[Chương 169 + 170] Ngự Phật


Ngự Phật



O Trích Thần


Edit by Linhmaroon


nguphat


Chương 169: Tuyết Nguyên


Dù giờ bọn họ đang ở rất gần Hắc Huyết Doanh, nhưng Ân Mạc không có ý định đưa Hoa Liên đến đó. Giờ vài gã Ma Đế nổi danh ở Ma Giới đều đang tụ tập ở đó, qua bên ấy chỉ rước lấy một đống phiền toái mà thôi.

Hiện giờ Ma Giới chia làm sáu thế lực lớn, có điều bởi vì hai gã Ma Đế đã chết nên giờ chỉ còn lại bốn thế lực. Gần biên giới Tiên Ma nhất chính là phạm vi cai quản của Cửu U Vương, gọi chung là Tuyết Lĩnh.

Nghe nói Cửu U Vương là kẻ có tính tình tốt nhất trong đám Ma Đế, khu vực hắn cai quản có thể coi là tương đối hòa bình.

Tuyết Nguyên nằm phía Đông Tuyết Lĩnh, vô cùng lạnh lẽo, nơi này phần lớn là dân gốc ở Ma Giới, Tuyết Ma. Năng lực phòng ngự của Tuyết Ma cực kỳ tốt, nhưng lực công kích lại không cao, tính tình thuộc dạng ôn hòa hiếm thấy trong Ma loại, cho nên sau khi nghe Ân Mạc giới thiệu xong, Hoa Liên lập tức quyết định đến Tuyết Nguyên.

Tuyết Ma ở Tuyết Nguyên đều ở trong nhà băng, xa xa nhìn lại tựa như những núi băng nhỏ. Trên Tuyết Nguyên rộng lớn, từng căn từng căn nhà băng được dựng lên rải rác, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy không ít ma thú đi qua đi lại ở Tuyết Nguyên.

Sự xuất hiện đột ngột của Ân Mạc và Hoa Liên gần như không thu hút sự chú ý của bất cứ ai.

Chủ yếu là vì ở Tuyết Nguyên không chỉ có riêng bọn họ là người từ nơi khác đến, cho nên cũng không quá thu hút.

Hoa Liên rất thích Tuyết Nguyên, hai người ở đây một năm có thừa, đến giờ vẫn chưa gặp phải phiền phức gì. Chẳng qua là điểm duy nhất khiến nàng không nghĩ tới chính là, Ân Mạc dường như không thích ứng lắm với hoàn cảnh nơi đây.

Hắn giống như rơi vào trạng thái ngủ đông, một ngày thì có đến chín canh giờ là dùng để ngủ, lúc hiếm hoi tỉnh táo thì lại vội vã kéo nàng lên giường, thế này thế kia, sau đó lại ngủ thiếp đi.

Hoa Liên rất lo lắng cho tình trạng này của hắn, có điều hắn năm lần bảy lượt nhấn mạnh là bản thân không sao nên đành phải mặc hắn ngủ tiếp.

Bởi vì thời gian ở lại Tuyết Nguyên cũng không ngắn, Hoa Liên phát hiện ra vào ngày mười lăm mỗi tháng, đại đa số Ma đều tụ tập ở khu vực Tuyết Oa nằm giữa Tuyết Nguyên trao đổi hàng hóa.

Dĩ nhiên, loại hình trao đổi hàng hóa này cũng được bảo vệ, thuộc hạ của Cửu U Vương tự mình đến giám sát, có điều nếu ra khỏi Tuyết Oa rồi, có giữ được đồ hay không thì phải xem thực lực.

Tuyết Oa cũng có thể coi là khu vực sầm uất nhất ở Tuyết Nguyên, bình thường người từ nơi khác đến đều chọn nộp một khoản phí không nhỏ mới có thể ở lại đó. Bởi vì đó là nơi được Cửu U Vương bảo hộ, đủ an toàn.

Hoa Liên đã đến Tuyết Oa mấy lần, dĩ nhiên cũng từng bị không ít kẻ để mắt đến. Nữ nhân ở Ma Giới tuy không ít, nhưng những người xinh đẹp phần lớn đều thành thị thiếp cho những kẻ lợi hại, đâu đến lượt bọn họ.

Một nữ nhân độc thân, hơn nữa lại còn rất đẹp xuất hiện trong Tuyết Oa, không gây xôn xao mới là lạ. Có điều rất nhanh bọn họ cũng hiểu, dám một mình xuất hiện ở nơi như thế, cho dù là hoa tươi không có chủ thì cũng đầy gai nhọn.

Đã từng có kẻ cược một mẻ lớn, xem ai có thể ôm được mỹ nhân về. Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện ra, những kẻ có ý đồ hạ thủ với Hoa Liên, sau khi rời khỏi Tuyết Oa xong đều không thấy trở lại, một người cũng không.

