[Truyện ngắn] Đẻ mướn - Chương 3

Đẻ mướn


Tâm Thường


Edit by Linhmaroon


 


*** Warning 18+, truyện có nhiều cảnh H trần trụi, dày đặc, thậm chí là phản cảm, tình tiết cực đoan, bạn nào dị ứng xin click back ngay cho ***


Iris02May2012001-700x700


Chương 3: Người đàn ông của em là tôi


Nhậm Hiên không nói gì, Hướng Lam bỗng có chút chột dạ. Anh ta chẳng những giúp cô giải quyết chuyện này, hai mươi vạn còn không cần cô trả lại, hơn nữa còn chịu giúp Hướng Lâm cai nghiện, sắp xếp công việc. Cô lại còn muốn nâng giá.

Nhưng còn sinh con, đây không phải chuyện nhỏ.

“Tại sao lại muốn tôi sinh con cho anh? Vợ anh đâu?”

Vấn đề này hình như đã dính đến việc riêng tư của anh ta. Hướng Lam không cố hỏi tiếp, quay đầu ra cửa sổ, “Tôi còn chưa tốt nghiệp đại học nữa.”

Những lời này đổi lại một tờ chi phiếu, “Hai mươi vạn, cộng thêm căn nhà ở thành Bắc của tôi, sau khi sinh đứa bé xong, tôi sẽ đưa cô ra nước ngoài tiếp tục đi học.”

Hướng Lam gần như đã gật đầu, chỉ nghe anh ta nói, “Nếu như cô đồng ý, chúng ta thống nhất ký một thỏa thuận. Cô chỉ cần phụ trách sinh đứa bé, chuyện còn lại không liên quan đến cô, hiểu ý tôi chứ?”

Cô nhớ đến mẹ mình, mỉm cười, gật đầu, “Hiểu rồi.”

Hướng Lâm tự biết mình gây ra họa lớn, chỉ cần không bắt cậu ta ngồi tù, Hướng Lam sắp xếp thế nào cậu ta cũng răm rắp nghe theo. Quá trình cai nghiện vô cùng cực khổ, cũng khá dài. Cậu ta có ngu hơn nữa cũng biết Hướng Lam và Nhậm Hiên nhất định đã có giao dịch gì đó, nếu không tại sao Nhậm Hiên lại phải giúp cậu ta như vậy?

Hướng Lam bảo cậu ta đừng hỏi gì, tranh thủ nghỉ ngơi sống yên ổn là tốt nhất.

Cậu ta nói, chị, Nhậm tiên sinh kia, thích chị phải không?

Hướng Lam mấp máy khóe môi, anh ta kết hôn rồi.

Hướng Lâm đưa mắt nhìn, không nói gì thêm nữa.

Nhậm Hiên đưa cô đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, mọi thứ đều bình thường. Lúc khám phụ khoa, bác sĩ vừa đưa máy siêu âm vào thân dưới của cô, vừa hỏi, “Cô gái, còn trẻ vậy đã muốn có con rồi à?”
Hướng Lam nói, anh ấy muốn.

Khám phụ khoa cô đã đi nhiều lần, dù vậy, vẫn không quen với việc có vật lạ đưa vào người.

Khi ký thỏa thuận, Hướng Lam cảm thấy hai mươi mấy năm cô sống trên đời này tương đối bi kịch.

Vốn chỉ là bán nụ cười bán thân xác, bây giờ ngay cả một đứa con còn chưa ra đời cũng đem đi bán. Nhớ trước kia cô đã từng nghĩ, nếu tương lai có kết hôn sinh con, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ con mình giống như mẹ. Nhưng hôm nay...

Cô nhìn tấm chi phiếu hai mươi vạn, khóe miệng chứa ý cười, sau đó cẩn thận cất đi.

Cô chuyển từ phòng trọ chật hẹp đến căn nhà Nhậm Hiên đưa cho cô, cảm giác trong lòng là lạ.

Cô sao có thể mới lắc mình một cái đã thành kẻ giàu có rồi? Đối với cô mà nói, đây chính là cuộc sống của kẻ có tiền.

Đêm Táo quân, cô mua rất nhiều thứ đến tìm Hướng Lâm. Hai người làm một bàn thức ăn ngon, hiếm khi được đầy đủ như vậy. Hướng Lâm ăn được mấy miếng thì đặt đũa xuống, có chút trầm mặc.

