[Chương 56] Gặp phải tôi, em thật bất hạnh [Đã sửa]

Gặp phải tôi, em thật bất hạnh


Tội Thêm Tội


Edit by: LinhMaroon


Chương 56



“Thầy Lâm mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu, chú Ngưu đang quay về tìm người giúp.”

Ôn Nhung kinh ngạc sững người tại chỗ, vẻ mặt không thể tin, cảm giác sợ hãi lạnh lẽo từ lòng bàn chân xâm nhập vào tâm mạch, khiến cho cô run rẩy không ngớt, cô đột nhiên xông vào trong màn mưa, giống như phát cuồng chạy như điên, cô giáo Thiệu gọi cũng không gọi được, không thể làm gì hơn là gọi thêm mấy thôn dân khác đi theo cô đến nơi xảy ra chuyện trước.

Mưa lạnh lùng như dao cắt trút xuống, từng hạt bổ lên người, giống như muốn khoét một lỗ hổng trong lòng người ta. Trước mắt đã không còn đường đi được, bước nông bước sâu dò dẫm, chỉ chốc lát gần nửa ống chân đã sa vào bùn lầy.

“Cô giáo Ôn, cô đi chậm một chút, đi nhanh như vậy dễ xảy ra chuyện lắm!” Chú Ngưu ở đằng sau gọi với lên.

Song, Ôn Nhung vẫn lao về phía trước như cũ, nước mưa tàn nhẫn xối lên thân hình gầy mảnh của cô, khiến cho tầm mắt của cô bị chia cắt thành vô số những đường cong xộc xệch, nhưng vẫn không thể giảm bớt được tốc độ của cô.

Từng trận ong ong bên tai Ôn Nhung, nhịp tim dồn dập tựa hồ như sắp nhảy ra ngoài, phá rách lồng ngực, rốt cuộc có còn xa nữa không, đến cùng là còn bao lâu nữa, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút nữa….

“Cô giáo Ôn, cẩn thận!”

Ôn Nhung ngẩn người, mờ mịt ngẩng đầu, còn chưa phản ứng kịp, đã bị người kéo ra, sau lừng nổ vang, chấn động một hồi lâu, chờ cô lấy lại tinh thần, vị tri vừa nãy cô đứng đã sụt xuống một mảng lớn.

“Cô giáo Ôn, cô không sao chứ?”

Ôn Nhung một tay chống bùn đất đứng dậy, xem xét khắp người, trừ trên cánh tay có một vết rách dài ra thì những nơi khác đều ổn, cô lắc đầu một cái: “Không sao.”

“Chúng tôi biết cô sốt ruột, bọn tôi cũng sốt ruột, nhưng chuyện này có gấp cũng không được, bên kia trưởng thôn và thầy Tần nhất định sẽ nghĩ cách cứu người, cô đừng nôn nóng.”

Ôn Nhung gấp đến độ giọng nói cũng thay đổi: “Tôi sao có thể không nôn nóng, tay anh ấy còn đang bị thương, tay phải không thể dùng sức, nhỡ đâu bị cuốn xuống hạ lưu thì…”

Trong đầu thoáng qua mấy cảnh tượng khó coi, Ôn Nhung ôm lấy cánh tay cưỡng ép bản thân đừng nghĩ quá sâu.

“Đi thôi.” Ôn Nhung không nhiều lời hơn nữa, lại nhấc chân dùng toàn lực chạy về phía trước.

Đoạn đường vốn không dài càng về sau càng khó đi, phảng phất bỗng dưng như bị kéo dài gấp mấy trăm lần, khiến người ta đi mà tuyệt vọng, đến lúc cô cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Tần Khiêm, lảo đảo, vừa trượt ngã vừa chạy đến trước mặt anh ta.

“Anh ấy đâu?”

Tần Khiêm nhìn Ôn Nhung khắp người toàn bùn đất, khiếp sợ không thôi, sắc mặt anh tái nhợt, vẻ trù trừ: “Tạm thời vẫn chưa tìm thấy.”

“Sao lại vậy…”

Ôn Nhung nhất thời mất hết sức lực, tầm mắt mù mịt nhìn nước sông chảy cuồn cuộn.

Tần Khiêm cố gắng tìm từ: “Giờ mưa đã ngớt bớt rồi, chỉ cần có thể tìm thấy người là có hy vọng… Ôn Nhung!”

Không đợi anh ta nói xong, Ôn Nhung đã chạy về phía hạ lưu.

“Lâm Tuyển! Lâm Tuyển! Anh ở đâu!”

