[Chương 231 - 235] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon


ten_thousand_fireflies_by_jyoujo


Quấy rầy người ta hẹn hò là không tốt nha


Bên kia, Quan Niệm Nhã bị hai cô gái kéo vào một bụi cỏ, phịch một tiếng, nặng nề ngã xuống trên cỏ, Quan Niệm Nhã có chút tức giận, “Các ngươi rốt cuộc là ai chứ?! Dám càn rỡ như vậy ngay trước mặt Hoàng thượng?!”

Tần Khê nhàn nhã bước ra, đứng trước mặt Quan Niệm Nhã, hơi mỉm cười, “Quan tiểu thư, lâu rồi không gặp ~”

“Ngọc Khê vương gia?” Quan Niệm Nhã lại nhìn hai người bên cạnh Tần Khê,”Vậy, hai vị này là?”

“Xin chào, tiểu nữ tử chính là người xinh đẹp như hoa, người gặp người thích, tài trí song toàn, danh xưng Hương Nại Nhi của Thiên Sứ các ~”

“Hương Nại Nhi, em chẳng có nguyên tắc gì cả, danh hiệu sao lại đổi nữa rồi?” Tần Khê nghe vậy nhỏ giọng khinh bỉ một phen, Hương Nại Nhi lập tức trừng mắt, “Hiếm hoi lắm em mới được giới thiệu danh hiệu một lần, ai mà nhớ được danh hiệu trước là gì chứ? Chẳng lẽ bắt em lật lại mấy chục chương trước để tìm chắc?”

Quan Niệm Nhã nhìn Hương Nại Nhi, gương mặt đã phục hồi lại vẻ trấn định, quan sát người trước mặt, thầm nghĩ, thì ra nàng ta chính là Vương phi chưa cưới của Ngọc Khê vương, quả nhiên giống hệt như lời đồn, tùy ý phóng khoáng, không có tí quy củ nào, hơn nữa còn hay thích đấu võ mồm với Ngọc Khê vương.

Vậy thì người bên cạnh, chắc là Ân Ngôn tiến cung thăm thú ngày hôm qua đúng không?

Bọn họ cứ kéo mình đi thẳng trước mặt Hoàng thượng như vậy mà Hoàng thượng hình như cũng chẳng có ý kiến gì, chẳng lẽ, Hoàng thượng thực sự tin cậy Ngọc Khê vương này đến thế? Hay là, bởi vì đó là huynh trưởng của Hoàng hậu trước, vì sủng ái Hoàng hậu, cho nên, Ngọc Khê vương cũng được sủng ái theo?

Đang nghĩ ngợi, lại thấy Hương Nại Nhi và Ân Ngôn mỗi người một bên, kéo nàng đến dưới một cái cây.

An Quế từ đầu kia thở hổn hển chạy tới, cầm trên tay một sợi dây, hỏi, “Vương gia, dây có rồi, làm gì đây?”

“Trói nàng ta lại.” Tần Khê cười cười chỉ chỉ Quan Niệm Nhã, An Quế lập tức trợn tròn mắt, tràn ngập vẻ khó tin, “Dạ?!”

Quan Niệm Nhã thấy mấy người này không phải đang nói giỡn, lập tức bắt đầu giãy dụa, nàng vốn luyện qua chút võ nghệ, sức lực đương nhiên hơn Hương Nại Nhi và Ân Ngôn, nhanh chóng thoát khỏi hai người, Quan Niệm Nhã vội nhấc chân chạy, Tần Khê thấy vậy, cầm lấy sợi dây trong tay An Quế, dùng khinh công nhảy lên, chặn trước mặt Quan Niệm Nhã, Quan Niệm Nhã hơi hoảng, động thủ với hắn, ánh mắt Tần Khê thoáng chốc lóe lên, ánh mắt chợt ngưng trọng, khiến cho Quan Niệm Nhã thầm kêu không ổn.

Giây tiếp theo, Tần Khê đã quăng sợi dây trong tay ra, hai ba cái đã trói được Quan Niệm Nhã lại, thấp giọng nói, “Ngươi còn biết cả võ công?”

“Cha ta là Quan Phó tướng quân, ta biết chút võ công thì có gì lạ!” Quan Niệm Nhã bật lại Tần Khê, “Ngươi đối xử với ta như vậy, dù Hoàng thượng không làm gì ngươi, nhưng Thái hậu nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi dễ dàng.”

“À ~ Ngươi nói Thái hậu nương nương ấy hả ~ bà ấy thích nghe ta ca hát nhất đấy, sinh nhật của Thái hậu năm nào cũng do ta tổ chức, ngươi không biết hả?” Hương Nại Nhi cười gian kéo Quan Niệm Nhã đã bị Tần Khê trói chặt qua, kéo thẳng nàng đến bên cạnh cái cây.

Ân Ngôn chạy tới, giọng nói tràn ngập lo lắng, “Hương Nại Nhi, chúng ta làm vậy thực sự không thành vấn đề sao? Cô ta không phải là tú nữ à?”

Hương Nại Nhi nghe giọng nói lo lắng trùng trùng kia của Ân Ngôn, liếc mắt, “Cậu làm ơn đừng có dùng cái bộ mặt hưng phấn không chịu được như thế lúc nói mấy câu kiểu này, còn nữa, tay không cần phải chịu khó siết dây trói của cô ta chặt như vậy ~”

Ân Ngôn nghe vậy, rất nghiêm túc nhìn Hương Nại Nhi, tay càng trói chặt hơn, “Cái này thì không được, là mình lo cô ta chạy đi tìm người khác nên mới trói chặt vậy mà!”

Hương Nại Nhi cùng Tần Khê đều toát mồ hôi, ba người động thủ, cột Quan Niệm Nhã vào cái cây.

An Quế cùng Lạc Nhạn mở to mắt nhìn ba người bận bịu, lại nhìn Quan Niệm Nhã, cặp mắt to liều mạng nhìn chằm chằm ba người, ngoài miệng vẫn không chịu xin tha lấy một câu.

“Ta chẳng qua là tới xem náo nhiệt thôi, đứng có nhận ra ta.” Lạc Nhạn cầm khăn tay che mặt mình, Hương Nại Nhi giật giật khóe miệng, “Lạc Nhạn, nàng đã nhận ra ngươi là ai rồi, bây giờ che lại thì ích gì?”

Sự thật chứng minh, gần gũi lâu với đám Hương Nại Nhi, Lạc Nhạn cũng biến thành ngu ngốc trong ngu ngốc rồi.

Quan Niệm Nhã bị trói vào cây, buông tha không giãy dụa nữa, chỉ nhìn chằm chằm mấy người, “Các ngươi trói ta vào đây rốt cuộc muốn làm gì hả?! Đừng quên đây là Hoàng cung!”

“Hà hà~ chẳng qua là hàn huyên tán gẫu với ngươi thôi mà~” Hương Nại Nhi cười hì hì ghé qua, “Vẫn nghe nói cô tú nữ cuối cùng trong cung này giỏi cỡ nào, hôm nay cuối cùng cũng gặp được, chúng ta có thể tán gẫu tử tế một chút mà ~”

“Ai muốn tán gẫu với các ngươi~”

“Đừng nói vậy chứ ~” Ân Ngôn ghé qua, cười đến cực kì vô tội, “Nói cho ngươi nha, quấy rầy người ta hẹn hò là hành vi chẳng hay ho gì đâu. Hương Diệp là của Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn là của Hương Diệp, cho nên ngươi sớm quay đầu thì hơn, nên làm gì thì làm đi.”

Ân Ngôn nói vậy, căn bản đã quên chuyện cả đám lúc nãy vẫn rình mò ở Ngự hoa viên.

Tần khê cũng bu lại theo, cười đến có chút âm hiểm, “Đúng vậy, quấy rầy người ta hẹn hò là không tốt nha~ ngươi phải quay lại trường học để đào tạo lại thôi, có điều xét thấy quá trình sẽ có nhiều hạn chế, cứ để cho Hương Nại Nhi mở mang cho ngươi đi.”

