[Chương 121 - 125] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon



Giật dây cho hắn


 

"Tôi chẳng qua chỉ làm chuyện tôi cảm thấy đúng mà thôi." Hương Diệp nhạt giọng phản bác, cô tin Cầm Phi sẽ không tùy tiện nói ra, càng không tin là cô ta đã làm lớn chuyện này.

 

Hương Nại Nhi nhìn ba người càng nói càng căng thẳng, vội vàng nhảy vào, "Mấy người xảy ra chuyện gì vậy hả? Bây giờ cái chính là giải quyết vấn đề, truy cứu thủ phạm thì có ích lợi gì?"

 

"Đúng vậy, bây giờ quan trọng nhất là ổn định lòng quân." Tần Khê vội vàng gật đầu đồng ý, Ngọc Sanh Hàn hừ lạnh một tiếng, "Trong lòng chúng thần đã có nghi ngờ, trừ phi, có thể cho bọn họ một đáp áp khẳng định."

 

"Chỉ cần kẻ đó có động tĩnh, là anh sẽ có lý do đẩy hắn tới nước không còn đường lui." Hương Diệp mở miệng đáp, Ngọc Sanh Hàn gật đầu một cái, giống hệt như trước kia, Tần Khê cùng Hương Nại Nhi phát nản, mới vừa sắp cãi nhau đến nơi, chưa gì đã ăn ý như thế rồi?

 

"Đây có nghĩa là chúng ta chỉ có thể bị động chờ bị đánh?" Hương Nại Nhi yếu ớt hỏi, ngay sau đó vỗ bàn một cái, "Tôi ghét nhất như vậy!"

 

"Bây giờ chính là lúc để khảo nghiệm sự thông minh tài trí của chúng ta!" Tần Khê hai tay nắm quyền, hai mắt sáng lên, lại thấy Hương Nại Nhi, Ngọc Sanh Hàn còn có Hương Diệp, ba người đều nhìn hắn chằm chằm, Hương Nại Nhi dùng tay làm động tác mời, "Thông minh tài trí của anh đâu? Chúng tôi chờ đấy."

 

"Cái này, thông minh tài trí.... cũng cần có thời gian khảo nghiệm mới được...." Tần Khê yếu ớt đáp lại một câu, Hương Nại Nhi lúc này mới "Xì" một tiếng.

 

Cuộc thảo luận không có kết quả, sáng nay Ngọc Sanh Hàn đến Tiêu Ninh cung, Nhiễm Thái hậu dường như cũng nghe được điều gì đó, nói chuyện cũng mang theo vài phần thâm ý, Ngọc Sanh Hàn cũng chỉ có thể khéo léo nói qua, hắn ở cổ đại chẳng qua chỉ mới một năm, nếu mà hỏi tỉ mỉ, chỉ sợ sẽ lộ ra mất.

 

Những chuyện kia, ngay cả Hương Diệp cũng không trả lời được.

 

Cầm bình tưới, Hương Diệp có chút không yên lòng, lúc Cầm Phi tiến vào sân, đập vào mắt chính là bộ dáng thấp thỏm kia của Hương Diệp, đi tới, cầm lấy bình tưới của cô, "Tưới nữa không sợ sẽ  tưới chết đám hoa yêu quý của nương nương sao?"

 

"Cầm Phi tỷ tỷ sao lại tới?" Hương Diệp cười nhạt, đặt bình tưới qua một bên, Cầm Phi nhìn cô, chỉ nói, "Hương Diệp đang lo lắng cho Hoàng Thượng về những lời đồn đại mấy ngày nay sao?"

 

"Ta không..." Hương Diệp muốn phản bác, mới chợt nhớ ra mình đang là Hoàng hậu của hắn, lúc này mới ngắc ngứ, trên mặt Cầm Phi thoáng qua vẻ thiếu tự nhiên, "Hương Diệp, ngươi không hỏi ta chuyện lời đồn..."

 

"Ta tin không phải do ngươi truyền ra." Hương Diệp cười nhạt một tiếng, nhìn Cầm Phi thản nhiên nói, "Ngươi không phải người như vậy."

