[PART 45] Lười phải yêu anh!

Lười phải yêu anh!


Trừu phong đích  Mạc Hề


Edit by LinhMaroon



PART 45


Mới vừa bước ra cửa, cô cảm thấy sau lưng có một làn gió mạnh mẽ thổi qua, hoặc nói đúng hơn, không phải là gió, mà là một luồng không khí, còn kèm theo hơi thở nguy hiểm.

Chờ đến lúc Tô Thiên Thiên cảm giác được, thân thể đang co người cong lưng đã bị đụng một cái, dúi về phía trước lảo đảo mấy bước, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy hai nhân vật chính của màn bát quái đã vọt ra khỏi quán ăn, xem bộ dạng là cảm thấy ầm ĩ ở bên trong quá khó coi, cho nên quyết định ra ngoài nói cho rõ ràng.

Tô Thiên Thiên vội vàng xoay người, trốn sau tấm bảng quảng cáo của nhà hàng, cẩn thận nhìn sang. Ninh Xuyên đang kéo thẳng Ninh San ra khỏi nhà hàng, gần đến giữa quảng trường, bây giờ là giờ ăn cơm, sắc trời đã tối, người trên quảng trường không tính là nhiều, cho nên bọn họ không chú ý tới Tô Thiên Thiên bị đụng vào.

Vẫn là nên nhanh chóng đi cho xa thì hơn, nhưng đường đi của Tô Thiên Thiên là về hướng Nam, cô có đi thế nào cũng phải vòng qua hai người đang đứng ở giữa kia, giờ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, phim sắp chiếu rồi, mặc dù độ phấn khích của màn truyền hình trực tiếp ngay trước mắt này chưa chắc đã thua gì phim chiếu rạp, có điều cô nếu còn chưa tới, chắc Ôn Nhược Hà sẽ tìm tới đây mất!

Đi nhanh lên! Tô Thiên Thiên cầm túi che mặt, giống hệt như con cua đi ngang trên quảng trường, tính đường đi lượn quanh một vòng, bước về phía rạp chiếu phim.

Ninh San bị kéo ra ngoài hất tay trảnh khỏi cánh tay đang lôi kéo cô của Ninh Xuyên, "Em buông ra!"

"Em có thể buông, nhưng chị không thể ở cùng những người như vậy." Ninh Xuyên nghiêm túc nói.

"Ai?" Ninh San nhướn mày, hôm nay cô trang điểm rất đậm, hơi ngửa đầu nhìn Ninh Xuyên, ngũ quan đẹp dễ dưới ánh đèn nê ông ban đêm, có chút dữ tơn, "Người có tiền?"

"Anh ta có tiền hay không em không quan tâm, cũng không xen vào." Ninh Xuyên xanh mặt, trước đây anh cảm thấy mình vô lực can thiệp chuyện của chị gái, nhưng hôm nay chuyện đã như vậy, anh không chịu nổi, có lẽ đây là một thế giới vật chất, cho dù anh cũng nghĩ đến một cuộc sống tốt nhất, để cho chị gái có một cuộc sống đầy đủ, nhưng thế này thì thực vô nghĩa, để thỏa mãn hư vinh, làm gì cũng được. "Nhưng chị không thể vì anh ta có tiền, hoặc là nói vì anh ta có thể cho chị tiền, nên chị cứ sa đọa như vậy được? !"

"Chị sa đọa?" Giọng nói của Ninh San cất cao, tựa như từ này đã chạm tới một vết thương trên người cô, "Nếu chị mà sa đọa, Ninh Xuyên em cũng sẽ không có ngày hôm nay! Ngay từ mười năm trước, em đã không học lên tiếp được! Nếu như chị mà sa đọa, có lẽ lúc ở trong quán bar, chị đã tìm thẳng một gã có tiền bao chị rồi! Bây giờ chị mới phát hiện, đi một vòng luẩn quẩn, cuối cùng cuộc sống như thế này mới là đúng! Cái gì mà bắt đầu cuộc sống mới thì sẽ quên được quá khứ, đàn ông đều dối trá ích kỷ cả, chỉ có tiền làm ra được mới là của mình!"

