[Truyện ngắn] Khuynh Thế - Phần I

Khuynh Thế


Cửu Lộ Phi Hương


Edit by Linhmaroon


2012120192943631_812_o


Mở đầu


Giá y màu máu phất phơ bay theo gió, nàng đứng trên đài cao, ánh mắt xuyên qua tấm mạng che bằng tơ vàng buông trên trán, lạnh nhạt nhìn bách quan đang cúi đầu, ánh mắt lưu chuyển, rơi vào trên người một thị vệ đang đứng bên phải Thiên đài. Thị vệ kia ăn vận khác hẳn với người khác, khoác trên người giáp bạc, đi ủng đen, bên hông đeo ngọc bội Thanh Ngọc riêng biệt của phủ Công chúa.

Đó là Thị vệ trưởng của phủ Công chúa, là người mà... nàng yêu.

Thị tì bên cạnh dâng lên nàng ba chén thánh tửu, nàng không động đậy, chỉ hơi nghếch cằm, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn người nọ, tình cảnh này không ai dám thúc giục nàng, có điều lễ tế trời mãi vẫn không được bắt đầu, bách quan dưới đài không khỏi trở nên xôn xao.

Những âm thanh này cuối cùng cũng kinh động đến người thị vệ trưởng giống như một khối gỗ kia, hắn quay đầu, ánh mắt chạm phải công chúa. Mũ Phượng khăn quàng, công chúa của hắn đẹp hơn bất kỳ cô gái nào trên cõi đời này, nhưng công chúa của hắn, hắn vĩnh viễn không thể chạm vào, chỉ nhìn thôi, cũng phải cẩn trọng.

Tay của Vân Thịnh siết chặt thành quyền, mặt không thay đổi quay đầu, cố gắng tách rời ánh mắt giao nhau, chỉ cúi đầu lẳng lặng nhìn một mảnh thiên địa dưới chân.

Cánh môi dưới tấm mạng che nhếch lên một đường cong, phảng phất như khổ, tựa hồ như đau, lại giống như bất đắc dĩ cam phận. Tay áo đỏ phất qua khay long văn, nàng nhấc chén rượu đầu tiên lên, quốc sư đứng sau lưng cao giọng hô: “Tế trời!”

Nàng giơ chén rượu lên cao, nhìn trời mà trút trọn, thanh sắc nàng trầm ổn, cũng mang theo khí phách hảo sảng của bậc nam tử, nói: “Từ biệt với nước.”

“Tế đất!”

“Từ biệt với dân.”

“Tế Tổ!”

“Từ biệt cùng nhà.”

Nghi thức hoàn thành, Vĩnh Minh công chúa của Đại Tề ngồi lên kiệu hoa gả đến nơi Việt quốc ở phương Nam xa xôi, từ nay Khuynh Thế công chúa của Đại Tề sẽ khó mà quay về Đại Tề được nữa.

Tỳ nữ bên cạnh muốn đỡ nàng, Khuynh Thế lại phất tay áo lên, bảo tỳ nữ lui qua một bên, nàng gỡ chiếc mũ Phượng tơ vàng trên đầu ra, tiện tay quăng xuống, ném thẳng đến trước mặt Vân Thịnh. Vân Thịnh hoảng hốt, chợt ngẩng đầu lên, lại thấy Khuynh Thế rút ra một lưỡi dao mảnh như trâm cài, đó là vật hắn đã mài tặng nàng khi Khuynh Thế cập kê lúc mười lăm tuổi, để nàng có thể tự cứu mình lúc gặp nguy hiểm, cho tới giờ, nàng vẫn coi như bảo bối mà cất giữ, không ngờ tới lần đầu tiên dùng lại vào tình cảnh như thế này....

Vân Thịnh cho là nàng định làm chuyện dại dột, sợ hãi đến mức mật gan tê dại, còn chưa đến gần, đã thấy Khuynh Thế túm lấy mái tóc dài đang buông xõa, dùng lưỡi dao mảnh cắt phăng mái tóc dài như thác, theo tay nàng vung lên, những sợi tóc đen nhánh như tơ bay múa đầy trời.

