[Chương 276 - 280] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon


1399932030386458_a602x602


Số đặc biệt ngày Cá tháng tư ---- Sinh nhật vui vẻ


 


Ngày mai sẽ đến sinh nhật của Tần Khê, Tần Khê rất lo lắng.

Thực hy vọng, năm nay đừng ai nhớ sinh nhật hắn.

Nhớ năm ngoái, khi tỉnh dậy, hắn cả người áo rách quần manh, bị ném ra lối đi giữa đường, bên cạnh còn có một cái bát vỡ.

Mơ mơ màng màng ngồi dậy, chỉ thấy một người bước qua, thuận tay ném cho hắn một xu tiền đồng, lúc đó, Tần Khê chỉ muốn giết người.

Đúng lúc đấy Hương Nại Nhi xuất hiện, mặt mày ra vẻ từ bi mèo khóc chuột, thương hại nói, “Khê Khê đáng thương quá~ sao hả, vương phủ suy đồi rồi à? Lại còn sa đọa đến nông nỗi phải ra phố ăn xin~ đã sớm bảo đến Thiên Sứ các đầu quân cho em thì không nghe~ mặc dù nhân phẩm chẳng ra gì, nhưng dáng người này, mặt mũi này thì vẫn không đáng ngại lắm~”

Hương Nại Nhi vừa nói, cây quạt trên tay tận tình đùa bỡn, Tần Khê tức đến mức giật cái quạt qua, bẻ làm hai nửa, ngửa mặt lên trời thét to một tiếng, “Hương Nại Nhi!!!”

“Ha ha~ sinh nhật vui vẻ ~~~” Hương Nại Nhi nhìn Tần Khê cười đến là đắc ý không ngừng, lại còn làm bộ như tỉnh ngộ bổ sung một câu, “À quên, Cá tháng tư vui vẻ nữa~~”

Nói xong, trèo phắt lên xe ngựa, nhìn ăn mày Tần Khê đang phát điên ở phía sau hôn gió lia lịa nghênh ngang bỏ đi.

Đúng vậy, ngày mồng một tháng Tư, ngày Cá tháng tư, sinh nhật của Tần Khê vĩ đại.

Một sinh nhật rất bi kịch.

Đến khi ánh sáng mặt trời rọi vào phòng, Tần Khê mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là xác định xem mình có nằm ở chỗ kỳ quái nào không, bên cạnh là Hương Nại Nhi, đây là phòng của hắn, cũng may, không phải chỗ gì kỳ quái.

Cựa cựa người, Hương Nại Nhi bên cạnh tỉnh dậy, thấy Tần Khê, bấy giờ bật ra một tiếng kêu sợ hãi, khiến cho mấy con chim nhỏ ngoài cửa sổ bay mất, làm cho màng nhĩ đáng thương của Tần Khê điếc đến nơi.

“Sắc lang!!!” Một quyền đánh qua, biến Tần Khê thanh chó ngầu.

Tần Khê chớp mắt mấy cái, cả nửa ngày mới nhảy dựng lên, “Khốn thật! Hương Nại Nhi em phát điên gì thế hả?”

Hương Nại Nhi lại đầy mặt xấu hổ kéo chăn, chỉ vào Tần Khê, vẻ vô cùng tức giận, “Sắc lang!! Sắc lang sắc lang!!! Người đâu!!”

Ngọc Sanh Hàn mang người vọt vào, mắt lạnh đảo qua, nhìn Tần Khê, lạnh giọng hạ lệnh, “Bắt lại.”

Tần Khê còn chưa kịp phản ứng lại, Đoạn Lặc đã dẫn mấy ám vệ vọt tới, hai ba lượt đã trói gô Tần Khê lại.

“Mấy người!!! Mấy người mà không buông ra, đừng trách tôi không khách khí!” Tần Khê gầm nhẹ, nhìn chằm chằm hai kẻ khó hiểu kia, sau đó quay đầu, tiếp tục gầm thét với Hương Nại Nhi, “Khốn thật! Hương Nại Nhi em chơi đủ chưa!”

“To gan to gan!” Hương Nại Nhi la hét, chạy đến sau lưng Ngọc Sanh Hàn, bù lu bù loa nói, “Hoàng huynh, huynh phải làm chủ cho ta~”

Khóe miệng Tần Khê giật giật, lòng nói, mấy người đang diễn vở nào thế?

Sắc mặt Ngọc lão Đại vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn Hương Nại Nhi một cái, lại nhìn qua Tần Khê, giống như bắt đầu thiếu kiên nhẫn lạnh giọng nói, “Người đâu, thiến.”

“Khoan đã!!”

“Khoan đã!”

Hai tiếng kêu đồng thời vang lên, một là của Tần Khê, một là của Hương Nại Nhi.

Hương Nại Nhi kéo Ngọc Sanh Hàn qua một bên, thấp giọng trừng hắn, “Giở trò quỷ gì thế? Vậy đã thiến?”

Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh liếc xéo cô nàng một cái, Hương Nại Nhi liếc qua Tần Khê, thấy ánh mắt thăm dò của hắn đang nhìn về phía này, bấy giờ mới ho khan hai tiếng, kéo Ngọc Sanh Hàn, lại vô cùng yếu ớt, “Hoàng huynh, huynh xem, khuê danh của ta đã bị hắn phá hủy mất rồi...”

“Em thì có khuê danh quái gì...” Đừng hiểu lầm, đây thuần túy là Tần Khê đứng một bên nhỏ giọng châm chọc. Hương Nại Nhi lập tức quay đầu hung ác trừng hắn, sau đó quay qua Ngọc Sanh Hàn, lại ra vẻ yếu ớt, “Hoàng huynh, huynh xem, con người hắn mặc dù nhân phẩm chẳng ra gì, nhưng mà dáng người kia, mặt mũi kia coi như cũng được...”

“Khốn nạn, lại mấy câu này.” Tần Khê tiếp tục lẩm bẩm, bên kia Hương Nại Nhi giật giật khóe miệng, quyết định không thèm để ý tới, tiếp tục nói, “Cho nên hoàng huynh, không bằng, huynh ban người cho ta đi~”

Chớp mắt mấy cái, tay áo Ngọc Sanh Hàn đã bị cô nàng kéo rõ chặt, Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nhìn cô nàng một lúc lâu, cuối cùng đành mở miệng, “Vậy thì chọn ngày thành hôn đi.”

Đọc lời thoại khô khốc.

“Hoàng huynh vạn tuế ~”

“Này này, hai người đây là đang bức ép trai lành kết hôn nhá~ ít nhất cũng phải trưng cầu ý kiến của tôi chứ ~” Tần Khê có chút bất đắc dĩ nhìn hai người đứng bên kia, trong lòng vẫn mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, suy nghĩ một lúc, rốt cục hỏi, “Hôm nay là Cá tháng tư đúng không.”

Hương Nại Nhi và Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, đồng thời quay đầu liếc hắn một cái, sau đó lại đồng thời không thèm để ý tới, cuối cùng, Ngọc Sanh Hàn còn bổ sung một câu, “Không lấy thì thiến.”

Nói xong, giống như đi chạy sô vội vội vàng vàng lỉnh mất, Tần Khê mặt đầy nín lặng, mình còn chưa được cởi trói đây này, tại sao sinh nhật nào hắn cũng bị người ta chơi đùa là sao?

Còn chưa hết than thở, đã thấy Hương Nại Nhi bước tới, cười hì hì, một lúc lâu mới gọi một tiếng, “Tướng công~”

Sắc mặt Tần Khê vô cùng câm nín.

“Em cởi trói cho anh nha, để muộn lại không kịp vào triều~” Hương Nại Nhi vừa cởi trói giúp Tần Khê, vừa nói, “Chuyện thành thân, anh cũng đừng lo lắng, tất cả đã có em~”

“Hương Nại Nhi, em lại chơi trò quái gì thế?” Tần Khê hỏi cô nàng, Hương Nại Nhi chỉ chớp mắt mấy cái, vẫn không nói câu nào, Tần Khê thở dài, với tính tình của Hương Nại Nhi, một khi đã muốn chơi, không chơi cho đã thì nhất định sẽ không bỏ qua, cho nên, Tần Khê đành tạm thời xem xem cô nàng định chơi thế nào đi~

Trừ thân phận của Hương Nại Nhi ra, tất cả trái lại đều bình thường, vào triều, hạ triều, sau đó đến Ngự thư phòng, thảo luận một vài chuyện cùng đám đại thần.

