[Chương 136 - 140] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon



Không muốn nghe anh nói nữa


 

Ngoài cửa sổ, Hương Nại Nhi nghe thấy lời giải thích này của Hương Diệp, vỗ vỗ tim, "Tôi cứ tưởng là Hương Diệp to gan như thế cơ~"

 

"Đúng đấy, cũng may..." Tần Khê cũng vỗ ngực thấp giọng nói, đột nhiên chợt ngẩn người, nhìn chằm chằm Hương Nại Nhi, "Cô nói gì thế, Tiểu Hương Hương nhà tôi sao lại nghĩ đến loại chuyện đấy được!"

 

"Xí! Chính anh cũng thở phào nhẹ nhõm còn gì." Hương Nại Nhi xì một tiếng, trong mắt mang đầy vẻ khinh thường, hai người lại cúi xuống, nhìn vào trong phòng.

 

Hương Diệp liếc Ngọc Sanh Hàn một cái, im lặng nhìn vẻ mặt hơi phức tạp của hắn, cúi đầu, thấp giọng bổ sung, "Ý là tan giận hòa hợp."

 

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, ánh mắt hơi ngẩn ra, chợt quay đầu nhìn cô, chỉ thấy Hương Diệp cúi đầu, vươn tay tự rót trà cho mình, nhấp trà, khiến cho hắn có một loại ảo giác, câu nói kia, chẳng qua là do hắn nghe lầm.

 

Khóe miệng không tự chủ được nhếch lên một nụ cười, Ngọc Sanh Hàn nheo mắt cười, trực tiếp vươn tay nắm lấy bàn tay đang cầm bình trà của cô, kéo tay cô lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mu bàn tay nhẵn mịn của cô, nhìn cô, hỏi, "Ý em là muốn làm hòa với anh?"

 

"Anh biết rõ rồi còn hỏi." Hương Diệp khẽ bĩu môi, muốn rút tay về, lại bị Ngọc Sanh Hàn cầm lấy không buông, người nào đó trong lòng dù rất vui mừng, nhưng vẫn không nhịn được trầm giọng hỏi, "Em làm vậy cũng là vì Ngọc Tiêu Cẩm?"

 

Hương Diệp nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, hai người ngoài cửa sổ nghe đến câu này, sắc mặt vừa mới dịu xuống cũng trầm lại, Tần Khê thực muốn vọt vào đập bẹp tên kia một trận, đã thấy người đàn ông nào hẹp hòi như vậy chưa?

 

Hương Diệp lạnh lùng nhìn Ngọc Sanh Hàn một lúc, chợt rút tay về, lạnh giọng nói, "Thôi đi, mời anh về đi, sau này đừng đến nữa."

 

Ngọc Sanh Hàn biết mình lỡ miệng nói sai, muốn giải thích, Hương Diệp đã đứng dậy tránh ra, lãnh đạm nói, "Tôi cũng không muốn nghe anh nói nữa."

 

Quay người, Hương Diệp hoàn toàn bị câu nói kia chọc giận, Ngọc Sanh Hàn dĩ nhiên là biết, trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng, tay chân luống cuống, một lúc lâu, giống như hơi ủ rũ, quay người rời đi.

 

Hương Nại Nhi núp một bên, nhìn Ngọc Sanh Hàn rời đi, mặt đầy tức giận muốn nhảy ra kéo hắn lại không cho đi, Tần Khê vội vàng ôm lấy cô nàng, không để cho cô nàng đi làm bừa, cho dù nói thế nào, đây cũng là chuyện giữa hai người bọn họ, không đến phiên bọn họ góp lời.

 

Chẳng qua là, hắn thực sự có chút lo lắng cho Tiểu Hương Hương.

 

Hương Diệp vẫn xoay người như cũ, ngây ngẩn đứng thẳng người, nghe thấy tiếng bước chân Ngọc Sanh Hàn rời đi, sau đó mất hắn, không phải là không khổ sở, cô một lòng muốn làm hòa với hắn, chỉ một câu nói của hắn, đã khiến cho trái tim cô tổn thương, nói cái gì mà thích cô, có cảm giác với cô, đều là lừa dối cả.

