[Chương 193 - 195] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon



Biến thành lòng có linh tê


 

Là bí mật của hai bọn họ thôi.

Tần Khê nói xong, sờ sờ đầu Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi bấy giờ mới hung hăng trừng mắt, "Tần Khê, anh muốn chết hả?"

Tần Khê ách một tiếng, ngượng ngập rút tay về, miệng lầu bầu, "Con gái bây giờ sao chẳng đáng yêu gì cả."

"Hừ!" Hương Nại Nhi hất đầu, đột nhiên cảm thấy như có chút hoa mắt, đầu choáng váng, Tần Khê vội vàng đỡ lấy cô, hỏi, "Sao thế?"

Hương Nại Nhi lắc lắc đầu, có chút buồn bực nói, "Đầu hơi choáng. . ." Sờ sờ, hỏi, "Tần Khê, có phải tôi bị tróc da chỗ này đúng không?"

"Ách. . một tẹo." Tần Khê đáp cần bao nhiều uyển chuyển, có bấy nhiêu uyển chuyển, sắc mặt Hương Nại Nhi biến đổi, cả giận nói, "Anh hại tôi mặt mày hốc hác rồi đây này! !"

"Cái gì mà mặt mày hốc hác? Tróc tí da, bôi tí nước miếng lên là hết ngay, không tin tôi bôi cho cô xem." Tần Khê nói xong, đưa tay quệt tí nước miếng định bôi lên trán Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi lúc này mới ghê tởm né tránh, "A! Anh đừng có tới đây! Anh kinh tởm quá đấy! Đừng có chạm vào tôi!"

"Đến đây nào đến đây nào~ đừng xấu hổ mà." Tần Khê cười hà hà đuổi theo Hương Nại Nhi, hai người đã quên béng mắt phải bám theo đội ngũ, bắt đầu đuổi bắt nhau trong bụi cỏ.

Đột nhiên, dưới chân vấp một cái, Hương Nại Nhi cả người ngã về phía trước, Tần Khê thấy vậy, vội vàng đưa tay kéo cô lại, kết quả chính là, hai người cùng lăn vào trong bụi cỏ.

Thật bất hạnh, Tần Khê lại bị đè ớ dưới, kể từ khi gặp phải Hương Nại Nhi, Tần Khê luôn luôn là kẻ bị đè.

Chỉ là thị giác gần gũi, xúc giác gần gũi như vậy, ngay cả hơi thở của nhau dường như cũng gần trong gang tấc.

Hương Nại Nhi cũng không biết mình bị ma xui quỷ khiến thế nào, liền cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe miệng Tần Khê, Tần Khê nhất thời bối rối, đầu óc trống rỗng, quên cả suy nghĩ.

Hương Nại Nhi dường như cũng tỉnh táo lại, cắn môi dưới, sau đó bò dậy từ trên người Tần Khê, cố ra vẻ nhẹ nhõm nói, "Này,. . . khí trời hôm nay thực thoải mái, mặt trời nóng quá."

Nói mấy lời này, ngay cả bản thân cũng thấy thật ngu ngốc, Tần Khê ngồi dưới đất ngây ngẩn nhìn cô, Hương Nại Nhi đỏ mặt lên, xoay người quay đi, trong miệng lẩm bẩm, "Xong rồi, anh ấy coi mình là nữ sắc lang rồi."

Vừa tự oán, lại không nhịn được lộ ra nét cười ngọt ngào, tràn ngập trong đầu đều là, cô vừa mới hôn hắn, mà thực ra thì, trong đầu Tần Khê của chúng ta cũng chỉ có mỗi một chuyện này.

Hương Nại Nhi, cô hôn hắn? !

Đây chính là biến thành lòng có linh tê đúng không.

. . .

Lúc hai người ở đó tản bộ, bên này Bách Quái đã dẫn người đến gần một trấn nhỏ.

Đến giữa đêm, cuối cùng cũng đến được nơi cần đến, Hương Diệp cảm thấy chân mình đã tê rần, cũng may Ngọc Sanh Hàn đỡ cô, mới không ngã xuống, trước kia ai cũng biết Bách Quái biến thái, nhưng không ngờ ông ta lại biến thái đến như vậy.

Vốn là nhật trình trong vòng năm ngày, bị ông ta rút lại còn có một ngày, ngựa không ngừng vó chạy suốt một ngày cũng có thể mệt chết đấy!

"Nếu các ngươi mà nhìn thấy Danh Dược, ngàn vạn lần đừng có nói là ta đưa các ngươi tới đấy!" Bách Quái vừa nhắc nhở vừa đưa hai người vào một quán trọ, "Như lời Quái Lão nói thì chính là ở quán trọ này, bất quá, các ngươi có muốn nghỉ ngơi trước không?"

