[Chương 251 - 255] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon


Lavender Field


Thắng được thiên hạ thắng được người


Có lẽ, khi bọn họ sống được hai phần ba quãng đời này, cô sẽ hoàn toàn có thể tin tưởng vào “Cả đời” như lời hắn nói.

Khi Tần Khê và Hương Nại Nhi quay lại, thuận tay cầm theo một bản minh ước.

Ngọc Sanh Hàn nhìn bản minh ước kia, không phát biểu bất cứ câu nào, dường như đã sớm biết.

Về phần chuyện của Cao Thân vương, Ngọc Sanh Hàn niệm tình Hinh Phi là hiếu nữ, chỉ ngầm cảnh cáo hành vi của ông ta, nhưng Cao Thân vương lại không hối cải, mượn chuyện Hương Diệp ngủ lại Thi Ngưng điện làm thành tấu chương, dẫn tới một trận phong ba trên triều đình.

Ngọc Sanh Hàn bỏ lại quốc sự rời khỏi Tây Ngọc, đã bị mọi người gắn danh ham mê nữ sắc, mà sau khi hồi cung lại đưa Tần Hương Diệp, một nữ tử không phải người của hậu cung vào ở tẩm cung của mình.

Mâu thuẫn trở nên nghiêm trọng gay gắt vào ngày lâm triều, khi Cao Thân vương lại đem chuyện Hương Diệp ở lại Thi Ngưng điện để dâng tấu, Ngọc Sanh Hàn chỉ cười một tiếng khó hiểu.

Băng sơn đại nhân nở nụ cười, rất cường đại, rất đáng sợ.

“Nếu chư vị ái khanh đã đế ý như vậy, hôm nay Trẫm nhất định cho chư vị một lời rõ ràng.” Ngọc Sanh Hàn nói xong, mắt lạnh quét qua mọi người, sau đó tiếp tục nói, “Truyền Tần Vương quận chúa, Tần Hương Diệp vào điện!”

Lời này vừa thốt ra, Tần Khê chỉ hơi nháy nháy mắt, cũng không nói gì, nói cho cùng, hắn tin Ngọc Sanh Hàn sẽ không làm gì Hương Diệp.

Câu hát “Thắng được thiên hạ lại mất người” trong bài Thiên Nhai kia, Ngọc Sanh Hàn nhất định sẽ không làm.

Hương Diệp một thân áo xanh, thanh tân nhẹ nhàng, đứng giữa đại thần văn võ lại mang vẻ ung dung tự tại, liếc mắt nhìn Ngọc Sanh Hàn trên điện, sau đó khom mình hành lễ, “Tham kiến Hoàng thượng.”

Cảm nhận được không khí kỳ quái trong triều, đại khái có thể đoán ra nguyên nhân là do ai.

Ánh mắt thanh lãnh quét qua Cao Thân vương, sau đó yên lặng không nói gì.

Nữ tử không được tham dự vào triều chính, đây mãi mãi là đạo lý không thể thay đổi, hôm nay Hương Diệp nếu đã bước chân vào đây, Ngọc Sanh Hàn có không muốn nói rõ ràng cũng không được.

Nhìn đám đại thần, lại nhìn Hương Diệp ở dưới, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên bước xuống, vươn tay, nhẹ nhàng đỡ Hương Diệp dậy, ánh mắt chuyển qua chúng thần, biến thành lạnh lẽo uy hiếp, thanh âm trầm thấp không cao, nhưng đủ để mọi người nghe rõ ràng một hai.

“Về những lời đồn đại trong cung dạo gần đây, còn có nghi vấn của chư vị ái khanh về chuyện Hoàng hậu trước ngủ lại trong cung, Trẫm ngay tại đây sẽ cho chư vị ái khanh một lời rõ ràng.”

Hương Diệp cảm thấy bàn tay nắm lấy tay cô của Ngọc Sanh Hàn hơi căng thẳng, nhìn qua Ngọc Sanh hàn, thấy hắn vẫn bình tĩnh, dường như sớm đã tính trước, không nhịn được, nhẹ nhàng nắm lại tay hắn, coi như là một chút khích lệ.

Ngọc Sanh Hàn phát giác ra động tác của cô, khóe mắt lộ ra chút ý cười.

Cao Thân vương thấy vậy, liền đứng dậy, “Xin hỏi Hoàng thượng, muốn nói rõ ràng thế nào với chúng thần?”

Ngọc Sanh Hàn đảo mắt nhìn ông ta, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, đột nhiên buông Hương Diệp ra, vỗ tay một cái, An Quế lập tức bưng một chiếc hộp từ bên ngoài đi vào, một chiếc hộp dài xinh đẹp tinh xảo, mọi người đương nhiên không biết bên trong có gì, Hương Diệp và Tần Khê cũng không hiểu, chỉ nhìn An Quế mang chiếc hộp bưng đến trước mặt Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn nhẹ nhàng đón lấy, xoay người, nhìn thẳng vào Hương Diệp.

Cặp mắt đen lạnh lùng kia, giờ phút này có bao nhiêu tình cảm đang lưu chuyển, trong mắt hắn không có đại điện hoàng kim này, không có các vị triều thần, chỉ có một Tần Hương Diệp.

Một tay nâng hộp, Ngọc Sanh Hàn giơ chiếc hộp lên trước mắt Hương Diệp.

Hương Diệp đang khó hiểu, đã thấy Ngọc Sanh Hàn vươn tay, mở chiếc hộp ra đưa về phía Hương Diệp.

Một mùi hương đặc biệt ùa tới.

Mọi người chỉ cảm thấy, hương thơm quẩn quanh, không nhẹ nhưng cũng không nồng, hương thơm đặc biệt, trong nháy mắt tràn ngập tâm hồn.

Kinh ngạc nhất là Hương Diệp, ánh mắt rơi vào trong hộp, một nhành hoa oải hương màu tím lẳng lặng nằm đó tản ra hương thơm u buồn, u buồn nhưng không u uất.

Mùi hương ngào ngạt, nhẹ đến cùng cực, lại khắc sâu vào đáy lòng.

Niềm vui bất ngờ này khiến cho Hương Diệp quên mất cả ngôn ngữ, còn chưa nhìn kỹ nhành hoa màu tím trong hộp, một cánh tay khác của Ngọc Sanh Hàn đã kéo lấy cô, nâng chiếc hộp lên, một chân quỳ trên đất ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Hương Diệp nháy mắt lại ngây ngẩn, chúng thần trên điện đồng thời hít sâu một hơi. Tần Khê khi thấy động tác của Ngọc Sanh Hàn, khóe miệng bỗng dưng nhếch lên một nụ cười nhẹ, phất ống tay áo, quay về phía Ngọc Sanh Hàn quỳ một chân xuống.

Hắn vừa mới quỳ, đám đại thần trong triều cũng lập tức phản ứng lại, thần tử cung nhân thị vệ trong điện ngoài điện đều hướng về phía Ngọc Sanh Hàn đồng loạt quỳ xuống.

Thiên tử quỳ xuống, bọn họ đương nhiên cũng phải quỳ xuống, ngay cả Cao Thân vương, khóe mắt liếc thấy tất cả mọi người đều đã quỳ, ông ta đương nhiên cũng phải quỳ theo.

Trong khoảnh khắc, trong đại điện vàng son này, chỉ có mình Hương Diệp kinh ngạc đứng đó nhìn Ngọc Sanh Hàn trước mặt, ánh mắt lộ ra hy vọng và nụ cười dịu dàng kia, cặp mắt đen sâu thăm thẳm, chỉ có duy nhất hình bóng cô trong đó.

“Ta nguyện tái giá Tần Hương Diệp làm vợ.”

