[Truyện ngắn] Khuynh Thế - Kết thúc

Khuynh Thế


Cửu Lộ Phi Hương


Edit by Linhmaroon


2012120192943631_812_o


Chương thứ sáu


Chiều nay Vân Thịnh mơ thấy Khuynh Thế hồi nàng còn rất nhỏ, khi đó nàng vẫn còn là một cô bé con, trông như một quả cầu thịt, năm đó, nhà hắn sa sút, bị bán vào phủ Công chúa làm nô tài, lần đầu tiên hắn gặp Khuynh Thế là vào một buổi tối, công chúa nhỏ len lén chạy đến bên bờ hồ bắt đom đóm, nàng chụp cả nửa ngày mà vẫn không bắt được, hắn mới giơ tay bắt một nắm cho nàng, cô gái bé nhỏ mặt tròn mắt to sợ hãi reo lên nhìn hắn, cái miệng mũm mĩm phát ra những tiếng “Ồ à”.

“Đại ca ca thật lợi hại.”

Nhà hắn trước kia cũng có chút của cái, khi ấy cũng không cảm thấy mình có chỗ nào không bằng người khác, hắn nói: “Bay đầy trời ấy mà, dễ bắt lắm.”

Công chúa cầu thịt giữ mấy chú đom đóm, ấm ức nói thầm: “Khuynh Thế không bắt được.”

Trái tim mềm nhũn, hắn sờ sờ đầu công chúa: “Ta giúp muội.”

Cầm một đống đom đóm, Khuynh Thế mừng rỡ cười không ngớt, sau này Vân Thịnh lại nghĩ phải chăng bắt đầu từ lúc ấy, hắn đã không có sức chống cự gì với nụ cười đó rồi.

Sau đó lại có nô tài phục vụ Khuynh Thế tìm tới, chưa nói gì đã mắng Vân Thịnh té tát, hắn tuổi còn nhỏ, giận đến đỏ bừng cả mặt, Khuynh Thế lao tới cắn người kia một cái, rồi lại loạng choạng chạy tới ôm lấy cánh tay của hắn, nói: “Ngươi mắng ta đi! Khuynh Thế sai thì ngươi mắng ta đi! Không được phép bắt nạt đại ca ca!”

Vậy là sau này, hắn thành thị vệ được công chúa bổ nhiệm, Khuynh Thế đối xử với hắn trước sau vẫn khác hẳn với kẻ khác, hắn cũng dốc lòng hồi báo lại phần khác biệt này, nhưng mà, cho dù hắn có hồi báo thế nào, cuối cùng hắn vẫn cứ nợ nàng, hơn nữa, dù thế nào cũng không thể đền bù nổi.

Sáng sớm, Khanh Thời lại nấu cháo cho hắn, hắn lẳng lặng húp sạch.

Hắn muốn dùng tất cả những gì mình có để lấp đầy những khoảng trống kia, mặc dù, thứ hắn có thể bù đắp, bất quá chỉ có một tia dính dấp đến Khuynh Thế, đối với hắn mà nói, cũng là có còn hơn không.

Xuân đi thu tới, Hộ quốc tướng quân bệnh nặng, không dậy nổi giường.

Hoàng đế lo lắng phái Ngự y trong cung đến xem mấy lần, đều phán giống nhau, khí hư thể nhược, mọi người đều nói Hộ quốc tướng quân Vân Thịnh thực sự sắp đến điểm cuối của thọ mệnh rồi. Bản thân Vân Thịnh lại chẳng cảm thấy có gì không ổn, thời gian ngủ của hắn mỗi ngày càng nhiều, mơ thấy Khuynh Thế cũng được nhiều hơn. Cho dù chỉ là những hồi ức đau đớn kia, nhưng đối với Vân Thịnh sau khi tỉnh lại đầu óc trống rỗng mà nói, tất cả những điều đó đều là hạnh phúc.

