[Chương 186 - 187] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon



Gấu bự cũng bị vứt bỏ


"Dạo này nàng ấy chỉ tìm ngươi nói chuyện." Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng mở miệng, sắc mặt dường như có chút không vui, Cầm Thụy hơi bất đắc dĩ gật đầu một cái, thầm nghĩ, nếu không phải nàng ấy không tìm ngươi nói chuyện mà tìm ta thì Hoàng thượng ngài chắc cũng sẽ không tới đây thăm ta đúng không.

Gần đây, hễ Hương Diệp vừa rời đi, là Ngọc Sanh Hàn lại ôm cái mặt buồn bực xuất hiện, nói đi nói lại chỉ có mấy câu.

"Sao nàng không chịu thẳng thắn?"

"Nàng cũng không chịu gặp Trẫm."

"Nàng là Hoàng hậu, thấy Trẫm, ngay cả chào cũng không chào!"

"Ngươi giúp Trẫm khuyên nhủ nàng, Trẫm giúp ngươi làm loạn mạch tượng hơn một chút!" Làm mạch tượng của nàng loạn hơn một chút để làm gì? Đương nhiên là để khiến nàng nhìn giống người sắp chết hơn rồi.

"Hoàng thượng, Hoàng hậu muội muội mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng tính tình cao ngạo vô cùng, thần thiếp cũng chỉ có thể ở bên trò chuyện với nàng, có điều nàng muốn nói gì thì sẽ nói, không muốn nói gì, có hỏi cũng hỏi không ra."

"Trẫm đương nhiên biết." Ngọc Sanh Hàn trầm mặt nói, mấy ngày qua cô không chịu gặp hắn, gặp mặt, cũng chẳng nói câu nào, còn chẳng thèm nhìn hắn. Hương Nại Nhi phải quản lý Thiên Sứ Các, không thể cả ngày cứ ở trong cung bên Hương Diệp được, cũng may, hắn biết nửa đêm cô hay chạy đến Ngọc Cầm cung tìm Cầm Thụy nói chuyện phiếm, coi như cũng không buồn bực đến hỏng người.

Ngọc Sanh Hàn lại nhìn Cầm Thụy một chút, thấy nàng ta dáng vẻ điềm tĩnh, đột nhiên sắc mặt ngưng trọng, "Giờ mà đưa ngươi đi, Trẫm lại thấy lo nàng sẽ mất đi một người bạn."

Hắn không muốn tước đoạt quyền lợi sống của cô.

Cầm Thụy nghe vậy, cũng hơi sững sờ, "Hương Diệp vừa nói phải chờ một thời gian..."

"Phía Hinh Phi sẽ không có vấn đề gì đâu, Trẫm chẳng qua là cảm thấy, giờ chính là thời cơ, để chậm, e rằng còn phải dây dưa một phen." Ngọc Sanh Hàn nhẹ giọng giải thích, hắn nhìn ra được, đôi mắt Cầm Thụy lóe lên, giống như rất mong đợi.

Lần đầu tiên thấy có người muốn chết như vậy, thôi, không nói cái này nữa.

Ngọc Sanh Hàn lo lắng cho Hương Diệp, nhưng mà hắn cũng tin tưởng, Hương Diệp nếu thực sự coi Cầm Phi là bạn bè thì sẽ ủng hộ lắm, thực ra thì chủ yếu là, thảo luận với cô chuyện này, cô sẽ không viện cớ mà bài xích hắn được đúng không.

Nói cho cùng, Cầm Thụy vẫn bị Ngọc Sanh Hàn lợi dụng.

Vậy nên ngày hôm sau, Ngọc Sanh Hàn thoải mái tới tìm Hương Diệp, cửa lớn đóng chặt, hắn liền trèo tường, vừa đúng lúc thấy một người  đang ngồi trong sân, à không, nói đúng ra là một con gấu.

Gấu bự, đang phơi nằng.

Ngọc Sanh Hàn bước tới, sờ sờ đầu con gấu, giống như thương lượng nói, "Mi có muốn giúp ta khuyên nhủ chủ nhân của mi không hả?"

