[Truyện ngắn] Cả đời - Kết thúc

Cả đời


Fresh Quả Quả


Edit by LinhMaroon



【 Kết thúc 】


Hứa Ngôn tỉnh lại, hắt nước lạnh lên mặt, lại phát hiện trong phòng tắm thiếu một số thứ. Trong lòng bắt đầu hơi hoảng sợ, đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra. Tìm khắp phòng vẫn không thấy bóng dáng Tử Thất, di động cũng không gọi được, rất nhiều đồ đạc cũng đã bị mang đi. Mà cú đánh trí mạng cuối cùng dành cho anh, là một tờ đơn li hôn đã được ký sẵn đặt trên bàn.

Sức lực toàn thân giống như bị rút đi trong nháy mắt, anh ngã ngồi trên ghế dựa.

Anh đã sớm phải đoán trước được, đứa bé đã đi rồi, hôm qua còn xảy ra chuyện như vậy, nơi này, chắc đã không còn gì để cô lưu luyến nữa rồi đúng không?

Tình cảm kiên trì bao nhiêu năm như vậy, bảy năm hôn nhân, cuối cùng cô ấy cũng quyết định buông tay sao? Cô ấy buông tha cho mình sao?

Anh dùng ánh mắt ngây ngẩn mà trống rỗng nhìn tờ giấy ly hôn chặt đứt tất cả liên hệ giữa bọn họ kia, Tử Thất gần như đã đem hết tài sản để lại cho anh. Nhưng anh có những thứ đó để làm gì, anh chỉ cần có cô ở bên cạnh anh mà thôi!

Điện thoại vang lên, anh gần như lập tức bổ nhào qua nhấc lên, đầu kia là giọng nói có chút do dự của Đường Văn Vũ.

"Bây giờ Tử Thất đang ở sân bay, nếu anh yêu cô ấy thì giữ cô ấy lại đi, nói với cô ấy, chắc vẫn còn kịp..."

Hứa Ngôn không nghe được cậu ta nói thêm gì nữa, đã cúp điện thoại chạy như bay ra ngoài.

Anh không biết lái xe, chỉ chạy thẳng một mạch trên đường cái, đời này anh chưa từng dùng hết toàn bộ sức lực như thế bao giờ.

Có điều khi đến đầu đường, anh đứng sững lại ở đó, rõ ràng là đèn xanh, anh vẫn không dám bước qua.

Cảnh tượng bao nhiêu năm trước lại hiện lên trước mắt anh. Tô Tiêm kéo tay anh, hai người bước ra từ chỗ ở của anh, lúc qua đường vừa vặn anh nhận được một cú điện thoại, là của Đặng Quân gọi tới, nội dung cơ hồ giống hệt như những gì Đường Văn Vũ vừa nói. Nói nhìn thấy Tử Thất ở sân bay xách theo hành lý một mình. mắt đỏ hoe rõ ràng là đã khóc, hỏi bọn họ có phải vừa cãi nhau đúng không.

Anh cúp điện thoại đi về phía trước, đột nhiên ý thức được đêm đó Tử Thất đã thấy tất cả, mà cô muốn ra đi không một lời từ biệt với anh. Đột nhiên một trận đau đớn quặn thắt khiến cho anh không tài nào hít thở nổi, cô ấy muốn rời xa anh....

Trong nháy mắt đó, anh dường như quên hết tất cả mọi thứ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, không được để cô ấy đi, liền quay đầu liều lĩnh chạy về, không ngờ rằng chiếc xe kia.... Sau đó bị người ta đẩy mạnh, chỉ nhìn thấy Tô Tiêm bị đánh bay ra ngoài. Đó là cảnh tượng tàn khốc nhất mà cả đời này anh cũng không quên được....

Mà hôm nay, anh lai đứng ở cùng một nơi, làm cùng một chuyện, đuổi theo níu kéo Tử Thất. Chuyện cũ lại tái diễn như kì tích, có điều không còn Tô Tiêm nữa rồi...

Dạ dày anh đau đớn cuồn cuộn, ngồi gập người xuống, không thể tiến thêm bước nào nữa. Đó là chướng ngại lớn nhất cả đời anh, anh không thể vượt qua nổi.

