[Chương 216 - 220] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon


1940378_201210201352270165


Không cần đau thay cô


Hương Diệp bị hắn siết thật chặt, căn bản không thể rút tay ra được, chỉ mặc hắn kéo vào nội viện.

Đằng sau, Tần Khê và Hương Nại Nhi giương miệng há mồm nhìn Ngọc lão Đại không nói một câu đã kéo thẳng người ta đi. Hương Nại Nhi kịp phản ứng lại, lập tức kéo Tần Khê hốt hoảng, "Sao anh ta lại thế chứ? ! Hương Diệp bị lôi đi rồi! Anh còn không mau đi kéo về đi?"

"Anh bảo này Hương Nại Nhi, chuyện của hai người bọn họ, em đừng lộn xộn như vậy nữa, để bọn họ nói chuyện tử tế với nhau một chút đi."

"Em lộn xộn? !" Hương Nại Nhi chỉ vào mũi mình, bỗng nhiên nói, "Anh có thấy dáng vẻ vừa nãy của Ngọc Sanh Hàn không, nếu mà bị anh ta kéo tới một chỗ vắng vẻ, dùng sức mạnh lên, ấy ấy đó đó với Hương Diệp thì sao, anh phụ trách nhá?"

"Cái gì gọi là ấy ấy với chả đó đó? !" Tần Khê nhất thời gầm nhẹ một tiếng, Hương Nại Nhi này thực là càng ngày càng không thuần khiết! "Em coi đàn ông là cái gì hả? !"

"Động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới chứ cái gì! Trong tiểu thuyết đều viết vậy mà, nam chính khi trừng phạt nữ chính đều là kéo lên giường hết!" Hương Nại Nhi nói vô cùng hùng hồn, Tần Khê nghe mà thiếu chút nữa tắt thở, quát, "Em đừng có đọc ngôn tình thêm nữa!"

Nhưng mà, nghe Hương Nại Nhi nói vậy, hắn thực cũng có chút lo lắng.

Tên Ngọc Sanh Hàn kia, chính là một ngọn núi lửa dưới đáy biển, bình thường băng đến dưới 0 độ, nhưng lúc bùng nổ cũng rất kinh khủng!

Kéo Hương Nại Nhi, hai người lặng lẽ đi theo, ánh mắt Hương Nại Nhi nhìn Tần Khê, vô cùng khinh bỉ!

Đầu bên kia, Ngọc Sanh Hàn kéo Hương Diệp đến vườn hoa của cô, Hương Diệp giãy dụa suốt dọc đường, vất vả lắm mới thấy hắn dừng bước, lập tức giật khỏi tay hắn.

Tuy nói xa cách nửa năm, nhưng bóng hình hắn trong lòng cô vẫn rõ ràng lạ thường, có lẽ lúc vừa mới quay về, thực sự đã từng mong đợi gặp lại hắn, nhưng Hương Diệp thừa nhận, nghe Hương Nại Nhi nói hắn tuyển tú nữ, sung hậu cung, cảm giác trong lòng chẳng khá khẩm gì, thậm chí còn khó chịu.

Hương Diệp tránh khỏi tay hắn, vừa mới dứt khỏi sự trói buộc, lại bị Ngọc Sanh Hàn ôm chầm lấy, lần này, càng không tránh ra nổi.

"Ngọc Sanh Hàn, anh buông ra!"

"Em cái người phụ nữ máu lạnh này!" Ngọc Sanh Hàn ôm cô gầm nhẹ một tiếng, khiến cho Hương Diệp hơi chấn động, lại nghe, tiếng gầm như tức giận của Ngọc Sanh Hàn, "Không nói câu nào chạy đến một nơi xa xôi lâu như vậy! Để cho anh ôm một cái thì chết sao? !"

Cô đâu có biết, nửa năm qua, cô đi, hắn nhớ cô đến thế nào, ngay từ lúc thấy lá thư cô để lại, hắn đã hối hận! Hối hận đã để cô đi dễ dàng như vậy.

Lẳng lặng ôm Hương Diệp, không biết là, Hương Diệp vì những lời đó của hắn mà im lặng một hồi, nói cứ như là hắn chịu ấm ức nhiều lắm vậy.

Mà lúc này, Tần Khê và Hương Nại Nhi vừa hay đã mò tới, nhìn Ngọc Sanh Hàn ôm chặt lấy Hương Diệp không buông, Tần Khê nhất thời kích động kéo áo Hương Nại Nhi đè giọng xuống nói, "A~ ôm nhau rồi, ôm thật rồi kìa!"

Hương Nại Nhi vội vàng kéo Tần Khê qua một bên, gạt mạnh tay hắn ra, nhìn dáng vẻ kích động của Tần Khê ném thẳng cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ, "Anh có cần phải kích động thế không hả, chẳng qua mới ôm nhau thôi chứ có phải ôm lên giường đâu ~"

"Hương Nại Nhi, em đừng nói nữa, đừng có mà kích thích anh~" Tần Khê nghe vậy, ôm đầu hô nhỏ, Hương Nại Nhi nhìn Tần Khê lúc kinh lúc sợ trước mặt, rõ ràng là hắn kéo cô đến đây nhìn lén, phản ứng sao lại kích động như vậy.

Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là che miệng Tần Khê lại, nhìn ra giữa vườn.

"Anh muốn ôm, trong cung còn nhiều người để anh ôm." Hương Diệp sau khi bình tĩnh lại, nói chuyện giọng vẫn tỉnh táo lý trí, nhưng đó chỉ là giọng nói, còn nội dung của câu nói kia, nghe kiểu gì cũng thấy mùi chua?

Ngọc Sanh Hàn dường như im lặng một lúc, bấy giờ mới buông cô ra, vẻ mặt không còn căng thẳng như trước nữa, giọng nói nghe cũng bớt đi áp lực khi nãy, "Em biết chuyện anh tuyển tú nữ, cho nên em ghen hả?" Hắn biết, với tính tình của Hương Nại Nhi, có thể đá hắn vào danh sách đen thì nhất định cũng đã đâm thọc gì đó với Hương Diệp rồi!

"Anh nghĩ nhiều quá." Hương Diệp lạnh lùng nói, tay hơi dùng sức, rời khỏi Ngọc Sanh Hàn, lùi lại mấy bước, lãnh đạm nói, "Nếu anh tới chỉ để ôn chuyện, vậy giờ đã ôn xong, đi được rồi đấy."

"Tần Hương Diệp, em thực sự muốn dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với anh sao? Dùng giọng điệu kiểu đó? !" Ngọc Sanh Hàn hơi cau mày, giống như có chút bất mãn, Hương Diệp vẫn bướng bỉnh lạnh nhạt như cũ, "Anh có thể chọn không nói chuyện với em."

Ngọc Sanh Hàn hờn dỗi, không nói hai lời lại vươn tay, kéo tay trái của Hương Diệp lại, Hương Diệp còn chưa mở miệng, bên kia Tần Khê đã hoảng hốt chạy ra, "Ngọc Sanh Hàn! Cậu nhẹ tay một chút! Dịu dàng một tí được không hả? Tay của Tiểu Hương Hương mới khỏi thôi đấy!"

"Tần Khê!" Hương Diệp nghe Tần Khê nói toạc ra như vậy, trợn mắt nhìn lại, Tần Khê rụt rụt cổ, hắn cũng vì lo cho cô thôi mà~ tốn nửa tháng mới khỏi hắn đấy~

Hương Diệp lười phải đứng đây lằng nhằng thêm nữa, muốn tránh khỏi Ngọc Sanh Hàn, ai ngờ, hắn đã sớm nghe rõ lời của Tần Khê, đổi sang kéo tay phải của Hương Diệp, mắt lạnh quét qua Tần Khê, hỏi, "Bị thương gì?"

Hương Diệp lạnh lùng cảnh cáo, không cho phép Tần Khê mở miệng, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, kéo Hương Diệp qua, vén thẳng tay áo cô lên, xắn tay áo lên thật cao.

"Ngọc Sanh Hàn. . . anh. . ." Hương DIệp muốn cản cũng không kịp.

Dưới ánh trăng mờ ảo, trên cánh tay trắng nõn của Hương Diệp, da thịt trắng noãn như ánh trăng, một vết sẹo dữ tợn dọc theo cánh tay, khiến cho Hương Nại Nhi nhìn mà cũng hít mạnh một hơi, vội vàng chạy tới, nhìn gần xong, lại hít hà một trận, "Hương Diệp cậu làm gì mà bị thương như vậy? !"

Hương Diệp không nói gì, ngẩng đầu, lại thấy cặp mắt của Ngọc Sanh Hàn đang nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên tay cô, đáy mắt tràn ngập đau lòng và cả thầm oán hận, khiến cho cô không thể nào cứng giọng được, chỉ có thể dịu xuống, thấp giọng nói, "Vết thương đã ổn rồi, cũng không đau."

