[Truyện ngắn] Khuynh Thế - Phần II

Khuynh Thế


Cửu Lộ Phi Hương


Edit by Linhmaroon


2012120192943631_812_o

Chương thứ ba


Nỗi đau đớn nhức nhối và sự bi thương ấy dường như vẫn còn đọng lại trong tim, nhưng sau khi tỉnh táo lại, trong con ngươi vẩn đục lại hiện lên sự vui vẻ có mấy phần đáng buồn, hắn lập tức lấy bút trên bàn, vừa muốn vẽ xuống, lại phát hiện ra mực trên bút đã khô, trong nghiên, mực đã cạn từ lâu.

Bóng dáng trong đầu vụt qua trong thoáng chốc, chỉ chốc lát sau, hắn đã quên hết tất thảy.

Giữa hai hàng mi già nua khó nén khỏi sự mất mát, một Hộ quốc tướng quân khiến thiên hạ kinh sợ, lúc này lại lộ ra vẻ mặt bất lực như một đứa trẻ con.

Thở dài một tiếng, hắn vô lực tựa trên ghế thái sư. Tối qua lại bất tri bất giác cứ thế nằm trên bàn sách mà ngủ, Vân Thịnh cười khổ, đúng là càng già càng chẳng biết trời chăng gì nữa. Vừa nhấc mắt, trong lúc lơ đãng, ánh mặt trời xuyên qua đôi mắt, thiếu nữ trước bàn đọc sách vẫn đứng yên, nàng cúi thấp đầu, cặp mắt khép hờ, một thân áo đỏ, tựa như gương mặt buông mắt của Khuynh Thế trong mộng. Trong chớp mắt ấy, Vân Thịnh chợt thất thần.

Không hiểu tại sao lại bước đến trước người thiếu nữ, hắn vươn bàn tay già cỗi, phảng phất như xuyên qua thời gian, chạm lên gương mặt tươi tắn ấy lần nữa, đẹp đến mức khiến hắn không dám nhìn lâu: “Khuynh Thế.” Một cái tên đơn giản, lại khiến cho cặp mắt của hắn không kìm được mà trở nên ấm áp, người con gái trong ký ức đang ngước mắt nhìn hắn: “Vân Thịnh, ngươi thích ta đúng không.”

Ừ, ta thích nàng.

Nhưng lời này, hắn vĩnh viễn không nói ra miệng, nàng cũng không thể nào nghe thấy được nữa.

Khanh Thời nhướn mày, chậm rãi mở mắt ra, gương mặt già nua gần trong gang tấc khiến cho nàng vô cùng hoảng sợ, hít lấy một hơi lạnh, vung tay gạt tay của Vân Thịnh ra, dùng sức đẩy ông ta một cái, Vân Thịnh không hề phòng bị, bị nàng đẩy lùi lại phía sau mấy bước, va thẳng vào bàn đọc sách, Khanh Thời cũng mềm nhũn hai chân ngã ngồi xuống, nàng kinh hãi nhìn Vân Thịnh, chỉ thấy Hộ quốc tướng quân đang đỡ thắt lưng, hít một hơi lạnh tê tái. Sau phút kinh hãi, mặt Khanh Thời tái nhợt, nàng... đã đả thương Hộ quốc tướng quân?

Nô bộc bên ngoài nghe thấy tiếng động lạ trong phòng, cuống quít đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, có người quát lớn: “To gan...”

“Được rồi.” Lời còn chưa nói hết đã bị Vân Thịnh chặn lại, “An bài tử tế cho nàng.” Không có lấy một lời thừa, lại khiến cho mọi người đều hiểu rõ thái độ của tướng quân.

Khanh Thời ở lại trong phủ Tướng quân, Vân Thịnh không hề chạm vào nàng, ông ta chỉ thích nàng mặc quần áo đỏ, chỉ thích nhìn nàng ngồi yên lặng, nhưng ông ta đối xử với nàng tốt hơn bất cứ ai, ngoài đường đồn rằng Hộ quốc tướng quân đã bị nàng mê hoặc đến điên đảo thần hồn. Khanh Thời tuy không nói gì, nhưng trong lòng cũng khó nén khỏi hơi vui mừng.