 

Cắn môi dưới, vành mắt lại bị hơi nước làm cho mông lung, cô không ngờ, hắn có thể dễ dàng khiến cho cô ấm ức như vậy, đã lâu lắm rồi chưa thử qua loại cảm giác ấm ức thế này, Hương Diệp không khỏi cười tự giễu một tiếng, nhìn hai chén trà trên bàn, Hương Diệp hắt thẳng nước trà còn sót vào trong lò, lửa trong lò bị dập tắt, than hồng đụng phải nước, bốc lên một màn khói trắng, khiến cho Hương Diệp bị sặc một lúc không kịp ứng phó.

 

Hương Diệp vội vàng quay người đi chỗ khác, che miệng che mũi ho khan mấy cái, lại thấy bên cửa, một cánh tay gấu mập mạp đầy lông mềm giơ ra, Hương Diệp ngừng ho, nhìn cánh tay gấu hơi khựng lại bên cửa, đáy lòng có chút ngạc nhiên, đang muốn đi tới, lại thấy cánh tay gấu ngoài cửa đột nhiên động đậy một cái, tiếp đó một cái đầu thật to ngập ngừng thò ra, mắt đen như ngọc, miệng thêu chữ X, khiến cho Hương Diệp giật mình dừng bước.

 

Đây chẳng phải là gấu bự sao...

 

Gấu bự sai rồi


 

Đầu của gấu bự ngúc ngắc về phía cô, thoạt nhìn có hơi ngây ngô, Hương Diệp lơ đãng liếc thấy phía sau cửa, có một bàn tay đang đặt trên đầu con gấu, trong lòng hiểu rõ, bĩu mồm, chỉ nhìn con gấu bự, nhìn coi hắn định chơi trò gì.

 

Đầu gấu bự lắc lắc, đôi mắt đen như ngọc nhìn chằm chằm cô, giọng nói trầm thấp tựa hồ như truyền đến từ trong miệng nó.

 

"Chủ nhân, có người nói chủ nhân ở đây rất cô đơn, bảo tôi tới với chủ nhân."

 

Hương Diệp lạnh lùng nhìn nó, không nói lời nào, "Chủ nhân, tôi vừa mới gặp một người, anh ấy nói với tôi, anh ấy ăn nói lung tung, nói sai,chọc chủ nhân không vui, bảo tôi thay anh ấy nói một tiếng "thật xin lỗi" với chủ nhân."

 

"Sao anh ta không tự đến nói?"

 

"Anh ấy nỏi, bởi vì chủ nhân không muốn nói chuyện với anh ấy. Anh ấy nói, anh ấy sợ chủ nhân thực sự không để ý tới anh ấy, cho nên suốt đêm mời tôi đến trò chuyện thay anh ấy."

 

"Anh ta không ai bì nổi, sao mà biết sợ." Hương Diệp nhìn con gấu bự hừ lạnh một tiếng, gấu bự lắc đầu một cái, khép miệng nói, "Anh ấy nói, sợ chủ nhân không để ý tới anh ấy."

 

Hương Diệp nghe vậy, im lặng một lúc, thấp giọng nói, "Về sau ở trong lãnh cung này, cũng không thể ngày nào cũng gặp, chẳng bằng nên giữ một khoảng cách vẫn tốt hơn."

 

"Em..." Gấu bự ngoài cửa hình như rất buồn bực, yên lặng một hồi lâu, đột nhiên cả người như mềm nhũn, nửa ngày chẳng động đậy, vào lúc Hương Diệp cho rằng hắn đã bỏ con gấu rời đi rồi, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của hắn, thanh âm rất nhẹ rất trầm, "Cho đến giờ anh chưa từng thích ai cả, cũng không biết làm thế nào để thích một người, anh thậm chí không biết, đây có được coi là yêu hay không, nếu như anh thật sự yêu em, có lẽ phải tùy theo em, chỉ cần em thích, em vui vẻ là được, có lẽ anh phải bao dung với em hơn một chút, mà không phải so đo từng chút một xem em đặt anh ở vị trí nào trong lòng.... Hương Diệp, anh cưỡng ép giữ em lại trong cung, em có hận anh không?"

