Đẻ mướn
Tâm Thường
Edit by Linhmaroon
***Warning 18+, truyện có nhiều cảnh H trần trụi, dày đặc, thậm chí là phản cảm, tình tiết cực đoan, bạn nào dị ứng xin click back ngay cho ***
Chương 2: Viện giao
Quán cà phê Dạ Ngữ trên đường Nghiễm An, Hướng Lam đã đến đây mấy lần. Một nơi rất phong cách. Thường xuyên có khách đưa cô tới đây.
Nhậm Hiên liếc một cái đã nhận ra cô. Chính là cô nữ sinh đã gặp ở khách sạn Hoàn Vũ lần đó.
Hướng Lam cũng đã nhớ ra, nhất thời có chút nôn nóng bất an. Nhậm Hiên bồi thường cho cô một chiếc Iphone. Hướng Lam thực sự không dám nhận, dù sao cái di động hỏng của cô lúc mới mua cũng chỉ mấy trăm ngàn mà thôi.
Nhậm Hiên mặc âu phục đi giày da, khí chất bất phàm, ánh mắt lại càng sắc bén. Lần đầu tiên Hướng Lam không dám nhìn thẳng vào mắt một người.
Anh ta đưa Hướng Lam về trường, sau khi Hướng Lam xuống xe, đi được vài bước lại lộn trở lại.
“Anh có thể cho tôi vay ba vạn đồng được không?”
Nhậm Hiên không nói được, cũng chẳng nói không. Quan sát cô từ đầu tới chân một lượt.
“Tôi có thể viết giấy nợ cho anh, tôi có việc cần dùng gấp.”
Nhậm Hiên cong cong khóe miệng, cười, “Sao tôi phải cho cô mượn? Chúng ta cũng chỉ mới gặp có hai lần mà thôi.”
Hướng Lam cũng cười, “Cuối tuần này tôi thi, sau đó sẽ nghỉ hè.”
...
Nhậm Hiên lịch lãm hơn bất cứ người khách nào trước đây của cô, ra tay cũng rất hào phóng, LV, Channel,.. những thứ cô chưa từng dám nghĩ đến, giờ có tận mấy chiếc. Lần đầu tiên bọn họ hôn môi là vào tuần thứ ba sau khi bắt đầu quan hệ viện giao*.
* Chỉ việc các cô gái trẻ hẹn hò với đàn ông để đổi lấy vật chất, không nhất thiết (nhưng thường) dính đến sex.
Hướng Lam chỉ cảm thấy kỹ thuật anh ta rất tốt, trừ chút rung động khi hôn hồi mới yêu Hạ Khải Luân ra, đã lâu rồi không có loại cảm giác này.
Cô tới thành phố B thăm Hướng Lâm, Nhậm Hiên đỗ xe chờ dưới lầu. Hướng Lâm dù gì cũng còn trẻ, tố chất thân thể tốt, bình phục rất nhanh. Cô còn gặp một cô bé tóc ngắn, thấy cô bé khúm núm đi theo Hướng Lâm gọi cô là chị.
Hướng Lam giao thuốc bổ và đồ ăn cho cô bé kia, hàn huyên với Hướng Lâm một lát rồi đi.
Nhậm Hiên ở thành phố B cũng có chi nhánh công ty, vợ anh ta, Thẩm Ngọc ra nước ngoài, anh ta cũng không vội trở về, đưa Hướng Lam đến thành phố B chơi đùa rất vui vẻ.
Nhậm Hiên là một người biết hưởng thụ, ăn mặc ở đều dùng hàng tốt nhất. Hướng Lam đi theo anh ta thực sự là được mở mang tầm mắt, lại càng cảm thấy mình là một đứa quê mùa. Buổi tối, lúc hầu hạ Nhậm Hiên đi tắm, cô không khỏi cảm thán trời cao nhất định đã đem hết những thứ tốt cho người đàn ông này. Dáng người của anh ta còn dễ nhìn hơn so với gương mặt.