Lúc đi vào, Hương Diệp đã ở bên trong, nhìn thấy họ, khẽ hành lễ, dường như không có gì không ổn.

Ngọc Sanh Hàn ngồi xuống, mở một quyển tấu chương trên bàn ra, sau đó cầm lên quyển thứ hai, vẻ mặt hàn băng vạn năm đột nhiên biến đổi, rất khó nhìn, khó nhìn vô cùng.

Tần Khê không kìm được bước tới, thấy trong tấu chương trên tay Ngọc Sanh Hàn, nhiều ra một quyển sách.

Nhìn nội dung bên trong, lập tức cười phá lên.

“Ha ha ha~~~”

Trong tay Ngọc Sanh Hàn là một bản đông cung đồ.

Nhi đồng không nên xem.

Tần Khê tiện tay lật đống sách trên bàn lên xem một chút, lôi ra được mấy quyển đông cung nữa, còn có hai quyển sắc thư...

Tần Khê càng lục lọi, mặt lại càng mang vẻ hả hê, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng khó coi kia của Ngọc Sanh Hàn.

Xem ra Cá tháng tư không phải chỉ lưu luyến có mình hắn, còn có người cũng bị đùa giỡn cùng hắn, tâm trạng buồn bực của Tần Khê từ sáng bây giờ đã trở nên thật thoải mái.

Mà mấy đại thần đứng dưới, nhìn Hoàng thượng ném mấy quyển Đông cung đồ kia ném vào trong cái bình hoa lớn ở một bên, thầm nghĩ, Hoàng thượng đúng là... học không biết mệt...

Ngọc Sanh Hàn mặt lạnh quét qua mọi người, mấy người vốn đang muốn cười, đều phải chịu đựng đến mức da mặt rút gân nín cười, nhưng càng nín, mặt lại càng không nhịn được buồn cười.

Vất vả lắm mới nhịn được đến lúc ra ngoài, cả đám đại thần không nhịn được cười, Ngọc Sanh Hàn nhìn mấy cuốn sách trong bình hoa, khóe miệng treo một nụ cười lạnh, xem ra lần trước hoài nghi cô lén coi hoàng thư cô vẫn ghim ở trong lòng.

Đưa tay, với lấy một quyển đông cung đồ, bước tới trước án dùng bút khoanh tròn mấy bức, sau đó gọi An Quế vào.

Mà bên kia, Tần Khê vừa hạ triều đã chạy đi tìm Hương Diệp, kéo Hương Diệp hỏi về trò xiếc của Hương Nại Nhi, Hương Diệp chỉ nhìn hắn một chút, nói, “Đấy chẳng qua chỉ là kịch bản.”

“Thế kịch bản cũng phải cho anh xem trước một lần chứ? Làm sao mà anh phối hợp được ~”

Hương Diệp nghe vậy, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, “Cứ theo cảm nhận của bản thân là được.”

Xoay người, tiếp tục chỉ đạo cung nữ làm sao để chăm sóc hoa cỏ, cô đang chuẩn bị chuyển hoa oải hương vào Hoàng cung, Tần Khê đứng bên cạnh, than thở rồi lại than thở, đột nhiên, An Quế từ đằng xa bước tới, tay còn bưng một chiếc khay, bên trên không biết đặt thứ gì.

An Quế đi tới, hành lễ với hai người, liền nghiêm túc nói, “Nương nương, nô tài phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, chuyển đồ cho nương nương, thuận tiện truyền mấy câu nói.”

Hương Diệp nghe vậy, hơi nhíu mày, lại thấy Tần Khê đã đi qua, vén tấm vài đỏ kia lên, ngoài bìa không có đề tên, Tần Khê mở ra xem, lại phun máu tiếp.

Đây chẳng phải là bản đông cung đồ khi nãy sao!

Bên trên, hình như còn được đánh ký hiệu.

Hương Diệp thản nhiên nhìn một cái, lại hỏi An Quế, “Hoàng thượng nói gì?”

“Hoàng thượng nói.” An Quế đột nhiên thẳng người, thanh âm hiếm khi lại vang như vậy, không còn cách nào khác, đây là yêu cầu của Hoàng thượng, từng chữ từng câu, nói hết sức rõ ràng, “Hoàng thượng nói: Trẫm đã chọn mấy bức làm tham khảo, xin nương nương cũng lựa mấy bức, tối nay cùng nhau nghiên cứu!”

Tần Khê nghe vậy liền phụt ra, không ngờ đấy, cái tên núi băng Ngọc Sanh Hàn kia mà cũng nói ra... những lời rung động như vậy, nhưng nhìn qua thấy sắc mặt Hương Diệp đỏ bừng lên, hiển nhiên là cú phản kích này rất hữu dụng.

Tần Khê gật đầu, giống như có điều gì suy ngẫm.

Quay lại Vương phủ, Hương Nại Nhi lại kéo hắn đi thuyền hoa, sau đó lại sống chết dính lấy Tần Khê, bắt hắn dùng khinh công cõng mình lên mái nhà, đứng trên nóc nhà người ta bay đi bay lại, bị người ta cầm rau xanh cải trắng ném suốt cả một đường, Hương Nại Nhi lại vẫn ôm hắn cười đến là vui vẻ.

Tần Khê không hiểu nổi~ tại sao sinh nhật hắn năm nào cũng bi thảm như vậy?

Rồi sau đó, hai người lại tới Thiên Sứ các, Hương Nại Nhi kéo Tần Khê giới thiệu với từng người trong các, rõ ràng những người đó trước kia đều là do hắn tìm đến, tại sao hắn lại còn bị cô kéo đi giới thiệu lại một lần?

Mặc dù, lời giới thiệu kia hay vô cùng.

“Tần Khê. Tướng công của ta.”

Sau đó, hai người lại đến con phố độc quyền Haagen Dazz, dạo từ đầu đường đến cuối phố, Tần Khê đáng thương vẫn ôm tư tưởng thận trọng, chỉ sợ Hương Nại Nhi đem hắn ra chỉnh, nhưng ăn xong xâu kẹo hồ lô kia, hình như vẫn chưa có gì xảy ra.

Quay lại Vương phủ, Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp không biết đã tới từ lúc nào, xung quanh bố trí rất đẹp mắt.

Tần Khê bị Hương Nại Nhi kéo đi bái đường thành thân.

Không có hồng bào hỉ chướng, không có cao đường, không có tân khách, đơn giản là thực hiện lễ nghi.

Sau khi cúi đầu lần cuối cùng, Hương Nại Nhi kéo Tần Khê, cười đến vô cùng điên cuồng, “Từ hôm nay trở đi, anh chính là người của Diêu Hương Nại em!”

Tần Khê nhìn nụ cười ngớ ngẩn kia của Hương Nại Nhi, sắc mặt dở khóc dở cười, phải nói, em là người của Tần Khê anh mới đúng thì có, lời thì như vậy, nhưng sự cưng chiều trong mắt, không nói cũng rõ ràng.

Lại thấy, Hương Nại Nhi ngưng cười, kéo Tần Khê qua, cúi người hôn hắn, Tần Khê hơi ngẩn ra, vẫn vươn tay, đoạt lại quyền tự chủ, hôm nay bị cô dắt mũi chơi cả một ngày, sao có thể quăng nốt cả cái quyền chủ động này được?!

Kết quả là hai người không để ý đến bên cạnh còn có nha hoàn quản gia muội muội Hoàng thượng, hết sức triền miên, cuối cùng đến lúc buông nhau ra, Hương Nại Nhi đỏ mặt, ôm Tần Khê, cười nói, “Tần Khê! Sinh nhật vui vẻ!”

“Cá tháng Tư vui vẻ!”

Tần Khê cười khổ, tại sao sau câu “Sinh nhật vui vẻ” nào cũng kèm theo một câu “Cá tháng Tư vui vẻ” chứ?

Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp bưng một chiếc bánh lớn lên để hắn ước nguyện, Tần Khê nhìn cái bánh kia, thầm nghĩa cái này không phải là do hai đứa này làm đấy chứ?
Nếu như phải, có đánh chết hắn cũng không dám ăn.

Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp hình như đã hiểu ra, chỉ nói, “Đây là do đầu bếp trong phủ làm.”

Tần Khê nghe vậy, lúc này mới yên tâm, thổi cây nến nhỏ cắm bên trên, ước nguyện: hy vọng năm sau đừng ai nhớ sinh nhật của tôi. Đừng có Cá tháng tư nữa.

Hương Nại Nhi cũng ghé qua, cúi đầu ước nguyện cùng hắn: hy vọng ước nguyện của Tần Khê đừng có thành hiện thực.

Ngoại truyện: Cá tháng tư ---- Đùa mà thành thật


 


Ngày hôm sau của Cá tháng tư, là một buổi sớm tươi đẹp.

Tần Khê tỉnh lại, thấy vẫn là Hương Nại Nhi, dung nhan khi ngủ yên bình, giống như một con mèo, nhưng hễ tỉnh lại là cả ngày xù lông, chơi rất vui.

Gảy gảy lông mi của cô nàng, Hương Nại Nhi liền tỉnh lại, Tần Khê một tay chống đầu nhìn cô, lại nhắc về chuyện tối qua, “Hương Nại Nhi, Cá tháng tư qua rồi, em... nếu em muốn kết hôn, anh sẽ làm một đám cưới thật hoành tráng vui vẻ cho em.”

Hương Nại Nhi vốn đang mơ mơ màng màng, nghe thấy câu này của Tần Khê, hơi nheo mắt lại, ngay sau đó, nhào thẳng vào Tần Khê, chúi lên người hắn, hai cái răng hổ nhắm thẳng về phía cổ Tần Khê cắn xuống.

Tần Khê bị động tác này của cô nàng làm cho sợ hết hồn, cổ truyền đến cảm giác đau, định kéo cô ra, Hương Nại Nhi đã buông hắn ra, cả người vẫn cưỡi lên người hắn như trước, đầy vẻ đắc ý của nữ vương, “Hừ hừ, cho anh nói này.”

“Sáng sớm đã nổi điên rồi.”

“Hôm qua chúng ta đã kết hôn rồi.” Hương Nại Nhi nghe Tần Khê nói, sưng mặt lên trừng hắn, “Hôm qua không phải là đùa, là kết hôn thật. Em, với anh! Kết hôn.”

Tần Khê nghe vậy, đột nhiên lật người, đè Hương Nại Nhi xuống dưới, từ trên cao nhìn xuống cô, gầm nhẹ, “Kết hôn gì chứ, rượu cũng không có, chỉ cắm một cặp nến đỏ, lạy mấy cái, em không cảm thấy thiệt thòi à?”

Hương Nại Nhi bị hắn đè đến mức không động đậy nổi, lại bị Tần Khê gầm lên như vậy, cũng rống lại, “Anh thật quá đáng! Định không tính sao? Hương Diệp ở đó, Ngọc Sanh Hàn cũng ở đó, bọn họ chính là người làm chứng! Sao em phải thấy thiệt thòi chứ? Em có anh chẳng phải là tốt rồi sao!! Mấy thứ hình thức kia thì liên quan gì đến em chứ?!”

Hương Nại Nhi nhìn Tần Khê rống, sắc mặt có chút đỏ lên, thấy ánh mắt Tần Khê vì lời của cô mà chấn động, hai người cứ duy trì tư thế như vậy, bốn mắt nhìn nhau.

Cuối cùng, Tần Khê thở dài, cả người nằm trên người cô, “Anh nào có nói là không tính chứ... Anh chỉ là, sợ em thiệt thòi... Em xem, em là người thích thể hiện như vậy...”

Nói còn chưa dứt lời, bên hông đã bị ma trảo của Hương Nại Nhi nhéo một cái, Tần Khê lập tức kêu đau ai ái, “Đau đau đau... Anh nói sai rồi được chưa...”

Giương mắt, nhìn ánh mắt sáng quắc của Hương Nại Nhi, “Vậy chúng ta, cứ vậy?” Kết hôn?

Hương Nại Nhi nhìn Tần Khê, rất trịnh trọng gật đầu một cái, Tần Khê im lặng hồi lâu, nhìn Hương Nại Nhi, lại đầy vẻ trêu chọc, “Không nói thì anh không biết đâu, thì ra em muốn lấy anh như vậy ~ còn cố ý chờ đúng ngày sinh nhật của anh~”

Hương Nại Nhi nhoài cổ lên cắn hắn, Tần Khê ghé qua, cho cô cắn, có điều là, cắn miệng.

...

Hương Nại Nhi đi theo Tần Khê tiến cung, Ngọc Sanh Hàn nhìn cách ăn mặc hơi thiếu phụ kia của của cô, chỉ nhìn lướt qua, không để ý tới, mà về nhân vật Hoàng muội trong kịch bản của Hương Nại Nhi hôm qua, Ngọc Sanh Hàn chỉ nói phiền toái, cứ để cô nàng làm hoàng muội luôn cho xong, dù sao, có một thân phận xác thực, sau này cũng bớt đi chút phiền toái.

Ngọc Sanh Hàn đưa cho hai người một phong thư hàm, xác định thân phận Vương phi của Hương Nại Nhi, sau đó Hương Diệp tiến vào, cầm trong tay một phong thư, “Nghe An Quế nói, hôm qua Ân Ngôn có gửi đến một phong thư.”

Ba người đều nhíu mày, rất nhạy cảm với cái từ “hôm qua” này.

Sau đó mở thư ra, bên trong chỉ có một câu, “Nói cho mọi người biết nhá! Tôi có thai rồi! Moah ha ha ha!!!”

Hương Diệp khô khan đọc, từng âm từng chữ, hoàn toàn không nhận ra vẻ vui mừng, Hương Nại Nhi xùy một tiếng, không ngờ cô nàng kia cũng chơi cái trò này.

Nhưng mà, ở cổ đại gửi một phong thư đi cũng không hề dễ dàng, xem ra từ nửa tháng trước Ân Ngôn đã chuẩn bị thư gửi đi rồi, thật là chịu khó...

Đang khinh bỉ, An Quế lại bước vào, trên tay cầm một phong thư, “Đêm qua lại có người đưa tới, nô tài thấy Hoàng thượng và nương nương, ách, không tiện, cho nên giữ lại...”

Tần Khê nghe An Quế nói vậy, ánh mắt hơi mập mờ chuyển qua Ngọc Sanh Hàn, hắn chưa quên hôm qua Ngọc Sanh Hàn làm gì với bản đông cung đồ kia đâu ~

Còn bảo An Quế chuyển lời, buổi tối cùng nhau nghiên cứu nghiên cứu...

Hương Nại Nhi nhảy qua, cầm lấy thư mở ra, bên trong là một cái mặt cười thật to, “Moah ha ha~ Lừa mọi người đấy~ Cá tháng Tư vui vẻ ~~~”

Hương Nại Nhi xác định, người đưa tin chắc chắn là do chính cô nàng chọn, đưa trước một phong, đợi đến tối lại chuyển nốt phong còn lại, có điều, chẳng có sáng tạo gì, bốn người có chút bất đắc dĩ lắc đầu, ngoài cửa, Đoạn Lặc bước vào, trình lên một phong thư.

Là thư của Lăng Duẫn Hàm sai người mang tới,  hôm nay vừa mới chuyển đến, chắc không phải là trò Cá tháng tư nào đó nữa chứ.

Ngọc Sanh Hàn mở phong thư ra, giữa những hàng chữ của Lăng Duẫn Hàm lộ ra vẻ vui sướng nhẹ nhõm.

“Chắc Tây Ngọc bệ hạ đã nhận được trò đùa dai của Ngôn Nhi, nghe nói ngày mồng một tháng tư là sinh nhật của Ngọc Khê vương gia, Ngôn Nhi vốn muốn tự mình đến chúc mừng (nhân tiện chọc ngoáy) một phen, không khéo là, sau khi gửi thư đi được mấy ngày thì lại được chứng thực là có mang thật, không nên đi xa, không thể chúc thọ Ngọc Khê vương gia được. Chờ Ngôn Nhi sinh hạ lân nhi xong, nhất định sẽ mời các vị đến uống rượu mừng đầy tháng của Nặc cục cưng.”

Bốn người nhìn phong thư, cảm giác không nói thành lời.

