[Chương 156 - 160] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon





Đi không tiễn




Ngọc Sanh Hàn nhìn xuống hai người phía dưới, ánh mắt dừng trên người Tần Khê, lóe lên một tia sáng, trầm giọng nói, "Chuyện làm phản, Trẫm phái Ngọc Khê hầu đi trước, ngươi và Tiêu Vương gia có chút giao tình, nếu có thể thuyết phục thì tốt, nếu không được, chỉ đành bắt lại."

"Hoàng thượng, thứ cho lão thần nói thẳng, Ngọc Khê hầu không có kinh nghiệm hành quân tác chiến, chuyện tiêu diệt quân phản loạn lúc này khó mà..."

"Tân Đại tướng quân, Trẫm biết Ngọc Khê hầu chưa đủ kinh nghiệm, nhưng trước mắt chuyện xung đột giữa các bộ tộc ở biên giới với quân ta Trẫm còn cần đến Tân Đại tướng quân đi trước, trấn áp các bộ tộc."

Ngọc Sanh Hàn đã mở miệng, Tân Đại tướng quân cũng chỉ biết tuân chỉ, về phần Tần Khê, đêm qua bọn họ đã nhất trí với quyết định này, chỉ vì kẻ làm phản đó không phải ai khác, mà là Tiêu Cẩm đã lớn lên từ nhỏ với anh ta, nếu có thể thuyết phục thành công, vậy thì cũng bớt một phen can qua, nếu không được, thì đó chính là thời điểm để binh khí mới của Tây Ngọc quốc xuất hiện, trước kia Thái hậu dùng chuyện này để ép buộc hắn, nhưng nếu như Tần Khê có thể dùng những binh khí đó đánh một trận ra trò cho Tây Ngọc quốc, hiện trạng của Tây Ngọc quốc thay đổi không còn là điều không thể nữa.

Đây là một cơ hội, nhưng cơ hội này cũng cần sự mạo hiểm rất lớn.

Tần Khê đề nghị là, chuyện này trước không nên để cho Hương Diệp biết vội.

Ngọc Sanh Hàn cũng nghĩ vậy.

...

Bên trong phủ Ngọc Khê hầu, giọng nói của Hương Nại Nhi cực kỳ kích động, "Anh bảo anh muốn đi đánh giắc?! Anh não tàn sao, đi với người ta xem náo nhiệt gì chứ?"

"Hương Nại Nhi, cô nói vậy người ta lại tưởng cô là bà quản gia nhà tôi đấy, ha ha...." Tần Khê trêu chọc cười ha hả, nhưng thấy sắc mặt khó coi của Hương Nại Nhi, cũng đành nói, "Hương Nại Nhi, chúng ta muốn thay đổi hiện trạng thì nhất định phải có hành động, cô đừng lo choi tôi."

"Anh biến đi!" Hương Nại Nhi tung ra một cú bạo lực, "Ai lo cho anh! Anh ấy... mặc dù làm người cũng không xong, võ công thì lèo tèo, ít ra, còn được cái khinh công, lúc quan trọng còn chạy trốn được..."

"Dừng một chút, cái gì gọi là làm người không xong?" Tần Khê liếc cô nàng một cái, quay đầu nhìn, quản gia đã đóng gói xong hành lý, Tần Khê đội mũ giáp lên, nhìn sắc mặt chẳng hề dịu đi chút nào của Hương Nại Nhi, chỉ có thể cố ra vẻ nhẹ nhõm nói, "Qua đây nào qua đây nào. Cho cô xem dáng vẻ đẹp trai của tôi, tôi mặc bộ đồ tướng quân này cô là người đầu tiên thấy đấy~"

Tần Khê vừa nói, lại kéo kéo bộ khôi giáp trên người, Hương Nại Nhi trừng mắt với Tần Khê một cái, quay đầu bước đi, Tần Khê chỉ có thể gọi với từ phía sau, "Vậy tôi tiến cung gặp Ngọc Sanh Hàn xong là lên đường luôn nhé~"

"Tôi sẽ không tiễn anh!" Hương Nại Nhi cũng không quay đầu lại quát lên một câu, xoay người vào phòng, trên mặt Tần Khê hiện lên vẻ bất đắc dĩ, xoay người, vẻ mặt đã nghiêm túc trở lại, ra cửa lên ngựa, dắt theo mấy chiếc xe ngựa phía sau, "Lên đường!"

