[Chương 182 + 183] Ngự Phật


Ngự Phật



O Trích Thần


Edit by Linhmaroon


nguphat


Chương 182: Thần khí thực sự


“Nếu như ta là ngươi, ta nhất định sẽ mang theo con khổng tước này quay về Linh Sơn.” Ân Mạc cười dài nhìn về phía Như Lai, hắn đương nhiên biết Hoa Liên có sức hút lớn thế nào với Như Lai, bất quá mọi chuyện chỉ có thể chấm dứt ở đây.

Bàn tay lần tràng hạt của Như Lai run nhẹ, trước mắt ông ta không biết thân phận của Ân Mạc, cũng không biết lời hắn nói rốt cuộc có mấy phần là thật, nhưng hắn có thể nói đến mức đó, chứng tỏ là hắn thực sự không sợ ông ta, dĩ nhiên cũng có thể là giả bộ.

Theo sự hiểu biết của ông ta về Ân Mạc, khả năng đó không lớn, có điều ông ta đã bao giờ thực sự hiểu được Ân Mạc chưa? Nghĩ đến đây Như Lai không khỏi cảm thấy có chút châm chọc.

Thấy hai người kia mặc dù do dự nhưng lại không hề có ý rời đi, Ân Mạc lắc đầu, hơi có chút bất đắc dĩ. Trong ánh nhìn soi mói của bọn họ, hắn lấy từ trong ngực ra một con dấu đen tuyền, trên con dấu kia phảng phất như có ánh sáng lấp lóa, lại giống như có thứ gì đó đang chuyển động. Ân Mạc vung tay ném con dấu ra, Như Lai căn bản không hề phản kháng được chút nào đã bị đứng yên tại chỗ.

“Nếu không muốn đi, vậy thì ở lại đi, tốt nhất ngươi nên mong rằng Hồng Quân có hứng thú với ngươi.” Ngoắc tay, con dấu lại bay về lòng bàn tay Ân Mạc, mà Như Lai lại giống như đã mất hết hồn phách, mềm nhũn ngã xuống đất không còn động tĩnh gì nữa.

“Đó là thứ gì?” Chỉ trong chớp mắt mà mọi chuyện đã điên đảo, Hoa Liên thực sự là có chút không tiếp nhận nổi.

“Khóa hồn ấn… Thần khí.” Cúi xuống, Ân Mạc bổ sung. Hắn tiện tay giao con dấu màu đen cho nàng, Hoa Liên nhìn kỹ, cũng không phát hiện ra điểm nào đặc biệt, chẳng qua là cầm lên tay rất lạnh, khiến cho nàng có một thứ cảm giác lạnh lẽo.

“Giống thứ chàng đưa cho ta hồi trước?” Thần khí dù ít thật, nhưng không phải là không có, nhưng cảm giác vật này mang lại cho nàng lại hoàn toàn khác biệt.

“Dĩ nhiên không phải, đây mới là Thần khí đích thực, là tín vật qua các triều đại Minh Vương.” Chỉ có làm Thần của một thế giới mới có thể thai nghén ra Thần khí, mà những thứ Thần khí hắn có được ở thế giới này, chẳng qua chỉ là mang danh Thần khí mà thôi.

Ở bên nhà mới có Thần khí, ví dụ như cái tháp Lôi Thần kia của mẹ hắn, nhưng nổi danh nhất vẫn là Khóa hồn ấn, dù sao đây cũng là Thần khí do các vị Thần đời trước thai nghén ra, đã được lưu truyền qua các triều đại Minh Vương.

Năm đó khi hắn rời nhà, cũng chỉ tiện tay giật đại như vậy, không cẩn thận lại cầm mất Khóa hồn ấn đi, tuyệt đối không phải là cố ý, hy vọng ông trẻ người đại nhân không chấp tiểu nhân.

Hoa Liên gật đầu một cái, biết Minh Vương mà hắn nói nhất định không phải là Diêm La Điện chủ, có điều hắn lấy mất tín vật của Minh Vương, thực sự không thành vấn đề gì sao?