Mới vừa nói xong, đã thấy Hương Diệp bưng một chậu hoa nhỏ bước ra, thấy hắn, hơi sững sờ, sau đó, không nhìn thẳng, vòng qua hắn, đặt chậu hoa nhỏ xuống phơi nắng, lại quay người định bỏ đi, Ngọc Sanh Hàn lúc này phản ứng nhanh hơn, kịp thời kéo cô lại, "Anh có chuyện nói với em."

Hương Diệp chỉ nhẹ nhàng rút tay về, nhìn Ngọc Sanh Hàn, giống như đang nhìn một kẻ qua đường hết sức bình thường, "Chuyện gì?" Ngọc Sanh Hàn nhìn dáng vẻ đạm mạc kia của cô, trong lòng hơi ấm ức, may mà cô không có trực tiếp xoay người bỏ đi.

"Về chuyện của Cầm Phi." Ngọc Sanh Hàn sơ lược nói ra ý đồ của hắn, đây là lần đầu tiên bọn họ bình tĩnh thảo luận một chuyện sau mấy ngày qua, kể từ lần đó sau khi hắn bỏ đi, chưa từng tới Phượng Hoàn cung nữa.

Hương Diệp lẳng lặng nghe Ngọc Sanh Hàn nói, chỉ cúi đầu nhìn hắn một cái, nói một câu, "Chuyện này có thể giao cho em, anh phụ trách trấn an Hinh Phi đi."

Ngọc Sanh Hàn cũng không biết tại sao, nghe cô nhắc tới Hinh Phi là cảm thấy mất hứng, đứng dậy, giống như đang nén giận, "Hương Diệp, em không như vậy với anh thì không được sao?"

Hương Diệp nghe vậy, chỉ im lặng một hồi lâu, sau đó ngẩng đầu, nhàn nhạt quét qua hắn, "Em không có ý gì khác."

"Em có!" Ngọc Sanh Hàn phản bác lại một câu, bước thẳng lên, kéo tay cô đặt trước ngực mình, "Nơi này, người đang đứng trước mặt em đây, chưa từng chạm vào người khác,, trừ Hoa Hương Dư em ra, chưa từng thích bất cứ cô gái nào!"

Hương Diệp nghe lời hắn nói, lòng bàn tay chợt run lên, vội giật tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, cũng không phải bài xích, chẳng qua là không rõ tại sao, cô thấy sợ vẻ nghiêm túc của Ngọc Sanh Hàn.

Hinh Phi vẫn ở giữa bọn họ, mặc kệ hắn có yêu hay không.

Đứa bé kia, chính là khúc mắc của cô, cho dù miệng cô có nói tốt nói hay thế nào đi chăng nữa, chăm sóc có cẩn thận, còn để ý hơn cả mình mang thai, nhưng vậy thì sao chứ? Cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là dùng quan tâm để che giấu mình mà thôi.

"Hàn." Hương Diệp đã lâu rồi không gọi hắn như vậy, lại xưng hô như vậy ra miệng, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy có chút xa lạ, Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, ánh mắt chấn động, nhìn những quầng sáng tinh khiết trong mắt Hương Diệp, vẻ mặt Hương Diệp tĩnh lặng, trong mắt lộ ra một chút quyết tuyệt.

"Chúng ta, vẫn nên khôi phục lại quan hệ lúc đầu đi." Hương Diệp nhìn Ngọc Sanh Hàn một lúc lâu, chỉ nói ra một câu như vậy, khiến cho Ngọc Sanh Hàn sững sờ tại chỗ. Hắn nghe không hiểu, nghe không hiểu Hương Diệp đây là có ý gì?

"Quan hệ hôn phu hôn thê?" Hắn cho là cô đang nhắc đến mối quan hệ ở hiện đại, Hương Diệp lại lắc đầu một cái, Ngọc Sanh Hàn biết là không phải.

"Quan hệ khi anh đến thế giới này." Giọng nói của Hương Diệp rất nhẹ, mỏng manh trôi nổi trong không khí, truyền đến tai Ngọc Sanh Hàn, "Trên văn bản là quan hệ hợp tác, theo cách nói thông thường là, không dính dáng gì đến nhau."