Bách quan kinh hãi, Hoàng Đế đang xem lễ một bên cũng đứng dậy, nô tài thị vệ trên Thiên đài quỳ sụp xuống đất, chỉ có Vân Thịnh ngẩn ngơ đứng đó, ánh mắt si ngốc nhìn đăm đăm vào mắt Khuynh Thế, không sao thoát ra nổi, hắn nghe thấy giọng nói hơi yếu ớt của nàng vang lên: “Tế Khuynh Thế công chúa, từ biệt... cùng chàng.”

Câu nói ấy như gông xiềng, khóa chặt Vân Thịnh một đời một kiếp.

Khuynh Thế quyết tuyệt xoay người, đối mặt với Hoàng đế, cúi đầu mà lạy: “Khuynh Thế lần này đi rồi sẽ không trở lại, nguyện lấy tóc thay người để lại Đại Tề! Chúc xã tắc trường tồn, nguyện cho nước ta được, trường an!” Ba cái dập đầu, phảng phất khiến cho ba ngàn dặm quốc thổ Đại Tề như rung động tiếc nuối.

Bách quan im lặng, Quốc quân yên lặng.

Khuynh Thế đứng dậy, thẳng lưng, ánh mắt không còn do dự, quyết tuyệt đi về phía kiệu hoa dưới đài Kỳ Thiên. Không có nửa phần lưu luyến.

Giá y vì quỳ lễ đã dính đầy bụi bặm, mái tóc nàng xõa tung, trên vầng trán còn rịn tơ máu, nhưng một Khuynh Thế như vậy, trong mắt Vân Thịnh mới thực sự khuynh thế khuynh quốc. Cõi đời này sẽ không có một người con gái nào như nàng nữa, không bao giờ có...

 

Chương thứ nhất


Đêm, phủ Hộ quốc tướng quân. Trong lúc các tân khách đang ăn uống linh đình, người vũ nữ mặc áo đỏ bắt đầu linh hoạt nhảy múa.

Không ai chú ý đến, khoảnh khắc người đang ngồi trên ghế chủ vị kia nhìn thấy vũ nữ này, cả người đã cứng đờ.

Người vũ nữ biết hôm nay là đại thọ năm mươi tuổi của Hộ quốc Đại tướng quân, một dịp như vậy, nàng không thể bước sai... Một bước đạp xuống, thân thể bỗng nghiêng ngả, thoáng cái nàng đã ngã trên mặt đất, những thanh âm hỗn loạn bên tai chợt im bặt.

“Đỡ nàng dậy.” Sau khi giọng nam dày dặn mang theo chút tang thương dứt lời, lập tức có hai người đỡ nàng dậy, nàng ngước lên nhìn, người nói chuyện hẳn là Đại tướng quân Vân Thịnh, dù đã đến cái tuổi lõi đời nhưng mặt mũi của Hộ quốc tướng quân vẫn không lộ ra vẻ già yếu, sự tang thương lắng đọng qua năm tháng trong con ngươi lại càng khiến người ta chấn động, ông ta hỏi, “Ngươi tên là gì?”

“Nô tỳ... Khanh Thời.”

Vân Thịnh ngẩn ra, trong miệng nhẩm đi nhẩm lại cái tên của người vũ nữ, một lúc lâu sau ông ta bỗng mở miệng, “Có đồng ý vào phủ Hộ quốc Tướng quân của ta không?”

Xung quanh chợt yên tĩnh, toàn bộ tân khách đều lấy làm lạ mà quan sát người vũ nữ kia, chỉ vì Hộ quốc tướng quân chưa từng cưới thê nạp thiếp, yêu cầu như thế này đúng là lần đầu tiên. Trái tim Khanh Thời chợt lạnh lẽo, nhận mệnh quỳ xuống đất dập đầu, ánh mắt ảm đạm: “Tạ tướng quân.”

Sau khi gột rửa, đám nô bộc để nàng mặc một bộ sa mỏng, đưa vào phòng của tướng quân. Không biết chờ bao lâu, bữa tiệc bên ngoài cuối cùng cũng kết thúc, hai tay Khanh Thời siết chặt thành quyền, thân thể đã lạnh đến phát run.