Tiến cung, Ngọc Sanh Hàn giao quân đội đã được chuẩn bị cho Tần Khê, nhìn một thân trang bị kia của Tần Khê, còn cả trang bị của xe ngựa phía sau, tuy rằng có lòng tin với trang bị của anh ta, nhưng mà, nơi đó dù sao cũng là chiến trường, không để ý đến cái nhìn của đám đại thần, Ngọc Sanh Hàn vươn tay giơ một nắm đấm đập nhẹ lên ngực Tần Khê, "Giao cho anh đấy."

Tần Khê hơi nhướn mày trước động tác của Ngọc Sanh Hàn, nắm tay giơ trước mặt Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn hiểu ý, hai quả đấm khẽ chạm vào nhau, đó là động tác giữa hai người anh em, Ngọc Sanh Hàn gật đầu một cái, "Nhờ anh đấy."

"Được rồi, thay tôi chăm sóc Tiểu Hương Hương cho tốt, lúc về tôi sẽ mang quà cho con bé." Tần Khê nhẹ giọng nói, giống như không phải hắn đi đánh giặc, mà là đi du lịch tập thể.

Hai người nói xong, tiếp đến là nghi thức quân thần, Tần Khê quỳ một chân xuống trước Ngọc Sanh Hàn, giọng nói rất chi là hùng hồn, "Thần nhất định không phụ sự ủy thác của Hoàng thượng!"



Người nào đó không tim không phổi




An Quế bưng trường kiếm tới, Ngọc Sanh Hàn tự mình đem trường kiếm nâng đến trước mặt Tần Khê, Tần Khê giơ tay lên, hai mắt tương giao, nhận lấy kiếm.

Tần Khê đeo kiếm vào bên hông, xoay người lên ngựa, quay đầu, lại thấy Đoạn Lặc cũng mặc một thân quân trang, trong lòng than thở, Ngọc Sanh Hàn thật đúng là... hiếm khi khác người.

Tần Khê hô một tiếng "Lên đường", mang theo quân đội từ từ đi ra khỏi cửa cung.

Ngọc Sanh Hàn đưa mắt nhìn hắn rời đi, trên mặt không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì, cho đến khi bóng Tần Khê biến mất ở cửa cung mới xoay người đi vào, lại nói Tần Khê ra khỏi hoàng cung, đi tới cửa thành, đã thấy Hương Nại Nhi đứng trước cổng thành. Chân đá đá cái có cái không, thấy hắn cưỡi ngựa đi tới, mặt hơi ngẩn ra, vẻ nghiêm trọng vừa rồi của Tần Khê lập tức biến mất, lại cười cười, nhảy xuống ngựa, "Hô hô, cô đừng nói là cô luyến tiếc tôi rồi đấy~"

Hương Nại Nhi không phục, "Ma mới luyến tiếc anh, tôi chẳng qua là đưa ông ấy đến thôi!"

Hương Nại Nhi chỉ tay một cái, Tần Khê quay đầu, mới thấy Lam Điền, lại thấy một bóng người nhanh chóng chạy đến trước mắt, Bách Quái tươi cười kéo hắn, "Đồ đệ tốt ươi, ngươi phải phấn đấu vì sự phụ đấy~ đánh thua thì đừng có quay về gặp mặt ta!"

Tần Khê mặt đầy bất đắc dĩ, "Có sư phụ nào như người sao? Ta đi đánh giặc, bình thường phải đưa tuyệt thế pháp bảo cho ta chứ."

