[Truyện ngắn] Đẻ mướn - Chương 4

Đẻ mướn


Tâm Thường


Edit by Linhmaroon


*** Warning 18+, truyện có nhiều cảnh H trần trụi, dày đặc, thậm chí là phản cảm, tình tiết cực đoan, bạn nào dị ứng xin click back ngay cho ***


Iris02May2012001-700x700

Chương 4: Cuộc tình ngoài giá thú bị vạch trần


Nhậm Hiên ở chỗ cô hơn một tuần liền. Anh bận rộn nhiều việc, có lúc thậm chí ngay cả cơm trưa cũng không có thời gian ăn.

Bọn họ không trao đổi ngôn ngữ với người kia nhiều lắm. Có lúc cả ngày không nói được một câu. Việc nhiều nhất bọn họ làm khi ở bên cạnh nhau chính là làm tình. Nhậm Hiên dần dần nuôi thành thói quen, buổi tối ôm cô ngủ.

Thế nến có một ngày, trong cơn mông lung, anh phát hiện ra thứ mềm mại trong lòng bàn tay không đủ ôm trọn, mở mắt ra nhìn, là Thẩm Ngọc.

Anh lật người, tiếp tục ngủ. Thẩm Ngọc dùng thân thể nóng bừng dán lấy, cánh tay vòng qua hông anh, nắm lấy dục vọng của anh mà ve vuốt lên xuống. Phản ứng sinh lý anh không thể kiểm soát được.

Thẩm Ngọc ghé vào tai Nhậm Hiên, liếm vành tai anh.

Nhậm Hiên xoay người lại ôm cô, “Khuya rồi, em yêu, mai anh còn phải đi làm.”

“Ngày nào anh chẳng phải đi làm.” Thầm Ngọc không chịu buông tha, bò lên người anh. Tay anh vừa mới đè vai cô xuống, đã nghe thấy Thẩm Ngọc thì thào. “Chúng mình lâu lắm rồi chưa làm, Hiên...”

Nhậm Hiên trầm mặc trong chốc lát, lật người đè lên cô, hôn cô. Với gương mặt lãnh đạm, anh tiến vào cô, nghe cô kêu tên mình bên tai, nói những câu phóng đãng.

Anh phát hiện ra, chỉ thân thể có khoái cảm. Trái tim anh vẫn phẳng lặng như nước trong ao.

Cuối cùng cũng bắn ra, quả nhiên là một loại giải thoát.

Thẩm Ngọc ôm anh, cô khóc. Cô nói có phải anh trách em không thể sinh con, có phải anh không còn yêu em nữa?

Anh nói không phải.

Câu trả lời hàm hồ mà đơn giản.

Anh lại phát hiện ra một chuyện nữa. Anh và Thẩm Ngọc ngày càng ít trò chuyện.

Anh với Hướng Lam, là không biết nên nói gì. Mà anh với Thẩm Ngọc, là không có lời gì để nói.

...

Hiếm khi có dịp Nhậm Hiên tan tầm sớm, ghé qua chuẩn bị đi siêu thị với cô và dì Vương. Hướng Lam rất kinh ngạc khi thấy anh đến sớm như vậy, len lén đuổi dì Vương đi. Nhậm Hiên hai tay cắm trong túi quần, nhàn nhã đi theo sau Hướng Lam.

Hướng Lam đẩy xe mua đồ, thường xuyền dừng lại cầm những tấm bảng giá lên so đi so lại.

“Em đang nhìn gì vậy?” Nhậm Hiên ghé đầu qua hỏi.

“Ngày sản xuất, xem cái nào mới, cái nào có lời hơn.” Đầu cô cũng không ngẩng lên, mày hơi nhíu lại, có chút nghiêm túc. Cuối cùng bỏ đồ chọn được vào trong xe, tiếp tục đi về phía trước.

Nhậm Hiên đứng tại chỗ, khóe miệng cong lên. Cầm những thứ khác nhau mà cô vừa mới so sánh trên tay, học bộ dạng của cô nghiên cứu.

Hướng Lam đi khá xa mới phát hiện ra anh không đi theo. Đẩy chiếc xe mua đồ xuyên qua từng gian hàng, xuyên qua đám người đông đúc để tìm anh. Cô quên mang theo di động. Không sao liên lạc được với anh.

Siêu thị rất lớn, cô tìm rất lâu.

Đứng một bên nhìn người qua người lại, cô bỗng có một cảm giác sợ hãi.