Khanh Thời ngày ngày phục vụ bên giường ông ta, một ngày hoa quế ngát hương, Vân Thịnh đang ngủ say dường như lại gặp phải ác mộng gì đó, ông ta nghiêng người, trong miệng thầm thì nói mơ, Khanh Thời ghé lại nghe, mơ hồ nghe thấy ông ta đang gọi tên nàng: “Khanh Thời Khanh Thời...*” Dường như muốn mang hai chữ này khắc vào xương tủy, ngay cả chết cũng không thể quên.

* Đoạn này Vân Thịnh gọi Khuynh Thế, nhưng vì nói mơ không rõ nên Khanh Thời đã nghe nhầm vì hai từ này phát âm khá giống.

Khanh Thời giật mình, trong lúc lơ đãng nhìn thấy dưới gối đầu của Vân Thịnh có một chiếc hộp gỗ dẹt, ông ta không hề ngủ cùng giường với nàng, Khanh Thời cũng chưa bao giờ phát hiện ra vật này. Trái tim nàng căng thẳng, cuối cùng tò mò rút chiếc hộp gỗ kia ra.

Mặt ngoài của chiếc hộp bóng loáng, giống như đã được người ta vuốt ve cả ngàn lần, mở chiếc khóa nhỏ ra, bên trong lót lụa đỏ, mà trên đó, cũng chỉ có mấy chục sợi tóc dài, được người ta trân trọng cuộn thành lọn, dùng dây đỏ thắt lại.

Khanh Thời không kìm được vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc dài ấy, giống như đã qua rất nhiều năm rồi, lọn tóc đen này đã có chút xơ xác, nhưng Khanh Thời có thể tưởng tượng ra được, những sợi tóc này khi xưa hẳn phải vô cùng đẹp đẽ.

Chương thứ bảy


“Khụ.” Vân Thịnh ho khan một tiếng từ từ tỉnh lại, nhưng khi nhìn thấy chiếc hộp gỗ trong tay Khanh Thời, vẻ mặt ông ta biến đổi, ánh mắt lập tức trở nên cô quạnh: “Đưa đây.” Giọng nói ông ta yếu ớt mà khản đặc, nhưng sát khí ẩn chứa trong đó lại khiến cho Khanh Thời cả kinh, hộp gỗ rớt xuống giường. Những sợi tóc đen được buộc thành lọn rơi ra ngoài.

Vân Thịnh ngồi dậy, cất lọn tóc vào, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Khanh Thời: “Có thứ ngươi tốt nhất đừng có đụng vào.” Nói xong, ông ta không kìm được ho khan vài tiếng, “Hầm cháo cũng được, tư thông Việt quốc, trộm mang bản đồ bố trí phủ Tướng quân ra ngoài cũng được, ta đều có thể mặc ngươi, nhưng chớ động đến ranh giới cuối cùng của ta.”

Khanh Thời cả kinh: “Ngươi....”

“Đi ra ngoài đi.”

Ông ta biết, Khanh Thời bỗng chốc thấy kinh hãi không ngớt, người này biết hết tất cả, nhưng ông ta chưa hề nói một tiếng, thậm chí còn không hề có một câu chỉ trích với nàng, tại sao... Chỉ là để thể hiện sự sủng ái của ông ta thôi ư? Hoặc nên nói là, để ông ta thể hiện sự hoài niệm khắc cốt ghi tâm với một người con gái khác?

Khanh Thời đi rồi, Vân Thịnh mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cái danh một tướng công thành của hắn, là nhờ dẫm lên xương khô của Việt quốc mà thành, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ nghĩ đến nghiệp chướng nặng nề của kiếp này, nhưng hắn sao có thể không hận người Việt quốc. Nhớ tới cảnh mộng khi nãy, chân mày Vân Thịnh nhíu chặt.

Năm ấy rét đậm, hắn đánh vào đô thành Việt quốc, lĩnh binh tiến vào hoàng cung, giúp Hoàng đế Việt quốc lấy lại Hoàng vị, song khi hắn nói muốn mang thi thể của công chúa Khuynh Thế trở về, lại không có kẻ nào dám đáp lời. Hỏi xuống, hắn mới biết được, đám người Việt quốc kia đã mang Khuynh Thế đi hóa thành tro bụi, rắc lên ngọn núi hoang ở ngoại ô Hoàng thành.