Cô vừa chạy vừa kêu, lần đầu tiên dùng hết sức lực bản thân mới biết giọng nói của mình nhỏ bé như vậy, kêu đến tê tâm liệt phế vẫn cảm thấy không đủ, mà nước mưa vẫn không ngừng xối vào trên mặt, rơi vào trong miệng, mùi vị mặn ướt.

Sau này cho dù rất nhiều năm đã trôi qua, cảnh tượng này vẫn là cơn ác mộng không tài nào cô quên được. Triền núi đen vàng, nước lũ cuồn cuộn, mưa to xối xả, cô nhỏ bé như một giọt nước trong biển cả, vùi trong bùn lầy rong rêu, trái tim từng chút từng chút trở nên lạnh lẽo, hỗn loạn không biết làm sao.

“Lâm Tuyển, ông chú!”

Trước mắt một mảnh mù mịt, trừ cô, không có lấy nửa bóng người, Ôn Nhung vẫn kêu, kêu đến khi cổ họng ứa máu, vẫn không có ai trả lời.

Giờ khắc này, tất cả do dự của cô cũng đều bị vứt bỏ hết, cô đã hiểu, dù là bị tổn thương, chịu đau đớn, anh đã là người không thể thay thế trong lòng cô, chỉ mới nghĩ anh có thể cứ vậy mà rời xa cô, cô liền thấy như tai họa đã gần kề, cô không cố chấp nữa, cô hối hận rồi, chỉ cần anh bình an, cô sẽ tha thứ cho anh.

“Ông chú…A!”

Ôn Nhung cách bờ sông rất gần, đột nhiên dưới chân trượt một cái, cô đang muốn dùng sức đứng cho vững, không ngờ bên hông nhói lên một cơn đau thấu tim, mắt thấy cả người đã sắp rơi xuống sống, đúng vào lúc chỉ mảnh treo chuông ấy, có người từ phía sau ôm ngang lấy cô.

“Cẩn thận!”

Hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai, lồng ngực rộng rãi kề sát sau lưng.

Ôn Nhung sợ ngây người, cuống quít quay đầu lại, khi thấy được người phía sau, há miệng, nhưng không phát ra tiếng nào.

Cô xoay người, nhìn chằm chằm Lâm Tuyển không nhúc nhích, bộ dạng của anh cũng chật vật không chịu nổi, quần áo sớm đã hoàn toàn thay đổi, băng đeo trên tay phải đã bị đứt khi vùng vẫy, vô lực rũ xuống. Lồng ngực cô cứng lại, vươn tay ra ba lần, mới dám chạm lên cánh tay anh, sau đó là bả vai, rồi ngực, cuối cùng, tay dừng lại bên cạnh gương mặt anh, nhẹ nhàng chạm vào.

Nét mặt của Ôn Nhung lúc này vô cùng cổ quái, giống như khóc lại giống như cười, thở từng ngụm, cả khuôn mặt nhăn vào một chỗ, rất xấu.

“Sao em lại ở đây?”

Cô ngẩng đầu lên, không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh không sao chứ?”

“Ừ, anh không sao.” Trên mặt hắn bình tĩnh ngoài dự đoán, song, đáy mắt lại dậy sóng mãnh liệt.

Ôn Nhung giống như mới tiếp nhận sự thật như kì tích này, dùng sức hít một hơi, nhón chân lên ôm chặt lấy cổ anh, chất lỏng nóng bỏng trên mặt dán bên cổ anh từ từ chảy xuống.

“Ông chú…”

Lâm Tuyển siết chặt cánh tay, ôm lấy cô vào trong ngực: “Anh ở đây, yên tâm, không phải em bảo anh là cầm thú sao, tai họa ngàn năm, anh không dễ chết như vậy đâu.”

Hắn không nói thì thôi, mới mở miệng cô đã khóc rào rào.

“Nhung Nhung?” Hắn thử dò xét kêu một tiếng.

“Ừm…” Cô dùng giọng mũi đặc khịt lên tiếng.

“Đừng giận anh nữa, được không?”

“Ừm…”

“Em chỉ nói không muốn tha thứ cho anh, chưa nói là sẽ không tha thứ cho anh, đúng không.”

“Ừm…”

Sức nặng của chữ Tha thứ này vượt quá tưởng tượng của chúng ta, nó cần phải có dũng khí để đẩy lùi mọi thống khổ, cần có quyết tâm đối mặt với tương lai nhẹ nhàng ra trận. Đó là bởi vì, có một lý do có sức nặng hơn đáng giá để tha thứ, ví như, căn tình đã ăn sâu, lửa rừng cháy vô tận, gió xuân lại phất lên.

