[Chương 168] Ngự Phật


Ngự Phật



O Trích Thần


Edit by Linhmaroon


nguphat


Chương 168: Hai người ở Ma giới


Ân Mạc điểm nhẹ lên lên mi tâm của Hoa Liên một cái, một tiếng rồng ngâm đột nhiên vang lên, con hắc long kia thế mà lại xuất hiện ngay tại đây. Hoa Liên trợn mắt há mồm nhìn con hắc long kia xuất hiện trước mặt mình, hắn nhất định biết thứ này rốt cuộc đến từ đâu.

Rõ ràng là đồ chạy ra từ trên người mình, cố tình lại phải đi hỏi hắn, cảm giác này thực là kỳ quái.

“Thứ này là chàng để lại trên người ta?”

“Coi như vậy.” Ân Mạc búng ngón tay một cái, con hắc long đang bu lại gần Hoa Liên trong nháy mắt đã bị bắn ra.

Đã từng thấy nó gặm Băng Long, còn gặm cả Long hồn mà Long Vương Thái tử thả ra, giờ lại dễ dàng bị đẩy ra như vậy, nàng có chút không thể chấp nhận được.

Chẳng được bao lâu, con tiểu hắc long ngoan cường kia lại bay trở lại, sau đó lại bị đẩy lùi.

Hoa Liên quay đầu qua một bên không lên tiếng, nàng có thể cảm nhận được sâu sắc cảm giác bi phẫn của con rồng nhỏ kia.

“Đây là Huyết hồn của Tổ Long.” Bị bắt nạt nhiều lần, con rồng nhỏ kia cuối cùng cũng ngoan ngoãn lại, tùy tiện tìm một chỗ quấn lên. Mặc dù chỉ là một luồng khói đen tách ra từ cơ thể mình nhưng giờ nhìn lại giống như vật còn sống vậy.

“Không phải là Tổ Long ấn sao?” Lời Long Vương Thái tử nói nàng vẫn còn nhớ rõ.

“Dĩ nhiên không phải, cái này cao cấp hơn Tổ Long ấn nhiều, đây là Long hồn sinh ra từ máu của Tổ Long, chuyên để bảo vệ nàng.”

“Tại sao ta chẳng biết gì?”
”Khi đó nàng còn nhỏ.” Ân Mạc vuốt vuốt gương mặt nàng, bày ra vẻ dỗ dành trẻ con.

Hoa Liên vỗ bốp một cái lên tay hắn, “Lúc đó tại sao chàng lại muốn lấy đài sen trên người ta đi?” Nếu là trước kia, có lẽ nàng sẽ cho rằng Ân Mạc có mưu đồ với mình, có điều bây giờ, cứ cảm thấy chuyện không thích hợp cho lắm.

Trên đời này đã không còn Tổ Long, trên người nàng sao có thể có máu của Tổ Long, còn cả chuyện Ân Mạc vô cớ lấy đài sen của nàng nữa, chắc chắn không phải để chơi.

“Ách… Chuyện này là sai lầm của ta.” Nhớ tới chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia, Ân Mạc có chút lúng túng, “Ta đã rót không ít máu của Tổ Long vào Dưỡng Thiên Trì, nhưng ma tính của thứ này rất cao, nàng căn bản không khống chế được, cũng có chút nhập Ma.” Nếu không phải hắn phát hiện kịp, Hoa Liên thiếu chút nữa đã biến thành hắc liên.

Để cho nàng không đến nước sa vào ma đạo, hắn đã lấy đài sen bị ma hóa kia đi, nếu không phải sau này xảy ra chuyện quá đáng hơn,  chắc Ân Mạc sẽ bị nàng ghi hận đến đến giờ.

“Máu của Tổ Long còn có ma tính?”

“Khi đó cậu ta còn chưa thành Tổ Long, cho nên trong máu vẫn mang theo ma tính. Nhớ quyển Đại Hoang lục ta từng đưa cho nàng chứ?” Khi còn ở nhân gian, Hoa Liên đã cuỗm từ chỗ hắn một quyển sách, bên trong ghi lại rất nhiều những thứ nàng chưa từng nghe qua bao giờ.