"Có." Ngọc Sanh Hàn kéo Hương Diệp rất trịnh trọng gật đầu, ba người im lặng một hồi, đột nhiên cảm thấy có chút yên tĩnh, chẳng lẽ hai kẻ ầm ĩ nhất kia đã mệt mỏi đến mức không mở miệng được?

"Ô? Hai đứa kia còn chưa theo kịp?" Bách Quái nghi ngờ, Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp hai người nhìn nhau, vội vàng xua tay, "Bọn họ sẽ tìm được đến đây thôi."

"Ô? Hiểu nhau thế à~" Bách Quái nói còn chưa dứt lời, đã thấy Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn đi lên lầu, sau đó vào phòng của mình, đóng cửa. Ngủ.

Đến khi tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, hai người rửa mặt xong, đi tìm Bách Quái, lại nghe tiểu nhị nỏi ông ta đã bỏ đi từ đêm qua! Tối qua lão đã nói, đừng có nói với Danh Dược là ông ta dẫn bọn họ tới, cho nên cứ ném bọn họ lại cái trấn này còn mình thì bỏ của chạy lấy người? !

Không có nghĩa khí!

Dù gì cũng phải nói một tiếng xem vị trí cụ thể của Danh Dược Tử ở đâu chứ, chẳng lẽ bảo bọn họ cứ canh ở quán trọ này mãi sao? Tối hôm qua lúc tới nơi đã mệt mỏi vô cùng rồi, còn chưa kịp hỏi thăm xem Danh Dược Tử có ở trong quán trọ này hay không.

"Tiểu nhị, xin hỏi có gặp qua một vị cô nương trên mặt có vết sẹo đến đây trọ không? Đại khái chừng ba mươi."

"Khách quan, ngại quá, hình như không có vị khách nào như vậy."

"Chưởng quầy, ta có thấy." Tiểu nhị đang đổi trà đứng bên cạnh đúng lúc nghe thấy câu hỏi của Ngọc Sanh Hàn liền sáp lại, hạ giọng nói, "Là vị phu nhân mấy ngày trước tới đây trọ đúng không, lúc ta mang nước lên phòng, đúng lúc đi qua cửa phòng đó, gương mặt vị phu nhân kia thực đáng sợ nha, đầy sẹo. . . ."

"Vậy xin hỏi, bà ấy ở phòng nào vậy?" Hương Diệp cắt đứt lời miêu tả của tiểu nhị, lúc này gã mới lấy lại tinh thần, chỉ vào gian phòng ở cuối lầu hai, "Ngay kia kìa, có điều sáng sớm nay vị phu nhân kia đã trả phòng đi rồi."

"Đi rồi? Ngươi có biết bà ấy đi đâu không?"

"Hình như là đi về hướng nam." Tiểu nhị chỉ về hướng Nam, chưởng quầy nghe vậy chen miệng nói, "Vị phu nhân kia trên mặt bị thương, chắc là đến Nam Giao tìm Lạc đại phu trị thương đi?"

"Vậy cũng không phải không có khả năng, ai cũng biết, Lạc đại phu y thuật cao minh, hơn nữa lại là người tốt. . ."

"Vị Lạc đại phu kia ở đâu?" Ngọc Sanh Hàn đột nhiên hỏi.

"Đang ở một mảnh ruộng thuốc ở ngoài Nam Giao, rất dễ tìm, trước cửa còn có một bụi cây hoa đào."

Ngọc Sanh Hàn gật đầu một cái, kéo Hương Diệp rời đi, đi thẳng về hướng Nam Giao, Hương Diệp có chút kỳ quái, "Anh biết Danh Dược Tử sẽ đến đó?" Danh Dược Tử y thuật cao minh, nếu như muốn chữa mặt còn phải chạy tới nơi xa xôi này sao?

"Trực giác." Ngọc Sanh Hàn nhàn nhạt giải thích, Hương Diệp thấy vậy cũng không hỏi nhiều, hai người đi một lúc, dần dần đi tới ngoại ô, đã thấy một gian nhà, phía sau trồng một mảnh dược thảo, trước cửa quả thật có trồng một bụi hoa đào, chỉ quỷ dị ở chỗ, cây hoa đào kia có màu đen.

Hương Diệp đi theo Ngọc Sanh Hàn lại gần, "Anh xác định Danh Dược Tử ở lại chỗ này?"