Mà một tiếng đáp lại này của cô đã khiến cho hắn mừng như điên, vượt qua cả nỗi vui sướng khi sống sót sau tai nạn, ngực như được lấp đầy, chỉ hận giờ phút này không thể kéo dài thêm nữa.

Khi hai người bọn họ xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả đều vui mừng muốn điên luôn, trưởng thôn trực tiếp ngã ngồi xuống đất, nước mắt tung hoành, đoàn người anh kéo tôi, tôi dìu anh, kiệt sức đưa bọn nhỏ trở lại trong thôn, các thôn dân khóc kêu chạy tới, ôm lấy người thân của mình cảm tạ trời đất.

Lâm Tuyển vừa vào đến trong thôn, cuối cùng đã không chống đỡ nổi nữa, ngất đi, được người ta đưa vào trong nhà. Ôn Nhung vẫn đứng bên cạnh anh, kiểm tra thương thế của anh, vết thương cũ trên tay phải đã bị sai vị trí, có lẽ là lúc giãy dụa trong nước nên bị thương, còn có mấy chỗ ngoại thương, có nông có sâu, cô băng bó xử lý đơn giản một chút, nhưng qua loa thế này chưa đủ, bộ dạng này nhất định phải đưa đến bệnh viện lớn điều trị.

Trưởng thôn không nhịn được nói: “Thầy Lâm đúng là phúc lớn mạng lớn, người tốt sẽ được báo đáp mà.”

Thì ra lúc ấy Lâm Tuyển bị nước cuốn trôi đến một tảng đá lớn, hắn liều chết lấy tay ôm lấy tảng đá kia, vất vả lắm mới xoay người lên bờ được, lên được bờ thì cũng đã sức cùng lực kiệt, nằm bên sườn đá cả buổi vẫn chưa lấy lại sức, cho đến khi nghe thấy tiếng gào của Ôn Nhung.

Sắc mặt Lâm Tuyển tái nhợt, hắn suy yếu mở mắt, khó nhọc cười cười: “Tôi làm sao mà chịu chết được, tôi còn chưa lấy vợ cơ mà.”

Nói xong, nhìn về phía Ôn Nhung, Ôn Tiểu Nhung vẫn cúi đầu, cố gắng loay hoay với băng gạc, những người khác thấy vậy, nhìn nhau, từng người một tránh ra ngoài.

Chỉ còn lại hai người trong phòng, không khí hơi lúng túng, hai người cũng cố hít thở thật nhẹ, Lâm Tuyển ở trên giường, ánh mắt chưa từng dời khỏi gương mặt Ôn Nhung, Ôn Nhung đã cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa, cô vừa nghĩa tới bộ dạng xốc xếch kích động của mình trong mưa lúc nãy bên bờ sông đã xấu hổ muốn chết, vậy nên cứ xoắn xuýt mãi không dám nhìn Lâm Tuyển.

Lúc này, cánh tay trái đặt bên cạnh sườn của Lâm Tuyển chợt cử động, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang băng bó cho hắn của Ôn Nhung. Ôn Tiểu Nhung cả kinh, theo bản năng rụt tay lại, một lát sau mới thả lỏng.

Lâm Tuyển cau mày, hỏi: “Sao chỗ này lại có vết thương lớn như vậy?”

Ôn Nhung liếc nhìn, chẳng sao cả nói: “À, lúc đi đường bị xước, không sao đâu.”

Hắn nghe xong ánh mắt đưa tình lưu chuyển, yên lặng chốc lát, nói: “Để mặc kệ làm sao được, mau băng lại đi.”

“…Ừm…”

Lâm Tuyển vươn tay lên vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô: “Dám chạy đến bờ sông, nhỡ làm con mình bị thương thì sao?”

“Em...”

Còn không phải tại cô lo quá, nhưng nửa câu sau, Ôn Nhung nuốt trở lại trong bụng, cô nhìn chằm chằm Lâm Tuyển, tức giận cúi đầu băng bó, băng bó xong, ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Tuyển vẫn còn đang nhìn cô, Ôn Tiểu Nhung xoay xoay vặn vặn hỏi: “Anh nhìn em như vậy làm gì?!”

Lâm Tuyển lại đột nhiên bỏ một câu: “Anh thích em gọi anh là ông chú, không thích em gọi anh Lâm Tuyển.”

Ôn Nhung sửng sốt, lập tức đỏ mặt, nghiêng đầu qua chỗ khác nói: “Xí, còn có người thích bị gọi là ông già.”

“Không sao, anh thích.”

Được rồi, người này da mặt vốn đã dày, cô quen rồi.

