[Đoản văn] Cửu Mệnh 1-4

Cửu Mệnh


Thiên Lý Hành Ca


Edit by LinhMaroon


 1308874814



- Một -


Cái tên Cửu Mệnh này, được đặt vào lúc nàng mới chỉ có một cái đuôi.


Giờ nàng đang nằm trên nóc nhà, nheo mắt mà miễn cưỡng liếm sạch vết máu trên móng vuốt, vẫy vẫy tám chiếc đuôi đằng sau.


Mười dặm sườn núi dưới căn nhà, máu tươi nồng đậm ngấm vào đất bùn, mùi máu tanh nồng cùng với ánh sáng nhàn nhạt trong sương mù của buổi sớm bao trùm lên khắp chốn phơi thây này.


Đao vung đao hạ, người đàn ông đứng giữa đống xác, ngửa mặt lên trời cười lớn.


“Cuối cùng ta đã thành công! Cuối cùng ta đã thành công! Cha mẹ! Con đã lên làm Minh Chủ võ lâm, chính tay đâm chết kẻ thù! Ha ha ha, ha ha ha ha ha!!!”
Người đàn ông cười đến run rẩy, Cửu Mệnh thoáng giật lỗ tai, miễn cưỡng meo một tiếng, linh hoạt nhảy xuống nóc nhà ung dung chậm rãi bước đến trước mặt người đàn ông: “Nguyện vọng của ngươi, Bổn tọa đã hoàn thành.”


Người đàn ông ngừng cười, trong cặp mắt là sự hưng phấn khó mà che giấu được, một tay vươn ra bắt lấy nàng, “Ngươi đừng đi! Ở bên cạnh ta! Ta không chỉ muốn thống nhất võ lâm, ta còn muốn thống nhất cả thiên hạ, vàng bạc tài bảo thứ gì ta cũng có thể cho ngươi!”


Bắt hụt, Cửu Mệnh đáp xuống một bên lại liếm liếm móng vuốt, những câu như vậy nàng đã nghe quá nhiều, chỉ nói: “Nguyện vọng của ngươi, Bổn tọa đã hoàn thành rồi, đúng không?”


Giọng nói phẳng lặng không thể chen vào, người đàn ông chỉ có thể nói: “Phải nguyện vọng của ta, ngươi đã hoàn thành.”


Con ngươi bình thản màu hổ phách của Cửu Mệnh không có lấy một tia dao động, có thứ gì đó ấm áp lan từ đầu chiếc đuôi tới, nàng cuộn mình, chậm rãi đi vào trong rừng, chớp mắt đã biến mất.


“Đừng đi! Ta còn rất nhiều rất nhiều nguyện vọng! Ngươi đừng đi -----“


Để lại tiếng kêu của người đàn ông.


Dục vọng của con người, vĩnh viễn không có điểm dừng.


Cửu Mệnh quay đầu nhìn lại phía sau, có một chiếc đuôi đang từ từ mọc ra, đồng thời, lại có một chiếc đuôi đang chậm rãi đứt lìa, quay đầu lại, vẫn là tám cái đuôi, giống nhau như đúc.


Nàng thoáng nhíu mày, trạng thái tám cái đuôi này đã duy trì mấy lần ba trăm năm rồi, nàng cũng nhớ không rõ nữa.


- Hai -


Thanh Thần chớp đôi mắt to nhìn mấy gã cao to đang vây lấy cậu ở góc tường, lại giữ chặt cái bọc trong ngực hơn một chút.


“Thằng ranh con, còn không mau giao đồ trộm được ra đây, cẩn thận các ông đây quất chết ngươi!”


Thanh Thần lắc đầu một cái: “Thanh Thần mới không ăn trộm, mẫu thân nói Thanh Thần phải làm đứa trẻ ngoan, Thanh Thần sẽ làm đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan sẽ không ăn trộm!”


“Ông đây mặc kệ ngươi là trẻ ngoan trẻ hư gì, tuổi còn nhỏ trộm chính là trộm, đưa đây!”


“Thanh Thần không ăn trộm, đây là đồ mà mẫu thân của Thanh Thần cho Thanh Thần, các ông cướp của Thanh Thần, Thanh Thần sẽ phải đi báo quan! Mẫu thân nói, giữa ban ngày ban mặt mà cướp đồ, không kêu là ăn trộm, mà gọi là ăn cướp, ăn cướp một đồng tiền cũng là ăn cướp, các ông là ăn cướp.”