Cửa phòng được đẩy ra, Vân Thịnh cất bước đi vào, mới vừa bước vào đến giường, nhìn thấy Khanh Thời đang không ngừng run rẩy, ông ta ngẩn ra, sau đó lắc đầu bật cười: “Cái đám nô tài tự chủ trương này!” Ông ta quay ra cửa cất giọng gọi, “Người đâu, mang chiếc áo đỏ kia của nàng đến đây.”

Vân Thịnh ngồi ngoài bình phong chờ Khanh Thời thay quần áo, ánh nến bên ngoài phòng chiếu hắt bóng hình cao lớn của ông ta lên tấm bình phong, trong lòng Khanh Thời tràn ngập nghi hoặc, từ ngoài nàng đã được nghe nói về Vân Thịnh như một truyền kỳ, từ một thị vệ lên đến Hộ quốc tướng quân, cả đời ông ta vẻ vang, trải qua ba triều đế vương mà không suy bại, ngược lại với công danh của ông ta chính là gia đình, không có con nối dõi, không có thê tử, ông ta dường như định sẽ sống cô độc như vậy cả quãng đời còn lại này, mà hôm nay, tại sao lại nhìn trúng nàng.

Khanh Thời mặc xong áo, chậm rãi bước ra, ánh mắt của Vân Thịnh lưu luyến trên người nàng một lát, ông ta gật đầu: “Được rồi, ngươi cứ đứng yên đó.” Nói xong, ông ta vòng qua bàn đọc sách, nhấc bút lên, chấm mực, đầu bút chần chừ trên giấy hồi lâu, cho đến khi một giọt mực nhỏ lên tờ giấy Tuyên Thành, vang lên một tiếng tách, giống như đang gọi ông ta hồi hồn lại, Vân Thịnh lại nhìn Khanh Thời một lúc, mới đưa một nét bút trên giấy, có điều cả nửa ngày vẫn không thấy nét tiếp theo.

Ông ta hơi nhíu mày, thần sắc có chút ngơ ngẩn, mà trong ánh mắt, vẻ đau đớn lại càng khó che lấp.

Vai, thắt lưng, làn váy, Vân Thịnh khó khăn phác ra hình thái của cô gái, nhưng dù hắn đã ngẩng đầu nhìn Khanh Thời một cái, rồi lại cúi đầu nhìn bức tranh, vẫn không tài nào vẽ được khuôn mặt, rốt cuộc là trông như thế nào? Bóng hình trong trí nhớ mơ hồ đến vậy, hắn nhắm mắt lại cẩn thận hồi tưởng, lại càng không thấy rõ, nàng rốt cuộc trông như thế nào đây...

Gác bút xuống, Vân Thịnh sững sờ, nhìn thân hình cô gái trên tờ giấy Tuyên Thành, trong cặp mắt đen lộ ra ba phần bất đắc dĩ, bảy phần bất lực.

Tại sao.... lại không nhớ nổi thế này?

Chương thứ hai


Hắn chìm vào trong cơn mơ, đường cong của bóng hình người con gái mặc áo đỏ phác ra khi nhảy múa dường như đã lồng vào hình ảnh màu áo cưới đỏ tươi năm đó, hắn nhìn thấy trong sân hoa lê lả tả tuôn rơi như tuyết, tỳ nữ hầu hạ nàng khoác lên người chiếc áo cưới phức tạp... Đây là lần chỉnh lại giá y cuối cùng, điểm trang cho nàng thực hoàn mỹ, chỉ để mang nàng gả cho một Quốc quân xa lạ ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp.

Cửa sổ không khép, ánh mắt Khuynh Thế lướt qua gương đồng, rơi vào bóng lưng của người đàn ông đang đứng ngoài sân. Chẳng quan tâm tỳ nữ phía sau đang chỉnh sửa cái gì, nàng đứng dậy, đám tỳ nữ cả kinh: “Công chúa?”