"Không xác định bà ấy ở lại đây, nhưng anh xác định bà ấy đã từng tới nơi này." Ngọc Sanh Hàn bước tới bên cạnh cây hoa đào đen kia, thấy Hương Diệp mang vẻ mặt của một đứa trẻ tò mò mon men về phía cây hoa đào màu đen kia, liền vội vàng kéo tay của cô, trách cứ, "Cái tật thấy hoa là chạm bừa của em sao còn chưa sửa hả?"

Hương Diệp có chút ấm ức rụt tay lại, đáng thương nhìn chằm chằm cây hoa đào màu đen kia, Ngọc Sanh Hàn không thể làm gì khác hơn là giải thích, "Đây là do Danh Dược hạ độc."

"Các ngươi là ai?" Sau lưng, một người đàn ông mặc áo vải thô, thoạt nhìn chưa quá bốn mươi, sau lưng cõng một gùi trúc, vẻ mặt cảnh giác nhìn hai người.

"Chào ông, chúng ta đến tìm Lạc đại phu." Hương Diệp nói thẳng, người đàn ông hơi ngẩn ra, vẻ cảnh giác trên mặt buông lỏng, nhìn hai người một chút, lúc này mới thản nhiên nói, "Là ta."

Hai người nhìn nhau, im lặng, lại hỏi, "Xin hỏi, ông biết Linh Y Danh Dược Tử chứ?"

Người đàn ông nghe câu này, lập tức mặt đầy cảnh giác, hỏi, "Các ngươi là ai?"

Nàng là vợ trước của ta


Hương Diệp rất muốn nói, chúng ta chẳng qua chỉ tới tìm người, nhưng khi thấy phản ứng của Lạc đại phu này lớn như vậy, sợ rằng thực sự Ngọc Sanh Hàn đã đoán trúng rồi, giữa Danh Dược Tử và vị Lạc đại phu này. . .

"Lạc đại phu, ông biết tung tích của Linh Y chứ? Chúng ta có chuyện muốn tìm bà ấy?"

"Hừ." Lạc đại phu chợt hừ lạnh một tiếng, "Nàng ở đâu ta làm sao biết được, chắc là nấp ở đâu đó nhìn dáng vẻ cuống cuồng của ta mà cười nhạo đi." Nói xong, cũng không quản hai người, kéo cửa đi thẳng vào, lại rầm một tiếng đóng cửa lại.

Ngọc Sanh Hàn nhún nhún vai tỏ vẻ hắn cũng chẳng biết gì, xem ra giữa người này và Danh Dược Tử có một đoạn quá khứ sâu xa, "Nếu ông ta đã nói vậy, tìm xung quanh chỗ này thử xem."

"Anh cũng tin à?"

"Đương nhiên."

Hai người đang xoay người, lại nghe bên trong cửa vang lên một trận tiếng bước chân vội vã, xạch một tiếng cửa kéo ra, sắc mặt bối rối, Lạc đại phu quay về phía hai người quát, "Quyển Nhi của ta, các ngươi giấu Quyển Nhi của ta đi đâu rồi? !"

Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn đều khó hiểu, nhìn nhau, cùng lắc đầu một cái, trăm miệng một lời nói, "Không quen."

Người nọ lại chợt kéo Hương Diệp qua, một cây chủy thủ đặt trên cổ cô, trong mắt bốc lửa, quát lên, "Mau giao Quyển Nhi của ta ra đây! Ta biết, các ngươi nhất định là do Lăng La phái tới đúng không? Năm nào nàng ta cũng xuất hiện, nhưng không bao giờ hiện thân, nàng núp trong bóng tối trả thù ta!"

Ngọc Sanh Hàn thấy Hương Diệp bị ông ta kìm kẹp, còn chưa hiểu tình huống ra sao, sắc mặt chợt trầm xuống, "Ông buông cô ấy ra!"

"Ngươi hãy tha cho Quyển Nhi đi, ta chỉ còn có mỗi Quyển Nhi thôi, Lăng La! Ta sai rồi! Ta nhận lỗi với ngươi! Ngươi bỏ qua cho Quyển Nhi của ta đi!" Người nọ túm Hương Diệp, hét về phía khoảng không hoang dã, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, nhanh chóng vươn tay định gạt con dao nhỏ đang đặt trên cổ Hương Diệp ra, Lạc đại phu chợt cảnh giác, vung chủy thủ, cánh tay của Ngọc Sanh Hàn nhất thời xuất hiện một vết thương, máu tươi thấm ra, vẫn tiếp tục đảo tay, bắt được cổ tay của Lạc đại phu, phòng ngừa ông ta lại vung chủy thủ về phía Hương Diệp.