Cô bị hơi nước hun đỏ mặt, tóc dài vấn sau gáy, trên trán có vài sợi tóc ướt dính vào, sắc môi có chút nhạt. Nhậm Hiên kéo cô vào bồn tắm, hai ba cái đã vén váy ngủ của cô lên, tách hai chân vòng quanh ngang hông mình.
Dường như anh ta có chút chần chừ, Hướng Lam nói, không phải lo, tôi có kiểm tra sức khỏe định kỳ. Nhậm Hiên cười khẽ, tiến thẳng về phía trước.
Khi anh ta tiến vào, Hướng Lam đã bị anh ta khơi dậy tình dục, chưa được mấy cái đã ẩm ướt.
Trước kia Hướng Lam rất ít khi kêu ra tiếng, những tên khách kia chỉ lo phát tiết dục vọng của bản thân, Hướng Lam không có một chút khoái cảm. Nhậm Hiên cho cô một cảm giác khác. Anh ta chú trọng trao đổi, cũng để ý đến cảm nhận của cô.
Vẻ mặt khi làm tình của anh ta còn quyến rũ hơn lúc bình thường, hay quen quan sát nét mặt của cô. Nhưng Hướng Lam vẫn chưa dám nhìn vào mắt anh ta.
Từ phòng tắm đến trên giường phòng ngủ, ý thức của Hướng Lam vẫn không tài nào tỉnh táo. Thể lực của Nhậm Hiên rất tốt, có thể kiên trì rất lâu mà vẫn không ra.
Cô nằm đó, Nhậm Hiên nắm lấy eo cô dùng sức va chạm.
Bên tai là hơi thở có chút nặng nề của anh ta. Trên kệ đầu giường còn đặt tấm ảnh kết hôn của anh ta và Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc là một người phụ nữ rất có khí chất, cặp mắt không to như cô, ngực cũng không lớn bằng cô, nhìn qua cũng chỉ có cup A.
Cuối cùng anh ta cũng cao trào, ngửa mặt nằm trên giường nghỉ ngơi. Hướng Lam đứng dậy, bước vào phòng vệ sinh gột sạch những thứ anh ta để lại trong cơ thể mình ra ngoài.
Nhậm Hiên đã lâu lắm rồi không trải nghiệm cảm giác mất hồn như vậy, cảm thấy chưa đã nghiền, lúc Hướng Lam cầm khăn giấy lau thân dưới cho anh ta, lại đè cô xuống thêm một lần nữa.
...
...
Kể từ khi ở bên Nhậm Hiên, cô không tìm những khách hàng khác nữa. Cô cũng có chút đạo đức nghề nghiệp. Nhậm Hiên đối xử với cô không tệ, cho tiền cũng nhiều.
Hướng Lâm và cô bé tên Tĩnh Tĩnh kia yêu đương, tiêu pha rất nhiều. Yêu cầu của cậu từ trước đến giờ Hướng Lam đều có cầu tất ứng. Hướng Lâm dường như chưa bao giờ nghĩ đến tại sao lần nào chị cũng có tiền cho cậu ta, tóm lại không làm chậm trễ việc đi học và tán gái của cậu ta là được.
Cậu ta tùy ý tiêu xài, dù sao cậu ta cũng có cái cây hái tiền như Hướng Lam. Cho đến khi cậu ta dính vào nghiện ngập Hướng Lam mới hối hận mình đã quá nuông chiều em trai. Nhưng không có cách nào khác, trại cai nghiện nó đã vào ra mấy lần, không bao lâu lại hút lại.
Hướng Lam không muốn quan tâm đến cậu ta nữa, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, không thể nhìn dáng vẻ thảm hại đáng thương của cậu ta khi cơn nghiện phát tác. Hướng Lam đã xem qua rất nhiều tin tức trên ti vi, kẻ nghiện vì không có tiền mua ma túy đã đi cướp bóc, thậm chí giết người.
Trên thế giới này, trừ mẹ của cô ra, cô chỉ còn lại có Hướng Lâm.
Nhất quyết không thể để nó đi vào con đường không lối về kia. Hướng Lâm lại tái nghiện lần nữa, đòi tiền không có kết quả, không biết làm sao cởi dây lưng đánh cô ngất xỉu, cầm chi phiếu và tất cả những đồ đáng giá của cô bỏ trốn.