“Nhớ.” Hoa Liên gật đầu, trong cuốn sách kia ghi lại rất nhiều thứ kỳ quái, nàng đọc rất nghiêm túc, có điều phần lớn những thứ trong đó đến giờ nàng vẫn chưa được chứng kiến.

“Vậy chắc nàng cũng đã xem qua giới thiệu về Nghiệt Long ở trong đó rồi chứ, Nghiệt Long trưởng thành đến một trình độ nhất định sẽ biến thành Tổ Long, trước vị thành niên, ma tính của họ rất mạnh.”

“Cho nên thứ chàng cho ta thực ra là máu của Nghiệt Long?”

Ân Mạc gật đầu một cái.

Hoa Liên lần này cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ có vấn đề, “Chẳng phải Tổ Long đã không còn tồn tại nữa hay sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy long huyết của chàng rốt cuộc là lấy từ đâu?”

“Trong nhà.” Ân Mạc nhếch miệng cười một tiếng.

Hoa Liên không khỏi nảy sinh vài phần kính sợ với hắn, nàng không nhịn được nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy trong đại lễ tế Thiên Địa ở Ngũ Trang quan.

Người đó, thực ra chính là Ân Mạc phải không.

“Trước kia tại sao ngày ngày chàng cứ đuổi theo bắt ta phải tin Phật?” Chuyện này nàng đã sớm muốn hỏi, chẳng qua là vẫn không tìm được cơ hội.

“Nàng không cảm thấy mình rất dễ nhập ma sao?” Thấy vẻ mặt như đang suy ngẫm gì đó của Hoa Liên, biết nàng đang nhớ đến tình cảnh nhập ma hồi còn ở nhân gian, Ân Mạc tiếp tục nói, “Nghiệt hỏa trên người nàng là từ máu của Nghiệt long sinh ra, đã hòa làm một thể với nàng, cho nên nàng rất dễ tu ma, chỉ cần tâm trạng dao động kịch liệt một chút cũng rất dễ hấp thu ma khí.”
”Ta nhập ma thì có liên quan gì?” Trước kia hắn là Phật, nàng có lẽ sẽ cảm thấy nhập ma có khi là thiên đạo, nhưng thực ra hắn căn bản chẳng hề để ý đến chuyện này đi.

“Ta cảm thấy nàng mặc đồ màu đỏ đẹp hơn màu đen.” Vẻ mặt của Ân Mạc hết sức nghiêm túc, nếu nhập ma thì sẽ biến thành màu đen, mặc thứ màu sắc nặng nề như vậy, thật thiếu cảm hứng.

Hoa Liên nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, bổ nhào vào người hắn, một ngụm cắn lên cổ hắn không buông.

Cũng không biết Ân Mạc động tay động chân gì ở trên người nàng, con rồng nhỏ kia không biến mất nữa mà hóa thành một cái vòng tay, sau đó trên người nàng liền xuất hiện ma khí như có như không.

“Ân Mạc.”

“Ừ?”

“Cõi đời này thực sự không còn Vu nữa sao?” Sắp rời khỏi nơi đây, trong lòng nàng đột nhiên lại sinh ra mấy phần luyến tiếc. Nơi này đã chôn vùi một chủng tộc, một chủng tộc rất cường đại, nhưng cuối cùng lại bị diệt vong.

Nàng có một cảm giác bất lực rất mãnh liệt, Thánh Nhân đã phán, Vu tộc diệt vong, Yêu tộc sống ở một góc, Ma tộc bị lưu đày đến vùng đất hoang vu, Tiên thực sự cường đại như vậy ư?

“Không còn, đều chết hết rồi.” Quay đầu lại nhìn cánh cửa lớn sắp khép lại, trên gương mặt Ân Mạc không hiện lên vẻ gì đặc biệt. Đối với hắn mà nói, đó chẳng qua là quá trình mà mỗi chủng tộc sớm muộn đều phải trải qua, họ đúng là cường đại, nhưng không thể thích ứng được với thế giới này thì không nên tồn tại.

“Thánh Nhân… thực sự lợi hại như vậy sao?”