"Nghĩa là chia tay?" Cặp mắt lạnh của Ngọc Sanh Hàn liếc qua Hương Diệp, hắn thiếu chút nữa đã quên, đây là một cô nàng máu lạnh.

"Nếu như anh muốn hiểu như vậy." Hương Diệp nói xong, bước tới cạnh bàn đá, ôm lấy gấu bự, sau đó duỗi tay, đưa cho hắn.

Ngọc Sanh Hàn cảm thấy buồn cười, đây là phí chia tay, hay là muốn vật về chủ cũ?

Nhìn Hương Diệp núp sau lưng gấu bự, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo kia, dường như không có bất cứ tình cảm nào có thể khiến cô rung động, những lời tâm tình nhỏ nhẹ kia, thời gian bảo hành còn không bằng một cái bánh bao.

Lại nhìn con gấu, hắn còn nhớ rõ trước kia là hắn phác họa ra sai cung nữ làm suốt đêm không nghỉ, sau khi làm xong, tự mình đưa từng mũi kim khâu miệng cho nó. Hắn cảm thấy rất hoàn mỹ.

Cái miệng hình chữ X ngậm chặt này, xem ra đã khâu sai rồi.

Ngọc Sanh Hàn nhìn Hương Diệp, lạnh lùng cười một tiếng, đưa tay, vươn về phía con ấu, sau đó vỗ một cái, con gấu tuột khỏi tay Hương Diệp, bị đánh bay qua một bên, nặng nề ngã nhào trên đất, ngay cả Hương Diệp cũng có thể cảm nhận được nỗi tức giận của Ngọc Sanh Hàn, cô đứng tại chỗ, không nói lời nào, thậm chí cũng không đi nhặt con gấu lên, thậm chí còn không liếc hắn một cái.

Chỉ nghe thấy tiếng vạt áo của hắn xoạt một tiếng, bước đi chỗ khác, rời đi mà không hề quay đầu lại, giống như lần trước, có điều lần này, hình như đã quá giận.

Hương Diệp nghe tiếng bước chân ngày càng xa, sau đó đến một nơi không còn nghe thấy nữa, đóng cửa lại.

Một mình đứng trong sân, ánh nắng mặt trời đổ lên người, thấp giọng nhẹ nói, "Ta bỏ chủ nhân nhà ngươi, cho nên hắn cũng vứt bỏ ngươi cho hả giận rồi."

Nói xong, đột nhiên ngồi xuống, ôm lấy gấu bự, vùi đầu trong ngực nó, không tiếng động, giấu nước mắt chôn vào trong lòng con gấu.

 

Kể chuyện xưa cho ông

 

Sau đó không lâu, cung nữ trong cung Cầm Thụy loan tin Cầm Phi ho ra máu, buổi tối trước ngày đi, Hương Diệp lấy thân phận Hoàng hậu đến Ngọc Cầm cung thăm nàng.

Sau khi giao cho nàng một chiếc túi gấm, Cầm Thụy lấy thuốc giả chết trong cái bình nhỏ ra, nói cảm ơn với Hương Diệp, nuốt thuốc vào. Còn lại giao cho Hương Diệp.

Hương Diệp ra khỏi tẩm cung, lớn tiếng kêu bên ngoài, "Mau truyền Thái Y, Cầm Phi nương nương không ổn."

Một tiếng gào to giữa đêm, người trong cung bắt đầu tán loạn.

Ngọc Sanh Hàn ở trong cung của Hinh Phi, Hương Diệp vẫn phụ trách việc an táng Cầm Phi, theo cách nói của Thái Hậu thì là, Hinh Phi đang mang thai, tang sự sẽ đem lại vận xui, cho nên phải sớm đưa ra lăng mộ ngoài cung hạ thổ cho yên.

Tần Khê và Hương Nại Nhi phụ trách tiếp ứng ở ngoài cung.