Giọng nói của cậu thiếu niên lanh lảnh, cậu mở to cặp mắt đen trắng rõ ràng không buồn không giận mà nói, mấy tên kia mặt lúc xanh lúc trắng, tức điên lên vung một cái tát qua, “Thằng nhóc này được lắm, còn biết khua môi múa mép nữa cơ đấy! Xem ông đây có đập nát cái mồm này của ngươi không!”


“Này.”


Đỉnh đầu vọng đến một giọng nói, thản nhiên.


“Mới sớm ra, ầm ĩ chết đi được.” Nóc căn nhà tranh giật giật, một cái đầu nho nhỏ đầy lông ló ra, hai cái tai hình tam giác ngọ nguậy.


“Phiền quá, đám kiến hôi các ngươi có để cho người ta ngủ không hả?”


Mấy gã cao to trợn mắt níu lưỡi, Thanh Thần kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con mèo nhỏ đang nheo mắt, màu xám tro, vô cùng bình thường.


Mấu chốt là... cậu có thể cảm thấy... sự khinh miệt trong mắt con mèo nhỏ kia?
Chậm đã, mèo biết nói tiếng người sao?
Thanh Thần đờ ra.


“Bà nội nó chứ! Yêu quái ở đâu ra, đánh chết nó cho ta!”


Người bên cạnh vừa nghe vậy, cũng rút đao chém tới thật, con mèo giật mình, lắc đầu một cái, thở dài, giọng điệu tựa như một bà lão sáu mươi.


“Con người bây giờ, đúng là càng ngày càng không biết tôn trọng những sinh linh khác.”


Dứt lời nhảy xuống khỏi mái nhà, Thanh Thần không nhìn rõ được động tác của nó, lúc đáp xuống đất đã là một con báo đen quanh người phủ đầy những tia chớp màu hoàng kim, to lớn kiện mỹ, da lông đen tuyền cũng có lớp hoa văn tia chớp màu hoàng kim tương tự, đằng sau lại có tám cái đuôi. Bốn chân nó chạm đất, đứng ở đó, lóa mắt không thể nhìn thẳng, đôi tròng mắt kia dường như cũng có thể bắn ra những luồng kim quang sắc bén.


Mấy gã to con sợ đến choáng váng, con báo đen cào cào móng vuốt, vài luồng tia chớp nhỏ lách tách bắn qua, đám người kia kêu lên thảm thiết bỏ chạy, vừa chạy vừa bốc khói.


Cửu Mệnh hừ một tiếng, đang định biến trở về thì phát hiện ra cậu thiếu niên ở góc tường, dáng vẻ chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc một bộ quần áo chắp vá giản dị, ngũ quan lại thanh tú trắng trẻo, giống như một thiếu gia quý tộc vậy. Hắn đang tò mò mở to hai mắt, nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt tinh khiết không có nửa điểm sợ hãi hay vui mừng.


“Sao...?” Cửu Mệnh nheo mắt, lại tinh tế quét một lượt, đúng là tìm được chẳng tốn công, gương mặt này của hắn, giống y như đúc với vô số kiếp trước, thời gian quá dài, nàng cũng đã quên mất dáng vẻ của người kia.


“A...” Lúc này thiếu niên mới phát ra âm thanh, nghiêm túc nói, “Ngươi thật là đẹp.”


Cửu Mệnh thoáng nhíu mày, uy phong lẫm liệt bước tới trước mặt hắn, yêu khí tràn ra khiến cho không khí hiện lên những tia lửa ánh chớp li ti, nàng nói: “Nhóc con, ngươi họ Thanh?”


Thanh Thần sửng sốt, ngoan ngoãn gật đầu, “Thanh là họ của mẹ ruột ta, Miêu Miêu đại nhân, ngươi thật lợi hại, ngay cả chuyện này cũng biết!”


Miêu Miêu đại nhân? Khóe mắt Cửu Mệnh giật giật, vẫn nói, “Vậy là đúng rồi, ngươi nếu có nguyện vọng gì, ta có thể giúp ngươi thực hiện.”