Tần Khê lùi lại, Hương Nại Nhi liền bước lên, cười hà hà, tròng mắt âm u, “Nói đến mở mang, ta rất giỏi đấy, mọi người đều nói, ta là thiên sứ Hương Nại Nhi mà~” Hương Nại Nhi nói láo không thèm đỏ mặt, “Thật ra thì hai người bọn họ mất hơn ba năm mà vẫn chưa chính hiệu, không giống ta với Tần Khê, sớm đã là hàng hiệu, chuyển chính thức cũng không dễ dàng đâu, mà ngươi đừng có náo loạn, con người của Hương Diệp có chút cố chấp, nhưng mà biết làm sao, cô ấy là chị em tốt của bọn ta, không thể để mặc ngươi bắt nạt được.”

“Gì mà bắt nạt?! Rõ ràng là mấy người các ngươi liên hiệp bắt nạt ta!” Quan Niệm Nhã cảm thấy lời buộc tội của bọn họ đúng là cố tình gây sự, nàng náo loạn lúc nào? Rõ ràng nàng còn chưa kịp náo loạn!

“Chậc chậc, thế là không được.” Hương Nại Nhi phe phẩy ngón tay, đột nhiên áp sát vào mặt Quan Niệm Nhã, giọng uy hiếp, “Ngươi muốn thử mùi vị của Thập đại khổ hình Mãn Thanh sao?”

Quan Niệm Nhã nhất thời nuốt một ngụm nước bọt, bên ngoài đồn là, cho dù đắc tội ai cũng không thể đắc tội bà chủ Hương Nại Nhi của Thiên Sứ các, nàng sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là rợn cả tóc gáy!

“Ngươi không biết Thập đại khổ hình Mãn Thanh là gì? Không sao, để ta giảng giải tỉ mỉ cho ngươi nhé.”

“Trước tiên nói một chút về kẹp ngón tay đi, ta trịnh trọng đề cử, đây chính là thứ tốt nhá, nếu như ngươi muốn thử thế nào là huyết nhục mơ hồ, xương mười ngón đều bị đinh nhỏ găm vào, ôi chao, vừa mới ngọ nguậy một cái, tiếng cái đinh nhỏ kia cắm vào xương....”

“Ọe ~” Ân Ngôn người run lẩy bẩy, bàn tay thấy ẩn ẩn đau, vội vàng kéo Hương Nại Nhi lại, thét chói tai, “Cậu đừng nói nữa!!”

“Không thích kẹp ngón tay cũng không sao, Hương Nại Nhi xin đề cử Trích máu bé nhỏ, chỉ cần đặt nó ở bất kỳ chỗ nào trên người ngươi, nó cũng có thể gặm nát thịt ngươi mà vào, giống như là gặm thịt heo ấy, máu bắn ra nha, ôi chao, cứ gọi là hoành tráng! Gặm thịt xong, còn dư lại xương nhá...”

“Ọe ~” An Quế và Lạc Nhạn hai người chạy qua một bên nôn khan.

Còn sớm, mở tiệc nướng đi


“Làm ơn, đừng có đứng đó quấy nhiễu tôi! Muốn ói qua một bên mà ói!” Hương Nại Nhi quay đầu rống về phía hai người, nhe răng nhếch miệng khua khua móng vuốt, An Quế và Lạc Nhạn bị hù cho sợ đến mức vội vàng trốn qua một bên, Hương Nại Nhi quay đầu nhìn Quan Niệm Nhã, hiển nhiên cũng bị hù cho sợ khiến cho sắc mặt có chút xanh, có điều vẻ mặt vẫn cứng rắn không chịu hiện ra vẻ sợ hãi.

“Hà hà, Quan tiểu thư, hai cái lúc nãy ngươi thấy thế nào? Nếu không, ta tiếp tục giới thiệu tiếp, mấy công cụ kia chờ được đưa vào cung xong, ngươi có thể tự mình thử nghiệm cho thỏa lòng.” Hương Nại Nhi mặt mày âm u tươi cười nói, đôi môi Quan Niệm Nhã run rẩy, liều mạng nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi đừng quên đây là Hoàng cung, nếu ngươi động thủ với ta...”

“Ha ha ha, động thủ với ngươi thì sao chứ? Nhóc con ~” Ân Ngôn đứng một bên cười cười, đột nhiên vươn tay, nâng cằm Quan Niệm Nhã lên, động tác trêu ghẹo kinh điển, Quan Niệm Nhã hóa đá trong nháy mắt, Tần Khê và Hương Nại Nhi đều sửng sốt.

“Khụ khụ, Ân Ngôn, nói thật đi, thực ra cậu là nhân yêu đúng không?” Hương Nại Nhi bình tĩnh hỏi một câu, Ân Ngôn lập tức quay đầu trừng cô nàng, “Còn dám hoài nghi mình là nhân yêu coi chừng mình cắn cậu đấy.”

Hương Nại Nhi hai tay chống nạnh, chỉ hất hất đầu về phía cô nàng, rõ ràng cho thấy không hề bị đe dọa, quay đầu, tiếp tục kể đến hình phạt thứ ba trong Thập đại khổ hình Mãn Thanh.

“Quan tiểu thư, chúng ta tiếp tục thảo luận những hình cụ khác đi ~ đề cử thứ ba của ta chính là gậy giáp, nó có thể bóc từng tầng da của ngươi ra, có điều ngươi yên tâm, sẽ không làm tổn thương đến thịt của ngươi....”

“Hương Nại Nhi.” Giọng nói của Hương Diệp đột nhiên truyền đến từ đằng sau, đám Hương Nại Nhi bỗng chốc ngẩn ra, lúng ta lúng túng quay đầu, đã thấy Hương Diệp mắt lạnh nhìn bọn họ chằm chằm, Ngọc Sanh Hàn mặt đầy bất đắc dĩ đứng một bên, Lạc Nhạn khó khăn lắm mới ngừng nôn khan lại, vội vàng chạy đến bên cạnh Ngọc Sanh Hàn, “Hoàng thượng ca ca, bảo Hương Nại Nhi đừng nói nữa đi, quá ghê người ~”

“Lạc Nhạc! Người ăn cây táo rào cây sung~” Hương Nại Nhi trừng Lạc Nhạn, Lạc Nhạn làm mặt quỷ, trốn bên Ngọc Sanh Hàn, Hương Diệp bước tới trước mặt Hương Nại Nhi, nhìn qua đám người Hương Nại Nhi một chút, lại nhìn Quan Niệm Nhã bị mấy người cột vào cây không ngọ nguậy được, hơi thở dài một tiếng, ánh mắt mang theo trách cứ phóng về phía Tần Khê.

Tần Khê nhất thời đầy mặt ấm ức, hắn cũng đâu phải chủ mưu, vì sao lại trừng hắn?

Nhưng mà, ai bảo hắn là đàn ông, Hương Nại Nhi và Ân Ngôn làm loạn, hắn không những không khuyên, còn làm loạn theo.

Hương Diệp bước tới trước mặt Quan Niệm Nhã, vươn tay về phía Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi ngoan ngoãn thả một con dao nhỏ xinh xắn vào tay Hương Diệp, Hương Diệp cắt đứt dây, nhìn gương mặt đỏ bừng lên của Quan Niệm Nhã, thản nhiên nói, “Quan tiểu chủ, ngại quá, bọn họ chỉ đùa với ngươi thôi, ngươi đừng trách họ.”

Trói người ta lại mà còn đùa sao? Nào có chuyện đơn giản như vậy?!

Quan Niệm Nhã tức giận vô cùng, nhìn chằm chằm ba kẻ không hề hối cải bên kia, lại nhìn Ngọc Sanh Hàn, hoàn toàn không có ý để ý đến, Hương Diệp thấy vậy, hơi bất đắc dĩ, chỉ đành quay đầu nhìn ba người, Hương Diệp và Ân Ngôn đều ngó lên nhìn trời.

“Oh ~ nhìn kìa, có máy bay.”

“Oh, đúng rồi ~ bay thật kìa.”

“Máy bay ở đâu ra chứ, rõ ràng là con chim nhỏ.”

Ba người hoàn toàn giả bộ ngờ nghệch, Ngọc Sanh Hàn thấy Hương Diệp nhìn chằm chằm ba người không rời, cuối cùng cũng mở miệng, “Tần Khê, Hương Nại Nhi, Ân Ngôn.”

Ba người kia bị giọng nói hơi uy lãnh làm cho run bắn, lúng ta lúng túng quay đầu, ánh mắt Ngọc Sanh Hàn chỉ qua Quan Niệm Nhã. “Qua xin lỗi đi.”