Giờ nàng quay lại Tuyết Oa, cảm thấy nhiều nhất không phải là những ánh nhìn dâm uế kia nữa mà đại đa số ánh mắt khi nhìn nàng đều cực kỳ kinh sợ. Ma Giới là một nơi tôn thờ sức mạnh, kẻ mạnh đương nhiên có thể có được sự tôn trọng đáng được nhận từ người khác.

Ném hai đồng Tuyết tệ cho Ma binh canh giữ, nàng không hề bị kiểm tra, tiến thẳng vào Tuyết Oa. Nơi đây vẫn là một mảnh tuyết trắng, có điều kiến trúc xung quanh xa hoa hơn nhà băng không biết bao nhiêu lần, tới tới lui lui toàn là người.

Nơi này thứ gì cũng bán, thậm chí ngay cả kẹo hồ lô ở nhân gian cũng có người bán, có điều có thể ăn được hay không thì lại là chuyện khác.

Bước vào một tiệm vật báu có ba tầng lầu các, còn chưa đi được hai bước, lập tức có người tiến lên tiếp đón, mặt đầy tươi cười, “Cô nương, cô nương cần gì, ta giới thiệu cho ngài.”

Người cư trú ở đây, trong vòng một năm này, cho dù chưa từng thấy Hoa Liên thì ít nhiều cũng biết nàng. Huống chi, một thân lụa đỏ mỏng manh kia của nàng, giữa trời đất băng tuyết giá lạnh này thực sự là quá chói mắt.

Nên nhớ là, ngay cả Ma Quân bình thường cũng không ngăn cản được hàn khí ở nơi này. Trừ Tuyết Ma ra, đại đa số mọi người đều mặc y phục được chế từ da của Tuyết Ma thú.

Hoa Liên không để người đi theo, tự mình đứng trước quầy xem tỉ mỉ, đồ bày ở tầng một chủ yếu là từ Tuyết Nguyên sản xuất ra, chỉ cần nàng muốn, lấy cũng không khó, cho nên cũng không hấp dẫn nàng mấy.

Đồ ở tầng thứ hai phần lớn là từ bên ngoài lưu thông vào, đa số chỉ có thể coi là hàng cấp hai, cho dù là cấp một Hoa Liên cũng không vừa mắt, dù sao vũ khí đan dược gì đó với nàng mà nói cũng chẳng có tác dụng gì.

Vốn, tầng thứ ba nàng không có tư cách để bước vào, bởi vì muốn vậy cần phải có một thân phận nhất định.

Có điều chưởng quầy đắn đo một chút, lại đuổi tên thuộc hạ định tiến lên ngăn cản nàng đi. Trong lòng hắn cũng đang tò mò, Hoa Liên rốt cuộc có thân phận gì mà ánh mắt lại cao như vậy, nhìn thấy ma khí hàng đầu ở chỗ hắn mà cũng không buồn liếc.

Thân phận của nàng đương nhiên đã có người điều tra, có điều thông tin tra được lại không hề giống nhau, khiến cho người ta không rõ lai lịch.

Tầng ba của nơi này không giống với tưởng tượng của Hoa Liên cho lắm, đó là một phòng đấu giá nhỏ. Sau khi nàng bước vào, đương nhiên thu hút sự chú ý của vài người, Hoa Liên cũng không để ý lắm, chỉ nhìn xung quanh một lượt.

Nam có nữ có, tu vi đều không thấp, nhìn khí thế, địa vị hẳn cũng không thấp. Nàng tìm đại một chỗ trống ngồi xuống, không hề có ý định chào hỏi bọn họ.

Những đồ bán đấu giá lần lượt được mang lên từng thứ một, kiểu dáng đa dạng, đều là những thứ rất hiếm thấy. Có vũ khí, có bí điển, thậm chí ngay cả hoa cỏ hay đồ chạm khắc trang trí để thưởng thức cũng không thiếu.

Vốn nàng chỉ muốn đến xem một chút, không ngờ lại sinh ra hứng thú không nhỏ với những thứ này.

Nàng nhìn trúng một chậu hoa, hoa này rất thường gặp, tùy ý cũng có thể nhìn thấy ở Tuyết Nguyên. Có điều đó đều dáng vẻ khi chưa nở, không đẹp cho lắm, muốn chờ hoa nở ít nhất cũng cần ngàn năm.

Trong hoàn cảnh hoang dã, hoa này căn bản không sống được một năm đã bị chết rét hết. Cố tình loài thực vật này lại chỉ sinh trưởng ở trong Tuyết Nguyên.