"Sư phụ tặng ngươi câu này, nghĩ kỹ rồi hẵng hành động." Bách Quái lẳng lặng buông một câu, khiến cho Tần Khê có chút ai oán, vẫn gật đầu, quay lại muốn nhìn Hương Nại Nhi một cái, lại thấy Hương Nại Nhi đang kéo Đoạn Lặc nói chuyện, giỏi lắm! Không đến nói câu tạm biệt với hắn thì thôi, lại còn chạy đi lời ngon tiếng ngọt với người ngoài, Lam Điền thấy vậy, vội bước tới, đưa cho hắn một cái bọc, "Hầu gia, đây là chút điểm tâm ta làm, ngài đi đường có thể ăn, xin Hầu gia mọi sự đều nên cẩn thận."

Tần Khê nhận lấy bọc lớn kia, cố ý mềm giọng nói, "Cô đích- thân - làm cho ta ăn sao, thơm quá à~ Lam Điền thật biết săn sóc~ không giống người nào đó ấy, không tim không phổi."

Lam Điền nghe vậy, nhìn theo khóe mắt Tần Khê, thấy Hương Nại Nhi đang trừng mắt qua bên này, sau đó lại quay đầu tiếp tục giao phó gì đó với Đoạn Lặc, đôi tay cứ thuận thế kéo lấy cánh tay Đoạn Lặc, Tần Khê thấy vậy, sửng sốt, lại thấy Hương Nại Nhi còn đưa thứ gì đó cho Đoạn Lặc, Tần Khê nhìn mà trợn tròn mắt, đợi mãi Hương Nại Nhi mới nói xong với Đoạn Lặc, bước tới trước mặt hắn, chỉ bỏ lại có một câu, "Sớm quay về đấy."

Tần Khê thấy Hương Nại Nhi chỉ dùng bốn chữ đơn giản để tiễn hắn đi, trong lòng bi phẫn vô cùng, kéo Đoạn Lặc qua lên ngựa, đoàn quân tiến ra khỏi thành, Tần Khê cùng Đoạn Lặc sóng vai mà đi, mới đi được không xa, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Đoạn Lặc, làm cho Đoạn Lặc xấu hổ một trận, mới nghe Tần Khê như là uy hiếp nói, "Nộp thứ Hương Nại Nhi  đưa cho ngươi ra đây!"

Đoạn Lặc nhất thời sửng sốt, ngay sau đó như hiểu ra, lấy từ bên hông ra một cái túi nhỏ, nói, "Hương cô nương nói đây là thứ giống như bùa hộ thân lúc nào cũng mang bên mình của cô ấy..."

Nói còn chưa dứt lời, túi đã bị Tần Khê đoạt lấy, Tần Khê bày ra vẻ mặt cường hào ác bá, "Chúng ta là đi làm chuyện đứng đắn, vật này vướng víu, ta thu của ngươi trước đã!" Vừa nói vừa nhét cái túi kia vào trong ngực, sau đó lại bình tĩnh tự nhiên quay đầu như thường, "Được rồi, tiếp tục đi thôi."

Đoạn Lặc nhìn mà ngỡ ngàng, căn bản còn chưa kịp mở miệng, trong lòng âm thầm thấy bất đắc dĩ, thôi, dù sao cũng là đồ Hương cô nương bảo hắn chuyển hộ, bây giờ nếu đã vào tay Hầu gia, cũng chẳng cần hắn phải nhiều lời nữa.

Mỗ Lặc cũng là loại lười giải thích.




Một con mèo ba chân



Nhớ vừa nãy, Hương Nại Nhi thấy hắn, lập tức kéo hắn xuống ngựa đứng qua một bên nói chuyện.

"Thì ra là ngươi cũng đi theo hả?"

"Dạ, tại hạ là phó tướng được Hoàng thượng phái đi, phụ trách đi theo Hầu gia."

"Đi theo hắn à... coi như ngươi xui xẻo." Hương Nại Nhi mặt đầy vẻ đồng tình nhìn hắn, đột nhiên lại nói, "Nghe nói đánh giặc rất nguy hiểm, các người đến đó chỗ nào cũng phải cẩn thận đấy."