Vân Thịnh run bần bật, tưởng chừng như đứng không vững: “Nơi nào?”

Một người đã trải qua bạo loạn trong cung dẫn hắn đi, ngọn núi hoang ở ngoại ô chỉ còn lại một đám cỏ dại, không có cây cối sinh trưởng: “Các ngươi... ngay cả một nơi để che nắng cũng không chịu tìm cho Khuynh Thế.” Vân Thịnh nghiến răng nghiến lợi, giống như đã căm hận người Việt quốc đến tận xương tủy, song cung nhân vẫn đi theo phía sau hắn lại nói, “Đây là do nương nương tự mình chọn.”

Vân Thịnh ngây ra, cung nhân nói: “Khi nương nương bị trọng thương, đã dặn dò chúng ta, sau này nếu người có bỏ mình, thì hãy thiêu người, sau đó rắc tro ở chỗ này. Người nói, gió ở nơi đây có thể đưa người về nhà.”

Gió núi gào thét, luồn qua tóc mai của hắn, Vân Thịnh phóng tầm mắt nhìn, sợi tóc tung bay, phất phơ chỉ về hướng Đại Tề, lục phủ ngũ tạng giống như bị trộn thành một đống, khiến cho hắn đau đến không thiết sống, ôm lấy trái tim, nơi cổ họng bắt đầu dâng lên vị tanh của máu.

Nàng muốn về nhà, nàng vẫn muốn về nhà. Hắn không thực hiện được lời hứa sẽ che chở cho nàng, cũng không được nhìn mặt nàng lần cuối, ngay cả đưa hài cốt của nàng về nhà cũng không tài nào làm được... hắn... đúng là vô dụng đến cùng cực.

“Vân Thịnh, nếu như ta muốn đi, ngươi nguyện ý đưa ta đi chứ?”

Câu hỏi trước kia chợt nhảy ra từ nơi sâu thẳm trong tâm trí, khiến hắn sững sờ, nếu có thêm một cơ hội nữa, dù hắn có phải đánh đổi tất cả cũng sẽ đưa nàng đi, song hối hận cũng vô dụng, có tiếc nuối mấy cũng không thể nào bù đắp...

....

Khanh Thời không hầm cháo cho Vân Thịnh nữa, Vân Thịnh cũng không hỏi tới, chỉ tiết lộ cho Hoàng đế chút tin tức. Đây là đất nước của Khuynh Thế, là nhà của Khuynh Thế, cho dù hắn có làm gì cũng không thể để quốc gia này phải gánh chịu hậu quả.

Nhưng mặc dù không ăn cháo nữa, thân thể của Vân Thịnh vẫn ngày càng yếu đi, thời gian hắn ngủ ngày càng dài, giấc mộng cũng ngày càng kỳ quái, có đôi khi là trong ký ức, có đôi khi lại ngoài trí nhớ, hiện thực và mộng cảnh, hắn cũng không thể phân biệt rõ ràng được nữa.

Chương thứ tám


Kẻ đứng đầu đám quân phản loạn điểm tội Hoàng đế Việt quốc, thêm vào đó liệt ra đủ sai trái của Đại Tề, bọn chúng mang Khuynh Thế treo trên giá hành hình, khiến cho vẻ chật vật của nàng bày ra trước mặt mọi người, bọn chúng muốn nói cho dân chúng, một người cao quý như công chúa Tề Quốc, Hoàng hậu Việt quốc cũng có thể bị bọn chúng giẫm dưới chân.

Khuynh Thế chỉ giương cặp mắt thất thần nhìn về phương xa, giống như một con rối không có linh hồn, chỉ có ánh mắt nàng vẫn dính chặt về một phương, ánh mắt như xuyên qua đám người đông đúc, xuyên qua bức tường cao dầy, bay tới kinh thành Đại Tề cách xa ngàn dặm, nơi đó có phố lớn ngõ nhỏ thân quen của nàng, có phủ Công chúa, có Vân Thịnh đứng bên ngoài viện và cả vườn hoa lê.

