[Truyện ngắn] Đẻ mướn - Kết thúc

Đẻ mướn


Tâm Thường


Edit by Linhmaroon


*** Warning 18+, truyện có nhiều cảnh H trần trụi, dày đặc, thậm chí là phản cảm, tình tiết cực đoan, bạn nào dị ứng xin click back ngay cho ***


Iris02May2012001-700x700



Chương 5: Chẳng qua là đã yêu một người


Nhậm Hiên không qua đêm ở chỗ Hướng Lam nữa. Cuối cùng, có một ngày, Hướng Lam đưa cho anh một tờ giấy xét nghiệm.

Cô đã mang thai.

Nhậm Hiên cầm tờ giấy kia, xem đi xem lại. Kích động không kiềm chế được, ôm Hướng Lam vào lòng bắt đầu hôn.

Hướng Lam đẩy anh ra.

Người anh phải hôn, là vợ anh.

Nhiệt tình của Nhậm Hiên phút chốc bị dập tắt. Anh xoay người lại, Thẩm Ngọc nghoảnh đầu ra ngoài cửa sổ, gương mặt xinh đẹp chìm trong bóng đêm, u ám mơ hồ.

Chuyện này người vui vẻ nhất là cha mẹ của Nhậm Hiên. Bà Nhậm còn đặc biệt sai người đến chăm sóc cho Hướng Lam.

Cô được chăm nom rất tử tế, từng tháng trôi qua, dáng người của cô cũng ngày càng đẫy đà.

Nhậm Hiên đi công tác, khi trở về bụng của cô đã rất rõ ràng. Thẩm Ngọc cố ý đi cùng anh đến thăm Hướng Lam. Anh không có lý do để cự tuyệt. Người giúp việc đang bận bịu trong phòng bếp, Thẩm Ngọc ở ngoài nghe điện thoại.

Hướng Lam ngồi trên ghế sa lon mở to mắt nhìn Nhậm Hiên đi về phía cô, anh ngồi xổm xuống, hai tay chống hai bên người cô.

Đáy mắt anh có sự mệt mỏi không dễ nhận ra. Cô nhìn mà có chút đau lòng.

Anh có mệt lắm không?

Nhậm Hiên cười cười, không sao.

Thực ra anh muốn nói rằng, muốn ôm em một cái.

Không khí của bữa cơm này có chút quái dị. Thẩm Ngọc hỏi cô, còn mấy tháng nữa là đứa bé ra đời rồi, đã nghĩ xong muốn đi nước nào chưa?

Nước canh vào miệng bỗng trở nên nhạt thếch. Hướng Lam ngẩng đầu, cho tôi chút thời gian để suy nghĩ.

Ừm, cô nghĩ xong rồi nói cho Hiên, anh ấy sẽ giúp cô làm thủ tục, cô yên tâm, chúng tôi rất giữ lời.

Hướng Lam nhếch khóe miệng, tôi rất yên tâm.

Sau khi bọn họ đi rồi, Hướng Lam phát hiện ra Nhậm Hiên để quên di động, Hướng Lam thấy anh cố ý làm vậy. Bởi vì Nhậm Hiên đã nhanh chóng quay lại lấy di động, kéo cô đến cầu thang liều mạng hôn cô. Anh rất dùng sức, khiến cô hơi thấy đau.

Cô đau đến nhíu mày nhưng không kêu.

Hướng Lam, Hướng Lam.

Anh xé rách quần áo của cô, từ phía sau tiến vào. Vừa cử động vừa gọi tên cô.

Thân thể cô từ sau khi mang thai lại càng thêm nhạy cảm, nhanh chóng ẩm ướt. Hướng Lam há miệng thở dốc, lòng bàn tay đặt trước bụng.

Mẹ anh bảo có thể sẽ là con trai.

Tại sao không phải con gái? Anh nói.

Bờ môi Nhậm Hiên kề sát sau gáy cô, một tay đỡ lấy mông cô, một tay vòng qua phía trước đặt lên mu bàn tay cô.

Một cô con gái giống như em.

Anh xâm nhập cô. Nhưng lại không tài nào xâm nhập nổi lòng cô.

Có vài giọt nước mắt nóng hổi rớt trên tay anh, động tác của anh lại càng thêm mạnh bạo.

Hướng Lam bắt đầu cầu xin anh nhẹ một chút, đừng làm đứa bé bị tổn thương.

Trong khoảnh khắc âm u ấy, anh những tưởng muốn xóa bỏ đứa bé này đi, như thế, cô sẽ không đi được.

Anh đã lên đây hơn mười lăm phút đồng hồ, điện thoại của Thẩm Ngọc gọi tới. Anh nhấn nút im lặng, xoay người cô qua, cẩn thận mà dã man tiến lên.