Quan Niệm Nhã nghe Ngọc Sanh Hàn lại bảo bọn họ xin lỗi nàng, trong lòng thực sự kinh ngạc không dứt, đường đường là Ngọc Khê vương, một người khác là Vương phi chưa cưới của Ngọc Khê vương, cho dù bọn họ thực sự trêu cợt mình, nàng chẳng qua chỉ là con gái của một Phó tướng, có tư cách gì bắt bọn họ phải xin lỗi.

Lại thấy, ba người thực sự tiến lại, mặt vẫn vênh vênh, nhìn nàng một chút.

“Xin lỗi ~~~”

Ba người ba câu, phía sau Hương Nại Nhi và Ân Ngôn đột nhiên mọc ra một bàn tay, ấn đầu hai người xuống, Hương Diệp đứng sau ba người, rất có dáng vẻ của phụ huynh, “Nói xin lỗi phải thành ý thật lòng.”

“Rất xin lỗi ~”

“Sau này sẽ không thế nữa ~”

Hương Nại Nhi và Ân Ngôn bị ấn đầu xuống, nhìn giầy của mình mà kêu, Hương Diệp cuối cùng cũng buông họ ra, nhìn qua Quan Niệm Nhã, Quan Niệm Nhã hiển nhiên ngẩn ra, vẫn còn bị ba câu “Rất xin lỗi ~” kia làm cho choáng váng.

“Về nhà.” Hương Diệp nói với ba người, không nhìn Quan Niệm Nhã nữa, Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, còn chưa mở miệng, Lạc Nhạn đã chạy tới, kéo tay Hương Diệp, “Hương Diệp muội muội, khó khăn lắm mới quay lại một lần, sao mới đó mà đã đi rồi?”

Nhìn dáng vẻ kia của Lạc Nhạn, Ngọc Sanh Hàn âm thầm khen ngợi trong lòng, cô nhóc con này cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt.

“Nghe Hoàng thượng ca ca nói ngươi quay về rồi. Nhưng mà ngươi lại không tiến cung, vất vả lắm mới gặp được ngươi, sao có thể để ngươi đi được, còn cả Hinh Phi tỷ tỷ nữa, ngươi còn chưa gặp tỷ ấy đúng không...”

“Ta gặp rồi.” Hương Diệp nhàn nhạt buông một câu, khiến cho Ngọc Sanh Hàn không nhịn được nhíu mày, “Em gặp cô ấy rồi?”

“Hương Diệp ngươi đi gặp Hinh Phi tỷ tỷ mà không gặp ta, ta thật đau lòng quá.” Lạc Nhạn chu môi oán trách, Hương Diệp nghe vậy không nhịn được toát mồ hôi, không tới thăm Hinh Phi thì nói ta vô tâm, thăm rồi thì lại tị nạnh, cô nhóc này thực khó chiều.

Quay đầu, lại thấy trong mắt Ngọc Sanh Hàn mang theo chút suy tư, chắc là đang suy đoán xem có phải Hinh Phi đã nói gì với cô, mới khiến cô đột nhiên thay đổi thái độ, mà thực tế, đúng là như thế.

“Vẫn còn sớm.” Ngọc Sanh Hàn lên tiếng, nhìn Hương Diệp, không có nửa câu sau, Hương Nại Nhi và Ân Ngôn dựa vào tâm lý của bà mối, lập tức sáp lại gần Hương Diệp, “Ý của anh ta là ở lại trong cung chơi thêm lát nữa.”

“Đúng vậy, tối nay ở luôn cũng không có vấn đề gì.”

Hương Diệp nhìn nhìn hai người hai bên trái phải mỗi người một câu, lại ngẩng đầu nhìn nhìn Ngọc Sanh Hàn, chỉ nói, “Mình biết.”

“Cậu biết?” Hai cô trăm miệng một lời.

Khóe miệng Hương Diệp như thoáng nụ cười, thầm nghĩ, ở bên hắn lâu như vậy, sao lại không biết, cả hai chỉ cần một ánh mắt, một câu chữ cũng có thể hiểu rõ ý tứ của đối phương, đây là sự ăn ý giữa hai người bọn họ.

Sự ăn ý mà Ân Ngôn đã từng dùng để trêu chọc cô.

“Thừa dịp hôm nay đẹp trời thế này, không bằng tìm một chỗ mở tiệc nướng đi ~” Tần Khê đề nghị, nhất thời đạt được sự hưởng ứng của ba nàng, đừng hiểu lầm, ba nàng này là Hương Nại Nhi và Ân Ngôn, người còn lại là Lạc Nhạn.

“Nhưng mà, tiệc nướng là cái chi?” Lạc Nhạn hưởng ứng xong, lại ngây thơ chêm thêm một câu như vậy, Hương Nại Nhi và Tần Khê đồng thời khinh bỉ nhìn qua.

Ba người hưởng ứng, Tần Khê đương nhiên đáp ứng, “Nhưng mà ở chỗ này thì không có đã, nhỡ đến tai Thái hậu thì làm sao giờ?”

“Quay lại Ngự hoa viên đi?” Lạc Nhạn hỏi, Hương Nại Nhi tung luôn một cú cốc bạo lực qua, “Đần quá, Ngự hoa viên còn dễ gây chú ý hơn.” Lạc Nhạn có chút ấm ức, nhưng mà, ở đây, trừ Ngọc lão Đại ra, ngay cả Hương Diệp cũng bị Hương Nại Nhi cốc rồi, cho nên, Lạc Nhạn tốt hơn là nên theo quần chúng đi thôi.

“Đến Thi ngưng điện đi.” Hương Diệp nhẹ giọng mở miệng, mọi người nhất thời ngẩn ra, sau một giây, liền lập tức nhận được sự hưởng ứng hoan hô của cả đám, Ngọc Sanh Hàn nhìn Hương Diệp, khóe mắt dường như mang theo ý cười, Hương Diệp liếc hắn một cái, không nói gì nữa, lại bước đến trước mặt Quan Niệm Nhã, “Ngươi đi cùng chứ?”

Một câu này, khiến cho Quan Niệm Nhã hoàn toàn ngơ ngẩn, Hương Nại Nhi bất mãn, “Hương Diệp~ bọn mình đi mở tiệc nướng mà ~”

Hương Diệp nghe vậy cũng không cho là phải, đột nhiên vươn tay kéo Quan Niệm Nhã, “Cho nên nếu như cô ấy chạy đi tố cáo Thái hậu nương nương thì sao? Đưa cô ấy đi cùng, là yên tâm nhất.”

Hương Diệp nói rất nhẹ nhõm, Ngọc Sanh Hàn nhìn cô kéo tay Quan Niệm Nhã, hơi cau mày, nghĩ đến trước kia, cô cũng tỏ ra không để ý chút nào bảo hắn đi chăm sóc Hinh Phi, bây giờ lại có ý gì?

Khóe mắt liếc thấy ánh mắt kia của Ngọc Sanh Hàn, Hương Diệp hơi ngẩn ra, bước tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn, như là đương nhiên hạ giọng nói, “Em muốn ăn ngô nướng.”

Rõ ràng là một câu nói chẳng phân chút tôn ti, lại khiến cho Ngọc Sanh Hàn thật vui vẻ, bởi vì đây là dáng vẻ lúc làm nũng của cô.

Kết quả là, một đám người chậm rãi đi vào Thi Ngưng điện, An Quế ngay từ lúc nghe được Tần Khê đề nghị muốn mở tiệc nướng đã vèo một cái chạy đi sai người chuẩn bị nguyên liệu.

Khi mấy người bước vào trong nội viện, An Quế đã sai người mang đồ đi vào, Hương Nại Nhi thấy thế, nhảy qua ôm đầu An Quế lắc lắc, “An Quế ông đúng là quá săn sóc, quá đáng tin.”

Đáng thương cho đầu của An Quế bị Hương Nại Nhi lắc tới lắc lui, vươn tay cầu cứu Hương Diệp đứng gần ông ta, Hương Diệp chỉ nói, “Cho nên có ông ấy đi theo Hàn, mình rất yên tâm.”