Trong lúc cả hai nói chuyện, Đạo Đức Thiên Tôn đã mất tăm mất tích. Đã thấy được sự lợi hại của Khóa hồn ấn, ông ta mà vẫn đứng lại đó không đi thì mới là thiếu đầu óc. Ngay cả cấp bậc như Như Lai mà còn một chiêu đã gục, ông ta mà lên chẳng phải là dâng đồ ăn đến tận miệng hay sao.

Ân Mạc đương nhiên không hề có ý đuổi theo, hắn còn cần mượn tay Đạo Đức Thiên Tôn mang đất Phong Thiện đến chỗ Hồng Quân.

“Ông ta làm sao bây giờ?” Như Lai vẫn còn nằm trên đất, không rõ là chết hay sống.

“Mặc kệ đi, dù sao cũng chẳng ai có thể hủy hoại thân thể ông ta được.” Thực ra thì cho dù có hủy hoại cũng chẳng có gì đáng ngại, những chuyện này đều không nằm trong phạm vi quan tâm của Ân Mạc. Kiềm hãm Như Lai chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, mục đích của hắn chỉ có đất Phong Thiện.

“Vậy giờ chúng ta đi đâu đây?”
”Thành Bất Khuất.” Ân Mạc choàng lấy hông nàng, chậm rãi đi về phía thành Bất Khuất.

“…” Mặc dù không biết tại sao Ân Mạc lại muốn quay lại đó, Hoa Liên vẫn gật đầu đồng ý. Sau khi quay về nàng cũng không gặp được Anh và Yến Cửu Vũ, hai người chắc đã đi trước rồi.

Dù nhân vật chủ chốt của cuộc đại chiến này một đã bị đánh gục một thì đã chạy trốn, nhưng cuộc chiến giữa Tiên Đế và Ma Đế vẫn còn kéo dài, ngày nào cũng có thể nghe được rất nhiều những tin tức mới từ chiến trường. Có điều hiện giờ, Hoa Liên lại có cảm giác như đang đứng ngoài cuộc xem trò vui, chắc Ân Mạc đã sớm như vậy.

“Sao vậy?” Nhận ra người bên cạnh đang ngẩn người, Ân Mạc ôm nàng lên trên đùi, sờ sờ bụng nàng, một tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng.

“Không sao, chẳng qua là cảm thấy không được chân thực cho lắm.” Hoa Liên lười biếng nép vào trong ngực Ân Mạc, đầu gối lên ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập bình ổn của hắn, ánh mắt vẫn dừng lại trên người đám tiên nhân nhốn nháo bên ngoài cửa sổ.

Ân Mạc lẳng lặng mỉm cười, Hoa Liên không hề thích không khí trong thành Bất Khuất, có lẽ chính nàng cũng không nhận ra được. Từ ngoài nhìn vào, cho dù ở nơi đâu, nàng cũng có thể nhanh chóng thích ứng, nhưng thực ra nàng lại hợp sống một cuộc sống yên ổn hơn. Đây cũng là lý do tại sao trước kia hắn lại để Hoa Liên ở lại Tiên Giới một mình, ít nhất ở đó, nàng cũng có thể tự mình sống thoải mái vui vẻ, mặc dù cũng có chút phiền phức nhỏ, nhưng nàng có thể xử lý rất tốt.

Nếu thích nàng, thì nên tin tưởng nàng, đây là đạo lý mà Hoa Liên đã dạy cho hắn từ hồi mới quen biết ở nhân gian. Hắn quen nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, nhưng sau khi gặp Hoa Liên, hắn chỉ có thể thay đổi thói quen của mình.

“Tất cả sẽ kết thúc nhanh thôi, ta bảo đảm.” Ân Mạc cúi đầu, một tay nâng khuôn mặt xinh xắn đang vùi trong lồng ngực mình lên, chạm nhẹ vài cái lên môi nàng.

