[Chương 155] Ngự Phật


Ngự Phật



O Trích Thần


Edit by Linhmaroon


nguphat


Chương 155: Nếu được may mắn...


Sau khi phu thê giao bái, Bạch Nhược thẳng người dậy, tự mình vén khăn trùm đầu lên.

Ánh mắt của nàng không đặt trên người nam nhân đối diện mà mang theo vài phần mong chờ nhìn về phía cửa vào của tiệc cưới. Chỉ có điều, nơi đó không có lấy một bóng người.

Một hồi lâu, nàng cười nhẹ một tiếng, chậm rãi quay đầu lại, nhìn người đứng trước mặt mình nói từng câu từng chữ, “Ta đã bái đường với ngươi, từ nay sẽ là người của ngươi...”

Nói đến đây, Bạch Nhược đột nhiên dừng lại, nàng tựa như cảm nhận được điều gì đó, quay ngoắt người nhìn về phía Hoa Liên.

Không biết từ lúc nào, Lạc Lâm Cửu đã thoát ra khỏi lò luyện đan. Hồn thể mang theo vài phần hư ảo lơ lửng giữa không trung, đau thương nhìn Bạch Nhược vận một thân áo cưới.

“Chàng đã đến rồi, chàng vẫn tới. Chàng xem, bộ đồ này của ta có đẹp không?” Nhìn thấy người trong lòng, Bạch Nhược dường như quên đi tất thảy, trên gương mặt hiện lên một nụ cười rạng rỡ, nhẹ giọng hỏi.

“Đẹp lắm.”

“Chàng thích là tốt rồi, ta cưới hai lần, đáng tiếc, mỗi lần mặc áo cưới, chàng đều không nhìn thấy. Chàng từng nói chàng muốn nhìn thấy dáng vẻ khi ta mặc áo cưới nhất, ta vẫn đang nghĩ, phải chăng mặc bộ đồ này vào, chàng sẽ đến gặp ta. Cuối cùng, ta cũng chờ được...”

“Thực xin lỗi.” Trừ ba chữ này, hắn không biết còn có thể nói gì.

“Đừng xin lỗi, là ta cam tâm tình nguyện đợi chàng, đối với ta, chờ đợi chính là một loại hạnh phúc.” Trên khuôn mặt Bạch Nhược vẫn mang theo nụ cười. Ngay từ lúc mới nhìn thấy người đàn ông này, nàng đã biết, mọi vui buồn giận dữ của mình đều có thể vì một người khác mà thay đổi.

Từng ấy năm sống, từng ấy năm chờ đợi, nàng không hề cảm thấy khổ sở, bởi vì trong tâm trí trước sau đều là những điều tốt đẹp sau khi gặp lại, cho dù có ôm lấy hồi ức ấy để chờ đợi cả đời thì có ngại chi?

Những lời Bạch Nhược nói khiến cho thân thể Lạc Lâm Cửu khẽ run lên, hắn muốn vươn tay, muốn đưa nàng rời khỏi chốn này, nhưng... hắn chẳng thể làm gì được.

Hắn không sợ chết, cho dù liều mạng cũng được, nhưng dù có chết cũng không thể ngăn cản.

Vì sự xuất hiện của Lạc Lâm Cửu mà buổi hôn lễ này bắt đầu dậy sóng. Có điều thái độ của hai người thúc đẩy mối hôn sự này lại không giống nhau. Long Vương Thái tử nghịch nghịch tua quạt, nụ cười trên mặt trước sau vẫn không biến mất, còn Thanh Lam Tiên Đế giờ phút này, chỉ e là hận không thể giết chết Hoa Liên.

“Bạch Nhược, chú ý thân phận của ngươi, ngươi đã lấy người khác rồi.” Cuối cùng, Thanh Lam Tiên Đế cũng lên tiếng, lúc nói chuyện, một luồng uy áp kinh khủng cũng đồng thời lao về phía Hoa Liên.