"Tần Hương Diệp em câm miệng cho anh." Ngọc Sanh Hàn nói đến nghiến răng nghiến lợi, giống như Hương Diệp có thâm thù đại hận gì với hắn vậy, trong mắt dường như còn lộ ra cả hàn quang, Tần Khê và Hương Nại Nhi còn chưa kịp mở miệng, Ngọc Sanh Hàn đã kéo thẳng Hương Diệp vào trong phong, vung tay một cái, đóng sầm cửa lại.

Đằng sau, Hương Nại Nhi trong lòng vẫn còn sợ hãi, "Anh nói xem Ngọc Sanh Hàn có thực sự lửa giận công tâm, đó đó Hương Diệp không?"

"Em thuần khiết một chút cho anh nhờ!" Tần Khê gầm nhẹ, Hương Nại Nhi chống tay bên hông rống lại, "Em đã sớm qua cái tuổi thuần khiết rồi!"

Mà Hương Diệp thì bị Ngọc Sanh Hàn kéo vào trong phòng, ấn cô lên một cái ghế, phòng đã được sai người dọn dẹp cho nên rất sạch sẽ, Ngọc Sanh Hàn ấn Hương Diệp xuống, sau đó hầm hầm không nói câu nào, bưng nước trà trên bàn, cầm một chiếc khăn lông, thấm nước xong liền kéo tay Hương Diệp qua, áp khăn lông xuống, động tác nhẹ nhàng, dáng vẻ cẩn trọng, khiến cho Hương Diệp có chút không quen.

Làm gì mà không mở miệng nói gì, mặt thì âm u cứ như người ta thiếu hắn mấy trăm vạn vậy.

Hơn nữa, lúc nãy còn trừng cô kiểu đó nữa.

Rụt tay lại, lại bị Ngọc Sanh Hàn kéo về, trầm giọng cảnh cáo, "Đừng động đậy!"

Hương Diệp hơi bĩu môi, hắn lại dữ với cô! Đâu phải cô nợ nần gì hắn!

Cặp mắt của Ngọc Sanh Hàn, từ lúc nãy vẫn dính chặt lấy vết sẹo trên tay Hương Diệp không rời, giờ đang dùng nước trà cẩn thận lau cho cô, sau đó cách khăn lông, năm ngón tay bắt đầu tỉ mỉ xoa bóp xung quanh.

Động tác êm ái, khiến cho cánh tay Hương Diệp thoải mái vô cùng, cũng quên phải tránh ra, chỉ đành mặc cho hắn xoa nắn.

Xoa được một lúc, Ngọc Sanh Hàn cuối cùng cũng bỏ chiếc khăn ra, lại bắt đầu nhìn chằm chằm vết sẹo kia, Hương Diệp lại lúng ta lúng túng rụt tay về, Ngọc Sanh Hàn lại nắm chặt lấy, một tay thò xuống bên hông móc ra một chiếc bình ngọc nhỏ, ngón tay quết ra, dính chút nước trong tựa như cao ngọc, nhẹ nhàng bôi lên vết sẹo trên tay Hương Diệp, Hương Diệp muốn nói vết thương của cô đã khỏi, không cần bôi thuốc, nhưng không ngờ, Ngọc Sanh Hàn đang nhìn chằm chằm, cuối cùng lại mở miệng.

"Đáng chết!"

Hai chữ, khiến cho mấy lời kia của Hương Diệp cũng chìm xuống.

"Sao lại bị thương nặng như vậy? ! Tần Khê đến để làm gì hả? !" Ngọc Sanh Hàn dường như rất tức giận, nhưng điều khiến hắn giận nhất là cô bị thương, mà hắn lại không ở bên cạnh cô!

Vết sẹo dài như vậy, nhất định sẽ rất đau đúng không.

Nếu để hắn biết kẻ nào làm cô bị thương, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó dễ dàng!

Hương Diệp vẫn nhìn ánh mắt vừa oán hận vừa thù địch của Ngọc Sanh Hàn, dứt khoát rút tay lại, kéo tay áo xuống, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, lại gầm nhẹ một tiếng, "Đưa tay em đây!"

"Không cần." Hương Diệp đáp lại, "Tay em đã không sao rồi, huống chi chúng ta đã chia tay, sau này chẳng ai liên quan đến ai nữa. . ." Hương Diệp mắt nhìn thẳng xa xăm, lại thấp giọng bổ sung, "Cho nên, anh không cần đau thay em." Không cần nhìn vết thương của em, mà giống như đau trong lòng anh kiểu đó.

Hương Diệp dứt lời, đứng thẳng dậy, kéo Ngọc Sanh Hàn đẩy hắn ra ngoài, Ngọc Sanh Hàn bực mình vô cùng, nhìn dáng vẻ bướng bỉnh kia của Hương Diệp lại càng buồn bực không dứt, còn muốn nói gì đó, người đã bị Hương Diệp đẩy ra ngoài, sau đó cửa phòng rầm một tiếng, khép chặt.

Hương Diệp tựa vào cánh cửa, một tay vuốt ve vết sẹo trên cánh tay trái, cảm nhận sự mát lạnh của thuốc cao trên đó, tản ra mùi vị thanh tân nhẹ dịu, cô lúc ấy, cho đến giờ chưa từng nghĩ đến, Ngọc Sanh Hàn nhìn thấy cô bị thương sẽ phản ứng thế nào, càng không ngờ tới, hắn lại đau lòng như vậy.

Rõ ràng bản thân còn từng bị thương nặng hơn, mà chỉ nhìn có một vết sẹo của cô thôi lại như sắp khóc vậy.

Khiến cô, không khỏi cảm động.

Hôm sau, mới dậy chưa được bao lâu, đã thấy An Quế tới, gặp được Hương Diệp, không khỏi cảm động, Hương Diệp đương nhiên không biết, từ khi không có cô ở đây, áp suất trong hoàng cung này thấp cỡ nào.

Mặt đầy xúc động hành lễ với cô, sau đó đưa đồ lên.

"An Quế, đây là cái gì?" Hương Nại Nhi cầm chiếc hộp nhỏ kia nhìn tới nhìn lui, lại ngửi một cái.

"Đây là Mân thanh cao." An Quế giải thích, Hương Nại Nhi nghe vậy, bèn nói, "Mai thanh cao? Ăn được không?"

An Quế nghe vậy, mặt đầy vạch đen, cầm chiếc hộp nhỏ lại, giải thích, "Đây là cao trị sẹo đêm qua Hoàng thượng tự mình điều chế cho nương nương, không ăn được."

Hương Nại Nhi nghe là do Ngọc Sanh Hàn làm, nhất thời mất hết cả hứng thú, xoay người, ngồi phịch xuống ghế.

Hương Diệp nhìn chiếc hộp nhỏ An Quế dâng lên, chỉ thản nhiên nói, "Ta đã không còn là nương nương nữa rồi, ông nên đổi cách xưng hô đi." Nói thì nói vậy, lại nghĩ Ngọc Sanh Hàn tối hôm qua về tự mình điều chế cao trị sẹo, nói vậy làm sao mà nghỉ ngơi.

Thỉnh thoảng mệt mỏi


An Quế nghe Hương Diệp nói vậy, làm bộ làm tịch vả miệng mình một cái, cười cười dâng chiếc hộp nhỏ lên, "Hương Diệp quận chúa, An Quế cũng chỉ làm việc thôi, một mảnh tâm ý của Hoàng thượng, xin người nhận đi."

Hương Diệp nhìn ông ta, có chút do dự, Hương Nại Nhi ngồi một bên thấy vậy, lập tức nhảy lên đoạt lấy chiếc hộp nhỏ, cười nói, "Coi như anh ta còn có chút lương tâm, cái này ta sẽ nhận thay Hương Diệp, ông yên tâm, ta sẽ giám sát Hương Diệp bôi thuốc thay cô ấy."

An Quế thấy Hương Nại Nhi nhận lấy, lại nhìn Hương Diệp, hình như không có ý kiến, bấy giờ mới vui vẻ ra về.

Hương Nại Nhi nhìn Hương Diệp ngồi trước bàn yên lặng không nói gì, cầm chiếc hộp nhỏ đưa tới, ngượng ngùng cười nói, "Vết sẹo kia trên tay cậu nhìn cũng hơi dọa người, dù sao anh ta cũng là đệ tử nhập môn của Danh Dược Tử, một lọ cao trị sẹo vẫn hữu dụng."

Hương Nại Nhi nói xong, cười nhẹ, ngồi xuống kéo tay Hương Diệp qua, vén tay áo lên, ban ngày nhìn vết sẹo kia lại càng thêm ghê rợn.

Trong mắt mang theo chút đau lòng, trách móc, "Còn không chịu kể với mình nửa năm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Hương Diệp nhìn mắt Hương Nại Nhi lóng lánh, một lúc lâu, cuối cùng vẫn phải mở miệng, "Mình đến hoàng cung của Nam Lâm, gặp được một người khá hay ho, tên cô ấy là Ân Ngôn, cũng là dân xuyên qua."