Cô bừng tỉnh vì lạnh cứng, trời đông giá rét, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, ngã sõng xoài trên mặt đất đầy bùn nước. Cô đi ra ngoài tìm khắp nơi có thể tìm, hỏi bất cứ ai có thể hỏi, nhưng không có tin tức của Hướng Lâm.
Gáy sưng lên một cục u to đùng, cô về nhà nuốt một vỉ giảm đau, mê man nặng nề ngủ thiếp đi.
Những lời bóng gió trong trường học từ trước đến nay cô chẳng hề quan tâm, cô thuê một căn phòng ở ngoài trường. Công ty của Nhậm Hiên cuối năm có rất nhiều việc, số lần đến tìm cô cũng ít đi.
Chuyện cô lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.
Cô nhận được điện thoại từ một dãy số xa lạ, đầu bên kia điện thoại, tiếng một người con trai khóc không thành tiếng. Cô vừa nghe đã nhận ra là Hướng lâm. Vội vàng chạy đến một khu nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô, Hướng Lâm chỉ khoác một chiếc áo lông rách nát, là cậu ta trộm được, tay áo bị đứt một đoạn.
“Chị ơi, em đâm người ta rồi, chị, chị cứu em với...”
Hướng Lâm nhào vào lòng cô gào khóc. Đầu cô ù lên một tiếng. Nhưng lại tỉnh táo đến lạ thường, đẩy cậu ta ra, đánh cho cậu ta hai cái tát thật mạnh. Hướng Lâm không dám đánh trả, ngồi chồm hỗm trên đất, “Chị, em không muốn ngồi tù, em còn chưa đầy hai mươi...”
Hướng Lam im lặng.
...
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn tìm Nhậm Hiên. Nhậm Hiên đã vài ngày không gặp cô, vừa vào nhà đã bắt đầu cởi đồ của cô. Anh ta rất nóng vội, chưa đợi cô chuẩn bị đã bắt đầu.
Lần khác khác với những lần trước. Hướng Lam cảm thấy anh ta có tâm sự, lại càng không biết nên mở miệng thế nào.
Cuối cùng vẫn là Nhậm Hiên chủ động hỏi cô, cô mới nói.
“Nhậm tiên sinh, anh có thể giúp tôi được không? Tôi chỉ có mình Hướng Lâm là người thân...”
Hướng Lam cúi đầu, vặn ngón tay, lệ đảo quanh trong hốc mắt, trước sau vẫn không cho nó rơi xuống.
Nhậm Hiên tựa ở đầu giường hút thuốc. Một lúc lâu mới hỏi cô một câu.
“Tại sao tôi phải giúp cô?”
Hướng Lam len lén lau sạch khóe mắt, “Người kia nói muốn hai mươi vạn, nếu không...”
Điếu thuốc trong tay Nhậm Hiêm, tàn lửa lúc tắt lúc lóe trong đêm tối. Thẩm Ngọc đột nhiên gọi điện tới, anh ta ra ngoài ban công nghe điện thoại. Hướng Lam không biết bọn họ nói gì, chỉ biết bọn họ cãi nhau. Anh ta vào nhà, sắc mặt rất khó coi, nhìn cô một cái, mặc quần áo đi thẳng.
Hướng Lam bắt đầu vay tiền khắp nơi, cuối cùng chỉ vay được hai vạn đồng. Cô nhớ đến Hạ Khải Luân, nhưng anh ta đã đổi số di động. Tìm đến nhà trọ của anh ta, mở cửa là Tiền Nhất. Tiền Nhất rất giật mình, không ngờ cô vẫn còn tới.
Đáng tiếc Hạ Khải Luân đã chuyển đi. Tiền Nhất cho cô số di động mới của Hạ Khải Luân, cô gọi qua, nghe điện thoại là một cô gái.
Cô nhớ được giọng nói này, là Cố Tuyết.
Cô rất bình tĩnh, “Hạ Khải Luân có ở đây không? Bảo anh ấy nghe điện thoại.”