Cảm thấy tâm trạng của người viết thư rất là tốt.

“Ngay cả tên của cục cưng cũng đã đặt rồi” Hương Diệp nhàn nhạt chỉ ra, cả đám nhìn ba chữ “Nặc cục cưng” kia, hoàn toàn hiểu được tâm trạng làm cha của Lăng Duẫn Hàm.

Chắc chắc là vô cùng vui sướng, mới mấy tháng mà ngay cả tên mụ cũng đã đặt rồi.

Ngọc Sanh Hàn nhìn phong thư kia, im lặng hồi lâu, quay đầu nhìn Hương Diệp một cái, lại nhìn bụng của Hương Diệp, đột nhiên vươn tay, sờ sờ cổ tay cô, Hương Diệp thấy vậy, đỏ mặt tránh khỏi tay hắn, đi thẳng tới trước án, định viết thư hồi âm, đơn giản chỉ có mấy chữ, viết cho Ân Ngôn.

“Cá tháng Tư năm nay, đều là đùa mà thành thật, không cần để ý.” Viết xong, suy nghĩ một chút, lại gỡ một miếng ngọc trang sức bên hông xuống, đó là miếng ngọc được gia công lại từ khối ngọc Như Ý trước kia dùng để đánh vào đầu Ngọc Sanh Hàn, bốn người bọn họ, mỗi người một miếng, vì Ngọc Sanh Hàn đến đây, mới khiến cho câu chuyện có một khởi đầu mới.

Hương Nại Nhi thấy Hương Diệp bỏ miếng ngọc kia vào trong túi, chạy tới, cầm bút lên bổ sung ở phía dưới, “Đây là tín vật của cha nuôi số một, cha nuôi số hai và mẹ nuôi số một, mẹ nuôi số hai đưa, sau này hãy cầm miếng ngọc này đến Tây Ngọc kết giao với lão công hoặc lão bà tương lại hay kết bái tỷ muội kết bái huynh muội huynh đệ kết nghĩa...”

Chữ Hương Nại Nhi vừa to vừa xiêu vẹo, cầm giấy viết thư và ngọc bội bỏ hết vào trong phong thư dán kín, vẻ mặt hài lòng khiến cho Hương Diệp toát mồ hôi, “Cậu nghĩ xa thật đấy...”

“Ha ha, về sau nếu Lê Y có mình sẽ tặng miếng của mình cho cô ấy, sau đó chúng ta bốn đôi, mỗi người đều có một miếng ngọc.”

Nhìn dáng vẻ kia của Hương Nại Nhi, đại khái là rất có ý tưởng khiến bốn đôi bọn họ kết thành thế giao, nhóc con nhà Ân Ngôn đến một mẩu còn chưa lộ ra, đã tính xa như vậy rồi, Hương Diệp bắt đầu nghĩ, nếu như cô mà có...

Da đầu tê dại, thôi, trước đừng nghĩ vội...

Ngoại truyện: Ngọc Tiêu Cẩm, Cầm Sắt hòa minh


“Ngọc tiêu chốn nào mềm như nước, hoa quỳnh đêm nở trắng như băng.” Câu này là lời Hương Diệp khen Tiêu Cẩm khi trước, lúc ấy, chính là mùa hoa quỳnh nở.

Trong mắt Tiêu Cẩm, Hương Diệp thực thanh khiết, giống như băng tuyết trong suốt, dù phiếm lộ ra hơi lạnh, nhưng vẫn mê người.

Một trận đánh ở Hoài Thành, hắn thua hoàn toàn, thua trận, thua cả Hương Diệp.

Cùng nhau với Hương Diệp, dường như cho dù ở đâu hay khi nào, Hương Diệp cũng chẳng màng gì đến những sự vật xung quanh, rồi lại lạnh nhạt đứng ngoài nhìn, Tiêu Cẩm rất tin, Hương Diệp vĩnh viễn sẽ lãnh đạm như thế, cho dù là khi bị Ngọc Sanh Hàn biếm vào lãnh cung, vẫn giữ vẻ mặt quật cường, không có lấy một câu oán hận.

Tiêu Cẩm chưa từng nghĩ tới, một Hương Diệp hắn đã thấy từ nhỏ đến lớn, lại có một ngày, vì Ngọc Sanh Hàn mà ngay cả mạng cũng không cần, đi theo hắn, cùng nhau nhảy xuống vách đá.

Lúc ấy Tiêu Cẩm chỉ biết ngẩn người tại chỗ, căn bản không kịp kéo nàng lại, chỉ nhìn thấy một góc vạt áo của nàng lướt qua trước mắt hắn, khi đó, trong đầu hắn chỉ có một chữ.

Sống chết cùng theo.

Hương Diệp thích người kia, là thật, cho dù sau này, nghe được tin Ngọc Sanh Hàn ra chiếu Phế hậu, Hương Diệp quay lại phủ Ngọc Khê vương, Tiêu Cẩm vẫn rất tin, người Hương Diệp yêu là đại ca của hắn.

Có điều những thứ này đều là sau này.

Bị giam ở đất phong, Tiêu Cẩm chưa từng oán giận, mẫu thân cũng không phải hạng người thích tranh quyền đoạt thế, cuộc sống trôi qua cũng yên bình, Tiêu Cẩm cho là cả đời này sẽ bình bình đạm đạm trôi qua như vậy, cho đến khi cái tin Cầm Phi đã chết truyền đến, Tiêu Cẩm cảm thấy trái tim thực sự quặn thắt lại đau đớn, nhớ đến Cầm Thụy, nữ tử đã cùng hắn hợp tấu trong rừng trúc, tri âm của hắn.

Vậy mà lại, bệnh mà chết...

Sau hôm đó, suốt mười ngày, trừ việc thỉnh an Minh Phi ra, những lúc khác hắn đều trốn trong phòng, chép kinh văn cho người con gái điềm tĩnh dịu dàng kia.

Nửa tháng sau, Thiên tử phái Giám sử từ quốc đô đến đất phong, Tiêu Cẩm cũng chẳng thấy làm sao, nhưng việc tiếp đãi giám sử vẫn cần thiết, sai người bày một buổi yến tiệc đơn giản, đổi một thân y phục, tôn lên vẻ anh khí tuấn lãng.

Những bữa tiệc kiểu này, Tiêu Cẩm vốn không thích, từ xa nhìn vị Giám sử kia, cũng không để ý quá, lúc mời rượu, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên gương mặt tú mỹ tinh khôi kia, chén rượu trên tay cứ vậy mà trượt xuống, suýt chút nữa vẩy ra đầy người.

Tư Cầm Duệ, cũng chính là Cầm Thụy, thấy động tác kia của Tiêu Cẩm, khóe miệng lập tức không nhịn được mà nhúc nhích, điểm vài nét cười, lác đác, Tiêu Cẩm đến Giám Sử viện, bởi vì là quan Giám sử, cho nên hai người có thể nói là ở trong cùng một khu.

“Cầm Thụy, ngươi là Cầm Thụy?” Tiêu Cẩm gặp Cầm Thụy, không biết là cảm giác gì, cũng không hiểu sao nàng lại lấy thân phận quan Giám sử đến đây, cũng không rõ tại sao nàng phải nữ giả nam trang, chạy đến đất phong?

Cầm Thụy xoay người nhìn Tiêu Cẩm, nỗi nhớ nhung trong mắt nhẹ nhàng được che giấu, chỉ hơi thở dài, “Tiêu Vương gia, tại hạ là Cầm Duệ, sau này, xinh Vương gia chiếu cố nhiều hơn.”

“Không phải, ta đang hỏi, Cầm Thụy... ngươi rõ ràng là nữ tử, tại sao lại đến tận đây?”

“Tiêu Vương gia, Cầm Thụy ngài nói, chắc là đường muội của tại hạ, nửa tháng trước, nàng đã qua đời vì bệnh ở trong cung rồi.” Cầm Thụy tận lực đè thấp thanh âm của mình, không muốn để lộ ra sơ hở gì, để ở lại bên cạnh Tiêu Cẩm, nàng không thể bất cứ kẻ nào phát hiện ra mình là thân nữ nhi.

Tiêu Cẩm không hiểu tại sao nàng lại phải giấu diếm thân phận của mình, nàng là ai, hắn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Mặc dù, trong lòng hoang mang, nhưng biết nàng không chết, trái tim, dường như có gì đó ngập tràn, rất thỏa mãn.