Chậu hoa trước mắt này, hẳn đã hơn hai ngàn năm, bên trên nở ra hai đóa hoa. Sau khi nở trọn bảy đóa sẽ sinh ra một viên Tuyết châu, là thứ vật báu hàng đầu ở Ma giới, bình thường hay được làm thành đồ trang sức, được đông đảo ma nữ yêu thích.

Hoa Liên vươn tay ném tấm thẻ có ghi số màu đen trong tay ra, vừa hay rớt đúng vào cái bát nhỏ đặt trước chậu hoa kia. Tiếng lẻng xẻng vừa mới dứt không bao lâu, lại có hai tấm thẻ màu đen nữa được ném vào.

Hoa Liên ngẩng đầu, vừa đúng lúc đối diện với một cặp mắt màu tím. Nữ tử đối diện đó rất đẹp, mặc dù trên mặt không lộ ra biểu cảm nào đặc biệt nhưng có một loại khí thế tài trí hơn người.

Nàng do dự một chút, lại ném ba tấm thẻ sơn đen vào. Nhưng ngay sau đó, nàng kia liền ném vào bốn tấm.

Mỗi tấm thẻ là một vạn Tuyết tệ, Tuyết tệ trên người nàng đều lấy từ trên người những kẻ không có mắt kia. Dù có tiêu cũng không có áp lực gì, nhưng người này hiển nhiên là muốn tranh với nàng, trên tay nàng cũng không có nhiều Tuyết tệ như vậy.

Hoa Liên dời tầm mắt, không nhìn chậu hoa kia nữa. Lại quét mắt nhìn những thứ khác, sức hút với nàng không được lớn cho lắm.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Hoa Liên tay không bước ra ngoài, không đợi nàng đi bao xa đã phát hiện ra sau lưng có mấy người đi theo. Nàng dừng bước lại, những người đó lại không hề tránh né, đi thẳng về phía nàng.

“Cô nương, tiểu thư nhà ta muốn hàn huyên với cô nương một chút.”

“Ta không quen tiểu thư nhà ngươi.” Hoa Liên cười cười lắc đầu, đã nghĩ ra tiểu thư trong miệng hắn là ai.

“Gặp rồi khắc quen.” Mặc dù giọng điệu của những người này không tính là hung hãn nhưng thái độ trước sau vẫn cao cao tại thượng, nghe vẫn không thoải mái.

“Nhưng ta không muốn gặp nàng, thực sự là rất đáng tiếc.” Nói xong, thân ảnh của nàng liền biến mất ngay trước mắt mấy người kia.

Mấy người kia thấy Hoa Liên đột nhiên biến mất, không khỏi hai mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ biết thở dài, quay về hồi báo với tiểu thư nhà mình.

Trên tầng lầu thứ hai của tòa thành dựng lên từ băng tuyết, những tiếng sáo trúc, tiếng cười nói của nữ tử không ngừng vang lên. Đặc sứ Cửu U Vương phái tới đang ngồi ngay bên trong, bên cạnh còn có vài thuộc hạ vẫn ở nơi này của Cửu U Vương ngồi cùng.

Mặc dù sắc mặt của những người kia rõ ràng không dễ coi, nhưng người cầm đầu lại giống như chẳng hề phát hiện ra, vẫn ôm mỹ nhân, uống rượu của hắn.

Mà nữ tử mới giành được chậu hoa từ tay Hoa Liên kia vừa hay cũng đang ở chỗ này, vị trí của nàng ta cũng ngang bằng với vị đặc sứ kia.

Mấy kẻ vừa mới ra ngoài mời Hoa Liên vội vã tiến vào, một người nhỏ giọng nói mấy câu bên tai nữ tử kia, chân mày nàng ta nhíu lại, “Biến mất là có ý gì?”

Người nọ đứng một bên, sắc mặt khó coi, cúi đầu im lặng.

“Lăng Loan công chúa, không biết có chuyện gì tiểu nhân có thể giúp được chăng?” Ngồi ở đây đều là hạng người giỏi nhìn mặt đoán lòng, thấy Lăng Loan biến sắc, lập tức có kẻ mở miệng.

“Cũng không có gì đáng ngại, ngươi cũng biết giờ phụ vương đang thiếu thuộc hạ, lúc nãy ta vừa hay chạm phải một cao thủ ở đây, có lòng chiêu mộ, đáng tiếc...”

“Cao thủ có thể khiến Lăng Loan công chúa coi trọng, ở đây chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, không biết là vị nào vậy?”

“Là một nữ tử, mặc một thân áo đỏ, ngay cả ta cũng không nhìn thấu nông sâu của nàng, mấy vị có ấn tượng không?”

Những người kia nghĩ ngợi cả nửa ngày, cuối cùng có một người nghĩ ra, “Người công chúa nói, có phải là nữ nhân đã đến Tuyết Oa một năm trước đúng không?” Nghĩ tới nghĩ lui, phù hợp điều kiện này cũng chỉ có nàng.