 

Trong mắt Hương Diệp, chớp lên từng tia sáng, nhìn ngoài cửa, tìm không thấy nhìn không được bóng dáng của hắn, dùng sức muốn nhìn cho rõ hiện thực, dùng sức nghe rõ từng chữ, trong tai vang lên từng tiếng nho nhỏ, nhỏ đến mức như đang trôi lơ lửng trong không trung, hư ảo khiến cho người ta không chạm tới nổi.

 

Có những lời trong lòng hắn chưa từng nói ra, cô cho rằng bọn họ đã đủ ăn ý, bất kể hắn làm chuyện gì cô cũng tìm được lý do thấu hiểu, nhưng hôm nay, nghe những lời như vậy từ trong miệng hắn, nói không rung động là dối trá, trong tim, như có thứ gì nóng cháy, cảm giác kỳ diệu không nói thành lời, từ tim len lén lan ra ngoài.

 

Nhẹ nhàng chuyển bước, Hương Diệp từ từ đi tới cạnh cửa, đứng bên trong khung cửa, dường như có thể thấy được bóng dáng của hắn phía sau cánh cửa.

 

Hương Diệp khẽ nhắm mắt lại, trán nhẹ nhàng tựa lên ván cửa, bóng người ngoài cửa tựa hồ như hơi ngẩn ra, quay đầu đối mặt với cánh cửa, ngắm nhìn một lúc lâu, xoay người lại, lồng ngực nhẹ nhàng áp lên cánh cửa, trong cửa ngoài cửa, Hương Diệp tựa hồ như có thể cảm nhận được hơi ấm trên người Ngọc Sanh Hàn qua một tầng ván gỗ.

 

Tần Khê và Hương Nại Nhi hai người nhìn mà sửng sốt, miệng há to như nhau, trong lòng than, có cần phải sến như thế không hả...

 

"Em không hận anh." Hương Diệp tựa vào cánh cửa thấp giọng nói, giọng nói trầm như vậy, tựa hồ chỉ nói cho chính mình nghe, nhưng Ngọc Sanh Hàn vẫn nghe được, khẽ mỉm cười, cách cánh cửa nhẹ giọng nói, "Gấu bự nói, nó nói sai rồi, nó biết lỗi rồi."

 

Hương Diệp vừa nghe nhất thời ngây ngốc, sao trước kia cô không biết hắn lại vô sỉ như vậy nhỉ? Chuyện mình làm sai, lại dám buông ngay một câu đẩy hết cho gấu bự vô tội, ngay cả một con gấu bông cũng không tha.

 

Không có ai rình cùng


 

Nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc lâu, Hương Diệp dứt khoát xoay người đi tới cửa, lại thấy gấu bự chặn trước cửa, ánh mắt vô tội nhìn cô, Hương Diệp đưa tay ôm lấy nó, ôm nó ra phía sau, nhìn chằm chằm Ngọc Sanh Hàn nói, "Vô lại."

 

"Ừ." Ngọc Sanh Hàn gật đầu một cái, bộ dạng rất hiền lành, Hương Diệp nhìn bộ dạng này của hắn, có tức mấy cũng tan hết, cô không hận hắn, thậm chí còn có chút vui mừng vì hắn đã giữ cô lại, ít nhất, chứng minh hắn không nói láo, hắn cưỡng ép cô, nói những lời vô lý, đều là bởi vì quan tâm, hắn nói hắn không biết yêu, thực ra chính cô cũng không biết, mặc dù lúc nào cũng dằn lòng muốn rời xa, nhưng quay đầu lại mới phát hiện ra, suy nghĩ như vậy khi đứng trước mặt hắn căn bản không chịu nổi dù chỉ một đòn.

 

"May mà chủ nhân của gấu bự không có vô lại giống anh." Hương Diệp lại giễu hắn một câu, Ngọc Sanh Hàn ngoan ngoãn gật đầu, "Phải."