Cầm Thụy làm Giám Sử, chính thức tiến vào Vương trạch, tuy cách mấy khoảnh sân, Tiêu Cẩm lại vẫn hay đến tìm nàng, có khi thì đánh cờ, có lúc lại đàm luận thơ ca, có lúc, lại nói mấy chuyện bâng quơ.

Cầm Duệ không chịu nhận mình là Cầm Thụy, Tiêu Cẩm cũng không ép nàng, dù sao, có một người như vậy, vẫn còn ở trước mặt hắn, kề bên hắn, chỉ vậy thôi là đủ rồi.

Mang những quyển kinh Hướng sinh chép cho nàng khóa vào một chiếc rương, Tiêu Cẩm bắt đầu ghi lại một vài những lời thú vị của Cầm Duệ.

“Vương gia thấy Cầm Duệ và Cầm Phi muội muội giống nhau, chẳng qua là do quan niệm vào trước làm chủ mà thôi.”

“Nói cách khác, xin hỏi Vương gia đây là mấy?” Cầm Duệ vươn một ngón tay lên.

Đáp là một.

“Vậy đây là mấy?” Cầm Duệ vươn hai ngón tay hỏi.

Đáp là hai.

“Vậy xin hỏi Vương gia, một cộng với một thì bằng mấy?” Cầm Duệ vươn ba ngón tay lên.

Đáp là ba.

Tiêu Cẩm sửng sốt, dường như chưa phản ứng kịp, Cầm Thụy chỉ cúi đầu cười trộm. Sau đó, Tiêu Cẩm mới phản ứng lại, thế là bị nàng ấy đùa giỡn rồi.

Đây chính là cái gọi là tư duy theo quán tính như lời Cầm Duệ nói?

Một từ thật kỳ quái, giống mấy từ kỳ quái mà chỉ Hương Diệp mới có thể nói ra.

Cầm Duệ sống trong phủ rất thoải mái, cũng không ra vẻ với người làm, ở chung với Tiêu Cẩm cũng vui vẻ, khó hơn nữa là, mỗi sáng sớm, luôn đến chỗ ở của Minh Phi thỉnh an bà, sau đó ngồi lại, nói chuyện phiếm với bà ấy, lúc Tiêu Cẩm đến, Cầm Duệ lúc nào cũng tới sớm hơn hắn, ngày hôm sau, Tiêu Cẩm cố ý đi sớm hơn nửa khắc, Cầm Duệ vẫn cứ sớm hơn hắn.

Tiêu Cẩm âm thầm tính trước canh giờ thỉnh an, Cầm Duệ vẫn đến sớm hơn hắn như cũ, cho đến một ngày, Tiêu Cẩm cuối cùng cũng đến sớm hơn, sau đó gặp bà vú bên người Mẫu hậu nói, “Vương gia, ngài đến sớm quá, nương nương còn chưa có dậy.”

Ngầm đấu với Cầm Duệ, cuối cùng lại ra kết quả dở khóc dở cười như vậy, sau này Tiêu Cẩm đã có kinh nghiệm, thỉnh an Minh Phi đều hẹn Cầm Duệ cùng đi.

Những ngày tháng như vậy cứ tiếp tục trôi qua, cho đến một ngày, hẹn Cầm Duệ ra ngoài phủ uống trà, Cầm Duệ đến thư phòng tìm hắn, Tiêu Cẩm trùng hợp lại không có ở đây, Cầm Duệ không cẩn thận mở cái rương trên bàn ra, bên trong toàn bộ đều là kinh văn được chép lại.

Kinh Hướng sinh.

Lúc Tiêu Cẩm tiến vào, thấy Cầm Duệ đứng bên chiếc rương nhỏ kia, cầm một quyển kinh văn, ngẩn người run rẩy, Tiêu Cẩm dường như chỉ thuận miệng nói, “Khi ấy nghe tin Cầm Phi nương nương đã mất, Bổn vương cũng chỉ có thể vì Cầm Phi nương nương mà chép chút kinh văn....”

Một câu nói lơ đãng, lại khiến cho Cầm Duệ thổn thức trong lòng, tay cầm bản kinh văn kia, nước mắt cứ vậy mà tuôn xuống, Tiêu Cẩm nhìn những giọt nước mắt trong suốt như hạt châu kia rớt xuống mặt sách, thấm vào những con chữ bên trên, Cầm Duệ quay đầu nhìn hắn, thư sinh kia chóp mũi đỏ lên vì khóc, hốc mắt phiếm đầy lệ.

Tiêu Cẩm vốn chỉ muốn xem phản ứng của nàng, lại không ngờ sẽ khiến nàng khóc, trái tim bỗng thấy đau xót, bước về phía nàng, vươn hai tay ôm lấy thân thể mảnh mai kia vào trong lòng.

Ngay cả Tiêu Cẩm cũng không biết vì sao, vì sao lại khó chịu vì nước mắt của nàng, vì sao lại không chút suy nghĩ ôm lấy nàng như vậy, chẳng qua là cảm giác được thân thể nàng hơi run rẩy trong ngực hắn, thanh âm nghẹn ngào, khiến cho người ta đau lòng không dứt.

Cho dù là Cầm Thụy hay Cầm Duệ, chỉ cần ở bên cạnh hắn thì việc gì phải so đo là ai chứ?
Sau lần đó, Tiêu Cẩm và Cầm Duệ đều không nhắc lại chuyện kia nữa, Cầm Duệ là nam hay nữ, tự hai người đều hiểu, lúc ra khỏi phủ, lên xuống xe ngựa, không tự giác được muốn đỡ nàng, lúc gặp được những thứ thú vị, cũng sẽ nghĩ đến nàng mà lấy một cái, nhìn thấy nụ cười như trẻ con trên mặt nàng, Tiêu Cẩm bỗng cảm thấy vui vẻ.

Lại có một ngày, tấu khúc trong rừng trúc, hắn thổi tiêu, nàng gảy đàn, dáng vẻ thư sinh, nhưng cũng thanh tú trắng trẻo.

Dây đàn lay động, Cầm Duệ cất giọng khẽ hát. Đó là lần đầu tiên Tiêu Cẩm được nghe ca từ của khúc Đoàn tụ sum vầy, đẹp đến động lòng người.

Từng làn gió xuân thổi vào lòng ta

Trái tim mong nhớ về người thổn thức không yên giấc

Vì sao người không hiểu hoa rơi cố ý

Ta chỉ biết ngắm nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ

Ánh trăng treo cao, cong vút như hàng mi của người

Trái tim mong nhớ người chỉ có thể tiến không thể lùi

Ta nói cho người hay, nước chảy vốn không phải vô tình

Có thể dìu người bay đến cung hoàng cao cao

Đêm nay trăng tròn hoa thắm hai trái tim tương ái tương đồng

Đêm nay trăng tròn hoa thắm, người hữu tình rồi sẽ thành đôi

Ta hỏi người thế gian này còn có ai có thể

Cùng người uyên ương vầy nước chắp cánh cùng bay?

 

Ngoại truyện: Minh lam tạp tử yên


 


Từ nhỏ, Minh Lam đã rất hâm mộ Tiêu Cẩm, mẫu phi nói, phải làm tốt hơn Đại hoàng tử, phải thắng được Đại hoàng tử, như vậy, mọi người mới có thể nhìn đến Nhị hoàng tử là ngươi.

Vậy nên, Minh Lam vừa ngầm đấu đá với đại ca Ngọc Sanh Hàn, lại vừa âm thầm hâm mộ Ngọc Tiêu Cẩm, Ngũ đệ của hắn, hắn có một mẫu phi rất yêu thương hắn, hắn tốt, bà ấy liền vui vẻ, bên cạnh hắn, còn có một Tần Hương Diệp, yên lặng, cùng nhau trồng hoa nuôi cỏ, cuộc sống cứ bình yên mà vui vẻ như vậy trôi qua.

Không giống hắn, ngày nào cũng phải chăm chỉ khổ luyện, văn võ tài học đều phải cố gắng đuổi kịp Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Tiêu Cẩm lại luôn chậm rãi đi theo sau hắn, nhưng chẳng bao giờ rớt lại.