"Sao bây giờ chị lại biến thành như thế này?" Ninh Xuyên kinh ngạc nói, mặc dù lúc trước cảm thấy được sự thay đổi của chị, nhưng cho tới ngày hôm nay anh mới thực sự thấy rõ suy nghĩ trong lòng chị.

"Chị thay đổi đấy! Bới vì chị không muốn sống ngu ngốc như trước đây nữa!" Ninh San nói, "Giống như em nói đấy, ba bị vu oan đúng không, nhưng thực tế thì thế nào chứ, vu oan hay là không vu oan thì ba vẫn cứ là tội phạm tham ô, khác nhau không phải ở chỗ ông ấy có bị vu oan hay không, mà là chúng ta căn bản chưa từng được hưởng những ngày tháng tốt đẹp! Những kẻ tham ô khác ít ra còn để lại cho vợ con mình một số tiền lớn! Giống như chúng ta thì tính là gì? Vợ thì nhảy lầu, con không học tiếp được! Khổ cực làm việc như vậy đến cùng là vì cái gì chứ? !"

Không đợi Ninh Xuyên mở miệng, cô tiếp tục nói, "Chị không muốn tiếp tục cuộc sống khổ sở trước đây nữa! Sống ở nhà chú dì không thể ngóc đầu lên được, ăn một miếng cơm mà cứ như người ta bố thí cho vậy! Tại sao chúng ta phải sống những ngày cực khổ như vậy chứ? ! Là do chúng ta chưa đủ nỗ lực sao? Chị nghĩ là chúng ta đã vất vả đủ rồi, đó là bởi vì chúng ta ngu!"

"Cuộc sống của chúng ta bây giờ chẳng phải đã tốt rồi sao?" Ninh Xuyên nói, "Cho dù trước kia có cực khổ, bây giờ coi như cũng đã được bù đắp!"

"Thế này mà gọi là bù đắp?" Ninh San cười lạnh một tiếng, "Chị ly hôn, còn mang theo một đứa con, đây chính là bù đắp? Em bị ba của Tô Thiên Thiên xem thường, bị người ta làm nhục, chia tay với nó đây chính là bù đắp của em à?"

Tô Thiên Thiên đã đi ngang được nửa đường, vẫn mặc niệm trong lòng: mình không nghe được mình không nghe được. . . Có điều những lời này của Ninh San, vẫn xông vào trong lỗ tai cô, hơn nữa còn không bị loại bỏ, cô đột nhiên cả kinh, dừng bước lại.

"Đó cũng là chuyện đã qua rồi!" Ninh Xuyên chần chừ một chút, kiên định nói, "Không thể không nhắc đến chuyện quá khứ nữa sao?"

"Chị cũng đâu muốn nhắc tới chứ!" Giọng nói của Ninh San trở nên bén nhọn, "Cho nên chị mới không muốn sống uất ức như trước đây nữa! Tại sao những người phụ nữ khác có thể sống thoải mái như vậy, chẳng phải tìm một kẻ có tiền sao! Cho nên mẹ mới chính là người ngu nhất, tìm một người như ba, làm quan cũng không giúp người nhà được sống mấy ngày tốt đẹp! Chị là do nghe lời bọn họ, nên mới biến thành cái dạng này!"

"Em không cho phép chị nói ba như vậy!" Ninh Xuyên không nhịn được gào lên, "Ba đã thương chị như vậy!" Khi còn nhỏ anh khá trầm mặc, chị lại hoạt bát nên luôn được ba yêu quý nhất, cộng thêm thân thể chị cũng không được khỏe mạnh, cho nên ba rất để ý đến chị.

