[Chương 236 - 237] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon


golden_sakura_by_jyoujo


Khúc hân hoan 2


Hương Diệp nghe vậy, chỉ nhàn nhạt liếc cô ta một cái, giống như là không hiểu tại sao.

Quan Niệm Nhã lại nói, “Người trong cung đều biết ngươi đã trở lại, một kẻ còn không được tính là người của Hoàng thượng như ta, căn bản không thể so với ngươi... Chẳng qua chỉ là biết chăm sóc hoa cỏ, có gì đặc biệt hơn người.” Câu cuối cùng, Quan Niệm Nhã nhỏ giọng nói, nhưng Hương Diệp vẫn nghe thấy, gương mặt vẫn thanh lãnh như trước, dường như chẳng chút quan tâm.

Quan Niệm Nhã thấy vậy, trong lòng càng thêm bất mãn, hôm qua mới chỉ một ngày, trong cung này trên dưới đều đã biết Hoàng hậu trước đã quay lại, ai cũng mong chờ thấy nàng bị đuổi ra khỏi cung thế nào đúng không. Dù nàng không hận nổi Hương Diệp, cũng thưởng thức khí chất của nàng ta, nhưng mà nghe những lời của đám cung nhân kia, trong lòng vẫn không tài nào cam tâm.

Muốn học tỉa tót hoa cỏ, nhưng mới chỉ một chậu hoa nhỏ thôi đã khiến nàng bị người ta chê cười rồi!

“Cắt tỉa hoa, phải chú ý làm sao tỉa ra được hình thái của nó.” Hương Diệp không để ý đến trong lòng Quan Niệm Nhã đang nghĩ gì, tiếp tục giải thích, động tác trên tay ưu nhã, thanh nhàn.

Khóe mắt liếc thấy bàn tay không còn chút sắc hồng nào của Quan Niệm Nhã, chắc là do đông lạnh đến mức hơi phiếm xanh, trời lạnh thế này còn tỉa hoa trong đình, không biết là cô ta ngốc hay là ngớ ngẩn nữa.

Móc từ trong ngực ra một miếng noãn ngọc, Hương Diệp đưa ngọc cho cô ta, “Cầm đi.”

Quan Niệm Nhã hơi ngẩn ra, vẫn đưa tay đón lấy, tay lạnh như băng, trái tim nhất thời ấm áp, không kìm được lấy hai tay cọ lên, miệng than, “Đây chính là noãn ngọc sao? Hình như tỏa ra cả hơi ấm nữa.”

Hương Diệp nhìn vẻ hưng phấn kia của cô ta, không nói gì, tiếp tục tỉa hoa, Quan Niệm Nhã thấy vậy, mặt hơi sững lại, một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng, “Hôm qua, hôm qua cám ơn ngươi.”

“Ngươi thích Hàn sao?” Hương Diệp đột nhiên hỏi, Quan Niệm Nhã nghe vậy, thiếu chút nữa trượt tay đánh rơi miếng noãn ngọc, nhìn Hương Diệp mặt đầy vẻ khó hiểu, nhưng vẫn đáp, “Đúng vậy.”

Hương Diệp nghe vậy, khẽ mỉm cười, “Ta cũng vậy.”

Quan Niệm Nhã hơi giật mình, vốn thấy nàng ta lúc nào cũng thanh lãnh, hình như không phải kiểu người thích thổ lộ tâm sự, nhưng thì ra nàng ta cũng có thể thẳng thắn như vậy, trong lòng không kìm được lại tán thưởng, rõ ràng là phải đối đầu với nàng ta, vậy mà lại bị tình địch dắt mũi đi.

“Ngươi rất yêu Hoàng thượng?” Quan Niệm Nhã lại không kìm được hỏi, thật ra thì, ngay cả nàng cũng không biết hỏi chuyện này để làm gì? Chẳng lẽ để bản thân tin rằng bọn họ lưỡng tình tương duyệt, không có đường nào để nàng chen vào?

“Thích, nhưng mà, còn chưa dám nói là yêu...” Hương Diệp thấp giọng nói, thanh âm rất nhẹ, khiến cho Quan Niệm Nhã nghe mà không nhịn được lầu bầu, ”Thật là phức tạp.”

Hương Diệp im lặng, ngừng động tác trong tay, hạ giọng nó, “Đúng vậy.” Không muốn thả lòng mình đón nhận, khiến hắn tức giận rất nhiều.

Bởi vì sự tùy ý và ích kỷ của mình, lúc nào cũng chọc tức hắn.

Đã tức đến vậy, mà vẫn còn nguyện ý bao dùng cho mình đến thế.