Hắn đã từng hỏi Ngũ đệ, có bao giờ lén nghiên cứu học vấn không, Tiêu Cẩm rất nghiêm túc nói, “Hương Diệp Nhi thỉnh thoảng đều kiểm tra bài tập của đệ, đệ mà không làm tốt, nàng sẽ không vui.”

Vậy nên, Minh Lam rất khó chịu mượn lúc tỷ thí đánh cho hắn một trận thương tích đầy mình, không ngờ tới, mấy ngày sau, Ngũ đệ hắn lại nghe con nhóc Tần Hương Diệp kia dùng chiêu thức không quang minh chính đại để đối phó hắn!

Đây là nỗi sỉ nhục của cả đời Minh Lam!

Từ đó, hắn hận Tần Hương Diệp, nhớ kỹ Ngọc Tiêu Cẩm.

Lợi dụng Tiêu Cẩm đối phó Ngọc Sanh Hàn, là vì nhìn ra Ngọc Sanh Hàn lập Tần Hương Diệp làm hậu là đã có tính toán, hắn biết, Tần Hương Diệp chính là tử huyệt của Tiêu Cẩm và Ngọc Sanh Hàn.

Để cho Tiêu Cẩm khởi xướng phản nghịch, Minh Lam lén về quốc đô, đến thời cơ, tới Thiên Sứ các, cũng chỉ để tìm hiểu thêm về cái nơi thu thập tình báo này của Tần Khê và Ngọc Sanh Hàn, có điều ngồi trên sương phòng lầu hai, lắng nghe tiếng ca của nữ tử tên Lam Điền kia, thực dễ nghe thoải mái.

Nhớ tới lúc trước trêu chọc nàng, khóe miệng không tự chủ được khẽ cười.

Đang định rời đi, đột nhiên nghe thấy một gã công tử phòng bên cạnh đang nói chuyện với một gã khác: “Lát nữa ta mời Liên Y cô nương lên hát một khúc, đến lúc đó, chỉ cần để nàng uống hết cái này, cho dù có là nữ tử trinh liệt thế nào cũng phải ngoan ngoãn hầu hạ gia...”

“Nghiêm công tử, hộ vệ của Thiên Sứ các vẫn còn ở đây, nếu ngươi mà động vào Liên Y, sau lưng Thiên Sứ các này vẫn còn một Ngọc Khê hầu gia đấy ~”

“Hừ~ Ngọc Khê hầu kia trước mắt thân mình còn khó mà bảo toàn, sống hay chết còn chưa rõ, mọi người đều đang bận rộn với chuyện làm phản, còn ai quản được ta!”

Minh Lam nghe cuộc nói chuyện bên đó, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, nhìn người con gái mặt mũi thanh tú dưới lầu, vươn tay đưa ngân phiếu cho gã sai vặt bên cạnh, “Lát nữa, mời Liên Y cô nương đến phòng ta đàn một khúc...”

“Xin hỏi gia xưng hô thế nào?”

“Minh công tử.”

Minh Lam biết, thời điểm này, không nên nảy sinh thêm chuyện, nhưng Tần Khê trúng mai phục của hắn, giờ không rõ tung tích, một nữ tử đơn thuần như vậy, để mình nàng ở lại một nơi như Thiên Sứ các, không khỏi quá mức nguy hiểm.

Mang nàng đã hôn mê về trạch phủ tạm thời, đặt nàng lên giường, đây mới là lần đầu tiên nhìn nàng kỹ càng, lúc mới gặp, chỉ thấy trước mắt sáng rỡ, cái lần đùa giỡn nàng trong núi, nhìn dáng vẻ cảnh giác đó của nàng, giống như những con thú nhỏ vậy, thực sự rất đáng yêu.

Ngày thứ hai lúc đến thăm nàng lần nữa, nàng đã tỉnh lại, thấy hắn, lại mang vẻ mặt cảnh giác, Minh Lam bước tới, mặt đầy ý cười, “Tỉnh rồi? Đói bụng chưa?”

Thấy Lam Điền mấp máy môi, lại không mở miệng, Minh Lam đành nói tiếp, “Ngươi không phải sợ, ta chẳng qua chỉ tìm một người đi theo thôi, chờ Ngũ đệ mang binh tiến vào quốc đô, ta sẽ thả ngươi.”

Lam Điền nghe hắn nói vậy, sắc mặt hơi biến đổi, “Lam Vương thực sự liên thủ làm phản với Tiêu Vương sao?”

Đó không phải lời đồn, là thực?

“Vẻ mặt ngươi sao lại bi thương như vậy hả? Chẳng lẽ ngươi quan tâm đến Bổn vương sao?” Minh Lam không nhịn được cười, vươn tay, nhẹ nhàng véo lên mặt nàng một cái, mặt Lam Điền nhất thời đỏ bừng, lùi vào trong góc giường, mặt đầy cảnh giác.

Minh Lam chỉ thấy trêu chọc nàng thực là thú vị, đi thẳng tới bên giường ngồi xuống, sau đó lại nói chuyện với nàng, chỉ cần sắc mặt Lam Điền hơi dịu xuống một tí là Minh Lam lại duỗi tay, ra vẻ như sắp làm gì nàng, làm cho nàng lại cảnh giác, nhìn dáng vẻ kia của nàng, Minh Lam cảm thấy thực sảng khoái.

Mấy ngày liền, hắn vừa phái người liên hệ với Cầm Phi, vừa đến phòng của Lam Điền, thỉnh thoảng trêu chọc nàng, thỉnh thoảng lại chẳng nói câu nào, ngồi một bên đọc sách, có lúc, cũng sẽ nói mấy câu chẳng ra đâu vào đâu, ví dụ như...

“Sao ngươi lại lấy tên là Điền được nhỉ? Thật kỳ quái~”

“Ngươi có xem binh pháp bao giờ chưa?”

“Đầu bếp trong phủ này kém xa đầu bếp ở Phong đô, hôm nào đó dẫn ngươi đi nếm thử tay nghề của đầu bếp trong phủ ta.”

Mỗi lần Lam Điền không đáp gì, Minh Lam lại quay đầu, bỗng nhảy ra một câu, “Hát cho ta một khúc.”

Cuối cùng Lam Điền phát sợ, chỉ có thể thỉnh thoảng thì đáp một câu, “Ừ.”

“Ừm.”

“Không biết.”

“À...”

...

Sau đó, có một ngày, Lam Điền thấy ngoài cửa không có thủ vệ, định len lén bỏ trốn, mới ra cửa, đã thấy một con mèo nhỏ đột nhiên từ đâu chạy tới, Lam Điền sợ hết hồn, còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy bên kia đột nhiên có bóng người, nhanh chóng bắt lấy con mèo nhỏ, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ như một đứa trẻ con, “Cho ngươi chạy này, cái móng thịt bé xíu này còn dám làm Bổn vương bị thương? Xem Bổn Vương có trừng phạt ngươi không!”

Nói xong, nắm lấy cái chân xinh xinh của con mèo con kia, kéo lại gần môi mình, chụt chụt hai cái, trên mặt mang đầy vẻ cưng chiều, Lam Điền nhìn người nọ, sững sờ cả người, đứng ở trước cửa, chớp mắt mấy cái liền, cho là mình nhìn nhầm.

Người nào đó đã “trừng phạt” con mèo nhỏ xong dường như mới ý thức được có người ở cửa, quay đầu, thấy dáng vẻ kinh ngạc của Lam Điền, vội vàng thả con mèo xuống đất, đứng thẳng người, cố ra vẻ uy nghiêm, còn cúi đầu mắng một câu, “Tiểu súc sinh, còn không mau tạ tội!”

Khóe mắt liếc qua Lam Điền, lộ ra chút ngoan độc, giống như bị bắt đúng lúc xấu hổ, sau đó nhìn đến cái chân đang bước ra khỏi cửa phòng kia của Lam Điền, ý tứ trong mắt rõ ràng, Lam Điền ngẩn ra xong, lập tức lui vào trong phòng, oành một tiếng đóng cửa lại, tựa vào cửa, trong đầu vẫn tràn ngập dáng vẻ Minh Lam đang cưng chiều con mèo nhỏ, không nhịn được, phì một tiếng bật cười.

Đường đường là Lam Vương gia, vậy mà lại đi thích mấy con vật nhỏ?