Nguyện vọng đêm đó hắn thốt ra trước mưa sao băng, hôm nay, ngay trước mặt tất cả đại thần, một lần nữa trịnh trọng nói ra.

“Lấy hoa oải hương làm chứng, Hương Diệp, gả cho anh lần nữa.”

Ánh mắt hắn thiêu đốt nồng cháy, đời này, chắc chưa bao giờ chân thành, dùng tất cả tâm tư tình cảm như vậy, Hương Diệp thậm chí còn không biết, hoa oải hương này hắn sao lại tìm được, nhưng nhất định là tốn không ít tâm sức.

Hương Diệp nhìn Ngọc Sanh Hàn một hồi lâu, cuối cùng vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn nhánh hoa oải hương kia.

Ý nghĩa của hoa oải hương, chờ đợi tình yêu.

Nếu bỏ lỡ lần này, có lẽ khó có thể tìm thấy tình yêu nào như vậy.

Ngọc Sanh Hàn đột nhiên cầu hôn, khiến cho tất cả mọi người đều chết đứng tại chỗ, đường đường là quốc quân Tây Ngọc lại quỳ xuống cầu hôn trước mặt mọi người, nào có đạo lý như vậy?!

Tần Khê đứng một bên nhìn, trong lòng kích động vạn phần, chỉ hận bây giờ không có điện thoại di động, nếu không, Hương Nại Nhi mà biết mình bỏ lỡ một màn đặc sắc như vậy, nhất định sẽ hối tiếc đến chết mất, đến lúc đó, hắn sẽ thành nơi trút giận.

Quay đầu, nhìn thẳng về phía Hương Diệp, trong lòng reo hò ầm ĩ, “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

Hương Diệp vươn tay, muốn đón lấy chiếc hộp kia, nhưng hai tay cứ khựng lại giữa không trung, giống như bị ghim chặt, không sao vươn ra phía trước được.

Cũng không biết là do cảm ứng nội tâm của Tần Khê quá mạnh mẽ hay làm sao, các đại thần đang quỳ thấy tay Hương Diệp khựng lại giữa không trung, lại nhìn lại vị quốc quân đại nhân mặt lạnh mấy đời, mối nhu tình trăm năm khó gặp này sao có thể cứ vậy mà hóa thành mây khói?

“Đồng ý, đồng ý!” Phía dưới bắt đầu có tiếng hô mong đợi nho nhỏ của đại thần. Đám cung nhân cũng nhỏ giọng hùa theo, “Đồng ý, đồng ý!”

“Đồng ý, đồng ý! Đồng ý!” Thanh âm phía dưới bắt đầu lớn dần, dần dần biến thành những tiếng hô lớn.

Đùa gì vậy, đường đường quốc quân Tây Ngọc quốc quỳ xuống cầu hôn, nếu như bị cự tuyệt, truyền ra ngoài thì còn đâu mặt mũi của Tây Ngọc nữa.

“Đồng ý! Đồng ý!! Đồng ý!!!”

Nghe tiếng hô phía dưới càng ngày càng to, khóe miệng Ngọc Sanh Hàn lan ra một nụ cười nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng Hương Diệp. Mặc dù hắn không ngại tiếp tục quỳ, nhưng hình như bọn họ cũng không định cho Hương Diệp có cơ hội cự tuyệt.

Anh nguyện cưới lại, em nguyện gả lại.


“Nguyện được đồng tâm như một, bạc đầu không chia cách.” Ngọc Sanh Hàn nhìn cô, nhẹ giọng thầm thì, khiến cho tay Hương Diệp hơi run lên, cuối cùng cũng khôi phục lại cảm giác, trái tim như có thứ gì đó đang kêu gọi thì thầm, khiến cô không tài nào ngó lơ, bóng dáng hắn nhanh nhẹn nhảy xuống từ tường viện Hương Nhứ cung, ngàn dặm truy tìm, đêm mưa sao băng, hắn nắm tay cô, nhẹ giọng đọc những lời này.

Cao giọng hô lên trong đêm tối, “Ta nguyện tái giá Tần Hương Diệp làm vợ!!”

Trong lòng dù có ngàn vạn quẩn quanh, chung quy cô vẫn là yêu hắn.

Đời này, có lẽ sẽ chẳng cách nào rời xa hắn được nữa.

“Cho dù sau này chàng không cần ta, cho dù sau này chàng có ghét bỏ ta, ta vẫn sẽ yêu chàng, ta chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy chàng là đủ lắm rồi.” Lời tỏ tình của Ân Ngôn với Lăng Duẫn Hàm, vẫn luôn ghi tạc trong tim cô, Hương Diệp nghĩ, cả đời này chắc cô sẽ không bao giờ chịu cầu khẩn để được yêu một người như vậy, nhưng thì ra là, cô đã sớm coi hắn như một phần sinh mạng của mình, lời như vậy, cho dù không nói ra khỏi miệng, nhưng cảm giác cũng sẽ giống nhau.

Thử bất chấp tất cả một lần thì có sao.

Vươn tay, cầm lấy tay Ngọc Sanh Hàn, nhẹ nhàng quỳ xuống.

“Nắm tay trọn kiếp, bên nhau đến già.” Hương Diệp nắm lấy bàn tay đang nâng chiếc hộp của hắn, mỉm cười nhẹ giọng, ánh mắt dịu dàng, khiến cho Ngọc Sanh Hàn lóa cả mắt.

Hương hoa oải hương lan tràn, khiến cho tâm hồn người ta nhộn nhạo.

Trái tim Ngọc Sanh Hàn tràn ngập vui sướng, xuyên thấu qua lòng bàn tay, truyền đến cõi lòng Hương Diệp.

“Anh định lấy vật này làm sính lễ?” Hương Diệp cùng đối diện với hắn mà quỳ, đón lấy hộp gấm trong tay hắn, ánh mắt mang theo chút quyến luyến.

“Không phải vật này.” Ngọc Sanh Hàn nhẹ giọng cải chính, nhìn Hương Diệp mỉm cười nhẹ giọng nói, “Là một trang viên hoa oải hương.”

Nghe vậy, Hương Diệp ngẩn người tại chỗ, một trang viên hoa oải hương,... một nơi như vậy, sao trước đây cô chưa từng nghe qua, đó đơn giản chính là thứ mà cô luôn khát khao tìm kiếm.

“Sao anh tìm được? Nơi đó... ở đâu vậy?” Bởi vì quá mức kích động, ngay cả giọng nói cũng mang theo vẻ khó tin.

Ngọc Sanh Hàn nhìn dáng vẻ si mê của cô, lật tay cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng bao bọc trong lòng bàn tay mình, khẽ mỉm cười, “Không phải là anh tìm được, mà là anh trồng được.”

Từ nửa năm trước khi cô ra đi, trồng thử nửa năm, hôm nay, cuối cùng cũng có kết quả.

Vì nguyện vọng của cô, hắn bắt đầu lao vào nghiên cứu trọn bộ kiến thức về trồng cây ươm hoa.

Ai bảo cô đã từng nói, hoa oải hương là giấc mộng của cô.

Kéo Hương Diệp đứng dậy, Ngọc Sanh Hàn quay đầu, nhìn trên triều đình, người người quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói, ”Trẫm sẽ chọn ngày nghênh cưới Tần Hương Diệp làm vợ, tiến cung làm chủ Thi Ngưng điện!” Dừng một chút, tựa như vô tình mà nói, “Ngoài ra, những phi tần khác trong hậu cung, Trẫm sẽ gia phong các nàng làm Lễ Xá phu nhân.... Nếu như chư vị đại nhân còn thương tiếc nữ nhi nhà mình, thì tự dẫn về phủ đi.”