 

Trong lòng Cầm Phi khẽ quặn lại, nhìn Hương Diệp, miễn cưỡng cười nói, "Đứng ở trong sân suy nghĩ lung tung mãi cũng không hay, không bằng ra ngoài đi dạo, Bách Trúc Lâm yên tĩnh cũng có thể khiến cho bên tai được thanh tịnh chút ít."

 

Hương Diệp hơi động lòng, gật đầu một cái, đi theo Cầm Phi, lúc sắp đến Bách Trúc Lâm, Cầm Phi đột nhiên nói không thoải mái, không đi nữa, Hương Diệp cũng không giữ, đi về phía Bách Trúc Lâm, Cầm Phi đứng phía sau, nhìn bóng lưng của Hương Diệp, tay ôm lấy trái tim, vẫn cảm thấy, một nỗi đau mơ hồ.

 

"Tiêu Cẩm, khúc nhạc này thật dễ nghe."

 

"Đáng tiếc, ta còn chưa để cho Hương Diệp Nhi nghe qua bao giờ, ngươi nói xem, nếu Hương Diệp Nhi nghe được, có vui vẻ không?"

 

"Cái này.... Tiêu Cẩm đi thổi cho nàng nghe không phải tốt sao."

 

"Nhưng mà Hương Diệp Nhi không tới Bách Trúc Lâm này, Cầm Thụy, ngươi giúp ta đưa Hương Diệp Nhi tới đây được không? Ta muốn gặp nàng một lát.

 

Cầm Thụy trong lòng mặc dù không muốn, lại không thể nào cự tuyệt Tiêu Cẩm, hôm qua còn cầm sắt hoa minh, hôm nay, lại giật dây thay người khác.

 

Cầm Thụy ơi Cầm Thụy, sao ngươi lại vô dụng như vậy?

 

Bên trong rừng trúc.


 

Hương Diệp một thân một mình đi vào Bách Trúc Lâm, ngửi thấy mùi vị của ngọc trúc trong rừng, Hương Diệp khẽ nhắm mắt lại, tĩnh tâm lắng nghe, trong thoáng chốc, tựa hồ như truyền đến tiếng ngọc tiêu thật dễ nghe, mà giai điệu kia, cũng rất quen thuộc.

 

Càng nghe, tiếng tiêu kia càng rõ ràng, Hương Diệp mở mắt, tìm kiếm theo tiếng tiêu, tai nghe càng cảm thấy quen thuộc, nhớ tới giai điệu đã lâu kia, liền thấy sâu trong rừng trúc, bóng dáng Tiêu Cẩm đột nhiên hiện ra.

 

Cô không biết, hắn lại biết thổi bài này.

 

Khóe mắt Hương Diệp hơi mỉm cười, chậm rãi bước đến sau lưng Tiêu Cẩm, đang muốn lại gần, lá trúc dưới chân đột nhiên phát ra tiếng động giòn vang, Tiêu Cẩm bỗng quay đầu, thấy cô, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, "Hương Diệp Nhi! Thật sự là muội!"

 

Hương Diệp nghe vậy sửng sốt, "Huynh sao lại biết ta sẽ đến đây?"

 

Tiêu Cẩm nghe vậy, ngượng ngùng nói, "Ta, ta cảm thấy là muội. Hương Diệp Nhi, có thể gặp được muội ở đây. ta thật cao hứng."

 

Hương Diệp không suy nghĩ nhiều về căn nguyên trong đó, "Bài hát vừa nãy, huynh còn nhớ sao?"

 

"Hương Diệp Nhi hát, đương nhiên là nhớ." Tiêu Cẩm dịu dàng cười nói, nhìn cô nhẹ giọng nói, "Từng câu nói của Hương Diệp Nhi Tiêu Cẩm đều nhớ."

 

Hương Diệp nghe những lời thâm tình như vậy, khẽ khép hờ mắt, "Ngày sinh của Thái hậu qua cũng đã lâu, huynh nên trở về đất phong rồi chứ?"