“Quan tiểu thư, có chuyện, phải nhờ ngươi.” Hương Diệp nhìn Quan Niệm Nhã nghiêm túc nói, Quan Niệm Nhã hơi ngẩn ra, trên mặt hơi có chút mù mịt.

“Không lâu nữa, Ân Ngôn sẽ rời khỏi đây, chúng ta chuẩn bị mở một buổi đưa tiễn nàng đi thật vui vẻ, có điều hôm nàng rời đi lại đúng vào sinh nhật của Lạc Nhạn, Ngọc Sanh Hàn đã đồng ý đến ăn mừng với Lạc Nhạn, không thể xuất cung, ta muốn ngươi đi cùng với Hoàng thượng, thay ta chúc mừng Lạc Nhạn.”

“Xảo phi nương nương ư... Nhưng mà, Hoàng thượng không thích nhìn thấy ta...”

“Không sao, ngươi cứ nói, là thay chúng ta tới chúc mừng Lạc Nhạn là được.”

Quan Niệm Nhã nghe Hương Diệp nói vậy, trong lòng dù cảm thấy kỳ quái, vẫn gật đầu đồng ý.

Khi Ngọc Sanh Hàn tới, đã thấy hai người đang ngồi nói chuyện vui vẻ trong đình, bước tới, không nhịn được nói, “Trời lạnh, sao lại ngồi đây nói chuyện?”

“Em và Quan tiểu thư đang thảo luận đạo làm vườn.” Hương Diệp nói rất bình thản, Quan Niệm Nhã nhìn bồn hoa đã được Hương Diệp tỉa lại kia, trong lòng thầm than, ôi khoảng cách ~

Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, vẫn nhíu mày, nhìn Quan Niệm Nhã hỏi, “Ngươi cũng biết về hoa cỏ?”

“Hoàng thượng lúc nào cũng xem nhẹ ta.” Quan Niệm Nhã theo thói quen không khuất phục, Ngọc Sanh Hàn chí nhướn đuôi mày, không nói câu nào, Hương Diệp lại đứng dậy, “Em phải về trước đây, anh ở lại với Quan tiểu thư nhé.”

Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, chỉ nói, “Anh đưa em về.”

“Không cần, Hoàng thượng đường đường là thiên tử, cứ đưa em xuất cung mãi để người ta nhìn vào sẽ thấy kỳ quái.” Hương Diệp nhàn nhạt nói, xoay người đi thẳng, Ngọc Sanh Hàn nghe thấy sự trêu tức trong lời nói của cô, trong lòng bực bội mà chỉ biết nhìn cô đi.

Nhìn bồn hoa trên bàn, hỏi, “Hương Diệp tỉa?”

“Sao ngươi không hỏi có phải ta tỉa không?” Quan Niệm Nhã bật thốt lên, Ngọc Sanh Hàn chỉ liếc nàng ta một cái, nói thẳng, “Thủ nghệ của Hương Diệp, ngươi học sao nổi.”

Một câu, khiến cho Quan Niệm Nhã tức đỏ cả mắt.

Ý tứ là, nàng so ra kém nàng ta sao?

Không cần hắn nói, nàng cũng biết!

...

Mấy ngày tiếp đó, cả đám đều đến Phượng Hoàn cung luyện khúc, được vài ngày đã luyện xong, tổ chức một buổi dã ngoại, cùng nhau hợp tấu chân chính một lần.

Vốn ở trong cung cũng được, chẳng qua là mấy ngày liền, hôm nào Thái hậu cũng phái người đến tìm Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn qua, Quan Niệm Nhã đã thay đồ trang điểm, ngồi bên cạnh Thái hậu chờ hắn.

Lần cuối cùng, Ngọc Sanh Hàn cười lạnh một tiếng, không nói hai câu đã xoay người đi thẳng.

Trước ngày Ân Ngôn đi một hôm, cố ý vào từ biệt hắn, bởi vì Ngọc Sanh Hàn phải đến chúc mừng sinh nhật Lạc Nhạn, không thể xuất cung được.

Đêm đó, Hương Nại Nhi tổ chức tiệc chia tay ở Thiên Sứ các, khách khứa đều tham gia vui vẻ, ầm ĩ không ngớt.

Trong lúc đang ăn uống linh đình, Liên Y ở trên đài nâng chén, dưới đài, Minh Lam cũng nâng chén rượu về phía nàng, hai người cười thầm, Liên Y lại quay ra nói với mọi người, “Các vị, tối nay Adidas tiểu thư sẽ đi, chúng ta kính nàng một chén!”

“Cạn chén!! Kính Adidas tiểu thư của chúng ta!!”