Một lúc sau giọng của Hạ Khải Luân vang lên, có chút dè dặt, “Hướng Lam? Anh đang làm thêm giờ ở công ty, sao em lại gọi tới?”
Hướng Lam không còn lòng dạ nào nghe anh ta nói, hỏi lại, “Anh có tiền không?”
“Em xảy ra chuyện gì à?”
Hướng Lam đơn giản nói qua những điểm quan trọng, đầu bên kia im lặng một hồi. Cô đã biết câu trả lời của anh ta trong sự im lặng ấy.
“Hướng Lam, anh vừa mới đi làm, không có mấy tiền gửi ngân hàng, anh sẽ nghĩ cách giúp em, em cho anh mấy ngày.” Khi Hạ Khải Luân nói những lời này, giọng của Cố Tuyết mơ hồ truyền tới.
Hướng Lam ngay cả tạm biệt cũng không nói liền cúp điện thoại.
Cô nghe thấy Cố Tuyết đầu bên kia cất giọng kêu, cái áo ngủ màu xanh của em anh để chỗ nào?
....
Hướng Lam không tìm Nhậm Hiên nữa, nhưng vài ngày sau, Nhậm Hiên lại tìm đến cô.
Anh ta dùng tiền và quan hệ lấp liếm sự việc đi, người kia chỉ bị thương nặng, không nguy hiểm đến tính mạng.
Anh ta nói, có thể nghĩ cách giúp Hướng Lâm hoàn toàn cai nghiện, sắp xếp cho cậu ta đi nước ngoài học hoặc làm việc. Hai mươi vạn kia cũng không cần cô trả.
Hướng Lam không thể không thấy ngoài ý muốn.
Sau đó anh ta đẩy một tấm chi phiếu mười vạn nguyên đến trước mặt cô. Hướng Lam dựng thẳng sống lưng, không hiểu gì cả.
“Mười vạn đồng, sinh cho tôi một đứa trẻ.” Nhậm Hiên nói.
Nhịp tim của Hướng Lam như chững lại trong một khắc đó, trong đầu trống rỗng. Nhìn chằm chằm tờ chi phiếu kia chừng ba phút. Ngẩng đầu lên, hắng giọng một tiếng.
“Nhậm tiên sinh, anh xem giá tiền chúng ta có thể thương lượng lại một lần được không?”
chuyện này nhiu chương vậy hay ghê :p hóng tiếp
ReplyDelete5 chương cưng ạ
ReplyDeleteĐọc tr này thấy vừa thương vừa giận n9. Thươg em nhưng cũng gián tiếp đẩy e mình vào vòng tội lỗi. K biết sẽ còn những diễn biến j xảy ra nữa. Hóng chương tiếp
ReplyDeleteVi cau em hu hong, nu 9 gi cung lam duoc, that la toi a! Thanks em nhieu!
ReplyDeleteDễ mềm lòng cũng là bệnh, phải chữa!
ReplyDeleteTình tiết truyện đi nhanh mà ám ảnh quá, có rất nhiều chỗ không miêu tả tâm lý mà chỉ bằng vài câu đã nhận thấy những toan tính của tác giả, ta hâm mộ *mắt long lanh*
Đọc 2 chương này chỉ cảm thấy Hướng Lam thật đáng thương, truyện này quá thực tế, xã hội bây giờ những người rơi vào hoàn cảnh của cô ấy không phải là ít, chỉ có điều trong đó có bao nhiêu người có thể quay đầu?
ReplyDeleteÀ, quên nữa, tác giả Tâm Thường, nghe tên thật là quen, có lẽ đã từng xem một truyện khác của tác giả này rồi nhưng không nhớ nổi
ReplyDeleteTâm Thường là tác giả của Mục tiêu đã định, Hung phòng, Khuất phục, Cô gái em thua rồi ấy, chắc bạn đã đọc rồi :-D
ReplyDeleteHồi thấy tên truyện là ko dám đọc rồi, nhưng thấy em gái edit thì cũng tò mò nên ló vào xem, hic, biết mà, loại này khổ tâm khổ thân đây, ayyy.
ReplyDelete