Hướng Lam không hiểu cậu ta làm sao, gắp thêm cho cậu ta mấy miếng thức ăn. Hướng Lâm bỗng đứng dậy, nói chờ cậu ta một lát rồi chạy biến ra ngoài. Chưa đến một giây đồng hồ đã quay lại, mua thêm một chai Bình Ngưu Nhị.

Cậu ta cầm hai cái cốc đầy ụ, “Chị.”

Hướng Lam mỉm cười đáp một tiếng. Hướng Lâm nhìn cô, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi chua xót. Chị rõ ràng chỉ lớn hơn cậu có hai tuổi, nhìn qua lại trưởng thành hơn rất nhiều so với đám bạn cùng lứa. Chị và cậu đều mất cha, chị còn mất cả mẹ. Bao nhiêu năm qua chị vẫn chăm nom cho cậu, từ trung học cơ sở đến đại học, học phí, tiền sinh hoạt của cậu, đều là chị cho.

Hướng Lâm có chút nghẹn ngào không nói ra nổi nửa chữ, chạm cốc với cô, uống một hơi cạn sạch. Hướng Lam chỉ khẽ nhấp một hớp nhỏ.

Hướng Lam thuê xe về nhà, khi về đến nhà đã là nửa đêm. Cô vừa mới tắm xong, Nhậm Hiên đã đến, say khướt té ngửa trên sa lon. Hướng Lam biết tối nay anh ta sẽ không về. Anh ta người cao chân dài, lại say bí tỉ, thay quần áo cho anh ta mất khá nhiều sức. Nhậm Hiên say rượu cũng rất tốt tính, không lảm nhảm không ầm ĩ, ngủ rất yên bình.

Nhưng hôm nay anh ta không ngủ, Hướng Lam dìu anh ta đến giường, anh ta kéo cô thuận thế ngả xuống. Cả người anh ta nóng ran, áp lên làn da lạnh như băng của Hướng Lam đặc biệt thoải mái. Kéo chiếc áo choàng tắm ra, hai tay bắt đầu vuốt ve nơi đầy đặn của cô.

Anh ta thích nhất là khuôn ngực của Hướng Lam, vừa tròn trịa lại hơi nhếch lên. Bình thường anh ta rất có kỹ xảo, hôm nay mượn rượu, động tác có hơi dã man, lại khiến cho cô động tình nhanh hơn. Anh ta gần như đang cường bạo cô, hai tay dùng sức tách cặp chân của cô ra hai bên, mở ra giới hạn lớn nhất của thân thể cong người rong ruổi cùng anh ta.

Anh ta va chạm quá sâu, cô có chút đau, kêu ra, lại càng thêm kích thích thần kinh của anh ta. Lật người cô lại, nắm lấy eo cô, hung ác xỏ xuyên cô từ phía sau. Khi nơi cứng rắn kia tiến vào, cô tê dại đến run rẩy, bên trong càng thêm thắt chặt.

Anh ta quá tập trung vào tình dục, di động vang lên, Nhậm Hiên không chút nghĩ ngợi đã bắt máy.

Thẩm Ngọc nghe tiếng thở dốc của anh ta trong điện thoại, mười ngón tay siết chặt, giọng nói vẫn tỉnh táo. “Mẹ bảo anh về.”

“Biết rồi.” Nhâm Hiên mất một lúc lâu mới nhận ra chủ nhân của giọng nói này, dừng động tác lại mặt lạnh trả lời một câu. Lại nhìn thân thể thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp phía dưới, sau đó ném di động qua một bên, hành hạ Hướng Lam càng thêm mạnh bạo.

Có lẽ là vì men rượu, anh ta kiên trì rất lâu mới bộc phát, Hướng Lam ngồi phịch bên cạnh, đầu ong ong. Ngay cả khi nào anh ta đi cô cũng không biết.

Căn nhà lớn như vậy, chỉ có một mình cô, một cái giường đệm chăn hỗn loạn, một căn phòng tràn ngập mùi vị tình dục.

...

Nhậm Hiên sắp xếp cho cô một người giúp việc, chủ yếu phụ trách ăn uống, dì Vương rất biết phối hợp dinh dưỡng, trình độ quá nghiêm khắc với mỗi bữa ăn khiến cho Hướng Lam cũng cảm thấy phát phiền. Có điều tất cả là vì đứa bé, cô không có lý do để cự tuyệt.