Hương Diệp nhìn mà sửng sốt, tay lại bị một cánh tay khác của Ngọc Sanh Hàn bắt lấy, kéo ra, ấn Hương Diệp vào trong ngực, bàn tay đang túm lấy cổ tay của Lạc đại phu chợt vẩy ra, nhấc chân tung một cú đá.

Lạc đại phu kia hình như cũng biết võ công, đồng thời đưa chân, ngăn trở thế công của Ngọc Sanh Hàn, vẫn bị bức lui về sau mấy bước.

Ngọc Sanh Hàn ôm chặt lấy Hương Diệp, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc đại phu, Hương Diệp kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu mới phản ứng lại được, vội vàng rút khăn tay giúp hắn cầm máu.

Ngọc Sanh Hàn giống như nhìn cô khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái ý là không sao cả, đảo mắt, đã dùng đôi mắt lạnh nhìn thẳng vào Lạc đại phu.

"Ông bình tĩnh một chút, bọn ta chỉ đến tìm người mà thôi."

Lạc đại phu nghe vậy, chủy thủ trên tay khẽ buông lỏng, nhìn hai người, lúc này mới hỏi, "Thật sự không phải các ngươi bắt con gái ta?"

Nghe vậy, Ngọc Sanh Hàn và Hường Diệp đều liếc ông ta một cái, ý tứ là chúng ta bắt con gái ông làm cái gì? Con dao trên tay Lạc đại phu rớt xuống, vẻ mặt như mất hồn, "Lăng La, Lăng La bắt con gái ta mất rồi."

"Lăng La?" Hương Diệp nghi hoặc, Ngọc Sanh Hàn có chút không xác định, "Hình như là tên của Danh Dược Tử. . ."

Thật ra thì hắn cũng không chắc chắn, bởi vì Danh Dược Tử chưa bao giờ nhắc đến chuyện của mình, cũng không cho phép Bách Quái và Quái Lão nói đến chuyện của bà ta, cái tên Lăng La này cũng chỉ tình cờ nghe thấy, nhưng không biết đó là tên của Danh Dược, chứ chưa nói biết Danh Dược có một kẻ thù như vậy.

Chẳng lẽ chuyện Danh Dược không chịu chưa trị vết thương trên mặt có liên quan đến người này?

"Lạc đại phu, ta không biết ông và Danh Dược Tử có ân oán gì, bất quá theo như ta biết, Danh Dược Tử không phải loại người để trả thù mà bắt con cái người ta để đối phó." Kiểu của bà ấy là trực tiếp ném độc dược qua, nếu không thì sẽ đánh thuốc mê người nọ rồi chém.

Phương pháp lòng vòng như vậy, không giống cách làm của bà ấy.

"Hừ~ ngươi thì biết cái gì~" Lạc đại phu thấp giọng bỏ lại một câu như vậy, liền xoay người đi, thay vì tốn thời gian ở đây, không bằng đi tìm Quyển Nhi nhà ông ta còn hơn.

Hương Diệp nhìn Ngọc Sanh Hàn một cái, Ngọc Sanh Hàn lại nhìn cô, hai người đồng thời bất đắc dĩ, bây giờ đầu mối duy nhất chính là Lạc đại phu này, chỉ có thể đi theo thôi.

Một lúc lâu sau, Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp tìm thấy Danh Dược Tử tại khe suối bên núi, bà đang cởi giày, ngâm chân bên dòng suối, bên cạnh là một đống chai rượu trống rỗng, xem ra đã uống không ít.

"Danh Dược." Ngọc Sanh Hàn gọi bà, trên mặt Danh Dược có một tấm lụa mỏng, giương mắt liếc hắn, cặp mắt kia thực sự hút hồn, có điều khi thấy rõ là cô và Ngọc Sanh Hàn xong, lại thuận miệng nói, "Sao ngươi lại ở đây."

"Tìm người có chuyện." Ngọc Sanh Hàn nói thẳng, Danh Dược đứng dậy, liếc mắt nhìn Hương Diệp, cười, "Cô bé này lại trúng độc?"

Hương Diệp nghe vậy, mặt giật giật, lời này nghe cứ như cô suốt ngày trúng độc ấy, rõ ràng là chỉ một hai lần thôi mà.

"Ban đầu ngươi nhận ta làm sư phụ, không phải là vì sau này nếu nàng có trúng độc ngươi có thể tự mình giải độc cho nàng sao?"

Hương Diệp nghe vậy, giống như nghĩ tới điều gì, nhìn Ngọc Sanh Hàn một cái, quay đầu im lặng, lại thấy Danh Dược Tử chợt vươn tay, nhoáng cái đã đặt lên mạch môn của Hương Diệp, sau đó lại hất thẳng ra, "Hừ, có làm sao đâu, ngươi tìm ta còn có chuyện gì?"