Một lát sau, một chiếc taxi đỗ trước mặt anh, tài xế tò mò nhìn anh: "Này anh, anh không sao chứ? Có cần chở anh đến bệnh viện không?"

Hứa Ngôn vũng vẫy đứng dậy, yếu ớt nói: "Nhanh, đến sân bay!"

Song đúng là vẫn chậm một bước, cuối cùng anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Tử Thất rời đi.

Có lúc chậm một bước, chính là chậm cả đời.

...

Mười năm sau, một cô bé đeo cặp sách vui vẻ vọt vào trong nhà.

"Ba ơi, con về rồi!"

Hứa Ngôn từ phòng bếp ló đầu ra, khẽ mỉm cười: "Sao về trễ thế, đi tắm trước đi, có cơm ngay đây."

"Dạ, hôm nay chú Văn Vũ đón con, nói là cho con đi ăn sinh nhật, đưa con đi ăn kem, còn mua búp bế gấu cho con nữa."

"Con có nói cám ơn chú ấy không đấy?"

"Có ạ, chú ấy ban đầu định đến đây ăn mừng với ba và con, nhưng mà chú ấy nói chú ấy tìm được mẹ ở đâu rồi, nói lần này không thể để chậm hơn ba một bước, cho nên đi thẳng đến sân bay luôn."

Trong phòng bếp truyền đến một tràng tiếng loảng xoảng của chén bát, Hứa Ngôn lập tức bước ra. Mặc dù bao nhiêu năm đã trôi qua, dung mạo anh vẫn như cũ không chút thay đồi, chỉ có điều là đang mặc tạp dề, đeo găng cao su, nghiễm nhiên mang dáng vẻ của một người đàn ông hoàn hảo. Khóe mắt đuôi mày không còn thấy sự lãnh đạm trước kia, chỉ toàn vẻ ôn hòa, khí chất trên người cũng thay đổi, trở nên bình dị gần gũi hơn nhiều.

Mười năm qua một mình chăm sóc nuôi lớn con gái, phải đối mặt với bao nhiêu chuyện lông gà vỏ tỏi của thế tục, đủ để mài mòn những góc cạnh không ăn khớp giữa anh và thế gian này. từ từ hòa nhập vào xã hội, không còn nhìn đời một cách tiêu cực nữa. Trước sau vẫn nhớ những lời cô đã nói tùy duyên không phải là qua loa cho xong chuyện, bừa bãi tùy tiện, mà là hết việc người đều nghe theo mệnh trời. Cho nên anh hao tổn tâm lực, đón đứa bé bị cô gái kia ôm đi lúc trước vể. Mà tình cảnh của cô ta cũng đúng là không phù hợp để chăm sóc đứa bé, sau đó cô ta cũng có gia đình của riêng mình, thường xuyên đến thăm đứa trẻ một chút. Anh đặt tên cho đứa bé là Hứa Tiêm, là để kỷ niệm Tô Tiêm. Không cần trốn tránh gì nữa, bởi vì anh đã hoàn toàn buông tha.

Lập tức gọi điện cho Đường Văn Vũ, mấy năm nay cậu ta không làm diễn viên nữa mà lui ra hậu đài bắt đầu học làm đạo diễn. Đối với bé Tiêm Nhi cũng coi như yêu ai yêu cả đường đi, thường xuyên đến chơi với con bé.

Đường Văn Vũ ở đầu kia cầm điện thoại cười ha hả: "Hứa Ngôn. tôi không nói cho anh biết cô ấy ở đâu đâu, chờ tôi gặp trước sẽ nói cho anh biết, hê hê, bái bai!" Sau đó liền cúp điện thoại.

Hứa Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn chẳng khác nào trẻ con cả. Không chút tiếng động lại bấm điện thoại. Một lát sau Đường Văn Vũ liền gọi lại mắng anh.

"Hứa Ngôn anh chả có tình huynh đệ gì cả! Sao lại nói với Thẩm Văn chứ! Cô ấy làm ầm lên rồi đây này! Anh quá âm hiểm!"

Hứa Ngôn chỉ hé miệng cười, Thẩm Văn là bạn gái đã chung sống hơn hai năm của Đường Văn Vũ, tính tình nóng nảy, hai người cũng đã sắp kết hôn.