Những lời này cũng có thể hiểu là, có ông ấy ở đây, cô có ở đây hay không cũng chẳng quan trọng, kết quả là, An Quế lại rất oan uổng bị hàn quang của Ngọc Sanh Hàn bắn phá càn quét một lần.

Nói đến tiệc nướng, Tần Khê và Hương Nại Nhi thì không sao, trước kia cũng đã thử mở tiệc nướng trong hoàng cung rồi, Ân Ngôn tới cổ đại gần như chưa được thử qua, đương nhiên là hưng phấn, Lạc Nhạn thì từ trước tới nay chưa từng thấy kiểu ăn nào mới lạ như vậy, lòng đầy phấn khích.

Có điều, so với sự hưng phấn của hai người này, Quan Niệm Nhã lại cảm thấy có chút bức bối, Thi Ngưng điện này nàng chưa từng được vào, lần trước ở ngoài cung hầu chỉ, ai ngờ Ngọc Sanh Hàn lại đi mất, nàng chưa từng đến Thi Ngưng điện, chứ đừng nói là nội viện này.

Cả đám ở trong sân bận bịu một trận, Quan Niệm Nhã chỉ có thể đứng một bên nhìn với Lạc Nhạn.

Tần Khê chuyển lò nướng, Hương Nại Nhi và Ân Ngôn sắp xếp đồ để xiên, Ngọc Sanh Hàn mang giá sắt  ra, Hương Diệp bày từng nguyên liệu lên, An Quế đem một túi than bự chảng đặt qua một bên, chỉ chốc lát sau đã chuẩn bị xong.

Lạc Nhạn thấy vậy, kéo Quan Niệm Nhã qua ngồi xuống.

Ngọc Sanh Hàn xiên một bắp ngô, từ từ nướng lên, Hương Nại Nhi xiên cánh gà xong, đưa thẳng cho Tần Khê, Tần Khê lĩnh mệnh nướng cánh gà, Hương Diệp thì chậm rãi lấy cá mực, đặt trên vỉ lò nướng.

Quan Niệm Nhã cũng cầm xiên, dựa theo động tác của bọn họ bắt đầu nướng, vừa mới vào đông, khí trời như vậy, tụ tập xung quanh bếp lửa nướng đồ lại rất ấm áp.

Nhưng mà, “Nướng thế này, đến khi nào mới chín chứ ~” Lạc Nhạn thỉnh thoảng lật lật chiếc xiên trên tay, hiển nhiên không đủ kiên nhẫn, Hương Diệp đón lấy xiên nướng trên tay nàng, cầm hộ nàng, “Từ từ nướng là được.”

“Đúng vậy, tiệc nướng thú vị là ở quá trình nướng đồ.” Ân Ngôn cười tiếp lời, nói với Ngọc Sanh Hàn, “Này, Ngọc Sanh Hoàng, phết cho tôi ít mật ong nào.”

“Cậu gọi cái kiểu dở ông dở thằng gì thế hả?” Hương Nại Nhi ném một cái liếc mắt khinh bỉ qua.

Lại một khúc Phượng cầu hoàng


“À...” Ân Ngôn nghẹo đầu suy nghĩ một chút, nói, “Gọi tên thì có vẻ hơi không lớn không nhỏ, gọi Hoàng thượng thì lại thấy kì kì, cho nên gọi kiểu kết hợp.”

“Cái gì gọi là kiểu kết hợp chứ.” Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh bắn về phía cô nàng, tay xoẹt một cái, mật ong nhanh chóng phết qua cánh gà trên tay Ân Ngôn, không rơi nửa giọt, Ân Ngôn bấy giờ vội rụt cổ, đem cánh gà nhà mình về lật qua lật lại.

“Thế cậu không gọi vị kia nhà cậu là Hoàng đế à?” Hương Nại Nhi hỏi cô nàng, mắt lại nhìn chằm chằm vào đồ trên giá nướng, “Tần Khê mau lật đi, chín rồi kìa ~”

“Mình chỉ gọi anh ấy là Tam gia thôi.” Ân Ngôn đáp lời, lại quay đầu hỏi, “Hương Diệp, cậu gọi Ngọc Sanh Hàn là gì?”
“Ngọc Sanh Hàn.” Hương Diệp thuận miệng đáp một câu, Ngọc Sanh Hàn có chút bất mãn.

“Không phải đâu, thực ra cô ấy gọi là “Hàn” ~ mình nghe thấy rồi mà~” Hương Nại Nhi thò đầu qua.

“Hương Nại Nhi.” Hương Diệp lạnh giọng cảnh cáo cô nàng một câu, Tần Khê lập tức chen vào, “Tiểu Hương Hương gọi tôi là ca ca nha ~”

“Luyến muội! Không thèm để ý!” Ân Ngôn lành lạnh nói một câu, Tần Khê nhất thời hờn dỗi ngồi nướng cánh gà của hắn.

Lúc mở tiệc nướng, hợp nhất là tán gẫu.

Lạc Nhạn không nhịn được chen miệng hỏi, “Ân Ngôn là ai vậy?”

“À, cô ấy à, là Nhan Phi của Hoàng đế Nam Lâm.” Hương Nại Nhi thuận miệng đáp một câu, nhưng không ngờ An Quế, Lạc Nhạn và Quan Niệm Nhã đều ngẩn cả người, Nhan Phi của Nam Lâm?! Sao lại chạy đến Tây Ngọc?!

“Hoàng phi Nam Lâm, sao lại chạy đến Tây Ngọc?” Quan Niệm Nhã không kìm được mở miệng.

Ân Ngôn nhìn Quan Niệm Nhã, quay sang Hương Diệp, “Hương Diệp, cậu giải thích đi.”

Hương Diệp quay đầu nhìn Quan Niệm Nhã, vươn tay cầm chiếc chén lên nhấp một ngụm trà, bấy giờ mới nói, “Đáp án của câu hỏi này hơi dài, ta chuẩn bị dùng thời gian cả đời để nói cho ngươi biết, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Quan Niệm Nhã giật giật khóe miệng, im lặng.

Hương Nại Nhi và Ân Ngôn cười sặc sụa.

Lại tán gẫu một hồi, đồ cũng chín tương đối, Ngọc Sanh Hàn đưa ngô nướng qua cho Hương Diệp, Hương Diệp đưa cá mực đã nướng xong đưa qua cho hắn, nhận lấy phần của mình, không nói câu nào cũng ăn ý mười phần.

Quan Niệm Nhã lẳng lặng nhìn, một lúc lâu, tiếp tục cúi đầu nướng đồ.

Tần Khê bảo An Quế lấy chút rượu tới, vừa nói chuyện phiếm vừa uống mấy chén, tán gẫu đều là những chuyện không đầu không đuôi.

Hương Diệp uống mấy chén, liền thấy hơi mệt, Ngọc Sanh Hàn bảo cô vào trong nhà nghỉ ngơi một chút, một câu này, vẫn khiến cho Quan Niệm Nhã cả kinh trong lòng, đây là tẩm cung của Hoàng thượng cơ mà, tuy nói là Hoàng hậu trước, nhưng mà, giờ sao có thể công khai vào tẩm cung của Hoàng thượng nghỉ ngơi.

Ai ngờ, Hương Diệp lại đứng dậy, đi vào nhà, Ngọc Sanh Hàn cũng đứng dậy theo, đỡ cô cùng đi.

Quan Niệm Nhã cắn cắn miệng chén, thực sự không hiểu, rõ ràng đã không còn chút quan hệ nào, sao hai người này lại hoàn toàn không có dáng vẻ như đã phân ly rồi?

Bóng dáng hòa hợp như vậy, xứng đôi đến thế....

Hương Diệp vốn không có say, chỉ có chút mệt, nhưng Ngọc Sanh Hàn cứ khăng khăng muốn dìu cô, cô cũng mặc hắn, vào trong nội thất, lại không kìm được mà dừng bước.

Ánh mắt hơi sững lại, nhìn trên long sàng, nhìn thân hình mập mạp đang nằm trên đó, trái tim như có thứ gì đó nhẹ nhàng phất qua, tê tê, ngứa ngứa.

Hương Diệp bước tới bên giường, mỉm cười ôm lấy gấu bự, Ngọc Sanh Hàn cũng ngồi xuống mép giường, đối mặt với cô, Hương Diệp nhìn hắn, cười nhẹ.