Ngọc Sanh Hàn còn chưa kịp nói, lại nghe một giọng nói từ xa vọng lại, "Quyển Nhi! ! Quyển Nhi con ở đâu? Lăng La ! Ngươi ra đây cho ta! !"

"Có người gọi người." Ngọc Sanh Hàn nhìn ánh mắt bỗng chốc trở nên ngoan độc của Danh Dược, vẫn không mặn không nhạt nói, thực ra thì Danh Dược đã sớm nghe được, không lâu sau, Lạc đại phu đi tới bên dòng suối, thấy ba người đứng trên bờ, vỏ chai rượu đầy đất.

Nhìn nữ tử che mặt đứng ở giữa, Lạc đại phu chỉ sững người một giây, lập tức hồi hồn, "Lăng La!

"Như vậy, mà ngươi vẫn có thể nhận ra ta được?" Danh Dược cười lạnh.

Lạc đại phu hơi ngẩn ra, ngay sau đó lại nói, "Lăng La, ta biết một ngày nào đó ngươi sẽ xuất hiện trước mặt trả thù ta, nhưng cho dù thế nào đi chẳng nữa thì Quyển Nhi cũng vô tội, ngươi thả con bé ra đi!"

"Ta giữ con gái ngươi làm gì? Lạc Thiên Minh, ngươi thật nực cười, nực cười đến hoang đường!"

"Trừ ngươi ra còn ai sẽ bắt con gái ta nữa?"

"Ta mới không hiếm lạ gì mà động vào đứa con gái do ngươi và đồ tiện nhân kia sinh ra!" Danh Dược nổi giận, Ngọc Sanh Hàn nghe hai người có qua có lại, cuối cùng đứng ra nói, "Lạc tiền bối, nếu Danh Dược Tử nói không bắt con gái ông, thì chính là không bắt."

"Hừ! Các ngươi đều cùng một phe!"

"Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách nói những lời này sao?" Danh Dược đột nhiên cười lạnh lẽo, giật phắt chiếc khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt dữ tợn, cả giận nói, "Ngươi cho rằng vết thương trên mặt ta là do ai ban tặng?

Hương Diệp thấy Lạc đại phu trong khoảnh khắc nhìn thấy mặt của Danh Dược, trong mắt thoáng qua một tia áy náy, nhìn vết sẹo trên mặt Danh Dược Tử, chỉ kinh ngạc hỏi, "Mặc của ngươi, tại sao không chữa? Với danh tiếng của ngươi, muốn chữa khỏi cho khuôn mặt của mình đâu có khó."

"Tại sao ta phải chữa? Ta muốn giữ nó lại, như vậy ta mới có thể nhớ, trước đây là ai ban tặng cho ta hết thảy!

"Lăng La. . . Ta. . ."

"Lạc Thiên Minh, ta từng thề, một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi nếm mùi vị thống khổ hơn ta gấp trăm lần! Sau này năm nào ta cũng sẽ tới tìm ngươi, sẽ khiến cho ngươi gà chó không yên, hoảng sợ không được một ngày yên ổn!" Danh Dược bỏ lại một câu, giơ chân đá bể một chai rượu, liền phóng đi thẳng.

Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp trơ mắt nhìn Danh Dược bỏ đi, lại nhìn Lạc Thiên Minh đã mềm nhũn ngã trên mặt đất bên kia, một lúc lâu, vẫn đi tới, hỏi thẳng,

"Lạc đại phu, xin hỏi một câu, ông và Danh Dược Tử là quan hệ thế nào?"

Lạc đại phu nhìn hai người, sau đó nhẹ nhàng vuốt mặt, một lúc lâu, mới trầm giọng thở dài nói, "Lăng La, nàng là vợ trước của ta."

. . .

Rất nhiều năm trước, hắn và Lăng La đều là người hái thuốc mà sống, hai người sớm ra chiều vào, gần gũi thân mật, giúp đỡ lẫn nhau, đến tuổi cưới gả, tự nhiên kết làm một đôi, theo y lý của tổ tông Lăng La lưu truyền lại, cố gắng nghiên cứu dược thuật, Lăng La ở phương diện này có thiên phú cực cao, điều này khiến cho thân là trượng phu như Lạc Thiên Minh luôn có cảm giác thất bại.