Đánh thuốc mê đám người ở lăng mộ, Tần Khê đưa người ra ngoài, đúng vào lúc đang định rời đi, Tư Ngự sử lại tới, lảo đảo bước vào, đứng trước mộ phần, đứng rồi lại khóc, Tư Ngự sử vợ mất sớm, vất vả lắm mới đưa được con gái vào cung, ai ngờ lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, như vậy, không thể không khiến người ta vô cùng đau đớn.

"Cầm Nhi, sao con lại có thể bỏ lại cha như vậy?! Cha không nên để con tiến cung, cứ cho là con vào cung rồi sẽ được hưởng phúc, cha thà rằng để con cứ làm đứa con gái hiếu thuận của cha còn hơn, còn trẻ vậy mà đã mất mạng... Cầm Nhi, cha thực có lỗi với con ~~"

Cả đời này chưa từng thấy phụ thân khóc như vậy bao giờ, phảng phất như đã già đi bao nhiêu, Cầm Thụy không đành lòng, liền gạt tay Tần Khê chạy ra. Lập tức khiến cho Tư lão sợ hãi đến im bặt.

Giải thích xong, mới biết tất cả đều là chủ ý của Hoàng hâụ, không chỉ Hoàng hậu, mà ngay cả Hoàng thượng cũng có dính líu bên trong!

Chuyện này quả thực quá không thuyết phục!

Có ai thấy Hoàng đế nào lại lén đưa phi tử mình xuất cung, lại còn đưa đến bên cạnh nam nhân khác. Tư đại nhân nghĩ vậy, liền kéo Cầm Thụy, "Cầm Nhi, con theo cha hồi cung đi, cha thay còn cầu xin với Hoàng thượng, thỉnh cầu Hoàng thượng tha thứ cho sự tùy hứng của con."

"Ôi ôi, Tư đại nhân." Tần Khê nghe vậy, vội vàng cùng Hương Nại Nhi hai người mỗi người đứng một bên kéo ông ta, ngượng ngập nói, "Tư đại nhân, vừa rồi ông không có nghe nàng nói sao, chuyện này, là ta, Hoàng hậu, còn cả Hoàng thượng lên kế hoạch mà..."

"Vương gia!" Tư đại nhân sưng mặt lên, dáng vẻ dạy dỗ người khác, "Vương gia, lão phu thấy Vương gia tuổi trẻ tài cao, không ngờ Vương gia cũng tình tình trẻ con giống Hoàng thượng, Hoàng thượng đồng ý để Cầm Nhi xuất cung, đó là vì Hoàng thượng nhân từ, thân là thần tử, sao có thể lợi dụng sự nhân từ của Hoàng thượng, đẩy Hoàng thượng vào thế bất nhân bất nghĩa được?!"

Tư đại nhân nhìn Tần Khê, ánh mắt kia chỉ hận sắt không rèn thành thép được, khiến cho Tần Khê thấy hơi hổ thẹn trong lòng, thầm nghĩ con mắt nào của ông thấy Hoàng thượng nhà ông rất nhân từ? Sao đám thần tử của Tây Ngọc quốc này kẻ nào cũng lòng dạ son sắt như vậy chứ...

"Ạch, Tư đại nhân, Bổn vương nào có, Bổn vương đơn giản là suy nghĩ vì hành phúc của nữ nhi ngài thôi."

"Cầm Nhi là phi tử của Hoàng thượng, thì cả đời sẽ là người của Hoàng thượng, sao có thể giả chết để tái giá, như vậy ngày sau lão phu chết đi biết ăn nói thế nào với mẫu thân của nó?!"

"Cha!" Cầm Thụy quỳ xuống, trong lòng Hương Nại Nhi ồ một tiếng, lời kịch kế tiếp có thể tưởng tượng ra được.

"Cha, Cầm Nhi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tái giá với người khác!" Cầm Thụy cắn cắn môi, bổ sung, "Cũng tuyệt đối sẽ không tái giá với Tiêu Vương gia."

"Con không tái giá, vậy con xuất cung tìm Tiêu Vương gia làm gì?"

"Tiêu Vương gia bị Hoàng thượng giam ở đất phong, Cầm Nhi trong lòng hiểu đó là sự nhân từ của Hoàng thượng, nhưng mà Cầm Nhi muốn gặp Vương gia, muốn luôn luôn được thấy Vương gia, chỉ vậy thôi là Cầm Nhi đã mãn nguyện rồi..."