“Có cả mùi nắng này.”

“Hôm trước vừa lấy ra phơi, vẫn còn mùi?”

“Anh vẫn... để nó trong phòng à?”

“Ai đó đi rồi, đương nhiên anh phải tìm một thế thân ở bên anh chứ.” Ngọc Sanh Hàn nói lời này, thuần túy chỉ là đùa, nhưng không ngờ sắc mặt Hương Diệp lại ngẩn ra, nhìn Ngọc Sanh Hàn, trong mắt như có sự mắc nợ, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên đứng dậy, đi tới phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy cô, Hương Diệp không tránh ra, hoặc có thể nói là, thực ra cô vẫn rất hoài niệm cái ôm ấm áp như vậy.

“Phượng quay về chốn cố hương, chân trời góc bể bốn phương tìm Hoàng.”

“Một ngày không gặp nhớ nhung si cuồng.”

“Tường đông nay chẳng còn nàng.”

Ngọc Sanh Hàn ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ giọng lẩm nhẩm, Hương Diệp vẫn không mở miệng, chỉ lắng nghe những tiếng thì thầm của hắn, hồi lâu, mới nghe hắn hỏi một câu, “Đi nửa năm, em có nhớ đến anh bao giờ không?”

Ánh mắt của Hương Diệp phủ lên một màn sương mỏng, nửa năm ở Nam Lâm, đã từng nhớ đến hắn.

Lúc nằm trên giường, luôn nghĩ đến hắn.

Lúc chăm chút cây cỏ, trong lòng vẫn là hắn.

Ngay cả khi sốt cao, thần chí không rõ ràng, trong miệng cũng gọi tên hắn.

Nên nói một tiếng, cô rất nhớ hắn sao?

Ngoài cửa sổ, đột nhiên truyền đến một tràng tiếng sáo trúc, sau đó là tiếng gảy đàn, chất giọng khàn khàn rời rạc của Tần Khê, lộ ra một nỗi ưu sầu nhàn nhạt, lại mang theo một chút phóng khoáng sạch sẽ.

“Ly biệt biết nói gì đây

Dõi theo phương bắc trông người qua sông

Múc lên một chén trăng đầy

Sợ thuyền lay động chòng chành khó yên

Đêm nùng gió lạnh thổi qua

Vì mây kia mới yêu cùng bóng sao

Sao đành lạc mất ánh quang

Chữ tình còn đó nói sao cho vừa

Tấu lên khúc Phượng cầu hoàng

Giờ người đang ở chốn nào phương xa

Hiên nhà thu phủ băng sương

Biết khung cửa ấy khép vào hay chưa

Tấu lên khúc Phượng cầu hoàng

Giờ người đang ở chốn nào phương xa

Dây đàn ngắn ngón tay thon

Máu kia nhỏ giọt sao mà ưu thương...”

Hương Diệp lẳng lặng nghe tiếng hát của Tần Khê, mắt khẽ cười, phần lưng nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực Ngọc Sanh Hàn, hạ giọng nói, “Anh nhớ, em cũng nhớ.”

Người phía sau như hơi ngẩn ra, vòng tay nhẹ nhàng siết chặt lại.

Lại một khúc Phượng cầu hoàng.

“Tấu lên khúc Phượng cầu hoàng

Giờ người đang ở chốn nào phương xa

Dây đàn ngắn ngón tay thon

Máu kia nhỏ giọt sao mà ưu thương...”*

* Phượng cầu hoàng - Mộng chi dực

Quan Niệm Nhã ngồi một bên, Lạc Nhạn tựa lên đùi nàng, uống rượu, ngủ ngon lành.

Lẳng lặng nghe Tần Khê hát một khúc nhạc kỳ quái, nhưng mà rất êm tai, có một thứ mùi vị sạch sẽ, Quan Niệm Nhã chưa từng nghĩ là tiếng hát của nam tử cũng có thể động lòng người đến thế.

Hoặc có lẽ, động lòng người không chỉ có giọng hát, mà còn cả bài hát ấy.

Hát xong một bài, khóe miệng Tần Khê mỉm cười tùy ý, Hương Nại Nhi và Ân Ngôn ra sức vỗ tay, trong mắt Ân Ngôn tràn ngập sùng bái, “Tần Khê, thì ra anh cũng có ưu điểm cơ đấy ~”

“Biến ~ anh đây thiếu nhất chính là khuyết điểm.” Tần Khê vừa đặt đàn xuống là lộ ngay ra bộ mặt thật, Ân Ngôn lại hưng phấn đề nghị, “Hay là chúng ta hợp xướng hát một bài đi.”

Thường thì những đề nghị tâm huyết dâng trào, lại luôn có thể khiến một vài người hưởng ứng.

Bọn họ đều là những người có những thứ không thuộc về thế giới này, có thể nói tâm sự cho nhau nghe, phô bày tính cách, không cần phải giấu diếm trước mặt nhau.

Chung đụng không lâu, nhưng vẫn có thể chân thành cởi mở.

“An Quế, đi lấy mấy nhạc cụ tới đây, mấy người biết dùng gì?”

“Anh hỏi bọn em biết cái gì? Hay là nói xem chơi bài nào trước đi đã.”

“Bandari, Khúc hân hoan của rừng xanh.” Trong đầu Ân Ngôn nhảy ra bài hát này đầu tiên.”

The Forest Rhapsody - Bandari 

Tần Khê gọi Hương Nại Nhi, “Em đi gọi Tiểu Hương Hương với Ngọc Sanh Hàn ra đây đi~”

Hương Nại Nhi mới đứng dậy, cửa phòng bên kia bỗng bật mở, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn bước ra, nhướn mày, không còn vẻ buồn ngủ như trước, “Sớm nghe thấy mấy người nói chuyện rồi.”

“Hương Diệp, chúng ta cùng hân hoan nào ~” Ân Ngôn kéo Hương Diệp, há mồm “Grào ~” bắt trước sư tử gầm, có điều là sư tử con.

Hai lựa chọn, con đường thứ ba


“Cậu làm sư tử đi, bọn này làm chủ nhân rừng rậm đáng yêu.” Hương Nại Nhi trực tiếp khinh bỉ, Ân Ngôn lại nhào tới, bắt đầu ầm ĩ.

Hương Diệp nhìn Quan Niệm Nhã đang ngồi một bên, hỏi, “Ngươi biết dùng nhạc cụ không?”

Quan Niệm Nhã nhìn nàng, sợ run một lúc lâu, vẫn lắc đầu một cái, thấy dáng vẻ hòa hợp vô cùng của nàng ta và Hoàng thượng, lòng có chút buồn bực, nhưng không sao hận nổi nàng ta.

Một buổi chiều, vừa mở tiệc nướng, lại phổ nhạc tại chỗ, không lâu sau, sắc trời dần dần tối, mấy người chia nhạc cụ xong, đi ra khỏi Thi Ngưng điện, đã thấy bộ liễn* của Thái hậu từ xa đang tới.

* Kiệu ngồi, cái loại chỉ có cái ghế cắm thêm cái lọng che trên đầu, dưới chân có thêm mấy cái cán để người ta khiêng đi á.

Mấy người Hương Diệp dừng lại trước cửa cung, Thái hậu dường như đã sớm biết bọn họ ở đó, trên mặt không có quá nhiều vẻ bất ngờ.

“Tần Hương Diệp, ngươi theo ai gia.” Thái hậu nhìn Hương Diệp mở miệng nói thẳng, Tần Khê thấy vậy, vội vàng tiến lên nói, “Thái hậu nương nương, người xem, giờ cũng không còn sớm, lưu lại trong cung nữa e rằng không ổn.”

“Sao hả? Ngọc Khê vương ngươi cũng bỏ điều lệnh xuất nhập hoàng cung vào mắt ư?” Thái hậu nhíu mày, ánh mắt nhìn Ngọc Khê vương tràn ngập khinh thường, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, định nói gì đó, Hương Diệp lại bước lên trước mặt hai người, kín đáo đưa đồ cho Tần Khê, dùng ánh mắt ra hiệu không sao.

Sau đó, cùng Thái hậu ngồi lên bộ liễn, rời đi.