Lại dừng một chút, giống như quay đầu liếc nhìn Tần Khê và Lam Điền, Hương Nại Nhi đột nhiên kéo tay hắn, thấp giọng nói, "Tần Khê lúc nào cũng tự cho mình là võ lâm cao thủ, ngươi giúp thì giúp cho chót, để ý đến hắn một chút..."

Đoạn Lặc lãnh đạm nói, "Thật ra thì võ công của Hầu gia..."

"Hắn chỉ là con mèo ba chân." Hương Nại Nhi mất kiên nhẫn chen vào một câu, Đoạn Lặc lập tức im bặt, thầm nghĩ Hương cô nương này chắc chưa thấy võ công của Tần Khê, cũng không phân cao thấp so với hắn, dù sao, Tần Khê cũng là đệ tử nhập môn của giang hồ Bách Quái.

"Tần Khê giao cho ngươi, nếu lúc hắn về mà có mất cánh tay hay đứt cái chân, ta sẽ dùng Thập đại khổ hình Mãn Thanh phục vụ ngươi." Hương Nại Nhi ném ra một câu uy hiếp, khiến cho Đoạn Lặc thấy sau lưng lạnh toát, cô nãi nãi cô không biết nói chút lời tốt đẹp mà dụ dỗ người ta bán mạng cho cô sao~

"Hoàng thượng phải tại hạ đi theo, chính là muốn tại hạ bảo vệ Hầu gia chu toàn." Đoạn Lặc trả lời có bài có bản một câu, chung quy là vẫn rất chất phác.

"Vậy ngươi giúp ta giao cho hắn... là thứ ta vẫn hay mang theo, giống như bùa hộ thân." Hương Nại Nhi nhét một cái túi nhỏ vào tay Đoạn Lặc, nhìn hắn, nhẹ giọng bổ sung một câu, "Bản thân ngươi cũng cẩn thận một chút."

Mặc dù là bổ sung, nhưng cũng khiến Đoạn Lặc có chút ấm áp trong lòng.

....

Đoàn người của Tần Khê đi chừng nửa tháng, Hương Diệp cũng ở trong lãnh cung nửa tháng, mà Hương Nại Nhi, vẫn chuyên tâm xử lý công việc ở Thiên Sứ các, Ngọc Sanh Hàn không cho phép cô gặp Hương Diệp, tránh cho cô nhất thời nhanh nhẩu giống lần trước lỡ miệng, vậy nên chỉ nói gần đây triều đình bận rộn, sự nghiệp của Thiên Sứ các cũng mới khởi bước, đúng là rất bận bịu, Hương Diệp cũng không hỏi nhiều.

Trước đây không lâu, lựu chiết được mực nước xong sai thị vệ đưa ra ngoài, còn nói thêm mấy câu, rượu còn chưa dậy mùi, còn phải ủ thêm, Ngọc Sanh Hàn nghe vậy chỉ bảo người mang cho cô mấy quả lựu mới, còn bảo người truyền lời nói cô cứ từ từ làm.

Nghe nói quân làm phản của Tiêu Cẩm cùng với những bộ tộc gây xung đột lúc trước là cùng một phe, khí thế đang hung mãnh, bên phía Tần Khê vẫn chưa có tin tức gì.

Lúc này, Ngọc Sanh Hàn không muốn gặp cô, chỉ sợ thật sự sẽ bị cô nhìn ra manh mối gì đó.

Mặt khác, trong Thiên Sức các, Hương Nại Nhi vừa gấp rút cho các cô nương diễn tập, vừa bận bịu những chuyện to nhỏ bên trong các, nếu không phải có Tần Khê bảo quản gia tới giúp một tay, chỉ dựa vào cô và Lam Điền e là không chống đỡ nổi.

Nhân lúc đang tập luyện còn chưa mở cửa, Hương Nại Nhi đột nhiên có chút có chút phiền não kêu lên, "Dừng một chút!"

Lam Điền đi tới, trên mặt đầy vẻ lo lắng, "Hương Nại Nhi, không bằng tỷ về nghỉ trước một lát đi, nơi này giao cho ta được rồi."