“Nguyện vọng?” Thiếu niên vẫn chưa hiểu gì, mở tròn hai mắt, chợt nhớ đến điều gì, “Chẳng lẽ ngươi là Cửu Mệnh đại nhân? Ông nội từng nói tổ tiên ta từng cứu một con mèo yêu đang tu hành, con mèo yêu này cứ cách ba trăm năm sẽ quay trở lại một lần, hoàn thành một nguyện vọng bất kỳ của đời sau của tổ tiên...”


Cặp mắt của thiếu niên mở to, “Thì ra là thật sao.”


Cửu Mệnh nhìn chằm chằm hắn, thiếu niên chỉ nghiêm túc suy ngẫm, vẻ mặt không có lấy nửa phần hớn hở như nàng vốn quen thuộc.


Đúng vậy, đây là khả năng mà Phật Tổ ban cho nàng, khả năng có thể hoàn thành tâm nguyện của bất cứ kẻ nào. Phật Tổ từng nói, sẽ có một ngày nàng hiểu được duyên cớ trong đó. Truyền thuyết mà tổ tiên truyền lại quả nhiên hắn vẫn biết được, Cửu Mệnh gật đầu một cái, “Ngươi biết được thì tốt rồi, nói đi, có nguyện vọng gì?”


Thanh Thần ngửa đầu suy nghĩ một chút, “Nguyện vọng à.... Thật sự là không có...”


“Sao có thể không có, tiền, quyền, phụ nữ, võ công, không có thứ gì ngươi muốn hay sao?” Cửu Mệnh phiền não một trận.


Năm nay vừa vặn là năm thứ ba trăm nàng tu hành, nếu gặp được, nguyện vọng nhất định phải hoàn thành, nhanh chóng khiến hắn nói ra nguyện vọng, để nàng lại hoàn thành, còn mọc thêm một cái đuôi nữa.


Thành Thần nghiêng đầu, “Tại sao phải cần những thứ đó? Thanh Thần bây giờ cũng rất ổn mà, hay là để ta nghĩ đã?”
Cửu Mệnh trầm mặc chốc lát, thở dài, thôi, nàng cũng chẳng vội gì một chốc một lát như thế này, thu nhỏ lại thành hình dáng một con mèo bình thường, lười biếng duỗi người một cái, ngẩng đầu nói với Thanh Thần: “Nhóc con, nhà ngươi ở đâu, đưa Bổn tọa về.”


- Ba -


Cửu Mệnh đã lâu rồi không ở trong nhà của con người.


Mặc dù một thân yêu lực của mình có thể bày ra kết giới che gió che mưa nhưng khi làm tổ trong căn nhà gỗ nhỏ của Thanh Thần, ngồi kề bên đống lửa, bên dưới lót đầy cỏ khô và chăn mềm, nàng đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không tệ.


Nàng nhìn quanh bốn phía, là một căn nhà gỗ nhỏ nằm bên ngoài thành trấn, đơn sơ lại sạch sẽ. Trong nhà chỉ có mình Thanh Thần ở, hắn hình như là một đứa trẻ mồ côi.


“Miêu Miêu đại nhân ~ ta mang đồ ăn đến rồi đây ~”


Thanh Thần bịch bịch chạy tới, bưng nước cháo cùng với một con cá nhỏ đen đen đến.


Mặt Cửu Mệnh tối sầm, “Đây là cái gì?”
“Cá muối đó, ta thấy Hoa Hoa nhà bên cạnh rất thích ăn cái này.”


“Thứ vớ vẩn như vậy, Bổn tọa ăn làm sao được?” Thật ra thì nàng không ăn cũng chẳng sao, tính ra cũng là một lão yêu mấy ngàn năm, có ăn hay không cũng chẳng có gì to tát.


Thanh Thần lộ ra vẻ mặt khó xử, “Thanh Thần đổi cho Miêu Miêu đại nhân vậy.” Vừa nói vừa lấy miếng bánh hoa quế trong ngực mình bỏ vào bát của Cửu Mệnh, nhón lấy đuôi con cá muối a ô cắn một miếng, vừa nhai vừa nói, “Ăn cũng rất ngon mà...”


