[Chương 180] Ngự Phật


Ngự Phật



O Trích Thần


Edit by Linhmaroon


nguphat


Chương 180: Cùng ta về nhà được không?


Trên chiếc giường lộn xộn, đôi nam nữ mệt mỏi cùng cực giao gáy mà nằm, trong phòng chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở đều đặn. Cổ tay đột nhiên bị siết chặt khiến Ân Mạc mở một con mắt, hắn nghiêng đầu nhìn Hoa Liên bên cạnh, thấy nàng nhíu mày, dường như đang ngủ không được yên ổn.

“Bảo bối, tỉnh lại đi.”

Thấy nàng hình như càng lúc càng khó chịu. Ân Mạc nhẹ nhàng vỗ vỗ Hoa Liên, khẽ gọi bên tai nàng.

“Ưm...” Hoa Liên trở mình, chân mày nhíu chặt lại, “Khó chịu.”

“Khó chịu ở đâu, hả?”

“Khó chịu, ta khó chịu.”

Hoa Liên vẫn không mở mắt, chỉ xoay người lại, cả người co lại một chỗ. Thấy trên trán nàng đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt của Ân Mạc không được dễ nhìn cho lắm, hắn không biết Hoa Liên rốt cuộc là bị làm sao, chỉ có thể đánh thức nàng dậy trước rồi nói sau. Ngồi dậy ôm Hoa Liên vào trong ngực mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt nàng, “Bảo bối, mở mắt ra nhìn ta này.”

“A...” Bỗng dưng bị đánh thức, lông mi Hoa Liên giật giật. Vừa mở mắt đã nhìn thấy Ân Mạc đầy vẻ lo lắng nhìn nàng, “Sao vậy?”

“Nàng vừa kêu khó chịu, khó chịu ở đâu?”

“Ta nói sao, không có mà.” Hoa Liên có chút kỳ quái nhìn Ân Mạc một cái, hơn nữa nàng cũng không cảm thấy khó chịu ở đâu cả.

“Thật sao?” Nhìn vẻ mặt vừa nãy của nàng rõ ràng là rất thống khổ, nhưng giờ lại không có lấy nửa phần bất ổn, điều này không khỏi khiến cho hắn cũng thấy kỳ quái.

“Đương nhiên là thật, nhưng mà.. vừa nãy ta đã mơ một giấc mơ rất lạ.”

“Mơ gì?”

”... Quên rồi.”

”...”

Nhìn vẻ mặt câm nín của Ân Mạc, Hoa Liên nhún nhún vai, “Ta chỉ nhớ có một mảnh kim quang, chàng nói xem, như vậy có thể tính là điềm báo gì không?”

“Điềm báo gì chứ?”

“Ví dụ như ta sắp thành Phật thành Thánh gì đó chẳng hạn, a, đến lúc đó ta sẽ cất nhắc chàng nhé?” Nằm trên người Ân Mạc, dùng đầu ngón tay chọc chọc lên mặt hắn. Nàng thừa nhận, mình có chút suy nghĩ kỳ quái, có điều tình huống như vậy không phải cũng có hay sao.

“Đừng có huênh hoang.” Ân Mạc cười như không cười véo mũi nàng, trong mắt lóe lên một tia sáng tỏ, mặc dù sớm hơn so với dự tính nhưng cũng là một tin tốt lành. Hắn cũng đã xa nhà lâu rồi, xử lý xong chuyện này không sai biệt lắm cũng đã đến lúc về nhà.

“Ta nói thật mà, mau nịnh bợ ta đi, nếu không đến lúc đó cho chàng đi giày chật.”

“Được rồi được rồi, ta biết rồi, nàng ngoan ngoãn nằm xuống đi.” Kéo chăn qua đắp lên hai người xong, Ân Mạc mới ôm nàng nằm xuống, “Hoa Liên, có muốn cùng ta về thăm nhà không?”

“Nhà chàng... như thế nào?”

“Nhà ta không giống với nơi này lắm, lớn hơn chỗ này nhiều, cũng đẹp hơn. Ở đó có Yêu Giới, Ma Giới, Tiên Giới và U Minh Giới, rất nhiều trưởng bối của ta đều ở đó. Từ nhỏ ta đã chạy loạn khắp nơi, không có chuyện gì là đi gây phiền phức cho bọn họ, năm đó anh rể ta thiếu chút nữa đã giữ ta lại Ma Giới làm Ma Tôn.” Nghĩ đến những chuyện đã làm hồi còn nhỏ, Ân Mạc không khỏi bật cười. Thực ra thì ở nhà cũng không có gì không tốt, có điều lúc đó tuổi còn nhỏ, hắn cũng không có hứng thú cưới một đống vợ về để trong nhà đánh nhau như đám huynh đệ của hắn, ngày ngày chỉ thích chạy ra ngoài. Sau khi đi rồi, ngày tháng cũng trôi qua khá tiêu dao, trong những năm tháng tựa như cái chớp mắt này, hắn cũng chỉ thỉnh thoảng mới thấy nhớ nhà. Nhưng giờ thì khác, hắn đã có Hoa Liên, tâm lý đã vướng bận. Bởi vì có chút chế ước nên ở đây hắn không thể thực sự bảo vệ nàng chu toàn được, cho nên, cũng đến lúc phải về rồi.