Thì ra là hắn cũng có mặt dễ thương như vậy!

Lam Điền tựa vào cánh cửa, che miệng, cũng vẫn cười trộm thành tiếng, Minh Lam còn đứng sững bên ngoài, nhìn chằm chằm bóng người sau cánh cửa, chỉ thấy uy nghiêm của mình đã bị quét sạch, bước tới, đẩy thẳng cửa ra, Lam Điền thấy cái mặt đen sì như muốn giết người diệt khẩu kia của hắn, thực ra thì rất muốn thức thời ngưng cười, nhưng mà, vẫn không nhịn được.

“Ha ha....”

“Ngươi thử cười một tiếng nữa xem, hôm nay ta sẽ ăn ngươi.” Minh Lam túm bả vai nàng lại, giương nanh múa vuốt, Lam Điền nghe vậy, cuối cùng cũng nhịn cười được, lúng ta lúng túng cúi đầu.

“Vừa rồi định chạy trốn hả?” Không có mấy con vật nhỏ, Minh Lam lại quay về với vẻ bỡn cợt mà sắc bén như trước, Lam Điền cúi đầu, không dám đáp lại, Minh Lam thấy vậy, tiếp tục nói, “Hừ! Ngươi tưởng là Bổn vương thực sự sơ xuất xem nhẹ quên phái người trông chừng? Chẳng qua là thấy ngươi buồn bực trong phòng nhiều ngày, định thả ngươi ra ngoài đi một vòng thôi...”

“Ngươi để cho ta ra ngoài?” Nghe câu này, ánh mắt Lam Điền sáng rực lên, Minh Lam liếc xéo nàng một cái, cười đến là âm u, “Đáng tiếc, ngươi biết nhiều quá rồi...”

“Lam Vương gia tha tội, Lam Điền vừa nãy tuyệt đối không thấy Vương gia đuổi theo một con mèo nhỏ đến đây, cũng tuyệt đối không cho là Vương gia đặc biệt thích những con vật nhỏ!” Nói thì nói vậy, khóe miệng lại mang theo một nụ cười trộm, khiến cho Minh Lam hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Nhưng mà, lại chẳng thể làm gì được nàng.

Thậm chí, nghe thanh âm của nàng, sẽ không tự giác mà muốn nói chuyện với nàng, thậm chí, uống rượu say, cũng chạy đến phòng nàng, còn lôi kéo nàng nói hết những ấm ức trong lòng mình ra.

“Ta cũng muốn giống như người bình thường, sống một cuộc sống đơn giản..”

“Tại sao mẫu phi của ta không thương ta?”

“Ngay cả thích mấy con vật nhỏ, cũng phải lén la lén lút...”

Lời như vậy, nghe vào tai Lam Điền, không kìm được mà đau lòng thay cho hắn...

Rất nhiều năm sau, Minh Lam nhớ tới đêm đó, uống rượu say rồi hôn nàng, không mang theo chút tà niệm nào, chỉ là một nụ hôn đơn giản, đêm đó, chỉ đơn giản muốn tìm một người để ôm, nhớ lại khi Lam Điền sợ hãi vươn tay vỗ nhẹ lên vai hắn, dịu giọng an ủi hắn bằng những lời nói nhỏ nhẹ, Minh Lam liền cảm thấy, trái tim, tràn ngập hạnh phúc.

Rất nhiều rất nhiều năm sau, Lam Điền thấy Minh Làm ngồi trong thư phòng viết một câu, “Minh lam tạp tử yên.”

* Sương mù quyện khói tím

Quay đầu, có chút bất mãn hỏi hắn, “Sao không phải là lam điền, không phải là liên y?”
Minh Lam nghe vậy, cười cười kéo tay nàng, “Điền Nhi, nàng đã từng nghe câu Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên* chưa?”

* Lam Điền là tên một vùng có nhiều ngọc quý, câu này nằm trong bài thơ Cầm Sắt của Lý Thương Ẩn, miêu tả cảnh ánh nắng mặt trời chiếu vào chất ngọc thì bốc lên một làn khói.

Lam Điền nghe vậy, mắt nhuộm ý cười, gật đầu nhẹ nhàng cười một tiếng.

Lam Điền là khói, Minh Lam là sương, khói và sương, rồi sẽ gặp nhau trong không gian, sau đó, quyện vào nhau, quyến luyến nhau.

Ngoại truyện: Hàn Thanh


Hương Diệp chết rồi.

Trong đầu khi tiếp thu được tin tức này xong, Hàn Thanh chỉ cảm thấy, tim đau một cách kỳ lạ, đau đến không chịu nổi, một người con gái đã từng để tâm yêu thương đến thế, sao có thể cứ vậy mà biến mất?

Ở Tây Ngọc tiếp tục chờ nửa tháng, tận mắt thấy nàng được đưa vào Hoàng lăng, tim đã chết lặng.

Lê Thượng Minh vẫn ở bên cạnh hắn, Lăng Duẫn Hàm từ khi biết chuyện bên này đã bảo hai người cứ an tâm ở lại đó, khi đấy, Ân Ngôn đang ôm một con heo đồ chơi chơi đến là vui vẻ.

"Tam gia, chàng xem~ con heo này mập thật đấy, Hương Diệp thiết kế con heo đồ chơi này chơi vui thật, tối nay ta muốn ôm nó ngủ! Ha ha~"

Lăng Duẫn Hàm nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, "Không được, trừ ta và nàng ra, những thứ khác không được lên giường," Dám ôm heo mà không ôm hắn? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Ân Ngôn nghe vậy, trên mặt tràn đầy vẻ câm nín, im lặng một lúc, thảy một câu, "Vậy à, vậy tối nay chàng đừng đắp chăn nữa."

"Ách..." Lăng Duãn Hàm thở dài, lại hỏi, "Ngôn Nhi, chuyện Hương Diệp chưa chết, thực sự không nói cho Hàn Thanh sao?"
"Dĩ nhiên không được, HƯơng Diệp đã nói thân thể của cô ấy chết rồi, bây giờ là thân thể vốn có của cô ấy, chuyện này nói làm gì, giải thích phiền phức lắm, không cẩn thận còn dẫn tới khủng hoảng, cho nên càng ít người biết càng tốt." Ân Ngôn hiếm khi nghiêm túc nói, nhìn Lăng Duẫn Hàm, ôm con heo bằng bông, lại bổ sung, "Quan hệ chúng ta tốt nên ta mới nói với chàng, chàng mà tiết lộ ra thì sau này  cứ ngủ với nó đi!"

Ân Ngôn lắc lắc con heo trước mặt mình, Lăng Duẫn Hàm nghe vậy, như rất khinh thường hếch cằm lên, "Không nói thì không nói" (Hàn Thanh: Hoàng thượng, sao ngài không nói là, không ngủ thì không ngủ?)

Hàn Thanh đau lòng, một nửa cái giường của lão bà, không thể so được....

...

"Ngày mai lên đường sao?" Lê Thượng Minh hỏi Hàn Thanh, Hàn Thanh gật đầu một cái, vốn là đến dự lễ thành hôn, kết quả lại biến thành lễ tang, người đã không còn, ở lại cũng đâu có nghĩa lý gì.

Quay đầu, nhìn qua Lê Thượng Minh, hỏi, "Xảo Phi... Lạc Nhạn cô nương để huynh đi được sao?"
Lê Thượng Minh nghe vậy, sắc mặt hơi khựng lại, thản nhiên nói, "Lạc Nhạn vẫn là một đứa trẻ tính tình đơn thuần, nàng chẳng qua chỉ coi ta như ca ca."

Hàn Thanh nhìn bạn tốt như vậy, lòng hơi bất đắc dĩ, Lê Thượng Minh quen được Lạc Nhạn, hoàn toàn là một lần ngoài ý muốn, sau đó, nghe tin Hương Diệp qua đời, Lạc Nhạn khóc đến lợi hại, Lê Thượng Minh gặp lại nàng, không biết làm gì hơn ngoài việc an ủi nàng, ở bên cạnh nàng, vất vả lắm mới khiến nàng khôi phục lại nụ cười thường nhật, quan hệ của hai người... người bên cạnh cũng nhìn ra được.

"Lê huynh, vô luận là chức quan hay là người, có lúc đều phải chủ động tranh thủ."