Cửu Mệnh cong người nhìn chằm chằm miếng bánh hoa quế trong bát, không biết là Thanh Thần lấy ở đâu ra, hơi bẩn bẩn, nàng khẽ nhíu mày, lâu rồi không ăn đồ của người phàm, đây cũng chẳng tính là thứ gì hiếm thấy, nhưng mà ngửi vào có mùi thơm nhè nhẹ, nhìn nhìn đệm thịt của mình, chậm rãi lộ ra một cái móng vuốt, chấm một miếng nhỏ đưa lên miệng liếm.


”...”


Lúc Thanh Thần nhìn sang lần nữa, Cửu Mệnh đã ngồi liếm bát, cái đầu nho nhỏ chôn trong bát, kêu meo meo.


Thanh Thần cười hì hì.


Cửu Mệnh thật sự cảm thấy, người phàm mặc dù chỉ bé như con kiến hôi, nhưng mà đồ ăn làm ra lại rất ngon, miễn cưỡng cũng bỏ vào miệng được.


Ăn xong bánh hoa quế, Cửu Mệnh gãi móng nằm trên đệm mềm, Thanh Thần đốn củi ở bên ngoài, Cửu Mệnh lười nhác nói: “Đã nghĩ ra nguyện vọng chưa?”
Thanh Thần sửng sốt, “Chưa.” Cậu căn bản chẳng có nguyện vọng gì.


Cửu Mệnh hơi nheo mắt, “Vậy tiếp tục nghĩ đi.”


“Ừm.” Thanh Thần ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục đốn củi, thân thể nhìn thì mảnh khảnh, lúc làm việc lại rất trôi chảy.


Nàng sẽ ở đây cho đến khi hắn nghĩ ra nguyện vọng thì thôi, hoàn thành nguyện vọng của hắn là nàng có thể bước vào một lần luân hồi.


Luân hồi mà vĩnh viễn không mọc ra được cái đuôi thứ chín.


...
Cửu Mệnh mơ mơ màng màng ngủ được một nửa thì cảm giác bị người ta ôm lấy, sau đó đặt ở một vị trí mềm mại hơn nhiều, bốn phía ấm áp, Cửu Mệnh cảm thấy thư thái, meo meo rầm rì, nhắm mắt một lúc mới phản ứng kịp, mở mắt.


Trong bóng tối, cặp mắt mèo tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt, trước mắt là gương mặt gần sát của Thanh Thần, hơi thở hắn đều đều, lông mi rất dài, hắn chia cho nàng cái chăn của mình, hai tay ôm lấy nàng vào trong lòng.


Hành động này thật sự là đại bất kính, Cửu Mệnh cảm thấy, nàng hẳn là nên nhảy ra cào cho hắn một phát.


Nhưng lồng ngực của cậu thiếu niên vững chãi mà ấm áp, yêu quái không có tim, đương nhiên sẽ không có nhiệt độ, mà hắn thì quá ấm.


Thôi, Cửu Mệnh hừ một tiếng, để cho loài người thấp kém cung cấp hơi ấm cho nàng là vinh hạnh của bọn họ, nàng dụi dụi vào cánh tay Thanh Thần, cong người ngủ thiếp đi.


- Bốn -


Cửu Mệnh rất chậm lụt với khái niệm thời gian.


Nàng không cảm nhận được tiết trời nóng lạnh, mặc dù khi đông đến Thanh Thần sẽ ôm nàng ngồi trước đống lửa cùng nhau sưởi ấm, hắn kể lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay, nàng nghe câu được câu chăng.


Cuối cùng Thanh Thần bĩu môi: “Miêu Miêu đại nhân chẳng phải là một mèo yêu rất lợi hại hay sao?”


“Đúng thế,” Cửu Mệnh nhàm chán nghịch cái đuôi của mình, “Cho nên ngươi mau nghĩ ra nguyện vọng của mình, để Bổn tọa hoàn thành nhiệm vụ thực hiện cho ngươi đi.”


“Vậy thì để Miêu Miêu đại nhân biến ra một đống đồ ăn thật lớn đi, Thanh Thần rất đói.”


Khóe miệng Cửu Mệnh giật giật, nàng đã từng nghe qua nguyện vọng báo thù cho cha mẹ, nghe qua làm Hoàng đế, nghe qua làm Minh chủ võ lâm, thậm chí ngay cả nguyện vọng như kiểu có ba ngàn mĩ nữ làm bạn bên cạnh nàng cũng từng thực hiện, giờ đứa nhóc con này lại chỉ đòi có một bữa cơm, nếu nàng làm vậy thật chẳng phải là rất mất mặt hay sao.