Lại là một ngày ngập tràn nắng đẹp, dường như tâm trạng của Vân Thịnh rất tốt, ông ta ngồi dùng bữa cùng với nàng, nhưng hôm nay những món ăn của ngọ thiện đơn giản hơn nhiều so với bình thường: “Dù hơi đơn giản, nhưng đều do ta làm, ăn được chứ?”

Khanh Thời ngẩn ra, Hộ quốc tướng quân xuống bếp vì nàng ư... Mặt nàng đỏ lên, khẽ gật đầu.

“Hôm nay là sinh nhật của nàng, ta không biết nên tặng nàng cái gì, đành làm vài món nàng thích ăn.” Vân Thịnh có chút căng thẳng nói, giống như một đứa trẻ đang muốn lấy lòng người khác, “Ăn không ngon có thể mắng ta.”

Khanh Thời ngẩn ra trong chớp mắt, hôm nay không phải sinh nhật của nàng... Những lời này nghẹn lại trong cổ họng, sau đó bị nuốt vào trong bụng, nàng nhìn những món ăn bày trên bàn, rất nhiều món không phải thứ nàng thích ăn. Dường như chợt hiểu ra điều gì đó, Khanh Thời ngây ngẩn nhìn về phía Vân Thịnh, lại thấy ông ta dịu dàng nhìn nàng, nhưng ánh mắt lại không có nàng. Ông ta giống như....

Đang tìm kiếm một người nào đó, mà người ấy, không phải nàng.

Chương thứ tư


Sau lễ cặp kê, y phục phức tạp còn chưa trút bỏ, Khuynh Thế ngồi trong sân, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng vằng vặc, khóe miệng mím chặt tỏ rõ nàng đang không vui.

Vân Thịnh bận bịu bố trí các thị vệ xong xuôi, vừa mới đi đến cửa viện đã thấy nàng chẳng thèm đóng cửa mà ngồi trong sân, ánh trăng rọi lên gương mặt nàng có chút thanh lãnh không nói thành lời. Chân mày Vân Thịnh nhíu lại, nàng không vui sao? Tại sao vậy?

Nhưng dù hắn có muốn nàng vui vẻ đến đâu đi chăng nữa, hắn vẫn không thể bước vào trong được, công chúa đã trưởng thành, là một đại cô nương. Bọn họ nam nữ có khác, tôn ti có khác.

Vân Thịnh cúi gằm đầu xuống, nghĩ đến dáng vẻ mặt mũi của Khuynh Thế ở buổi lễ cập kê, hắn chưa bao giờ thấy rõ khoảng cách giữa bọn họ như vậy, nàng là thiên chi kiêu nữ, là sao trên trời, hắn có ngước nhìn lên bao nhiêu, có rướn chân lên đến mức nào cũng không thể chạm tới được.

Lòng bàn tay siết chặt, Vân Thịnh bước lùi lại, canh giữ bên ngoài viện, chợt nghe thấy bên trong vang lên tiếng đồ sứ bể nát. Vân Thịnh cả kinh trong lòng, quay đầu lại nhìn Khuynh Thế trong sân, đã thấy nàng đứng dậy, nhìn hắn gườm gườm, Vân Thịnh chưa hiểu ra sao, Khuynh Thế đã quát lên: “Tiến vào!”

Vân Thịnh ngoan ngoãn đi vào, Khuynh Thế nhìn chòng chọc hắn một lúc lâu, thấy hắn trước sau vẫn không nói câu nào, rốt cục không nhịn được lớn tiếng nói: “Quà đâu?!” Nàng xòe bàn tay mảnh mai ra, giống như muốn cướp giật giơ lên trước mặt hắn, “Quà của ta đâu!”