Lời này vừa thốt ra, đám đại thần phía dưới bắt đầu ồn ào lên, lòng nói chúng ta vừa mới giúp Hoàng thượng lấy được mỹ nhân về, sao người lại có thể như vậy chứ! Nhưng nhìn ý tứ trong mắt Ngọc Sanh Hàn, bọn họ cũng đã hiểu.

Nếu lấy danh nghĩa Lễ Xá phu nhân ra khỏi cung, còn có thể tìm một nhà tử tế mà gả đi, nếu không dẫn xuất cung thì cứ chờ nữ nhi nhà mình sống nốt quãng đời cô độc còn lại trong cung đi thôi.

Chuyện thua thiệt này, bọn họ có muốn không nhận lấy cũng không được, ai bảo Hoàng thượng là quân vương mặt lạnh nói một thì không có hai chớ ~~~

Nói xong, Ngọc Sanh Hàn quay đầu hỏi Cao Thân vương, “Cao ái khanh có hài lòng với sự sắp xếp của Trẫm không?”

Cao Thân vương nhìn Ngọc Sanh Hàn một chút, lại nhìn Hương Diệp, dường như rất tức tối, “Hoàng thượng là thiên tử, Hoàng thượng làm gì, làm thần tử đương nhiên là sẽ không bất mãn.”

“Vậy được rồi.” Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn khẽ nhếch lên, kéo Hương Diệp bãi triều đi thẳng.

Tần Khê mới đuổi theo, hai người kia đã đổi quần áo cưỡi một con ngựa vụt một cái chạy qua mặt hắn, lòng Tần Khê buồn bực biết bao, thầm nói hai đứa này mới xác định quan hệ hôn phu hôn thê thôi, có cần phải quăng hắn lại thúc ngựa chạy thẳng như thế không?

Dù gì cũng phải nói một tiếng với cái người sắp có muội muội tái giá như hắn chứ?

Nói thể nào hắn cũng là phụ huynh cơ mà, để một mình hắn hồi phủ, biết ăn nói thế nào với Hương Nại Nhi đây?

Trước đừng quan tâm Tần Khê buồn bực thế nào nữa, Ngọc Sanh Hàn đưa Hương Diệp thúc ngựa về hướng ngoại thành, đi thẳng về hướng đông, quen cửa quen nẻo xuyên qua một rừng cây liền thấy mặt hồ sóng sánh dần hiện lên, đi dọc theo bờ về phía xa, lại thấy một mảng tím xanh, dưới trời xanh, ánh lên ánh sáng rực rỡ.

Ngọc Sanh Hàn thấy ánh mắt Hương Diệp thoáng cái biến thành một đường thẳng, có chút bất đắc dĩ cười cười, ôm cô xuống ngựa, trong mắt Hương Diệp chỉ còn lại một mảng hoa oải hương rộng lớn kia.

Xuống ngựa đi dọc theo bờ hồ, xa xa đã thấy Minh Lam đi từ trong nhà ra, thấy hai người, chỉ cong khóe miệng cười cười, sau đó cưỡi ngựa đi thẳng.

Đi qua bên hồ, rẽ vào con đường nhỏ, chỉ thấy từng mảng hoa oải hương hiện ra trong tầm mắt, cả một trời sắc hoa xanh tím rợp mắt người, hương thơm ngào ngạt, khiến cho tâm tư người ta cũng dập dờn như sóng nước.

Hương Diệp nghĩ thầm, ở Provence, có phải cũng có kỳ cảnh như vậy.

“Đẹp quá...” Hương Diệp kinh ngạc lẩm bẩm, ánh mắt mê man, giống như chìm trong màn sương, Ngọc Sanh Hàn kéo cô qua, có chút nghi ngờ hỏi, “Sao thế?”

Hương Diệp cười nhẹ, lắc đầu một cái, đột nhiên vươn tay ôm lấy hắn, mặt vùi trong lồng ngực hắn, ngửi mùi hương trên người hắn hòa lẫn với hương thơm của hoa oải hương, hoàn toàn khắc sâu vào trái tim cô.

“Anh rốt cuộc là... sao lại làm được?” Tại sao có thể vì cô mà làm được như thế?

Ngọc Sanh Hàn nghe cô buồn giọng hỏi hắn, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, vuốt tóc cô, nhẹ giọng cười trêu chọc, “Chẳng lẽ là vì anh trồng được hoa oải hương ở cổ đại này trước em, cho nên trong lòng em không thoải mái?”

“Mới không phải!” Hương Diệp lập tức phủ nhận, đầu ngẩng lên từ trước ngực hắn, khuôn mặt hơi đỏ ửng, khiến cho Ngọc Sanh Hàn nhìn mà thích thú.

“Em chẳng qua là...” Hương Diệp cúi đầu, một hồi lâu mới quay ra nhẹ giọng nói một câu, “Cám ơn anh...”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, chỉ sửng sốt một hồi lâu, ngay sau đó ôm chầm lấy Hương Diệp vào lòng, cười ha ha mấy tiếng, giống như là sung sướng lắm vậy.

“Hương Diệp, không thẳng thắn tí nào cả! Ha ha~”

Hương Diệp nghe hắn cười đến vui vẻ, sắc mặt có chút quẫn bách, đẩy hắn ra, nghển cổ ngước mắt nhìn hắn, “Anh còn chưa nói trồng thế nào được? Rõ ràng là học quản lý doanh nghiệp...”

“Ha ha...” Ngọc Sanh Hàn ngừng cười, nhìn dáng vẻ kia của Hương Diệp, bất đắc dĩ vươn tay, véo nhẹ lên hai bầu má của cô, nói, “Sao em cứ quan tâm đến cái này vậy?”

“Bởi vì em ghen tỵ được chưa?” Hương Diệp nhíu mày nhìn hắn, khiến cho Ngọc Sanh Hàn câm lặng buồn bực, vừa nãy nói thẳng ra có phải thống khoái không.

“Trước kia, sau khi vào đông, hoa oải hương được tiến hành trồng trong nhà ấm, chỗ này bình thường thì được Minh Lam trông coi, đến trước khi quay về từ Nam Lâm mới gieo trồng thành công.” Ngọc Sanh Hàn nói xong liền kéo cô đến gần cánh đồng hoa oải hương, “Gần đây thời tiết ấm hơn, mới mang ra ngoài để Minh Lam trồng trên bình nguyên này, công tác hậu kỳ, chắc phải giao cho em đấy.”

Hương Diệp “Ừm” một tiếng, lại vẫn mơ hồ như cũ, sau đó mới nói, “Chỗ này, anh bảo Minh Lam quản lý?”

“Vừa nãy cậu ta mới đi qua, em không nhìn thấy?” Ngọc Sanh Hàn nhíu mày nhìn cô, lại thấy Hương Diệp chớp chớp mắt mấy cái, không có phản ứng gì, Ngọc Sanh Hàn câm nín một trận, quên mất vừa nãy người này quá si mê, chắc là chẳng nhìn thấy Minh Lam rồi.

Bên sườn núi thoai thoải, dưới tàn cây hoa lê trắng, hai người lẳng lặng ngồi tựa vào nhau. Hưởng thụ mùi thơm mát mẻ ngào ngạt của hoa oải hương, mắt nhìn mặt hồ sóng sánh trong vắt, gió nhẹ lướt qua, không tự chủ khiến người ta say lòng, say đến mê mẩn, giống như đang đạp trên mặt hồ trong veo kia, rồi lại hóa thành mảng xanh tím kia mà lay động.

“Trồng hoa, không phải việc anh quen thuộc.” Ngọc Sanh Hàn nhìn mặt hồ, nhẹ giọng nói, tay trái nắm lấy tay phải của Hương Diệp, tiếp tục nói, “Còn nhớ cái đêm anh bị đâm không?”