Ân Mạc quay qua nhìn nàng một cái, “Nghĩ gì vậy?”

“Ta hình như đã nhỡ đắc tội với một Thánh Nhân rồi.” Cũng chẳng phải nàng thấy hối hận, nhưng chuyện này trước sau vẫn là một mối họa ngầm, cho dù có đến Ma Giới, trong tay nàng còn có một Tử Tiêu, vị Đạo Đức Thiên Tôn kia sẽ cứ thế dừng tay hay sao?
”Nàng nói Đạo Đức Thiên Tôn?”

“Đắc tội thì đắc tội đi.” Hắn đột nhiên hiểu ra, ông cụ nhà mình tại sao lại càng ngày càng mạnh, cái gọi là có áp lực tất có động lực, chính là nói chuyện như vậy.

Một Thánh Nhân thôi mà, so với mẹ hắn năm đó gây thù địch với cả thế giới, Hoa Liên nhà hắn ngoan cỡ nào kia chứ…

Một lần nữa quay trở lại hẻm núi, Hoa Liên mới nhớ tới một chuyện quan trọng nhất, bọn họ rốt cuộc lên bằng cách nào?

Ân Mạc cũng chẳng chừa thời gian cho nàng suy nghĩ, vươn tay ôm lấy nàng, cứ thế lên.

Cúi đầu liếc mắt nhìn hẻm núi sâu không thấy đáy kia, Hoa Liên chớp mắt một cái, “Có thể làm lại lần nữa không?”

Đây là một buổi đêm yên tĩnh, chiến sự hai bên vừa mới ngừng, trên chiến trường gió rét gào thét, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi máu tươi. Một nam một nữ xuất hiện trên chiến trường, nắm tay nhau đi về phía Ma Giới.

Từ đó về sau, Phật Giới không còn Sát Sinh Phật, mà ở Tiên Giới, còn có ai nhớ đến một Bách Hoa Tiên Quân đã chọc không ít chuyện nữa đây.



Trong Hắc Huyết Doanh, ánh lửa chiếu rọi sáng bừng cả doanh địa. Bên rìa dải đất hắc ám trên doanh địa, hai người ngồi trên mặt đất, mỗi người cầm trong tay một vò rượu, lẳng lặng uống. Từ đầu tới cuối, hai người chưa từng nói lấy một câu, tựa như những người xa lạ.

Một ma nữ dung mạo xinh đẹp ăn vận hở hang lắc lư thân hình mảnh mai tựa như rắn nước bước về phía hai người, mỗi bước đi đều khiêu khích ánh mắt của nam nhân.

Không đợi nữ nhân kia đến gần, một trong hai người kia đột nhiên ngẩng đầu, trên gương mặt tuấn mỹ không có lấy một tia cảm xúc, nhưng sát cơ trong mắt hắn lại nói cho nữ nhân kia biết, nếu nàng ta dám tiến lên thêm bước nữa, hôm nay cái mạng nhỏ của nàng ta sẽ phải bỏ lại nơi này.

Ma nữ chần chừ trong chốc lát, dừng bước lại không đi tiếp nữa, cũng không hề rời đi, “Cần rượu không?” Trong giọng nói ngọt lịm mang theo sự mời gọi câu hồn.

Nam nhân áo đen đứng dậy. Cầm lấy vò rượu bước đi. Người mặc một thân áo lục bên cạnh cũng đứng dậy, bước tới bên cạnh ma nữ, cặp mắt hoa đào hút hồn quan sát trên dưới nàng ta một lượt, khóe miệng cong lên một nụ cười, ôm lấy eo nàng ta bước đi.

Nhìn thấy mỹ nhân đã bị người ta dẫn đi, mấy kẻ đang xem náo nhiệt đều có chút thất vọng tản ra. Ở nơi này, có thể tìm được thứ rượu nguyên chất ngon nhất, ma nữ xinh đẹp câu hồn nhất.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải đủ mạnh. Nếu không, mỹ nữ trong nháy mắt sẽ biến thành La sát ăn thịt người.

Trong căn phòng đơn sơ, trên chiếc giường bằng gỗ tạm bợ, một nữ nhân trần như nhộng cưỡi trên người nam nhân, cái miệng nhỏ nhắn phát ra từng tiếng rên rỉ động tình.