“Ừm…” Không lâu sau, tiếng hít thở đều đặn đã vang lên, cúi đầu xuống nhìn, người trong lòng đã ngủ say. Hắn bế nàng lên, khẽ đặt lên trên giường, bản thân cũng nằm lên cùng.

Lúc Hoa Liên tỉnh lại, vẫn nằm trong ngực Ân Mạc, được hắn vững vàng ôm chặt, đột nhiên nàng lại có cảm giác được chở che. Yên lặng nằm trong vòng tay của hắn, mi mắt Hoa Liên cong cong, người này là người duy nhất có thể mang lại cho nàng cảm giác ấy, cho nên nàng nhất định sẽ nắm thật chặt.

“Không thoải mái ở đâu à?” Ân Mạc cũng không ngủ say, Hoa Liên vừa mở mắt là hắn đã tỉnh lại.

“Không, chỉ là dạo này cảm thấy mệt chết đi được.” Dạo gần đây, quá nửa thời gian nàng đều trôi qua trong giấc ngủ, mặc dù không có phản ứng gì khó chịu, nhưng luôn cảm thấy không ổn lắm. Hơn nữa, Ân Mạc lúc nào cũng hỏi nàng không thoải mái ở đâu, dáng vẻ dường như vô cùng lo lắng.

“Vậy có muốn ngủ tiếp nữa không?”
”Không ngủ nữa, ra ngoài đi dạo đi.”

Vốn định ra ngoài tản bộ, ai ngờ lại đụng phải vài Tiên Đế vừa mới quay lại từ chiến trường. Lại còn là Tử Vi Tiên Đế, lúc hắn nhìn thấy Hoa Liên và Ân Mạc cùng xuất hiện ở đây, sắc mặt cứ gọi là vô cùng đặc sắc.

Sắc mặt của ba Tiên Đế còn lại cũng rất vi diệu, trong lúc mọi người đều cho là Ân Mạc đã chết, hắn lại vẫn sống sờ sờ. Trong khi mọi người đều cho rằng hắn đã thành Ma, hắn lại quay về thành Bất Khuất.

Rốt cuộc hắn tới để làm gì?

Trong lòng Tử Vi không khỏi thấp thỏm, hắn đột nhiên lại mất đi liên hệ với sư tôn, hơn nữa trên chiến trường còn có kẻ đồn đại rằng đã nhìn thấy thi thể của Đại Nhật Phật Như Lai, là một kẻ tương đối hiểu Ân Mạc, hắn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.

“Tử Vi Tiên Đế, chúng ta tâm sự riêng một chút được chứ?” Ân Mạc mở miệng trước.

“Được.” Mặc dù rất muốn cự tuyệt, nhưng hắn vẫn đồng ý.

Hai người sóng vai bước đi, Ân Mạc không hề có ý định đưa Hoa Liên đi cùng, nhưng ít nhiều Hoa Liên cũng có thể đoán ra được ý đồ của hắn.

Chương 183: Chỉ là muốn hỏi một chút


Có chút ngoài dự liệu của Hoa Liên, Tử Vi vậy mà lại bình an trở về, về phần hai người rốt cuộc đã nói những gì, lần nào hỏi Ân Mạc cũng chỉ cười một tiếng mà lấp liếm qua, xem ra là không định cho nàng biết.

Cũng không lâu sau, Hoa Liên đột nhiên nghe được tin Tử Vi Tiên Đế rời khỏi thành Bất Khuất về Tiên Giới, ngay sau đó là tin hắn tự hủy kim thân công đức của mình.

Điều này có nghĩa là hắn đã mất đi tư cách thành Thánh, hơn nữa, còn không có khả năng phục hồi lại kim thân.

Trước kia sở dĩ Đạo Đức Thiên Tôn coi trọng hắn là bởi vì hắn có tiềm lực, giờ như vậy, hắn có giữ được vị trí Tiên Đế hay không khó mà tính được.