“Anh đừng nói nhiều như vậy, chờ tạnh mưa, trưởng thôn sẽ phái người đưa anh lên bệnh viện thành phố.”

Lâm Tuyển không chút nghĩ ngợi nói: “Anh không đi.”

“Tay của anh đã thành như vậy rồi…”

“Trừ phi em đồng ý lấy anh.”

“…”

Thấy Ôn Nhung im lặng, Lâm Tuyển cố gắng ngồi dậy: “Không phải cũng đã tha thứ cho anh rồi, tại sao vẫn không đồng ý?”

Ôn Nhung nhằn từng chữ một: “Em chỉ tha thứ cho hành vi của anh, không có nghĩa là em muốn lấy anh.”

“Vì sao?” Lâm Tuyển cũng không đần, lập tức hỏi, “Cách cầu hôn của anh có vấn đề? Em không thích quá khoa trương?”

“Đúng là em không thích anh cầu hôn trước mặt mọi người ở đây, nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu.”

Lâm Tuyển khó hiểu: “Vậy còn có chuyện gì, em nói cho anh biết.”

Cô nói hết suy nghĩ trong lòng: “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, em cần phải xây dựng lại tâm lý một lần nữa. Tóm lại, anh còn phải để nghiên cứu xem xét đã.”

Lâm Tuyển lập tức lĩnh hội: “Có phải thế có nghĩa là, nếu như anh biểu hiện tốt, em sẽ lấy anh?”

Ôn Nhung nói vào điểm mấu chốt: “Tương lai có vô số khả năng, giờ không ai nói trước được gì.”

Cô tưởng là anh sẽ tra cứu, không ngờ anh lại cười mỉm: “Được rồi. Vậy đứa bé...”

Hắn hỏi hơi cẩn trọng. Ôn Nhung cố ý im lặng một hồi, đợi đến khi giữa hai hàng mi hắn ẩn ẩn sự lo âu mới hắng giọng một tiếng, chậm rãi mở miệng: “Giải phẫu rất đau.”

Thời gian chậm rãi chảy qua nét mặt của Lâm Tuyển, giống như một thước phim quay chậm, nỗi khiếp sợ bị chia thành từng khung hình, vô cùng rõ ràng xẹt qua trước mắt Ôn Nhung, Lâm Tuyển chưa bao giờ có vẻ mặt gì quá khoa trương, đây có lẽ là thời khắc hắn có nét mặt  phong phú nhất trong cuộc đời này.

“Ý của em là, giữ lại đứa bé này?” Thân thể hắn rõ ràng đang run rẩy.

Ôn Nhung thấy buồn cười: “Không thì anh muốn thế nào? Bỏ đi?”

“Không, không.” Lâm Tuyển cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, “Tốt quá, sinh con ra nhé.”

Ánh mắt của anh thực sự là đã rạng rỡ lên, rất có điểm hỉ thượng mi sao*, lúc anh cười lên, trình độ rực rỡ của mặt mày thực sự khiến cho Ôn Nhung nhìn mà ngẩn ngơ. Câu trả lời của Ôn Nhung thực sự vượt quá mong đợi của Lâm Tuyển, hắn còn đang chờ cô hạ lệnh xử tử, cô lại cho hắn một con đường sống. Cảm giác lúc này kích động đến mức khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, giống như thoáng chốc đã có cả thế giới, hoặc như là có để cho hắn bỏ cả thế giới này lại cũng không sao.

Không khí giữa hai người bây giờ có chút không thích hợp, Ôn Nhung quyết định rút lui trước: “Vậy… anh nghỉ ngơi đi, em đi đây.”

“Chờ một chút.”

“Còn có chuyện?”

Lâm Tuyển ngoắc ngoắc tay về phía cô: “Lại đây.”

“Làm gì?” Ôn Nhung cảnh giác lui về phía sau.

Khí lực Lâm Tuyển không chống đỡ nổi, ngã về phía sau, cánh tay phải vô lực mềm nhũn dán lên tường, bị đau kêu lên một tiếng. Ôn Nhung hoàn toàn không còn chút phòng bị, lập tức lo lắng đến gần: “Sao rồi, đụng phải cánh tay?”

Song, Lâm Tuyển lại đột nhiên thuận thế ôm cô vào trong ngực, Ôn Nhung phản ứng kịp, đây là khổ nhục kế của anh già này, đang muốn phản kháng, lại nghe thấy Lâm Tuyển nói: “Lúc ấy anh liều mạng giãy dụa trong nước, nước chảy rất mạnh, bên cạnh cũng không có vật gì để níu lấy, anh chỉ có thể thuận theo hướng dòng nước chảy xuống, nhưng mà một khắc anh cũng không nghĩ đến chuyện buông tha. Bởi vì, anh còn chưa nói với em ba chữ kia, anh sao có thể cứ như vậy mà chết được.”