“Khi anh khôi phục lại ý thức, đã nằm trên giường ở nhà. Bác sĩ tư nói là do mệt mỏi quá độ dẫn đến hôn mê mà thôi.”

Khi đó Ngọc Sanh Hàn quay về hiện đại, đã từng cho rằng một năm rưỡi sống ở cổ đại kia phải chăng chỉ là một giấc mộng mà thôi, bởi vì nhớ đến tiểu thư Hoa gia kia, cho nên mới mơ một giấc mơ về cô ấy.

Bởi vì để ý đến cô gái thanh lãnh đó, cách sáu năm, lại nghe nói là ngày giỗ của con gái duy nhất nhà họ Hoa, cho nên mới mơ thấy cô ấy.

Sự chân thực đó, dù sao khi tỉnh mộng, vẫn chân thật như cũ, nhưng cảm giác dường như chỉ có thể nói là mộng.

Nếu không phải mộng, tại sao lại chân thực như vậy.

Không nghĩ ra nguyên cớ, hắn vẫn nhớ về cô như cũ, hắn cho phép mình nghỉ dài hạn, mỗi ngày trốn trong thư phòng nghiên cứu cách trồng hoa oải hương, lấy phong cách hành sự của hắn mà nói thì cực kỳ khác thường, nhưng hắn vẫn làm như vậy.

Khi nghiên cứu hoa oải hương, ngửi hương thơm của nó, bóng dáng Hương Diệp trong đầu không tự chủ được càng thêm khắc sâu.

Nhớ cô, nhớ đến khi cùng cực, hơn nửa đêm, hắn chạy đến Hoa gia, đứng suốt đêm ngoài cửa, hút thuốc cho đến khi trời sáng.

Sau đó, lái xe với tốc độ cao, rồi gặp tai nạn...

Trong lúc mơ hồ, dường như lại thấy bóng dáng của Tần Hương Diệp, dáng vẻ chân chính của Tần Hương Diệp. Sau khi tỉnh lại lần nữa, bản thân đã bị trói gô lại.

Khi đó Ngọc Sanh Hàn mắng thầm trong lòng, hắn lại cho rằng đây là mộng, nếu như là giấc mộng của hắn, hắn nhất định sẽ không cho kẻ gieo họa như Hương Nại Nhi này xuất hiện!!!

Hương Diệp vẫn lẳng lặng nghe hắn nói, trái tim rung động, cô đã nghĩ Ngọc Sanh Hàn có thể trở lại hiện đại, quay lại quỹ đạo sống vốn có của mình, nhưng cô chưa từng nghĩ qua, hắn lại nhớ cô đến vậy, nhớ cô, đến mức vứt bỏ hết công việc qua một bên, chỉ để học cách gieo trồng hoa oải hương; nhớ cô, đến mức nửa đêm chạy tới ngôi nhà ở hiện đại của cô, đứng đó một đêm, hút thuốc một đêm.

Ngọc Sanh Hàn lại siết chặt tay cô, nhẹ giọng thầm thì, “Thật may đó không phải mộng, thật may là thế giới này có em... quỹ đạo sống của anh, đã không thể quay lại được nữa rồi.”

Nói một hồi lâu, Hương Diệp trước sau vẫn không nói câu nào, Ngọc Sanh Hàn quay đầu, thấy cô chỉ nhìn mình, ngẩn ra không nói gì, đành phải hỏi, “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ anh...” Hương Diệp thấp giọng nói, hơi khép mắt, bổ sung, “Hơi thông minh quá. Như kiểu không gì không làm được.”

“Sao? Không phải quái vật nữa à?” Ngọc Sanh Hàn chọc cô, thấy Hương Diệp lại muốn rũ mắt không để ý đến, bỗng vươn tay, đỡ lấy gương mặt cô, nhanh chóng dán lên một nụ hôn, lúc như triền miên, lúc như đau khổ.

Trang đầu Tây Ngọc, Thiên tử cầu hôn


Gần xế chiều, Ngọc Sanh Hàn đưa cô vào trong nhà, gian nhà khá đơn giản, xem bộ dáng nhất định là đã được quét dọn thường xuyên.

Hậu viện có hai gian phòng, một gian là phòng ngủ, một gian dùng để quan sát quá trình gieo trồng, bên cạnh nhà là một gian nhà ấm đơn giản, bên trong còn có số hoa oải hương đang được nuôi trồng.

Đây vốn là chỗ ở của Minh Lam, sau khi ở bên Lam Điền, bởi vì ở đây đi lại bất tiện, Minh Lam liền trực tiếp đến Ngọc Khê vương phủ ở, ăn, uống, nhưng cũng giúp đỡ quản lý sự vụ của Thiên sứ các và Liên Tửu cư.

Trong nhà đầy đủ đồ đạc, Ngọc Sanh Hàn nhìn vào phòng bếp, đã có sẵn nguyên liệu.

“Em biết nấu ăn chứ?” Ngọc Sanh Hàn hỏi, Hương Diệp lắc đầu, Ngọc Sanh Hàn nhướn mày cười một tiếng, “Anh cũng không biết.”

‘Vậy động thủ đi.” Hương Diệp nói vậy, Ngọc Sanh Hàn rất ăn ý gật đầu, sau đó cùng Hương Diệp tiến quân vào phòng bếp.

Không sai, mặc dù hai người đều không biết nấu nướng, nhưng bọn họ đều có quyết tâm khiêu chiến những chuyện chưa biết giống nhau, nhất là, Hương Diệp cho rằng Ngọc Sanh Hàn là một tên quái vật, cho dù học cái gì cũng vừa học đã biết, cho nên, nấu cơm, chắc không phải việc khó...

Đến khi mặt trời xuống núi, khói bếp trong nhà chậm rãi bốc lên, mang theo một sự tĩnh lặng ấm áp, mùi cá nướng truyền ra từ trong nhà, giọng nói nhỏ vụn của hai người vang lên bên trong miễn cưỡng có thể nghe thấy một câu như sau, “Thiên tài cũng có giới hạn...”

“Trời cao vẫn rất công bằng...”

Ngoài sân bếp, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn ngồi trên một băng ghế nhỏ chăm chú quay về phía đống lửa tỉ mẩn nướng mấy con cá bắt được trong hồ, thêm chút gia vị, Hương Diệp không kìm được lại quay lại nhìn về phía phòng bếp, bên trong một mảng tối om om, không nhìn rõ được gì, cô không kìm được hỏi, “Không cần dọn dẹp chỗ này một chút sao?”

“Mai Minh Lam sẽ dọn.” Ngọc Sanh Hàn nói như đương nhiên, đem cá đã nướng xong đưa cho Hương Diệp, Hương Diệp đón lấy, nhẹ nhàng thổi thổi, vừa định cắn, Ngọc Sanh Hàn lại ghé qua, cắn một cái đúng vào chỗ cô vừa mới thổi, sau đó nghiêm túc bình phẩm, “Mùi vị đại khái cũng được.”

Hương Diệp nhìn con cá bị cắn thủng một chỗ, lật lại, định cắn xuống, Ngọc Sanh Hàn lại bất chợt ghé qua, há mồm cắn xuống một miếng, vẫn nghiêm túc như cũ, “Bên này hình như hơi cháy.”

Hương Diệp nhìn hắn, lại nhìn con cá một chút, giơ con cá ra trước mặt Ngọc Sanh Hàn, “Anh cắn thành như vậy rồi, em không thèm nữa.”