"Hỗn xược! Con là người của Hoàng thượng! Sao có thể thốt ra những lời không biết xấu hổ như vậy!" Tư ngự sử vươn tay lên, cuối cùng vẫn không đánh xuống,hai người một khẩn cầu một muốn đánh lại không đánh, khiến cho khóe miệng của Hương Nại Nhi giật giật không ngừng.

Cho nên mới nói, máu chó là màn kinh điển mà tác phẩm nào cũng có.

Vậy nên, vào lúc hai người làm cho mọi chuyện rối bời, Hương Nại Nhi cực kỳ hăng hái mà kéo hai người đến một bên uống trà, lại cực kỳ hăng hái mà kể lại chuyện xưa về Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cho Tư đại nhân nghe.

Chuyện xưa này nói cho chúng ta biết, nếu như không thành toàn cho bọn họ, con gái của ông sẽ chết cho ông xem.

Kết quả là, sau khi Tư đại nhân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng xong, cuối cùng cũng đáp ứng không để lộ chuyện Cầm Thụy còn sống, nhưng ông ta cũng có điều kiện.

Đó là, ông ta cũng muốn đi theo.

Hương Nại Nhi giờ mới toát mồ hôi, "Người ta qua đó nói chuyện yêu đương ông tới làm kỳ đà cản mũi làm gì?"

Lời này vừa nói ra, Tần Khê bị sét đánh, hai người còn lại thì bối rối, Tần Khê che miệng Hương Nại Nhi lại cười trừ nói, "Nàng nói giỡn ấy mà, nàng toàn nói những lời khó hiểu như thế, các người không cần để ý đến nàng là được."

Tư Ngự sử liếc mắt nhìn Hương Nại Nhi, lại nhìn Tần Khê, ánh mắt như có chút bất mãn, "Vương gia, lão phu và Tần tướng quân cũng coi như từng có giao tình, xem như là trưởng bối của người." Liếc qua Hương Nại Nhi một cái, sâu sắc nói, "Vương gia giờ đã là thân vương của Tây Ngọc quốc, cũng đã đến lúc bàn chuyện cưới gả, bất quá, cưới vợ phải cưới người hiền, làm phu nhân của người, phải đủ đức hạnh để làm hiền thê của người, như vậy mới có thể..."

Từ từ chỉ bảo, lại khiến cho Hương Nại Nhi rất có nỗi kích động muốn đánh bay ông ta, đây là ý gì, ý là vị hôn thê cô đây chưa đủ hiền tuệ? Nếu như ông ta dám mở miệng bảo Tần Khê tìm người khác, cô bảo đảm sẽ không bỏ qua cho hai người này!

(Tần Khê kháng nghị: Tại sao ngay cả tôi cũng không bỏ qua, tôi cũng đâu có nói là muốn đi tìm người khác~ Hương Nại Nhi: Tôi thích thế)

Trái lại Tần Khê thấy Hương Nại Nhi có dấu hiệu nổi đóa, vội vàng cắt đứt lời nhắc nhở đầy "hảo ý" của Tư đại nhăn, ôm lấy bả vai Hương Nại Nhi nói, "Tư đại nhân, chuyện này ta và Hương Nại Nhi lương tình tương duyệt tình đầu ý hợp trai tài gái sắc có duyên có phận Nguyệt lão se tơ Thiên địa chứng giám, thề non hẹn biển sông cạn đá mòn, quả thực là trời cao tác hợp, Tư đại nhân bất tất phải hao tổn tâm tư vì Bổn vương, Bổn vương trước xin cảm tạ hảo ý của Tư đại nhân."

Tự người ta đã nói như vậy, Tư Ngự sử cũng không nói thêm gì nữa, mà Hương Nại Nhi, từ lúc nghe Tần Khê dùng liên tiếp thành ngữ hứa hẹn bốn chữ kia xong, trong lòng nháy mắt đã ầm ầm, giống như cô và Tần Khê thực sự chính là thề non hẹn biết, Nguyệt lão se tơ, có duyên có phận... Nói tóm lại là khiến cho người ta có cảm giác rất ngọt ngào.

