[Chương 090] Ngự Phật


Ngự Phật




O Trích Thần


Edit by Linhmaroon


nguphat


Chương 090: Ta sợ cái gì


Nàng bị giam lỏng.

Ở Kim Luân tự được gần ba tháng trời, Hoa Liên cuối cùng cũng giác ngộ ra điều này. Có điều, mùi vị bị giam lỏng này coi như không tệ, mỗi ngày đều có một hòa thượng xinh đẹp đến tán dóc với nàng, có cao tăng tu vi đến Hóa Thần kỳ luận đạo với nàng, còn có Thiên Luân chơi cờ cùng nàng. Hoa Liên cảm thấy, cuộc sống thế này thực ra cũng không tệ lắm. Có điều, nếu đầu của họ không tỏa sáng lấp lánh như vậy, chắc tâm trạng của nàng còn thoải mái hơn nhiều.

Sáng tinh mơ, Phật quang trên bầu trời Kim Luân tự tỏa ra bốn phía, Phạn âm xuyên qua năm đỉnh núi ngũ hành, khiến cho tâm trạng phiền não cũng dần dần bình ổn lại, đây là thời gian hòa thượng Kim Luân tự tụng kinh buổi sớm.

Mà Hoa Liên thì cũng vừa mới mở mắt.

Sau khi đến đây, Hoa Liên chẳng tu luyện gì nữa, dù sao có tu luyện cũng không tiến triển gì, sinh hoạt của nàng không khác người bình thường là mấy, mệt thì ngủ, đói thì ăn.Vui vẻ thì ra ngoài đi dạo một chút, không vui thì đóng cửa lại không gặp ai cả.

Kỳ quái là, không hiểu tại sao, hòa thượng Kim Luân tự có gặp nàng, dù vẫn mang vẻ mặt cảnh giác nhưng không hề mở miệng nghi ngờ lai lịch của nàng, trừ cấm địa phía sau núi và đại điện lễ Phật ra, cả Kim Luân tự này, nàng muốn đi đâu cũng được.

Chỉ một Phạm Thiên hòa thượng thôi mà có ảnh hưởng lớn như vậy, để nàng có thể hoành hành ở đây không chút trở ngại? Rất hiển nhiên, nhất định là có ý tứ của một người khác nữa trong chuyện này. Người kia, đến giờ vẫn chưa tìm đến nàng, khiến cho nàng lại hoài nghi động cơ mà bọn họ đưa mình đến đây.

Nằm trong tấm chăn mềm mại, tản ra mùi đàn hương nhàn nhạt, trên mặt Hoa Liên mang theo vẻ thỏa mãn. Khép mắt nằm một lúc lâu, nàng mới vén chăn lên, dưới chăn, thân hình lả lướt đầy mê hoặc chỉ bọc một tầng sa mỏng màu đỏ.

Một góc sa mỏng vén lên, mơ hồ có thể thấy được vòng eo mảnh khảnh của nàng, cùng với đóa sen huyết sắc bên hông. Lúc này, đóa sen kia đang tỏa ra từng đợt hồng quang nhàn nhạt, có điều, Hoa Liên không nhận ra.

Hoa Liên bước tới cửa, vừa định mở cửa, cánh cửa đã bị kéo ra từ bên ngoài, nàng ngây ra đứng ở cửa, nhìn Ân Mạc mặt cũng đang đầy kinh ngạc.

“Ngươi... sao lại ở đây?”

“Hừ.” Hoa Liên xoay người, rầm một tiếng đóng cửa lại. Nàng mới mặc xác đây là địa bàn của ai, dù sao nàng ở rồi thì chính là của nàng.

Ân Mạc bị người ta nhốt ngoài cửa, vuốt vuốt sống mũi, lại tức giận rồi, aiz....

Có lẽ... hắn nên thỉnh giáo Khổng Uyên một chút, có điều, nhớ đến mấy ý kiến bốc mùi mà Khổng Uyên đã nói với hắn vài ngày qua, vẫn là thôi đi.

Lúc này, ở thành Nam Khê sơn xa xôi, Khổng Đại thiếu đang bị quấn băng hệt như xác ướp, nằm trên giường. Đáng thương cho Khổng đại thiếu vẫn luôn cho là hòa thượng đều lòng đầy từ bi, tiếc thay lần này hắn lại đụng phải một hòa thượng chỉ biết từ bi với chính mình. Cho nên, nói sai lời, rơi vào kết cục như vậy, cũng khó tránh khỏi.