"Không cần đâu, trong các còn bao nhiêu chuyện như vậy, lát nửa còn mở cửa đón khách, một mình cô ứng phó không nổi đâu." Hương Nại Nhi khoát khoát tay, mặt vẫn đầy vẻ mệt mỏi, Lam Điền kéo tay cô, nhẹ gióng nói, "Ta biết, Hầu gia mãi vẫn chưa có tin tức, trong lòng tỷ nhất định sẽ lo lắng."

"Ai bảo thế..." Hương Nại Nhi muốn phản bác, ngước mắt nhẹ nhàng nhìn lên trời xanh, chợt im lặng, Lam Điền nói tiếp, "Ta biết mấy ngày nay tỷ ngủ không ngon, nơi này có ta giúp đỡ các tỷ muội, tỷ yên tâm giao cho bọn ta đi."



Liên Y bị bắt




"Đúng đó, Hương Nại tỷ, tỷ về nghỉ ngơi một lát đi."

"Yên tâm đi, chúng ta sẽ biểu diễn thật tốt."

Đám cô nương kia cũng kéo tới, Hương Nại Nhi bất đắc dĩ, gần như bị mấy người kia nhét lên xe ngựa, trước khi lên xe, vẫn không nhịn được dặn dò, "Có chuyện gì phải sai người báo cho ta biết ngay."

Cô không phải là người thích dông dài như vậy, chẳng qua là mấy ngày nay có chút bất an.

Lam Điền mỉm cười gật đầu một cái, lúc này, tên bổ đầu mặt tròn đột nhiên lon ton chạy tới, nhìn Hương Nại Nhi hỏi, "Hương cô nương, cô định về?"

"Mặt tròn, ngươi tới đúng lúc lắm, ta về Hầu phủ một chuyến, ngươi ở đây trông coi cho cẩn thận." Hương Nại Nhi kêu một tiếng, tên mặt tròn kia lúc này mới đau khổ nói: "Đã bảo là đừng gọi ta như vậy rồi mà.."

Quay ra nhìn Hương Nại Nhi, mặt mày lại tươi cười, "Hương cô nương cứ yên tâm, có ta cùng các huynh đệ ở đây, bảo đảm không ai dám tới gây chuyện."

Hương Nại Nhi liếc nhìn mặt tròn, lầu bầu nói, "Mong là vậy."

Xe ngựa đi xa rồi, Lam Điền cùng đám tỷ muội chuẩn bị mở cửa, không thấy được, ở đầu đường, có một cặp mắt đang nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt đong đầy thâm ý.

"Liên Y cô nương, trên lầu có vị đại nhân mời lên xướng khúc."

"Trên lầu là ai?"

"Nói kêu là Minh công tử."

"Ta biết rồi, ngươi đi báo lại, một lúc nữa ta lên."

Liên Y đi vào hậu các lấy đàn tỳ bà, vào sương phòng ở lầu hai, nhìn người đang ngồi cạnh bàn, ánh mắt mang ý cười đầy vẻ thâm trầm, Liên Y ngẩn ra, nhất thời quên mất mở miệng.

...

Hương Nại Nhi quay về phủ Hầu gia, nằm trên giường làm sao cũng không ngủ được, đang muốn rời giường, lại nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập, mở cửa, thấy vẻ mặt lo lắng của quản gia, "Hương cô nương, không xong rồi!"

"Sao vậy?" Hương Nại Nhi có chút khẩn trương hỏi.

"Liên Y, không thấy Liên Y cô nương đâu!" Quản gia hoang mang nói, "Lúc nãy trên lầu có vị khách nhân chỉ định Liên Y cô nương vào phòng xướng khúc, ai ngờ vào đã lâu mà không thấy ra ngoài, sai nha hoàn vào mời, nào biết trong phòng không có một bóng người! Giờ làm thế nào đây?"

"Người trong phòng kia là ai?" Hương Nại Nhi vội hỏi.

"Là một vị công tử, nhưng chúng ta không biết là công tử nhà ai..." Quản gia càng nói lại càng nhỏ, Hương Nại Nhi nghe vậy quát ầm lên, "Đần độn! Ngay cả người ta là ai cũng không biết! Còn không sai nha hoàn đi theo Lam Điền?!"