"Tư đại nhân, giờ cũng còn sớm, không bằng ta kể ông nghe một câu chuyện xưa về kẻ nhúng tay vào hôn sự của người khác cuối cùng khiến cho bản thân phải nhà tan cửa nát cô độc cả đời vậy?" Hương Nại Nhi nhìn Tư Ngự sử cười đến là âm u, Tư Ngự sử nhìn mà lạnh cả sống lưng, liên tiếp khoát tay nói, "Không cần không cần, lão phu còn phải đi tìm Hoàng thượng xin ý chỉ, không ở lại đây nữa."

Nói xong,kéo Câm Thụy rời đi. Tần Khê lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, rút cuộc kết quả là, ông ta còn phải xin phép Ngọc Sanh Hàn đến đất phong trước? Aiz, quay đầu, lại thấy Hương Nại Nhi vẻ mặt vui mừng nhìn hắn, Tần Khê cảm thấy cũng lạnh cả sống lưng, hỏi, "Hương Nại Nhi, cô vừa mới nói chuyện xưa về kẻ nhúng tay vào hôn sự của người khác cuối cùng khiến cho bản thân phải nhà tan cửa nát cô độc cả đời là chuyện nào vậy?"

"Truyện Bạch Xà ấy." Hương Nại Nhi cười cười giải thích, Tần Khê lau mồ hôi, thì ra trong mắt Hương Nại Nhi, Tư đại nhân chính là một Pháp Hải, cơ mà, Pháp Hải cuối cùng nhà tan cửa nát? Được rồi, Kim Sơn tự đúng là bị ngập. Về phần cô độc sống nốt quãng đời còn lại, Pháp Hải vốn đã là hòa thượng rồi mà...

Hương Nại Nhi nhìn chằm chằm Tần Khê, ánh sáng lóe lên trong mắt, khiến cho Tần Khê sững sờ, Hương Nại Nhi cũng ầm ẫm ĩ ĩ thần kinh hâm hâm, đột nhiên lại dùng ánh mắt mong đợi như vậy để nhìn hắn, khiến hắn có chút không quen.

"Tần Khê, vừa rồi anh nói... Lưỡng tình tương duyệt, thề non hẹn biển, tình đầu ý hợp, có phải..." Hương Nại Nhi còn chưa nói hết, Tần Khê đã cuống quít ngắt lời, "Hương Nại Nhi tôi sai rồi, đây là tình thế cấp bách nhất thời ứng phó ông ta thôi, cô ngàn vạn lần chớ coi là thật, tôi không cố ý chiếm tiện nghi của cô đâu." Ý tứ là tôi không dám thích lão nhân gia cô đâu, cô ngàn vạn lần đừng có đập chết tôi.

Đương nhiên lời này khiến cho Hương Nại Nhi rất giận dữ, giật lấy cái quạt của hắn dồn sức gõ lên đầu hắn.

...

Hôm sau, Tư đại nhân thỉnh cầu được phái đi làm người giám sát tình hình của Tiêu Vương gia, dù sao so với Cầm Thụy, ông ta đi vẫn tốt hơn.

Vậy nên, Cầm Thụy đổi tên thành Cầm Duệ, cùng với Tư đại nhân đi đến đất phong.

Ngồi trong xe ngựa, Cầm Thụy mở túi gấm mà Hương Diệp đưa cho, bên trong chỉ có một tờ giấy nhỏ, không nói gì, chỉ có một đoạn từ :

Từng làn gió xuân thổi vào lòng em

Trái tim mong nhớ về anh thổn thức không yên giấc

Vì sao anh không hiểu được hoa rơi hữu ý?

Em chỉ biết ngắm nhìn ánh trăng bên ngoài cửa

Ánh trăng treo cao trên cao, cong vút như hàng mi em

Trái tim mong nhớ về em chỉ có thể tiến chẳng thể lui

Anh nói cho em hay nước chảy vốn không vô tình

Có thể dìu em bay tận cung hoàng cao cao

Đêm nay trăng tròn hoa thắm, hai trái tim tương ái tương đồng

Đêm nay hoa đẹp trăng tròn, người hữu tình thành đôi thành cặp

Anh nói cho em hay trên thế gian này còn ai có thể

Cùng em nên đôi uyên ương nghịch nước, sát cánh tung bay?