"Tử Thất sao rồi? Mấy năm nay sống có tốt không..." Trong lòng anh vừa khẩn trương vừa thấp thỏm.

"Ai mà biết, lúc nào cũng chạy hết nước này đến nước khác, lần nào đến tìm cũng đã chẳng thấy người đâu. Tháng trước đã về nước rồi, bây giờ đang ở một thị trấn nhỏ ở gần biển làm giáo viên, lần này đừng hòng chạy thoát. Yên tâm đi, cô ấy chưa kết hôn, người kia cố chấp chết đi được, sao mà buông tha cho anh được chứ. Còn chẳng phải tại anh làm hại! Chậm mất một bước không kịp giữ cô ấy lại, kết qua xa nhau bao nhiêu năm như vậy, anh tưởng anh còn trẻ lắm sao còn bao nhiêu mười năm để lãng phí nữa hả! Ông chú!"

Đường Văn Vũ khí thế hùng hổ rống lên một tràng, cuối cùng đành chỉ chán nản từ bỏ, bảo bọn họ nhanh đến sân bay đi, vừa đúng lúc có thể đón chuyến bay tiếp theo.

"Tiêm Nhi, mau thu dọn đồ đạc đi."

Hứa Tiêm hoan hô: "Sắp được gặp mẹ rồi!" Hứa Ngôn mỉm cười nhìn cô bé chạy lên lầu.

Tử Thất nhất định vẫn chưa biết anh đã đón đứa trẻ về.

Cô không biết, mấy năm không có cô ở bên, anh sống khổ sở thế nào.

Cô không biết, anh đã có thể buông xuống tất cả, trở thành một người đàn ông có thể bảo vệ chăm sóc cho cô.

Cô thậm chí còn không biết, anh vẫn luôn yêu cô, yêu sâu đậm....

__ Hết (thật =)) ~) __

*** Mình biết sau khi đọc cái kết lửng lơ này, nhiều bạn sẽ ném đá mình :)).  Nhưng mà *nắm tay*, thà đọc một cái kết mở còn hơn là HE một cách khiên cưỡng ^^. Lý do mình làm bộ này không hẳn là vì nội dung nó hay hay là nhân vật đặc sắc gì cả,  trái lại nội dung của nó không có gì mới lạ, nhân vật thậm chí còn bị xây dựng khá là tiêu cực, thậm chí khiến người ta phát ghét. Mình chọn nó, bởi vì nhân vật Hứa Ngôn, trừ giới tính ra thì tính cách và sở thích của anh này giống mình đến 90 % (ặc ặc). Mình chắc là ngoài mình ra thì cũng có nhiều người tìm thấy chính mình trong các nhân vật trong truyện, có thể là sự cố chấp của Tử Thất, có thể là sự ương bướng của Tô Tiêm, sự nhiệt thành của Đường Văn Vũ. Nói chung với mình đây không phải là một câu chuyện buồn, dù thực sự là nó đã lấy được nước mắt của mình ở một vài đoạn vào một vài thời điểm nào đó. Có lẽ Tử Thất thật sự đáng thương, tình yêu của cô ấy nhìn vào có vẻ như thật mù quáng, nhưng mình phục cô ấy, vì đã dám yêu một người không yêu mình, đâu phải ai cũng có dũng khí yêu một cách thẳng thắn và trọn vẹn như cô ấy. Còn Hứa Ngôn, chắc là nhân vật bị chọi dép nhiều nhất, vì cái kiểu sống hờ hững của anh ta, và cái cách yêu một cách quá lý trí của anh ta, nhưng mà anh ta đáng thương, đáng thương ở chỗ anh ta yêu một người mà chính bản thân anh ta cũng không biết, à không, phải nói là không phân biệt nổi. Còn Tô Tiêm, có lẽ ở truyện khác thì đây sẽ là một nhân vật được xây dựng để cho người ta ghét, để tôn lên sự thánh thiện của nữ chính, nhưng mà mình chỉ thấy một Tô Tiêm yêu hết mình, có thể cô ấy đã ngu ngốc bỏ qua Hứa Ngôn, nhưng khi nhận ra mình đã vụt mất cái gì, cô ấy đã dùng hết sức để đấu tranh vì nó. Cái cách yêu của ba người này đểu tiêu cực, có lúc đọc mà khiến mình tức anh ách, cũng may đây là một truyện ngắn, chứ nếu là truyện dài, e rằng cái bàn phím của mình nó sẽ không còn nguyên vẹn mất :)).