Dưới ánh trăng, chiếc trâm cài tinh xảo trên đầu nàng rung lên khiến cho Vân Thịnh hoa cả mắt, lòng bàn tay hắn siết chặt lại, giấu đồ vào trong tay áo, hắn cúi đầu: “Xin lỗi, ta... Ty chức không có...”

Khuynh Thế càng thêm giận: “Nói láo! Mấy hôm trước rõ ràng ta thấy...” Nàng cắn môi, lại nuốt câu nói tiếp theo xuống, bàn tay xòe ra vẫn cố chấp giơ trước mặt hắn, nhưng lại mang theo chút run rẩy khó mà nhận ra, nàng rũ mắt, hốc mắt phiếm hồng.

Thực ra thì Khuynh Thế sao có thể không biết Vân Thịnh đang cố kỵ điều gì, nàng biết, khi nàng bước lên đài cao hành lễ, trong ánh mắt người đàn ông này khi nhìn lên nàng lộ ra nỗi cô đơn. Bao năm làm bạn, nàng cảm thấy bọn họ càng đi lại càng xa, hắn tự xưng là ty chức, hành lễ với nàng, xa cách nàng... Khuynh Thế sợ, có một ngày, những cuộc đối thoại giữa bọn họ sẽ biến thành những mệnh lệnh bẩm báo thật đáng buồn.

Nhìn người con gái đang cúi đầu trước mặt, trái tim Vân Thịnh chợt mềm nhũn, sự thương cảm che lấp tất cả mọi tâm trạng, hắn từ từ lấy ra chiếc trâm cài đầu giấu trong ống tay áo, thấp giọng nói: “Ta làm không được đẹp cho lắm.”

Khuynh Thế nhìn chiếc trâm cài được đặt trong lòng bàn tay, có chút thất thần. Vành tai Vân Thịnh đã đỏ lựng lên: “Mài mãi, liền mài thành ra vậy, dù không dễ nhìn cho lắm, nhưng cũng có thể dùng để phòng thân.” Ánh mắt hắn khẽ đảo khắp nơi, cuối cùng rơi vào cây lê bên cạnh, không dám nhìn nàng, “Không thích có thể mắng ta.”

Cầm chiếc trâm cài, Khuynh Thế nâng niu cất vào trong ngực, có tức giận hay bất an hơn nữa cũng dịu xuống, nàng nhu thuận gật đầu một cái: “Ừm.” Khóe miệng từ từ giãn ra, “Ta rất thích.” Khóe mắt nàng cong lên, phản chiếu lại ánh trăng mê người, ngước mặt lên nhìn hắn mỉm cười: “Ta thích lắm.”

Vân Thịnh lặng lẽ dời mắt, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Khuynh Thế, những tâm trạng phức tạp kia đều lắng xuống, trong thoáng chốc hắn lại nghĩ đến nguyên nhân mình vẫn ở lại bên cạnh nàng, không phải là vì nụ cười rạng rỡ này hay sao, không phải là vì... muốn nhìn thấy nàng được vui vẻ hay sao.

“Nhưng mà...” Khuynh Thế giả bộ buồn rầu nói. “Cái trâm này chắc không có đất dụng võ rồi.”

Vân Thịnh giật mình ngẩn ra.

“Bởi vì ngươi sẽ luôn che chở cho ta, không phải sao?”

Trái tim run rẩy, hắn thiếu chút nữa đã vượt qua khoảng cách thân phận mà chạm lên gương mặt nàng. Công chúa của hắn thực tinh quái, dám đòi hỏi cam kết vào thời điểm này. Vân Thịnh bất đắc dĩ cười một tiêng, trịnh trọng gật đầu. Hắn vốn luôn che chở cho nàng, sẽ luôn luôn che chở cho nàng.

Tiếng vó ngựa dồn dập không biết từ đâu vọng tới, phá tan sự yên bình. Ánh trăng đẹp như mộng ảo bỗng chốc tan tành, gương mặt của Khuynh Thế tiêu tán ngay trước mắt hắn, một tờ giấy cấp báo từ triều đình giống như tiếng sét vang lên bên tai hắn. Hắn còn nhớ rõ, đó là một năm sau khi Khuynh Thế được gả đến Việt quốc, tin tức từ biên cảnh truyền tới -------

Việt quốc nội loạn, Hoàng hậu được gả đến từ Đại Tề, bị quân phản loạn quất roi mà chết.