Không đầy hai năm, cuộc sống hôn nhân của hai người liền xuất hiện rạn nứt, năm đó, khi Lăng La lên núi hai thuốc, tình cờ cứu được một nam tử, nam tử kia là nhân sĩ giang hồ, cảm kích ơn cứu mạng của Lăng La, bởi vì lúc bị thương hắn ở lại nhà của bọn họ, vốn là chuyện bình thường, Lạc Thiên Minh lại luôn hoài nghi Lăng La và nam tử kia có chuyện xấu, cả ngày cứ ầm ĩ với Lăng La không dứt, còn huyên náo nói muốn bỏ nàng, nam tử biết chuyện, không nói một lời mà bỏ đi.

Nhưng một ngày sau khi nam tử bỏ đi, Lăng La vào trấn trên, tình cờ phát hiện trượng phu đang nuôi một người đàn bà ở trấn trên, hơn nữa là từ trước khi nàng cứu nam tử kia, hoài nghi là giả, muốn bỏ nàng mới là thật.

Sau khi chuyện này bị vạch trần, Lạc Thiên Minh lại lấy chuyện của Lăng La và nam tử giang hồ kia ra nói, lấy cớ nàng bất trinh muổn bỏ nàng. Lăng La tranh cãi với hắn một trận, cũng chính là lần cãi vã đó, Lạc Thiên Minh không cẩn thận, đẩy Lăng La xuống vách núi, núi đá lởm chởm, mặt của Lăng La bị đá cứa vào tạo thành từng vệt máu sâu hoắm, máu nhuộm đầy cả khuôn mặt.

Lạc Thiên Minh từng cho là nàng đã chết, nhưng sau khi tin đồn về Linh Y Danh Dược Tử truyền ra, hắn mới biết nàng còn sống.

Đêm hắn và nữ nhân kia thành thân, cả cửa lớn bị máu gà nhuộm đỏ, hắn biết đó là sự trả thù của nàng.

Đêm Quyển Nhi ra đời, dược thảo bên ngoài đều bị hạ độc thành màu đỏ, người phụ nữ kia cũng bởi vì kinh sợ quá độ, sinh Quyển Nhi xong liền qua đời.

Sau đó, hắn mới biết, nam tử giang hồ đó được giang hồ gọi là Quái Lão, chưa quá bốn mươi, lại tự xưng là Quái Lão, khi hắn hại Lăng La rơi xuống vách đá, bởi vì quá mức kinh hoàng cũng không đi cứu nàng, vừa đúng lúc Quái Lão trở lại, cứu được Lăng La.

Những chuyện này đều là nghe Quái Lão kể lạ sau này, khi Lăng La tỉnh lại, hoàn toàn biến thành một người khác, cả người bị thù hận và oán giận bao phủ, nàng vừa học tập võ công với Quái Lão, vừa nghiên cứu y thuật, giải được không ít chứng bệnh khó chữa, dần dần, thân phận Linh Y Danh Dược Tử được thế nhân cung phụng, nghe đồn nàng dược thuật cao minh, tinh thông dược lý, hơn nữa là người quái dị thần bí.

Sau đó, nàng lại tới đảo Lam Ngọc, làm quen với Bách Quái, ba người liền sinh sống ở Lam Ngọc đảo.

Nhưng hằng năm, Lăng La đều rời khỏi đảo, bất kể Lạc Thiên Minh có chuyển đi đâu, nàng luôn tìm được hắn, cũng không hiện thân, chỉ khiến cho hắn gà chó không yên.

Thất vọng thay tình yêu


Quái Lão cũng từng khuyên Danh Dược, cuối cùng bị chỉnh cho chết đi sống lại, hai người cũng rất ăn ý không dám nhắc lại chuyện của bà nữa, thời buổi này, quả nhiên là người tay nắm quyền lớn sinh sát mới có quyền được nói, Danh Dược ở Lam Ngọc đảo, chính là Đại vương.

"Nghe như đang đùa dai vậy." Ngọc Sanh Hàn nghe xong cả câu chuyện, lại nhìn cây hoa đào màu đen trước cửa, cho ra kết luận như vậy, Lạc Thiên Minh chỉ biết thở dài, chuyển nhà bao nhiêu lần như vậy, lần nào cũng bị nàng tìm được, hắn liền ở luôn lại đây không đi, làm đến nơi đến chốn, một mình cố gắng nuôi lớn con gái.

Giống như Ngọc Sanh Hàn nói, Danh Dược mặc dù năm nào cũng tới, nhưng mà cũng không thực sự làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, nhiều lắm là giống bọn cho vay nặng lãi hắt sơn đỏ lên cửa nhà người ta lấy chút hiệu quả đe dọa để dọa người ta mà thôi.

Lạc Thiên Minh có khủng hoảng, thì cũng chỉ bởi vì những chuyện xấu xa mà ông ta đã làm với Lăng La.

Tâm ma là thứ duy nhất không cách nào ngăn cản.