Nghĩ xong đi đâu, gọi điện cho tôi. Tôi luôn mở máy.

Hướng Lam không đáp lại, trân mình chịu đựng sự phóng túng của anh.

Nhậm Hiên quay lại trong xe, mùi vị tình dục trên người còn chưa tan, và sự thất thần nơi đáy mắt anh quá rõ ràng. Thẩm Ngọc là một người phụ nữ thông minh, cô biết vừa rồi bọn họ đã làm chuyện gì.

Cô nói, cuối tuần này bọn mình ra nước ngoài chơi đi.

Anh gật đầu.

Thẩm Ngọc ngả người qua. Anh không hỏi tại sao đột nhiên em lại muốn đi chơi sao?

Nhậm Hiên vuốt tóc cô. Em muốn đi chơi thì anh đi cùng em là được.

Tròng mắt của Thẩm Ngọc trở nên ảm đạm.

Khi đến Maldives rồi Nhậm Hiên mới nhớ ra ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ. Có chút áy náy, ôm cô hỏi: “Muốn quà gì nào?”

Thẩm Ngọc cười rất hạnh phúc, buổi tối, sau những phút nồng nhiệt, cô nằm trên người anh, gối lên lồng ngực anh.

“Em muốn sinh con cho anh.”

“Không phải chúng ta đã có con rồi sao?”

”... Hiên, có phải anh đã yêu cô ấy rồi không?”

“Thẩm Ngọc, ngày này năm năm trước anh đã cưới em, anh đã thề với tất cả mọi người có mặt, vĩnh viễn sẽ ở bên em. Chúng ta có mười bốn năm tình cảm, sẽ không ai có thể chia tách chúng ta.”

Hiện giờ, mười bốn năm sau, e là giữa bọn họ chỉ còn sót lại chút cảm tình dằng dặc chất đống lên theo thời gian.

Tình yêu đã sớm tan thành mây khói.

“Anh đang an ủi em, hay đang thuyết phục anh...” Thẩm Ngọc thở dài một tiếng.

Nhậm Hiên cuối cùng vẫn không thể trả lời cô. Bởi vì bản thân anh cũng không rõ đáp án.

Sự thật nên giống như anh nói. Thẩm Ngọc mới là người phụ nữ của cuộc đời anh.

Kết tóc phu thê, ân ái không rời.

Kết cục của bọn họ nên là như vậy.

Nếu như Hướng Lam không xuất hiện.

Anh nhớ đến câu nói mà mình từng nói với Hướng Lam. Chúng ta cũng không có lỗi.

Thật sự không có lỗi sao?

Như vậy có lỗi phải chăng là trời cao?

Đã an bài cuộc gặp gỡ này quá trễ.

...

Con của anh sinh ra vào mùa xuân.

Quả nhiên là một bé trai.

Anh là người đầu tiên nhìn thấy đứa bé.

Khi một sinh mệnh nhỏ bé như vậy nằm trên tay anh. Đáy lòng anh dâng lên một tia tiếc nuối, tại sao không phải là một bé gái, một bé gái giống như cô.

Mẹ của Nhậm Hiên cười đến không khép miệng lại được. Thẩm Ngọc bế lấy đứa trẻ cẩn thận ôm vào trong ngực.

Cô tự nhủ với mình, phải thương yêu đứa bé này. Cô phải làm mẹ của nó.

Kể từ sau khi sinh, Hướng Lam chưa từng gặp lại Nhậm Hiên. Cô còn trẻ, thân thể hồi phục rất nhanh. Anh lại mời dì Vương đến chăm sóc cho cô.

Thỉnh thoảng lại hỏi thăm tin tức của cô qua dì Vương.

“Thân thể của cô Hướng không có vấn đề gì, nhưng....”

“Dì cứ nói thẳng, không sao.”

Dì Vương thở dài, “Nhậm tiên sinh, nếu như anh có thời gian thì đến thăm cô ấy một chút đi. Tôi nghĩ chỉ có anh mới có thể chữa khỏi cho cô ấy.”

Dì Vương nói không sai, Hướng Lam trầm mặc hơn trước kia rất nhiều. Trên mặt không có nụ cười, trống rỗng đến phát sợ.

Cô mất ngủ. Không có sữa. Sắc mặt tái nhợt. Thường để chân trần đi lại trong phòng vào lúc đêm khuya vắng người. Ban ngày nằm trên ghế ngoài ban công phơi nắng. Nhìn lên không trung. Có thể nhìn cả ngày mà chẳng hề động đậy.

Cả ngày không nói một câu.

Nhậm Hiên nhìn thấy Hướng Lam trong bộ dạng như vậy. Giống như một đóa hoa đang dần dần mất đi sức sống.

Hướng Lam, em đang nhìn gì vậy?

Tôi không biết. Có lẽ, là đang nhìn xem hình hài của số mệnh thế nào.