Có một chàng trai sẽ dùng ánh mắt dịu dàng nhất để nhìn vào mắt nàng. Nàng băng qua trăm núi ngàn sông, chỉ để dừng lại bên cạnh hắn.

Bọn họ đánh nàng, quất nàng, như lời bọn họ nói, bọn họ đang đánh Đại Tề, đang quất roi là thể diện của hoàng thất nước Việt, nhưng Vân Thịnh biết, Khuynh Thế thích nhất là bắt đom đóm giữa đêm hè, quý trọng nhất là chiếc trâm cài xấu xí mà hắn đã tặng, mà câu nàng vẫn hay nói nhất là...

“Vân Thịnh.”

Nàng cũng chỉ là một cô gái mà thôi.

Dưới giá hành hình, dân chúng cao giọng hoan hô, người trên giá chỉ nhìn về phía xa xăm mơ hồ đó, cho đến khi nàng không còn ngẩng đầu lên, cũng không thốt lên lời được nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nàng bật ra một tiếng thở dài cuối cùng: “Vân Thịnh...”

Hắn nói, hắn sẽ luôn che chở cho nàng.

Nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn không chờ được.

Bị quất roi mà chết...

Ác mộng bừng tỉnh, Vân Thịnh đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn ôm lấy trái tim đang co thắt, đau đến cuộn mình, dù có bị thương nặng hơn trên chiến trường cũng chưa từng mềm yếu, nhưng cặp mắt Vân Thịnh lúc này lại mơ hồ vẩn đục. Khuynh Thế ơi Khuynh Thế, nàng thực sự đã khiến hắn phải khuynh tẫn nhất sinh nhất thế.

Nằm thao thức trên chiếc giường hẹp cả đêm, sáng hôm sau tinh thần của hắn lại tốt vô cùng, hắn nói muốn đến đài Kỳ Thiên một chút. Không ai dám cản hắn, nguyên lão tam triều, Hộ quốc đại tướng quân, hắn dạo bước như tản bộ lên đài Kỳ Thiên. Đây là nơi trước kia hắn luôn cho là thần thánh đến mức không thể xâm phạm.

Hắn đứng giữa đài Kỳ Thiên, nhìn lên trời cao, trước kia khi làm lễ tế Khuynh Thế cũng đã đứng ở chỗ này, không phải nàng cũng đã nhìn thấy khoảng trời này, tâm trạng của nàng có giống hắn lúc này không. Đau đớn và vô lực, yêu mà tiếc nuối.

Hắn cúi người chậm rãi nhìn quanh đài Kỳ Thiên một vòng, sau đó cúi đầu quỳ xuống, dập đầu ba cái: “Chúc xã tắc trường tồn, nguyện cho nước ta được, trường an.” Giọng hắn suy yếu khàn khàn, trán kề sát đất, một lúc lâu vẫn không đứng dậy nổi.

Gió nhẹ nhàng phất qua đài Kỳ Thiên, thân thể run rẩy của Vân Thịnh chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn quanh bốn phía, một khoảng trống rỗng. Vân Thịnh cười cười, cảm thấy hôm nay mình đúng là có chút già đến hồ đồ rồi, cứ như thể làm vậy là có thể gọi được linh hồn Khuynh Thế quay về vậy.

Hắn lắc đầu, đi xuống đài Kỳ Thiên, trên đường đi qua vị trí năm đó hắn đã đứng khi còn làm thị vệ, hắn dừng bước, sau lưng gió mát thổi nhẹ, hắn lơ đãng quay đầu nhìn, phảng phất như ánh mặt trời đã đặt nhầm chỗ, hắn nhìn thấy ngợp trời hoa lê tuôn rơi, Khuynh Thế áo đỏ váy dài ấy đứng giữa Kỳ Thiên đài, ánh mắt mang theo ba phần khiêu khích, ba phần thê lương, mà nhiều hơn cả là tình ý, đang nhìn hắn không rời.