 

Nhìn vẻ bất đắc dĩ kia của Hương Diệp, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên tiến lên một bước, cách con gấu ôm lấy cô, hai tay choàng lên vai cô, lại thấp giọng nói một tiếng, "Thật xin lỗi."

 

Hương Diệp ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hắn, cô đang nghĩ, có phải nên xem xét lại người trước mặt này, hắn hình như cũng không phải lạnh băng vô tình, coi mình là nhất như cô vẫn nghĩ.

 

Ngoài cửa sổ, Hương Nại Nhi kéo kéo vạt áo Tần Khê, thấp giọng nói, "Tôi đói bụng, về nhà ăn khuya đi."

 

"Từ từ đã, Ngọc Sanh Hàn còn chưa đi mà, lỡ chúng ta đi rồi, bọn họ xảy ra chuyện gì thật thì làm sao bây giờ?" Tần Khê mặt lo lắng, ánh mắt chuyển qua bình trà đoàn tụ trên bàn của Hương Diệp, Hương Nại Nhi mặt đầy hắc tuyến, nhìn chằm chằm Tần Khê hỏi, "Giờ mới lo lắng? Một năm trước sao anh không lén đến mà trông, nói không chừng Hương Diệp đã sớm bị chiếm tiện nghi rồi."

 

Tần Khê nghe vậy, mới trợn tròn mắt, ngay sau đó thu hồi vẻ mặt, nghiêm túc nói, "Một năm trước làm gì có ai đi rình với tôi chứ."

 

"Rình trộm mà còn phải có người đi cùng?" Hương Nại Nhi trợn mắt, nhìn chằm chằm Tần Khê một lúc lâu, mắng một câu, "Anh có bệnh!"

 

Nói xong, kéo Tần Khê lặng lẽ rời đi, dù sao hai người kia không cãi vã là ổn rồi, ở chỗ này ngồi cả một đên mệt chết cô.

 

Hương Nại Nhi leo thẳng lên vai Tần Khê, nói đến là hữu khí vô lực, "Lúc bay anh nhẹ nhàng một chút nhé, tôi ngủ một giấc trước, đến gọi tôi."

 

Tần Khê nghe vậy chỉ biết hỡi ôi, coi hắn là dân công miễn phí sao?! Hơn nữa còn lắm yêu cầu như vậy, vai củaTần Đại thiếu gia hắn có bao giờ cõng con gái chứ! Được cõng là tốt lắm rồi!

 

Nhưng quay đầu lại, Hương Nại Nhi đã tựa vào lưng hắn nhắm chặt mắt, Tần Khê đành chịu, cũng chẳng nhỏ mọn như Ngọc Sanh Hàn được, cõng Hương Nại Nhi, chậm rãi đề khí, nhẹ nhàng nhảy, chốc lát sau đã biến mất trong màn đêm.

 

Ngọc Sanh Hàn bưng chén trà, nhìn từng hạt nhị hoa nổi lơ lửng trong chén, sáng long lanh mềm mại, không nhịn được hỏi, "Hoa Đoàn tụ, là hoa tiêu giận hòa hợp?"

 

"Hoa Đoàn tụ ngày nở đêm khép, nở theo thời gian, hoa và nụ hoa đều có công dụng khiến cho người ta bình tâm định khí." Hương Diệp nhẹ nhàng giải thích, dừng một chút lại bổ sung, "Nhớ mẹ em có nói, lúc trước mỗi lần nảy sinh mâu thuẫn với cha, cha đều pha trà đoàn tụ cho bà."

 

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, khóe mắt như mỉm cười, tỉ mỉ thưởng thức hương trà hoa.

 

Hương Diệp nhìn Ngọc Sanh Hàn, ánh mắt hoang mang, chợt nhớ lại lúc cô còn là một đứa trẻ, khi đó, mẹ hầu như lúc nào cũng ở trong sân pha trà hoa đoàn tụ, mặc dù không phải đúng mùa, bà vẫn sẽ dự trữ nụ hoa trước, nhưng cha chưa từng tới uống dù chỉ một lần, mẹ nói, cha đã uống chán trà của bà, cho nên mới đi nơi khác uống.