Ngọc Sanh Hàn nghe cô nói không thèm, cũng chẳng tức giận, bất đắc dĩ lắc đầu, liền cúi xuống ăn con cá trong tay Hương Diệp, Hương Diệp thấy vậy, không nhịn được đẩy hắn, Ngọc Sanh Hàn kéo cô qua, nắm lấy tay cô, giơ cá nướng lên trước mặt mình, vui sướng thỏa mãn ăn, Hương Diệp thấy hành vi trẻ con này của hắn, nửa bất đắc dĩ nửa buồn cười, không thèm để ý đến hắn nữa, Ngọc Sanh Hàn lại vươn tay xé thịt cá, đưa đến bên miệng cô, thấy Hương Diệp không há mồm, suy nghĩ một chút, đột nhiên mang vẻ mặt không được tự nhiên lắm, nghiêm túc nói, “A ~”

Hương Diệp nhìn dáng vẻ như dỗ dành trẻ con kia của hắn, khóe miệng nhất thời giật giật, nắm lấy tay Ngọc Sanh Hàn bỏ cá vào cái miệng đang “A” lên của hắn.

Nướng một con cá, bốn phía thê thảm.

Hôm sau, Minh Lam sắp xếp xong chuyện ở Liên Tửu cư, mới đến gian nhà kia nhìn một chút, vừa vào cửa đã thấy thi thể của nửa con cá nướng đang nằm đó, đống lửa ở giữa đã tắt bao giờ, đảo mắt nhìn về phía phòng bếp đen thui như mực, Minh Lam bước tới cửa, khóe miệng co giật.

Phòng bếp đã cháy đen một nửa, bên trong nồi niêu xoong chảo đều bị thay đổi vị trí, nhưng cái Minh Lam muốn hỏi nhất chính là, tại sao mái nhà còn có một lỗ thủng đen sì?

Nhìn căn phòng bếp này, yên lặng xoay người, lòng nhủ lát nữa tiến cung phải đòi Ngọc Sanh Hàn thêm kinh phí mới được, sửa hết tất tần tật chỗ này, sau khi sửa xong, hắn cũng không tới nữa đâu!

...

Mà lúc này, trong hoàng cung, tuôn ra một tiếng thét kinh người.

Hương Nại Nhi kéo vạt áo An Quế lắc trước lắc sau mãnh liệt, “Cầu hôn mà lại không gọi tôi! Cầu hôn mà lại không gọi tôi! Cầu hôn mà lại không gọi tôi! Cầu hôn mà lại không gọi tôi! Tôi đã bỏ lỡ cái gì?! Màn cầu hôn vĩ đại nhất thế kỷ !! Tin tức trang đầu ngày hôm nay chính là “Chấn động!!! Hoàng đế Tây Ngọc quỳ xuống cầu hôn!” Mà tôi lại không có mặt ở đó, vậy mà tôi lại không có mặt ở đó vậy mà tôi lại không có mặt ở đó vậy mà tôi lại không có mặt ở đó vậy mà tôi lại không có mặt ở đó!!!!”

An Quế bị lắc đến mức xương sắp giã ra, bên tai còn phải chịu đựng ma âm siêu phàm của Hương Nại Nhi, liều mạng một hơi, An Quế vươn tay giơ về phía chủ tử đang uống trà ở đầu kia, “Gia... cứu ta..”

Ngọc Sanh Hàn hơi ngẩng mặt lên, nhìn Hương Nại Nhi đang bạo phát một cái, sau đó lại yên lặng cúi đầu.

An Quế khó tin mà nhìn chủ tử nhà mình, vậy mà lại, vậy mà lại không để ý tới chết sống của ông ta!!!

Ôi ~~ trời cao ơi!! Đất dày ơi!!

Mà Hương Diệp ngồi bên cạnh Ngọc Sanh Hàn, pha xong trà, mới ung dung nghênh đón, “Hương Nại Nhi qua đây uống trà đi.”

Hương Nại Nhi nghe vậy, bấy giờ mới thả An Quế ra, đi tới, mắt đầy căm tức nhìn Ngọc Sanh Hàn, sau đó nâng chén trà lên uống, hồi lâu, mới sâu kín than một tiếng, “Chị đây không phải uống trà không phải uống trà ~ mà là bực tức!!!”

Tần Khê nghe vậy, đi qua đỡ An Quế ngồi xuống một bên, điệu bộ người từng trải nhỏ giọng khuyên nhủ, “Ta hiểu nỗi khổ của ông mà, hôm qua ta cũng bị lắc như vậy.”

An Quế nghe vậy, mắt ứa lệ, nhìn Tần Khê, bất giác nhiều ra mấy phần sùng bái, mấy phần thân thiết!

Tri kỷ nha! Trên thế giới này, tri kỷ của An Quế ông lại là Ngọc Khê vương gia!!

Hai người rất ăn ý bắt tay một cái, bên kia Hương Nại Nhi uống trà xong, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn qua Ngọc Sanh Hàn, chỉ nói một cấu, “Làm người không thể như thế được.”

Ngọc Sanh Hàn lại liếc xéo cô nàng một cái, không nói câu nào.

Hương Nại Nhi trợn mắt nhìn hắn một cái, lại quay sang Hương Diệp hỏi, “Này, hai người quyết định trăng mật ở đâu chưa?”

Hương Diệp nghe vậy chợt sửng sốt, Ngọc Sanh hàn lại như có chút hứng thú quay đầu nhìn cô nàng, Hương Nại Nhi mới nhìn hắn quăng một câu, “Chuyện không liên qua đến anh thì đừng có xen vào.”

Ngọc Sanh Hàn hơi nheo mắt, chỉ chỉ Hương Diệp, “Đó là vị hôn thê của tôi.” Lúc nói những lời này, trên mặt anh có cần phải đắc ý như thế không hả Ngọc lão Đại.

Hương Nại Nhi nghe thế, vỗ bàn một cái chỉ thẳng vào Tần Khê, “Vậy tôi cũng có vị hôn phu!!”

“Ai? Ai gọi tôi?” Tần Khê bắt tay với An Quế xong, vui vẻ chạy qua phía ba người đang uống trà.

“Em gọi anh đấy.” Hương Nại Nhi cười híp mắt đứng dậy, hai tay đặt lên vai Tần Khê, Tần Khê chỉ cảm thấy một luồng tà khí đánh tới mà lại không thể lùi lại một bước, chỉ có thể nhắm mắt hỏi, “Chuyện gì cơ?”

“Chuyện du lịch trăng mật của Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn.”

“Tiểu Hương Hương đi du lịch trăng mật, muốn đi đâu? Ca ca làm hướng dẫn viên du lịch cho, anh cực kỳ hiểu biết về Tây Ngọc này!!” Nghe đến đó, Tần Khê thực sự hưng phấn, Hương Nại Nhi liền phát điên, vung một bàn tay đáng văng hắn ra, rống, “Haagen Daz anh còn chưa tặng em đâu đấy!!”

“Hương Nại Nhi...” Tần Khê mặt đầy ấm ức co lại bên cạnh, liếc mắt nhìn Hương Diệp bên cạnh Hương Nại Nhi, như có vô hạn ấm ức vậy, “Được rồi, không đi thì không đi...”

Nói xong, còn ngồi xụp xuống một bên, lại còn... còn vẽ vòng tròn.

Khóe miệng Hương Nại Nhi giật giật, lòng nói anh có cần phải đáng thương đến thế không...

Thái hậu nói


Quay đầu, quyết định không để ý đến Tần Khê nữa, Hương Nại Nhi đột nhiên rút từ sau ra một cuộn giấy, bộp một tiếng đập lên bàn, ánh mắt của Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp đồng thời chuyển qua, nhìn tờ giấy da dê đặt trên bàn, rõ ràng là một tấm bản đồ.