“Đối phương có lai lịch thế nào, không ngại thì nói qua đi.” Lăng Loan thấy sắc mặt của bọn họ có chút lạ, không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ.

“Nữ nhân này gần như là đột nhiên xuất hiện, bọn ta cũng không tra được lai lịch của nàng ta. Chỉ biết là một năm trước nàng ta đến đây cùng với một nam tử, thỉnh thoảng nàng vẫn tới Tuyết Oa, còn nam tử kia từ trước tới giờ vẫn chưa từng xuất hiện.”

“Ngay cả các ngươi cũng không tra được lai lịch, người này cũng thú vị đây. Khổng đặc sứ, có hứng thú theo ta đi gặp nàng không?” Lăng Loan ngẩng đầu nhìn nam nhân đang dựa vào một bên uống rượu.

“Công chúa thích là được.” Khổng Uyên cầm chén rượu, trên gương mặt treo một nụ cười nhạt.

Hoa Liên không rời khỏi Tuyết Oa, hiếm hoi lắm mới có một lần, không việc gì phải vì mấy kẻ không liên quan mà mất hứng. Lúc này, nàng đang ngồi trong tửu lâu, trước mặt bày một bàn thức ăn ngon.

Nàng vừa mới cầm đũa, trước bàn đã có thêm mấy người, nàng hơi bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, sau đó ngẩn ra bất động.

Chương 170: Bạn cũ


Không riêng gì nàng ngẩn người, Khổng Uyên đứng sau lưng Lăng Loan cũng đờ ra.

“Hoa Liên?” Khổng Uyên ra sức mở to mắt nhìn, dáng vẻ không thể tin nổi. Hắn vẫn cho là Hoa Liên đã chết, sao nàng có thể xuất hiện ở đây?

“Khổng Uyên... Tại sao ngươi lại ở Ma Giới?” Nếu nói thời gian trên trời một ngày bằng một năm của nhân gian, tính ra, hắn hẳn đã phi thăng rồi. Nhưng kiểu gì hắn cũng không nên “phi” đến Ma Giới chứ.

“Chuyện này nói ra rất dài.” Khổng Uyên dường như nhớ đến chuyện gì đó, nụ cười trên mặt có chút ảm đạm.

“Nếu đã là bằng hữu của Đặc sứ, không giới thiệu chúng ta với nhau sao?” Lăng Loan đứng một bên mỉm cười nhìn về phía Hoa Liên.

“Vị này là con gái của Cửu U Vương, Lăng Loan công chúa.” Hoa Liên nhìn Lăng Loan một cái, không đứng dậy, chỉ hơi gật đầu nhẹ, coi như chào hỏi. Lăng Loan kia trái lại rất lễ độ, vậy mà không hề để ý.

“Hai vị khó có dịp gặp lại, không bằng đến chỗ ta hàn huyên một chút, thế nào?” Lăng Loan đề nghị.

Hoa Liên do dự một chút, liếc nhìn Khổng Uyên, gật đầu đồng ý.

Bên trong tòa lầu các bài trí xa hoa, Khổng Uyên và Hoa Liên ngồi đối mặt nhau. Đối với Hoa Liên mà nói, chẳng qua chỉ là thời gian một cái chớp mắt, nhưng đối với Khổng Uyên, hai người bọn họ đã quá lâu rồi không gặp mặt.

“Có phải nhân gian đã xảy ra chuyện gì không, ngươi... tại sao lại thành Ma?” Nàng nhìn ra được, Khổng Uyên đã thay đổi rất nhiều, đằng sau nụ cười bất cần đời kia của hắn, tràn ngập cay đắng.

Câu hỏi của Hoa Liên khiến cho tầm mắt của hắn trở nên tan rã, ngay cả giọng nói cũng trở nên mơ hồ.

“Khi đó ta cho là ngươi đã chết rồi, ta tiếp nhận ngôi vị Khổng Tước Hoàng một ngàn năm, tiêu diệt cả Linh Lung cung. Sau đó, lại có thần tiên từ trên trời xuống, lúc ấy ta đang đánh nhau với Phong Biệt Tình ở cấm địa của Ma Môn, bọn chúng không tìm được ta, giận chó đánh mèo đuổi giết người của Khổng Gia Trại, bao gồm cả Phượng Vũ. Chờ ta thoát ra khỏi nơi đó, ngay cả thi thể cũng đã không thấy.”

Khổng Uyên cười thảm một tiếng rồi tiếp, “Sau đó ta thành Ma.”