 

Gấu bự ở bên em


 

Lúc đó Hương Diệp không hiểu, bởi vì khi đó, cô gần như không biết cha mình trông thế nào, năm năm tuổi, mẹ đi rồi, cha mới đưa cô về bên cạnh chăm sóc, còn mẹ, cô không nghe được bất cứ tin tức nào của bà nữa.

 

"Em sao vậy?" Ngọc Sanh Hàn không biết đã nắm tay cô từ lúc nào, Hương Diệp hơi hồi hồn, lắc đầu một cái, "Em thấy mệt."

 

"Vậy em đi ngủ đi." Ngọc Sanh Hàn đưa tay sắp chén trà hộ cô xong, thấp giọng nói, "Anh về trước."

 

Hương Diệp thấy hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, chợt vươn tay túm lấy ống tay áo hắn, cô không biết tại sao, hôm nay nhớ tới dáng vẻ của mẹ mình khi đó, trong lòng lại có cảm giác sợ hãi như vậy, cảm giác bất an cứ quanh quẩn trong lòng, càng lớn, dáng vẻ của mẹ lại càng rõ ràng trong lòng cô. Lúc ấy cô đã biết, yêu một người, là sẽ phải chịu thương tổn.

 

"Gấu bự, ở bên em." Ngọc Sanh Hàn kéo tay áo hắn, đầu cúi thấp, giống như giọng nói của cô, Ngọc Sanh Hàn khó hiểu, tại sao đột nhiên cô lại có vẻ bất lực như vậy, ánh mắt nhìn về phía trà hoa đoàn tụ trên bàn, chợt nhớ ở hiện đại, nhà họ Hoa nổi tiếng là thế gia về kỹ thuật trồng hoa, chủ nhân của Hoa gia là một người nghiêm khắc, mà nữ chủ nhân của Hoa gia, nghe nói đã mất tích rất nhiều năm.

 

Ngọc Sanh Hàn xoay người, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói, "Được rồi, gấu bự ở bên em."

 

Hương Diệp vẫn cúi đầu như cũ, bàn tay để mặc hắn nắm, Ngọc Sanh Hàn lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cô, Hương Diệp kinh ngạc nhìn hắn, mệt mỏi ùa đến, cho đến khi đầu gục vào trước ngực hắn, nhắm mắt lại, liền ngủ.

 

Ngọc Sanh Hàn ôm cô, nhẹ nhàng đặt lên giường, ôm lấy con gấu bự nhét vào trong lòng cô, Hương Diệp theo bản năng ôm chặt lấy, mắt nhắm chặt, tựa hồ như lập tức ngủ thiếp đi, Ngọc Sanh Hàn cúi đầu nhìn cô, một lúc lâu, khẽ cúi người, cánh môi mỏng nhẹ nhàng đặt xuống trên vầng trán bằng phẳng của cô, ngay sau đó xoay người rời đi.

 

Hôm sau, Hương Diệp ngủ một giấc đến sáng, trong ngực ôm gấu bự, cô biết tối qua hắn không ở lại, đứng dậy, ánh mắt  lại dừng ở bên dường, một tờ giấy đang lẳng lặng nằm đó.

 

Hương Diệp mở giấy ra, là chữ của Ngọc Sanh Hàn.

 

"Hôm qua anh bảo Tiêu Cẩm thu dọn đồ đạc, sớm nay cậu ta sẽ rời quốc đô trở về đất phong."

 

Hương Diệp thoáng ngẩn ra, nhớ tới Ngọc Sanh Hàn, hôm qua hắn đã hạ lệnh thẻ Tiêu Cẩm? Vậy sao hắn không nói?