Thời gian phảng phất như đã xoay chuyển lại hàng chục năm, vẫn là lễ tế thiên năm đó, quân vương và bách quan đều đang xem lễ ở đây.

Con ngươi hắn khẽ co lại, mặc trên người bộ giáp cũ kỹ của phủ Công chúa, hắn chậm rãi tiến lên, vươn tay, quên hết tất thảy: “Khuynh Thế, ta đưa nàng đi.”

“Chúng ta... về nhà thôi.”

Ánh mắt lạnh lùng của công chúa trong khoảnh khắc ấy bỗng trở nên mềm mại, khóe miệng nàng nhướn lên, mi mắt cong cong: “Ừ.”

Cuối truyện


Hộ quốc tướng quân Vân Thịnh đã chết.

Khanh Thời rút chiếc hộp gỗ ở đầu giường Vân Thịnh ra, tỉ mỉ quan sát mới thấy trên rìa nắp hộp có khắc tên của một người, nàng thầm thì ra tiếng, sau đó chợt hiểu ra. Lẳng lặng đóng chiếc hộp gỗ lại, nàng xoay người ra cửa, ném chiếc hộp đó vào trong chậu than khổng lồ trong đình viện.

Những thứ trong đó là đốt cho Vân Thịnh.

Sau khi công chúa Khuynh Thế của Đại Tề qua đời ở Việt quốc, có một người đàn ông cũng chẳng còn sống. Hắn đã dùng cả cuộc đời mình để tế nàng.

- Kết thúc -


*** Nếu tình yêu của hai người không chỉ là nuối tiếc, nếu tình yêu của họ được trọn vẹn thì chưa chắc nó đã đẹp như thế. Khuynh Thế đáng thương, nhưng cũng đáng ngưỡng mộ, vì đã có một người đàn ông yêu nàng như vậy, dù tình yêu ấy không đủ để hắn vượt qua rào cản về thân phận và nỗi tự ti trong lòng, không đủ để hắn có thể dõng dạc nói lời yêu nàng, hoặc là hắn đã chôn nó quá sâu, sâu như độ dài của năm tháng, không bao giờ có thể phai nhòa. Vân Thịnh có thể quên giọng nói của nàng, có thể quên gương mặt của nàng, nhưng hắn chưa từng ngơi gọi tên nàng mỗi đêm, chưa từng ngớt suy nghĩ về nàng, đắm chìm trong những ký ức trộn lẫn giữa tươi đẹp và đau thương ấy, tìm kiếm bóng dáng nàng ở tất cả mọi thứ xung quanh.

Một câu chuyện khiến mình phải chắt lọc từ ngữ khá nhiều để lột tả, mà vẫn cảm thấy chưa đủ, chưa hoàn mỹ. Thương cho Khuynh Thế tha phương cô đơn, chết nơi đất khách quê người mà lòng vẫn còn hướng về Đại Tề, đến tận giây cuối cùng vẫn còn đau đáu ôm bóng hình của người con trai ấy. Thương cho Vân Thịnh yêu nàng một đời, lại chỉ bởi vì không đủ dũng khí để yêu nàng mà nuối tiếc trọn kiếp, chuốc mình bằng những cơn mộng say, chống chọi với thời gian, tuổi già để tìm lại hình bóng của nàng, thậm chí mù quáng để mặc mình bị đầu độc, chỉ vì người đó giống nàng, chỉ để được gặp nàng trong mơ nhiều hơn một chút.

Nếu đã yêu sâu đậm như vậy, tại sao còn để bản thân mình phải nuối tiếc?

Một câu chuyện đã định sẵn sẽ có một kết thúc buồn ngay từ mở đầu. Nhưng mà cái buồn ấy thật là đẹp, sau khi đọc xong, đọng lại trong lòng mình là cảnh một trời hoa lê bay phấp phới, Vân Thịnh nắm tay Khuynh Thế, đưa nàng về nhà. Dù chậm trễ, dù chỉ là trong mộng ảo, nhưng tình yêu của nàng dành cho hắn, tình yêu của hắn dành cho nàng, vẫn luôn ở đó, chưa từng thay đổi, chỉ có điều nó quá muộn màng.