“Adidas tiểu thư!!! Bọn ta, thực sự là.... không nỡ rời xa cô ~~~” Dưới đài có mấy công tử, mặt như đưa đám, tràn ngập luyến tiếc, những người đó là fan hâm mộ của Ân Ngôn khi làm Adidas tiểu thư ở Thiên Sứ các ~

Ân Ngôn hiếm hoi lắm mới có người ái mộ, thực sự rất hiếm.

Đêm đó, cùng mọi người ầm ĩ mãi không thôi. Sau khi quay về rồi, có lẽ khó mà quay lại Thiên Sứ các ở quốc đô nữa.

Sau khi xoay người, chính là ngày mai.

...

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?!” Ngọc Sanh Hàn đập nát chiếc chén, gườm gườm nhìn Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi ấm ức, bật lại, “Hương Diệp và Tần Khê cùng nhau đưa Ân Ngôn về! Lúc trước tôi cũng đâu có biết chứ! Anh cáu với tôi làm gì?!”

Đêm hôm đó, mấy người định lên đường kia uống toàn nước chanh, còn cô bị cho uống rượu nha!!! Say cả đêm, Ân Ngôn hôm sau còn đánh thức cô, nói bọn họ phải lên đường, cô mơ mơ màng màng đáp một tiếng, Ân Ngôn còn hôn chụt lên mặt cô một cái, sau đó thế giới liền thanh tịnh.

Khi tỉnh lại, Tần Khê và Hương Diệp đã đi rồi!

Rõ ràng đã nói là Tần Khê đưa cô ấy về, sao biết được Hương Diệp cũng đi cùng?!

Hại cô một mình gánh chịu cơn tức của Ngọc lão Đại, hai người này không có nghĩa khí gì cả! Không đúng, là ba! Hương Diệp không phải đã giảng hòa với Ngọc Sanh Hàn rồi sao? Sao cũng đi theo?! Muốn hại cô bị núi lửa của người nào đó phun chết à?!

Khúc hân hoan 3


Lạc Nhạn và Quan Niệm Nhã núp ngoài cửa, nghe tiếng chén vỡ bên trong, tim cũng bắn lên, nhớ đến lúc nãy, cặp mắt lạnh lùng hung tàn của Ngọc Sanh Hàn cứ bắn thẳng về phía Quan Niệm Nhã không rời, hỏi nàng chuyện của Hương Diệp, lần đầu tiên Quan Niệm Nhã bị hắn dọa đến.

Chỉ có thể nói lại những lời Hương Diệp đã nói cho hắn. Nàng cũng không ngờ Hương Diệp lại lợi dụng nàng kéo chân Ngọc Sanh Hàn, không để hắn biết nàng ta cũng đi. Rõ ràng một người nhìn thanh lãnh như vậy, kiểu như khinh thường bất cứ trò xiếc nào, vậy mà cũng gài bẫy nàng!

Nàng chưa từng thấy dáng vẻ xấu xa của Hương Diệp, đương nhiên cũng chưa từng thấy dáng vẻ thịnh nộ lúc này của Ngọc Sanh Hàn, An Quế nói, Hoàng thượng bây giờ, giống hệt như lúc mới ban Phế hậu chiếu xong.

Bị ánh mắt âm ngoan lại còn khiến người ta sợ hãi như vậy trừng, cả người cũng sắp không hít thở nổi, không biết Hương Nại Nhi ở bên trong bị chửi thành thế nào.

Không biết, tình hình thực ra là...

“Ba kẻ vô lương tâm này!!! Biết thừa tối hôm qua tôi uống nhiều, còn không thèm chờ tôi tỉnh lại! Ân Ngôn thối tha, còn dám ăn đậu hủ của tôi! Tôi là les chắc?!”

“Hương Diệp đi rồi, anh có bản lĩnh thì đuổi theo đi!! Cáu với tôi làm gì?!”

“Hừ!!! Chờ tôi đuổi kịp bọn họ, tôi nhất định sẽ lấy Thập đại khổ hình Mãn Thanh ra phục vụ cả đám!!!”

Mắng một thôi một hồi, lại thấy Ngọc Sanh Hàn vẫn im lặng, ngồi trên ghế không nói một lời, lòng không nhịn được có chút lo lắng, “Này, Ngọc Sanh Hàn, anh không sao chứ?”

“Cô đi về trước đi.” Ngọc Sanh Hàn lấy tay day trán mình, trầm giọng nói một câu, Hương Nại Nhi nhảy tới, “Tôi bảo này, không phải anh đang...”

Khóc?!

Hương Diệp, cậu gây nghiệp chướng rồi đấy!!!