“Lui ra hết cả đi.” Nàng nhàn nhạt ra lệnh, đám tỳ nữ dù không hiểu gì nhưng cũng không dám làm trái mệnh lệnh của nàng. Khi tỳ nữ đi ngang qua người đàn ông kia đã làm kinh động đến hắn, quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua khoảnh sân chạm phải tầm mắt của nàng. Hoa lê bay xào xạc, gió nhẹ nhàng phất qua làn tóc chưa vấn lên của Khuynh Thế, nàng chậm rãi bước ra khỏi phòng, đứng trong sân, gọi: “Vân Thịnh.”

Người đàn ông đứng ngoài bước vào trong, quỳ một chân trên đất: “Có ty chức.”

“Năm Minh quang thứ mười, phụ hoàng muốn phong ngươi làm trưởng Cấm vệ quân, sao ngươi không đi?” Khuynh Thế đột nhiên lại hỏi vậy khiến cho Vân Thịnh ngẩn ra, hắn còn chưa trả lời, Khuynh Thế đã hỏi tiếp: “Năm Quang Bảo vừa rồi, Phiêu Kỵ tướng quân muốn thu ngươi làm tướng, vì sao ngươi cự tuyệt?”

Vì sao ư... Vân Thịnh cười khổ trong lòng, còn có thể vì sao nữa đây. Hắn im lặng cúi đầu, đợi nửa câu sau của Khuynh Thế.

Sau khoảng lặng, Khuynh Thế không e dè nói thẳng: “Ngươi thích ta sao.”

Phần tình cảm này vẫn ẩn sâu trong lòng, hắn chưa bao giờ nói ra, cũng không dám nhìn thẳng vào, đột nhiên nghe thấy Khuynh Thế vạch trần thứ cảm xúc hèn mọn này của mình, Vân Thịnh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn nàng, cũng quên hết cả lễ nghĩa tôn ti.

Khuynh Thế cúi đầu nhìn hắn, sau đó lại ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cặp mắt đen của hắn, giống như hồi còn bé, nàng và hắn cùng nhau trốn trong bụi cỏ bắt dế, mặt cả hai đều bẩn, vừa ngẩng đầu lên đã có thể chạm vào trán của đối phương, sau đó nhìn người kia cười ngây ngốc, bọn họ rõ ràng đã từng thân thiết như vậy.

“Ngươi thích ta đúng không.” Nếu câu nói khi nãy còn có chút nghi vấn, thì lần này chính là khẳng định, Khuynh Thế nhìn chằm chằm hắn, chờ đợi hắn gật đầu thừa nhận.

Sau khi ánh mắt lưu luyến một hồi lâu, Vân Thịnh cuối cùng lại cúi thấp đầu xuống: “Công chúa, ngày mai người sẽ... gả đi xa. Xin hãy nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Không chạm tới được ánh mắt của hắn, nói không hụt hẫng là giả, ánh mắt của Khuynh Thế cũng rơi xuống mặt đất, nhìn bàn tay có chút thô ráp do luyện võ từ nhỏ của hắn, chính đôi tay này vẫn luôn che chở cho nàng, đi theo nàng, chưa bao giờ rời xa: “Ta chỉ hỏi một lần thôi.” Khuynh Thế hoang mang mở miệng, “Nếu như ta muốn đi, ngươi nguyện ý đưa ta đi chứ?”

Nàng bỏ lại thân phận công chúa Đại Tề, bỏ lại trách nhiệm, bỏ lại quân vương con dân, vừa ôm sự trông chờ lại đáng thương mong ngóng, gần như không còn tôn nghiêm mà hỏi hắn ------

Nguyện ý đưa nàng đi không?

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Khuynh Thế, không tài nào tin được nàng có thể hỏi như vậy. Nhưng nhìn trên mặt nàng không có nửa phần đùa giỡn, Vân Thịnh siết chặt nắm đấm, hai gối bỗng quỳ phục xuống đất, cúi đầu mà lạy, giọng nói khó nén khỏi khản đặc: “Ty chức... không thể.”