Chỉ thấy, Hương Nại Nhi kinh ngạc ngây ngốc, ngay sau đó con ngươi từ từ giãn ra.

"A! ! ! !"

Sáng sớm, trong Ngọc Khê vương phủ vọng ra một tiếng kêu sợ hãi như vậy.

Mà lúc này, bên trong hoàng cung, Ngọc Sanh Hàn ngồi trên long ỷ trong Ngự thư phòng, cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Khê, Tần Khê đứng đó, tay chân lúng túng mất tự nhiên, cảm giác như đứa học sinh tiểu học bị gọi lên dạy dỗ vậy.

"Vết thương trên tay Hương Diệp, là do ai làm?" Ngọc lão Đại lạnh giọng mở miệng, ánh mắt như muốn bức chết người, Tần Khê thở dài, hắn biết ngay mà, biết ngay là cậu ta sẽ hỏi mà.

Nhìn cậu ta như vậy, giống như muốn lôi người khiến Hương Diệp bị thương ra thế này thế nọ rồi thế kia lắm, Tần Khê biết mở miệng sao đây ~ người kia là đồng loại mà, lại không phải cố ý.

Nhưng nhìn khí thế này của Ngọc Sanh Hàn, chắc sẽ không bỏ qua.

Tóm tắt đơn giản chuyện của Ân Ngôn, còn không quên thêm một câu, "Hương Diệp coi cô ấy là bạn bè, cậu mà đả thương Ân Ngôn, Hương Diệp sẽ thực sự không bao giờ thèm để ý đến cậu nữa đâu!"

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, bấy giờ sắc mặt mới dịu bớt, Tần Khê nhìn hắn một chút, thầm nghĩ, vấn đề của cậu đã giải quyết xong, giờ đến vấn đề của tôi!

Bước lên, ngồi phịch xuống, bắt chéo chân, động tác rất là phách lối, "Lại nói, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu đây, chuyện tuyển tú nữ là thế nào hả?"

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Ngọc Sanh Hàn nhất thời trở nên lạnh lẽo, một lúc lâu mới mở miệng, "Chuyện này không phải chủ ý của tôi."

Tuyển tú ba năm một lần, ba năm trước Hương Diệp tiến cung cũng đúng vào lúc vừa mới kết thúc không lâu, hôm đó, An Quế mang chỉ ý của Ngọc Sanh Hàn đến Ninh Nhiễm cung nói rõ ý tứ của Hoàng thượng.

Ai ngờ bị Thái hậu dạy dỗ cho một trận. Thừa dịp Ngọc Sanh Hàn xuất cung, tự chủ trương cho toàn bộ đám tú nữ tiến cung, Hoàng đế như hắn lên ngôi gần bốn năm, hậu cung không có lấy một đứa con nối dõi, trong vòng ba năm phế một Hoàng hậu hai quý phi, một quý phi khác thì bệnh mà mất, cả hậu cung chỉ còn có một Xảo phi, có hậu cung Hoàng đế nào lại cằn cỗi như thế không?

Thái hậu chỉ ho một tiếng "Kỳ quái!" là đám đại thần gật đầu lia lịa theo, hắn nếu thân là quân vương, thì cũng có trách nhiệm kéo dài dòng tộc, Ngọc Sanh Hàn dù có muốn đuổi hết đám tú nữ kia đi thì cũng không chịu nổi áp lực của đám đại thần.

Hương Diệp có phải đã sớm đoán được tình trạng thế này, nên mới không muốn ở bên cạnh hắn?

"Coi như cậu nói tuyển tú không phải ý của cậu đi, nhưng mà Tiểu Hương Hương nhìn vào thì đâu có như thế, cậu không giải thích với con bé hay sao? Hay là, cậu định sau này ai đi đường nấy?"

"Ai bảo tôi muốn ai đi đường nấy?" Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng vỗ bàn một cái, trừng trừng Tần Khê, nhưng mà chuyện này, cho dù hắn giải thích thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng, bởi vì có phủ nhận thế nào, thì hậu cung này vẫn còn ở đó, đều dính nhãn "Thuộc sở hữu của Ngọc Sanh Hàn".

Tần Khê nhìn bộ dạng mày dựng mắt lạnh kia của Ngọc Sanh Hàn, có chút bất đắc dĩ than một tiếng, "Tôi chỉ nói với cậu thế thôi, vất vả lắm tôi mới lôi người về cho cậu được, cậu đừng có làm hỏng mà để con bé chạy mất lần nữa."

"Tuyệt sẽ không." Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng đáp ứng.

"Con người của Tiểu Hương Hương nhìn thì phóng khoáng dứt khoát, nhưng mà cũng hay thích tự chui đầu vào ngõ cụt, làm bản thân mình khó chịu, cậu. . . cũng đừng ép nó gắt quá." Tần Khê nhắc nhở, xong đứng dậy chuẩn bị rời đi, đi được mấy bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi, "Đúng rồi, mấy giống lúa nước lai tạp đó của cậu làm đến đâu rồi?"

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, lườm hắn một cái, lạnh lùng nói, "Ai nói với anh là tôi trồng lúa nước lai tạp?"

Tần Khê nhún nhún vai, bất đắc dĩ thở dài nói, "Tôi còn tưởng cậu học Nông nghiệp cơ đấy ~"

"Ngại quá, tôi học Quản lý doanh nghiệp."

Đợi Tần Khê đi rồi, Ngọc Sanh Hàn vỗ vỗ tay, Đoạn Lặc lập tức nhảy vào từ cửa sổ, "Hoàng thượng."

"Ngươi đến đảo Lam Ngọc, đem phong thư này giao cho Linh Y." Ngọc Sanh Hàn nhàn nhạt phân phó, "Cứ nói, Hương Diệp quay về rồi."

Hôm sau, vương phủ có hai vị khách ghé thăm, trên sảnh lớn, Hương Diệp, Tần Khê và Hương Nại Nhi vây xung quanh một người, Hương Diệp ánh mắt thất thần, Tần Khê ánh mắt ngu ngốc, còn Hương Nại Nhi thì rớt cằm.

Ba người đều im lặng. Nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Vẫn là Tần Khê phản ứng đầu tiên, rất không xác định hỏi, "Tiền bối. . . Danh Dược Tử?"

Trên đại sảnh, Danh Dược Tử ngồi trên ghế, không thèm nhìn đến bọn họ, bưng chén lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, lại nhìn dáng vẻ ngây ngốc của mấy người, mắt lạnh hất lên, hỏi, "Sao hả? Nhìn không thuận mắt?"

"Thuận! Siêu cấp thuận!" Hương Nại Nhi đột nhiên tiếp lời, khen nức khen nở, "Không ngờ đấy ~ tiền bối Danh Dược sau khi xóa vết sẹo trên mặt đi, dù mới hơn ba mươi nhưng có thể nói là vẫn giữ nguyên vẻ thướt tha thùy mị nha~ chẳng trách Quái Lão tiền bối khăng khăng một mực đợi người bao nhiêu năm như vậy ~"

Hương Diệp dù kinh ngạc Danh Dược Tử lại chịu xóa vết sẹo trên mặt, nhưng hôm nay nhìn trên mặt đã không còn dấu vết, chắc chắn đã bắt đầu khôi phục dung nhan từ rất sớm.

Lời của Hương Nại Nhi làm cho Quái Lão đang ngồi uống trà bên cạnh thiếu chút nữa phun hết cả nước trà ra ngoài, trên mặt nghẹn đầy ý cười, mà khóe miệng của Danh Dược Tử, cũng chính là Lăng La hơi giật giật, sau đó rất bình tĩnh không lên tiếng, Quái Lão một lúc sau mới giải thích, "Danh Dược năm nay bốn lăm rồi."

Nghe lời này, ba người đều choáng váng.

Danh Dược từ trước tới giờ quả thực chưa bao giờ nói qua tuổi thực của mình, nhưng mà, bọn họ vẫn cho là nhiều lắm bà ấy chỉ ba mươi là cùng.

Xem ra cho dù là thập niên nào, phụ nữ cũng cần được bảo dưỡng, hơn nữa Danh Dược hiểu biết y lý như vậy, nhất định lại càng biết bảo dưỡng, Hương Nại Nhi bây giờ đã sáp lại, mắt ứa lệ sùng bái nói, "Tiền bối, nhìn thấy người xong, ta cảm thấy tương lai của ta đã bừng sáng, OLAY kia căn bản không phải là đối thủ của người!"

"Thỉnh thoảng mệt mỏi*?" Danh Dược cùng Quái Lão đồng thời nhíu mày nghi vấn, ba đồng loại lại đồng loạt im lặng lần nữa.

