấy lại bình tĩnh: “Nhạc Phong, mẹ tôi nuôi tôi hai mươi mấy năm, tôi quen anh, cộng lại cũng không quá hai mươi ngày. Tại sao tôi phải tin lời anh mà hoài nghi mẹ ruột của mình?”


Nhạc Phong cuống cuồng: “Đường Đường, ý tôi không phải vậy....”


Quý Đường Đường không để anh nói xong, cô lùi lại đằng sau một bước, nhìn Nhạc Phong thật lâu, từ từ cúi người trước anh.


Rất tiêu chuẩn, rất thành kính, 90 độ.


Nhạc Phong tay chân luống cuống: “Đường Đường, cô làm gì vậy?!”


Quý Đường Đường ngẩng đầu lên, vành mắt bắt đầu phiếm hồng: “Nhạc Phong, tôi rất biết ơn anh, những chuyện anh đã giúp tôi, tôi đều ghi nhớ. Nhưng mà, tôi không mong anh tiếp tục tham gia vào nữa, những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai chỉ có khó giải quyết hơn hiện tại mà thôi, tôi hy vọng các anh đều được sống yên bình, anh đã từng nói với tôi anh muốn dứt ra, bắt đầu ngay từ bây giờ, được không?”


Vành mắt Nhạc Phong có chút cay cay, anh thở hắt ra, cúi đầu lau mắt: “Đường Đường, cô lại đây.”


Anh kéo Quý Đường Đường lại gần một chút: “Tôi hỏi cô một chuyện nữa, một chuyện cuối cùng, khúc mắc này được giải, tôi sẽ không còn lo nghĩ gì nữa.”


Nói đến cuối, ánh mắt của anh không tự chủ mà dời đến chiếc áo ngoài của Quý Đường Đường đang đặt bên cạnh chiếc ghế dựa: “Đường Đường, ở Ca Nại và Cổ Thành cô đều từng gặp nạn, nhưng sau đó đều ổn cả, có phải cô... sẽ không chết đúng không?”


Quý Đường Đường ngẩn ra một chút: “Gì?”


Nhưng cô nhanh chóng phản ứng kịp, lập tức gật đầu: “Đúng vậy.”


Nhạc Phong không tin: “Cô nhìn vào mắt tôi mà nói.”


Quý Đường Đường cười rộ lên: “Anh tưởng mắt anh là máy phát hiện nói dối chắc?”


Nói xong, cô nghiêm túc nhìn vào mắt Nhạc Phong: “Sự thực ở ngay trước mắt, Nhạc Phong, anh chính mắt thấy, tôi không sao cả, anh không cần phải lo lắng.”


Vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không tìm ra sơ hở gì, Nhạc Phong buông tay cô ra: “Khi nào đi?”
Đáy mắt Quý Đường Đường thoáng lướt qua sự kinh ngạc.


“Đang yên đang lành lại muốn mời cơm, còn gọi hết mọi người đi, thật ra là muốn đi rồi đúng không?” Nhạc Phong cười lên, “Dù sao cũng tiến bộ hơn lúc ở Ca Nại, không phải không nói câu nào đã chuồn mất. Khi nào đi?”


“Bị anh nhìn ra rồi.” Quý Đường Đường mỉm cười, “Tôi đang nghĩ gọi một bàn rượu thịt ngon lành, chuốc cho mọi người say hết, sau đó lặng lẽ đi. Ai ngờ lại bị anh vạch trần mất rồi.”


“Vậy tôi phải xuống nói với lão Mao tử, bảo anh ấy chọn quán nào đắt nhất, chọn những món ngon nhất.” Nhạc Phong cũng cười, “Cô cứ gắng mà chuốc rượu tôi đi, tôi vẫn sẽ say. Đường Đường, tôi không tiễn cô đâu, hãy bảo trọng.”


Quý Đường Đường ngậm nước mắt cười rộ lên: “Bảo trọng, tất cả chúng ta đều bảo trọng.”


————————————————————


Nhạc Phong đi xuống lầu, tám phần là để thương lượng chuyện cơm tối với Mao Ca, bởi vì Quý Đường Đường nghe thấy Thần Côn lại than vãn: “KFC! Tôi mặc kệ các người ăn cái gì, tôi chỉ ăn KFC thôi!”


Quý Đường Đường cảm thấy buồn cười, cô đứng trong phòng cười nửa ngày, cười mãi cười mãi, liền không cười nổi nữa.