“Chàng đã đe dọa hắn thế nào hả?” Hoa Liên cảm thấy, thực ra đàn ông lúc chấp vặt lên mới thực sự là đáng sợ. Đến bản thân nàng giằng co lâu như vậy cũng chỉ mới khiến cho tâm lý Tử Vi suy sụp mà thôi, Ân Mạc vừa ra tay đã trực tiếp chặt đứt đường sống của hắn.

“Ta sao có thể làm chuyện như thế được.” Ân Mạc tay cầm quân cờ màu đen, ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Liên, nét mặt có chút vô tội, trong lúc rảnh rỗi, hai người ngồi trong sân đánh cờ, kỳ nghệ của Hoa Liên đã cao lên không ít, ván cờ vẫn đang trong trạng thái giằng co.

”..” Chuyện này trừ hắn ra thì làm gì có ai làm nổi, thế mà còn cần phải hỏi hay sao.

Vẻ mặt không tin tưởng rõ ràng kia của Hoa Liên khiến cho Ân Mạc hơi bị đả kích, đành phải mở miệng, “Hiểu biết của hắn với Nhân quả có chút sai lầm, ta chỉ tốt bụng chỉnh sửa lại cho hắn một chút thôi, kể ra, hắn làm thế cũng coi như đã chặt đứt nhân quả, biết tiến biết lùi, đúng là một kẻ thông minh.”

Hắn nói vậy Hoa Liên lại càng thêm mù mờ, sao lại liên quan đến cả nhân quả.

“Thực ra thì... chúng ta không bị dính nhân quả.” Vươn tay vuốt gương mặt có chút gầy guộc của Hoa Liên, mặc dù thân thể nàng thoạt nhìn cũng không tệ lắm nhưng đã gầy đi không ít, chuyện này khiến hắn có chút lo lắng.

“Chúng ta?” Sinh ra trong trần thế khó tránh khỏi dính phải nhân quả, có điều sau khi thành Thánh xong, nhân quả dính dấp sẽ ít hơn, nhưng tuyệt đối không thể không có.

Trừ phi là người đó căn bản không thuộc về thế giới này...

Nói vậy, thân thế của mình cũng coi như khá kỳ lạ, nếu là trước kia, có lẽ nàng sẽ cảm thấy hứng thú, nhưng giờ, đã không còn hiếu kỳ nhiều như vậy nữa.

“Chàng dùng Tử Tiêu uy hiếp hắn?”
“Ô... Ta đã dùng thái độ rất thành khẩn để nói chuyện với hắn, không hề uy hiếp.”

Hoa Liên không nói gì, vậy thì đúng là đi uy hiếp người ta rồi. Vốn nàng giữ Tử Tiêu lại là muốn chừa một đường sinh cơ lại để giữ vững sự cân bằng với Đạo Đức Thiên Tôn, có điều giờ đã chẳng cần nữa rồi. Ân Mạc còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, giờ nàng đã có thể thản nhiên đón nhận sự che chở của hắn, đó vốn là chuyện thuộc bổn phận của hắn.

Có điều Tử Tiêu dù sao cũng là một phần của Tử Vi, nếu Tử Tiêu không còn, Tử Vi cũng không thể sống một mình được. Điều kiện này của Ân Mạc cũng đủ ác, biết rõ tín niệm duy nhất của Tử Vi trên cuộc đời này là thành Thánh, hắn thậm chí đã chạm đến ngưỡng cửa đó rồi, lại cưỡng ép hủy diệt kỳ vọng của hắn, với hắn mà nói, đó mới là sự tàn nhẫn nhất.

Nhớ đến những gì hắn đã từng làm với mình, lần này có thể coi như lấy oán báo oán.

Sau khi không buồn nghĩ đến những chuyện phiền lòng kia nữa, Hoa Liên rốt cuộc cũng đã nhận ra sự thay đổi trên thân thể mình. Nàng bắt đầu thường xuyên ngủ gật, thậm chí khoa trương đến mức ngay cả lúc đang nói chuyện cũng có thể ngủ quên mất, Ân Mạc trên cơ bản là cả ngày đều lượn lờ xung quanh nàng.