"Cái này... có sai người đứng đó phục vụ, nhưng mà bị đánh ngất xỉu...."

"Phái người trong phủ, cả tên mặt tròn đó nữa, hắn quen thuộc địa hình quanh đấy, ngươi bảo hắn dẫn người đi lục soát xung quanh đây, nhất định phải tìm được Lam Điền!" Thiên Sứ Các lớn như vậy, bao nhiêu người đứng đó, vậy mà để người ta bắt đi mất một người mà cũng không biết!

Lục soát một vòng quanh thành, vẫn không thu hoạch được gì.

"Người nọ có thể tránh được tầm mắt của đám động hộ vệ, chắc chắc là cao thủ."

"Chẳng lẽ là hái hoa tặc?!"

"Ô ô~ Liên Y cô nương ~"

Hương Nại Nhi rốt cục không nhịn được nữa, quăng một chén trà xuống, quát, "Tất cả im miệng cho ta!"

Mọi người lúc này đều im lặng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Rối rít nhìn Hương Nại Nhi, chỉ có mặt tròn mở miệng, "Hương cô nương, vậy bọn ta vẫn tiếp tục tìm chứ?"

"Tìm tiếp." Hương Nại Nhi nói một câu, nhìn mặt tròn nói, "Làm phiền các ngươi."

Mặt tròn nghe câu này có chút thụ sủng nhược kinh, liên tục vâng dạ, thấy Hương Nại Nhi đứng dậy đi ra ngoài, không nhịn được hỏi, "Hương cô nương, cô đi đâu vậy?"

"Tìm trợ giúp."

Mặc dù cô biết giờ Ngọc Sanh Hàn bận bịu rất nhiều việc, có thể không có thời gian mà để ý đến cô, nhưng lúc này cô không biết phải tìm ai giúp mới được.




Không rõ tung tích




Từ khi cô đến cái thế giới này, vẫn luôn có Tần Khê ở bên cạnh cô, dung túng cho cô, đấu võ mồm với cô, cô mới có thể nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ở cổ đại này.

Cho nên cô mới bảo là như vậy không tốt, hại cô lệ thuộc vào hắn nhiều như vậy...

...

Trăng che lấp sao, côn trùng kêu vang, thỉnh thoảng khiến cho lòng người nhộn nhạo, Hương Diệp khoác trên mình một chiếc áo đơn, đứng trong sân, nhìn bình rượu trên bàn hơi ngây ngẩn.

Rượu thơm hương lựu, chỉ có điều chưa được nồng, Ngọc Sanh Hàn đang làm gì cô không biết, cô chỉ biết là, gần đây người đến đưa cơm không phải người lúc trước, cho dù thỉnh thoảng nhìn thấy cô, cũng đều mang vẻ không dám nhiều lời, cô muốn ra ngoài coi một chút, mới phát hiện ra thủ vệ quanh lãnh cung đã tăng lên rất nhiều.

Hương Diệp quay vào trong nhà, chỉ chốc lát sau đã đổi một bộ thường phục màu xanh thẩm đi ra, cùng màu với bóng đêm, khiến người ta khó mà phát hiện, Hương Diệp khẽ điểm khinh công, chọn lúc thị vệ thay ca, nhẹ nhàng lướt qua bức tường cao của lãnh cung, trong lòng than may mà khinh công là môn tốt nhất cô học được từ Quái Lão.

Trong bóng đêm, thân hình mảnh khảnh nhanh chóng chạy qua cung đạo, thẳng tắp hướng về phía Thi Ngưng điện.

Lại thấy một bóng màu xám nhanh chóng xẹt qua phía trước, Hương Diệp sửng sốt, núp vào nhìn cho kỹ, mới phát hiện ra đó là Ám vệ của Ngọc Sanh Hàn, đã trễ thế này, phải có chuyện gì mới gấp gáp như vậy chứ.