Vậy số mệnh có hình hài thế nào?

Hướng Lam giơ tay lên che mặt. Cô nói, là một mảng bóng tối, trong bóng tối không sao tìm được phương hướng. Chỉ nghe thấy một giọng nói.

Giọng nói gì?

Giọng nói của anh.

...

Nhậm Hiên cuối cùng cũng đưa cô đến Pháp. Khi chia tay, anh nâng mặt cô lên, làn da tái nhợt gần như là trong suốt.

Anh nói, Hướng Lam, hãy sống thật tốt, tìm một công việc, và tìm cả một người đàn ông, một người đàn ông có thể cho em một cuộc hôn nhân. Tôi đã chuyển vào tài khoản của em hai trăm vạn, đủ cho em sống lâu dài. Hướng Lâm ở đây, tôi sẽ chăm sóc cậu ta, em có thể yên tâm.

Hướng Lam, nói với tôi một câu, một câu tạm biệt. Những lời không cần thiết thì đừng nói.

Hướng Lam cười. Nhậm tiên sinh, anh thực sự là một người tốt. Anh là người tốt nhất mà tôi từng gặp.

Sau đó cô khóc.

Anh ghì chặt lấy cô vào trong ngực, chặt đến mức khiến cô thấy đau.

Em có thể gọi tên tôi một lần được không.

Anh dùng sức như vậy, nhưng cô chỉ đẩy nhẹ một cái đã rời khỏi anh. Cô lau nước mắt trên áo sơ mi của anh, không nhìn anh lấy một cái, không chút lưu luyến, bước đi.

Trên vạn thước không trung cao vời vợi, cô nhẹ nhàng bật ra hai chữ.

Nhưng anh không nghe thấy.

...

Anh đã vứt chiếc sơ mi đó đi. Bởi vì trên đó có nước mắt của cô. Anh làm vậy, chẳng qua cũng chỉ là lừa mình dối người. Lệ của cô đã sớm thấm vào tận tim anh.

Năm đầu tiên sau khi chia tay. Nhờ có thiên sứ bé bỏng mới ra đời này mà cả nhà bọn họ đều vô cùng vui vẻ. Đứa bé tên là Nhậm Hi.

Năm thứ hai, Thẩm Ngọc phát hiện, vẻ ngoài của đứa bé càng ngày càng giống Nhậm Hiên. Mà cặp mắt lộ ra vẻ u buồn man mác kia lại khiến cô nhớ đến Hướng Lam. Một cô gái yên lặng mà phóng khoáng.

Năm thứ ba, Nhậm Hiên vẫn đưa cô đi du lịch vào ngày sinh nhật và kỷ niệm kết hôn, mà giữa bọn họ, đã đến nông nỗi không còn gì để nói với nhau.

Năm thứ tư, Thẩm Ngọc đề cập đến chuyện ly hôn. Nhậm Hiên không đồng ý. Anh chỉ nói một câu. Thẩm Ngọc, chúng ta là đều muốn bạch đầu giai lão, Nhậm Hiên anh cả đời này chỉ có một người vợ duy nhất là em.

Năm thứ năm, Thẩm Ngọc để lại một phong thư, không từ mà biệt, không ai biết cô đi đâu. Cô mang theo Nhậm Hi.

Anh đứng trên ban công của căn phòng mà Hướng Lam từng ở, vùi mình trên ghế nằm. Ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Anh nhớ đến lời của Hướng Lam.

Hai tay che mắt.

Trước mắt một mảng bóng tối. Trong bóng tối không sao tìm được phương hướng. Chỉ có thể nghe thấy một giọng nói.

Giọng nói của cô.

Anh học dáng vẻ của cô, bắt đầu mất ngủ. Nửa đêm để chân trần đi lại trong phòng. Cảm nhận được nỗi đơn côi và cô quạnh đến vô tận.

Trừ những giao tiếp về nghiệp vụ và xã giao trong công việc. Anh gần như đã đánh mất năng lực ngôn ngữ.

Bà Nhậm hỏi anh rốt cuộc đã bị làm sao vậy.

Anh cười. Chẳng qua là con đã yêu một người, chẳng qua là con đã phụ một người. Chẳng qua là, con quá nhớ cô ấy...

Anh nhận được một tấm thiệp mời vào mùa xuân năm tiếp theo.

Chỉ có vài chữ.

Tôi sắp kết hôn rồi. Hướng Lam.

Anh bay đến Pháp, trước hôn lễ của cô một ngày. Anh tìm thấy cô.

Cô trở nên chín chắn, trở nên càng xinh đẹp.

Cô mỉm cười với anh, vẫn nụ cười giống như khi chia tay năm ấy.

Nhậm tiên sinh, rất vui vì anh có thể đến dự hôn lễ của tôi.