Hoa Liên liếc nàng ta một cái, ánh mắt như mang theo vài phần khinh thường, nàng vung tay lên, trên đỉnh đầu xuất hiện một bức Thái Cực đồ, mạnh mẽ cản luồng uy áp kia lại. Hai luồng khí tức chạm vào nhau, phát ra một tiếng nổ rền vang vô cùng kinh người.

Yến Cửu Vũ đứng bên cạnh Hoa Liên lặng lẽ rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn lên giữa khoảng không, ánh mắt có chút phức tạp. Thứ này, đương nhiên là hắn biết, nên nói là cả Tiên Giới, phàm là người đã từng tham dự Lăng Tiêu Yến, không có ai là không biết.

Ngày đó Sát Sinh Phật đã chọn thứ có lực phòng ngự mạnh nhất trong ba món thần khí, Lưỡng Nghi đồ, chuyện này vẫn khiến cho người ta thấy kỳ lạ. Giờ nhìn thấy vật này trong tay Hoa Liên, bọn họ mới hiểu ra, thì ra người ta căn bản không phải chọn cho bản thân.

“Lưỡng Nghi đồ?” Thanh Lam Tiên Đế nghiến răng.

Hoa Liên chẳng mở miệng, mặc cho nàng ta hung tợn nhìn mình. Lấy thực lực của Thanh Lam, muốn phá vỡ Lưỡng Nghi đồ cũng chẳng đơn giản, nếu nàng ta thực sự động thủ, buổi hôn lễ này tất sẽ bị hủy trong tay nàng ta.

“Tiên Đế đại nhân nói phải lắm, đúng là ta đã lấy người khác rồi.” Bạch Nhược dường như không hề để ý đến chuyện vừa mới xảy ra, giọng nói mềm dịu lại vang lên lần nữa. “Cả đời ta, không phải bị lợi dụng, thì cũng bị coi là lễ vật tùy ý mang đi tặng. Giờ chàng đã đến rồi, ta cũng không cần phải tiếp tục chờ đợi nữa. A Lâu, chúng ta chắc thực sự hữu duyên vô phận rồi.”

Bạch Nhược nhìn sâu vào Lạc Lâm Cửu một cái rồi nhắm hai mắt lại. Khắp nơi trên cơ thể nàng đột nhiên tỏa ra vạn luồng kim quang, kèm theo những tia sáng chói mắt ấy là một tràng tiếng xương cốt gãy lìa giòn vang.

Ở Tiên Giới, hình phạt tàn khốc nhất chính là rút Tiên cốt, thứ đau đớn ấy thậm chí có thể khiến cho một vị Tiên nhân hồn phi phách tán. Phương pháp để rút Tiên cốt có rất nhiều, tàn nhẫn nhất chính là nuốt toái cốt thạch, khiến cho Tiên cốt của mình gãy lìa từng khúc, mãi cho đến khi Tiên cốt tiêu tán.

Không ai biết Bạch Nhược lấy được đá toái cốt bằng cách nào, cho dù biết cũng chẳng giúp được gì, giờ phút này, chẳng còn ai có thể ngăn cản nàng được nữa.

“Nếu ta may mắn có thể tiến vào Luân Hồi, chàng có thể đến nhìn ta một lần được không?” Ánh mắt của Bạch Nhược vẫn không rời khỏi Lạc Lâm Cửu, nhìn khuôn mặt từng mong nhớ mấy vạn năm kia, nàng chỉ cảm thấy ông trời đối xử với nàng không đến nỗi tàn nhẫn. Ít nhất, nàng rốt cục cũng được nhìn thấy hắn vào thời khắc cuối cùng...

“Có thể.” Lạc Lâm Cửu cắn chặt răng, một lúc lâu mới bật ra được một chữ.