“Không đi cùng có sao không? Thái hậu kia, hình như đến chẳng tốt lành gì ~” Ân Ngôn lúng túng hỏi, Hương Nại Nhi có chút bất đắc dĩ khoát khoát tay, nhìn qua Tần Khê và Ngọc Sanh Hàn.

Ngọc Sanh Hàn vẻ mặt ngưng trọng, nghĩ tới ánh mắt vừa nãy của Hương Diệp, đành để cho cô đi.

Lại nói Hương Diệp đi theo Thái hậu về Ninh Nhiễm cung, bà ta nặng nề ngồi ngay ngắn xuống, lại vươn tay bảo đám cung nhân lui ra, đại đường lớn như vậy giờ chỉ còn lại hai người.

Thái hậu chỉ vị trí bên cạnh, thản nhiên nói, “Ngồi đi, ở đây chỉ có ngươi và ai gia thôi.” Dừng một chút, lại nói, “Ai gia muốn nói chuyện với ngươi vài câu.”

Hương Diệp lẳng lặng ngồi xuống, chờ Thái hậu mở miệng.

“Tần Hương Diệp, cho tới giờ, ai gia vẫn không hài lòng về ngươi.”

“Hương Diệp biết.” Hương Diệp điềm nhiêm thừa nhận, phải nói là, cô đã sớm biết. Thái hậu nhìn dáng vẻ kia của Hương Diệp, hơi nhíu nhíu mày, “Lúc nào cũng lẳng lặng, thực sự không có tí dáng vẻ nào của con gái hết. Sao mà nhìn ra được là một nha đầu mới mười lăm tuổi chứ.”

“Thái hậu, Hương Diệp năm nay đã mười tám rồi.” Hương Diệp nhỏ giọng nhắc nhở một câu, Thái hậu trợn mắt nhìn qua, “Ai gia đương nhiên biết ngươi đã mười tám, có điều tính tình ngươi có khác gì ba năm trước đâu, dường như chẳng đặt thứ gì ở trong lòng, mất công Hoàng thượng đối với ngươi... Aiz, thôi đi.” Thái hậu đột nhiên thở dài, giọng nói không còn cứng rắn như trước nữa, “Hoàng thượng ban phế hậu chiếu, ai gia cũng không để ý trong lòng, nếu thực sự chán ngươi, sớm nên buông ngươi ra.”

“Tâm tư người trẻ tuổi các ngươi, ai gia khó mà hiểu được.”

Hương Diệp khẽ gật đầu trong lòng, giống như Tần Khê hay nói, hắn và Hương Nại Nhi có sự khác biệt rất lớn.

“Tần Hương Diệp, ngươi bây giờ, lấy thân phận gì để tiến cung đây, lại lấy thân phận gì để dây dưa mập mờ với Hoàng thượng?”

“Hoàng thượng tuổi chẳng còn nhỏ, sớm nên lập con nối dõi vì hoàng thất, cố tình hắn lại chỉ nhất định cần có mình ngươi. Tú nữ ai gia tuyển vào, đều bị hắn đuổi đi hết còn lại đúng một người.”
“Quan Niệm Nhã này, ngẫm chắc cũng không hợp tâm ý của hắn, nếu không phải ai gia chèn ép hắn, sợ rằng hậu cung này, ngay cả một tân nhân cũng không còn, thân là Hoàng thượng, phải cho văn võ bá quan một lời rõ ràng mới đúng.”

“Tần Hương Diệp, ai gia hỏi ngươi một câu.” Thái hậu nhìn Hương Diệp, gương mặt lộ ra vẻ đoan trang uy nghiêm, “Ngươi có nguyện nhận lại Phượng ấn này không?”

Một câu, khiến cho cả người Hương Diệp hơi run lên, cô không sao ngờ tới, người nói câu này với cô, lại là Thái hậu, một Thái hậu ngày trước không bao giờ muốn thấy cô, hôm nay lại mở miệng muốn cô hồi cung?

Chẳng lẽ Ngọc Sanh Hàn thực sự không cứu nổi nữa?

Tiếp tục ở bên cạnh hắn, Hương Diệp đương nhiên nguyện ý, chẳng qua là lấy thân phận Hoàng hậu để hồi cung, cô khó mà đồng ý được, yêu hắn, lúc nhìn hắn, thì cũng phải nhìn ba ngàn mĩ nữ đứng sau hắn nữa.

Thử hỏi, Ân Ngôn có thể chịu được không?

Cô có thể chấp nhận được không?

Thái hậu thấy Hương Diệp im lặng không nói gì, vẻ mặt có chút không vui, trầm mặt, nói, “Ai gia cũng không thích ngươi, nhưng giang sơn Tây Ngọc này, ai gia vẫn phải để ý đến, nếu ngươi bằng lòng hồi cung, Quan Niệm Nhã kia, ai gia lập tức để Hoàng thượng sai người tiễn xuất cung, nhưng nếu ngươi không muốn hồi cung, vậy thì ai gia sẽ lập tức phong Quan Niệm Nhã là Quý nhân, sau này ngươi cũng đừng tiến cung nữa.”

Hai lựa chọn, rất rõ ràng, Hương Diệp thầm than, thì ra Thái hậu cũng là một người rất thoải mái dứt khoát.

Chẳng qua là thế này bảo cô biết chọn sao đây, cô không đồng ý, khác nào cô đẩy người con gái khác vào lòng hắn? Cô đã khiến hắn tổn thương một lần, sao có thể khiến hắn tổn thương lần thứ hai?

Chẳng qua là, trái tim vẫn không thể yên bình, im lặng nhói lên, khiến cho cô bồn chồn.

Hắn là Hoàng đế, cho nên muốn ở bên cạnh hắn, chỉ có thể làm Hoàng hậu.

Thích hắn, mà không dám yêu.

Hương Diệp nhẹ nhàng đứng dậy, trước ánh mắt trầm trọng chăm chú của Thái hậu, nhẹ nhàng quỳ xuống, một hồi lâu, mới thấp giọng mở miệng, “Thái hậu, Hương Diệp không thể. Không thể giao Hoàng thượng cho người khác, làm như vậy, sẽ khiến Hoàng thượng tổn thương, cho nên Hương Diệp không thể làm.”

“Vậy là ngươi đồng ý hồi cung?”

Hương Diệp ngẩng đầu nhìn Thái hậu, lại lắc đầu, “Hương Diệp cũng không thể nào hồi cung.”

“Vậy là tại sao?”

“Thái hậu, cứ coi như Hương Diệp ích kỷ, người Hương Diệp yêu, chỉ có thể có duy nhất một mình ta, nếu ta không thể giao Hoàng thượng cho người khác, đương nhiên cũng không nguyện cùng kẻ khác gọi hắn chung một tiếng phu quân.” Lời lẽ cứng rắn, không chút uyển chuyển, cặp mắt kia linh động mà cố chấp, khiến cho Thái hậu tức giận vỗ bàn.

“Tần Hương Diệp! Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi là nữ tử! Từ xưa đến nay nam tử tam thế tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi là Hoàng đế một nước. Nói như ngươi, chẳng lẽ muốn Hoàng thượng vì ngươi mà giải tán cả hậu cung này?!”
“Thái hậu đã sớm biết, Hương Diệp là một kẻ hay đố kị.” Hương Diệp nhẹ giọng cười khổ, Thái hậu thực sự quá tức giận, một thân đoan trang, đều bị Hương Diệp phá hỏng, trước đây bà thực sự không biết, nha đầu này lại cố chấp như vậy!

“Nếu Thái hậu cho phép, có thể cho Hương Diệp chút thời gian không? Hai lựa chọn này, Hương Diệp sẽ không tiếp nhận, Hoàng thượng nhất định cũng sẽ không tiếp nhận.”

“Ngươi dám mang Hoàng thượng ra uy hiếp ai gia! Đừng quên, hôm nay ngươi đã không còn là Hoàng hậu.”

“Thái hậu!” Hương Diệp lạnh giọng gọi, khiến cho Nhiễm Thái hậu tự dưng im bặt, Hương Diệp ngẩng đầu, sự thanh lãnh ung dung trong mắt, đã sớm không phải là của một cô gái hai chín nên có.