Hướng Lam không ngờ tới có một ngày sẽ gặp vợ của Nhậm Hiên. Còn là ngay trước giao thừa một ngày.

Thậm Ngọc trông còn khí chất hơn cả trong ảnh, Hướng Lam cảm thấy đó là thứ sinh ra đã có, cô không tài nào bắt chước được. Giống với Nhậm Hiên, cằm của Thẩm Ngọc hơi nhếch lên, vẻ mặt ngạo mạn quan sát cô một phen, nhìn chằm chằm vào vào ngực cô, lại nhìn xuống bụng, ngay sau đó cúi đầu uống cà phê.

“Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi mốt.”

Thẩm Ngọc không ở lại lâu, trước khi đi còn để số điện thoại lại cho cô, “Có khó khăn gì cô có thể tìm tôi.”

Hướng Lam gật đầu. Sau khi cô ta đi, cô nghĩ, thế này tính là gì đây?
Đêm giao thừa, cô ở chỗ Hướng Lâm, làm sủi cảo, xem Xuân Vãn. Hướng Lâm cười đến lật xấp lật ngửa, cô không nhúc nhích. Cuối cùng, đến gần mười giờ, cô bỏ Hướng Lâm lại thuê xe về nhà. Đêm nay đón xe không dễ, mãi cô mới bắt được một chiếc, cô phải trả tiền gấp đôi tài xế mới đồng ý.

Trong thang máy, cô nhìn những con số từ từ nhích lên, trái tim cũng nhảy lên theo. Thậm chí cô cũng không biết mình đang vội vàng cái gì.

Cuối cùng cũng đến tầng mười chín, cửa thang máy vừa mở ra, cô ngơ ngẩn. Nhậm Hiên đứng bên ngoài thang máy cũng sợ run.

“Cô đi đâu? Giờ mới về?!” Giọng điệu của Nhậm Hiên có chút gắt gỏng, vừa kéo cô qua đã hôn, đã cắn. Anh ta rất vội vàng, vừa mở cửa đã cởi bỏ áo lông và váy của cô. Ôm cô đến bên cạnh tủ để giày, tiến vào.

Cú va chạm mạnh mẽ này gần như đỉnh đến tận tim cô. Cô hét lên một tiếng, đứt quãng hỏi, “Sao anh lại đến đây?”

Tư thế này không được thoải mái, cứ thể gắn kết, ôm cô đè trên ghế sa lon làm tiếp.

Cô lại hỏi lại lần nữa, “Sao anh lại tới đây?”

“Đến đưa quà Tết cho em.” Nhậm Hiên vừa cử động thân dưới, vừa rảnh tay cởi đồ của mình.

Hướng Lam vừa nãy không nhìn thấy đồ trong tay anh, cũng chẳng quan tâm, ôm choàng lấy cổ anh rên rỉ. Chiến trường chuyển từ phòng khách vào trong phòng ngủ. Bên ngoài tiếng chuông điểm 0 giờ kêu vang, trong tiếng pháo lách tách rộn ràng, càng giúp cô lớn giọng kêu lên dâm mỹ hơn.

Cả một đêm, tiếng pháo chưa từng ngớt, đến gần năm giờ sáng mới dừng lại một chút. Anh nằm trên người cô thở hổn hển, một thân dinh dính, phía dưới lại càng thêm nhớp nháp. Hướng Lam còn chưa lấy lại tinh thần từ trong kích tình, nghe thấy anh ghé vào lỗ tai cô nói.

“Đồ phóng đãng, quà Tết thế đủ chưa hả.”

Hướng Lam cười khanh khách thành tiếng, Nhậm Hiên bỗng ngẩn ra trong phút chốc.

Đó là lần đầu tiên anh thấy Hướng Lam cười vui vẻ đến vậy.

Cả một tháng, trừ đêm giao thừa đó ra, Hướng Lam không hề gặp Nhậm Hiên. Dì Vương rất tận tình giúp cô điều dưỡng thân thể đến trạng thái tốt nhất. Bà nói với Hướng Lam, tâm trạng là quan trọng nhất. Không có áp lực, chỉ cần cố gắng thì rất dễ có con, có lúc càng để ý thì lại càng khó mang thai. Con gái bà ấy cũng vậy.