Nhậm Hiên muốn cô ngay trong xe. Anh biết như vậy không nên, nhưng anh không khống chế được bản thân mình. Hướng Lam nói, đừng bắn bên trong, sẽ mang thai.

Anh khóa lấy hông cô, muốn đem cô dung nhập vào trong xương tủy.

Vậy thì cứ để thế đi, sinh cho tôi một cô con gái, một cô con gái giống như em.

Hướng Lam chịu đựng sự va chạm của anh, trong không gian tối đen nở một nụ cười rạng rỡ.

Sao anh lại xấu xa như vậy chứ? Ngày mai tôi lập gia đình rồi.

Nhậm Hiên mắt đỏ lừ, gặm cắn bờ môi cô.

Em mới là kẻ xấu xa, Hướng Lam, em mới là ác ma, em ăn mòn linh hồn tôi. Em khiến tôi không sao sống tử tế được, sau đó em lại đi lấy kẻ khác. Hướng Lam, tôi hận em.

Hướng Lam im lặng rất lâu mà không nói lời nào. Mấy năm qua, mỗi đêm cô đều có thể nghe thấy tiếng nói của anh, cô vụt dậy chạy ra mở cửa, nhưng ngoài cửa trống rỗng. Cô nhắm mắt lại, dường như có thể cảm nhận được tay anh đang ve vuốt trên làn da của cô, dục vọng của anh vùi trong cơ thể cô xuyên suốt.

Cô xuất hiện ảo giác. Cô không thể ngủ. Cô hỏi bác sĩ mình bị bệnh gì. Bác sĩ cười hỏi ngược lại cô, cô cảm thấy mình bị bệnh gì?

Cô suy nghĩ một chút. Tôi chẳng qua là đã yêu một người, quá nhớ một người.

Bác sĩ nói, thế thì quá đơn giản, quay về tìm anh ta, hoặc là bắt anh ta đến tìm cô.

Vậy nên trên đường về nhà khi đi ngang qua một cửa tiệm nhỏ cô đã mua một tấm thiệp kết hôn. Cô không biết thiệp mời thực sự thì nên viết gì.

Cho nên chỉ viết bảy chữ. Sau đó gửi đi.

Những ngày tháng chờ đợi anh, cô rất vui vẻ. Phảng phất như cái cô đang chờ đợi là hạnh phúc.

Nhậm Hiên ôm cô, trong giọng nói là sự thống khổ được đè nén. Hướng Lam, Thẩm Ngọc đi rồi. Đưa cả con đi.

Hướng Lam nói, tại sao anh không giữ cô ấy lại.

Bởi vì tôi không còn yêu cô ấy, tôi bất lực. Không có tình yêu thì không thể níu kéo một con người.

Hướng Lam hỏi anh, nếu như không có thỏa thuận đó, thì anh sẽ giữ em lại chứ?

Sẽ.

Cô lấy dũng khí, nhìn vào mắt anh. Vậy tại sao lúc đó cứ nhất định muốn đưa em đi, bảo em tìm một người đàn ông khác sống thật tốt.

Nhậm Hiên cuối cùng cũng biết hình hài của số mệnh như thế nào. Anh nói, bởi vì tôi yêu em.

Trời cao để chúng ta gặp nhau quá trễ, thứ tôi muốn cho em, tôi không thể, mà tôi mong em có một tình cảm trọn vẹn, một cuộc hôn nhân trọn vẹn, chỉ thuộc về riêng em. Hướng Lam, tôi yêu em. Nhưng tôi không muốn để em yêu tôi. Đối với em mà nói, tôi không đầy đủ, không trọn vẹn.

Hướng Lam, em nên được hạnh phúc.

Sáng hôm sau, Nhậm Hiên đi, không hề nói tạm biệt. Hướng Lam vì người đàn ông khác mà khoác lên mình chiếc áo cưới xinh đẹp thần thánh, đuôi váy thật dài, hoa tulip màu trắng, trên mặt cô có nụ cười hạnh phúc mà phóng khoáng. Nhưng phút cuối cùng cô lại gỡ bỏ khăn voan, chạy khỏi giáo đường. Trong ánh mắt của người đi đường bỏ chạy không phương hướng.

...

Mười năm sau, Nhậm Hiên vẫn một thân một mình như trước.

Việc làm ăn của anh rất phát đạt, thường xuyên phải bay đi bay lại khắp nơi trên thế giới. Anh làm từ thiện, anh cho rằng sớm muộn gì cũng sẽ nhận được hồi báo.

Anh lại tới Pháp vào mùa xuân. Kế thúc tất cả công việc, trước khi đi một ngày, anh dựa theo trí nhớ bất tri bất giác lái xe tìm được căn nhà năm ấy của cô.

Nơi đó không hề thay đổi. Anh đứng trước cửa, chần chừ mãi không gõ.