Khi Nhậm Hiên tìm đươc cô, Hướng Lam đang ngồi trong góc tít tận cùng của siêu thị, hai tay ôm lấy người. Anh chạy tới, kéo cô dậy. Nhìn thứ ánh sáng yếu ớt bàng hoàng trong mắt cô, anh lùi lại sau một bước, vươn tay ----

“Nhậm tiên sinh, tôi cứ tưởng anh đi mất rồi.” Hướng Lam nói.

Anh cúi xuống, chuyển thành vỗ vai cô, trấn an, “Sao có thể, em còn muốn mua thêm gì nữa?”

Bây giờ là anh đẩy xe, cô đi sát theo phía sau anh.

Sao cô có thể cho là anh muốn ôm cô? Gặp lại sau khi thất lạc, ôm ấp chỉ thuộc về những người yêu nhau.

Nhậm Hiên biết cô đang ở ngay phía sau, nhưng lại không cảm giác được tầm mắt của cô.

Nhậm tiên sinh. Cô vẫn còn gọi anh là Nhậm tiên sinh.

Cũng phải, bằng không anh còn muốn xưng hô thế nào đây?

Hướng Lam gọi anh ba lần liên tiếp, anh mới hồi hồn lại.

“Anh thích ăn thịt bò hay thịt dê? Thích ăn món gì?” Hướng Lam cúi người đứng cạnh quầy thủy tinh xem xét, một tay vén những sợi tóc dài qua vành tai tinh xảo xinh xắn.

Cô vẫn gầy như thế, thích mặc những bộ đồ hơi bó sát, đường cong lộ ra. Tầm mắt anh nhanh chóng quét qua người cô một lần, thân thể cứ thế mà nóng lên.

Anh không lên tiếng, Hướng Lam quay đầu lại nhìn, “Thích ăn gì?”

Em.

Nhậm Hiên nói vậy trong lòng. Sau đó chỉ vào miếng thịt bò.

Thực ra thì tài nghệ nấu ăn của Hướng Lam cũng không cao, so với bà dì ở nhà anh thì kém xa. Nhưng được cái đẹp mắt.

Anh thích những thứ xinh đẹp. Cho nên ăn rất sạch sẽ.

Anh ngồi trong phòng khách xem ti vi, Hướng Lam rửa bát trong phòng bếp. Tiếng đọc tin tức mơ hồ vọng tới. Hướng Lam cảm thấy cảnh tượng lúc này thực đẹp, trong phút chốc như đang chồng lên mơ ước khi lơ đãng của cô...

Nhưng mộng tưởng này nhanh chóng bị phá vỡ. Có một lần Nhậm Hiên đưa cô ra ngoài ăn cơm, có người quen tới gần chào hỏi, là lão thịt ba chỉ. Hướng Lam vẫn cúi đầu, lúc thịt ba chỉ nói chuyện với Nhậm Hiên, tầm mắt vẫn lướt qua người cô.

Nhậm Hiên chờ lão ra khỏi nhà hàng rồi mới hỏi cô. Hướng Lam không biết phải nói sao, đành nói thẳng: “Ông ta từng là một trong số những người khách của tôi.”

Sắc mặt của Nhậm Hiên phút chốc hóa đen.

Cô không biết lần này đã chọc bao nhiêu phiền phức, mấy ngày sau khi nhìn thấy những tin tức và hỉnh ảnh ồ ạt trên web mới biết được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Cuộc tình ngoài giá thú kim ốc tàng kiều của vị sếp tổng một tập đoàn lớn bị vạch trần, qua lại thân mật với một cô gái nhỏ hơn mình tám tuổi, mười ngón đan nhau ra vào nhà hàng sang trọng...

Cô nhất thời hoang mang.

Những tấm hình kia là chuyện từ khi nào chính bản thân cô cũng không nhớ. Cô gọi điện cho Nhậm Hiên, dường như anh rất mệt mỏi.

Anh nói chuyện không liên quan đến em, có người cố ý muốn chỉnh tôi. Mấy ngày này em đừng ra khỏi cửa, rút hết dây điện thoại đi, di động cũng không cần mở.

Hướng Lam nói, thực xin lỗi, Nhậm tiên sinh.

Nhậm Hiên trầm mặc một lúc, sau đó một tiếng cười nhẹ vọng tới.

Anh nói, em không sai. Chúng ta cũng không có lỗi.

Trái tim Hướng Lam trong khoảnh khắc ấy dường như bị một bàn tay bóp chặt, không tài nào hít thở nổi.

Sau cuộc điện thoại ấy, bọn họ không còn liên lạc. Anh đối phó với những chuyện kia thế nào, Hướng Lam không biết. Cô nghe lời anh, cắt đứt tất cả những cách thức liên lạc với bên ngoài. Buổi tối ngay cả đèn cũng không dám mở. Một mình ngồi trong bóng đêm, không làm gì cả.