Vừa mới dùng dung dịch dưỡng da, da có hơi khô, cô rút một miếng bông hóa trang mới ra, thấm ướt, từ từ soi gương lau.


Lau rồi lau, chợt nhớ đến lời Nhạc Phong vừa mới nói.


--- “Cô thực sự không hề cảm thấy cách hóa giải oán khí này của nhà họ Thịnh các cô có vấn đề một chút nào hay sao?”


---“Nếu như nhà các cô vẫn dùng phương thức này để hóa giải oán khí thì trình độ tà môn của nhà họ Thịnh các cô cũng có khác gì nhà họ Tần? Nếu như nhà họ Thịnh các cô căn bản là một gia tộc chuyên làm việc ác, nếu như những chuyện cô đang làm hiện giờ đều là sai trái, chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục càng đi càng xa trên con đường này?”


Quý Đường Đường nhìn chằm chằm con người tái nhợt trong gương, theo bản năng đáp một câu: “Tôi đã từng nghĩ đến, Nhạc Phong.”


Nhưng Nhạc Phong, anh có nghĩ tới không? Nếu như những lời anh nói là thật, nếu như nhà họ Thịnh căn bản là một gia tộc chuyên làm việc ác, vậy thì tôi hiện giờ, trên tay đã có ba mạng người, tôi đã triệt để, triệt để là một kẻ giết người.


*** Hệ hệ, đúng như đã hứa nhé, mai hoàn quyển 2 ^^, anh Phong chap này cứ gọi là... ***

Comments

  1. Diêm Lão Thấy -> Thất.
    Vâng, anh ấy đã cứu vớt được chút hình ảnh trong lòng công chúng. Chúc mừng anh.
    Mong là gia tộc nhà chị ĐĐ tử tế hộ em một chút ko thì chị ấy khủng hoảng mà điên mất

    ReplyDelete
  2. Anh Phong chap này thấy suy nghĩ quá sâu sắc, thích anh này nhất, nhưng mà anh già ơi, anh không mặc kệ con gái nhà người ta được đâu, bởi nếu thế thì truyện còn đâu, ka ka, vài chap gần đây, Miêu Miêu ngay cả cái bóng cũng không xuất hiện, lòng Nhạc Phong cứ thế mà bị ĐĐ đào hố rồi.

    ReplyDelete
  3. này cô, xuất hiện bất chợt thế, lúc tôi vào cái bóng cũng không thấy.

    ReplyDelete
  4. Béo quá, lùn quá nó mất bóng rồi chị ạ

    ReplyDelete
  5. slogan của tôi là Vô tung vô khứ, thân bất lưu ảnh mà các cô hem biết hả :)))

    ReplyDelete
  6. Chị Điên, chị Thủy nói em chứ, sao chị lại vơ vào thế :)

    ReplyDelete
  7. ấy chết, trả lời trong bảng điều khiển nên chả nhìn kỹ là rep cho ai =)))) chị cận nặng mà

    ReplyDelete
  8. hura! co chuong moj r ^,...,^

    ReplyDelete
  9. thật ra lần này em mong anh Phong sẽ đi theo chị Đường Đường

    ReplyDelete
  10. em ko comt đc trên đt nên bật máy tính còm men đây..
    xong ! @@

    ReplyDelete
  11. *vuốt vuốt* vất vả cho em quá hà hà

    ReplyDelete
  12. Duyên của Phong Tử và Đường Đường đúng thiệt là chặt hoài hok đứt... chết cười với Mao Ca và Thần Côn.. "Ai ai ai? Ai không phải là người? Tiểu Phong Phong phải không? Tại sao cậu ấy không phải là người? Hả? Tại sao?”
    Mao Ca nhìn Thần Côn một cái, chậm rì rì đáp lại anh ta: “Bởi vì ông là heo!”... Haha!

    ReplyDelete
  13. Ban đêm nên ta hok dám đọc truyện này, để dành sáng mai đọc.. comment Uh chủ nhà nha.. Thanks nàng.. Có chương mới mừng ghê!

    ReplyDelete
  14. Có thế mà cũng tranh rạch ròi, 2 cô nhảy vào tôi vui vẻ cả, he he. Công nhận là cô Thu ra tay nhanh, chuẩn. con chữ "Thất" tôi đang định gõ, thấy cô thì lui luôn.