* Thỉnh thoảng mệt mỏi = ngẫu lụy => phát âm na ná OLAY =)))))

Cuối cùng, Tần Khê nhìn bóng lưng rời đi của Danh Dược và Hương Diệp, cảm thán, "Quả nhiên, tình yêu! Khiến cho phụ nữ trẻ ra mười tuổi!"

"Này, đấy là quảng cáo của OLAY mà!" Hương Nại Nhi kêu lên.

"Thỉnh thoảng mệt mỏi?" Quái Lão lại nghi vấn, ánh mắt nhìn hai ngươi rất chi là mập mờ, "Tối hôm qua hai ngươi làm gì hả?"

Được rồi, chúng ta mặc kệ bọn họ đi.

Đầu kia, Lăng La ngồi xuống bàn đá bên vườn hoa, trên mặt mặc dù vẫn ít cười như cũ, nhưng bớt đi vẻ phẫn hận, nhìn qua có vẻ đã trở nên hiền hòa hơn nhiều.

"Danh Dược tiền bối thực sự đã bỏ xuống rồi." Lúc Hương Diệp nhìn thấy Hương Diệp, liền nghĩ ngay đến kết quả của mối ly hận quá khứ bao năm qua, nhưng trong này có nhân tố của Quái lão tiền bối hay không, cô vẫn còn hoài nghi.

"Sớm nên bỏ xuống, giữ mãi một nỗi hận mười năm, cũng sẽ mệt mỏi." Danh Dược nói vậy xong, ánh mắt bỗng dừng lại trên mặt Hương Diệp, chợt đứng dậy, bàn tay nhẹ nhàng lướt trên mặt Hương Diệp, khiến cho cô hơi chấn động.

Lại thấy, khóe miệng Danh Dược cong lên một nụ cười, "Như vậy, ngươi cảm thấy đến khi nào ngươi sẽ mệt mỏi?"

Sắc mặt Hương Diệp khẽ chấn động, không hiểu ý bà ấy, nhưng dường như, lại hiểu.

"Thành thật mà nói, ngươi và Ngọc Sanh Hàn tách ra, ta không có cảm giác gì." Danh Dược Tử đột nhiên nói, "Rõ ràng thích nhau, lại muốn phí hoài thời gian như vậy, đây là chuyện của các ngươi, nếu không phải nhìn những hành động ngu ngốc kia của hai ngươi, ta cũng sẽ không dễ dàng hạ quyết tâm chữa khỏi gương mặt của mình như vậy." Ý là, may nhờ có bọn họ làm mẫu, mới khiến bà ấy hiểu được hận ý mười năm qua của mình là ngu xuẩn cỡ nào.

Hương Diệp nghe giọng điệu như sung sướng khi người gặp họa kia của Danh Dược, mặt không nhịn được đen sì.

Cô và Ngọc Sanh Hàn? Hành động ngu ngốc? Rõ ràng thích lẫn nhau, lại muốn phí hoài thời gian của nhau. . . Nếu ở hiện đại, bọn họ cũng đã trên dưới ba mươi, quả thực không còn nhiều thanh xuân để bọn họ lãng phí.

"Một người có chấp niệm cũng không phải là chuyện xấu xa gì, nhưng năm tháng đã qua đi, quay đầu lại nhìn, ngươi sẽ phát hiện những thứ đã từng nắm chắc không buông giờ đã chẳng là gì, mà may mắn của ta chính là, sau lưng vẫn có một người chờ đợi ta." Lăng La nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo chút thẫn thờ, rồi lại mang theo một tia an ủi may mắn, "Ngươi cảm thấy, Ngọc Sanh Hàn có thể chờ ngươi bao lâu?"

Phải đợi bao lâu, mới có thể chứng minh đó là tình yêu?

Phải xem bao lâu, mới có thể nhìn thấy sự thật lòng của đối phương?

Phải suy ngẫm bao lâu, mới có thể xác định bọn họ trọn đời trọn kiếp?

Rõ ràng là một câu hỏi không có lời giải, lại khiến cho Hương Diệp rối bời, nhất định muốn tìm ra một đáp án. Danh Dược nhìn vẻ mê man trên gương mặt cô, đột nhiên vươn tay, kéo cao ống tay áo trái của Hương Diệp lên, nhìn vết sẹo kia thở dài hai tiếng.

"Vết sẹo này của ngươi không đến lượt ta để ý."

Trước kia Ngọc Sanh Hàn chọn học y với bà ta, hoàn toàn là vì một Hương Diệp, rõ ràng không cần bà tới trị, lại còn mở miệng mời bà tới đây.

Sư phụ, giúp ta.

Một phong thư, bốn chữ đơn gian, Danh Dược sửng sốt hồi lâu, giống như Hương Diệp không có chuyện gì tuyệt sẽ không gọi Tần Khê là "ca ca", Ngọc Sanh Hàn nếu không có chuyện muốn nhờ, cũng quyết sẽ không gọi bà ấy một tiếng "Sư phụ", đây chính là điển hình của câu không có việc thì không lấy lòng, chỉ riêng điểm này thôi, hai người này đã là một cặp tuyệt phối rồi!

Có một đồ đệ như vậy, quả thực khiến cho Lăng La rất bất đắc dĩ.

Vết sẹo của Hương Diệp không tới lượt bà ấy trị, nhưng nút thắt trong lòng cô cần phải có người thay cô cởi bỏ, Ngọc Sanh Hàn nói, người kia chỉ có thể là Danh Dược Tử.

Đừng nói em là bạn gái của anh.


Khi đó nghe Lạc Thiên Minh hoài nghi Lăng La bắt con gái ông ta, cô thực sự rất tức giận.

Lại nhớ lúc trước, Hinh Phi có thai, bọn họ gây gổ chiến tranh lạnh mãi cho đến khi cô đồng ý hòa hảo, lần làm hòa đó tới quá đột nhiên, khiến cho Ngọc Sanh Hàn vui vẻ đến quên cả suy nghĩ, cho đến khi Hương Diệp rời đi, hắn mới nghĩ, có phải, ngay cái đêm đó cô đã quyết định hết ba năm sẽ rời khỏi hắn?

Rồi sau đó, Hinh Phi bị đưa vào lãnh cung, Hương Diệp mặc dù bí mật giúp nàng ta, cho tới giờ lại chưa từng hỏi hắn một câu, một người bướng bỉnh như vậy, một  năm kia lại không phản bác lại hắn một lời nào.

Thì ra cô nín nhịn như vậy, chỉ là để lưu lại một đoạn ký ức tốt đẹp với hắn mà thôi, dứt khoát quả quyết cắt đứt liên hệ giữa hai người như vậy. . . Là bởi vì cô đã chuẩn bị cả một năm, mà hắn chưa chuẩn bị chút nào.

Hắn nhìn thấu đủ loại lý do khiến cô rời xa hắn, cũng là sau khi cô đã đi.

Tiễn Danh Dược đi, Hương Diệp ngồi trong phòng, nhìn chiếc hộp ngọc nhỏ Ngọc Sanh Hàn đưa, mở ra, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt mát mẻ kia, nghĩ đến câu nói lúc nãy của Danh Dược.

"Ngươi cảm thấy, Ngọc Sanh Hàn có thể chờ ngươi bao nhiêu năm?"

Chẳng lẽ, thật sự cần hắn phải ở bên cô yên lặng chờ đợi mười năm mới gọi là tình yêu sao? Mười năm sau, nếu cô và hắn cuối cùng cũng sánh bước cùng nhau, quay đầu lại nhìn mười năm đã qua có phải cũng sẽ cảm thấy cả hai đã để mất đi quá nhiều?

Nhìn chiếc hộp ngọc kia một lúc lâu, Hương Diệp cho rằng mình sẽ cứ ngẩn người như vậy, cho đến tối, một bóng người có chút lén lút leo cửa sổ vào, ngẩng đầu nhìn, Hương Diệp có chút toát mồ hôi, nói thực ra, chuyện như vậy thực sự không thích hợp với hắn, cứ thấy, có chút tổn hại hình tượng.

Nhưng mà Ngọc Sanh Hàn đúng là đã trèo cửa sổ vào.

Đứng vững xong, lại ngạo nghễ bước về phía cô, nhìn Hương Diệp đang có chút sợ run, lại nhìn chiếc hộp ngọc đang mở trên tay cô, hơi cau mày, cầm thẳng lấy chiếc hộp, kéo cao tay áo Hương Diệp, nhẹ nhàng bôi giúp cô.

Hương Diệp nhìn hắn, cảm nhận đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa bóp nơi cánh tay, cảm giác thuốc cao bối vào lành lạnh man mát, rất thư thái.

"Tại sao lại trèo cửa sổ vào?" Tha thứ cho cô, cô quả thực vẫn đang luẩn quẩn với vấn đề này.

"Hương Nại Nhi không cho anh vào." Ngọc Sanh Hàn nhíu mày nhìn cô, hời hợt đáp, Hương Diệp hiểu, bởi vì Hương Nại Nhi không cho vào, cho nên, trèo tường xong, lại lẻn vào viện, cuối cùng trèo cửa sổ?