Vốn định sớm quay trở lại Tiên Giới một chút để giải quyết đống phiền phức kia, nhưng nguyên nhân vì thân thể nàng nên kéo dài đến hơn hai tháng mà vẫn chưa đi được, chỉ có thể ở lại thành Bất Khuất tu dưỡng.

Đối với việc mang thai, nàng cũng không đến mức mâu thuẫn, chỉ cảm thấy dường như phát triển hơi nhanh quá. Tính ra thì nàng mới thực sự xác định quan hệ với Ân Mạc chưa được bao lâu, giờ đã có con rồi, còn chưa chuẩn bị tâm lý nữa.

So với sự lãnh đạm của Hoa Liên, bên phía Tiên Giới lại dấy lên một phen sóng gió. Tử Vi bị tước chức vị Tiên Đế, vĩnh viễn lưu đày ở Thiên Sơn, thành một gã sơn thần.

Khiến cho người ta thấy kinh dị chính là, một loạt những sự trừng phạt này là do vị bề trên cao hơn cả Đạo Đức Thiên Tôn truyền đạt xuống. Ai cũng biết trên Đạo Đức Thiên Tôn chỉ có một người, người đó xưa nay chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện ở Tiên Giới, hành vi lần này rốt cuộc có ý tứ thế nào không ai hiểu nổi.

Về phần người biết chuyện cũng chỉ cười khẩy trước sự việc lần này. Nếu không phải có liên quan đến Hoa Liên, hắn chẳng đáng phải đi chèn ép Tử Vi. Người nọ giờ chắc đã đoán được vài phần thân phận của hắn, lão chẳng qua chỉ đang muốn bán ân tình cho mình, có điều cái gọi là ân tình này lại dễ bán như vậy sao.

Sau khi tin Tử Vi Tiên Đế bị cách chức truyền đến, ánh mắt của các Tiên Đế còn lại ở thành Bất Khuất khi nhìn Hoa Liên cũng thay đổi, bình thường tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt Hoa Liên, dù sao bọn họ cũng đã từng có chút ân oán với Hoa Liên.

Hoa Liên trái lại chẳng có tâm tư đâu mà xử lý mấy chuyện ân oán này, hơn nữa lúc trước nàng cũng không chịu mấy oan ức, quan trọng nhất là cũng chẳng còn hơi sức đâu.

Trước kia nàng chưa bao giờ nghĩ, mình lại có lúc yếu ớt như vậy, toàn thân không có chỗ nào là thoải mái, thân thể khó chịu nên tính tình của nàng cũng tương đối nóng nảy, mà người thụ hại trực tiếp chỉ có thể là Ân Mạc.

Ngủ một mạch đến nửa đêm, Hoa Liên đột nhiên mở choàng mắt, bò dậy từ trên giường, sau đó không khách khí nhảy qua ngồi lên hông người đàn ông đang say ngủ bên cạnh.

“Này, dậy đi.” Cầm lấy một lọn tóc của hắn giật mạnh xuống, sự đau đớn trên da đầu khiến Ân Mạc không thể không mở cặp mắt vẫn mơ màng ra.

“Sao?” Nhìn rõ mỹ nhân đang ngồi trên người, Ân Mạc cố gắng nặn ra một nụ cười, “Bảo bối, nàng lại khó chịu ở đâu, để ta xoa cho.”

Hoa Liên chỉ ngồi yên không nói lời nào, chẳng lẽ nàng lại nói với Ân Mạc là thấy hắn ngủ được mà nàng thì không cho nên tâm lý của nàng không được cân bằng hay sao?

“Hay chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?” Nghiêng đầu nhìn qua bên ngoài, vẫn còn tối, nhưng cũng không thành vấn đề.

Hoa Liên lắc đầu.