    ReplyDelete
  15. em cũng muốn đoán chữ, anh Phong chap này cứ gọi là ..gà mẹ? Nhìn thì có vẻ 2 người này giống như 2 đường thẳng, khi song song, khi cắt nhau rồi mỗi người lại một ngã, không biết sau này trùng nhau bằng cách nào nhỉ, chắc một phần nhờ tính gà mẹ của thím Phong rồi? Anh Phong bây giờ có ghi điểm lại thì vẫn không đuổi kịp bác già Thần Côn nhà em! Yêu bác ấy nhất, chỉ làm cho Đường Đường vui thôi! :-)

    ReplyDelete
  16. tôi cười sặc đoạn này, chắc cô LMR edit đoạn này cũng ngả nghiêng không kém nhỉ?

    ReplyDelete
  17. phong ca bjo moi het so de den ben chi duong nhey

    ReplyDelete
  18. Chuyện. Em sinh tháng 7, rất nhạy cảm với những gì liên quan

    ReplyDelete
  19. Em cũng mong ko xuất hiện cái bà MM đấy. Chị còn tha thiết với anh già thế, em cho tèo lâu rồi

    ReplyDelete
  20. Chúng ta là big fan của bác già Thần Côn. Hãy về với tôi. * Mở rộng vòng tay* Nhiệt liệt chào mừng

    ReplyDelete
  21. chết cười với bác Thần Côn, lần nào thấy bác cũng lăn lộn, suýt đập đầu vào bàn phím =))))))
    đoạn đối thoại của anh Phong với chị Đường làm thoắt vui thoắt buồn, haizzz
    thấy anh Phong làm bạn thì rất tốt nhưng cũng rất phiền phức, lo chuyện bao đồng lại hay dạy bảo thấy ớn luôn, nhưng vẫn muốn lại gần, người tốt chân thành như vậy có mấy ai ~~
    mà anh Phong cũng tỉ mỉ nhanh trí kinh, thấy nhiều lúc nắm bắt vấn đề nhanh dễ sợ ~~
    chuyện của chị Đường phức tạp thật, đọc mà buồn hiu hắt, cái vận mệnh quái gở =.=

    ReplyDelete
  22. chag nhe DD bi thuong tu lanh lai nhu x-men chag???:)).nhug ma van thich doc nhung doan gay can hon nhu " mat mau xanh luc".Oi! nghi den ma thich.thank ss nhiu!

    ReplyDelete
  23. Từ đầu truyện đến giờ ta đều thấy Nhạc Phong rất hợp lý, đáng yêu. Phe anti Diệp Liên Thành chính hiệu, ko có cảm giác gì cả :D. Ko biết sau này có lúc nào phải thay đổi mắt nhìn về DLT ko

    ReplyDelete
  24. Truyện càng ngày càng hay ơi là hay ý >.< ngày nào ta cũg hóng hớt lượn lờ nhà nàng như cá cảnh lượn bể và chỉ đau đớn những ngày thứ 7, CN hàng tuần vì nàng nghỉ dưỡng không có truyện. Oaoa, mai là thứ 7 a~ :((

    ReplyDelete
  25. ĐĐ lại sắp đi, sắp có vụ mới. Phong ca thông monh thật mới đấy mà hỉẻu hét mọi chuyện.
    đùa chứ dfọc đoạn CBA vs Transformer buồn cười gần chết =]]]]

    ReplyDelete
  26. Ôi ôi bác Thần Côn quả không hổ danh là ai đồ của lòng cháu, truyện bi mà có bác nói vài câu cũng thành truyện hài =))))) Đến cuối quyển rồi mà vẫn không giải thích ĐĐ làm sao lại không bị thương, tức là phải đợi đến quyển sau sao, aiz tò mò chết mất :(((
    Nói thật chứ đoạn Tiểu Phong Tử kéo ĐĐ lại bảo nhìn vào mắt tôi và nói thật đi, mình lại cứ tưởng anh định hỏi chị cô có tí tình cảm nào với tôi không =))))) *khụ* Cơ mà anh Phong bình thường nhìn ngơ ngác thế, thỉnh thoảng có vài lúc thông minh phết :)) Công nhận cái cách hóa giải oán khí này máu me quá, không thể cứ theo thế lâu dài được. Có khi trong vài quyển tới sẽ gặp một vài người nhà họ Thịnh nhỉ, hoặc liên quan đến nhà họ Thịnh, phải có thêm tí đầu mối gì đấy chứ. Mà có khi ĐĐ nói chuyện với Thần Côn ai đồ nhà em một lúc lại ra được ối cách :))

    ReplyDelete
  27. Đọc truyện kinh dị, cơ mà có nhiều đoạn vẫn ko nhịn được cười! Anh MC vs bác TC hài hước chết đi được! Nhưng đọc chương này mới thấy a NP rất hiểu DD!
    Thanks!