Khóe miệng, không nhịn được cười một tiếng, Ngọc Sanh Hàn hỏi cô cười gì, Hương Diệp hơi đảo mắt, chỉ nói, "Nhớ tới một câu chuyện cười."

"Chuyện gì?"

"Người điếc nghe thấy người câm nói là người mù nhìn thấy tình yêu." Vốn là một câu chuyện cười vô tâm, lại khiến Ngọc Sanh Hàn biến đổi sắc mặt, Hương Diệp vốn không nghĩ nhiều, nhưng thấy vẻ mặt hắn thay đổi, bấy giờ mới cả kinh trước những lời mình nói, hình như đó là sự châm chọc rất lớn đối với hắn.

Đang định giải thích, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên buông tay cô ra, lạnh lùng đứng dậy, sau đó xoay người đi thẳng, Hương Diệp nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng áy náy, muốn kéo hắn giải thích, nhưng mà, kéo hắn lại, thì nên giải thích gì đây?

Nói rằng thực ra cô cũng tin vào tình yêu?

Nói, chắc hắn cũng không tin, bản thân cô còn không tin cơ mà.

Chỉ có thể nhìn hắn bước từng bước ra cửa, tấm lưng kia, lại mang theo chút sầu bi, khi bước đến cạnh cửa, chân dừng lại, những vẫn không quay đầu.

Hương Diệp chỉ cảm thấy, ngực như thắt chặt, cánh môi mấp máy, cuối cùng lại không có dũng khí để gọi hắn, vì vậy, Ngọc Sanh Hàn chẳng còn lưu luyến gì nữa, mở cửa, đi thẳng.

Ngoài cửa hai người ngã vào, Tần Khê và Hương Nại Nhi rất mất mặt không biết đã nhìn lén ở bên ngoài bao lâu rồi.

"A anh, không cho anh vào anh còn trèo tường, vậy mà cũng là Hoàng đế sao~~" Hương Nại Nhi mạnh miệng che giấu hành vi rình trộm của mình, nhưng không ngờ, Ngọc Sanh Hàn mặt âm u lạnh lùng nhìn qua, khiến cho Hương Nại Nhi run bắn người trốn sau lưng Tần Khê.

Sau đó, Ngọc Sanh Hàn cũng chẳng quay đầu lại, bỏ đi. Hắn khoan dung với cô, không có nghĩa là hắn không có tôn nghiêm, không có nghĩa là hắn sẽ không tức giận.

"Cái mặt đó thật kinh khủng! Thực sự bị chọc giận rồi?" Hương Nại Nhi ngượng ngùng nhớ lại, nhìn lại Hương Diệp trong phòng, sắc mặt cũng không ổn, chớp mắt mấy cái, một lúc lâu mới hỏi, "Có phải cậu nói gì chọc giận anh ta rồi không?"

Hương Diệp im lặng quay đầu nhìn cô nàng, đáy mắt chỉ có sự thanh lãnh, mở miệng hỏi, "Cậu biết một cộng một bằng mấy không?"

Hương Nại Nhi ngẩn ra, ngây ngốc đáp, "Hai."

"Cậu biết nhiều quá đấy." Hương Diếp lạnh lùng nhìn qua.

Hương Nại Nhi nhất thời choáng váng, Tần Khê nhìn Hương Diệp cầm chiếc hộp ngọc vào trong phòng, vẻ mặt sùng bái, không ngờ Tiểu Hương Hương nhà hắn cũng sẽ nói ra những lời khiến người ta choáng váng như vậy.

Hương Diệp đặt chiếc hộp ngọc nhỏ ở đầu giường, ngồi bên cạnh, im lặng hồi lâu, mới thấp giọng lầm bầm nói, "Em không cố ý nói vậy."

Rõ ràng lời tuyệt tình hơn cũng đã nói ra rồi, nhưng nhìn bóng lưng cô đơn kia của Ngọc Sanh Hà, lại cảm thấy tim nhói lên.

Nhưng mà, hắn tức giận cũng tốt. Như vậy mà có thể buông tha cho cô, cũng tốt.

Nhưng, trái tim vẫn không thoải mái, rõ ràng khi đối diện với Hàn Thanh, có thể rất bình tĩnh nói ra những lời xa cách, nhìn thấy dáng vẻ mất mát của Hàn Thanh, vẫn có thể xem nhẹ, nhưng hết lần này tới lần khác, đối với Ngọc Sanh Hàn, tim sẽ không nhịn được mà đau đớn.

Ngày thứ ba, Ngọc Sanh Hàn không xuất cung, cô đương nhiên sẽ không tiến cung.

Đúng vào lúc Hương Diệp cho là hắn sẽ không để ý đến cô nữa, cô lại thấy hắn ở Thiên Sứ Các.

Trong gian khách quý được chuẩn bị lâu dài dành riêng cho bốn người họ, một mình hắn ngồi bên trong uống rượu. Hương Nại Nhi mặc dù đã liệt hắn vào danh sách đen, nhưng mà hôm trước Ngọc Sanh Hàn rất tức giận nha~ cho nên Hương Nại Nhi căn bản không dám chọc đến hắn~

Hôm nay vẫn đông khách như cũ, nếu đã tới rồi, cũng không tiện nói đi là đi.

Vậy nên bốn người lúng túng ngồi trong một căn phòng, Ngọc Sanh Hàn vẫn đang tức giận, nhưng Ngọc Sanh Hàn là kiểu cho dù có tức giận, cũng phải ở bên cạnh cô ấy tức giận.

Tức giận, vẫn muốn lượn lờ trước mặt cô, ngồi ngay cạnh, cũng không nói với cô một câu. Hắn không mở miệng, Hương Diệp đương nhiên cũng không mở miệng.

Vậy nên, không khí ngượng ngập vô cùng.

Tần Khê rót cho hai người một chén rượu, "Cái đó, rượu hoa quế mới ủ. . . Thử một chút nhé?"

"Không uống rượu hoa."

"Không uống rượu hoa."

Hai người trăm miệng một lời, khiến cho Hương Nại Nhi và Tần Khê đều toát mồ hôi.

"Khụ khụ, rượu không thì có ý nghĩa gì, Hương Nại Nhi, không bằng em kể chuyện cười đi?" Tần Khê nhắc cái gì không nhắc, lại nhắc đến "Chuyện cười", sắc mặt Ngọc Sanh Hàn âm u, không thể ngửi nổi hừ một tiếng.

Khóe miệng Hương Nại Nhi giật giật, chợt đứng phắt dậy, hai tay chống nạnh, rất là phách lối quát, "Vậy mọi người nghe cho kỹ đấy!"

Ba người đồng loạt nhìn cô nàng, lại nghe Hương Nại Nhi rất thoải mái kể, "Anh chàng A hỏi: cậu có cuốn [Lược sử thời gian] không? Anh chàng B rất tức giận trả lời một câu: Biến! Ông đây có thời gian thì cũng không lượm phân*!"

*lượm phân = giản thỉ, đồng âm với lược sử, không cười nổi với cái bạn Channel này ="=

Ba người im lặng một hồi lâu, vẫn là Hương Diệp phản ứng lại đầu tiên, không nhịn được bật cười.

Khóe miệng Tần Khê co rút, một lúc lâu mới than thở, "Hương Nại Nhi, em đừng nói với người khác em là bạn gái anh đấy."

Tiếp tục chiến tranh lạnh


"Anh muốn ăn đòn hả." Hương Nại Nhi bày ra dáng vẻ của nữ vương, nhìn chằm chằm Tần Khê, Tần Khê nuốt lệ bi thống xuống đáy lòng, đáng tiếc ôi đáng tiếc, tại sao hắn lại nói muốn kết hôn với cô nàng này chứ. . .

Bà xã của Ngọc Khê vương hắn, phải dịu dàng khả ái, như chim nhỏ nép vào người, thông minh hiền tuệ, hoạt bát sống động. . . Tha thứ cho hắn, đầu óc ai đó đã lộn xộn rồi.

Có điều mất công kể một câu chuyện cười thiếu dinh dưỡng như vậy, không khí cuối cùng cũng đã dịu đi nhiều, Hương Nại Nhi kéo Tần Khê xuống khiêu vũ, bên trong phòng chỉ còn lại hai người, mấy đĩa hoa quả, bốn chén rượu, một bầu rượu, còn có hai người im lặng không lên tiếng.

Hương Nại Nhi kéo Tần Khê nhảy Waltz, ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ phòng khách quý lầu hai, "Hai người bọn họ ngồi nhìn y như là vợ chồng mới cưới lần đầu tiên gặp mặt trong đêm tân hôn ấy."

"Ví dụ này của em bổn tòa  không chấp nhận." Tần Khê lành lạnh buông một câu, Hương Nại Nhi liếc hắn, "Anh học luật à?"