“Sao đột nhiên chàng lại muốn về nhà?” Quen biết hắn lâu như vậy cũng đâu thấy hắn nhắc đến chuyện về nhà, đột nhiên hắn lại nói vậy khiến cho Hoa Liên không khỏi nghi hoặc.

“Nhớ nhà không phải là chuyện rất bình thường hay sao?” Tránh khỏi ánh nhìn sáng quắc bức người của nàng, Ân Mạc cười khan hai tiếng, giác quan thứ sáu của phụ nữ thật là quá đáng sợ.

“Không phải trong nhà chàng còn có một cô vợ đang chờ đấy chứ?” Nằm trên người Ân Mạc, Hoa Liên ngẩng đầu lên, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm hắn.

“Thật sự không có.”

“Hừ, ta thấy chàng đang chột dạ thì đúng hơn.”

“Ta thề, lúc ta ra khỏi nhà cũng chỉ vừa mới trưởng thành, nào có tâm tư thành thân chứ.” Ân Mạc không khỏi dở khóc dở cười, thế này là chuyện gì với chuyện gì đây.

“Thì ra là chưa kịp, thực ra chàng đã sớm có ý đồ đó rồi chứ gì...”

...

Tốn bao nhiêu công mới dỗ được nàng đi ngủ, Ân Mạc không khỏi thở phào một tiếng, dáng vẻ nhất quyết không tha của phụ nữ thật quá đáng sợ.

Đúng lúc này, một luồng thần niệm cường đại đột nhiên quét qua bầu trời Hắc Huyết Doanh, Ân Mạc vừa mới nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi lại không thể không gọi Hoa Liên dậy.

“Lại làm sao vậy?”

“Đạo Đức Thiên Tôn tìm đến rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”

Hoa Liên bấy giờ mới nhớ đến, vừa thấy Ân Mạc xong là bị kéo luôn lên giường cả một ngày, căn bản đã quên mất có chuyện này.

Nàng ôm chăn ngồi trên giường một lát, đột nhiên mở miệng, “Lần này Đạo Đức Thiên Tôn không đi một mình.”

“Sao?”

Động tác mặc quần áo của Ân Mạc khựng lại, “Hắn đi cùng ai?”

“Ta làm sao mà biết được, trong đám Thánh Nhân kia ta chỉ mới gặp qua Trấn Nguyên Đại Tiên. Có điều ta cảm thấy người đó rất kỳ lạ, luôn nhìn chằm chằm vào ta, trước kia chúng ta cũng chưa từng gặp qua bao giờ.” Nhớ đến ánh mắt của người nọ, nàng liền thấy rờn rợn cả người.

“Không sao, gặp rồi sẽ biết thôi.” Người cảm thấy hứng thú với Hoa Liên cũng không ít, hy vọng không phải là người mà hắn nghĩ.

Thủ đoạn của Thánh Nhân đương nhiên là không thể so với người thường, mặc dù Đạo Đức Thiên Tôn không hiểu tại sao Hoa Liên lại chạy tới Hắc Huyết Doanh, nhưng giờ ông ta không có nhiều thời gian để suy nghĩ về chuyện này. Hiếm khi Như Lai lại nghĩ thoáng, quyết định giúp ông ta một tay, ông ta tuyệt đối không thể lãng phí cơ hội tốt như vậy. Có điều quang minh chính đại xông vào Hắc Huyết Doanh để cho đám tiểu bối nhìn thấy như vậy ít nhiều cũng có chút mất mặt, ông ta vận hành trí óc, suy nghĩ đối sách. Vừa hay bây giờ đang chiến trận, vậy cứ gọi mấy đứa Tiên Đế ra trận, rất nhanh, hai phe Tiên Đế và Ma Đế lại đánh nhau, trên chiến trường là một mảnh hỗn loạn.

Chờ Hắc Huyết Doanh trống trơn, Đạo Đức Thiên Tôn bấy giờ mới cùng tiến vào với Như Lai. Đi chưa được bao xa đã thấy mục tiêu lần này, hơn nữa không chỉ có mình nàng, Ân Mạc cũng đang ở bên cạnh. Bốn người từ xa đã dừng bước lại, Như Lai nhìn người đàn ông một thân ma khí quay cuồng phía đối diện, ánh mắt vô cùng phức tạp. Thái độ của Ân Mạc trái lại tự nhiên hơn nhiều, trên mặt điểm một nụ cười, chắp tay về phía hai người đối diện. “Thiên Tôn, Phật Tổ, đã lâu không gặp.”