Không phải là không muốn, không phải là không nguyện, chẳng qua là không thể. Vân Thịnh... hắn lúc nào cũng sống thành thực như vậy.

Khuynh Thế nhàn nhạt nhếch khóe miệng lên, ở góc độ mà Vân Thịnh không nhìn thấy được, mắt hạnh rốt cuộc cũng phiếm ướt, tuyệt vọng vô ngần, nhưng cũng hoàn toàn trong dự liệu: “Ta biết rồi, ta biết rồi... Nhưng mà, ta vẫn thích ngươi.”

Nàng trở về phòng, ngồi trước cửa sổ, lẳng lặng sắp những món trang sức đeo tay lẫn trong đồ trang điểm, cửa sổ vẫn không khép, Vân Thịnh vẫn đứng canh bên ngoài, vẫn là góc độ ấy, Khuynh Thế chỉ liếc một cái đã có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, nàng gọi: “Vân Thịnh.” Nam tử quay đầu lại, Khuynh Thế rũ mắt nhìn những thứ trong tay mình, trong cái nhìn của Vân Thịnh, nàng giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hoa lê trong sân bay tan tác, giống như chiếc trâm cài của Vương mẫu*, đã vạch ra một khoảng cách không thể vượt qua

giữa hai người,“Ngày mai ngươi không cần theo ta xuất kinh nữa.”

Vân Thịnh cả kinh, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng trong chớp mắt.

“Sau khi ta rời khỏi kinh thành, ngươi sẽ không còn là thị vệ của ta nữa.”

Nói cách khác, nàng... không cần hắn nữa sao. Cũng không muốn gặp lại nhau nữa sao....

Nắm đấm siết chặt, Vân Thịnh gật đầu, thấp giọng đáp lại.

* Để ngăn cách Ngưu Lang và Chức Nữ, Vương mẫu đã ném chiếc trâm cài của mình xuống trước mặt Ngưu Lang, chiếc trâm hóa thành một dòng sông ngăn trở Ngưu Lang gặp Chức Nữ, sau này dòng sông ấy được biết đến như là dải Ngân Hà

 

 

Comments

  1. nàng thực quyết tâm làm 1 bộ SE hành hạ chúng độc giả sao =='

    ReplyDelete
  2. Sao biết hay vậy :-D tâm nguyện ấp ủ bao ngày của ta đó ~

    ReplyDelete
  3. thì nàng có che giấu tâm nguyện bao giờ đâu, thỉnh thoảng cũng gào thét đòi làm 1 bộ SE mà, với lại lúc đọc Đẻ mướn nàng nói đã chuẩn bị 1 bộ SE chiêu đãi mọi người =))

    ReplyDelete
  4. Ờ thì... hà hà. Mà truyện này vẫn "nhẹ" lắm

    ReplyDelete
  5. Bắt đầu từ nhẹ xong tăng dần nàng nhé :D

    ReplyDelete
  6. Nguoc vua thoi em nhe, nguoc nhieu qua .. dau tim lam ! Thanks em nhieu!

    ReplyDelete
  7. Mới bước vào đầu truyện đã nặng trĩu rồi :-<
    Cảm ơn bạn nhé !!!

    ReplyDelete
  8. Em cũng không biết thế nào là vừa nữa chị ạ ^^"

    ReplyDelete
  9. Nàng còn thích tăng dần nữa hả =))))

    ReplyDelete
  10. ngược ngược nhiều nhiều nhak bạn!!!!!!! cố lên! * mặt cực kì nghiêm túc*

    ReplyDelete
  11. ui ui, lặn lội trong nhà nường bấy lâu mới bắt đc cái SE đầu tiên nha, ta cuồng ngược, cuồng SE lắm, nhưng mà chữ hơi bị nhỏ và nghiêng rất khó đọc cung chủ ơi! huhu
    p/s: ủa, chưa đổi ava à, ta thấy nường mới giới thiệu một đại tác chân dung mới bên fb mừa?

    ReplyDelete
  12. há há, sao không, thao tác nhanh quá, thôi ta nhảy hố đêy

    ReplyDelete

Post a Comment