Ôn Nhung bỗng nhiên yên tĩnh lại, tựa vào trên vai hắn, không kìm được mà nín thở.

Thời gian yên lặng, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách từng giọt mạnh mẽ trút xuống ngoài cửa sổ, bắn lên vô số bọt nước.

“Anh yêu em.”

Nỗi xúc động đột ngột xuất hiện nhưng không tài nào ngăn cản, Ôn Nhung sửng sốt một lúc lâu, nhịn rồi nhịn, vẫn nhịn không được, nhẹ nhàng vươn tay, ôm lại anh.

Cô cuối cùng cũng tin tưởng, anh chính là người đàn ông có mười năm gắn liền trăm tơ ngàn mối với cô, có chút dịu dàng có chút chuyên tình trong miệng Bành Duệ.

“Ở cạnh bên anh.”

Lần này hắn không nói đến gả cưới.

Chờ đợi là một quá trình dai dẳng, hắn đợi đến khi tiếng mưa ngoài cửa sổ dần biến mất, mới nghe thấy cô dùng giọng khàn khàn nhẹ nhàng nói.

“Được."

*** Hí hí, cuối cùng cũng chỉnh xong, tiếp theo là đến chương mới ~~~***

Comments

  1. *tung hoa* chúc mừng truyện đã hoàn

    ReplyDelete
  2. chúc mừng ban đã hoàn truyện :)

    ReplyDelete
  3. kết đúng mô típ ngôn tình nhỉ. ngược nam chính đã đời rồi cho nam chính tai nạn => tha thứ hết truyện.><

    ReplyDelete
  4. Chúc mừng nàng đã hoàn truyện này. Ta cũng thích 2 nhân vật chính trong truyện. Không phải kiểu nam chính quá hoàn mỹ, chú Lâm cũng nhược điểm đầy người, thiếu lòng tin vào người khác nhưng quá tự tin ở bản thân. Ôn Nhung tưởng như bình thường nhưng không hề bình thường, biết nhẫn nhịn, biết bỏ qua, nhưng khi cần vẫn có thể làm rõ trắng đen phải trái
    Bây giờ ta rất thích truyện của Tội Gia Tội, nàng mò thêm xem còn bộ nào của tác giả này nữa ko đi, hi
    Cám ơn nàng

    ReplyDelete
  5. Em cg rất kết tác jả này!em cg từg đoc truyên "sô đa bạk cốt tih" của tác jả này.hài hài và cg khá éo le.
    Chúc mừg chủ nhà đã hoàn truyên.

    ReplyDelete
  6. congratulation! Chờ truyện xuất bản để đọc đại kết cục thôi :)

    ReplyDelete
  7. ôi, hoàn rồi, tiéc quá khi phải xa ON với anh Tuyển hic hic
    còn "điểm mù" với "không xứng" ai làm cho ta đọc đi hic hic

    thanks nàng đã đem "tội gia tội" cho ta, lại có thêm 1 tác giả cho vào mục theo dõi ^o^

    ReplyDelete
  8. Chúc mừng bạn đã hoàn truyện. Cám ơn bạn đã edit bộ này. ^^

    ReplyDelete
  9. THANK U SO MUCH

    ReplyDelete
  10. chúc mừng nàng hoàn bộ truyện này nha

    ReplyDelete
  11. cuối cùng đã xong.....giờ thì chờ tiếp đại kết cục thôi....tks nàng nhiều nhé!chụt chụt!!!!!!

    ReplyDelete
  12. k biet noi gi . cam on ban

    ReplyDelete
  13. hik, cuối cùng cũng hoàn mất rồi,hôm nay tớ canh me cả sáng đến giây phút quan trọng thì bị sếp băt di....hik...giờ mới được đọc..cảm ơn cậu nhiều nha.chuyện này hay.cảm xúc thật khi đọc nó.,dư âm vãn con lại ..chờ những chuyện mới nữa nhé

    ReplyDelete
  14. ket thuc roi, doi hoai moi den hoi ket, den hoi ket roi thi lai chang muon ket lai chut nao, nhug phai chap nhan vay. Cam on nang nhieu nha.