Nghĩ vậy Cửu Mệnh nheo mắt dùng cái đuôi dài đầy lông phất qua mặt Thanh Thần, Thanh Thần cười khúc khích, lại gãi gãi bụng Cửu Mệnh, toàn thân Cửu Mệnh run lên, kêu meo một tiếng, móng vuốt không nặng không nhẹ chọc vào bụng Thanh Thần, một người một mèo ầm ĩ trước đống lửa.


Cuộc sống như vậy quá nhàn tản, nhưng mà cuộc sống trước kia cũng rất nhàn tản.


Lúc hồi hồn lại, đã là mùa xuân năm sau, nàng lười biếng nằm trong đệm chăn ngáp một cái, nhảy lên bàn ăn bánh hoa quế đặt trong mâm, Thanh Thần biết sở thích của nàng, sáng sớm đã chạy vào thành mua khi còn nóng hôi hổi, sau đó lại chạy về rồi mới đi làm việc.


Chỉ là một con mèo mà thôi, tiểu tử ngốc này.


Cửu Mệnh vừa liếm vụn bánh trên mép vừa nghĩ.


Thanh Thần đang làm công trong một nhà xưởng, ban ngày hắn ra ngoài, Cửu Mệnh liền đi dạo xung quanh một chút, thỉnh thoảng gặp mấy tiểu yêu tiểu tiên, vừa thấy là trưởng lão Cửu Mệnh trong đám trưởng lão của Yêu Giới, kinh sợ hành lễ, vội vàng mang đồ ăn lễ lộc lên.


Cửu Mệnh suy nghĩ một chút, nói: “Bổn tọa hôm nay muốn đổi khẩu vị, ở nhân gian có gì không tệ không?”


Đám tiểu yêu tiểu tiên lại kinh sợ.


Thanh Thần vừa về liền giật mình, cả căn phòng toàn là gà núi vịt hoang, thậm chí còn có một con nhím đang bị buộc ngoài cửa, cậu đứng ở cửa ngây ngẩn nói: “Miêu Miêu đại nhân, ngươi làm gì thế?”
Cửu Mệnh vùi trên giường ngủ gà ngủ gật, ”Đồ cống nạp của đám tôm tép, yêu quái toàn ăn tươi, không có nguyên liệu.”


Đêm đó Thanh Thần dành ra một khoảnh sân để nuôi gà vịt, sau đó giết con lợn để lấy xương hầm canh, tay nghề của của thiếu niên tốt ngoài ý muốn, sắc hương vị đầy đủ, hắn lấy cho Cửu Mệnh một bát, Cửu Mệnh còn bốc mùi mà nói: “Mấy thứ đồ do đám kiến hôi các ngươi làm bỏ vào miệng thế nào được, bỏ qua một bên đi.”


Thanh Thần cười, “Không phải ngày nào ngươi cũng thích ăn bánh hoa quế hay sao?”


Cửu Mệnh ngửi mùi thơm của canh xương mà run run, mấy sợi râu nhỏ rung lên, gương mặt nhỏ nhắn ngoảnh qua một bên nói: “Đó... đó là ngoại lệ.”


Thanh Thần lại càng cười tươi hơn, dưới ánh nến hắn lộ ra một hàm răng đều đặn trắng tinh, khóe mắt khẽ cong lên, Cửu Mệnh liếc hắn một cái, bày ra vẻ hung ác, nhe răng há miệng, “Ngươi cười cái gì?” Nếu để nguyên hình yêu quái của nàng mà làm ra vẻ mặt như vậy, chắc sẽ khiến cho đám tiểu tiên tiểu quái sợ đến vỡ mật, đáng tiếc, bây giờ nàng chỉ là một con mèo con màu xám tro.


“Miêu Miêu,” Thiếu niên vươn bàn tay dày dặn thon dài xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, “Ngươi đáng yêu thật đấy.”


Cửu Mệnh thật sự cảm thấy, sống quá lâu, phản ứng cũng sẽ chậm chạp, nếu không làm sao có khả năng lại thất thần trong chốc lát, lúc hồi hồi lại, canh xương trong bát đã bị liếm sạch rồi.