 

Hương Diệp nhìn sắc trời bên ngoài, tùy tiện thu dọn một chút bước ra cửa, cổng lớn lãnh cung đóng chặt, cô ra ngoài làm sao được? Đang nghĩ xem có nên dùng khinh công chạy ra trước không, cửa đột nhiên được mở ra, An Quế bước vào, nhìn Hương Diệp nói, "Nương nương, Hoàng thượng lệnh cho nô tài đưa nương nương đến cửa cung."

 

Hương Diệp nhìn An Quế một chút, gật đầu đi theo An Quế ra khỏi lãnh cung, An Quế sắp xếp cho cô ngồi trên một cỗ kiệu, dù sao bây giờ cô vẫn là thân mang tội, hôm qua vừa mới bị đưa vào lãnh cung, hôm nay không thể nghênh ngang chạy ra được.

 

Ngồi trong kiệu, không biết đi bao lâu, kiệu dừng lại, bên ngoài kiệu vang lên tiếng của một tiểu thái giám, cũng là người do An Quế an bài, Hương Diệp nhẹ nhàng vén màn kiệu, nhìn ra bên ngoài, kiệu đang dừng gần Nam Cung Môn, ở đây có thể nhìn được cửa cung.

 

Tiểu thái giám giải thích, "An Quế công công nói, nương nương không tiện trực tiếp đến tiễn, chỉ có thể để nương nương nhìn từ xa, giờ này, chắc Tiêu Vương gia và Lam Vương gia cũng sắp lên đường."

 

Hương Diệp nghe vậy gật đầu một cái, "Ta biết, ta sẽ nhìn từ trong kiệu."

 

Ngọc Sanh Hàn nếu đã để bọn họ đi, sau này Tiêu Cẩm có muốn tiến cung chắc cũng khó, coi như cáo biệt lần cuối, hy vọng hắn cùng Minh Phi nương nương sống thật tốt ở đất phong, đừng nhớ đến cô nữa.

 

Thiên Sứ Các khai trương


 

Ngồi bên trong kiệu, chờ một lát, chỉ thấy hai chiếc xe ngựa đi tới Nam Cung Môn, sau đó là Tiêu Cẩm, hắn và Minh Lam mỗi người cưỡi một con ngựa từ từ đi tới.

 

Tiêu Cẩm vẫn mặc một thân xanh biếc, trên đầu đội ngọc quan xanh thẫm quý giá, tiêu sái ngồi trên ngựa, hắn quay đầu, nhìn một vòng cung điện phía sau, mang theo chút lưu luyến, dù sao cũng là nơi lớn lên từ nhỏ, dù sao cũng là nơi hắn và nàng lớn lên cùng nhau.

 

Ánh mắt chuyển qua phía này, Hương Diệp vội vàng buồng màn xuống trốn vào trong kiệu, ánh mắt Tiêu Cẩm dừng lại trên kiệu một lúc, còn muốn nhìn tiếp, Minh Lam lại gọi hắn đi.

 

Tiêu Cẩm liếc mắt nhìn cỗ kiệu một lần cuối, gật đầu một cái, hai người cưỡi ngựa rời đi.

 

Hương Diệp lại vén rèm, nhìn bóng lưng xa dần của Tiêu Cẩm, trong lòng nhẹ giọng nói một tiếng tạm biệt, cuối cùng, ngồi lại trong kiệu, thấp giọng nói, "Quay về thôi."

 

"Dạ."

 

...

 

Cuối hè đầu thu, Thiên Sứ các do Hương Nại Nhi làm chủ chính thức khai trương, Hương Diệp một thân thường phục, đứng trong lãnh cung chờ Ngọc Sanh Hàn hạ triều đến đây, gấu bự nằm bên trong, mặc dù lãnh cung thường không có ai tới đây, Ngọc Sanh Hàn cũng đã ra lệnh cấm, nhưng cũng không tránh khỏi có người xông nhầm.

 

Gấu bự nằm trên giường, đắp thêm một tầng chăn, thoạt nhìn rất hoàn mỹ.

 

Không lâu sau, Ngọc Sanh Hàn tới, một thân áo xanh liêu quan, An Quế cũng cải trang như người hầu, đi theo sau Ngọc Sanh Hàn, hiếm khi Ngọc Sanh Hàn xuất cung còn mang theo ông ta, trong đầu An Quế cứ gọi là sung sướng.