“Ngươi sẽ luôn che chở cho ta.”

Nụ cười bên môi nàng giống như ánh mặt trời khiến cho thế gian của hắn khuynh đảo, rực rỡ như vậy, nhưng hắn không thấy được nữa, cũng vĩnh viễn không nhớ gì cả...

Chương thứ năm


Chợt tỉnh giấc trưa, Vân Thịnh nằm trên chiếc giường hẹp mở mắt ra, nhưng thần thức dường như vẫn còn dừng lại trong mộng, hắn giật mình ngồi dậy, tất cả những gì đập vào mắt hư ảo tựa như trăng kia trong gương, hắn cảm thấy nơi đây mới chính là một cơn mê, Vân Thịnh thực sự chỉ sống trong mộng, chỉ tồn tại trong quá khứ.

Hắn còn nhớ đầu mùa hạ năm ấy, Hoàng đế Đại Tề bị quân phản loạn đánh cho tơi bời chạy đến Đại Tề cầu cứu, Hoàng đế đồng ý cho mượn binh, Việt quốc cam kết sau khi trấn áp quân phản loạn xong sẽ cắt cử mười tòa thành trì cho Đại Tề. Đó cũng là lúc Vân Thịnh gây ra chuyện kích động đầu tiên trong đời, hắn đã hành hung Hoàng đế của Việt quốc ngay trước mặt bách quan và Quốc quân.

Hắn gào lên hỏi: “Tại sao ngươi lại trốn được! Công chúa đâu! Công chúa Đại Tề của ta đâu! Ta....” Khuynh Thế trân quý nhất của ta đâu! Hắn giao nàng cho Quốc quân một nước, nàng vốn đáng giá để người này khuynh quốc, vậy mà y lại để nàng bị quất roi đến chết!

Không ngoài dự đoán, sau khi phát tiết lửa giận, hắn bị giam vào Thiên lao, ba ngày sau Hoàng đế tự mình đến xem hắn: “Ngươi có bằng lòng lấy công chuộc tội, đến Việt quốc trấn áp quân phản loạn không?”

Hắn ngửa đầu nhìn Hoàng đế. “Hoàng thượng, sau khi dẹp yên quân phản loạn, có thể mang di thể của công chúa về Đại Tề không? Khuynh Thế... hẳn rất muốn về nhà.”

Đế vương im lặng, than nhẹ một tiếng. “Nếu tìm được nàng, thì mang về đi.”

Vân Thịnh không chút do dự khoác lên mình chiến giáp, bôn ba đến Việt quốc. Trên chiến trường, hắn tựa như một cỗ máy chém giết, phàm là quân phản loạn của Việt quốc, rơi vào tay hắn đều không có kết cục tốt đẹp, ngày ngày chém giết, lệ khí trong lòng hắn càng thêm sâu nặng. Đêm đến hắn không thể say giấc, những đau đớn hội tụ khó mà xoa dịu kia cũng không mài mòn được hận ý, thiêu đốt hắn ngày đêm không yên, tựa như một con giòi gặm nhấm xương cốt, gặm nhấm sạch sẽ từng tấc từng tấc một....

Cảm xúc bắt đầu xao động, không ngờ đã bao nhiêu năm rồi mà khi nhớ lại chuyện lúc ấy, tâm trạng của hắn vẫn khó mà yên bình.

Bên ngoài phòng vang lên một tiếng “cạch” khe khẽ, Vân Thịnh không khoác thêm y phục mà đi ra ngoài, đã thấy Khanh Thời ở phía bàn đọc sách, nàng đang xem những bức họa trên bàn hắn, thấy Vân Thịnh đi ra, Khanh Thời cả kinh, cúi người hành lễ: “Tướng quân.”