“Vậy nàng muốn ăn gì hả?” Mặc dù đã thành Tiên, nhưng nữ tiên có bầu tuyệt đối không thể đối đãi bằng ánh mắt bình thường được, Ân Mạc hiện giờ lúc nào cũng mang tâm lý chuẩn bị chiến đấu.

Hoa Liên tiếp tục lắc đầu, được một lúc mới dùng ngón tay chọc lên ngực hắn, “Hát cho ta nghe đi.”

Nếu là trước kia, hắn có thể nhất quyết cự tuyệt, nhưng mà bây giờ, trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất, biểu hiện bây giờ trực tiếp hoặc gián tiếp ảnh hưởng đến hạnh phúc nửa đời sau của hắn.

Giờ hắn vô cùng muốn biết, năm đó khi mẹ mang thai mình, có phải cũng hành hạ ông cụ nhà mình như thế không.

Mặc dù là bất đắc dĩ, nhưng nói thì vẫn phải nghe, Ân Mạc mất bao nhiêu công sức mới dỗ dành được người nào đó tiếp tục chui vào trong ngực hắn ngủ.

Cho đến khi xác nhận Hoa Liên đã ngủ rất say, không dễ tỉnh lại, Ân Mạc mới nhẹ nhàng bò dậy từ trên giường. Hắn lấy một chậu nước vào phòng, sau đó nhỏ máu của mình vào trong, giọt máu rơi xuống nước xong không hề tan ra, trái lại, nước xung quanh đó bắt đầu đông lại từ trong ra ngoài, cuối cùng biến thành một mặt gương trơn nhẵn.

“Sao đột nhiên lại nhớ ra mà tìm ta hả?” Hình ảnh trong gương mơ hồ không rõ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy là một người đàn ông.

“Người phụ nữ của con có thai rồi.”

“A, hành động nhanh thật.” Giọng nói của người đàn ông đầu bên kia dường như mang theo vài phần cảm thán: “Con tìm ta chỉ để nói cho ta biết chuyện này?”

“Không phải.”

“Vậy là?”

“Con chỉ muốn hỏi một chút, năm đó lúc mẹ mang thai con, nửa đêm có lôi cha dậy bắt cha hát cho nghe không?”

*** Nhân dịp thứ 6 ngày 13, mình chơi 2 chương cho nó hoành tráng, nhể  :))))). Đọc mấy chương này mùi sủng nó nồng nặc quá đi mất, thế là hai anh chị cũng có baby rồi:D

Ai da, đã nói là định tóm tắt cho các bạn, nhưng mòa không biết tóm tắt từ đâu nữa đây, mà nếu tóm tắt thì sẽ xờ poi hết nội dung mấy chap cuối lại mất hay ra, thôi thì cứ đợi hết truyện rồi có thắc mắc gì, các bạn đặt cứ câu hỏi, đến lúc post ngoại truyện mình sẽ “hỏi xoáy đáp xoay” một thể sau nhé :D *cúi chào đi vào* ***

Comments

  1. Cảm ơn bạn, hôm nay có những 2 chương, mình lười com mà cũng phải ngoi lên. Mấy biểu hiện trước của Hoa Liên cứ tưởng là dấu hiệu nên thánh, không ngờ là có con, anh chị lúc thì chậm vô cùng lúc thì nhanh kinh khủng-->choáng, anh Ân Mạc khúc cuối đáng yêu quá! Sắp hết truyện rồi tiếc thật, không muốn chia tay anh và HL tí nào, và giờ lại k có những ngày mòn mỏi chờ đợi rồi sung sướng khi đc đọc chương mới nữa rồi. Hoa Liên là nữ chính ngôn tình mình thích nhất từ trước đến nay, mong rằng nhà bạn sẽ có truyện mới hay như thế này nữa để mình tiếp tục hóng:)