    ReplyDelete
  15. Ket thuc roi, mong cho den hoi ket, gio ket roi lai thay hut hang qua, nhung khong sao, se con gap lai ma phai khong nang. Cam on nang nhieu nhieu nha. Yeu nang qua di mat. Van cau noi nay ne: khi nao ranh roi cho tui minh dien kien dung nhan cua nang nha. hihi

    ReplyDelete
  16. Cam on ban nhieu vi da co cong edit cho moi nguoi doc,tks alot

    ReplyDelete
  17. truyện hoàn rùi. cảm ơn cố gắng của nàng

    ReplyDelete
  18. Kết thúc rồi sao???? :(( hu hu

    ReplyDelete
  19. Ai nha, TM cung chủ, nàng chỉ được cái nói đúng.
    Ta hoàn toàn đồng ý với nàng.
    Cám ơn nàng rất nhiều.

    ReplyDelete
  20. moah...moah......
    thanks nàng nhiều nhá,nàng vất vẩ nhiều rồi

    ReplyDelete
  21. cung hỉ cô hoàn truyện, vào cmt cái cho cô mừng... cuối cùng cô cũng "bôi" được đến đích ^^

    ReplyDelete
  22. Ôi! hết roài,sao ta nhớ chị Nhung với bác Tuyền thế! nhớ cả bé Tử Hòa nữa *gòa khóc, gào khóc* ta muốn có ngoại truyện cơ!

    ReplyDelete
  23. mong ngóng đại kết cục
    thanks nàng nhiều

    ReplyDelete
  24. cám ơn nàng rất nhiều về bộ truyện này. HUn hun

    Mình cũng rất thích bạn Tội Gia Tội này lắm

    ReplyDelete
  25. Tung hoa cho bợn Linh nha
    Dạo này nàng năng suất ghê, chả bù cho ta. Mới down eb cố chấp về nhớ. Phải chạy vào thas nàng cái mí được ^^
    Cuốn này ta chưa đọc, chờ eb của nàng nhớ ^^
    dạo này bận + nhiều chuyện sad quá đ à >"<

    ReplyDelete
  26. Chuc mung em hoan truyen nha ! Nhung lai ngam ngui khi phai xa cap oan gia nay day ! Truyen cua TGT hay ghe, chi rat thich kieu xay dung nhan vat nu 9 trong cac truyen cua tac gia ay day, rat la kien cuong nha ! Truyen nay la truyen thu 3 chi doc cua tac gia nay i ( Chang To vs Bach Cot Tinh & Thu hoi nong sau... ) ! Thanks Linh nhieu nha !

    ReplyDelete
  27. hì..kết truyện rồi , kết thúc mặc dù ko được như mong đợi nhung ít ra cũng thỏa mãn , anh chị ý về với nhau là đẹp roài :)
    Thanks bạn nhiều, mong được đọc thêm nhiều truyện nữa bạn nhé ...ôm..ôm...

    ReplyDelete
  28. Tung hoa, tung hoa hồng, chúc mừng bạn linh đã xong truyện này. Tuần trước nghe bạn nói tự nhiên mất hứng với truyện này làm mình cũng hok dám hó hé luôn. Sợ nản theo :))

    ReplyDelete
  29. Cam on tg va editor nha. Hun 2 ty 1k lan :x

    ReplyDelete
  30. truyện rất hay, cám ơn bạn, mình thấy cái kết chưa thỏa lòng ah, mình tò mò muốn biêt lý do vì sao ba mẹ ôn Nhung bỏ chị khi chị ấy còn nhỏ quá ah, cũng thích a nam phụ BD với anh Phi nữa ah

    ReplyDelete
  31. hay wa' có nhằm khúc đọc *đau tim* thiệt ....tks siS nhìu *m0a...m0a*

    ReplyDelete
  32. truyện rất hay
    thanks nàng nhiều lắm

    ReplyDelete
  33. vậy nên mình mới nói đọc bị hẫng vì nhiều vấn đề còn chưa được giải quyết ~ mà search mãi chả thấy tăm hơi cái "bản xuất bản" trong truyền thuyết kia đâi ="=

    ReplyDelete
  34. hừ hừ ~ nàng đi đâu mà chả mần gì cho ta đọc cả ~ Tô Tố có bộ mới đó, nàng có làm không ta vứt cv qua cho ^^

    ReplyDelete
  35. hề hề, tôi họ sên mà, đâu nhanh như cô được, khâm phục đấy ^^

    ReplyDelete
  36. chờ ta về học một khóa PS cấp tốc rồi sẽ cho mọi ng` chiêm ngưỡng =)), cám ơn nàng đã ủng hộ

    ReplyDelete
  37. =))... tôi chậm lại rồi, mà cô có cái tên với hay thế =))