Cuối cùng cũng có người gõ cửa, cô chạy như bay từ trên giường ra, vừa đến cửa phòng ngủ, bước chân bỗng chậm lại.

Đây là lần thứ hai cô gặp Thẩm Ngọc từ sau khi chuyển đến đây.

Thẩm Ngọc vẫn cao ngạo sang trọng như vậy, động tác lại thực tàn độc. Một cái tát kia không biết rốt cuộc đã dùng bao nhiêu sức lực để đánh lên mặt cô, cô chỉ cảm thấy bên tai ong ong, sau đó bên mặt bị đánh nóng đến bỏng rát.

Thẩm Ngọc hình như không biết mắng chửi người cho lắm, có lẽ chửi bới thô tục cũng sẽ làm hỏng khí chất của cô ta. Cô ta nói, Hướng Lam, nhiệm vụ của cô là sinh con, không phải là mang đến phiền phức cho chúng tôi! Cô đừng có làm tấm chi phiếu chúng tôi đưa cho cô thất vọng!

Sau khi Thẩm Ngọc đi rồi, cô ngồi trên ghế sa lon, suy ngẫm hai câu nói kia.

Nhậm Hiên nói, chúng ta không có lỗi.

Thẩm Ngọc nói, cô gây thêm phiền phức cho chúng tôi.

Đến cuối cùng, trong đầu cô chỉ còn lại hai chữ.

Chúng tôi.

Cô tỉ mỉ gặm nhấm hai chữ này, quên cả đau đớn.

Rốt cục cũng có một ngày, Nhậm Hiên đến tìm cô.

Đúng vào bữa tối, dì Vương vừa mới về. Hướng Lam hỏi, anh ăn chưa? Anh lắc đầu.

Hướng Lam lấy thêm bát đũa cho anh,

Buổi tối thực yên tĩnh. Cô đi rửa bát, Nhậm Hiên tựa vào ghế sa lon, dáng dấp mệt mỏi gần chết, bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Mở mắt ra đã thấy Hướng Lam đang ngồi trên chiếc ghế đối diện, mở to mắt nhìn anh. Nhưng khi chạm phải tầm mắt của anh, cô lại quay đi.

Anh nói, Hướng Lam, trong khoảng thời gian ở bên cạnh tôi, em vui chứ?

Hướng Lam nói, vô cùng tốt, ăn mặc ở đều không phải lo lắng. Nhậm tiên sinh, anh là người tốt, đã giúp đỡ tôi và Hướng Lâm nhiều như vậy, anh là người tốt nhất mà tôi từng gặp.

Cô ngồi đó, thân thể đơn bạc tựa như một nhành hoa, một nhành hoa có thể bị hái đi bất cứ lúc nào. Trong ánh sáng lờ mờ, yên lặng mà tùy ý vươn rộng cành lá và cánh hoa của mình.

Nhậm Hiên cong môi cười cười. Chỉ vậy thôi à, không có gì khác để nói với tôi?

Hướng Lam suy nghĩ. Có. Kỹ thuật của anh rất tốt.

Còn nữa không?

Hết rồi.

Nhậm Hiên cảm thấy cô gái trẻ này chính là một vết thương đã định sẵn trong số mạng của mình. Nhưng bất cứ vết thương nào, cũng sẽ được thời gian xóa sạch làm cho lành lặn.

Anh bỗng nhiên không muốn để cô nhanh chóng mang thai như vậy, bởi vì một khi trong bụng cô có máu thịt của anh, thì giữa bọn họ sẽ chỉ còn lại mười tháng.

Sau đó sẽ là chia ly, đưa cô đến Mỹ, đến Anh, hoặc đến Pháp. Ở đó, hơi thở lãng mạng sẽ cho nụ cười của cô thêm phần ấm áp, bớt đi chút trống rỗng. Bắt đầu cuộc sống lại lần nữa, cô sẽ quen những người đàn ông mới, sẽ yêu đương, sẽ cùng nhau ăn cơm, cho đến làm tình.

Có lẽ cô sẽ nói với người đàn ông kia, em yêu anh.

Điều này khiến anh thấy hoảng sợ. Có một loại cảm giác hoảng loạn. Đối với anh mà nói, đó là một loại mất mát.