Hương Diệp nhìn phương hướng bóng xám biến mất, là Ngự thư phòng, trễ vậy rồi, Ngọc Sanh Hàn vẫn còn ở trong Ngự thư phòng, chẳng lẽ thật sự có chuyện lớn xảy ra?

Đi về phía Ngự thư phòng, né tránh thị vệ, vào trong nội viện, thấy bên trong đèn đuốc đầy đủ, mới đứng lại, bỗng thấy An Quế đi ra, chắc là Ám Vệ đã tiến vào.

Hương Diệp chờ An Quế rời đi, mới ghé sát vào, lại nghe thấy bên trong, thanh âm của Ngọc Sanh Hàn âm trầm lại lộ ra vẻ áp lực, "Ngọc Khê hầu sống chết không rõ là có ý gì? Đoạn Lặc đâu?"

"Quân đội mà Ngọc Khê hầu mang theo trên đường tiếp cận quân địch gặp phải mai phục, trong lúc rối loạn, Ngọc Khê hầu trúng một mũi tên ngã xuống dòng nước xiết... Đoạn đại nhân đã dẫn người đi tìm dọc theo con sông rồi."

Thanh âm bên trong rất nhẹ, lại khiến cho Hương Diệp lạnh đến tận đáy lòng, hô hấp trong nháy mắt đình chỉ, tay vịn vào cửa sổ, Hương Diệp bước tới cửa, bên trong thoáng qua một luồng sát khí, "Kẻ nào?!"

Hương Diệp đẩy cửa ra, nhìn thẳng vào Ngọc Sanh Hàn, tròng mắt đen sâu thăm thẳm, lộ ra từng điểm lãnh ý, tên Ám vệ kia nhìn rõ người đến là ai, kinh ngạc nói, "Hoàng hậu nương nương!"

"Ngươi lui xuống đi." Ngọc Sanh Hàn bảo Ám Vệ thối lui khỏi ngự thư phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người, Hương Diệp nhìn chằm chằm vào Ngọc Sanh Hàn, trong mắt lóe lên từng vệt sáng mù mịt, trầm giọng hỏi, "Tần Khê đi đâu?"

Thấy Ngọc Sanh Hàn không đáp, Hương Diệp giọng càng thêm lạnh, chất vấn, "Anh tôi đi đâu rồi?"

"Tiêu Cẩm làm phản, anh phái anh ấy dẫn binh đi trước dẹp yên quân phản loạn." Ngọc Sanh Hàn lời ít mà ý nhiều, một câu nói, lại khiến cho trái tim Hương Diệp trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt, không thể tin được người hắn nói lại là Tiêu Cẩm đó, Tiêu Cẩm ôn hòa thiện lương đó,Tiêu Cẩm cô mà cô biết từ nhỏ đến lớn, Hương Diệp cảm thấy trái tim mình đang đập loạn, nhìn Ngọc Sanh Hàn, giống như cố đè nén áp lực nơi đáy lòng, run giọng hỏi, "Cho dù Tiêu Cẩm làm phản, tại sao lại phái Tần Khê đi??" Tần Khê mặc dù từng khoe khoang mình chơi Tam Quốc lợi hại thế nào, nhưng dù hắn có lợi hại hơn nữa, thì cũng chưa từng đánh giặc thật bao giờ!

"Vì muốn để cho binh khí mới trở thành tương lai của Tây Ngọc quốc, mà chỉ có Tần Khê là người hiểu rõ nhất về binh khí mới. Chuyện này Tần Khê cũng tán thành." Ngọc Sanh Hàn trầm giọng nói, Hương Diệp nghe vậy, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Ngọc Sanh Hàn cất cao giọng, "Cho nên anh để anh ấy đi như vậy?! Cho dù anh ấy có biết võ công cũng không thể địch nổi thiên quân vạn mã được!"


Comments

  1. Ta cam thay Huong Diep bat cong voi Ngoc lao dai qua, toan nghi cho nguoi khac roi moi nghi den anh y thoi, hic

    ReplyDelete
  2. Anh Khe co sao khong day?? Thanks em nhieu!

    ReplyDelete

Post a Comment