“Thái hậu nương nương có biết, Nam Lâm Hoàng đế có lạc mất một vị phi tử? Hoàng thượng đã từng hỏi ta có dám cược, cược xem thân là vua một nước, có thể vì tình yêu mà bỏ lại trách nhiệm của một Hoàng đế không. Khi đó, Hương Diệp không dám đánh cược với hắn, có điều hôm nay Thái hậu đã mở miệng, Hương Diệp xin cược với Thái hậu một ván. Nếu Hương Diệp thua, từ nay Hương Diệp sẽ không bao giờ quay lại quốc đô nữa.”

“Ý của ngươi là, ngươi muốn rời khỏi Tây Ngọc?” Thái hậu mở to mắt nhìn cô, Hương Diệp gật đầu, nhìn Thái hậu, sắc thái trong mắt thâm trầm, đột nhiên, hơi mỉm cười, “Qua vài ngày nữa, Hương Diệp sẽ rời khỏi quốc đô, sau đó, vô luận Hoàng thượng quyết định ra sao, xin Thái hậu nương nương đừng ngăn cản.”

Khúc hân hoan 1


Lúc Hương Diệp ra khỏi Ninh Nhiễm cung, Ngọc Sanh Hàn đã đứng chờ cô ở cửa cung.

Trời đã gần tối, mây đã che kín, lấp cả ánh trăng, bóng dáng của hắn lẳng lặng hắt lên chân tường, trong bóng đêm vô tận càng thêm cao gầy phóng khoáng, Hương Diệp bước tới, khóe miệng mang theo nụ cười nhẹ, cũng không để ý xem hắn có thấy hay không.

“Bọn họ đi trước rồi.”

“Ừm.”

Ngọc Sanh Hàn vươn tay, kéo tay cô qua nhẹ nhàng vuốt ve, bàn tay lạnh như băng bây giờ mới dần có chút ấm áp, hắn không hỏi cô đã nói chuyện gì với Thái hậu, chỉ nhàn nhạt nói, “Anh đưa em về.”

“Mai anh xử lý xong quốc sự sẽ xuất cung tìm mọi người.”

“Không cần đâu. Anh là Hoàng đế, cứ xuất cung mãi cũng không tốt.” Hương Diệp nhàn nhạt nói, cảm thấy bàn tay nắm tay cô của Ngọc Sanh Hàn hơi căng thẳng, quay đầu lại, thấy sắc mặt có chút khó coi của hắn, thầm nghĩ mình không phải lại khiến hắn căng thẳng rồi chứ? Cho là mình lại muốn tạo khoảng cách với hắn sao? Hương Diệp bước đến trước mặt hắn, vươn tay vuốt nhẹ chân mày của hắn, nhẹ giọng bổ sung, “Vẫn là để bọn em đến tìm anh đi.”

Một câu nói, bỗng chốc khiến cho chân mày nhíu chặt của hắn giãn ra.

“Em cố ý.” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng chỉ trích cô, Hương Diệp mặt đầy vô tội, “Em nào có...”

Còn chưa dứt lời, cả người đã bị Ngọc Sanh Hàn ôm vào lòng, nghe thấy giọng nói trầm muộn của hắn trách móc, “Em lúc nào cũng không để cho người ta an tâm được.” Lúc lạnh lúc nóng, thỉnh thoảng lạnh lùng, thỉnh thoảng xa cách, hắn sắp bị cô làm cho phát điên rồi.

Hương Diệp biết trong lòng hắn bất an, chỉ đành mặc cho hắn nhẹ nhàng ôm lấy, tai nghe tiếng hoa mộc miên lặng lẽ rơi xuống đất, miễn cưỡng nhìn bóng cây có chút tiêu điều trong đêm.

Quanh những cành khô, dường như chỉ có bóng hoa, không thấy một phiến lá rụng, giờ là lúc hoa mộc miên đang nở đẹp nhất, lá cây đã rụng hết xuống đất, cô và Ngọc Sanh Hàn, một là lá, một là hoa, không sao có cách nào nằm chung một cành.

...

Hôm sau, mấy người tới Phượng Hoàn cung, bởi vì sau khi đông đến, luyện khúc ở bên ngoài thực sự rất lạnh, đến Phượng Hoàn cung, cũng là vì ở đây thanh tĩnh không có ai quấy rầy. Hơn nữa, trước kia Hương Diệp có ở thiết kế một gian nhà ấm ở đây, mùa đông ở trong này là vừa hay.

Hương Diệp cũng không nghĩ qua, hơn nửa năm, hoa cỏ nơi đây vẫn như cũ, dường như đều được chăm sóc đúng giờ, rõ ràng An Quế đã nói sau khi cô đi, Phượng Hoàn cung đã bị niêm phong lại không phải sao?

“Oa~ mới nhìn đã biết ngay là chỗ ở của Hương Diệp, xanh hóa thật là tốt ~” Ân Ngôn vừa bước vào cửa đã than như vậy, Hương Diệp liếc xéo cô nàng một cái, đưa người vào bên trong nhà ấm, thu dọn một chút, năm người bắt đầu luyện bài ở bên trong.

Hương Diệp chơi tỳ bà, Tần Khê thổi địch trúc, Ngọc Sanh Hàn kéo đàn nhị, Ân Ngôn thổi địch đào, Hương Nại Nhi đánh đàn, các loại thanh âm đan xen vào nhau, có chút hỗn loạn, mới bắt đầu cũng không được hay, vốn trong mấy người, trừ Hương Nại Nhi học âm nhạc ra, những người khác đều chỉ là yêu thích thôi.

“Này, Ngọc Sanh Hàn, sao tôi thấy anh kéo đàn nhị mà lại có cảm giác như kéo violon nhỉ?” Ân Ngôn có chút e dè hỏi, Ngọc Sanh Hàn chuyển mắt, nhướn mày nói, “Tôi vốn chỉ biết đàn vionlon thôi.” Mà trong đống nhạc cụ này, chỉ có đàn nhị là dùng để “Kéo” ~

Mấy người còn lại nghe vậy đều toát mồ hôi, té ra là người này coi đàn nhị là violon để kéo ~

“Được rồi được rồi, nghiêm túc cho tôi nào! Trước khi Ân Ngôn đi phải luyện xong bài này!” Hương Nại Nhi cầm một chiếc quạt trong tay vỗ một cái, mặt đầy nghiêm túc, theo như lời Tần Khê nói, lúc Hương Nại Nhi luyện bài cũng là lúc cô ấy bình thường nhất.

Mà như lời Hương Diệp nói, Hương Nại Nhi và Tần Khê đều là cùng một loại người.

Bình thường thì tùy tiện, không có tí nghiêm chỉnh nào, chỉ khi nào đối với chuyện mình thích thì mới hoàn toàn chuyên chú.

“Ân Ngôn chuẩn bị bao giờ thì đi?” Tần Khê hỏi.

Ân Ngôn sờ sờ bụng mình, mặt đầy vẻ điềm đạm nói, “Mới vậy mà đã gần nửa năm rồi, nàng dường như cũng không náo loạn, cho nên tôi định chờ luyện xong bài hát này sẽ lên đường quay lại Nam Lâm~” Nói xong, còn hơi mỉm cười với Tần Khê, Tần Khê nhất thời giật giật khóe miệng, “Nghe cứ như là lời thoại của phụ nữ có thai ấy?”

Ân Ngôn nghe vậy có chút ngượng ngùng cười, phất tay về phía Tần Khê, “Ai da, Tần Khê anh thật là, người ta còn chưa có mang bầu mà~”

Vừa dứt lời, đỉnh đầu của Tần Khê và Ân Ngôn đã bị một cái quạt giấy đập xuống, Hương Nại Nhi nhìn chằm chằm hai người, “Hai người có thể chọn chăm chỉ luyện tập hoặc là tiếp tục buôn dưa sau đó quay về chọn hình cụ giống nhau để tôi làm thí nghiệm sống.”

“Hương Nại Nhi cậu đừng mang cái Thập đại khổ hình Mãn Thanh kia ra làm cho người ta buồn nôn nữa~” Ân Ngôn sờ sờ đầu mình, không nhịn được lầu bầu, Hương Nại Nhi hừ hừ một tiếng không thèm để ý đến.