“Được, ta chờ chàng.” Vừa dứt lời, kim quang vụt tắt, thanh âm cũng tiêu thất. Sau một khoảng lặng, thân thể của Bạch Nhược tựa như mảnh sứ vỡ, bể nát.

Nếu được may mắn...

Đã đến nước này, chẳng còn ai lấy tư thái xem cuộc vui mà âm thầm bàn tán nữa. Bạch Nhược có thể làm đến mức này, bọn họ cũng thấy bội phục, và cả kinh hãi...

Sau khi tan xương, chỉ còn một phần vạn khả năng sẽ lưu lại tàn hồn, ai cũng hiểu, từ nay về sau nàng có thể biến mất hoàn toàn trong thiên địa. Cho dù may mắn lưu lại chút tàn hồn, cũng chỉ là một nhúm hồn phách không hề có thần trí.

“Tiểu Liên.”

Hoa Liên quay đầu, nhìn gương mặt không chút biểu cảm nào của Lạc Lâm Cửu, cũng không thốt nổi thành lời. Có lẽ, nàng không nên dẫn sư phụ đến đây, thực sự không nên.

“Cám ơn con đã làm những chuyện này vì sư phụ, đủ lắm rồi.”

“Sư phụ, con...” Nàng biết Lạc Lâm Cửu định làm gì, nhưng không tài nào ngăn cản. Bạch Nhược chờ ông ấy, ông ấy chẳng phải cũng đang chờ Bạch Nhược hay sao?

Hiện giờ, người ông ấy chờ đã chẳng còn, ông ấy còn có thể làm gì nữa?

Nhìn hồn thể của Lạc Lâm Cửu dần dần tan biến trước mắt mình, Hoa Liên siết chặt nắm tay.

“Xem ra, Hỏa Long không có phúc này rồi, Bạch Nhược tiên tử đúng là người si tình.”  Long Vương Thái tử đứng dậy giữa một mảnh im lặng, cười cười nói một câu, mang theo Hỏa Long thân là tân lang bước ra ngoài.

Giống như hôn sự này từ đầu tới cuối chỉ là một tuồng kịch, giờ đã tàn cuộc, người đến xem diễn cũng nên đi.

“Hoa Liên, ai cho phép ngươi đưa Lạc Lâm Cửu đến!” Sau khi Long Vương Thái tử đi rồi, lửa giận bị đè nén đã lâu của Thanh Lam Tiên Đế rốt cục cũng bộc phát, đối tượng trút giận chính là Hoa Liên.

Hoa Liên đứng dưới Lưỡng Nghi đồ, không hề cảm nhận được cơn tức giận ngút trời kia, trái lại rất bình tĩnh, “Thanh Lam Tiên Đế đã từng dặn dò ta, phải trông nom sư phụ cẩn thận. Hôm nay ta đến tham gia tiệc cưới, trong Bách Hoa Viên lại chẳng có ai, ta lo ông ấy nhân cơ hội bỏ chạy nên mới đưa ông ấy theo để giám thị cho cẩn thận. Tiểu tiên chẳng qua chỉ hành sự theo lời Tiên Đế mà thôi, chuyện này, có gì sai sao?”

“Được lắm, nếu người đã giám thị cẩn thận, tại sao hắn lại xuất hiện?” Thanh Lam Tiên Đế giận quá hóa cười.

“Đâu có ai nói cho ta biết ông ấy không thể xuất hiện chứ? Huống chi, sư phụ ta hình như chẳng làm gì cả, kính xin các vị Tiên Đế minh xét.”

*** TT___TT ~~~~ ***

Comments

  1. Bùn wá! Hic... Thank pạn

    ReplyDelete
  2. Hì,mình đầu tiên à,vậy tem nhá!

    ReplyDelete
  3. TT^TT Chap nay dc ma khoc Lun ,Chuyen Tinh cua Lac Lam Cuu vs Bach Nhuoc that dep

    ReplyDelete
  4. Đọc chap này, nghe nhạc nhà nàng mà buồn phát khóc luôn, nhất là đoạn BN hỏi LLC có đến nhìn nàng ấy không. Buồn quá đi mất TT.TT.