Ầy làm nhảm thế thôi ~~ mấy hôm nay trời se se lạnh, khiến người ta dễ tâm trạng. Mọi người đọc truyện buồn thì cứ đọc nhưng đừng để bị ảnh hưởng nhớ.

Ps: *nhỏ giọng* chắc bạn nghỉ mấy hôm nhé, bệnh lười lại tái phát rồi

Ps 2: Ai muốn có ebook truyện này thì giơ tay và để lại mail nhé ^^~

Comments

  1. Chuc mung em hoan truyen nay nha ! Mot bai hoc cho nhung anh chang tho o voi tinh cam sau dam nguoi kia danh cho minh !Thanks em nhieu!

    ReplyDelete
  2. cho t xin ebook truyen nay dc ko
    mail là: hoabanhxe@gmail.com

    ReplyDelete
  3. Rất hay! Mình thích cái kết này. Cảm ơn bạn nhiều nhé. K hiểu vì sao nhưng mình k ghét Hứa Ngôn. Mình thấy thương cả 3 người. Thấy họ yêu mà sao khổ quá!

    ReplyDelete
  4. hi, lần đầu cất tiếng nói trong nhà nàng *run run*
    đọc tr này làm ta có chút gì đó liên tưởng đến Đồ Bích, dù cả 2 chả liên quan tí nào, cơ mà ta cứ thấy nao nao.
    nàng cho ta xin ebook để gặm lại cùng với Đồ Bích nhé :D
    mail: magnolia287@gmail.com

    ReplyDelete
  5. Mình đọc truyện thì thấy ko sao, nhưng trên thực tế thì chả ưa nổi một anh như Hứa Ngôn chứ đừng nói là yêu, đâm đầu vào người thường đã thấy tự ngược huống hồ gì một thằng cha thờ ơ đáng đánh như anh này :-w

    ReplyDelete
  6. Co the ta khong thich cai ket cuc mu mo nhu vay, nhung vay cung tot. Minh rat vui mung Hua Ngon da thay doi khi Tu That khong con o ben canh . Minh biet vai nguoi giong nhu Hua Ngon vay . Ho chi biet lam kho nhung nguoi lan can ma thoi . Moi mai y vao nguoi khac va khong co gang trong hon nhan, gia dinh, thi cai ket mai mai cung vay ma thoi.

    Cam on Cung Chu nhe. Chuc nguoi luoi bieng vui ve.

    ReplyDelete
  7. vậy là truyện đã hoàn, cái đoạn anh chính thay đổi công nhận là nhanh chóng thiệt Ô__Ô
    phải chi tác giả nói thêm một chút quá trình chuyển hóa của anh ấy thì có lẽ sẽ thuyết phục hơn :")
    mong là hai người sẽ hạnh phúc, 10 năm, đối với HN, và gần 20 băn đối với TT, họ xứng đáng đc hưởng hạnh phúc :")
    thanks nàng :") nếu đc cho t xin cái ebook truyện này với nhé :")

    ReplyDelete
  8. ghét Hứa Ngôn, ghét ơi là ghét, cũng may là truyện ngắn chứ truyện dài là dép bạn ném cho HN chắc mở cửa hàng bán giày luôn cũng được

    ReplyDelete
  9. Haha nang giong Hua Ngon ah, anh y dua vao Tu That lau qua roi nen ta cu nghi den con heo luoi thoi, hi

    ReplyDelete
  10. Ta cuong Fresh Qua Qua ah :)
    Nhung ma HN dung la... -.-
    Nang co lam ebook thi cho ta xin 1 ban nhe
    mail cua ta la candy_lqt@yahoo.com

    ReplyDelete
  11. đọc lâu r nhưng bh mới com thật xl . cảm ơn đã post truyện này

    ReplyDelete
  12. Thích đọc truyện của nhà nàng không chỉ vì nội dung truyện mà còn vì mấy dòng cảm nhận của nàng ở cuối truyện, rất ý nghĩa. Tks nàng nhiều :)

    ReplyDelete
  13. *bóp trán* ta cũng không muốn thừa nhận, nhưng mà giống thật + +. thôi kiếp này ta làm heo định rồi