Có điều, Ân Ngôn không nói, cô thực sự cũng không để ý, thì ra mới đó mà đã nửa năm rồi, Ân Ngôn tới Tây Ngọc, vốn chính là để tìm cách khắc chế linh hồn thuộc về Ân Nhan Nhan trong cơ thể cô ấy, khi ở cạnh Lăng Duẫn Hàm, rất dễ mất lý trí, nhưng khi ở cùng mấy người Hương Diệp, trừ một lần khi tán gẫu với Hương Nại Nhi hỏi quá nhiều khiến cho nàng ta đột nhiên chạy ra, mùa đông này vẫn chưa thấy nàng ta xuất hiện.

Cho nên Ân Ngôn mới có chút nóng lòng muốn quay lại gặp Lăng Duẫn Hàm.

“Ngọc Sanh Hàn, Hương Diệp đi hơn nửa năm, xin hỏi tâm trạng của anh thế nào?” Ân Ngôn đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Ngọc Sanh Hàn, dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy hỏi hắn, bởi vì cô cảm thấy tình huống của Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp và cô với Lăng Duẫn Hàm có chút giống nhau, có điều trước đó cô đi rất quyết tuyệt, Lăng Duẫn Hàm chắc đã hận chết cô.

Ngọc Sanh Hàn nhìn Ân Ngôn, đôi mắt chuyển qua Hương Diệp đang luyện đàn tỳ bà ở một bên, chỉ thấp giọng nói một chữ, “Đau.”

Ân Ngôn nghe vậy, trái tim hơi chấn động một chút, nhìn Hương Diệp một cái, lại nhìn Ngọc Sanh Hàn, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút chua xót, một người đàn ông lãnh khốc cứng cỏi như Ngọc Sanh Hàn, mà cũng thốt ra một chữ đau.

Hương Diệp rời đi hơn nửa năm, như vậy, nửa năm nay hắn vẫn ở đó mà đau sao?

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trái tim, cảm nhận nhịp đập của nó, đột nhiên, vươn một bàn tay khác vỗ lên vai Ngọc Sanh Hàn, khích lệ nói, “Cố lên! Một ngày nào đó cô ấy sẽ hiểu ra.”

Ngọc Sanh Hàn nhìn cô, trong mắt dường như hiện lên ý cười, đang định mở miệng nói, lại nghe thấy Hương Nại Nhi ở một bên cố ý cao giọng hỏi, “Hai người đang ở đấy làm gì thế? Quang minh chính đại yêu đương vụng trộm à?”
Một câu của Hương Nại Nhi, thành công thu hút được ánh mắt của Hương Diệp.

Lúc này, một tay Ân Ngôn đang đặt lên ngực mình, một tay khoác lên vai Ngọc Sanh Hàn, hai người mặt đối mặt, cảm giác như đang muốn tỏ tình, lại cảm giác như sắp hôn đến nơi.

Ngọc Sanh Hàn và Ân Ngôn nghe một câu của Hương Nại Nhi, phản ứng kịp, đồng thời đẩy nhau ra, Ân Ngôn tương đối xui xẻo, không cẩn thận một cái bị ngã xuống đất, kêu đau oai oái ~

“Ai da~ con của tôi~ con của tôi mất rồi~ Hương Diệp~ cậu phải làm chủ cho mình ~” Ân Ngôn thừa cơ nói, trực tiếp ôm lấy Hương Diệp kêu khóc ~ quay đầu nhìn chằm chằm Ngọc Sanh Hàn đã mang vẻ mặt âm hiểm, ai bảo anh đẩy tôi ngã! Ai bảo anh đẩy tôi ngã!

Có điều, đối với diễn xuất vụng về như vậy của Ân Ngôn, Hương Diệp đã sớm quen, tất cả mọi người đã tập mãi thành quen.

“Mất thì giả bộ lại là được thôi.” Hương Diệp nói rất lý trí.

“Hay là bây giờ lập tức quay về đòi một đứa với Lăng Duẫn Hàm đi.” Tần Khê nói đơn giản như là người ta đòi ăn kẹo vậy.

“Trước thông báo cho vị kia nhà cô ấy, để anh ta trải sẵn giường chiếu, về đến nơi là biến lên giường được luôn và ngay.” Hương Nại Nhi hăng hái vô cùng.

”...” Ngọc Sanh Hàn im lặng.

Ân Ngôn nhìn bốn người, khóe miệng giật giật, dường như có chút hiểu được cảm giác của Lăng Duẫn Hàm với cô.

“Đừng lo mà, mau đưa cô ấy tống về đi~” Hương Nại Nhi hăng hái, quay ra nói với Tần Khê, Tần Khê gật đầu một cái, để địch trúc xuống, “Anh đi tìm cái hòm to to tí.”

”... Vậy tôi sẽ sắp xếp vận chuyển.” Ngọc Sanh Hàn cuối cùng vẫn phải phụ họa.

“Vậy em đi tìm sợi ruy băng lớn lớn một chút, nhưng mà em không biết thắt nơ bướm.” Hương Diệp cũng phụ họa theo mấy người, ai nấy làm như thật, Ân Ngôn yếu ớt giơ tay lên, “Tôi biết đấy, có cần tôi giúp mọi người thắt không?”

“Được quá.” Bốn người trăm miệng một lời, Ân Ngôn nhất thời phù một tiếng, làm ra vẻ hộc máu.

Cô thề, sau khi về nhà, cô nhất định sẽ đối xử thật tốt với Tam gia nhà mình.

Giày vò cả một buổi chiều, Hương Diệp đi chỉnh đốn hoa cỏ của cô một chút, lúc quay lại, chỉ có một mình Ngọc Sanh Hàn ở trong phòng, ba người kia đã không thấy bóng dáng đâu.

“Người đâu rồi?”

“Bọn họ nỏi, cho chúng ta thế giới của hai người .” Ngọc Sanh Hàn nhíu mày nói, Hương Diệp mặt bình thản, cầm tỳ bà lên gảy, Ngọc Sanh Hàn lại vươn tay, lấy tỳ bà trên tay cô ra, “Luyện cả buổi chiều rồi, không mệt à?”

“Bình thường.” Hương Diệp cũng không khăng khăng, nhìn Ngọc Sanh Hàn một chút, hỏi, “Anh muốn uống trà không?”

“Trà Đoàn tụ?”

“Tùy anh.”

Hai người đến bàn đá trong sân pha trà, ngửi hương trà, không khí yên lặng, cũng không thấy có chút ngượng ngập nào, Ngọc Sanh Hàn không hỏi cô và Thái hậu đã nói gì, cũng không hỏi Hinh Phi đã nói gì với cô, hắn chỉ biết, hai người ở bên nhau như vậy, cũng là một loại biết đủ.

Uống qua một chén, Đoạn Lặc đột nhiên xuất hiện, nói là Cao thân vương đột nhiên cầu kiến, Hương Diệp nhìn hắn một chút, chỉ nói, “Anh đi trước đi, em ở đây chờ anh.”

Vẻ mặt Ngọc Sanh Hàn hơi biến đổi, gật đầu một cái, đứng dậy đi, Hương Diệp nhìn hắn đi rồi mới đứng lên, dạo quanh Phượng Hoàn cung một vòng, lại bước ra ngoài, tản bộ quanh quanh, nhìn đông mai ở khắp nơi, chợt thấy trong đình không xa, có một người đang cầm một cây kéo, cái có cái không tỉa một chậu hoa, Hương Diệp hơi ngẩn ra, liền đi qua, nhìn một đống lá khô rơi trên bàn, không nhịn được nói, “Cắt tỉa hoa không chỉ là tỉa bớt cành khô đi, còn phải chú ý tỉa bớt chạc cây thừa.”

Người nọ nghe vậy, chợt quay đầu, thấy Hương Diệp, mặt hơi giật mình, theo bản năng giấu cây kéo trên tay đi, nhưng giấu được một nửa, lại cảm thấy không phục, tiếp tục cắt cành, Hương Diệp thấy vậy vội cản lại, “Cành này mới mọc ra, không thể cắt được.”

Người kia, chính là Quan Niệm Nhã, nghe vậy mặt đỏ bừng lên, ném chiếc kéo qua một bên.

Hương Diệp không nói gì, cầm lấy kéo tỉa lại những chỗ bị cô ta cắt hỏng, Quan Niệm Nhã không nhịn được mở miệng, “Ngươi đến để chê cười ta sao?”

*** MERRY X-MAS EVERYONE !!!!! ***

Comments

Post a Comment