Vân Thịnh gật đầu một cái. Lại quan sát nàng một chút: “Tại sao không mặc áo đỏ?”

Khanh Thời khép mắt: “Áo... bị bẩn.” Nàng nhẹ nhàng đáp lại xong, ngón tay khẽ vuốt qua mặt giấy Tuyên Thành trên án, “Tướng quân, những bức họa này.... vì sao đều không có gương mặt.” Nàng nhìn thấy, người trong tranh đều là nàng, nhưng thần vận của người trong bức họa đó lại khác với nàng, hơn nữa, vì mỗi bức họa đều không vẽ gương mặt, nên lại càng giống như có một linh hồn khác đang ẩn chứa trong đó.

Vân Thịnh bước lên trước, yên lặng thu hồi bức họa lại: “Ta đã quên mất gương mặt ấy rồi.” Ông ta nhẹ giọng trả lời, trong giọng nói mang theo một tiếng thở dài.

Hắn từng cho là sẽ vĩnh viễn ghi nhớ gương mặt của Khuynh Thế, bất kể tương lai có ra sao. Song tương lai dài bao lâu? Qua những năm tháng đằng đẵng trong ký ức, hắn đã dần dần quên mất giọng nói của nàng, rồi từ từ ngay đến cả dung mạo của nàng cũng trở nên mơ hồ. Thời gian còn vô tình hơn cả đao kiếm, mang Khuynh Thế trong tâm trí của hắn chém nát đến tan tành, cho đến khi không tài nào góp nhặt lại nữa.

Quên? Khanh Thời lẳng lặng quan sát Vân Thịnh, vô số câu hỏi muốn thốt ra khỏi miệng, người con gái trong bức tranh rốt cuộc là ai, ông ta đã coi nàng là ai, tại sao lại quên mất gương mặt? Nhưng Khanh Thời nhớ đến thân phận của mình, nàng không có tư cách để hỏi.

Khanh Thời cười nói: “Tướng quân hôm nay đã ngủ trưa khá lâu, ta đã nấu một bát cháo để ngài ăn cho bớt mệt.”

Vân Thịnh gật đầu, nhìn Khanh Thời bưng bát cháo đặt trên bàn đưa cho ông ta. Ông ta đón lấy bát cháo, hơi ngẩn ra, ánh mắt rơi vào gương mặt Khanh Thời, nhưng thấy nàng nhẹ mỉm cười, mi mắt cong cong, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào vảy lên gương mặt nàng những đốm sáng tươi đẹp. Vân Thịnh chợt thất thần trong cái chớp mắt ấy.

Cháo đặt bên miệng, mùi hương nhè nhẹ bay vào chóp mũi, Vân Thịnh cười một tiếng, ngửa đầu húp xuống, sau đó vươn tay, vỗ nhẹ lên đầu Khanh Thời.

Comments

  1. cả đời chấp nhất 1 người, việc này ta làm ko được, cũng ko muốn làm =='

    ReplyDelete
  2. Chẳng lẽ Khuynh Thế chết bi thảm như thế thật. Ko biết 2 người có liên quan gì đến nhau ko

    ReplyDelete
  3. Nếu có thể chọn lựa thì có ai lại muốn giày vò bản thân như thế.

    ReplyDelete
  4. Được như thế chắc VT đã bớt tiếc nuối hơn.

    ReplyDelete
  5. cất đi hình bóng người ấy vào sâu trong kí ức, thỉnh thoảng hoài niệm, nhưng cuộc sống bình thường vẫn tiếp tục, vẫn lấy vợ sinh con như thường, nếu là ta ta sẽ làm như vậy, tình cảm dù sâu đậm đến mấy thì thời gian cũng sẽ xóa nhòa, ko có gì là vĩnh viễn, nếu đã thế thì hà tất lại tự giày vò mình.

    ReplyDelete
  6. Buon qua a ! thanks em nhieu!

    ReplyDelete
  7. nếu thật yêu 1 người có lẽ mình cũng ko quên dk

    ReplyDelete

Post a Comment