Cuối cùng định bỏ đi.

Cửa bỗng bật mở từ bên trong.

Anh quay người lại, thấy một người phụ nữ tóc không dài, ánh mắt tản ra nét u buồn man mác. Tay cô dắt một cô bé gái chừng mười tuổi. Một cô bé gái cực kỳ giống cô.

Đó là ngày đẹp nhất của mùa xuân năm ấy.

Hướng Lam mỉm cười với anh, nói với bé gái kia, “Gọi ba đi con.”

...

Nhậm Hiên có một người vợ, tên Thẩm Ngọc.

Nhậm Hiên có một người tình, cũng là người con gái mà anh yêu, tên Hướng Lam.

Nhậm Hiên còn có một cậu con trai tên là Nhậm Hi. Đến giờ vẫn không rõ tung tích.

Nhậm Hiên còn có một cô con gái, một cô con gái giống Hướng Lam.

...

___Kết thúc___


*** Suy cho cùng thì mình vẫn không có gan làm SE~ OTZ, nhưng mà chắc mọi người cũng hài lòng với cái kết như vậy (và mình không bị ăn gạch) ^^”. Mình là mình rất thích làm truyện ngắn, mà muốn kiếm truyện phù hợp để làm khó quá :D, ngược quá thì không dám làm, mà hài thì lại ít truyện hay.

Ban đầu lúc đọc truyện này cảm giác của mình rất là lẫn lộn. Vì những nhân vật trong truyện ai cũng có mặt đáng thương cả. Hướng Lam là một cô gái trẻ nhưng lại phải gánh vác quá nhiều nỗi đau không đáng có, Thẩm Ngọc thì là một người phụ nữ thành công nhưng lại không có được một tình yêu thủy chung trọn vẹn, còn Nhậm Hiên, một người đàn ông luôn day dứt giữa lý trí và tình cảm, giữa tình thân và tình yêu. Một câu chuyện ngắn mang màu sắc hiện thực hơi có tí cực đoan. Nói chung là đọc xong chắc cũng mỗi người một cảm nhận. Tuy rằng đến quá nửa câu chuyện là đen sì nhưng cuối cùng cũng được kết thúc bằng một dấu chấm màu hồng. Có thể Hướng Lam và Nhậm Hiên sẽ không cưới nhau, nhưng họ đã có thứ mà họ khao khát, kết tinh của tình yêu. Còn Thẩm Ngọc, cô ấy đã chọn ra đi và từ bỏ để được hạnh phúc và thanh thản, nhưng cô vẫn mang theo Nhậm Hi, mình nghĩ chắc không phải để hành hạ :P, có lẽ cô ấy muốn lưu lại thứ gì đó tốt đẹp nhất thuộc về Nhậm Hiên, như một cách để anh nhớ về cô, và để cô nhớ đến anh. Chắc đây có lẽ chính là cái kết trọn vẹn nhất cho cả ba.

Lần sau chắc có lẽ sẽ làm SE(thật) :P ***

 

Comments

  1. kết thế này có khi hay hơn SE đấy b

    ReplyDelete
  2. cuối cùng là 1 ông 2 bà.....
    thanks bạn nhiều

    ReplyDelete
  3. Doc xong van thay hoi suy nghi ban yeu dau a, suy cho cung hai nguoi phu nu chang duoc gi, chi hy vong sau 10 nam ay ca 2 nguoi deu duoc huong hanh phuc. Con Nham Hien that su chang co gi de noi.
    Ta rat thich doc truyen ngan nhu the nay, thinh thoang nang lai lam truyen ngan nhe :)

    ReplyDelete
  4. Uh, gặp truyện nào hay là ta sẽ "làm thịt" để chia sẻ với chị em ngay

    ReplyDelete
  5. Mình cũng nghĩ vậy. Chỉ thấy tội cho Thẩm Ngọc, tuy tác giả không tả nhiều về cô ấy nhưng thực sự thì nv mà mình thấy xót xa và khâm phục nhất chính là Thẩm Ngọc.

    ReplyDelete
  6. Truyen rat hay!Thanks nang nhiu.

    ReplyDelete
  7. lại đc thêm 1 truyện ngắn hoàn nữa rồi:x thanks nàng nghen:X có thể cho ta post bên kites đc ko? ;;)
    From: khách hàng thân thiết:">

    ReplyDelete
  8. ui sức mạnh và ngang trái của tình iu

    ReplyDelete
  9. http://kites.vn/thread/-truyen-ngan-de-muon-tam-thuong-372823-1-1.html
    link nhé nàng :D

    ReplyDelete
  10. Hồi trước lúc chị đọc truyện này trên TTV, chị định comment, nhưng làm biếng ehehe. Các bạn ở TTV ủng hộ Thẩm Ngọc? Chị chả hiểu sao... có lẽ mỗi người 1 cách quan niệm... Chị đọc truyện này, chị thấy 3 nhân vật đều ĐÁNG GHÉT NHƯ NHAU.
    @@@Hướng Lam: Một cô gái sống buông thả, vịn vào cái cớ gia cảnh nghèo khó, em trai thế này thế nọ mà bán thân... Mặc dù cô nàng cũng biết mức độ của việc đẻ thuê là... ĐẺ THÔI, NHƯNG KO CƯỚP LUÔN THẰNG CHỒNG! lol.