    ReplyDelete
  38. Tội Gia Tội nhiều bộ hay lắm mà, nhân vật rất độc đáo, tiếc là ta không có thời gian ^^ ~ hôm nào sẽ viết review coi có dụ dỗ được bạn nào làm không :))

    ReplyDelete
  39. Cái kết đúng là hơi hẫng nhưng ko sao, diến biến của câu truyện vẫn rất hay!
    Cám ơn nàng vì đã vất vả hoàn thành bộ truyện này! Nếu có hố mới thuộc thể loại giống như " Tình yêu của cô nàng cố chấp", " Lão bà theo anh về nhà đi" thì ta cực kỳ ủng hộ lun! Ta thích truyện của Tửu Tiểu Thất, Tôi là Tố Tố cũng hài lắm! Mong chờ hố mới nhà nàng! Hí ...hí...

    ReplyDelete
  40. thế nó mới thể hiện được "đẳng cấp" nhà tôi =))

    ReplyDelete
  41. Nàng đổi tên thật là...*vô đối*!

    ReplyDelete
  42. chuyện !!*hất hàm* ta mờ lị

    ReplyDelete
  43. Bộ lần trước ta hem dám làm vì kết mở nàng ơi. Đọc cảm nhận của tác giả mà ta muốn xỉu - chưa từng viết kết mở nên bây giờ thử xem thế nào, có lẽ các độc giả cũng thấy bức xúc. Giời ơi, bị thủng cái lỗ tôi là bảo bối của ai nên giờ sợ bị lột hố lần nữa lắm.
    Với lại gần đây đang trong cơn điên vì một thằng đàn ông không bằng cầm thú nên truyện hài + bựa nhé nàng. Tốt nhất là như cố chấp ấy =)))))))))))))) Nể nàng quá, edit được một bộ biến thái như vậy, nàng cũng thật là biến thái =))))))))))

    ReplyDelete
  44. vậy hở nàng, bộ này xuyên không, ta mới đọc được mấy chương đàu thôi, cũng bựa phết, ta send qua mail cho nàng rồi nhé ^^
    Mới lại ~~~ ai bảo ta biến thái, ai ai ai!!!!!!

    ReplyDelete
  45. Bềnh tễnh, ta cũng bị nói BT từ lúc mà ta edit cái nam chính tà mị phúc hắc ấy, còn nàng thì chết tên BT ngay từ cái câu tuyên ngôn ngay trên nhà ấy: Thế gian ai BỰA được dường như ta =)))))))))))))))))

    ReplyDelete
  46. Bựa và BT là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau mà ~~
    Gia môn bất hạnh a~~

    ReplyDelete
  47. Ầy, ta thấy khái niệm bựa đó nó đầy tính tượng thanh và tượng hình =)))))))
    Xét về mặt tượng thanh thì nghe có vẻ bình thường hơn BT, nhưng xét về mặt tượng hình - lên khuôn lên chữ thì ý nghĩa nó còn BT hơn BT nữa (note: Hai chữ BT cùng nghĩa) =))))))))))
    Tối nay ta luyện cuốn đoá, được thì vài ba ngày nữa quăng gạch luôn ^^

    ReplyDelete
  48. __+¡ểuphƯơnG~May 29, 2012 at 12:26 PM

    Híhí.end r chủ nhà vất vả wá.tks nàng nhìu nhóa.đang onl pằng đt cơ mà hứg wá chịu k nủi.mog chờ PN của pộ này nà.*háo hức* hun chủ nhà kái koai *moahh chụt chụt *. Hehe

    ReplyDelete
  49. Cái kết đúng là làm mình hụt hẫng thiệt, bạn ơi mình có tính tò mò thà rằng ko biết thì thôi biết rồi mà ko được đọc thì cảm thấy bức rức lắm vì vậy mong bạn khi nào đó rãnh rỗi nhớ tìm thử đại kết cục đăng lên nhé bạn. Làm phiền bạn rồi!

    ReplyDelete
  50. truyen hay lam, tks pan nhieu. ma ban biet truyen nao hay ma hai chi cho minh vs. giong bo lao ba do. hay lam

    ReplyDelete
  51. Uầy.ta hok mún chiện nì kết thúc aaaa~~hay wuó.tks pạn nha

    ReplyDelete
  52. Cam on em da cho ss nhung giay phut thoai mai,chuyen rat an tuong,hi vong se dc doc them nhung bo chuyen hay nhu vay.