Liếc mắt nhìn chuỗi Phật châu đang tỏa ánh hồng trên cổ tay, Ân Mạc rụt tay lại, xoay người đi về phía điện Lễ Phật.

Trên đại điện, mấy ngàn tăng nhân đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, trong miệng lẩm bẩm đọc. Sau gáy bọn họ tản ra từng luồng Phật quang, tăng nhân ngồi càng gần phía trước, Phật quang sau gáy lại càng rõ ràng.

Sự xuất hiện đột ngột của Ân Mạc cũng không đánh gãy tiếng tụng kinh của những người này, chỉ có Phạm Thiên đang đối mặt với chúng tăng ngồi ở ngay đầu mở mắt ra.

“A Di Đà Phật, sư đệ, ngươi cuối cùng cũng trở lại.”

Ân Mạc quét mắt qua đám tăng nhân kia, không lên tiếng, xoay người đi ra ngoài. Phạm Thiên hòa thượng cười cười, cũng đi theo ra ngoài. Một tăng nhân áo xám bên cạnh vội vàng đứng dậy, “Sư phụ...”

Xem ra tâm trạng của sư thúc không tốt lắm, giờ mà đi ra ngoài với hắn, đơn giản chính là hành vi tự ngược đãi. Sư phụ mình, tu vi đâu địch nổi sư thúc. Mà lúc sư thúc tức giận, ngay cả Pháp Vương cũng dám một mình đi quyết đấu, dĩ nhiên, kết quả nhất định là sư thúc bị đánh cho “Mềm xương nhừ tử”.

Dù sao, Kim Luân tự tổng cộng có ba mươi sáu vị Pháp Vương, mà đám Pháp Vương kia, thích nhất là đánh hội đồng....

“Không sao, đi tụng kinh sớm cho xong đi.” Phạm Thiên hòa thượng khoát khoát tay, vị sư đệ này của mình mặc dù ngoài mặt nhìn rất tức giận, nhưng trong lòng, chưa chắc đã như vậy.

“Sao sư huynh lại quay về?” Hai người đứng trước đại điện, đám tăng nhân quét sân vội vàng lùi ra hơn trăm thước, hơi có ý bỏ chổi chạy lấy người.

“Không phải sư đệ cũng quay về sao?” Phạm Thiên hòa thượng cười tít mắt nói, nhìn Ân Mạc từ trên xuống dưới, càng nhìn càng kinh hãi, vị sư đệ này của mình, trong lòng hiển nhiên có ma chướng, nếu không sẽ không vừa mới về đã đến tìm mình. Thường ngày hắn cũng không kích động như vậy, chẳng qua là... tại sao tu vi của hắn vẫn có dấu hiệu tiến triển?

Hình như, ngay từ đầu, sư đệ đã khác hẳn với người thường. Điểm này, Phạm Thiên hòa thượng đã sớm nhận ra. Tăng nhân của Kim Luân tự không nhất thiết phải tuân thủ Bát Giới của Phật gia, có điều, bình thường sẽ không có ai đặc biệt phá giới, bởi vì Phật Tu quan trọng nhất vẫn là tu tâm, tâm như gương sáng, nói thì dễ dàng, nhưng làm thì không dễ chút nào.

Giữ giới, chính là phương pháp tu tâm đơn giản nhất.

Lúc đầu, một đám sư huynh đệ bọn họ đều giữ giới, trừ Ân Mạc. Kể ra, trong chùa này, sợ là chẳng có mấy ai là không ghen tỵ với thiên tư của vị sư đệ này, rõ ràng không thấy hắn cố gắng bao nhiêu, tu vi lại vĩnh viễn không rớt lại.

“Trụ trì đâu?”

“Trụ trì không phải đang bế quan sao?”

“Bế quan, đến đỉnh Hành hỏa của ta bế quan?” Ân Mạc cười lạnh, nếu không phải Ân Thiên chạy nhanh hơn một bước, hắn đã chẳng đến tìm Phạm Thiên hòa thượng.

“Sư đệ chắc còn chưa biết, trụ trì, là đến để thảo luận Phật pháp với Hoa thí chủ.”

“Vậy sao.” Thanh âm của Ân Mạc dần dần hạ xuống, cặp mắt khép lại, khi mở ra lần nữa, trên mặt đã không lộ ra nửa phần tâm trạng.

“Sư huynh, quấy rầy rồi.” Ân Mạc chắp tay, mặt đầy ý cười, giống hệt như người vừa nói những lời sắc bén kia chẳng phải là hắn.