Ngọc Sanh Hàn ngẩng đầu, dùng mắt lạnh bắn về phía cô nàng, Hương Nại Nhi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, may quá, còn biết bắn băng người ta, không thì cô bị dọa cho hỏng người mất.

“Thật ra, Hương Diệp chắc là không an tâm Ân Ngôn nên mới đi cùng thôi, chờ có thư của Tần Khê, tôi giúp anh mắng bọn họ.”

“Sẽ không về đâu.” Ngọc Sanh Hàn thấp giọng nói, thanh âm mang chút khản đặc, “Cô nàng kia, vẫn giống một năm trước, đột nhiên nói muốn phế hậu, sau đó không nói câu nào đã bỏ đi.”

Một năm trước cô đã lên kế hoạch bỏ đi tử tế, một giây trước người vẫn còn cùng hắn uống rượu dưới trăng, pha trà giữa hoa, một giây sau đã nói muốn hắn để cô đi.

Hôm qua còn cùng nhau hợp tấu khúc hân hoan, hôm nay không nói một lời đã bỏ đi. Lại còn sớm thông đồng với Quan Niệm Nhã đến giám thị hắn nữa!

Tần Hương Diệp! Một câu không tin vào tình yêu, thì có thể mang hắn ra đùa bỡn như vậy sao?!

Cho dù có cố gắng thế nào cũng không bằng độ lạnh lùng của cô.

Tin vào tình yêu, khó khăn đến thế sao?

Cho dù có không muốn tin vào tình yêu, chẳng lẽ ngay cả hắn cũng không tin tưởng sao? Bởi vì là Hoàng đế? Cho nên càng không tin?

“Hương Diệp, thực ra cũng rất khó chịu, con người cô ấy, không có cảm giác an toàn...”

“Cô ấy khó chịu, vậy cô ấy có từng nghĩ đến tôi cũng sẽ khó chịu không?” Ngọc Sanh Hàn ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng khiến cho Hương Nại Nhi sợ run người, lúc đó cô chỉ biết là Hương Diệp ôm Tần Khê khóc, chỉ biết là Hương Diệp tự giam mình trong phòng cả một ngày, cô thực sự chưa từng nghĩ đến, Ngọc Sanh Hàn một mình ở trong cung, không có Hương Diệp, tâm trạng khi đó như thế nào.

“Tôi mệt mỏi rồi, cô đi về trước đi.” Ngọc Sanh Hàn khoát khoát tay, trầm giọng nói một câu.

Trái tim Hương Nại Nhi nhất thời nhảy lên, mệt mỏi là ý gì? Là muốn buông tha cho Hương Diệp sao?!

“Ngọc Sanh Hàn, anh đừng vậy mà, Hương Diệp không phải đã thích anh lại lần nữa rồi sao? Dù cô ấy không muốn tiến cung, nhưng mà anh cũng biết cái tính đó của cô ấy rồi còn gì, ép không được, anh, chẳng lẽ anh quyết định, sau này sẽ không liên quan gì đến cô ấy nữa sao?!” Hương Nại Nhi nói có chút gấp gáp, lần trước, trong lòng Ngọc Sanh Hàn còn nhớ đến cô ấy, nhưng lần này, Hương Diệp thực sự là chơi quá liều rồi!

Từ lúc cô đến cổ đại này đến giờ, trong lòng vẫn luôn cho là, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn là một đôi, chẳng lẽ thực sự cứ giải tán như vậy sao?

“Ngọc Sanh Hàn...”

“Anh chờ Hương Diệp thêm một lần đi mà, chờ cô ấy và Tần Khê quay về, tôi sẽ mắng cô ấy cho anh! Tôi sẽ kháp tay cô ấy, đem cô ấy đi ngâm rượu!... Ngọc Sanh Hàn, anh định chịu vậy thật sao~” mặt Hương Nại Nhi như đang khóc tang, nhìn dáng vẻ kia của Ngọc Sanh Hàn, cô muốn vãn hồi có hiệu quả sao?

Lại thấy, đáy mắt Ngọc Sanh Hàn đã không còn sắc đỏ, Hương Nại Nhi bỗng thấy lạnh lòng.

Giờ thì thực sự đã kết thúc.

“Tôi sẽ không chờ cô ấy nữa, không bao giờ chờ cô ấy nữa.” Giọng nói của Ngọc Sanh Hàn rất lạnh lẽo cứng rắn mà quyết tuyệt, Hương Nại Nhi ủ rũ, xem ra bốn người bọn họ, cuối cùng không thể nào vĩnh viễn....