Cảm xúc của Ninh San dường như đã không thể khống chế, "Chị cứ nói đây! Ông ấy thương chị thì thế nào, ông ấy tốt với chị thì sao chứ? Đó là việc người cha nào cũng phải làm! Đọc cho chúng ta nghe những câu truyện cỏ tích vớ vẩn chết đi được? Dạy chúng ta những thứ đạo lý mà ông ấy cho là đúng? Khích lệ chúng ta học tập cho tốt, làm một người chỉ biết vùi đầu vào làm việc vất vả như ông ấy! Nhưng ông ấy để lại cho chúng ta cái gì? Bị người khác chỉ chỏ, còn gì nữa? ! Còn không bằng để lại thứ gì đó thực tế một chút!"

Ninh Xuyên sững sờ nhìn Ninh San đang trở nên cuồng loạn, quần áo hoa lệ, trang điểm đẹp đẽ, lại mang vẻ dữ tợn đáng sợ đến vậy.

"Cho dù ông ấy là một người cha tốt thì sao chứ? Ông ấy có nghĩ đến cuộc sống sau này của chúng ta chưa? Nếu lúc đầu ba lo cho chú vào được trong chính phủ, thì lúc ba gặp xui xẻo, chú dì cũng không đối xử với chúng ta như vậy! Cái gì mà đau lòng? Cái gì mà quan tâm? Đều là những thứ không nhức không ngứa, căn bản không thực tế, chẳng qua là không có bản lãnh giả bộ giỏi giang của người ta mà thôi!"

Ninh Xuyên nhớ lại khi còn nhỏ, mỗi dịp Tết Nguyên tiêu, ba luôn cõng chị gái lên vai, "Thế này là Tiểu San có thể xem được pháo hoa rồi nhỉ!" Mà anh chỉ có thể tựa trong lòng mẹ, khua khua hai tay về phía ba, "Ba ba, con cũng muốn ngồi lên trên!"

Khi đó, ba lúc nào cũng nói, "Sau này Tiểu San phải gả ra ngoài, làm con gái nhà người khác, cho nên, bây giờ ba ba phải thương Tiểu San nhiều hơn!"

Chị gái ngồi trên vai ba đắc ý cười với anh, "Về sau con không lấy chồng, ngày nào cũng ở bên ba ba!"

Nhìn người đang đứng trước mặt, Ninh Xuyên cảm thấy sống mũi có chút cay cay, nếu như có thể, anh thực sự muốn cho chị một cái tát để chị tỉnh lại, như vậy anh còn có thể tình nguyện tin tưởng, chị Ninh San chỉ là nhất thời kích động, miệng không suy nghĩ mới nói ra những lời này.

"Bốp!" Một tiếng động rõ rang vang lên, khiến cho Ninh Xuyên và Ninh San đều kinh ngạc.

Bàn tay của Tô Thiên Thiên vẫn còn dừng lại ở góc độ vung tay, ngực cô phập phồng lên xuống, khuôn mặt đỏ bừng, há miệng thở dốc, dường như rất tức giận. Ninh San xoay khuôn mặt đã bị đánh cho đỏ bừng, nhìn chằm chằm người không biết từ đâu nhảy ra này.

"Cô. . . ." Ninh Xuyên kinh ngạc nhìn cô, sao nhìn cô ấy lại kích động như vậy?

"Chị có tư cách gì mà nói ba chị không tốt!" Tô Thiên Thiên quát, "Không phải người cha nào cũng có thể quan tâm đến con mình! Chẳng qua chỉ vứt cho một xấp tiền dơ bẩn thế giới đâu cũng có, có gì mà quý! Chị căn bản không biết, cảm giác bị người khác coi thường, ngay từ lúc ra đời đã bị cho là một sai lầm, là tiếc nuối cả đời, là một nét bút hỏng không thể thay đổi là như thế nào!" Cô nói những lời này, giọng nói mang theo sự run rẩy, thu hồi lại tay mình, "Tóm lại. . . bản thân chị không phải một người mẹ tốt, căn bản không có tư cách nói ba chị!"