    ReplyDelete
  14. lâu lắm rồi chưa vào nhà nàng:"> nàng có thể cho phép ta đc post truyện ngắn này sang bên kites đc ko? cảm ơn nàng trc nha:)

    ReplyDelete
  15. http://kites.vn/thread/-truyen-ngan-ca-doi-fresh-qua-qua-358919-1-1.html
    đây là link mình post:D

    ReplyDelete
  16. ss ơi, cho em xin ebook bộ này với ạ. Mail em là tranthu53tc2@gmail.com. Tks ss vì đã edit truyện này <3

    ReplyDelete
  17. lâu rồi mới thấy truyện có chiều sâu và làm mình khóc như vậy, thực sự cảm ơn bạn nhiều lắm, nếu được xin bạn cho mình ebook, lâu lâu đọc lại ^^

    ReplyDelete
  18. Khi nào có mình sẽ send qua mail cho bạn

    ReplyDelete
  19. thanks bạn nhiều :D:D:D:D, mail của mình là meomeo2479@yahoo.com

    ReplyDelete
  20. Cho em nữa, em rất thích đoản văn này. Mail: aoanh_internet_123@yahoo.com

    ReplyDelete
  21. đã send rồi nhé, bạn vào check mail coi có chưa ha

    ReplyDelete
  22. óa sao hồi trước t k đọc thấy cái ps cuối bài của nàng nhỉ @@ làm t mòn mỏi ngóng ở bên ngoài mãi :") nàng cho t xin ebook truyện này với đc không? mail của t là: connhoc_locchoc@yahoo.com :") thanks nhiều lắm

    ReplyDelete
  23. mình send rồi đó, bạn vào mail coi nhận được chưa ^^

    ReplyDelete
  24. thanks bạn nhiều nhé, mình nhận đc rồi :D sướng :">>>>>

    ReplyDelete
  25. ss ơi, cho em cái ebook đươc ko ạ
    blackangel.pmt@gmail.com

    ReplyDelete
  26. đang tâm trạng. đọc xong thấy xoắn hết cả lòng cả dạ. liệu chị có quá mù quáng khi yêu anh. đôi khi từ bỏ cũng là một loại hạnh phúc. tks chủ nhà.

    ReplyDelete
  27. Sâu sắc quá, quả thật rất hay, mặc dù có chút muộn màng nhưng Hứa Ngôn vẫn nhận ra được tình yêu của mình và trân trọng Tử Thất, Đọc xong mà lưu luyến quá, thật muốn biết sau này sẽ như thế nào. hic. Mong họ sẽ hạnh phúc, Thank bạn nhiều nha.

    ReplyDelete
  28. à, bạn cho mình cái ebook nhé, mail mình là nguyenthitranga11@gmail.com
    Thank bạn nhiều nhé, chúc bạn vui!!!

    ReplyDelete
  29. Mình đã send cho bạn rồi đó, vào check mail đi nha ^^

    ReplyDelete
  30. mặc dù chưa đọc truyện nhưng lại có motip mình thích, bạn cho mình xin ebook đc không, mail mình là lonely_baby274@yahoo.com. Cảm ơn bạn nhiều nhé

    ReplyDelete
  31. truyện hay lắm <3 .

    ReplyDelete
  32. Cảm ơn bạn rất, rất nhiều nhé!
    Mình đọc truyện này hơn 2 ngày mà bây giờ mới bình tĩnh để mà comment.
    Mình không ghét Hứa Ngôn, cũng không ghét Tô Tiêm, mình chỉ thương Tửu Thất, rất thương cô ấy thôi

    ReplyDelete
  33. Day la truyen dau tien cua nha ba lay duoc nuoc mat cua toi ... cha biet noi gi nhieu ... cam on nhe

    ReplyDelete
  34. Tôi xin ebook nha cô Điên
    email: vivianchenwd@gmail.com

    ReplyDelete
  35. Tôi nhận được mail rồi, cám ơn cô

    ReplyDelete
  36. đọc bộ này dày xéo tim gan quá bạn ơi. Dù ko ghét ác cảm với nhân vật chính,nhưng mình ko tin có tình yêu như vậy. Dù HE nhưng vẫn thấy mệt mỏi, đau đớn cho gần 20năm sống bên nhau cuả 2nhân vật. Mọi chiện đều sẽ tốt ha!