Hắn sinh ra trong cơ thể đã có Ma loại, nhiễm tưởng có thể bình an vô sự mà dựa vào chuỗi Phật châu Ân Mạc đưa cho, vốn thành tiên rồi, độ Thiên Kiếp xong là có thể loại trừ hoàn toàn Ma loại, kết quả Phượng Vũ vừa chết, Ma loại cũng không thể áp chế nổi nữa, khiến hắn sa thẳng vào Ma đạo.

Hoa Liên trầm mặc, không biết nên nói sao mới an ủi được hắn. Tất cả những chuyện này, lại còn vì nàng mà ra.

Thấy vẻ đau lòng trên gương mặt nàng, Khổng Uyên cười cười nhéo nhéo mặt nàng.

“Tiểu Hoa Hoa, đừng mang vẻ mặt này, ta không phải vẫn còn sống hay sao.” Chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng báo thù, đây là lý do để hắn kiên trì tiếp tục sống,

Cái chết của Phượng Vũ, hắn chưa từng oán hận Hoa Liên, chỉ hận mình lúc trước tại sao lại để nàng lại một mình. Nàng đã đi rất nhiều năm rồi, mỗi lần muốn gặp nàng, cũng chỉ có thể ở trong giấc mộng tự mình dựng lên.

Chỉ có ở đó, nàng mới còn sống, mới còn có thể cười với hắn. Còn nhào vào người hắn, dùng giọng nói mà cả Khổng Gia trại đều có thể nghe thấy mà reo lên, nàng có thai rồi.

Nhìn nụ cười trên mặt hắn, trái tim Hoa Liên chợt phiếm đau, nàng chưa từng nghĩ tới, Khổng Uyên không câu nệ tùy tính, chưa từng biết phiền não mà nàng quen, lại biến thành dáng vẻ này.

Từ trên người hắn, nàng chỉ có thể nhìn thấy nỗi tuyệt vọng.

“Đừng nói chuyện của ta nữa, ngươi thế nào rồi? Khi ấy nhân gian đều đồn là ngươi đã chết, ta vốn không tin, sau khi thành Yêu Hoàng, ta đi tìm Kiến Tuệ hòa thượng, chính miệng ông ta chứng thực.”

“Cũng coi như đã chết rồi đi, lúc đó ta bị Ân Mạc đưa xuống Địa Phủ, ở đó độ kiếp thành tiên.”

“Thành tiên?” Khổng Uyên ngẩn ra.

“Ừ... Ân Mạc vốn là Phật, nhưng giờ sa vào Ma đạo, ta liền theo hắn đến.” Khổng Uyên bị tin tức này của nàng làm cho cả kinh sững sờ. Ân Mạc luôn khiến cho người ta cảm thấy thật thần bí, hắn biết người này bất phàm, không ngờ lại là Phật. Có điều, thành Ma cũng hợp với tính cách kia của hắn.

“Hắn có đối tốt với ngươi không?”

“Có, tốt lắm.” Nghĩ đến cái người đang ngủ không ngừng như gấu ngủ đông trong nhà, trên mặt Hoa Liên không khỏi dâng lên một nụ cười. Khổng Uyên gật đầu một cái, trong lòng nghĩ đến người bạn tốt kia của mình. Xem ra hắn không có chút hy vọng nào rồi. Có điều, chuyện đó, hẳn hắn đã sớm hiểu rõ trong lòng.

Hai người mặc dù nhiều năm không gặp mặt, nhưng thứ gọi là tình cảm, một khi đã có sẽ khó mà thay đổi. Cho nên hai người hàn huyên đến tận đêm khuya, Hoa Liên mới đứng dậy rời đi.

Vốn Khổng Uyên muốn giữ nàng ở lại qua đêm, có điều ngại nhà nàng còn nuôi một thứ nguy hiểm lòng dạ hẹp hòi, đành phải không tình nguyện mà tiễn Hoa Liên về.

Sau khi Hoa Liên đi rồi, Lăng Loan tươi cười bước vào phòng. “Công chúa có việc gì không?” Thấy Lăng Loan tới, Khổng Uyên có chút bất đắc dĩ trong lòng. Nữ nhân này thực đúng là không buông tha cho bất cứ cơ hội nào, có điều đáng tiếc, lần này vô luận cách nào nàng ta cũng không thể đạt được mục đích.

“Vị bằng hữu kia của bằng hữu tu vi bất phàm đấy.” Lăng Loan bước tới trước mặt Khổng Uyên ngồi xuống.

“Nếu công chúa muốn chiêu mộ nàng thì nên từ bỏ đi, nàng khác ta.” Nếu chỉ có mình Hoa Liên, có lẽ còn có khả năng, có điều cộng thêm một Ân Mạc thì hoàn toàn không thể.

Nghĩ kiểu gì cũng thấy người kia sẽ không chịu cúi mình trước kẻ khác. Hơn nữa tu vi của Hoa Liên đã cao hơn cả hắn, Ân Mạc có khả năng còn cao hơn nữa.