Ninh San phục hồi lại tinh thần, xoa xoa gương mặt hơi tê rát, "Dĩ nhiên cô có thể nói vậy! Bởi vì nhà cô có tiền, người có tiền mới có thể nói mấy lời đạo lý vĩ đại như vậy! Thiên kim tiểu thư có tiền có địa vị như cô, càng không có tư cách đánh giá cách sống của người khác!"

"Ba tôi có tiền thì sao chứ, cho tới giờ tôi chưa từng cảm thấy như vậy thì có gì mà vênh váo hay giỏi giang, cũng như chị không thể vũ nhục ba chị được!" Tô Thiên Thiên lớn tiếng nói, mặc dù không phải rõ ràng, nhưng cô còn nhớ rõ nụ cười trên mặt của Ninh Xuyên khi nhăc đến ba mình, cùng với sự phấn đấu nỗ lực lấy ba mình làm mục tiêu của anh, một người cha có thể khiến cho con trai của mình lấy ông ấy làm tấm gương, chính là một người cha tốt!

"Một cái tát kia. . ." Cô hít một hơi, kiên định nói, "Là đánh thay cho ba chị, bởi vì ông ấy sinh chị ra, không phải là để chị lấy ông ấy làm cái cớ cho sự sa đọa của mình!"

Nói xong cô giương mắt đối diện với ánh mắt của Ninh Xuyên, lập tức cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn, dù sao đã đi ra, muốn tránh cũng không được, bèn ngẩng đầu lên nói, "Anh cũng vậy! Tự ti chẳng ra làm sao! Đã nỗ lực như vậy còn tự ti, anh định để những kẻ khác đào hố chôn chính mình vào sao!"

Rống xong Tô Thiên Thiên nhanh chóng bỏ chạy, cô, cô còn có cuộc hẹn thứ hai đang chừ đây! Tại sao cô gần đây lại bận rộn và phong phú như vậy chứ, ngay cả hoạt động nhàn nhã như hẹn hò này thôi cũng khiến cho cô thở hồng hộc!

Ninh Xuyên nhìn bóng lưng chạy trốn quen thuộc của Tô Thiên Thiên, phảng phất trong nháy mắt đã tìm lại được cô của trước kia, có điều cô bây giờ, thoạt nhìn hình như rất có tinh thần! Ngay cả cô mà cũng giáo huấn mình được, xem ra mình bây giờ quá nhát gan rồi.

Cảm giác tự ti và sự bất lực kia, có lẽ chính bản thân anh cũng đang trốn tránh chăng. Bình thường vùi đầu vào nỗ lực làm việc rồi tích cực phấn đấu, thực ra chẳng qua cũng chỉ là dùng những thứ này để giải thoát khỏi những chuyện không làm được mà thôi.

Cho dù là một Tô Thiên Thiên lười biếng đến mức chẳng biết làm gì, sau khi anh ra đi cũng đã học được nhiều thứ như vậy, trà đạo, nếu cơm, việc nhà, xem ra cô ấy dũng cảm hơn mình nhiều.

Chờ Ninh Xuyên hồi hồn lại, đã phát hiện không thấy bóng dáng Ninh San đâu, ánh đèn cùng bóng đen đan vào nhau trên quảng trường khiến cho dáng vẻ mỗi người đều mơ hồ không rõ.

Không nhìn thấu chị gái mình, thậm chí có chút không nhìn thấu Tô Thiên Thiên kích động mà lại dũng cảm khi nãy nữa, nhưng Ninh Xuyên lại siết chặt nắm đấm, đến cùng đây là tình huống thế nào, đến cùng là phải giải quyết ra sao, anh phải biết rõ ràng.

 

Comments

  1. Mong là với cái tát này ngược dc nhận và người chứng kiến đều thay đổi

    ReplyDelete
  2. Ban Linh tu suong roi kia :). Suy nghi cua Ninh San tieu cuc qua, song nhan nhin cuc kho qua day ma. Hy vong cai tat cua Thien Thien se canh tinh duoc chu cu the nay mai thi coi nhu hong roi

    ReplyDelete
  3. TT dang iu ghe ! Thanks em nhieu!

    ReplyDelete

Post a Comment