    ReplyDelete
  37. Bực lão Hứa Ngôn vãi. Như người có bệnh. Măcj dù nhiều khi mình cũng sống thờ ơ như thế.

    Thương cho Tử Thất. Thấy hai người tự dưng lãng phí cả tuổi thanh xuân.

    Truyện lấy ối nước mắt của mình cho nàng Tử Thất.

    Tks nàng Linh nha.

    ReplyDelete
  38. Đọc truyện này mình thấy nhói lòng nhiều quá

    ReplyDelete
  39. Mong bình yên vềApril 21, 2014 at 1:46 PM

    mình đọc 3 chương đầu thấy thương chị đấy quá tự nói vs mình chuyện tình cảm ko nên cố chấp cầm lên được thì buông xuống được đọc tới chương 4 5 thì lại thấy ức chế ko tả đc ghét sự lãnh đạm của a làm khổ mình làm khổ cả chị mình lúc đấy lại nghĩ 1 lần trong đời fải cố gắng vì điều gì đấy ko thể cứ sống mãi trong vỏ ốc của mình sự vô tình của mình làm tổn thương những người xung quanh,cuối cùng chị cũng buông bỏ đc a cuối cùng cũng nhận thấy tình cảm của mình nhưng lòng mình sao lại thấy có nhiều nuối tiếc thế :(((

    ReplyDelete
  40. Ko biết ng khác thế nào, chứ chắc tại ta mâu thuẫn cũng nên, dù ta thấy TT can đảm và yêu hết mình, sự chung thủy của TT có thể nói cũng giống mình, đồng thời song song đó ta lại thấy cô quá đỗi ngu ngốc, ngốc 1 cách đáng thương và đáng giận

    ĐVV dù là theo đuổi tình yêu đúng với lứa tuổi : trẻ, khỏe và mãnh liệt, nhưng bên cạnh đó là ko biết suy nghĩ, TT đã có gia đình nếu muốn nói yêu đương với cô thì phải trong lúc cô 1 mình, hoặc là biết chắc hôn nhân sẽ đổ vỡ sớm, chứ ng ta còn lưu luyến chồng mà ông này xen vào cứ như phá hoại ấy

    Nam 9, từ đầu đến cuối, ta chỉ muốn bảo rằng: anh đi chết đi!

    ReplyDelete
  41. À, còn con công xòe đuôi TTiêm nữa, mặc dù cộng điểm là khi biết mất rồi vẫn cố gắng tranh thủ, cơ mà ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình cả! Cô tranh thủ mặc xác cô, nhưng mà cái kiểu âm hiểm dối trá kia là thế nào hả? Chỉ có tên nam 9 đầu heo như thế kia mới có thể để cơ hội cho cô tranh thôi, gặp ng khác là miễn bàn đi nhé

    ReplyDelete
  42. truyện quả thực rất sâu sắc mình cũng như bạn đều thấy chính bản thân mình trong mỗi nhân vật. Truyện làm mình nhớ đến vua Hàm Nghi, ngài ấy cũng thích vẽ tranh, cũng thích yên tĩnh... nhưng ngài ấy k thờ ơ bên trong con người ấy vẫn tồn tại những khát vọng mãnh liệt chẳng qua vì hoàn cảnh nên mới phải chôn vùi mà thôi

    ReplyDelete
  43. Chào bạn, mặc dù đã đọc rất nhiều truyện ở nhà bạn, nhưng kỳ lạ là đến hôm nay mới biết đến truyện này ở nhà bạn, rất may đây là truyện ngắn, nếu là truyện dài mình đã không dám đọc rồi, truyện buồn quá luôn, huhu~~. Cảm ơn bạn đã edit truyện nhé ^^!