Người đàn ông nửa dựa vào đầu giường, hai tay vịn lấy hông nàng ta, trên gương mặt tuấn tú mang theo một mảng ửng hồng, hai tròng mắt sắc bén khép lại, hơi thở cũng dần dần tăng lên.

Đúng vào khoảnh khắc cả hai đồng thời lên đến cao trào, trong miệng nữ nhân kia phát ra một tiếng thét bén nhọn, cùng lúc đó, cánh cửa vốn chẳng có tác dụng ngăn cản gì bị người ta một cước đá văng.

Vài gã thân hình cao to, bộ dạng hung ác nối đuôi nhau bước vào, trên tay cầm vũ khí dính máu, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, gã nam nhân đi đầu giận dữ gầm nhẹ một tiếng, “Khổng Uyên, ngươi dám động đến nữ nhân của ông đây, ta phải làm thịt ngươi!”
Liếc mắt nhìn nữ nhân đang nằm trên người mình thở dốc, Khổng Uyên nhíu mày, giọng nói ôn hòa, “Ta chỉ mượn dùng một chút, đâu phải không trả, cần gì phải tức giận đến thế.”

Lúc này không riêng gì mấy gã kia không nén được tức giận, ngay cả sắc mặt của nữ nhân ngồi trên người hắn cũng trở nên cực kỳ khó coi. Mượn dùng? Nam nhân này coi nàng ta là gì?
Sau tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân, trong phòng không vọng ra bất cứ tiếng động nào nữa. Được một lúc, Khổng Uyên ưu nhã cất bước rời khỏi gian phòng kia, cánh cửa bị đạp hỏng phát ra những tiếng kẽo kẹt trong cơn gió lạnh, ánh trăng xuyên qua khe hở trên cửa phòng, mơ hồ có thể nhìn thấy một màu đỏ thẫm đang tràn ra đầy mặt đất.

Xuyên qua bóng tối không bao lâu, vòng qua vài nơi giết chóc, Khổng Uyên bước vào một gian phòng đơn sơ nhưng sạch sẽ hơn nhiều.

Vật bài trí duy nhất trong căn phòng này là một chiếc giường, trắng như tuyết, nhìn qua rất hợp để ngủ.

Hắn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt lạnh lẽo của chủ nhân căn phòng, trái lại tự cởi giày cởi áo, vỗ vỗ chiếc gối đầu mềm mại, nằm lăn ra giường thoải mái rên rỉ một tiếng.

“Cút ra ngoài.” Đứng trong bóng tối bên cạnh cửa sổ, nam nhân áo đen lạnh lùng nói.

“Cái giường này không dùng thực lãng phí, không bằng để ta dùng đi.” Nó xong ngẩng đầu, nhận ra ánh mắt của nam nhân kia càng lạnh lẽo hơn, Khổng Uyên bĩu môi, “Được rồi, chờ ta tỉnh ngủ rồi sẽ cút.” Nói xong quay người, sau một khắc đã tiến vào giấc mộng.

Bên trong tòa nhà hào hoa nhất nằm ở trung tâm Hắc Huyết Doanh, bốn người ngồi vây xung quanh một cái bàn, đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, một nữ nhân bước vào.

“Có việc gì?” Một trong bốn người mở miệng hỏi.

“Cửu U đại nhân, tên Khổng Uyên kia đã giết Cốt Hồn, thuộc hạ của ngài rồi.”

“A, dùng mấy chiêu?” Trên gương mặt của Cửu U không xuất hiện bất cứ vẻ giận dữ nào, mà lại đầy hứng thú hỏi.

“Không biết, ta sợ lại gần hắn sẽ giết luôn cả ta.” Nữ nhân kia lắc đầu.

“Quả nhiên là một mầm mống tốt.” Cửu U cười lớn.

 

 

Comments

  1. Ở đâu ra bạn Khổng Uyên này vậy . Càng đọc trg này ,ta càng tò mò về BKTT

    ReplyDelete
  2. Aaaaa khổng uyên idol đã quay trở lại. Hiu sao anh come back vs hình tượng đồi trụy thế. Có phải từ sau mác 18+ bản 'sắc' các nv khác sẽ lòi ra k =)) Bạn còn lại là anh phong?