    @@@ Thẩm Ngọc: Các em đọc sơ qua thì quá đáng thương, tội nghiệp... Nhưng ko hẳn là tất cả. Ai đời nhắm mắt làm ngơ để chồng mình "Giao phối tự nhiên" với người khác để sinh con? Khác gì tự mình đẩy chồng mình cho em khác nó xài? Nói thiệt chồng chị mà đi ngủ với con khác để sinh con thì chị bỏ ngay.. dẹp ngay. Dĩ nhiên cái nỗi đau ko thể làm mẹ thì Đau lắm.... ehehe. Và cô nàng cũng có sự ích kỷ luôn. Cô nàng ko phải là mẹ, là cha ruột của Nhậm Hi, bỏ đi mà mang theo con người ta....Ý cô nàng ở đây là gì???

    @@@ Nhậm Hiên: LOL... loại đàn ông có tiền có tài, sinh tật. Chả việc gì phải bàn luận. Nhưng anh ta vẫn có mặt tốt. It nhất anh ta biết đâu là giới hạn. Dù anh ta yêu người khác nhưng vẫn coi trọng vợ mình. Nói thiệt, xã hội bây giờ đàn ông có con với em nào, thì nó cuốn gói theo luôn, bỏ bê vợ, chứ có bao nhiêu thằng nó nó nghĩ được như vậy kekeke.

    @@@@ TÓM TẮT: chị ghét ba đứa này đều. ehehe

    ReplyDelete
  11. Cảm nhận của mỗi người khác nhau mà chị, có lẽ do trải nghiệm của bọn em chưa nhiều, vẫn muốn tin vào những mặt tốt đẹp, vẫn còn mơ mộng với tình yêu, vẫn còn dư lòng thương cảm. Cá nhân em thấy khá hài lòng với câu chuyện này, dù họ có đúng hay sai thì chúng ta đều chẳng phán xét được, cũng không phán xét hết được, chắc chỉ có ai thực sự trải qua nó rồi mới hiểu được thôi, em thì em không muốn làm Hướng Lam, cũng không định giống như Thẩm Ngọc, đọc là để biết mà sống tốt hơn thôi :-D

    ReplyDelete
  12. Đúng thế, chị cũng hiểu đa số bọn em còn rất trẻ, đa phần chưa lập gia đình, chưa hiểu được đắng cay, khổ sổ của một gia đình. Nói thật, so với hai nhân vật Hướng Lam và Nhâm Hiên, chị coi như đọc truyện giải trí. Nhưng riêng với nhân vật Thẩm Ngọc, chị phản cảm có, đồng cảm có. Nhưng ÁC CẢM là nhiều :) Đành xin lỗi bọn em vậy.

    Chị vẫn ko thể lí giải nổi vì sao mình yêu chồng mà để chồng ngủ với người khác.Chị ko lí giải nổi, Thẩm Ngọc sẽ sống ra sao khi mang theo Nhâm Hi, bằng chứng cho sự đỗ vỡ gia đình, sự đau khổ của mình...

    @@@ TÓM LẠI: GHÉT 3 ĐỨA akkaak.. anyway, cảm ơn em, chị rất mê truyện, đọc tiểu thuyết đã hơn 20 năm... có các em làm truyện... Chị rất happy... Muahsss...

    ReplyDelete
  13. Em hoàn toàn đồng ý với chị HAYNHULATINHNHAN luôn, đọc truyện này thấy ghét cả 3 nhân vật (mặc dù em chưa kết hôn)
    - Thẩm Ngọc: kiểu vợ gì mà lại chấp nhận chồng đi ngoại tình lăng nhăng suốt ngày, lại còn thấy chồng quan hệ với đứa khác còn đồng ý để cô đấy mang thai hộ luôn, vớ vẩn hết sức
    - Hướng Lam: lấy lí do vì em trai để bán rẻ bản thân, bán rẻ cả con mình. 1 người phụ nữ không biết tự yêu mình thì cũng không xứng đáng được người khác trân trọng
    -Nhậm Hiên: đáng ghét nhất luôn, đàn ông ye vào mình thành đạt, có tiền, suốt ngày đi lăng nhăng bên ngoài(mà Hướng Lam chỉ là 1 trong số đó). Lúc Thẩm Ngọc hỏi NH có yêu HL không cho đến lúc TN tự bỏ đi thì NH luôn bảo là 2 người là vợ chồng, TN đã bên Nh từ những ngày khó khăn nên không thể ly hôn, nói cứ như kiểu ban ơn cho TN ấy, trong khi mình mới là người sai.
    Mình thấy kết thúc GE phải là: TN, HL tìm được hạnh phúc riêng còn Nh thi cô đơn cả đời chứ cái kiểu gì lại 1 chồng , 1 vợ, 1 bồ như vậy