*Đêm Hoa hảo nguyệt viên - Lời dịch sưu tầm

Ghi chú là 《Đêm trăng tròn hoa đẹp》, là bài hát mà nàng học cùng Tiêu Cẩm, thì ra còn có cả lời ca, Cầm Thụy đọc lại ca từ mấy lần, chỉ cảm thấy rất thích.

Xe ngựa ra khỏi quốc đô, bánh xe lộc cộc chuyển động trong đêm đen, một nơi khác, Hương Diệp đứng trên lầu cao, nhìn ra phía ngoài cung xa xa, cũng chỉ có ở đây mới thấy được phong cảnh ngoài cung, cũng không phải là không được ra, chỉ cảm thấy tường cng quá cao, cô đi không đủ nhanh.

Trong miệng thấp giọng ngâm nga,

" Đêm nay trăng tròn hoa thắm

Hai trái tim tương ái tương đồng

Đêm nay hoa đẹp trăng tròn

Người hữu tình thành đôi thành cặp

Anh nói cho em hay trên thế gian này còn ai có thể

Cùng em nên đôi uyên ương nghịch nước, sát cánh tung bay?~

"Trăng kia bao giờ sáng ~ Nâng rượu hỏi trời cao~ Không biết Thiên cung ấy~ Đêm nay là năm nào...*"

*Bài hát Minh Nguyệt – OST Cung Tỏa Tâm Ngọc  - Dương Mịch

Hương Diệp ngửa đầu, nhìn ánh trăng sáng nhàn nhạt, trong lòng có một cảm giác khó hiểu quanh quẩn, chợt quay đầu, lại thấy Ngọc Sanh Hàn không biết đã đứng sau lưng từ lúc nào, nhìn cô chằm chằm.

Trong lòng hơi sững lại, ngoài mặt vẫn bình tĩnh hỏi, "Anh tới khi nào vậy?"

"Lúc em hát." Ngọc Sanh Hàn trái lại rất thẳng thắn, nhìn Hương Diệp, liền bước tới, Hương Diệp thấy hắn đi tới, cũng không cố ý muốn tránh, nhưng chân lại không nhịn được muốn rời khỏi.

"Ban đêm trời lạnh, sao không biết mặc thêm áo vào." Ngọc Sanh Hàn nhìn cô một thân đơn bạc, không nhịn được cau mày, vươn tay, đinh cởi áo khoác của mình xuống, Hương Diệp chỉ thản nhiên nói, "Không cần, em về đây, anh cũng đi nghỉ sớm một chút đi."

Nói xong, xoay người muốn đi, Ngọc Sanh Hàn quay lưng về phía cô, nắm đấm trên tay siết chặt, nếu không siết chặt, sợ rằng sẽ không nhịn được muốn kéo cô lại.

 

*** Phải tua nhanh qua cái đoạn ẩm ương này mới được, các bạn cho tràng pháo tay làm động lực nào :D ***

Comments

  1. *ném gạch, ném dép* Nhanh đê!!!!!
    Cái thai kia không phải thật đúng không cô?

    ReplyDelete
  2. Dung la phai tua nhanh cai doan nay thoi, hic. Kho than anh Han ghe, dung la luc bat tong tam

    ReplyDelete
  3. Cai doan nay kho tho that day ! Thank em nhieu!

    ReplyDelete
  4. ui, tội nghiệp Hương Diệp quá, cái thai của Hinh Phi là của Ngọc Sanh sao ? chẹp chẹp.

    ReplyDelete
  5. Ban chu nha co gang len, de moi nguoi do dau long cho anh Han nhe!

    ReplyDelete
  6. Tiểu Miêu Tam Vĩ Lang ♥June 16, 2013 at 6:00 AM

    *bốp bốp bốp*

    ReplyDelete

Post a Comment