"Không, anh học khoa Văn."

Hương Nại Nhi mặt đầy vẻ hoài nghi, "Hoàn toàn không nhìn ra."

"Anh là tài tử khoa Văn thích chơi game online."

Hai người dưới lầu nói chuyện về những chủ đề thiếu dinh dưỡng, hai người trên lầu vẫn tĩnh tọa như cũ.

Ngọc Sanh Hàn gương mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm, ngồi không thấy chán, cuối cùng vẫn đưa tay cầm lấy bầu rượu kia rót cho mình một chén, Hương Diệp nhìn chén rượu của hắn một cái, hỏi, "Không phải không uống sao?"

Ngọc lão Đại rất khốc đảo mắt nhìn cô, chỉ nói, "Anh chỉ uống rượu hoa mình ủ."

Một câu nói, lại khiến cho Hương Diệp không tự chủ được mà nhớ đến cảnh bọn họ cùng nhau ủ rượu, dưới ánh trăng phẩm rượu triền miên, còn cả lúc chơi đùa nghịch đất cát dưới tàng cây nữa. Bình rượu hoa nhài ủ lại kia, vẫn chưa ủ lại được tử tế, Hương Diệp không dám mở miệng hỏi hắn có phải vẫn còn đến chôn rượu dưới tán hoa lê không, chỉ có thể cầm lấy bầu rượu trong tay hắn, rót cho hai người một chén.

Hoa quế ủ mang hương vị ngọt ngào, vào miệng, lại càng thấy thoải mái.

Một lúc lâu, Hương Diệp mới thấp giọng nói, "Hôm trước, em nói câu đó, không có bất cứ hàm nghĩa ám chỉ nào."

Cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng giải thích, Hương Diệp không biết có phải mỗi lẫn quay lại uống rượu hoa ủ cũng với hắn, cô đều sẽ mất đi sự kiên trì vốn có không?

Ngọc Sanh Hàn nghe tiếng giải thích nhỏ như muỗi kêu của cô, khóe miệng không tự chủ được hơi nhướn lên, một lúc lâu mới trầm giọng nói, "Nếu em dám nói là cố ý ám chỉ anh nhất định sẽ bóp chết em."

Hương Diệp vừa ngước mắt lên, lòng bàn tay đã bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy, không còn gương mặt không chút thay đổi khi nãy nữa, mà là lộ ra một chút dịu dàng, "Hương Diệp, nửa năm qua, anh rất nhớ em."

Một lời nói nhẹ nhàng, trước kia hắn chưa từng mở miệng nói qua với cô bao giờ, lại khiến cho đáy lòng Hương Diệp chợt run lên, vẻ lạnh lùng trên mặt, bất tri bất giác đã tan đi nhiều, Ngọc Sanh Hàn dường như hiểu được sự dao động nơi đáy lòng cô, kéo tay cô, tiếp tục nói, "Hồi cung với anh đi, nếu em nguyện ý, vị trí hoàng hậu. . ."

"Hồi cung?" Hương Diệp đột nhiên ngẩn ra, nhìn Ngọc Sanh Hàn, trong mắt lại khôi phục lại vẻ thanh lãnh thường trực, "Như vậy, em có cần phải làm tú nữ chờ anh sắc phong không? . . . Em, không có khả năng hồi cung một lần nữa."

Dứt lời, không để ý đến sắc mặt trầm xuống của Ngọc Sanh Hàn, rút tay lại, đứng dậy, bước thẳng xuống lầu bỏ đi.

Ngọc Sanh Hàn một mình ngồi trong phòng, im lặng không nói gì, nghe tiếng động khi cô rời đi, khóe miệng lại tràn ra một nụ cười khổ sở, tự hỏi nói, "Làm Hoàng đế, thì không thể ở bên em, là ý này sao? Như vậy, em hy vọng anh không làm Hoàng đế này nữa sao?"

Không có câu trả lời, chỉ có sự im lặng không chút tiếng động mà thôi.

Vừa hay, lại chiến tranh lạnh.

Cho nên Tần Khê mới nói, các cặp yêu nhau ở bên nhau, không phải là không ngừng ngọt ngào thì chính là không ngừng gây gổ.

Với những lời này, Hương Diệp hoàn toàn phủ định, nguyên nhân là, hắn và cô không tính là người yêu.

Ngọc Sanh Hàn chiến tranh lạnh với Hương Diệp, chịu khổ vẫn là đám người trong cung, liên lụy đến cả đám tú nữ kia cũng gặp tai họa, Thái hậu có lệnh, muốn hắn tự mình chọn lựa nhóm tú nữ đầu tiên, tâm trạng Ngọc Sanh Hàn vốn đã không vui, giờ phút này lại càng thăng cấp, nếu không trả lại hàng được, thì hắn sẽ khiến cho bọn họ tự động rút lui.

Mấy hôm nay, tuy đã vào thu, nhưng mặt trời giữa trưa thì vẫn chói trang, nếu bạn đi qua Ninh Tú cung lúc này, thì sẽ thấy một đoàn các cô gái trắng trẻo mảnh mai, giữa quảng trường rộng lớn, đội ánh mặt trời giữa trưa, chạy tới, vỗ lên cái bàn một cái, lại chạy về.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, từng mỹ nhân nũng nịu đã bị hành hạ đến thở hồng hộc, không ra hình người.

Mà Ngọc Sanh Hàn Ngọc đại Hoàng đế thì đang ngồi trên long ỷ, trên đầu có lọng che nắng, vừa ăn nho vừa nhìn chúng nữ chạy tới chạy lui, nói cho văn vẻ hay ho thì là khảo nghiệm thể lực của tú nữ, nói trắng ra thì chính là, ai gây khó dễ cho hắn, hắn cũng sẽ không để cho kẻ đó được sống tốt!

Chuyện Hoàng thượng tổng duyệt tú nữ ở Ninh Tú cung vừa truyền ra, Thái Hậu đã kéo Xảo phi chạy như bay tới, nhìn một đám mỹ nhân nhu mì, ai cũng mang vẻ kiệt sức, son phấn cũng đã rớt hết phân nửa, cho đến kh bà lên tiếng ngăn lại, bấy giờ từng người một mới ngồi bệt xuống đất, không còn chút sức lực.

Lạc Nhạn đỡ Thái hậu bước tới trước mặt Ngọc Sanh Hàn, hai mẹ con này, gặp mặt lúc nào cũng xung đột, cố tình Ngọc Sanh Hàn lại chẳng biết cảm thông cho người già, được một thời gian lại quay về làm một đứa con ngỗ nghịch.

"Mẫu hậu đến rồi à, mẫu hậu xem đi, đây chính là những nữ tử mẫu hậu chọn cho nhi thần sao?" Ngọc Sanh Hàn chỉ vào đám tú nữ tóc tai tán loạn, mồ hôi đầm đìa, trên mặt son phấn rời ra từng mảng, ý tứ châm chọc trong giọng nói rất rõ ràng. Cũng không nói xem là ai hại các nàng mất hết hình tượng như vậy.

Nhiễm Thái hậu bị câu này của Ngọc Sanh Hàn làm cho giận đến mức thiếu chút nữa không nói ra lời, "Hoàng thượng, người tưởng ai gia không biết Tần Hương Diệp đã quay lại? Trong lòng người không thoải mái, việc gì phải gây khó dễ cho các nàng? ! Ai gia cũng không hiểu, Tần Hương Diệp kia rốt cuộc tốt ở điểm nào? !"

"Nàng không tốt, nàng chẳng có chỗ nào tốt cả!" Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng nói, lại liếc mắt nhìn từng tú nữ kiệt sức ngồi trên mặt đất, nói, "Nhưng những người gọi là tú nữ này, ngay cả một trắc nghiệm nho nhỏ của Trẫm cũng không vượt qua được, có ở lại trong cung cũng vô dụng."

Lúc Ngọc Sanh Hàn nói những lời này, lại không thấy ở trong góc, có một tú nữ vẫn chống bàn thở hổn hển, nhìn Ngọc Sanh Hàn, đáy mắt tràn đầy vẻ bất khuất.

Nghỉ ngơi một lúc lâu, cuối cùng mới thở hổn hển đi tới, nàng đại khái chính là tú nữ duy nhất chạy kiệt sức mà không ngã xuống trong đám tú nữ kia.

Điểm này, cũng khiến cho Ngọc Sanh Hàn có chút ngoài ý muốn.

Nhìn cô ta từ từ bước tới, trên mặt tuy mồ hôi đầm đìa, nhưng trên mặt không có son phấn rơi rớt, nên nói là, trên mặt cô ta cũng không có son phấn. Mặt mộc không trang điểm, dung mạo không tính là tuyệt hảo, nhiều lắm chỉ coi như thanh tú, nhưng cặp mắt cũng rất có thần.