    ReplyDelete
  14. Mình lại nghĩ kết như vậy là đủ Good rồi. Với Thẩm Ngọc, mình nghĩ đã là phụ nữ thì chẳng ai bao dung nổi khi chồng mình ngoại tình cả, nhưng có mấy người dám ly hôn, dám bắt đầu lại. Phụ nữ rất dễ lệ thuộc vào tình yêu, dù mối quan hệ có be bét hơn nữa thì họ cũng sẽ tự an ủi mình rằng chồng mình vẫn yêu mình. Mất đi khả năng sinh con là chuyện vô cùng kinh khủng với phụ nữ, cô ấy đã mất đi thiên chức làm mẹ, chỉ còn lại tình yêu của NH, cô ấy không thể mất nó nốt được. Vậy nên cô ấy mới đồng ý để HL mang thai hộ, như một sự ban ơn cho cả 2 người kia vậy, chứ không phải cô ấy cam lòng như thế.
    Với Hướng Lam, tác giả đã định sẵn vai trò của cô ấy trong câu chuyện này, đó là Người tình. HL có suy nghĩ tiêu cực, có lẽ 1 phần là do hoàn cảnh, còn lại, mình nghĩ là do bản thân cô ấy luôn trốn tránh hình ảnh của mẹ mình. Mình đã từng đọc một bài viết nói về sự ám ảnh của cha mẹ đến nhân cách của đứa trẻ, 1 là chúng sẽ đối lập hẳn với người đó, 2 là sẽ trở thành bản sao của cha mẹ mình. HL sợ lệ thuộc vào tình cảm, nhưng cũng khao khát được yêu mãnh liệt. Gặp 1 người với điều kiện như NH, không rung rinh mới là lạ. Chắc nhiều ng thấy ghét cái hình tượng kỹ nữ thanh cao kiểu HL, mình chỉ thấy hiếm. Đã gọi là bán thân rồi, mấy ai không muốn trèo cao hơn, kiếm chác được nhiều hơn. Nhưng HL đâu có muốn "soán vị". Còn chuyện bán con, chỉ vì tương lai tiền bạc hay còn lý do nào khác nữa thì mình không có ý kiến. Bạn nói rất đúng, 1 người phụ nữ không tự biết yêu quí bản thân mình thì sao có thể được người khác yêu? Chắc HL cũng biết vậy.
    Còn Nhậm Hiên, mình lại thấy khá tôn trọng anh ta. Vì anh ta có trách nhiệm, cho dù thứ trách nhiệm ấy quá lạnh lùng. Đàn ông thành đạt có ai là không bồ bịch, có ai không ham của lạ, dù là chủ động hay bị động. NH luôn tôn trọng TN và tình yêu trong quá khứ của họ, anh ta không ruồng bỏ, chà đạp lên nó nhân danh tình yêu hay gì khác như nhiều kẻ ngoài kia. Ít nhất anh ta còn biết suy nghĩ cho người con gái mình đã từng yêu. Chẳng qua là anh ta quá hèn hạ trước tình yêu, không dám đối mặt với sự phản bội của mình và với cả tình cảm dành cho HL nữa. Làm một người đàn ông, anh ta thành công, nhưng làm một người chồng, anh ta không xứng.
    Nói chung là với mình, cái kết như vậy là do chính họ lựa chọn, không có gì phải lăn tăn nữa.

    ReplyDelete
  15. Mình lại cảm thấy cái kết này là toàn vẹn rồi, cả đời Nhậm Hiên chỉ có 1 mình Thẩm Ngọc là vợ, và yêu thì chỉ có 1 mình Hướng Lam, ko ai là hoàn mỹ, vì thế nên sai lầm là điều ko thể nào ko xảy ra, có khi tìm dc một nửa, cứ ngỡ là dành cho mình, nhưng một ngày kia, lại tìm dc 1 nửa khác, lúc bấy h sẽ phải làm sao. Đọc truyện này, cảm giác của mình hơi buồn , vì số phận của ng con gái sao mà hẩm hiu quá, nhưng may mà GE.