“Tôi đã xem hộ hai người rồi.” Hương Nại Nhi cười hà hà, đột nhiên chỉ vào một chỗ trên bản đồ, “Đây, đây chính là nước Tây Ngọc, Tây Ngọc, Đông Linh, Nam Lâm, Bắc Thần, đều dựa theo bốn hướng, Nam Lâm là vùng sông nước, Đông Linh nổi tiếng thức ăn ngon, nổi tiếng nhất chính là sơn thủy hữu tình, Bắc Thần đẹp nhất là cảnh tuyết, nếu như đi đến Nam Lâm rồi từ đó du lịch trăng mật hết bốn nước thì không còn gì bằng, có điều lúc hai người trở lại chắc đã thay đổi triều đại mất rồi, cho nên tôi đã rất quan tâm đến Ngọc lão Đại, Nam Lâm thì đã đi qua rồi, Bắc Thần thì lạnh quá, còn dư lại Đông Linh, dù xa nhất, nhưng có điều thức ăn chỗ đó là tuyệt nhất! Từ Tây Ngọc đến Đông Linh mất xấp xỉ chừng một tháng, bây giờ xuất phát, nói không chừng còn có thể kịp đến Bách Hoa Vũ, nghe nói lễ hội đó vui vô cùng! Trừ Bách Hoa Vũ ra còn có thể đi xem lễ thả đèn, lễ thả đèn là hoạt động được người ta thích nhất đó nha~ yên tâm, địa điểm tôi cũng đã thăm dò rồi, sau đó còn có...”

“Hương Nại Nhi, thật ra thì, cậu có thể nói vào trọng điểm được không.” Hương Diệp đột nhiên nhắc nhớ một câu, Hương Nại Nhi bấy giờ mới sáng mắt lên, “Mình có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho hai người!”

“Đánh bay em đi bây giờ!” Tần Khê bỏ mấy vòng tròn lại nhảy qua cốc cho Hương Nại Nhi một cái, “Nói cả nửa ngày hóa ra mục đích cũng giống anh!!”

“Đừng có đem kế hoạch cao cấp của em đánh đồng với thú vui thấp kém của anh.” Hương Nại Nhi quay đầu nhìn về phía Tần Khê rống một tiếng, hai người lại bắt đầu cãi cọ, Hương Diệp từ nãy đến giờ ánh mắt vẫn đặt trên nét bút lông đánh dấu “Bách Hoa vũ” của Hương Nại Nhi, cái này đúng là muốn xem một chút, có điều từ đây đến Đông Linh mất một tháng, quay về cũng phải mất hai tháng, Ngọc Sanh hàn vừa mới quay lại, nếu lại đi xa tiếp sợ rằng sẽ dẫn tới nhiều tranh cãi.

“Tuần trăng mật thực ra thì không...” Cần...

“Phải đi Đông Linh.” Lời còn chưa dứt, Ngọc Sanh Hàn vẫn không lên tiếng đột nhiên nói một câu như vậy, chỉ vào vị trí Đông Linh trên tấm bản đồ, nói với Hương Diệp, “Phải đến chỗ này, xem Bách Hoa Vũ.”

Hương Diệp hơi ngẩn ra, nhìn ánh mắt sáng rực kia của Ngọc Sanh Hàn, trong lòng ấm áp, ngay sau đó nhẹ giọng cười một tiếng.

Hương Nại Nhi và Tần Khê còn chưa cãi xong, bên kia đã quyết định xong hết, Tần Khê không nhịn được nói, “Hương Nại Nhi, tài miệng lưỡi của em mới cao thâm lên đấy à?”

”...”

Sau đó, An Quế vẫn im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên yếu ớt giơ tay lên hỏi, “Hoàng thượng, trước khi du lịch có nên làm xong đại lễ phong hậu không?”

Nghe An Quế nhắc nhở như vậy, mọi người liền im lặng.

...

Buổi tối, Hương Diệp vừa mới tắm rửa xong, đi ra, đã thấy Ngọc Sanh Hàn nằm trên sạp quý phi, trải chăn gối, hình như chuẩn bị ngủ, Hương Diệp nhìn giường, lại nhìn qua hắn, “Không lên giường mà ngủ?”

Ngọc Sanh Hàn mặt đầy vẻ cổ quái liếc nhìn cô một cái, hồi lâu, mới rầu rầu nói, “Không.”

Hương Diệp khó hiểu, bước tới bên giường, không kìm được quay đầu lại liếc mắt nhìn người nằm trên sạp. Chân hơi chần chừ, vẫn xoay người đi về phía chiếc sạp, đẩy hắn một cái, “Anh lên giường ngủ đi.”

Ngọc Sanh Hàn không phản ứng, Hương Diệp thấy vừa bực vừa quái lạ, ngẫm nghĩ một chút, lại đẩy hắn cái nữa, “Trưa nay đến thỉnh an Thái hậu, bà ấy có nói gì sao?”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, cuối cùng cũng không nhịn được quay đầu lại, chợt nhổm dậy, loáng cái kéo Hương Diệp qua đặt cô lên sạp, bên trên đã trải mền mềm mại nên cũng không khiến cô đau lắm, chẳng qua là hơi kinh ngạc trước phản ứng của Ngọc Sanh Hàn, lại hơi hoảng với tư thế của hai người bây giờ.

“Em muốn biết trưa nay Thái hậu nói gì với anh?” Ánh mắt của Ngọc Sanh Hàn dần tối lại, nhìn thẳng Hương Diệp, Hương Diệp suy nghĩ một chút, gật đầu.

Ngọc Sanh Hàn thấy cô gật đầu, khóe miệng nhếch lên, đè lên Hương Diệp, cúi người xuống hôn.

Hương Diệp chuẩn bị cũng không kịp, một tay để trước ngực hắn, nhưng không đẩy ra, hoặc nên nói là, đẩy không ra.

Hơi thở cuồng dã lan tràn trong khoang miệng, Ngọc Sanh Hàn dường như cũng không định buông cô ra dễ dàng, một tay nâng mặt cô, ngón tay khóa dưới cằm cô vuốt ve như có như không.

Một lúc lâu, đến khi Ngọc Sanh Hàn cuối cùng cũng thả cô ra, ánh mắt Hương Diệp như bị phủ kín bởi một tầng hơi nước, mơ mơ hồ hồ, không nhìn rõ người trước mắt, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng đỏ hết cả lên.

Ngọc Sanh Hàn cười nhẹ một tiếng, ghé vào tai cô, thì thầm, “Mẫu hậu nói, đã có bản lĩnh giải tán hết hậu cung, thì hạn cho chúng ta sang năm phải sinh cho bà ấy một hoàng tôn bụ bẫm.”

Hơi thở thuộc về hắn lay động bên tai, vành tai Hương Diệp oành một cái đỏ bừng lên, Ngọc Sanh Hàn nhìn thẳng vào cô, trong mắt lộ ra những tia cuồng dã, một bàn tay khác túm chặt lấy phần chăn cạnh gáy Hương Diệp, giọng nói lộ ra chút khản đặc, hỏi, “Vậy, em còn muốn anh ngủ trên giường nữa không?”

Không phải ai cũng làm Liễu Hạ Huệ được, ôm cô ngủ có thể khiến hắn được an tâm, nhưng cũng là một loại đau khổ vô cùng lớn lao, cô lại còn giả bộ vô tội với hắn!

Mặt Hương Diệp càng thêm đỏ, kể từ khi chia tay, hắn không hề chạm vào cô, cho dù mỗi đêm ôm cô, vẫn rất quy củ, dáng vẻ cận trọng tỉ mỉ, chỉ sợ khiến cô không vui.

Hậu cung phi tần ở đây, hắn chưa bao giờ chạm qua, thậm chí hôm trước, Lạc Nhạn còn chạy tới nói nàng phải xuất cung rồi, Hoàng thượng ca ca lúc nào có thời gian thì phải tìm nàng đi chơi. Ở trong cung bốn năm trời, quanh quẩn trước mặt Hoàng thượng bốn năm, vẫn giữ tính tình ương bướng ngây thơ lương thiện như trước, không bị thâm cung này làm cho vẩn đục, trong sạch như ngọc.