    ReplyDelete
  5. Cám ơn bạn . Hy vọng Bạch Nhược và Lạc Lâm Cửu lại tìm thấy nhau ... buồn quá ...>_<...

    ReplyDelete
  6. Chuyện tình buồn, tuy nhiên họ đã đáp lại nhau tấm chân tình rất lớn, chịu tan biến vì người mình yêu, người mình chờ đợi, quả thật không dễ dáng gì. thank nàng

    ReplyDelete
  7. hoàn truyện không biết có ngoại truyện cho sự tái hợp của Lạc Lâm Cửu và Bạch Nhược không nữa. Tội quá.
    Mà em Sen miệng lưỡi khiếp thiệt, một phần cũng do anh Mạc dung dưỡng mà ra.

    ReplyDelete
  8. hic...cuối cung cả hai đều tiêu thất cả af~~~ t

    ReplyDelete
  9. Hehe... Không biết 0 trích thần có viết thêm về kiếp sau của LLC vs BN ko nhỉ??? Làm thành hệ liệt luôn.. Bán kiếp tiểu tiên, ngự phật. Ko biết còn gì nữa. Tg mà ko viết tiếp thì khéo ta đi làm fanfic a~

    ReplyDelete
  10. Ai da,Bach Nhuoc dung la cuc doan qua,phai song de ma tra thu nhung dua gay ra cai bi kich nay chu,dung la..co ngay tam guong sang Hoa Lien ben canh ma chang biet hoc tap gi ca..ayay,cam on chu nha nhieu nheu nha!!

    ReplyDelete
  11. Sau bộ này là đến bộ Chước Ma nhé, cơ mà ta chưa có đọc nên không biết có nv nào liên quan đến NP không.

    ReplyDelete
  12. Buon qua a! Thanks em nhieu!

    ReplyDelete
  13. Doc hoai doc mai thay duoc moi doi tieu Chi la HE ti, con lai :'( may cp phu doc xoan ruot qua, thanks ss nhieu!!!!

    ReplyDelete
    Replies
    1. bà này còn viết võng du nữa nàng ơi, bút danh Dạ Hoàng nhé, nàng đọc kỹ có vài đoạn như là game luôn ấy =))), được cái viết chắc tay, văn tưng tửng, hài ra phết

      Delete
  14. ồ... tks nàng đã nói cho ta, bây giờ chạy đi tìm hiểu =)), cũng là của 0 trích thần hả nàng? tác giả này viết huyền huyễn cực hay <3, mà nàng lại edit rõ mượt. thế là lại có truyện để hóng =)) *mắt long lanh*

    ReplyDelete
  15. ồ, ta lại đi tìm đọc =)) mấy ngày nghỉ chả có gì làm cũng rất buồn :(

    ReplyDelete
  16. ừ, đọc đi rồi rì viu cho ta nghe với nhé :D

    ReplyDelete
  17. Chào e, ss làm quen với web e từ truyện Ngự Phật nhưng luôn làm tàu ngầm cao cấp ko hà. Hôm nay nhân ngày bão gió, ss nổi lên, cám ơn e đã edit truyện hay như vậy, tay nghề rất tốt nha. E cố gắng nhé. Ss luôn ủng hộ e, sẽ comt chăm hơn. Ss rất thích truyện này. Cơ mà già rồi còn ham hố quá. Haiz, con lại khóc rồi, s lặn tiếp đây. Chờ truyện của e.

    ReplyDelete
  18. Trời ơi, rốt cuộc Thanh Lam với Ân Mạc có gian tình ko vậy? Cho ta biết đáp án đi mà, ta ngứa bà TL lắm rồi

    ReplyDelete

Post a Comment