    ReplyDelete
  2. Như Lai không khỏi cảm thấy [co] chút châm chọc

    nàng cũng [co] thể nhanh chóng thích ứng

    Trước kia sở dĩ Đạo Đức Thiên Tôn coi [trong] hắn. Xong đời Tử Vi rồi, chọc ai không chọc, lại chọc ngay phụ nữ có thai, lại có thai với kẻ âm hiểm, nhỏ mọn, nhớ dai ... (ax ... nhìn tình trạng Hoa liên cho tới đoạn này nghĩ ngay đến có thai ^^)

    Trừ phi là người [dó] căn bản không thuộc về thế giới này

    Chịu hết nổi ông Mạc này, nửa đêm gọi về nhà tưởng học bí kíp nuôi phụ nữ mang thai, ai ngờ là tò mò cái dáng vẻ cực khổ của cha hắn có giống hắn không. Gato thấy sợ.

    ReplyDelete
  3. Ui, thank nàng sâu sắc nhé, combo 2chương đọc mà phê qá đi :D Cơ mà truyện này cũng sắp hoàn rùi, lại 1 truyện huyền huyễn nữa xong mà ta lại nghiện huyền huyễn, huhu...
    Aizz, dài dòng qá, dù sao cũng sắp hoàn r *tung bông*tung hoa*tung các kiểu con đà điểu* :D

    ReplyDelete
  4. Com dài đọc đã quá đi mất :D ~~~~ hết truyện này thì sẽ có truyện khác mà, nhớ ủng hộ mình đấy ^^

    ReplyDelete
  5. hai cha con này bát tự không hợp từ lúc ổng mới ra đời rồi =))) mấy c sau tớ kể cho đoạn này buồn cười lắm

    ReplyDelete
  6. Tên lửa cũng chẳng nhanh bằng cái tốc độ này.

    ReplyDelete
  7. chấp nhận đi, cả hai người này làm gì có ai bình thường =)))

    ReplyDelete
  8. @@ Mạc soái ca tốc độ nhanh thật, ngày trước thỉnh thoảng mới thấy ló mặt, mà xuất hiện nhiều 1 tí là đã rước được người đẹp về dinh, thuận tiện giật quà khuyến mại tặng kèm luôn, tốc độ cứ phải gọi là há hốc trợn tròn mà dõi theo =))))))))

    ReplyDelete
  9. Biết ngay mà, đọc là biết có trẻ con xuất hiện mà, mà ông Mạc GATO với cha mình thấy sợ, tưởng thì thầm cái gì, hóa ra là chọc tức ông cụ, ông ấy chắc điên máu với ông con từ nhỏ nhỉ?
    Sau mấy ngày ko có mạng, ngoi lên đọc thấy 3 chương, linh hồn như thoát xác, sung sướng vô biên lăn xả vào đọc. Đọc xong vừa vui vừa tiếc tiếc, sắp hết truyện rồi, haizzzzzzzzz. Ta muốn xúi nàng làm bán kiếp tiểu tiên, *mắt long lanh* làm đi nhé, nhé nhé nhé......

    ReplyDelete
  10. Hê hê.... Hôm nay ta lại yêu nàng hơn hôm qa. 2 c đọc sướng qá <3 ta đang tưởng tượng baby của a c sau này sẽ khủng bố như thế nào... Vì Ân Mạc qá khủng rồi, hành Như Lai đến như vậy :)) cũng may ta chả theo đạo gì :))

    ReplyDelete
  11. anh hi vọng ko chỉ có 1 mình mình chịu khổ...kiếm người khổ cùng

    ReplyDelete
  12. Ấy, đã hoàn đâu mà hoa với chả đà điểu, để dành đi nàng ơi =))

    ReplyDelete
  13. Các bạn zai phải học tập tác phong du kích của anh đây này, đánh nhanh thắng nhanh trúng thưởng liền tay có ngay em bé :))

    ReplyDelete
  14. Ôi bộ đó có nhà Tâm vũ nguyệt lầu làm rồi mà nàng. Với lại ta không thích tính cách của Tề Hoan cho lắm, truyện nó lại còn dài gấp đôi NP nữa chứ, hem dám đào đâu :-D