    ReplyDelete
  53. Quy tắc bẫy tập thể, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, này chớ làm loạn, oan gia ngõ hẹp,Hủ nữ ga ga, Cặp đôi xui xẻo, Láng giềng hắc ám... nhiều lắm,túm lại bạn cứ nhằm mấy tác giả đó mà đọc, không hài không lấy tiền ^^

    ReplyDelete
  54. lần đầu tiên em đọc truyện xong để lại comment, tại truyện ss edit hay quá em kìm ko dc :D. truyện đọc rất xuôi, tks ss nhiều. mong ss sẽ edit dc nhiều truyện hay như thế này. em thích nhạc nhà ss lắm, thích cả phong cách của ss nữa, chúc ss may mắn và luôn vui vẻ, khỏe mạnh. ^^

    ReplyDelete
  55. hay quá bạn ơi,cám ơn bạn nhé. rất thích truyện này vì có cảnh ngược nam,thế mới công bằng chứ. mình xem mấy chuyện ngược , nữ9 bị ngược lên ngược xuống thảm ko tả, nam đối tốt 1 chút rùi về với nhau làm mình tức muốn chết....đọc chuyện này thấy hả hê ghê

    ReplyDelete
  56. Truyện này mô típ nhẹ nhàng mà cảm động. Thax b bởi đã cho mọi ng đọc bộ truyện hay như vậy =D>

    ReplyDelete
  57. M thay rat hay m rat mun dok tjp

    ReplyDelete
  58. M thay rat hay m rat mun dok tjp hj vog tg se vjet nkah de m dok tjp uj tkjck wa du sao ktkuk cug zz

    ReplyDelete
  59. Truyen hay qua', phai noi la dinh cua dinh lun! Hi. Tk nang da danh het tam suc' edit cho bo nay *p/s: va nhung bo khac nua*, *hun nang*. Hi

    ReplyDelete
  60. hức hức.... nàng ơi, có ngoại truyện thì phải mần luôn nhóe!!! kết thúc phát đau lòng quá!!!!!!!

    ReplyDelete
  61. trời ơi, nhẹ nhàng sao bạn? mình thấy đoạn giữa chẳng nhẹ nhàng lắm đâu. tiếp thêm bao nhiêu bất ngờ vào đầu!!!!

    ReplyDelete
  62. truyện nì hay thiệt đoá!!! mà còn có bộ nào của tg Tội Gia Tội ko?giới thiệu cho mình với,kết cách viết của tg này cực lun!!!!

    ReplyDelete
  63. Chẹp,nàng edit truyện hay vô đối,mà ta là ta rất kết mấy kiểu anh nam chính bá đạo, tổng tài kỉu này,nàng xem có bộ nào hay2 giới thiệu ta với!YÊU LINHMAROON NHẤT ĐÓ!!!!!!!!!!!!!!!!!!

    ReplyDelete
  64. Cám ơn nàng, dạo này ta ít đọc mấy bộ kiểu này lắm nên chả biết giới thiệu cho nàng thế nào ^^"

    ReplyDelete
  65. Chàng Tô đại chiến Bạch cốt tinh, Không xứng, Thử hỏi tình sâu cạn ~~ chịu khó GG nhớ

    ReplyDelete
  66. Mih thih co them ngoaj truyen ve nhok lam tu hao.amen.mog la ko

    ReplyDelete
  67. người ơi người edit hay quá đi !!! à mà ebook thì phải tải về máy tính hả người! em thích bản edit nì quá, muốn chiếm làm cuả riêng a!

    ReplyDelete
  68. Cuối cùng cùng cũng tốt nghiệp! ^^
    Truyện hay quá Linh tỷ ạ.
    Em cũng rất thích cá tính của chị Nhung. Kiểu này bị chị đầu độc rồi, phải đi kiếm truyện của Tội Gia Tôi thôi~

    ReplyDelete
  69. Hooray!!!! Kháng chiến đã thành công!! Chúc mừng đồng chí Tuyển :)))

    ReplyDelete
  70. quyet tam theo doi bo nay vi thich tinh cach cua Nhung Nhi!, tks em Linh maroon nhieu nhieu

    ReplyDelete
  71. mình đọc truyện này từ nhà bạn lâu lắm rùi cơ, cứ chờ mãi cái kết thúc bản sách
    ngóng dài cả cổ ra, hôm nay vô hóng lại thì thấy có đổi mới,thanks bạn nhìu nhìu nhé!
    mình ôm chiếu ts đây gác cửa à, đừng có đuổi đi đấy nhé!

    ReplyDelete
  72. Nàng ơi ... Chuyện này cực hay luôn ... ^_^ cảm on nàng nhiều nha!!! Tiện cho t hỏi truyện này xuất bản chưa nàng??? :>

    ReplyDelete

Post a Comment