"Hoàng thượng vừa mới nói, đây chỉ là trắc nghiệm nho nhỏ. . ." Tú nữ kia thở gấp lấy hơi, trong mắt vẫn đầy cương quyết, nói thẳng, "Như vậy, dân nữ chưa ngã xuống, có được tính là dân nữ đã qua cửa hay không?"

Ngọc Sanh Hàn hơi nhíu mày, nhìn những cô gái đã mệt mỏi ngã xuống khắp sân, cô gái trước mắt này quả thực có thể coi như đã qua cửa.

Thái hậu nhìn nữ tử trước mắt, tuy không vừa ý, nhưng để chèn ép khí diễm của Ngọc Sanh Hàn, cố ý cười nói, "Ngươi tên gì?"

"Bẩm Thái hậu nương nương, dân nữ Quan Niệm Nhã."

Tân hoan bị ngó lơ.


Nhiễm Thái hậu nhìn nàng ta một chút, lại nhìn Ngọc Sanh Hàn, trong mắt mang theo vẻ khiêu khích, cố ý nói, "Được rồi, theo ai gia thấy, cửa này vị cô nương này đã qua, ý Hoàng thượng thế nào?"

Ngọc Sanh Hàn im lặng, nhìn mọi người một cái, lại nhìn cô tú nữ kia, chống lại cặp mắt không chịu thua kia, cuối cùng trầm giọng nói, "Đây chỉ là trắc nghiệm đầu tiên, coi như nàng ta qua cửa, còn những người khác, đều xuất cung cả đi."

Dứt lời, gương mặt lạnh lùng, xoay người đi thẳng, chẳng qua chỉ là cửa thứ nhất, hắn sẽ có cách nhổ nốt cả cọng cỏ này.

. . .

Rắc rắc, lại cắt sai một cành, Hương Diệp nhìn cành cây bị cắt nhầm kia, trong lòng buồn bực không nói lên lời.

Kể từ sau hôm đó, Ngọc Sanh Hàn không còn chạy tới đây nữa, có điều, vẫn sai An Quế cách hai ngày sẽ đưa Mân Thanh cao tới, mà người thật, chưa từng xuất hiện.

Tính ngày ra, thì cũng đã được bảy tám hôm rồi.

Thì ra là, cô nhớ rất rõ ràng.

Tần Khê vừa về, nhìn thấy Hương Diệp cầm cây kéo ngẩn người, khẽ thở dài trong lòng, bước tới, cố ý lớn tiếng nói, "Có một số người nha, thấy, thì đuổi người ta đi, không thấy, thì trong lòng cứ buồn bực đến phát hoảng ~ tình yêu mà, đúng là khiến cho người ta mâu thuẫn ~"

Hương Diệp nghe Tần Khê nói, im lặng, không quay đầu lại, tiếp tục tỉa hoa của cô, có điều tay không yên ít nhiều tiết lộ ra tâm trạng của cô lúc này, Tần Khê lại đến gần, đứng phía sau cô, cố ý nói, "Nghe nói cậu ta ấy, gần đây có tân hoan, sống hơi bị sung sướng ~"

"Chẳng liên quan gì đến em." Hương Diệp nhàn nhạt nói, cây kéo trên tay lại giống như bị gỉ, cầm trên tay mà không sao cắt xuống được.

"Nhóc con khẩu thị tâm phi~" Tần Khê chậc chậc than, lại thấy Hương Diệp bỗng đứng dậy, nhìn thẳng hắn, Tần Khê chớp mắt mấy cái, "Em nghĩ rõ ràng rồi?"

"Kéo rỉ rồi, em đi đổi cái khác." Hương Diệp nhạt giọng nói, cầm kéo đi thẳng.

Tần Khê lại lắc đầu một cái, hô về phía bóng lưng Hương Diệp, "Kéo thì đổi được, nhưng chồng thì không đổi được đâu ~"

Vừa mới dứt lời, cây kéo trong tay Hương Diệp liền viu viu viu cắm thẳng vào bùn đất cách chân Tần Khê không xa lắm, mãi Tần Khê mới nhìn rõ là vật gì bay từ bên kia lại, nhất thời bị dọa cho sợ đến nhảy bắn ra mấy bước liền, mặt đầy sợ hãi nhìn Hương Diệp nói, "Tiểu Hương Hương em mưu sát anh ruột nhá ~ trái tim của anh đã bị tổn thương nghiêm trọng!"

"Dù em không có bằng bác sĩ, có điều em có thể giúp anh khai đao xem trái tim anh có bị hỏng thật không." Hương Diệp hời hợt nói, Tần Khê thức thời khoát khoát tay, "Tiểu Hương Hương em mau đi lấy kéo đi, cẩn thận không bị đứt tay, cái này để ca ca anh xử lý giúp em."

Cuối cùng Hương Diệp liếc xéo Tần Khê một cái, mới quay người bỏ đi, lòng vẫn phiền muộn như cũ, nghe người làm trong phủ nói, Ngọc Sanh Hàn trong cung lấy đám tú nữ ra xả giận, gần như đã lấy cớ đuổi hết tú nữ xuất cung, duy chỉ có, một người được giữ lại. . .

Từ khi bắt đầu chiến tranh lạnh, ngày thứ tám. . .

Ngọc Sanh Hàn mặt lạnh nhìn sắc trời tối dần bên ngoài.

Đột nhiên, An Quế gõ cửa, đi vào, sau lưng còn có mấy cung nhân mang theo một rương lựu, cung kính nói, "Hoàng thượng, Hoàng thượng phân phó trước khi mặt trời xuống núi để cho Tiểu chủ Niệm Nhã hái hết một trăm quả lựu, đều ở đây cả."

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, mắt hơi liếc qua rương lựu kia, không nói gì, An Quế thấy vậy vội nói, "Nô tài vẫn đứng cạnh nhìn, đều là tiểu chủ tự mình hái. Không nhờ ai giúp cả."

Ngọc Sanh Hàn khoát khoát tay, "Trẫm biết rồi, đi xuống đi."

"Hoàng thượng, vậy cửa thứ tư này. . ."

"Qua." Ngọc Sanh Hàn như có chút phiền não đứng dậy, ánh mắt rơi vào chiếc hộp ngọc nhỏ trên bàn, trong lòng suy nghĩ thuốc cô bôi sắp hết rồi đúng không.

An Quế nhìn mặt đoán ý, đương nhiên biết tâm tư của Hoàng thượng không đặt vào chuyện khảo nghiệm tú nữ, bèn nói, "Hoàng thượng, thuốc này, có phải để sáng sớm mai đưa qua?" Thực ra thì, An Quế rất hoài nghi, Hoàng thượng cố ý đưa từng hộp nhỏ như vậy, để cho tiền Hoàng hậu nương nương nhớ kỹ cái tốt của Hoàng thượng trong lòng, nhưng mà, đã mấy ngày rồi, Hoàng thượng chỉ bảo ông ta đưa đến, còn mình chưa từng xuất cung.

Nghe Ngọc Khê vương nói, hai người lại cãi cọ rồi thì phải.

An Quế đang than thở, lại thấy Ngọc Sanh Hàn đột nhiên cầm chiếc hộp ngọc nhỏ trên bàn lên lạnh lùng nói, "Lần nãy Trẫm tự mang." Nói xong, cầm hộp lên định đi, An Quế vội vàng nói, "Hoàng thượng, giờ mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, Hoàng thượng giờ xuất cung. ."

"Không được?" Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh liếc xéo, không nghi ngờ chút nào câu hỏi cũng chính là câu khẳng định, An Quế nào dám nói gì chứ, có điều dạo này Thái Hậu không thích Hoàng thượng cứ chạy ra ngoài cung mãi, Hoàng thượng đi rồi ông ta lại bị phê bình, Quan Niệm Nhã kia còn đứng ngoài chờ khẩu dụ của Hoàng Thượng kia kìa.

Ngọc Sanh Hàn không cần biết, chẳng qua là đột nhiên rất muốn gặp cô, cũng là vì nhìn thấy rương lựu kia.

Thuận tay cầm một quả, sải bước đi thẳng, An Quế bất đắc dĩ phân phó cung nhân, "Mang đi chia cho các viện đi."

Ngọc Sanh Hàn vốn mặc thường phục, giờ cũng không cần thay y phục, tay trái một cái hộp nhỏ, tay phải một quả lựu, đi thẳng ra khỏi Ngự thư phòng, nhưng không thấy, bên ngoài Ngự thư phòng, Quan Niệm Nhã quy củ đứng dưới tàng cây chờ hắn truyền gọi, giờ thấy hắn vội vã rời đi, nhất thời sửng sốt, vươn cánh tay có chút đau nhức lên, người kia lại chẳng thèm nhìn đến nàng.

Nàng hoa hoa lệ lệ bị ngó lơ!

Không lâu sau, An Quế đi ra, cung kính với nàng, "Chúc mừng tiểu chủ, cửa thứ tư này cũng qua."

"Hoàng thượng không triệu kiến ta?"