    ReplyDelete
  15. Có ngoại truyện lúc baby của 2 ng ra đời đó :-D

    ReplyDelete
  16. Uhm nhỉ, ta phấn khích quá lỡ tung hết r, để ta chấn chỉnh lại *gom gom nhặt nhặt*

    ReplyDelete
  17. Hôm nay nàng dễ thương thế. Những 2 chương. Iu wá *moah* thanks nàng nhé. Truyện sắp hoàn rùi.hiu hiu. Ta đang hóng Bán kiếp tiểu tiên bên nhà Tâm vũ. Ngày nào cũng chạy qua chạy lại nhà 2 nàng. Nói chung cặp bố mẹ anh Mạc còn bá đạo hơn nhìu ^^

    ReplyDelete
  18. ủng hộ hai tay hai chân *tung bông tung hoa*

    ReplyDelete
  19. nàng đang hô khẩu hiệu hả, nghe buồn cười chết mất =)))))))))

    ReplyDelete
  20. Nhìn thấy 2 chương mà tim nhảy nhót, thứ 6 ngày 13 mà lại vui, tks nàng. Mong gặp baby của 2 bạn này quá

    ReplyDelete
  21. hehe. Anh Mac de xuog qá... tks nàg nhìu nhìu

    ReplyDelete
  22. Ong mat day vo si cuoi cung cung co baby nhi! Thanks em nhieu!

    ReplyDelete
  23. thứ 6 ngày 13 sao lại may mắn thế này . hoa liên với ân mạc cực cực dễ thương .....ah càng ngày càng chịu ko nổi <3 !

    ReplyDelete
  24. Chị Hoa Liên dễ thương quá à. Tối còn bắt hát cho nghe

    ReplyDelete
  25. Sao mà đoạn cuối dễ thương thế chứ :3 yêu bạn Lờ Mờ Rờ quá

    ReplyDelete
  26. Hihi, truyện ngày càng hay. Cả Phật Như Lai cũng bị đứng hình. Bó tay anh Mạc, hạ thủ không lưu tình gì cả. Dù gì đây cũng là cấp trên cũ mà. hehe

    ReplyDelete
  27. Công nhận là anh Ân Mạc nhẫn nại thật đó. Mà sao ngày trước lại để chị Hoa Liên bị lấy mất 2 hạt sen được nhỉ? Chẳng lẽ anh ấy sắp đặt như vậy để chị rèn luyện. Thế này thì ghê quá. Đọc truyện này trí tưởng tượng tha hồ bay nhảy. Muốn chui vào truyện sống quá. Cảm ơn bạn nhiều. Mình đọc truyện "Phu quân là thái giám tổng quản" bên nhà bạn Mèo mõ cũng rất hay. Rồi tình cờ đọc dòng chia sẻ của Mèo mõ về truyện " Ngự Phật" bên nhà bạn thế là sang đọc luôn. Những chia sẻ thật hữu ích ha. Chúc Cung chủ cuối tuần vui vẻ nha.

    ReplyDelete
  28. hay qua di. ket nhat cau, troi dat bao la phu nu mang thai la lon nhat. truyen hay qua ma gio da sap het roi that tiec qua. phai tk nang da edit qua suon de cho bon ta doc mot leo ko bi ngung, ko bi ngong qua lau dai co. nang suat cua chu nha cu phai goi la hight...... xxx

    ReplyDelete
  29. bua gio lu bu nhieu viec qua nen hum nay moi doc truyen duoc day...doc 1 leo may chuong truyen...thich vo cung...cam on chu nha!
    NP sap hoan rui...se nho hoai cap doi khung bo AM va HL a...minh se tiep tuc cho doi nhung bo truyen moi trong nha ban...fighting!

    ReplyDelete
  30. anh mặc hỏi thâm thiệt, mờ nhớ hồi ảnh sinh ra phật quang cũng thiếu chút nữa chiếu chết cha ảnh , h đến con ảnh , ko biết đến độ nào .......kaka

    ReplyDelete

Post a Comment