 

Ba nguời ra khỏi lãnh cung, lên xe ngựa, trực tiếp đưa thủ dụ ra khỏi cửa cung, đi về phía con đường lớn sầm uất nhất quốc đô.

 

Một trận tiếng pháo truyền đến, trước cửa Thiên Sứ các có rất đông người đi đường đứng xem, An Quế cười nói, "Vừa kịp giờ."

 

Hương Nại Nhi cùng Tần Khê đứng trước cửa, ăn mặc bình thường, thấy xe ngựa dừng lại nơi cửa, bịt tai đi tới, Hương Diệp nghe tiếng pháo vang dội này, không nhịn được che lỗ tai, mấy người đứng ở một bên, vất vả lắm mới chờ cho pháo nổ hết, mới kéo Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn, bốn người đứng trước dải băng đỏ ở cửa Thiên Sứ các, nha hoàn bưng khay đỏ lên, mỗi người một chiếc kéo.

 

Đọc diễn văn đơn giản xong, bốn người đồng loạt cắt băng, mọi người bên cạnh lập tức vỗ tay, đứng ở hai bên, bên trái là nam, bên phải là nữ, đều mặc phục sức màu xanh thống nhất, cắt băng xong, liền bắt đầu kéo khách vào trong.

 

Trên cửa treo tấm bảng: Hôm nay khai trương, toàn bộ miễn phí.

 

Chỉ mấy chữ này thôi cũng đủ để thu hút phần đông người trên đường lớn, Thiên Sứ các to lớn, chia làm hai tầng, ở giữa có một vũ đài biểu diễn rất lớn, bên trái đặt một quầy rượu, để bày các loại rượu, bên kia là nơi thu tiền, bốn phía quan vũ đài là sàn được lát bằng đá trắng, là nơi khác khứa hoạt động, cũng là cái gọi là "Sàn nhảy".

 

Hương Nại Nhi đã sớm dạy cho mấy cô nương kia những bước nhảy đơn giản, để họ có thể phụng bồi khách khiêu vũ, cô nương ở đây dù cũng đều do kế sinh nhai, nhưng Tần Khê sớm đã nói trước, chỉ cho bồi rượu, tuyệt không hầy ngủ.

 

Nếu mà có ai có ý đồ khác, Tần Khê cũng đã điều một đám hộ vệ đến Thiên Sứ các, còn nữa, tiểu nhị nam ở bên trong cũng là được lưu lại từ lần tuyển chọn đó, phần lớn là giang hồ mãi nghệ, cũng có một chút công phu cơ bản, muốn bảo vệ các cô nương trong này cũng không việc gì.

 

"Tần Khê quá keo kiệt, cho mình có mấy gã tay chân như vậy, nếu mà có võ lâm cao thủ tới thì biết làm sao?" Đám Hương Nại Nhi ngồi ở bao sương ở lầu hai, ở đây có thể xem dưới lầu biểu diễn, là là phòng bao độc lập, chính là cái gọi là phòng  dành cho thượng khách.

 

*** Ngọt quá ~~~~ được ½ truyện rồi TT__TT, chương càng ngày càng dài ra, chắc từ chương sau không đảm bảo được 5 chap 1 lượt như lày rồi ~ ***

 

 

Comments

  1. Tiểu Hàn Hàn dễ thương quá. đúng là ai IQ càng cao thì EQ càng thấp thì phải. may là cũng biết làm lành vs Tiểu Hương Hương rồi :)
    thank ss

    ReplyDelete
  2. chương này đọc sến quá thks ss

    ReplyDelete
  3. Chap nay rat sen nhung ma sen de thuong qua ! Hai anh chi gio hieu long nhau thay that vui nha ! thanks em nhieu !

    ReplyDelete
  4. Khong duoc 5 cung phai dc 4 nha! hehe... Ngoc Sanh Han dang yeu qua!

    ReplyDelete

Post a Comment