Vậy nên, khi yêu, xin đừng bao giờ để người ta yêu phải chờ đợi... ***

Comments

  1. sad rồi, hừ hừ

    ReplyDelete
  2. Mình thấy tình yêu của họ rất đẹp. Họ yêu nhau nhưng họ không ích kỷ chỉ nghĩ cho mình. Mà tình dở dang bao giờ cũng là đẹp nhất. Chắc gì khi đến được với nhau tình yêu của họ đã sâu sắc, hay nó sẽ nhạt dần, hay chỉ là những thứ na ná như tình yêu. Xa cách nhau nhưng tình yêu của Vân Thịch vẫn rất trọn vẹn dù rằng nó nhuốm màu tang thương, hối hận... Trọn một đời để tế cho tình yêu. Những câu chuyện SE bao giờ cũng rất đẹp.
    Nhưng mà mình cũng thực sự rất sợ khi đọc SE, trót dại đọc phần 1 rồi nên cố gắng đọc nốt. Không phụ kì vọng của mình. Truyện hay. Cảm ơn bạn đã mang đến câu chuyện mượt mà xúc tích như vậy *huhu* uống nước để bổ sung chỗ nước đã mất khi đọc truyện nào *huhu*

    ReplyDelete
  3. Vừa đọc vừa khóc, buồn ơi là buồn.

    ReplyDelete
  4. Đọc xong vẫn thấy nghèn nghẹn ở cổ, có những điều là tiếc nuối day dứt cả đời, chỉ có chết đi linh hồn mới được thanh thản

    ReplyDelete
  5. Đọc mấy chương đầu mình thấy bình thường, mà đến chương cuối thì đúng là không cầm được nước mắt TT_TT

    ReplyDelete
  6. Vua doc vua nghen ! Thanks em nhieu !

    ReplyDelete
  7. suýt khóc nhưng cảm động,nhưng trên đời còn ai như thế không,tình yêu bio nó mờ ảo quá,mình ko dám tin vào bất cứ điều j

    ReplyDelete
  8. Cảm ơn bạn rất nhiều.Truyện này rất hay.Sống trên đời ngoài tình còn có nghĩa, ngoài nghĩa còn có trách nhiệm; một người lý trí sẽ o thể từ bỏ trách nhiệm của bản thân để chạy theo hạnh phúc cá nhân của mình.Tuy có nuối tiết,có đau thương nhưng họ đã hành động đúng với thân phận, với lễ nghi và trách nhiệm của mình và quan trọng hơn là dù xa cách vẫn giữ trọn trái tim mình,quả là 1 chuyện tình đẹp

    ReplyDelete
  9. Đọc bộ này nhất định phải nghe bài Thượng Da - Tiểu Khúc Nhi
    bởi vì dường như cả đoản văn này lẫn bài hát đó đều viết về 1 câu truyện có thật.
    Thật đến thế, đau đớn đến thế...

    ReplyDelete
  10. Khóc. Tiếc nuối. Thank c

    ReplyDelete
  11. Thích những tr như này, k quá vật vã chết đi sống lại, k ngược lên ngược xuống nhưng đủ để người ta buồn bã, thương xót vào tận tâm. Cảm ơn bạn đã làm bộ này!

    ReplyDelete
  12. lại kết thúc buồn, hay ghê, thanks nhé bạn

    ReplyDelete
  13. Hay a, tks nàng nhìu nhìu

    ReplyDelete
  14. rất ngắn, rất nhẹ nhưng đi sâu vào lòng độc giả, sao tác giả k phát triển bộ này ra thêm nhỉ?

    ReplyDelete
  15. truyện rất hay, để lại trong lòng nhiều cảm xúc khó tả

    ReplyDelete

Post a Comment