    ReplyDelete
  3. haha...thì ra cha Ân mạc thực lực siêu phàm là do mẹ hắn đắc tội với cả thế giới, cái nhà này thật làm người ta kinh hãi mà, coi máu tổ long y như thức ăn cho cá.

    Khổng uyên lại xuất hiện rồi, người đầy mùi chết chóc. Cái này làm mình liên hệ tới việc Hoa Liên bị Trường Sinh cung đánh hội đồng, khổng uyên lúc đó thề thốt trả thù gì đó, không biết có phải vì thế mà tính khí bây giờ thành ra như thế không. Nếu là vậy thì khổng uyên thật tốt với em Sen mà.

    ReplyDelete
  4. Bạn Khổng Uyên hình như bị ma nhập, em yêu đâu mà đi dính vào mấy thứ quỷ quái kia cơ chứ, bị người khác lợi dụng cho xem

    ReplyDelete
  5. Haha Khổng Uyên idol come back với hình tượng lưu manh à :)). Bạn Phong bây giờ ko biết thế nào rồi

    ReplyDelete
  6. man xuat hien tro lai day an tuong cua khong thieu hee

    ReplyDelete
  7. Khổng Uyên caca của em, anh đã quay trở lại và vô lại hơn trước kia =))
    Ta cực cực cực kì hào hào hào hứng hứng hứng nha~... Kịch tính ghê cơ ý...
    Cảm giác lần nào ta cmt đều có câu "Kịch tính ghê"... ==||

    ReplyDelete
  8. truyen nao trog nha ban minh cung hong tung chuong het ak. ban edit rat hay!

    ReplyDelete
  9. a ui,thế em Phượng Hoàng gì đó của Khổng Uyên đâu rồi ta?Tưởng bạn ấy rơi vào lưới tình rồi chứ?sao lại thành ra thế này này???

    ReplyDelete
  10. oa, Khong uyen len san roi, hinh nhu bi nhap ma roi con dau

    ReplyDelete
  11. Hắc, nguyên nhân anh Mặc suốt ngày lẽo đẽo thuyết phục em Sen tu Phật chỉ vì màu áo mà thôi. Anh quá bựa.... Bái phục bái phục .

    ReplyDelete
  12. Mai oy cung gap lai 2 a, cho doi moi mon mat thoi, kieu nay lai sap co sog gio long troi say ra day, thanks ss nhieu!!!!

    ReplyDelete
  13. Anh Uyen mat hinh tuong ngay tho chong sang oy! Thanks em nhieu!

    ReplyDelete
  14. Cuối cùng Uyên ca cũng hóa thân làm yêu nghiệt rồi :3 Mình biết mà, mình đã nhìn ra tiềm chất lưu manh vô lại ấy từ lâu, xem cái cách anh bám đuôi Tiểu Liên hồi mới gặp là mình đã biết mà *cười hớn hở*
    Mỗi tội lại để một con nhóc chiếm mất tiện nghi, hầy~~~

    ReplyDelete
  15. =)) từ sau ta chuyển thành từ 'Gay cấn" =))

    ReplyDelete
  16. haha, Khổng Uyên vẫn vô lại như xưa, có điều thấy thêm mấy phần trầm ổn già dặn + bất cần đời =='
    mà ta ko thích bạn Khổng quan hệ dễ dãi vậy đâu, còn em phượng hoàng đâu mất rồi @@
    Phong soái ca vẫn lạnh lùng đáng sợ ~~

    ReplyDelete
  17. chờ chap mới

    ReplyDelete
  18. hôm qua đọc rồi mà đọc đt nên chả cmt được nên hôm nay quay lại cmt cho chủ nhà 1 tý. * nhe răng cười * Thanks nàng nhé, lại có chap mới ngâm cứu rồi, heheh Lại gặp được Khổng Uyên rồi, nhưng mà ít quá không đủ xỉa răng * dỗi*. =.=

    ReplyDelete

Post a Comment