“Không thử thì làm sao biết là không thể, nếu Đặc sứ có thể chiêu mộ nàng đến dưới trướng phụ thân, hẳn phụ thân nhất định sẽ rất cao hứng, nói không chừng sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện đó.” Trong lời nói của Lăng Loan mang theo vài phần dẫn dụ.

Nàng ta biết Khổng Uyên muốn báo thù, cho nên mới phải đi theo cha mình, mặc dù vậy, người này vẫn không dễ khống chế. Nhìn ra được, hắn rất coi trọng Hoa Liên, nếu kéo được nàng đến dưới trướng phụ thân thì càng đảm bảo hơn. Huống chi thực lực của Hoa Liên đích xác là khiến cho người ta đỏ mắt.

“Nếu công chúa muốn thử thì cứ việc đi cũng không sao, chuyện này, ta sẽ không quản.” Khổng Uyên lắc đầu, biết nữ nhân này không chịu đả kích thì sẽ không dễ dàng buông tha.

“Thật đáng tiếc.” Công chúa Lăng Loan đứng dậy, “Đặc sứ cũng biết tính tình của phụ thân rồi, ngươi như thế này, sợ là rất khó khiến phụ thân yên tâm.”

“Đa tạ công chúa đã nhắc nhở, không tiễn.” Khổng Uyên nhìn bóng lưng của nàng ta, không khỏi cười lạnh trong lòng. Cửu U Vương đối với bất cứ kẻ nào cũng không thể yên tâm thực sự, giữa bọn họ chỉ có lợi dụng mà thôi. Sau khi rời khỏi Tuyết Oa, Hoa Liên thừa dịp bóng đêm quay về nhà, vừa mới vào cửa đã bị người nào đó ôm eo, áp lên bức tường lạnh như băng.

“Trễ vậy mới về.” Hai người dính vào nhau, Ân Mạc thì thầm bên tai nàng, thanh âm khàn khàn chui vào trong lỗ tai khiến cho người ta nhũn hết cả người.

“Ta đã gặp Khổng Uyên.”

“Sao? Hắn thành Ma rồi?”
“Ừ, hắn nói đã từng có Tiên nhân hạ giới giết hết mọi người trong Khổng Gia Trại, cả Tiểu Phượng Vũ nữa, là người của Long Vương Thái tử đúng không?” Lúc Khổng Uyên kể cho nàng, nàng đã đoán được đại khái ai là kẻ cầm đầu. Không đối phó được nàng, liền hạ thủ với bạn bè của nàng, loại thủ đoạn này đối với gã mà nói, hẳn là rất bình thường.

“Khả năng rất lớn, nàng muốn báo thù thay cho hắn?” Mặc dù hắn không thích toàn bộ mọi nam nhân đến gần Hoa Liên, nhưng Khổng Uyên có thể coi là bằng hữu tốt nhất của nàng, lấy tính tình của nàng, không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được.

“Hắn nhất định sẽ phải trả giá đắt.” Hai tay vòng qua cổ Ân Mạc, bị hắn ôm thẳng lên giường, trong ánh mắt Hoa Liên vẫn lóe ra từng luồng hàn quang. Long Vương Thái tử gần như chưa xung đột ngay trước mặt với nàng bao giờ, nhưng ngấm ngầm động tay động chân thì rất nhiều lần.

“Chúng ta sẽ còn gặp lại hắn.” Trong bóng tối, Ân Mạc ôm nàng nằm trên giường. Chuyện ở Tiên Giới vẫn còn chưa kết thúc, bọn họ sớm muộn cũng phải đối mặt. Đến đây, chẳng qua là để có chút thời gian thả lỏng.

Sáng hôm sau, Hoa Liên còn chưa mở mắt, ngoài cửa đã vọng đến tiếng gõ cửa, nàng ưm một tiếng, trở mình vùi mặt trong chăn. Đến bái phỏng nàng trừ Khổng Uyên ra cũng chẳng có ai khác, vấn đề là bao nhiêu năm như vậy rồi, tại sao Khổng Uyên lại càng ngày càng chịu khó vậy, trước kia hắn có dậy sớm như vậy bao giờ đâu.

“Đừng lộn xộn, đi mở cửa đi.” Mới vừa xoay người để lộ ra nửa bờ vai trần, cảm giác mềm mại bên trên khiến cho thân thể nàng khẽ run lên, vội vàng túm chăn lại.