"Như vậy, Hàn huynh thì sao?" Lê Thượng Minh lẳng lặng nhìn hắn, "Chuyện Quan cô nương, huynh định sao đây?"

"Ngày mai ta sẽ chào từ biệt nàng ấy."

Vốn chỉ là hai kẻ qua đường vô tình gặp gỡ, lúc đó hắn chẳng qua là thấy nàng bị lương tâm hành hạ vì cái chết của Hương Diệp, không nhịn được đến gần nàng, muốn kéo nàng ấy ra khỏi bờ vực đau thương sâu thẳm.

Cục diện do Cao thân vương bố trí, không nên để một cô gái đơn thuần như vậy gánh vác.

Nhắc đến trận hỏa hoạn kia, chẳng qua là do binh mã của Cao thân vương dù trong tối hay ngoài sáng đều bị Hoàng thượng Tây Ngọc đóng băng, mà Cao thân vương vì tiếc hận cho nữ nhi nhà mình, cho là không có Hoàng hậu, Hinh Phi có thể hồi cung lần nữa... Hiểu lầm tâm ý của nữ nhi mình, cũng mắc nợ một mạng người.

Ánh nắng sau giờ ngọ rực rỡ, Hàn Thanh mang theo chút điểm tâm đi ra sau núi, Quan Niệm Nhã ngày nào cũng ở đó, nhìn về phía Hoàng lăng mà ngẩn người, nghe nói, trước kia nàng là một người con gái hiếu động, thẳng thắn, không biết sợ là gì, mà giờ, mất đi giọng nói, cũng mất luôn trái tim.

"Đang... phơi nắng sao?" Hàn Thanh dừng bước sau lưng nàng, đặt chiếc hộp nhỏ lên trên đầu nàng, Quan Niệm Nhã hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn lên trên, dưới ánh mặt trời chói mắt, bóng người che khuất ánh mặt trời, xung quanh người hắn phủ lên một tầng ánh sáng, tản mác động lòng người.

Hàn Thanh nhìn nàng,, ánh mắt thản nhiên, bước tới cạnh nàng ngồi xuống, đem hộp điểm tâm đặt trên đầu gối nàng, "Ăn chút điểm tâm đi."

Quan Niệm Nhã nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng gật đầu, mở hộp ra, nhìn bên trong chỉnh tề bày từng món điểm tâm tinh xảo, lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, mấp máy môi, rồi mới nhớ ra nàng không thể nói được.

Hàn Thanh nhìn về phía Hoàng lăng, hồi lâu, mới nhàn nhạt mở miệng, "Ngày mai, ta phải rời khỏi quốc đô rồi."

Quan Niệm Nhã mới cầm một miếng bánh lên, đã run tay mà đánh rơi xuống, Hàn Thanh dường như cũng thấy được, vẫn không quay đầu, tầm mắt nhìn về phía hoàng lăng hơi thu hồi, thấp giọng nói, "Ta đi rồi, có thể chăm sóc bản thân thật tốt được không?"

Quan Niệm Nhã nhìn hắn, cắn cắn môi.

"Hoàng thượng Tây Ngọc đã nói, sau này ngươi chắc khó có thể nói chuyệnd dược... Trừ bị khói đen làm cho bị nồng hủy hoại, còn có nút thắt trong lòng ngươi nữa..." Hàn Thanh quay đầu, thấy nàng cúi đầu, không nhịn được vươn tay, xoa xoa tóc nàng, "Trong lòng ta, đã sớm coi ngươi là bằng hữu tri tâm, mấy ngày nay, có vài lời cũng chỉ khi nào ở cạnh ngươi mới nói ra miệng được... Có điều chưa  hoàn toàn cởi bỏ được nút thắt trong lòng ngươi, ta thực sự không thể nào yên tâm rời đi được..."

Quan Niệm Nhã nghe vậy, chợt ngẩng đầu, nhìn hắn, trong mắt ánh lên từng bóng lệ quang, lắc lắc đầu, chỉ chỉ mình, lại khoát khoát tay.

"Ý là, bảo ta yên tâm sao?"

Quan Niệm Nhã gật đầu, Hàn Thanh nhìn nàng, khóe miệng bất đắc dĩ cười, Quan Phó tướng và Cao Thân vương đều bị lưu đày, còn lại mình nàng ở quốc đô, không nơi nương tựa, bảo hắn sao yên tâm được đây?

Quan Niệm Nhã dường như biết được suy nghĩ trong lòng hắn, vội vàng đứng lên, ngắm xung quanh, thấy cách đó không xa có một cây hồng, liền chạy thẳng qua, vén váy trèo cây, Hàn Thanh thấy vậy, vội vàng chạy tới, "Niệm Nhã, ngươi làm gì vậy? Mau xuống đi! Nguy hiểm quá."

Quan Niệm Nhã quay đầu nhìn hắn một chút, lắc đầu một cái, leo lên tiếp, nhìn một chút, lại trèo qua một chạc cây, Hàn Thanh đứng dưới, chỉ thấy nguy hiểm vô cùng, chỉ biết gọi với lên, "Niệm Nhã, ngươi mau xuống đi, nếu không ta sẽ lên kéo ngươi xuống!"

Vừa mới dứt lời, đã thấy một quả hồng rơi xuống, ném trúng vào ngực Hàn Thanh, Hàn Thanh sửng sốt, chỉ biết vươn tay đón lấy, sau đó nhìn Quan Niệm Nhã lại ném một quả, hai quả, ba quả....

Cho đến khi trong ngực Hàn Thanh đã đầy ụ hồng, Quan Niệm Nhã bấy giờ mới hài lòng, từ từ trèo xuống, vỗ vỗ tay, chỉ chỉ mình, khoát khoát tay, ý tứ là nàng không sao hết, sẽ tự chăm sóc cho mình thật tốt...

Sau đó lại ngồi xổm xuống, cầm cành cây viết chữ lên trên mặt đất: Mấy quả hồng này làm quà chia tay, phải ăn hết.

Hàn Thanh thấy nàng quay đầu, nở một nụ cười sáng lạn với mình, trong lòng dường như hơi rung động, Hàn Thanh đặt số hồng trong ngực qua một bên, đi tới, kéo nàng vào trong ngực mình, giọng nói mang theo chút trách cứ, "Sao ngươi có thể làm chuyện bừa bãi như vậy? Một cô gái, trèo cao như vậy, lỡ té xuống thì sao?"
"Lại còn bảo ta yên tâm... Nếu Hương Diệp vẫn còn ở đây, thấy ngươi như vậy nhất định cũng sẽ không vui...."

"Ta sẽ xin phép Hoàng thượng Tây Ngọc, đưa người về Nam Lâm, nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi... Đến lúc đó sẽ đưa người quay về..."

Quan Niệm Nhã nhìn Hàn Thanh, ngẩn ra.

Cuối cùng, rốt cục cũng gật đầu một cái, hốc mắt, không kìm được lại ngấn lệ.

Sau đó, Hàn Thanh kéo nàng đến Ngự thư phòng xin phép Ngọc Sanh Hànm khi ấy, Tần Khê và Hương Nại Nhi, còn có một vị cô nương khác cũng đang ở đó,  Hàn Thanh nói thẳng ý định của hắn ra, Ngọc Sanh Hàn nhìn Quan Niệm Nhã một chút, nữ tử bên cạnh lại mở miệng trước, thanh âm trong veo, nhè nhẹ nhàn nhạt, "Có Hàn đại nhân chiếu cố cũng tốt, nếu có thể gỡ được nút thắt trong lòng Quan cô nương, thanh âm của nàng nói không chừng còn có thể cứu chữa được."

Ánh mắt trong veo lãnh đạm, khiến cho Hàn Thanh và Quan Niệm Nhã đều dâng lên cảm giác quen thuộc.

"Vị cô nương này..."

"Ta là nghĩa muội của Tần Khê, Hoa Hương Dư."

*** “Không lấy thì thiến” ~> Đọc đoạn này mà bạn phát sặc luôn, anh Hàn cũng vui tính thật =))))))

Bạn Cẩm, bạn Lam dễ thương quá đi mất he he, còn thiếu PN của bạn nào nữa không nhở  :D, không biết mai có kịp hoàn không, về viết diễn văn mới được***

Comments

Post a Comment