"Em đi tìm tiền bối Danh Dược." Hương Diệp lạnh giọng nói một câu, đứng lên định rời đi, Lạc Thiên Minh nhìn cô, do dự hồi lâu mới mở miệng, "Quyển Nhi của ta. . ."

Nói chưa hết câu, ông ta vừa mới mở miệng, Hương Diệp đã quay đầu lại, mắt lạnh trừng ông ta, "Danh Dược Tử tiền bối nói đúng, ông rốt cuộc có tư cách gì mà hoài nghi bà ấy bắt con gái ông? Ông dùng lập trường gì để chất vấn bà ấy? Từ đầu tới cuối, đều là ông làm bà ấy tổn thương, bà ấy đã từng gây tổn thương cho ông sao? Ông phụ bạc bà ấy, có tư cách gì mà giả bộ như ông mới là người bị hại mà đi trách cứ bà ấy?"

Hương Diệp nhìn chằm chằm Lạc Thiên Minh, lạnh mặt nói, Lạc Thiên Minh nghe lời cô nói, hơi cúi đầu, run giọng nói, "Ta biết, là ta có lỗi với nàng ấy. . . . Chỉ cần tìm được con gái ta, nàng muốn đối xử với ta ra sao ta cũng sẽ không nói nửa câu!"

Lạc Thiên Minh là một người cha, cho nên ông ta không hiểu làm sao để làm một người chồng.

Hương Diệp nhìn ông ta, chỉ cười lạnh một tiếng, "Trong mắt ta, Danh Dược Tử tiền bối và ông hoàn toàn khác nhau." Dứt lời, xoay người đi thẳng, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, cũng sải bước đi theo, đi được một đoạn, kéo cô, hỏi, "Em tức giận?"

Hương Diệp mặt vẫn không chút thay đổi, chợt ngẩng đầu nhìn Ngọc Sanh Hàn, trong ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp, nghĩ tới những chuyện giữa Lạc Thiên Minh và Danh Dược Tử, ánh mắt dao động, tràn ngập mê man và rối rắm, cuối cùng, nhẹ nhàng ôm lấy Ngọc Sanh Hàn, giọng nói chất chứa buồn phiền, "Em chẳng qua là thất vọng."

Thất vọng thay cho Danh Dược Tử, thất vọng thay cho tình yêu.

Ngọc Sanh Hàn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ôm lấy cô, bàn tay nâng lên, vuốt ve trên mái tóc cô, giống như trấn an, lại giống như bảo đảm, dù không hiểu rõ bất cứ chuyện gì, hắn chỉ biết là, chỉ cần cô muốn dựa vào, hắn sẽ đứng yên cho cô dựa.

Quay trở lại trấn trên, xuyên qua đường cái náo nhiệt, lại thấy phía trước có người dắt một cô bé, một tay thì nắm một cây kẹo hồ lô, hai người vừa đi vừa nhảy, thoạt nhìn rất là thân thiết hài hòa.

Kéo cổ áo người kia lại, Ngọc Sanh Hàn lành lạnh nói, "Quái Lão, xin hỏi tại sao ông lại ở đây."

"Còn nữa, cô bé này là ai?" Hương Diệp chỉ vào cô bé tay cầm kẹo hồ lô còn cả bánh mật kia. Cô bé nghe thấy, cười ngọt ngào nói, "Con tên là Quyển Nhi."

"Quyển Nhi? !"

"Con gái Lạc Thiên Minh?"

Hai người kêu lên, Quái Lão vội ra hiệu ý bảo nói nhỏ thôi, "Sao hai ngươi lại đi từ hướng kia lại?" Hơn nữa nghe giọng điệu kia thì chắc hai đứa này đã biết Lạc Thiên Minh kia rồi?

"Lạc Thiên Minh vì con gái mất tích mà đổ thừa cho Danh Dược Tử, ông còn ở chỗ này mà nhởn nhơ." Ngọc Sanh Hàn hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại khó hiểu, người này không phải đang ở đất phong với Tiêu Cẩm sao? Sao lại chạy đến đây?

"Thù hận của Danh Dược và Lạc Thiên Minh đã kéo dài lâu như vậy rồi, ta đây là giúp bọn họ kích động thêm một chút ấy mà!" Quái Lão vẻ mặt đầy hùng hồn, vươn tay kéo Quyển Nhi định đi, đã thấy bên kia, Danh Dược đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta.

Ngượng ngùng buông lỏng tay của Quyển Nhi ra, Quyển Nhi nhìn ông ta, lại nhìn Danh Dược đứng cách đó không xa, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ mừng rỡ, bàn chân nhỏ nhắn nhanh chóng chạy về phía Danh Dược, "Linh cô cô."