“Không phải khách, không cần để ý.” Mặc dù chăn đã bị túm đi hết, nhưng tư thế nằm nghiêng của Ân Mạc vẫn ưu nhã như trước, giống như thể người đang trần như nhộng là kẻ khác vậy. Thấy không ai ra mở cửa, tiếng gõ cửa cứ được một lúc lại vang lên. Gương mặt nhỏ nhắn của Hoa Liên ló ra từ trong chăn, trừng mắt nhìn Ân Mạc một cái, Ân Mạc bất đắc dĩ, đành đứng dậy. Vung tay, một bộ quần áo đã chỉnh tề mặc trên người. Cửa được người ta mở ra từ bên trong, trên mặt Lăng Loan vừa hay nở nụ cười, mới ngẩng đầu đã đối diện với cặp mắt của Ân Mạc.

“Ngươi là ai?” Quét mắt ra ngoài cửa, không thấy Khổng Uyên, Ân Mạc nhướn mày, mở miệng hỏi.

Lăng Loan quát sát Ân Mạc trên dưới một lượt, thấy tu vi của hắn cũng không cao, trong mắt lóe lên một tia sáng tỏ, lễ độ mỉm cười với hắn.

“Chào công tử, ta tên Lăng Loan, ta là đến tìm cô nương Hoa Liên, nàng không có ở đây sao?”

“Nàng bây giờ... không tiện gặp người lạ.”

Sóng mắt Lăng Loan lưu chuyển.

“Không biết công tử và cô nương Hoa Liên có quan hệ thế nào?”

“Chuyện này có liên quan gì đến ngươi sao?” Ân Mạc tựa vào cửa, tư thái lười biếng mà tùy ý.

Nụ cười trên mặt Lăng Loan có chút cứng đờ, ở Ma Giới, chưa từng có nam nhân nào dám nói chuyện với nàng ta như vậy.

“Nếu công tử không muốn nói cũng không sao, ta chỉ muốn mời cô nương Hoa Liên vào phủ một chuyến mà thôi.” Mặc dù dáng dấp của Ân Mạc không tệ, nhưng thân tu vi này của hắn thực chẳng ra cái dạng gì, vì thế Lăng Loan cũng chẳng đặt trong lòng. Ở Ma Giới, ma nữ cũng có thú vui nuôi nam sủng, cho nên chỉ mới nhìn mặt, Lăng Loan cũng đã xác định thân phận của Ân Mạc.

“Ta cũng đã nói rồi, giờ nàng không tiện gặp người lạ.”

“Không sao, ta có thể chờ.” Lăng Loan tốt tính đáp.

“Vậy thì tránh xa một chút, ta không quen có người đứng ngoài nghe.” Nói xong Ân Mạc chẳng hề thương hương tiếc ngọc chút nào, đóng sập cửa lại. Lăng Loan đứng ngoài cửa mà nghiến răng nghiến lợi, đứng được một lúc, bên trong lại vọng ra những tiếng động ái muội như có như không, khiến sắc mặt nàng ta trở nên đen sì.

“Tình yêu à, thoải mái không?”
“Ừm, nhẹ một chút, chàng muốn bóp chết ta à...”

“Sao có thể, không bằng chúng ta đổi cách chết đi, ta bảo đảm nàng sẽ thích.” Ân Mạc dán vào vành tai Hoa Liên cười nói.

“Biến!”

*** Post bù hôm qua ^^" ***

Comments

  1. Mình lại lỡ rồi, khà khà. mới nhìn thấy nhảy vô liền mà. hic. đọc truyện đã, tí bình loạn sau, hí hí, bi nàng

    ReplyDelete
  2. Ân Mạc quá quá quá quá quá quá quá quá hổ báo, ôi, đọc 2 chương này, thương cho Khổng Uyên, hy vọng trả thù thằng cho Long thái tử thật đẹp đẽ vào. Ân mạc thật biến thái, mặt thật dày đấy. ha ha

    ReplyDelete
  3. ^^
    một ngày thì có đến [chin] canh giờ là dùng để ngủ--> chín

    Khổng [Uyển] cầm chén rượu --> UYên. (Trời ơi tại sao Khổng Uyên thành ma rồi T T)

    Hắn nhất định sẽ phải [trá] giá đắt--> trả

    Lăng Loan [quát] sát Ân Mạc trên dưới một lượt--. quan. (Bà Lăng Loan này thế này cũng vớ bở, còn bày ra cái kiểu "sáng tỏ" "tên này tu vi không cao" mới ghê. CHắc tưởng Hoa Liên đang nuôi trai lơ trong nhà, tính bắt cóc uy hiếp để Hoa Liên quy hàng ..haha..đụng rồi biết)

    ma nữ cũng có [thu] vui --> thú
    ^ ^

    ReplyDelete
  4. Tuy da dc biet a Mac vo si tu chu nha va n chg truoc, nhung ma doc doan cuoi chg nay ta van phai cam than: A that vo si, mat day hon ca Van Ly Truong Thanh =))

    ReplyDelete
  5. Không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn mà =)))