Hướng Lam đang ngồi phơi nắng. Nghe dì Vương cứ lải nhải mãi không thôi. Bà ấy nói, cầm tinh con thỏ rất tốt. mệnh tốt. Con gái bà ấy cũng sinh một bé cưng tuổi thỏ.

Hướng Lam nói, vậy con gái dì chắc hạnh phúc lắm. Dì Vương trầm mặc trong chốc lát, thở dài một tiếng, “Nó mất rồi, đúng vào ngày đứa bé đầy tháng, mất vì tai nạn giao thông.”

Hướng Lam vùi đầu trong đầu gối, chẳng hiểu sao lại thấy ưu thương.

Cô gọi điện cho Nhậm Hiên, tắt máy. Cô chưa từ bỏ ý định, bấm số của Thẩm Ngọc. Cô im bặt nửa ngày không biết nói gì, Thẩm Ngọc có chút mất kiên nhẫn, trước khi cúp máy, nghe thấy Hướng Lam nói: mấy ngày nay là thời kỳ rụng trứng của cô.

Lời này thực sự là hữu dụng, tối hôm đó Nhậm Hiên đã gọi điện tới hẹn cô đi ăn cơm.

Một nhà hàng Âu rất cao cấp. Không khí cực tốt. Hướng Lam không hỏi anh vì sao lâu vậy không đến tìm cô, cô cảm thấy mình không có lập trường. Mà anh cũng chẳng cần phải giải thích.

Cô đứng bên ngoài chờ anh lấy xe, nghe thấy có người gọi tên mình. Là người đã lâu lắm rồi không gặp.

Hạ Khải Luân một thân đồ Âu, rất sáng láng, có chút mùi vị tinh anh. Anh ta không phải không kinh ngạc trước sự thay đổi của Hướng Lam. Một thân hàng hiệu, sắc mặt hồng hào hơn trước kia nhiều, hồi trước sắc mặt cô lúc nào cũng tái nhợt như người chết. Dường như ngay cả mái tóc cũng bóng mượt hơn khi trước.

Anh ta muốn nói gì Hướng Lam cũng chẳng cần phải nghĩ, trước khi anh ta mở miệng, cô đã mỉm cười, “Em sống rất tốt, còn anh?”

Hạ Khải Luân nhíu mày, giọng điệu như vậy có chút xa lạ, nghe có chút không thoải mái. Chưa tán gẫu được mấy câu, Hướng Lam nói, “Em đi trước nhé, tạm biệt, Khải Luân.”

Từ kính chiếu hậu, Hướng Lam dường như có thể nhìn thấy sắc mặt buồn bực của Hạ Khải Luân, cô chỉ thấy lạ rằng tại sao bản thân lại bình tĩnh như vậy.

Nhậm Hiên cũng liếc qua kính chiếu hậu một cái, không nói gì. Hay có câu trực giác của phụ nữ rất chính xác, thực ra thì đàn ông cũng có trực giác. Buổi tối khi ở trên giường, anh vẫn hỏi ra miệng.

“Người đàn ông lúc tối là ai?”

Hướng Lam nhắm mắt lại, cảm nhận thứ cứng rắn nóng như lửa kia trong cơ thể mình.

Hạ Khải Luân là ai, cô phải trả lời thế nào đây? Người đã phá thân cô, người đã yêu đương với cô năm năm, người đã từ bỏ cô vì tương lai, cũng là người duy nhất đã từng nói muốn kết hôn với cô ư?

“Một người đàn ông của tôi trước đây.” Cô nói.

Người đàn ông của em là tôi.

Trong lòng Nhậm Hiên bỗng nhảy ra một câu như vậy. Nhưng không thốt ra miệng. Bởi vì anh cảm thấy mình không có lý do quang minh chính đại gì. Anh và Hướng Lam, từ đầu đến giờ vẫn chỉ là thứ quan hệ giao dịch, theo nhu cầu của nhau.

Nhận ra điều này khiến anh thấy có chút bi ai.

Comments

  1. đọc cả 3 chương, giọng văn nghe thật là chua chát ;___;

    ReplyDelete
  2. Toi co be qua a! Chang bao lau phai ban dua con dau long! Thanks Linh nhieu!

    ReplyDelete
  3. Thanks bạn Linh nhiều, truyện rất hay.
    Tội nghiệp cho Hướng Lam quá.

    ReplyDelete

Post a Comment