Danh Dược cũng hơi ngẩn ra, nhìn cô bé chạy tới, vẫn hơi cúi người xuống, Quyển Nhi nhoáng cái đã ùa vào lòng Danh Dược, cười đến là vui vẻ, "Linh cô cô, người lại tới thăm Quyển Nhi à~ "

"Ừm, Quyển Nhi sao lại không nghe lời, tùy tiện đi với Quái thúc thúc thế?" Danh Dược Tử dịu dàng nói, dáng vẻ kia thiếu chút nữa khiến cho mấy người còn lại rớt cằm, Danh Dược Tử nói xong những lời êm ái, ánh mắt bắn về phía Quái Lão lại lạnh lùng vô cùng, "Quái thúc thúc" kia, chắc là nói ông ta rồi.

Quái Lão mặt đầy ấm ức núp sau lưng Ngọc Sanh Hàn.

Ngọc Sanh Hàn hơi chuyển bước, lại thấy sau lưng Danh Dược Tử, Lạc Thiên Minh không biết đã đứng ngây ngẩn ở đó từ lúc nào, lần này thì hay rồi, tới đông đủ cả.

Danh Dược Tử nhìn Lạc Thiên Minh, cánh tay ôm bé Quyển Nhi cũng hơi cứng đờ, Lạc Thiên Minh chạy tới gọi Quyển Nhi, Danh Dược thả Quyển Nhi xuống.

"Cha~ Là Linh cô cô đó~ Linh cô cô đến thăm con~" Quyển Nhi chạy đến bên cạnh Lạc Thiên Minh chỉ vào Danh Dược Tử nói, Lạc Thiên Minh sửng sốt, đám Ngọc Sanh Hàn đứng xem trò vui.

Trong quán trọ, sáu người ngồi trong một gian sương phòng, ai cũng có vẻ mặt ngưng trọng, trừ Quyển Nhi không biết gì ra, ngồi sát bên Ngọc Sanh Hàn, cười đến là ngọt ngào.

"Lăng La. . . Sao ngươi lại. . ." Lạc Thiên Minh không biết mở miệng thế nào, ông ta cho là Lăng La sẽ hại ông ta, hại con của ông ta, nhưng nhìn qua, thì nàng rất thân thiết với Quyển Nhi, hơn nữa Quyển Nhi còn nói, Lăng La năm nào cũng đến thăm con bé.

Vậy có phải là ông ta vẫn luôn hiểu lầm?

"Cho nên mới nói, chó cắn Lã Động Tân, ngươi vốn đã nghi oan cho Danh Dược, không thấy xấu hổ à?" Quái Lão đáp lời, lại bị Lăng La lạnh lùng trừng cho một cái, nói cho cùng bà bị oan uổng không phải do lão ban tặng thì ai.

Khóe mắt liếc về phía Lạc Thiên Minh, vẫn mặt lạnh im lặng, bao nhiêu năm qua rồi, bà chưa từng nghĩ có ngày lại có thể ngồi xuống nói chuyện với ông ta như vậy, nỗi hận trong lòng, dường như đã bớt đi phần chấp niệm trong quá khứ.

Lạc Thiên Minh không hiểu được tâm tư của Danh Dược, chỉ cảm thấy áy náy, sắc mặt hơi sững sờ, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Danh Dược, "Lăng La, ta biết trước đây đều là lỗi của ta, ta nợ nàng, cho dù nàng một chưởng đánh chết ta, ta cũng tuyệt không kêu ca nửa câu." Danh Dược nghe vậy, bàn tay theo bản năng siết chặt, dường như định chụp xuống một chưởng thật.

Ngọc Sanh Hàn nghe Lạc Thiên Minh nói, giống như không chút để ý, vẫn ôm bé gái ngồi uống trà của hắn, Quyển Nhi kéo tay áo hắn, nhìn cha mình, "Cha, sao cha lại quỳ xuống vậy? Linh cô cô, sao cha lại quỳ cô cô vậy?"

Nghe vậy, mấy người đều không hẹn mà nhìn về phía Quyển Nhi, Lạc Thiên Minh là người hòa ái, ở quanh vùng này cũng có chút danh tiếng, bỏ qua chuyển ruồng bỏ thê tử xấu xa kia, ông ta cũng không hẳn là người xấu, nếu không, đã không thể nuôi dạy được một Quyển Nhi ngây thơ trong sáng như vậy.

Nỗi tức giận của Danh Dược Tử dần dần biến mất, chợt đứng dậy, khoát tay một cái, "Ta không muốn giết ngươi trước mặt con gái ngươi."

Comments

Post a Comment