“Ân Mạc, ngươi thế này... có phải là tự nguyện không?” Như Lai đột nhiên mở miệng hỏi.

“Phật Tổ là chỉ chuyện ta thành Ma?”

“Phải.”

“Đương nhiên là tự nguyện, trên thế gian này, ai dám ép ta.”

Giọng điệu cuồng vọng này của hắn khiến cho gương mặt Đạo Đức Thiên Tôn hiện lên vài phần khinh thường, nhưng Như Lai vẫn còn ở đây, ông ta đương nhiên không tiện mở miệng, chỉ có thể đứng một bên lắng nghe.

Trái lại, Như Lai không hề cảm thấy câu này có gì không ổn, chỉ có ánh mắt là trở nên hơi ảm đạm, “Lúc trước khi người tìm đến ta, ta đã từng nói, nếu ngươi sa vào Ma đạo, đích thân ta sẽ tự mình động thủ.” Người lấy giết chóc để tiến vào Phật môn có ma tính lớn nhất, ông ta cứ cho rằng với khả năng của Ân Mạc, mình sẽ không phải nhìn thấy ngày đó, ai ngờ, ngày đó vẫn cứ tới.

*** Bộ này toàn báng bổ thần linh thôi :))), ai có theo Đạo giáo hay Phật giáo thì nhắm mắt cho qua nhớ :D ***

Comments

  1. Hz.còn đâu là hình tượng nữa ah
    thks nàg hey

    ReplyDelete
  2. mình có một thói quen xấu là chỉ đọc ko bao giờ comment, nhưng hôm nay sau mấy ngày rình rập cuối cùng phát hiện ra chưa có ai comment hết, hôm nay chính thức cảm ơn bạn đã edit bộ truyện này!!

    ReplyDelete
  3. thánh nhân bộ này tham lam lại sợ chết. hic. rình rập mãi mới dc chương này, tất nhiên là vui mừng, ha ha ha. thank cô

    ReplyDelete
  4. Minh thay hinh tuong mat tu hoi dau truyen roi. Cam on ban

    ReplyDelete
  5. Cảm ơn. Nhiều khi ngủ mơ ác mộng mà k có ai dỗ. Kiếp fa

    ReplyDelete
  6. Bjo ss 2 ngày post 1 chap a?

    ReplyDelete
  7. Đúng đúng ... càng lên cao thì càng không được. Tự nhiên thấy sợ Ân Mạc quá, y như sói. Gặp là xxxxxxxx, quên ăn quên uống. Hồi trước đọc thấy ân mạc hay ghẹo hoa liên, tưởng là dạng người ngoài mặt dê vậy thôi chứ, ai dè trong đã thành tinh luôn

    ReplyDelete
  8. không em ạ, hôm nào bận quá thì ss không post được thôi chứ nhà ss không có lịch post cố định ^^

    ReplyDelete
  9. Cái này gọi là sói đội lốt cừu, lưu manh giả danh hòa thượng =))))

    ReplyDelete
  10. Đề nghị kiếm một anh hòa thượng đi :)))

    ReplyDelete
  11. Ố, anh Ân Mạc cuồng nhiệt quá hả ss, gặp là xxx xxx và xxx. Đại dê cụ =)))))

    ReplyDelete
  12. mong wa troi jo mi dc thoa man. dang hi hung tuong dc nang post bu chu haiZz

    ReplyDelete
  13. mong wa troi jo mi dc thoa man. dang hi hung tuong dc nang post bu chu hee. thank nang

    ReplyDelete
  14. Phật Tổ cũng đời thường một chút thành một ông chú rồi :)

    ReplyDelete
  15. ta đã nhắm mắt cho qua ngay từ mấy chương đầu, chứng kiến anh Mạc giết người như ngóe, thản nhiên như không =))))))))))))))))

    ReplyDelete
  16. Thanks em nhieu!Mong de chuyen dua nang ve dinh qua!

    ReplyDelete
  17. Hức, thấy 2 chữ Như Lai thì chỉ tưởng tượng ra cái ông mặt bự không có tóc trong Tây Du Ký thôi, nhưng mà ông ấy to lắm mà, chắc thu nhỏ lại được @@

    ReplyDelete
  18. hihi, đọc gần hết bộ truyện rồi mà chưa có cmt. Phải nói rằng cả nhà này đều đặc biệt, từ ông bố bà mẹ đến con cháu

    ReplyDelete

Post a Comment