“Tôi muốn nghỉ ngơi.” Ngọc Sanh Hàn đứng dậy, giọng đầy lãnh tuyệt nói với Hương Nại Nhi, “Ngày mai, tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, chậm nhất là ngày kia, tôi sẽ đích thân đến Nam Lâm, tự mình bắt cô ấy về!”

Hương Nại Nhi vốn đang xám xịt hết cả lòng dạ, nghe Ngọc Sanh Hàn đột nhiên đổi giọng như vậy, nhất thời sửng sốt, lại ngẩn ra.

Đi Nam Lâm, bắt cô ấy về?

!!!

“Ngọc Sanh Hàn!!” Hương Nại Nhi đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, hai người ngoài cửa thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, nghĩ thầm, không phải Hương Nại Nhi đã bộc phát ngay trước mặt Hoàng Đế đấy chứ? Nếu mà Hoàng thượng nóng lên, sai người mang đi chém thì sao bây giờ?

Không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đẩy cửa vào, lại thấy Hương Nại Nhi mặt đầy hưng phấn, dùng sức kéo tay Ngọc Sanh Hàn kêu lên một tràng, “Ngọc Sanh Hàn!!! Anh quả nhiên là hàng tốt! Tôi không nhìn lầm anh tẹo nào! Anh làm tôi cảm động quá đi mất! Quá đẹp trai! Quá MAN!!! Anh yên tâm, đến Nam Lâm, tôi sẽ trói Hương Diệp lại giúp anh, trước đem cô ấy trói lên giường muốn nấu sao thì nấu, nấu thành gạo sống hay cơm chín tôi cũng ủng hộ anh! Tần Khê đã có tôi lo!! Anh cứ yên tâm mà thế này thế nọ và thế kia với Hương Diệp đều được ~”

Ngọc Sanh Hàn nghe đoạn sau, cả gương mặt đều xanh lè, nhìn qua hai người ngoài cửa, hiển nhiên đã hóa đá.

Nhưng mà, Hương Nại Nhi đã rơi vào trạng thái hưng phấn, biểu hiện là lời nói bắt đầu không mạch lạc.

Hương Diệp không phải chị em tốt của cô ta sao? Còn xúi hắn thế này thế nọ và thế kia với chị em tốt của cô nàng như vậy, Hương Nại Nhi cô khiến tôi thất vọng quá.

“Từ từ.” Ngọc Sanh Hàn cuối cùng cũng chế trụ cô nàng đã hưng phấn quá độ lại, “Cô có ý gì? Trói Hương Diệp hộ tôi?”

“Đúng vậy! Tôi với anh cùng đi Nam Lâm, trói cô ấy về.” Hương Nại Nhi cười gian, chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ Ngọc Sanh Hàn.

Ngọc Sanh Hàn cuối cùng cũng sáng tỏ, tự dưng hưng phấn như vậy, nguyên nhân cũng không đơn giản.

Hương Nại Nhi từ khi xuyên qua đến giờ, gần ba năm, chưa từng ra khỏi nước Tây Ngọc, hưng phấn, đó là chuyện đương nhiên.

“Vậy anh cứ sắp xếp công chuyện cho ổn đi rồi nhớ kêu tôi đi cùng nhá ~” Hương Nại Nhi cười quyến rũ nhắc nhở một câu, “Nếu anh mà giống Hương Diệp, gạt tôi len lén lẩn mất không thấy bóng, hậu quả rất là nghiêm trọng nha~” Khi Hương Nại Nhi nói những lời này, vẫn cười tít mắt như cũ, nhưng mà nụ cười kia, Ngọc Sanh Hàn thấy thực quái dị!

Rất quái dị!

Bỏ lại Hương Nại Nhi, hậu quả rất nghiêm trọng!

Không sợ Hương Nại Nhi bộc phát, chỉ sợ Hương Nại Nhi không bộc phát!

*** Càng ngày mình càng yêu anh Hàn nha~~~19 ***

Comments

  1. Doc vui qua nang oi, ta lai suong am i roi. Chi so anh Han ko chiu noi nua buong tay thi xong. Anh Han qua man, troi Huong Diep ve xong gao nau thanh com luon cho do lang nhang :))

    ReplyDelete
  2. Anh Han MAN that day, ha quyet tam len duong bat em ve ! Thanks em nhieu!

    ReplyDelete
  3. thanks tỉ ạ ^^

    mong có chi tiết NSH bỏ lại HNN để xem HNN nổi điên qá nhưg chắc ko có đâu nhỉ tỉ :(

    ReplyDelete
  4. Anh ấy có bỏ HNN lại đấy ;))

    ReplyDelete

Post a Comment