“E là.... trụ trì sư đệ cần phải đổi nơi bế quan rồi.” Phạm Thiên lẩm bẩm, sau đó lại ha ha nở nụ cười.

Ân Mạc quay lại đỉnh Hành Hỏa, hơn nữa còn xông thẳng vào phòng ngủ của Hoa Liên, mặt mỉm cười ngồi trước mặt nàng, Hoa Liên bị nụ cười của hắn làm cho rợn hết cả người, nhảy lên, vòng qua hắn đi ra ngoài.

“Thí chủ sợ?”

Lời nói của Ân Mạc thành công khiến cho Hoa Liên phải dừng bước, nàng đứng cạnh cửa, quay đầu, “Ta sợ cái gì?” Nàng không thích Ân Mạc dùng cái giọng này để nói chuyện với mình.

“Nếu không sợ, thí chủ việc gì phải né tránh.”

“Ta không muốn gặp ngươi, không được sao.”

“Nếu không muốn thấy bần tăng, việc gì phải ở lại đây, thí chủ có rất nhiều cơ hội để lựa chọn, không phải sao.” Lời của Ân Mạc, một châm thấy máu, khiến cho sắc mặt Hoa Liên thoáng biến đổi.

Đúng, Ân Mạc nói rất đúng, nhưng cuối cùng nàng vẫn chọn ở lại đây, là... vì cái gì chứ?

“Theo như bần tăng thấy....”

“Sư thúc, Linh Lung cung chủ tới chơi, trụ trì cho mời.” Nửa câu còn lại của Ân Mạc còn chưa nói hết, thanh âm của Thiên Luân đột nhiên vọng lên từ dưới chân núi.

“Rầm.” Cửa bị đóng sầm lại, người đi rồi.

*** Toàn kỳ đà với bóng đèn thế này thì làm ăn rì được, đồng chí Ân Mạc còn phải cố gắng nhiều ;)))) ***

Comments

  1. Nàng nói khoảng vài chương nữa Mạc đại gia mới tu thành chính quả, chờ cách mạng thành công sao lâu quá.

    ReplyDelete
  2. 9o/ khoảng 180 , vậy là đã đi đc nửa chặng đường rùi!!! toẹt zời^^ cố lên, hòa thượng với yêu tinh a, hóng quá đi thôi

    ReplyDelete
  3. nói thực ta theo đạo Phật đóa nàng ạ hihi*cười gian*

    ReplyDelete
  4. haizz.ta là ta ngi cái ổng Phạm Thiên sẽ làm bóng đèn lắm á.
    hehe.có chap mới thật.iu nàng qua.moa moa

    ReplyDelete
  5. Nàng đừng coi thường khả năng chiến đấu của anh Mạc ;)))

    ReplyDelete
  6. A di đà Phật, thí chủ cứ tiếp tục hóng =)))

    ReplyDelete
  7. Bác Phạm Thiên phe anh Mạc mà ;))

    ReplyDelete
  8. thay' cai gi ha choi oiiiiiiiii =)) may ke kia toan pha dam buc minh qua choi oiiiiiiiiiii

    ReplyDelete
  9. A di đà phật, dài vậy thì bần tăng chưa đắc đạo thành tiên đã cổ dài vạn tấc hồn về với trời rồi, aiz aiz...

    ReplyDelete
  10. Noi chung a Mac xac dinh la chuan tu bo "chung sinh binh dang" di la vua, =))))))))) a nen di hoc cap toc 1 khoa phong chong bong den va ky da, Thanks ss nhieu!!

    ReplyDelete
  11. Be Sen da o ngay dia ban cua anh Mac rui ,tu thanh chinh qua chac cung khong xa dau nhi! Thanks em nhieu!

    ReplyDelete
  12. A di đà Phật, ngươi không vào địa ngục ai vào địa ngục? Chết sớm siêu sinh sớm thí chủ ạ =))

    ReplyDelete
  13. nghỉ lễ vui vẻ nhé nàng ^_^

    ReplyDelete
  14. chớ sao ổng lại giới thiệu Tiểu Hoa Hoa cái món bí truyền của Linh Lung cung a??

    ReplyDelete
  15. Đã gọi là bí truyền rồi thì em Sen luyện làm sao được, bác ấy đâm chọc tí thôi :-D

    ReplyDelete
  16. Hì, nàng cũng vậy nha :-D

    ReplyDelete
  17. Cảm ơn nàng đã đăng bài nhé.

    ReplyDelete
  18. bỏ chổi chạy lấy người.... :)))

    ReplyDelete

Post a Comment