Lại nghĩ đến cô và Ngọc Sanh Hàn sau khi xa nhau, đến khi quay lại, cũng đã hơn một năm, hắn...

Ngọc Sanh Hàn thấy cô hơi hoảng hồn, cũng không ép cô, thấp giọng nói, “Em đi ngủ đi.”

Nói xong, định đứng dậy, không ngờ Hương Diệp lại bất chợt níu lấy vạt áo hắn, ánh mắt lấp lánh, đối diện với mắt của Ngọc Sanh Hàn, đột nhiên kéo xuống, lần đầu tiên, chủ động hôn hắn.

Hai tay vòng qua lưng hắn, ý tứ rõ ràng.

Nếu muốn tiếp tục ở bên nhau lần nữa, có nói gì thêm nữa cũng vô nghĩa.

Cho dù là bây giờ, hay là sau này, cô cũng hoàn toàn tin hắn, trao gửi bản thân mình cho hắn.

Rèm trướng nhẹ nhàng được kéo xuống, xiêm y rơi đầy đất, những đường cong yêu dị đan vào nhau, tiếng rên nhè nhẹ của Hương Diệp, kèm theo tiếng thở hổn hển của hai người, ánh nến trong đêm tối không ngừng lóe lên.

...

Trời sáng, Hương Diệp nằm gọn trong lòng Ngọc Sanh Hàn, ngủ rất ngon lành, Ngọc Sanh Hàn nhẹ nhàng dán lên môi cô, nụ cười trọn vẹn, cẩn thận đứng dậy, đang định gọi An Quế chuẩn bị vào triều, An Quế lại đi tới, chớp mắt mấy cái hỏi, “Hoàng thượng, hôm nay không phải miễn triều sao?”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy chỉ sửng sốt, “Trẫm nói vậy bao giờ...” Sắc mặt bỗng khựng lại, tối hôm qua, nửa đêm hình như có gầm nhẹ “Miễn triều!” thì phải.

Không ngờ, An Quế lại nghe được.

Trầm mặt, quay qua An Quế, Ngọc Sanh Hàn trịnh trọng cảnh cáo, “Sau này, không cần phải gác đêm nữa.”

An Quế thấy Hoàng thượng nhà mình đột nhiên biến sắc, nuốt một ngụm nước bọt nói, “Dạ dạ... Vậy Hoàng thượng, có lên triều nữa không?” Cẩn thận nhìn Hoàng thượng nhà mình một cái, cẩn thận hỏi, Hoàng thượng phất tay một cái, nói.

“Không lên.”

Phóng hỏa


Lúc quay lại nội thất, vừa mới chui vào trong chăn, mới chạm vào cô, không ngờ cô đã tỉnh rồi, mở cặp mắt to đen nhánh nhìn hắn, chỉ nói một câu, “Đi lên triều.”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy liền xụ mặt, vô cùng không thoải mái, ôm ôm cô thật chặt, sau đó có chút ủ rũ xuống giường lần nữa, gọi An Quế, bảo ông ta mang áo mũ cầm vào, Hương Diệp ngồi trên giường, bảo Ngọc Sanh Hàn lại gần, vươn tay thay hắn chỉnh trang xong, lại bảo An Quế cầm triều quan lại, để hắn ngồi xuống, cẩn thận búi tóc cho hắn, lúc làm xong, cũng không sai biệt lắm, Ngọc Sanh Hàn đứng dậy, lại nghe Hương Diệp ở phía sau nhẹ giọng hỏi, “Hôm đám cưới, để Tiêu Cẩm quay lại quốc đô được không.”

Bước chân Ngọc Sanh Hàn hơi khựng lại, quay đầu, thấy Hương Diệp nhìn thẳng vào hắn, im lặng, không mở miệng, Hương Diệp hơi ngước mắt lên, nói, “Ngay cả Minh Lam anh cũng dùng, để Tiêu Cẩm như vậy, em còn nghĩ anh sẽ chú ý đến hắn.”

Câu này của Hương Diệp khiến cho Ngọc Sanh Hàn nếu không đồng ý thì lại có vẻ nhỏ nhen quá.

Hơi suy tư, Ngọc Sanh Hàn hỏi cô, “Em không sợ cậu ta đau lòng?”

Đám cưới lần trước đã khiến Ngọc Tiêu Cẩm đau khổ còn chưa đủ hay sao?

Hương Diệp nghe vậy, chỉ khẽ mỉm cười, “Anh cứ thả ra, đi hay không là tùy hắn.”

Nếu Hương Diệp đã nói vậy, Ngọc Sanh Hàn cũng chỉ biết rút lệnh cấm, vụ việc kia đã qua hai năm, giờ có rút lệnh cấm cũng không dẫn tới oanh động mấy.

Một tháng sau, hôn lễ của Hoàng thượng sẽ cử hành, trong một tháng này, dân chúng khắp nơi đều đồn đại ầm ĩ, nhiều nhất chính là Hoàng thượng và Hoàng hậu đã trải qua hiểu lầm, chia lìa, sinh ly tử biệt rồi cuối cùng lại trở về bên nhau như thế nào.

Một tháng qua, dân gian bát quái, đề tài lúc trà dư tửu hậu cũng không ngoài chuyện tình của đương kim Hoàng thượng và Hoàng hậu, điều này cũng trở thành mối tình điển phạm cho đông đảo những người yêu nhau trong dân gian....

Có vị thiên kim tiểu thư lưu luyến người làm trong nhà tuyên ngôn bảo vệ ------

“Người có tình trong thiên hạ sẽ thành đôi, cha, người xem, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương cũng đã ở bên nhau, vì sao người vẫn còn ngăn cản ta và Trường Sinh ca qua lại?”

Cũng có nhà bà lão cảnh cáo con trai chớ có hành động theo cảm tính với con dâu -------

“Con ấy, phải quý trọng người trước mắt, không phải đôi vợ chồng nào cũng có thể quay lại bên nhau như Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đâu~”

Thậm chí ghê gớm hơn, một đứa bé trai cầm trong tay một cây kẹo hồ lô đuổi theo một cô bé ------

“Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đều là thanh mai trúc mã, ngươi ăn kẹo hồ lô của ta rồi thì sau này cũng phải gả cho ta đấy.”

Làm sứ thần đến dự hôn lễ, Hàn Thanh và Lê Thượng Minh dọc đường đi không ngừng nghe thấy tin tức về chuyện Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương. Lê Thượng Minh không biết Hàn Thanh có cảm giác thế nào suốt đoạn đường này, Lăng Duẫn Hàm muốn phái người đến Tây Ngọc tham dự hôn lễ, Hàn Thanh tự động xin đi.

Mà Lê Thượng Minh, là vì Ân Ngôn muốn đề phòng trường hợp Hàn Thanh phát ngu, nên mới để hắn đi theo, thuận tiện cũng thay Lê Y nói tiếng chúc mừng.

Kết quả là, bữa tịch yến ở Ngự hoa viên có một màn như sau, Ngọc Sanh Hàn ngồi trên ghế chủ vị, bên dưới là Tiêu Cẩm và Hàn Thanh mỗi người ngồi một bên, ba người, một tam giác, mắt to trừng mắt nhỏ uống rượu, thực ra ai có tâm tư của người nấy.

Tần Khê có chút lúng túng nâng chén mời Lê Thượng Minh ngồi phía đối điện, Lê Thượng Minh trong lòng cũng thấm thía vô cùng nâng chén kính lại.