Anh có chút chán ghét bản thân. Bởi vì mỗi một ngày không gặp cô, anh đều có loại cảm giác ấy. Mà anh là người đã có gia đình, vợ của anh từ khi quen biết đã theo anh mười bốn năm trời. Khi anh còn hai bàn tay trắng, chỉ có Thẩm Ngọc vẫn luôn bên cạnh anh.

Tình cảm trải qua hoạn nạn khó khăn, đáng lý ra nên bền vững nhất. Sẽ không có bất cứ thứ gì có thể tàn phá. Trước đó anh cũng từng có vài cuộc tình ngoài giá thú, anh biết đó chẳng qua chỉ là một loại buông thả đơn thuần, sự buông thả của thân thể. Không liên quan đến tình yêu.

Còn lần này, dường như anh đã buông thả quá mức. Thậm chí cho phép một người phụ nữ không phải vợ mình sinh con cho anh.

Anh biết Thẩm Ngọc đến tìm cô. Cũng biết Thẩm Ngọc đánh cô.

Nhưng anh không lo lắng cho Hướng Lam. Cô lúc nào cũng kiên cường, nhẫn nhục chịu đựng. Trong tính cách của cô có thứ khiến anh sợ hãi mà không thể nắm bắt. Anh không thể nói rõ đó là cái gì, hoặc có lẽ, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô hấp dẫn anh.

Một người đàn ông trong lúc suy tính sẽ cùng người con gái đã giúp đỡ nhau trong hoạn nạn sống trọn cả quãng đời, có thể đồng thời yêu một người con gái khác hay không?

Nếu như có thể, vậy đối với cô ấy, đối với Thẩm Ngọc mà nói, đều rất tàn khốc.

Đối với anh lại càng như vậy.

Với Thẩm Ngọc, anh có sự cảm kích, nhưng khi có quá nhiều yêu thương chuyển thành cảm kích, anh cảm thấy thực bất lực.

Hướng Lam thích nhất là hoa diên vỹ. Nhậm Hiên hỏi cô tại sao lại thích loài hoa này.

Hướng Lam nói, luôn cảm thấy trên loài hoa này có một vết thương.

Nhậm Hiên khó hiểu, tại sao tôi không nhìn thấy.

Hướng Lam nói, tôi cũng không nhìn thấy, nhưng tôi biết nó có, hơn nữa, nó sẽ rất đau.

Nhậm Hiên cảm thấy cô gái này quá sến súa rồi. Nhưng những lúc làm tình với cô, anh có thể cảm nhận được trong hơi thở vui thích của cô có một nỗi đau nhàn nhạt.

Ý thức được điều đó là do anh mang đến cho cô, anh rất vui. Có lẽ Hướng Lam chính là khóm hoa này, xinh đẹp, mạnh mẽ, lại yên lặng không tiếng động hấp thụ lấy linh hồn và nhiệt tình mà anh vẫn đè nén.

Mùa xuân năm ấy, Nhậm Hiên xác định, mình đã yêu cô.

Nhưng, không hơn.

 

 

Comments

  1. Thanks nang mà nang ơi ket thuc GE la sao?

    ReplyDelete
  2. Ta cảm thấy, cảnh cả ba người đều buông tay có khi lại là HE nhất cho mớ bòng bong này cũng nên :)))

    ReplyDelete
  3. biết là truyện có 5 chương thì phải, ước gì nó dài ra
    truyện này hay lớm ế bạn LMR :3

    ReplyDelete
  4. Nghi den tinh tay 3 ma chi muon tho dai

    ReplyDelete
  5. Chương 4 rồi, còn 1 chương nữa thôi a, truyện hay lắm nàng ơi, thank nàng nhìu :*
    Thực lòng muốn Hướng Lam và Nhậm Hiên đến với nhau, vì giữa 2 người có cái gọi là tình yêu dù nó bắt nguồn từ những ham muốn thể xác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nếu vậy thực quá tàn nhẫn với Thẩm Ngọc, 1 người phụ nữ chung thủy như thế, ko đáng bị đối xử như vậy. Giả sử Thẩm Ngọc làm điều gì đó sai trái khủng khiếp với NH thì anh bỏ cô ấy mà đến với HL thì được chứ TN thực chẳng làm gì sai cả, còn thấy cô ấy đáng thương nữa a. Tình tay 3 rắc rối a ~~
    Mong chờ chương 5 :xxx

    ReplyDelete
  6. biết đâu đấy...........lỡ thẩm ngọc có làm sai thì sao?

    ReplyDelete
  7. Nếu thì quá ok cho NH và HL rồi còn gì, NH bỏ TN và đến với HL thôi ;)) Mình cũng rất muốn 2 người đến với nhau mà :x

    ReplyDelete

Post a Comment