    ReplyDelete
  28. Yeah. Em sẽ về đội của chị! Không gì vui bằng có người cùng chung chí hướng! kaka :D

    ReplyDelete
  29. ĐĐ đúg là khổ thật
    ko có con đường nào khác nữa, mog anh Phog sớm cứu rỗi ĐĐ

    ReplyDelete
  30. Dung la Phong co no nan voi DD a, muon dut ma dut khong duoc, thoi thi cu day dua di cho moi nguoi co truyen de xem chu! Thanks em nhieu!

    ReplyDelete
  31. Phong ca tưởng chừng là người hời hợt nóng tính, nhưng lại thật tình quan tâm đến Đường Đường, nếu ta là Đường Đường thật sự cũng sẽ thấy cảm động... Con đường mà Đường đường phải đi ắt còn khó khăn và đau khổ dài dài.. đọc đến đoạn trả thù của lệ quỷ ta sởn cả da gà... "Còn 1 chương nữa là hoàn quyển 2 ùi, tung hoa Uh chủ nhà.nào..*\^o^/*...hỳ..hỳ..^^!

    ReplyDelete
  32. dao nay bi thich bac THAN CON roi. :) nho bac y ma giam stress :D Thanks sis LM

    ReplyDelete
  33. Đau lòng quá. Sợ nhất là điều mà mình tin tưởng hóa ra chỉ là sự giả dối

    ReplyDelete
  34. ô hôm nay lướt lướt thế nào mới nhận ra bữa giờ đọc thiếu mất chương này, hèn chi mấy chương sau có đoạn chị Đường nhớ anh Phong nói nhà họ Thịnh có thể là người xấu mà chả hiểu ất giáp gì. mà để ý thấy bạn Mờ Rờ chỉ trả lời cmt cho mấy bạn thân quen hay cmt đầu thì phải, cmt như mình chắc bị đá sang 1 bên *lủi thủi ngồi vẽ vòng tròn*

    ReplyDelete
  35. oan quá, tại tui hay rep bằng đt nên chỉ rep được mấy cmt đầu thôi, cứ nhiều nhiều cmt một cái là không rep được ạ TT_TT

    ReplyDelete
  36. hehe nói thế thôi chủ nhà đừng buồn. lần sau mình ráng canh lên đầu để chủ nhà rep :D

    ReplyDelete
  37. cái cách hóa giải oán khí thật máu me. hy vog gua tộc Thịnh ko ác. thanks bạn

    ReplyDelete
  38. Truyen nay co HE k nhi? Hix,cang doc cang thay rung ron,ly ky

    ReplyDelete
  39. Np anh cứ gọi là gà mẹ, nếu ko phải anh cứ có bóng hồng lởn vởn thì mình đây đã cộng điểm cho anh

    DLT anh là đồ con heo! NP gà mẹ còn biết nghĩa khí đàn ông, còn anh chỉ biết lên giường thôi, ko xài dc, thế mà còn tỏ vẻ chung tình, ta nói ko biết còn thông cảm chứ biết rồi chỉ muốn anh biến đi cho đẹp trời

    Mao Ca, anh nói đúng thiệt, nhưng mà tổn thương quá

    Mấy ng ko đáng yêu tí nào, chỉ có Thần Côn là dễ thương nhất bọn thôi

    ReplyDelete
  40. hay that.thanks nang

    ReplyDelete
  41. Ôi,chắc tui chớt.Sang quyển 3 thì ss set pass mà e thì chẳng thuộc diện được share,ô tô kê,e đang phát điên vì truyện đây.Lần đầu tiên e đọc được một tác phẩm có những chương cảm thấy vô cùng ngọt ngào,có khi thấy hài hước ko thể tả,rồi nửa đêm lại trùm chăn kín mít vì sợ.Yêu ss lắm,edit rất mượt ạ <3

    ReplyDelete
  42. Phong Ca đa sầu đa cảm đáng thương (* cắn khăn tay lệ tuôn rơi*) sao chia tay nhau mà còn phải ẩn ý gượng cười thế chứ T,T. Cảm ơn chị nhiều v là thêm một quyển nữa kết thúc r.

    ReplyDelete
  43. thanks nàng nhiều nhé, số 2 người này lặn hụp hoài ko biết chừng nào mới chính thức 1 suồng.

    ReplyDelete

Post a Comment