Hôn lễ lần này, Ngọc Sanh Hàn thận trọng đến kỳ quái, lần trước, buổi lễ phong hậu bốn năm trước đó, thuần túy là làm theo hình thức, không hao tổn tâm tư, cũng không để ý. Mà bây giờ, ý nghĩa hoàn toàn khác, cho dù là thợ may đồ cho hôn lễ hôm đó hay là bố trí tân phòng, rồi đến hồng trướng giường gấm, hắn đều xem qua hết một lượt, bảo đảm thập toàn thập mỹ.

Hương Diệp cười hắn bày vẽ, hắn chỉ cười xòa.

Trong cung ít đi hàn băng đại nhân, mùa đông chưa qua, mùa xuân đã tới.

Hương Diệp thử đồ trong cung, vốn định dùng bộ bốn năm trước cho nhanh, Ngọc Sanh Hàn lại không chịu, đồ dùng trong hôn lễ phải mới hoàn toàn.

Đại biểu cho giữa bọn họ cũng có một sự khởi đầu mới.

Thay y phục ra, Hương Diệp mới uống ngụm trà, lại thấy tiểu cung nữ dâng lên một chiếc hộp nhỏ, nói là Quan tiểu chủ đưa tới.

Quan Niệm Nhã là người cuối cùng ở lại trong cung, ngay cả Hinh Phi cũng được xuất cung rồi, Quan Niệm Nhã lại cố ý ở lại đến trước ngày cưới. Chiếc hộp này, chắc là lễ vật chia tay.

Hương Diệp mở hộp ra, thấy bên trong có một chiếc khóa bằng ngọc xinh xinh, kiểu dáng đơn giản, điêu khắc dù không bằng thợ khắc ngọc trong cung, nhưng cũng cực kỳ tỉ mẩn.

“Ngọc khóa nho nhỏ, mong hai người trăm năm bên nhau hạnh phúc.”

Hương Diệp tỉ mỉ mơn trớn hoa văn khắc trên đó, nghĩ thầm đây chắc là do Quan Niệm Nhã tự mình khắc.

Làn mi hơi lay động, Hương Diệp giao chiếc hộp cho cung nhân cất đi, sau đó đi thẳng về phía Ninh Tú cung, trong hậu cung này, nếu nói trừ cô ra, người chân chính từng thích Ngọc Sanh Hàn, chỉ có Quan Niệm Nhã.

Lúc Hương Diệp đến Ninh Tú cung, Quan Niệm Nhã đã thu dọn xong đồ đạc, đang chuẩn bị rời đi, thấy Hương Diệp, có hơi ngoài ý muốn.

Hương Diệp bước vào, thấy bên trong nhà trống rỗng, nhìn trên bàn có đặt một bọc quần áo không lớn, dường như không mang theo thứ gì.

“Vậy là muốn đi rồi sao?”

“Phải.” Quan Niệm Nhã nhìn Hương Diệp, dừng một chút, đột nhiên lấy ra một miếng ngọc, là miếng noãn ngọc Hương Diệp đưa cho nàng lần trước, “Cái này, vẫn là trả lại cho nương nương thì hơn.”

Hương Diệp nhìn miếng noãn ngọc trong tay nàng, vươn tay đón lấy, lại nhẹ bẫng nói, “Vậy ngươi chờ lát nữa ta sai người mang khóa ngọc trả lại cho ngươi, nếu ngươi không muốn nhận đồ của ta, ta cũng không cần đồ của ngươi.”

Quan Niệm Nhã nghe giọng điệu kia của Hương Diệp, đột nhiên loáng cái đoạt lại noãn ngọc trong tay cô, “Ta đã khổ cực khắc như vậy mà!”

Hương Diệp nhìn nàng, khóe mắt mang theo chút ý cười trêu chọc, Quan Niệm Nhã nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, thấp giọng nói, “Hoàng thượng đã vì ngươi mà.... Ngươi cũng đừng cô phụ hắn.”

“Ừm.” Hương Diệp nhẹ nhàng gật đầu, Quan Niệm Nhã liếc mắt nhìn cô lần cuối, còn định nói gì đó, lại thấy, từ ngoài cửa đột nhiên có một bọc gì đó bay vào, một luồng hương thơm quái lạ nhất thời xộc vào trong mũi miệng, Hương Diệp lòng sinh cảnh giác với mùi hương kia, mới đứng dậy, đã cảm thấy đầu chợt choáng váng, chân nhũn ra.

Đây là nhuyễn hương!

Nhìn ra phía cửa, đã thấy có người nhanh chóng khép cửa lại, sau đó là tiếng khóa cửa.

Hương Diệp cố gắng lấy sức dùng chăn bông phủ lên cái bọc bốc khói kia, nhưng vẫn hít vào một lượng lớn mùi hương, Quan Niệm Nhã đi đến cửa đẩy một cái, đẩy không ra, chỉ có thể chuyển sang đập cửa, “Mở, mở cửa! Là ai?! Mau mở cửa ra!!”

Hương Diệp đi được vài bước, trước mắt lại choáng váng, sau đó, chân cũng không còn chút sức lực, Quan Niệm Nhã nhũn người xuống trước mắt cô, lần cuối cùng Hương Diệp ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy bên ngoài dường như có bóng người, mùi dầu hỏa xông vào trong mũi cô, giây kế tiếp, cả người đã ngã nhào trên đất, không chút sức lực.

Ý thức Hương Diệp trở nên mơ hồ, miễn cưỡng vươn mu bàn tay đặt lên miệng mình, dùng sức cắn xuống, muốn mượn cảm giác đau đớn để mình tỉnh táo lại, còn chưa kịp cắn ra máu, trái tim đột nhiên co thắt một cách kịch liệt, cả người giống như bị rút hết sức lực, không tài nào động đậy nổi nữa.

Căn phòng vốn lạnh như băng đột nhiên nóng lên, Quan Niệm Nhã nằm đó cách cô không xa, Hương Diệp vươn tay muốn kéo nàng ta nhưng không sao nhúc nhích nổi. Ngoài cửa thoáng hiện lên ánh lửa, Hương Diệp thấy lửa từ bên ngoài dần dần lan vào, dính vào màn che, nhanh chóng lan ra khắp căn phòng, Hương Diệp cảm thấy nhiệt độ xung quanh trở nên rất cao, khói đen xộc vào khoang mũi, khiến cô không sao thở nổi.

Ý thức dần trở nên mơ hồ, cuối cùng, đến khi cả thế giới đều chìm trong bóng tối, cô nghĩ tới một người, người đó vẫn đang chờ đợi để được thấy cô mặc đồ tân nương...

*** Lại quăng bom độc giả rồi, tác giả này có vẻ rất thích trò viên đạn bọc đường, mấy chap ngọt như mía lùi xong lại quăng ngay tình huống nguy hiểm, ru ngủ độc giả xong lại bắt đầu cho xem ác mộng, thật biến thái ~~~ ***

 

 

Comments

  1. dung la ac vo cung
    thanks nang

    ReplyDelete
  2. thanks ss
    em thích mấy chap này lắm lắm >,<
    màn cầu hôn của Hàn ca thật làm đau tim con người ta, *rỏ rãi*
    cố lên ss

    ReplyDelete
  3. ôi..đứng tim lun quá

    ReplyDelete
  4. Ai phong hoa?? Lai co chuyen rui!! Thanks em!

    ReplyDelete
  5. Haha ta ban viec 2 ngay ko vao dc nha nang ma cam giac lau nhu ca the ky. Bu lai dc doc lien luc 2 chap Hoa si voi 1 chap Ngu Phat. Com chao nang may cau roi ta chui vao chan nam doc day, that ko co hanh phuc nao hon

    ReplyDelete
  6. Tiểu Miêu Tam Vĩ Lang ♥June 18, 2013 at 8:03 AM

    Cực kỳ biến thái!

    ReplyDelete

Post a Comment