Kể từ khi trong nhà nuôi mấy con gà con vịt, Thanh Thần cân nhắc quyết định ra sau núi săn thú để sống, tìm một người thợ săn già xin chỉ dạy, quen tay rất nhanh, Cửu Mệnh khi nhảy lên đầu vai hắn không thể không bỏ thêm chút khí lực, bởi vì hắn đã cao hơn.


Nàng đã ở đây bao lâu rồi? Nàng không nhớ rõ.


Từ khi bắt đầu đi săn thú, Thanh Thần sẽ về trễ, hôm nay mưa to, đã tối rồi vẫn chưa thấy hắn về, không hiểu tại sao trong lòng Cửu Mệnh có thứ gì đó đang nhộn nhạo, giống như một tấm khăn trải bàn không được phẳng phiu, xoắn lại từng vòng, Cửu Mệnh tự nhủ với mình, đó là bởi vì đói, tuyệt đối không phải là bởi vì lo lắng cho... người kia.


Hoàn toàn quên mất sự thật rằng nàng không cần ăn cơm.


Một tia chớp giáng xuống từ trên bầu trời, Cửu Mệnh ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, ẩn chứa một luồng hơi thở quen thuộc, máu trên người vọt hết lên, nàng gầm nhẹ một tiếng tông cửa xông ra, chạy chưa được mấy bước đã nhìn thấy, trong bóng đêm đen kịt, dưới màn mưa tầm tã, loáng thoáng có một bóng người lảo đảo.


Cả một cánh tay của Thanh Thần đều đang túa máu, thắt lưng cũng có một mảng lớn vết máu thấm ướt chiếc áo màu xám tro của hắn, hắn che bụng từ từ bước đến, một tay khác xách theo một chiếc túi vải đã bị máu nhuộm đỏ, chỉ chốc lát đã dừng bước ngẩng đầu nhìn nàng.


Nàng quên mở kết giới che mưa, bị xối ướt sũng, chẳng biết tại sao thấy hắn chảy máu lại có chút sững sờ, thiếu niên trước mặt cười cười, vươn tay xoa xoa đầu nàng, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, “Sao thế, mắt đã đỏ như máu rồi, ai bắt nạt ngươi sao?”


Bấy giờ nàng mới nhận ra, mình đã hóa thành dáng vẻ của báo đen, những tia chớp trên người vì sự dao động tâm trạng của nàng mà nổ lách tách, tám chiếc đuôi đằng sau điên cuồng đung đưa trong mưa gió.


Nước mưa nặng nề dội xuống hàng mi của Thanh Thần, mặt hắn trắng bệch, nói: “Xin lỗi nhé, không về nấu cơm cho ngươi, hôm nay đụng phải một con hổ, rõ ràng cũng chỉ là một con mèo thôi, sao lại không đáng yêu được như ngươi nhỉ...?”


Dư âm yếu dần, hắn ngã xuống, Cửu Mệnh vươn tay đón được hắn, chìa ra lại là hai cánh tay trắng như tuyết, mười ngón tay đỡ lấy đôi vai hắn.


Một đôi tay của nữ nhân.


*** Vì thiên hạ cứ kêu mình hay làm đoản văn buồn, nên mình quyết định cứu vớt hình tượng của bản thân bằng đoản văn khá là cute này :D ***

Comments

  1. Ôi may quá nó cute, thì còn có đường vui vẻ mà HE. Em cứ ngĩ là hồ ly chứ mèo giề mà lại lắm đuôi thế.
    Ế em tưởng ss định làm truyện dài mới cho vui?

    ReplyDelete
  2. Cái đấy là dự định thôi em ạ, tại tính ss thích bay nhảy, làm một bộ ss dễ bị chán, thường thì phải làm 2 bộ thuộc 2 thể loại khác nhau để chán bộ này còn làm bộ kia ấy. Mà ss vẫn đang trong quá trình tìm kiếm, không tìm được thì đành... thôi vậy )))

    ReplyDelete
  3. Tem, mình thích, yêu rồi đới :D.