    ReplyDelete
  6. Trình độ vô sỉ kiểu này... K pik nói sao lun

    ReplyDelete
  7. Khổ uyên idol quá :(( đã bảo đập chết cha thằng thái tử r mà :(( sẽ có he cho anh uyên chứ? Kiếp sau của bạn phượng chẳng hạn? Mẹ ơi :((

    ReplyDelete
  8. 'ngại nhà nàng còn nuôi 1 thứ nguy hiểm lòng dạ hẹp hòi' =))))))))))))))
    Khổng Uyên kute đáng yêu của ta, anh vẫn vui tính, vẫn hết mình vì bạn bè như ngày nào, nhưng đáng buồn là ko còn vô tư như xưa nữa
    haiz, ta vẫn mong 1 kết thúc tốt đẹp cho Khổng Uyên nhưng sau này anh sẽ ra sao đây khi ko còn gia đình và người bạn đời anh yêu thương =='
    tên Long vương thái tử khốn kiếp sẽ ko được chết tử tế đâu, tiểu nhân ti bỉ ko đỡ được, cầu tác giả ngược tên này thảm vào, cho đáng kiếp >''<

    ReplyDelete
  9. thank nang. may ma nang bu ko la ta kien hee

    ReplyDelete
  10. anh Mạc quay lại và vô sỉ gắp 2.. thanks ss..

    ReplyDelete
  11. mình thì tội Phong Biệt Tình, chẳng được gì hết, mọi cố gắng để thành thần ma là để có được Hoa Liên, vậy mà chả ra sao hết, gia đình thì tan tác.. KHổng uyên dù sao cũng có được 1 đoạn nhân duyên với Phượng Vũ

    ReplyDelete
  12. A Mac qua la mat day vo dich a! Thanks em nhieu!

    ReplyDelete
  13. cam on tinh yeu nhe. Cuoi cung cung duoc doc 2 chuong 2 luc. hihi. Cuoi tuan vui ve nhe ca nha!

    ReplyDelete
  14. :(( may cp phu toan bi tac gia dim ko a, a Mac that ngan cham =))))), thanks ss nhieu!!!!!

    ReplyDelete
  15. trước khi gặp Liên tỷ thì anh Phong đã là ma rồi, thế giới của ma khắc nghiệt, anh cố ngoi lên cũng vì bản thân anh và gia đình, Hoa Liên chỉ góp phần làm động lực thêm thôi =))
    anh Phong ko có được Hoa Liên, nhưng ít ra anh biết Liên tỷ vẫn tốt, có người bảo kê, còn Khổng Uyên đã có được nhưng lại ko bảo hộ được người mình yêu, ko bao h còn tìm lại được, ta thấy như vậy còn thảm hơn =='
    mà thôi, dù sao thì 2 anh cũng đều số khổ cả, hix, tác giả vùi dập các bạn phụ quá trời >''<

    ReplyDelete
  16. Ta cũng nghĩ như nàng, có được rồi mà lại đánh mất còn khổ sở hơn chưa từng có được, PBT tuy cũng đáng thương nhưng anh sống cô độc quen rồi, với lại chí ít người anh yêu vẫn còn đang sống hạnh phúc, cũng coi như an ủi, nhưng Khổng Uyên thì khác, ảnh vốn là một người tùy tính phóng khoáng, hiếm hoi lắm mới có người níu được trái tim anh ấy lại, còn chưa kịp quý trọng thì đã đánh mất rồi, haizz,tác giả đúng là mẹ kế đúng nghĩa với nv phụ

    ReplyDelete
  17. thanks nang. Hom nay nang co post them chuong moi ko. Mong cho qua di.

    ReplyDelete
  18. hôm nay hết hàng mất rồi :))))

    ReplyDelete
  19. tác giả quá phũ với nv phụ luôn, chưa có đôi phụ nào kết viên mãn, may ra có đôi của Tiểu Chỉ đoàn tụ dưới âm phủ =='

    ReplyDelete
  20. Bỏ ra 4 ngày để đọc đến tận chương 170. Truyện hay lắm bạn ạ, mình bỏ cả ôn thi kết thúc học phần để luyện luôn. Cảm ơn bạn đã mang đến bộ truyện hay như thế này. Cuồng Hoa Liên kinh khủng, thích nhất là tính có thù tất báo ^^

    ReplyDelete
  21. He he, vui quá đi mất, nhưng mà đừng bỏ bê việc học vì đọc truyện nhớ, như thế thì tớ thấy tội lỗi lắm ^^"

    ReplyDelete
  22. Tại học hè nên đề thi cũng dễ bạn à. Bây giờ rảnh rồi ngày nào cũng hóng hóng ~ing. ^^~

    ReplyDelete
  23. Cam on ban. Anh An Mac that de thuong qua

    ReplyDelete

Post a Comment