    Lảm nhảm vài dòng ko đầu ko cuối :">

    Thanks bạn Linh nhé ^^

    ReplyDelete
  16. Ah ah, hay hay nhak!! Dong y hai tay vs chi lun!! Khong phai so phan hay ong troi, chang qua ho khung dien nhin mot phia cua van de thui. Giau nhu vay sao khong thu tinh nhan tao cho roi; gia canh khon don thi phai tim cach lam giau, quai j di theo duong mai dam; chong di nhu vay ma cung dong tinh, khong biet cong nghe vs y hoc thoi dai sao, ma cho du khong biet cung khong can ngu nhu vay!!!!

    ReplyDelete
  17. Kết thúc như vậy là tốt nhất cho cả ba ngươì

    ReplyDelete
  18. hay thật....tuy k SE nhưng có cảm giác buồn man mác

    ReplyDelete
  19. Mình thấy kết thúc như vậy là tốt rồi. Cả 3 người đều hài lòng với kết cục này. Thẩm Ngọc có 1 đứa con, Nhậm hiên có tình yêu, Hướng lam cũng vậy. Họ hài lòng với kết quả như vậy .

    ReplyDelete
  20. truyện hay lắm...cám ơn bạn đã edit...

    ReplyDelete
  21. tiêu cực ah..vô cùng tiêu cực...cái gọi là số phận, quá bi thảm. cái gọi là tình yêu, quá xám xịt..cái gọi là hôn nhân, quá ảo vọng,,,hê hê, đọc xong tự nhiên thấy, nhiều người thích viết truyện bi kịch quá, nhìn đời tươi sáng lên nào. thực tế ko có nghĩa là tiêu cực, càng không có nghĩa là đày đọa bản thân ah...ờ quên, cấu chuyện này khiến ta cảm thấy tốt nhất nên SE đi, tự nhiên GE thế này lỡ dỡ quá,...

    ReplyDelete
  22. cảm ơn bạn đã edit
    mih đã nghĩ chắc là SE, vì HE thì nhiu ng sẽ cho rằng ko thực, tuy vậy tg làm cái kết như vầy thật rất trọn vẹn, chỉ là 10 năm thật quá dài.

    ReplyDelete
  23. đọc xong truyện. Rất hay bạn ak. Mình thích truyện này, giúp mình nghĩ cuộc sống nhẹ nhàng hơn. 1cái nhìn khác về ngoại tình

    ReplyDelete
  24. Thấy cái tiều đề truyện là đẻ mướn kiêm cái hình ảnh thương tâm mình đang tưởng là truyện SE chứ ...

    ReplyDelete
  25. Òm, kết cục vậy chị thích nè. Thanks em :).

    ReplyDelete
  26. Tình yêu không nhất thiết càn phải kết thúc bằng hôn nhân. Một cái kết khá hợp lý cho cả ba nguòi

    ReplyDelete
  27. Truyện này đọc hay lắm. Tuy vậy nó mang lại cho mình cảm giác buồn ghê gớm!!!

    ReplyDelete
  28. Đọc xong mà em thấy sợ. Cảm giác ám ảnh và nghẹt thở. Thực tại tàn khốc và phũ phàng. Truyện rất hay và để lại ấn tượng sâu sắc ^_^ em cảm ơn chị Tâm Thường và chị Linh Maroon đã đem đến một câu chuyện ám ảnh như thế này :3 hâm mộ và khâm phục rất nhiều ạ <3

    ReplyDelete
  29. có thể tư tưởng mình bị lêch lạc nên mình cho rằng nó là HE, bởi vì ai cũng có tương lai để chờ đợi, không có sinh ly tử biệt, không có dày vò nhau cả đời. Cũng có lẽ vì tư tưởng mình lệch lạc cho nên khi đọc đến con chữ cuối cùng, trong đầu mình hồi tưởng lại toàn bộ truyện mới có thể bật ra một ý nghĩ: May mà có tiền, có rất nhiều tiên, nhiều vô cùng cho nên mới có thể có HE như vậy. Tiền là chất xúc tác cho cả câu chuyện được xảy ra. Nếu chẳng có tiền, Nhậm Hiên và Hướng Lam sẽ chẳng có bắt đầu cho nên cho dù có hợp nhau về tự nhiên cỡ nào sẽ chẳng còn gì ở thân bài hay kết luận nữa.
    Một chút không liên quan, mình từng đọc 1 truyện khác về hoa diên vĩ, không nhớ tên truyện lắm nhưng cũng ngắn và không có kết quả và mình cũng không thấy buồn. Hoa diên vĩ là biểu tượng cho những người sinh cùng tháng với mình, cho nên khi nghĩ tới nó mình luôn cảm thấy có ánh năng chiếu rọi, luôn thấy mọi chuyện tốt đẹp từ trong tâm thức của người nghĩ về hoa. <3

    ReplyDelete
  30. Truyện này quá hay. Tôi rất thích

    ReplyDelete

Post a Comment