"Ạch, Hoàng thượng có chuyện quan trọng, hôm nay tiểu chủ đã mệt mỏi rồi, xin hãy hồi cung nghỉ ngơi trước đi." An Quế cười híp mắt nói, sau đó xoay người đi thẳng vào.

Quan Niệm Nhã nghe vậy, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm. Công công này không dễ mua chuộc, nàng dĩ nhiên là chẳng hỏi được gì. Đang định bỏ đi, lại thấy mấy tiểu công công mang rương lựu nàng cực khổ mấy canh giờ khiêng ra, không nhịn được tiến lên hỏi, "Mấy người các ngươi chờ đã."

"Tiểu chủ có gì phân phó?"

"Vừa nãy Hoàng thượng vội vội vàng vàng, đi đâu vậy?" Quan Niệm Nhã giờ rất tò mò, Hoàng đế này, hình như căn bản không bỏ nàng vào trong mắt, nói gì đến khảo nghiệm, nàng hoài nghi hắn chỉ lấy cớ chỉnh người mà thôi.

"Hoàng thượng chắc là xuất cung đi." Một tiểu thái giám trả lời.

"Xuất cung? Bây giờ xuất cung? Làm gì?"

"Hình như là đi đưa thuốc cho tiền Hoàng hậu."

Quan Niệm Nhã nghe vậy, không nhịn được hơi ngẩn ra, đã nghe nói qua, đương kim thiên tử đối với hoàng hậu thâm tình thắm thiết, ba năm chuyên sủng, cuối cùng lại lấy một phong phế hậu chiếu kết thúc, nàng cho là đương kim thiên tử chẳng qua cũng chỉ là kẻ bạc tình bạc hạnh, nhưng, thực sự là vậy sao?

Mà bên kia, lúc Ngọc Sanh Hàn cưỡi ngựa đến Ngọc Khê vương phủ, trời đã tối rồi.

Hương Diệp bình thường vẫn ở nhà, có điều không nghĩ tới, Tần Khê cũng ở đây.

Khi Ngọc Sanh Hàn bước vào, quản gia nói, Quận chúa và Vương gia đang dùng bữa.

Mất đi thân phận Hoàng hậu trong quá khứ, lại biến thành quận chúa, hắn không thích xưng hô kiểu này.

Đi thẳng vào phòng ăn, không để ý đến vẻ sững sờ của hai người kia, phân phó người làm mang lên một bộ bát đũa, ngồi xuống bên cạnh Hương Diệp. Người trong phủ cũng biết giao tình của Hoàng thượng và Vương gia không ít, liền lập tức mang một bộ bát đũa lên, mà Tần Khê và Hương Diệp vừa bắt đầu ăn cơm tối, người này không nói tiếng nào đã đi thẳng vào, té ra là đến ăn trực?

Mấy ngày trời không đến, vừa mới đến đã coi như không có chuyện gì?

"Tôi bảo này, Hoàng thượng chán cơm trong cung rồi à?" Tần Khê rảnh rỗi nói một câu, đũa trong tay cũng không ngừng gắp, Hương Diệp bưng bát, thấy hắn thoải mái ngồi xuống, cũng không nói gì, mặc kệ tiếp tục ăn cơm!

"Anh còn chưa ăn cơm tối." Ngọc Sanh Hàn nhìn Hương Diệp, đột nhiên vươn tay, đặt chiếc hộp ngọc nhỏ lên bàn, lại vươn tay, thả xuống một quả lựu. Hương Diệp liếc mắt nhìn đồ trên bàn, tiếp tục thong dong húp canh của mình.

Ngọc Sanh Hàn cũng không nói gì, bưng bát lên, lẳng lặng ăn cơm, Tần Khê nhìn hai người này, bữa cơm này sao ăn mà cũng không yên vậy hả~ trên bàn cơm có cần phải khiến cho không khí trở nên quái dị như vậy không hả?

Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm, Hương Diệp bỏ bát đũa xuống, nhạt giọng nói, "Em no rồi."

Tần Khê cầm đũa gật đầu một cái, chớp mắt mấy cái, nhìn qua Ngọc Sanh Hàn, đã thấy Ngọc Sanh Hàn một hơi húp sạch canh trong bát, sau đó đặt bát xuống, lạnh lùng nói, "Tôi cũng no rồi."

Nói xong, cầm chiếc hộp ngọc Hương Diệp không cầm đi cùng với quả lựu trên bàn nhanh chóng đuổi theo.

Tần Khê ngồi một mình trước bàn cơm, âm thần than thở, cậu này, đúng là chẳng khách khí gì cả, còn tự nhiên hơn ở nhà mình ~ dám bỏ chủ nhà lại một mình! Tự mình gắp thức ăn, Tần Khê từ từ nhai, các người đi hết đi, hắn còn phải ăn tiếp.

Trong lúc Tần Khê đang điên cuồng càn quét một bàn đồ ăn thừa, bên kia Ngọc Sanh Hàn đẫ lẽo đẽo theo Hương Diệp bước vào vườn hoa, Hương Diệp vốn định đi tản bộ, bị hắn theo đuôi cũng mất hết hứng thú, im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn quay đầu, "Sau này không cần phải mang cho em nữa." Dừng một chút, lại bổ sung, "Nhờ phúc Hoàng thượng, vết sẹo đã mờ đi nhiều rồi."

Ngọc Sanh Hàn nghe câu này, chỉ hơi cau mày, bước lên trước, kéo tay Hương Diệp qua, đặt quả lựu vào tay cô, Hương Diệp khó hiểu, "Làm gì vậy?"

"Cái này là cho em."

"Em không ăn lựu." Hương Diệp vung tay một cái, ném quả lựu lại vào trong ngực hắn, Ngọc Sanh Hàn bắt lấy quả lựu, đột nhiên vươn tay, chặn phía trước Hương Diệp, "Em ghét lựu? Hay là cảm thấy nó khiến em chán?"

"Cả hai, anh tránh ra." Hương Diệp nói xong, xoay người lại muốn đi.

"Anh đã cho đám tú nữ kia xuất cung hết rồi!" Ngọc Sanh Hàn đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, khiến cho chân Hương Diệp khựng lại, Ngọc Sanh Hàn lại nói tiếp, "Còn một người không lâu nữa cũng sẽ đi."

"Chuyện đó cũng không liên quan đến em." Hương Diệp tiếp tục cứng giọng, cắn cắn môi, thấp giọng nói, "Hoàng cung không liên quan đến em, Hoàng hậu cũng không liên quan đến em."

"Vậy anh thì sao? Anh cũng không liên quan đến em?" Ngọc Sanh Hàn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi dồn, "Ai khiến anh xuyên hết lần này đến lần khác? Ai nói sau này sẽ chịu trách nhiệm với anh?" Cuối cùng, vẫn phải lôi cả những chuyện này ra nói, dù sao đã tới rồi, mặt dày mày dạn quấn lấy, vô lại cũng phải làm.

"Em đã ở cạnh anh ba năm, có nợ cũng đã trả hết."

"Em nợ anh, luôn luôn nợ anh !" Ngọc Sanh Hàn không chịu buông tha, Hương Diệp lại càng không chịu đầu hàng, hai người đứng đó giằng co một chập, Hương Diệp cuối cùng cũng mở miệng, thấp giọng hỏi, "Như vậy mãi, anh không thấy mệt mỏi sao?"

*** Anh Hàn không mệt, dưng mờ tớ mệt lắm bạn Diệp ợ ~~~ bạn gật nhanh cho chúng tớ nhờ cái ~

Ách xề. . . . năm chương như đã hứa, thân tặng các bạn trong - sáng đã đoán trúng =))))) anh Hàn không phải là ngựa đực, mà là phích điện rạng Đông trong nóng ngoài lạnh nhớ, những bạn nào có tư tưởng không thuần khiết thì qua bên kia chơi với bạn Hương Nại Nhi ha :))))

*lầm bẩm* lần sau phải đố cái gì khó khó mới được, đố thế này mình toàn thua >"< ***

 

Comments

  1. ti lai do tiep di gianh lay 5 chuong nua nao ^^

    ReplyDelete
  2. Hay quá, nhưng 2 người này vẫn chưa đi đến đâu cả, vẫn dậm chân tại chỗ, kiểu này ko biết Quan Niệm Nhã có đi tìm HD không nhỉ? NSH có thú nàng ta ko ? và HD có bỏ đi lần nữa không hay là trở lại tương lai không ? tò mò ghê

    ReplyDelete
  3. Doc 5 chuong thich that nha ! Toi nghiep anh Han nha menh qua di! Anh dung la quan tu a!Thanks em nhieu!

    ReplyDelete
  4. That la met voi ban Diep qua, hic

    ReplyDelete
  5. Sao tr này thấy tội hàn ca và khê ca quá, bị 2 nữ nhân mình iu hành hạ hoài, thanks

    ReplyDelete

Post a Comment