    ReplyDelete
  44. Nước mắt ròng ròng huhu. Cơ mà đọc phải cười khi thấy mình trong Tô Tiêm :)) Nhìn thì rất đáng ghét nhg xhusng mình cũng là 1 loại ngây thơ mù quáng chưa lõi đời thôi các bạn ah T.T

    ReplyDelete
  45. hix.... ghét HN nghét ghét ghét. Tội cho TT quá mất 20 năm để yêu HN. Hi sinh tất cả chỉ để cho HN có cuộc sống như anh mong muốn. ích kỷ quá ích kỷ. Anh nghĩ anh là ai mà mọi người phải bao bọc che chở cho anh. HuHu thương chị TT quá trời luôn. .... Thank editer đã edit truyện

    ReplyDelete
  46. mìh ko thấy HN ko tham ko cầu, chỉ thấy HN hèn nhát, tuy nhiên mìh ko ghét HN, thậm chí còn cảm thấy nv này đág thươg, tuy nhiên dù vậy mìh vẫn ko tài nào chấp nhận đc nv này sẽ hạh phúc. ghét T.Tiêm, khi trc cô đã ko trân trọg thì cô đã ko còn tư cách để đc cầm trong tay nữa rồi càg đừg nói ra vẻ như nó vốn luôn thuộc về cô và phải luôn đợi cô, bất cứ ai chạm đến đều là sai trái, là kẻ cắp, tuy nhiên cô lại vì tìh yêu mà ko do dự hy sinh cả mạg sốg, mìh khâm phục tuy nhiên vẫn cứ ghét đến ko chịu nổi, bởi vì nếi cô do dự 1 xíu thôi, 1 ích kỷ tham sốg thêm 1 xíu thôi, bi kịch đã ko xẩy ra với cả 3 người đều ko rơi vào bi kịch suốt 20 năm thế này. có lẽ đág thươg nhất chỉ có TTiêm, cô yếu đuối, nhưg cũg mạh mẽ hơn bất kỳ ai. TTiêm hoàn toàn xứg đág đc yêu thươg hơn bất kỳ ai, cô giản đơn, ước nguyện của cô cũg tầm thườg biết bao, thế nhưg cuối cùg cô nhận đc nhữg gì? thậm chí đến cuối cùg cô còn ki thể nhận ra đc bản thân mìh... mìh nghĩ TTiêm thật xui xẻo khi yêu phải HN, tuy nhiên cố tìh cô lại ko cách nào buôg tay cho tìh yêu này, nếu chỉ có HN có thể mag HP về lại bên cô thì cũg đàh phải chấp nhận anh làm nam 9 thôi.
    Bản thân mìh nghĩ thật ra TTiêm đã ko còn yêu HN nữa rồi, còn về phần HN- 1 người đàn ôg mà ngay cả yêu ai cũg ko rõ thì đúg là ko còn gì để nói nữa, chỉ có thể nói người đàg ôg này hoàn toàn ko xứng! Lẽ ra anh này nên đi làm hòa thượng mới hợp lẽ trời!!!
    nói lan man dài dòg mog chủ nhà thông cảm :))
    cảm ơn vì p đã cho mìh biết thêm 1 câu chuyện với nhiều cug bậc cảm xúc thế này. tks p lần nữa nhá ^^

    ReplyDelete
  47. Đây là kiểu tình yêu mình sẽ k bao h đạt đc. Cũng k muốn nếm thử. Đời người thì có bao nhiêu cái 2, 5, 7, 10 năm? Yêu 1 ng là ntn? Kiên nhẫn bao nhiêu mới xoá đc khoảng cách? Thực ra, kết thúc như v là quá hoàn hảo r. Đủ để ng ta lựa chọn. K phải s?

    ReplyDelete
  48. theo mình thì đây là HE rồi

    ReplyDelete
  49. đọc truyện từ đầu đến cuối e chỉ có một suy nghĩ là sao ko cho HN vào chùa ở luôn cho rồi... bực siêu bực chỉ mong có thêm đoạn kết là khi tìm lại đc TT thì cô đã có một hạnh phúc mới bên người khác r cho bõ ghét thôi >.<

    ReplyDelete
  50. Truyện hay lắm. Cướp biết bao nhiêu nước mắt của mình. Nhưng k thích Hứa Ngôn tí nào. Yêu quá lí trí. K biết mình yêu ai. K biết trân trọng những gì mình đang có. Tử Thất thì lại yêu quá nhiều, hi sinh quá nhiều vì Hứa Ngôn. Truyện nhẹ nhàng, không quá đặc sắc nhưng đọc r lại khó dứt ra đc.

    ReplyDelete

Post a Comment