    ReplyDelete
  4. Comt không liên quan lắm nhưng anh ơi, căn lề bằng nhau cho đẹp đi, đừng để 9630 nứa :))

    ReplyDelete
  5. mèo có 9 mạng , ta nghe ai đó nói thế á . 9 cái đuôi có phải tượng trưng cho 9 mạng ko nhỉ . thank's chủ nhà lại có truyện mới ^^

    ReplyDelete
  6. *gật gù* Đúng là cute, thằng bé đáng yêu chết đi được, con hổ mà nó coi thành con mèo nhẹ như không ấy :))
    Nhưng cute có đảm bảo HE không đấy ạ? =_______= Không hiểu sao tôi cứ thấy không tin tưởng vào cô cho lắm =))

    ReplyDelete
  7. Hi, truyện rất cute! tks chủ nhà! ban đầu cứ tưởng Cửu Mệnh là hồ ly giống mình chứ! Cuối cùng cũng hóa kiếp thành người! còn mình thành tinh lâu rồi!

    ReplyDelete
  8. Dung dung! lam nhieu bo cho do chan.nhu minh do downd phim ve xem duoc 1 luc lai chan, quay sang phim khac.:)).nhung chuong gio thi vao ten ten.minh la minh chua tim thay cai chuong gio nao ve nha treo ne.*buon*:((((

    ReplyDelete
  9. Đoản văn mới a~, ta thích lắm ý nàng ơi, nàng cứ chăm như này là ta mãn nguyện rồi :P

    ReplyDelete
  10. Đọc xong nghĩ ra đã nhìn thấy ở đâu đấy ảnh báo có 9 đuôi. Đôi này yêu quá cơ. Tks nàng

    ReplyDelete
  11. Căn thế nào hở em, xưa nay anh vẫn để vậy :|

    ReplyDelete
  12. Tôi là tôi dỗi đấy nhá nhá nhá!!!

    ReplyDelete
  13. ở chỗ soạn thảo, bên cạnh chữ U có gạch ngang ở dưới chả có cái căn lề thẳng tắp à anh ^^

    ReplyDelete
  14. hết rồi ạ ??
    ôi chao!
    dù sao thì lâu lâu làm cái đoản văn kute cũng hay mà ss

    ReplyDelete
  15. Còn 5 mẩu nữa mới hết cơ :v

    ReplyDelete
  16. Cute qua em a! Con meo ma chi cung tuong ho ly chu, tai thay chin cai duoi? Thanks em nhieu!

    ReplyDelete
  17. làm hết hồn, tưởng hết chưng hửng vậy chớ. Truyện hay quá, thanks chủ nhà

    ReplyDelete
  18. ngạo kiều =)) mềnh thích những bạn kiểu này
    thank nàng :-*

    ReplyDelete
  19. hà hà, hay quá đi mất, nhẹ nhàng thế, cảm ơn nàng nhé, mà nàng ơi, đừng ở ẩn nữa, trở lại trần gian đi :))

    ReplyDelete
  20. Đã nhập thế lại rồi nhớ =))))

    ReplyDelete
  21. Vậy ráng đợi tiếp 5 mẫu của em gái vậy, đang chờ cái đoạn mèo biến người để tình cũm mà...hehe

    ReplyDelete
  22. Truyện dễ thương qúa xá <3 Thanks ss :)

    ReplyDelete
  23. tks nàng nhiều nhak, truyện hay quá, hóng 5 mẩu kia quá.... hi hi
    mà cho mình hỏi 1 câu ngoài lề được hok? bạn là nàng hay chàng vậy?...tại mình thấy có người gọi bạn là nàng rùi lại gọi là chàng........giới tính của bạn khó phân biệt vậy hả??????????????/

    ReplyDelete
  24. Não mình lưỡng tính nhưng về mặt sinh học thì mình vẫn là giống cái :v

    ReplyDelete
  25. Rat thich truyen nhe nhang va HE, cam on ban rat nhieu

    ReplyDelete
  26. giờ mới phát hiện, Thanh Thần 16, 17 tuổi mà nói chuyện cute y như con nít luôn!

    ReplyDelete
  27. Lúc làm đoạn ấy tớ cũng nghĩ rứa, shota chính hiệu =)))

    ReplyDelete
  28. mắm meo này kiêu quá :)) nhưng đáng yêu ra phết :x

    ReplyDelete
  29. Mèo gì mà 8 9 đuôi? Hồ y mới đúng chứ!
    Mà Miêu Miêu đại nhân này cũng dễ thương ghê

    ReplyDelete

Post a Comment