 

"Tiêu Cẩm cùng Hương Diệp Nhi lâu lắm mới có thể gặp lại, Hương Diệp Nhi hy vọng ta rời đi như vậy sao?"

 

"Trong cung lắm chuyện thị phi, huynh rời đi chưa chắc đã không phải chuyện tốt." Hương Diệp nhẹ giọng buông một câu, nhìn bộ dáng mơ hồ kia của Tiêu Cẩm, chỉ đành dụ dỗ nói, "Lúc luyện công không phải cũng gặp mặt sao?"

 

"Nhưng mà Hương Diệp Nhi muội luôn trốn tập luyện." Tiêu Cẩm giống như bất mãn nói thẳng, trên mặt Hương Diệp hơi quẫn bách, Tiêu Cẩm lại hỏi, "Là bởi vì chuyện đồn đại gần đây trong cung sao?"

 

Hương Diệp nghe vậy, im lặng, Tiêu Cẩm lại hỏi, "Hương Diệp Nhi, muội cho tới giờ chưa từng nghĩ tới, hoàng huynh hiện giờ là giả sao...."

 

"Tiêu Cẩm!" Hương Diệp vội vàng chặn lời hắn, giống như trách cứ nói, "Chẳng lẽ ngay cả huynh cũng không tin Hoàng thượng sao?"

 

"Nhưng Hương Diệp Nhi chẳng lẽ không thấy kỳ lạ, Hương Diệp Nhi cũng Hoàng huynh... dù nói thế nào cũng cùng nhau sinh sống một năm, Hương Diệp Nhi không hề cảm thấy Hoàng huynh có chỗ nào khác trước sao?..."

 

"Tiêu Cẩm, huynh còn nói thêm nữa, ta sẽ không vui." Hương Diệp cố ý nói, cô biết Tiêu Cẩm không phải là người dễ dàng tin vào lời đồn đại như vậy, nhưng Tiêu Cẩm để ý như vậy, khiến cho trong lòng cô sinh ra một loại bất an mơ hồ, nhìn Tiêu Cẩm,, vội vàng chuyển đề tài, "Đừng nói chuyện này nữa, đúng rồi, vừa nãy Tiêu Cẩm thổi nghe rất êm tai, thổi lại một lần nữa cho ta nghe được chứ?"

 

"Được." Tiêu Cẩm nghe vậy, cũng không hỏi nữa, đảo mắt, lại nói, "Bất quá, Hương Diệp Nhi phải hát cùng mới được."

 

"Như vậy à." Hương Diệp ậm ừ một tiếng, cố ra vẻ như không sao cả, "Vậy ta không nghe nữa."

 

"Hương Diệp Nhi muội lúc nào cũng thế." Tiêu Cẩm như hơi bất mãn lầm bầm một câu, dứt lời, lại không nhịn được bật cười, cảm thấy hai người dường như lại giống lúc xưa.

 

Tiêu Cẩm thổi tiêu, Hương Diệp khẽ ngâm nga theo, bên trong rừng trúc, lâu lắm mới lấy lại vẻ tiêu dao hài hòa.

 

Trở về Thi Ngưng điện, trong lòng Hương Diệp vẫn mơ hồ mang một nỗi bất an, nghĩ đến thái độ của Tiêu Cẩm quả thực không được bình thường, nhưng kể từ khi cô gả cho Ngọc Sanh Hàn, Tiêu Cẩm vốn đã không giống như trước kia, ban đầu lúc cùng ba vị sư phụ cùng nhau luyện công, cũng thường mượn cớ tỷ võ để gây gổ, cô cho rằng cũng đã một năm, Tiêu Cẩm nên chấp nhận rồi mới phải... Nghĩ tới nghĩ lui, Hương Diệp chỉ có thể than, có lẽ là do cô đa tâm.

 

Trà an thần cám ơn


 

Vào Thi Ngưng điện, bước vào trong nội thật, lại thấy Ngọc Sanh Hàn đang nằm trên bàn ngủ thiếp đi, nghĩ đến chắc là do mấy ngày nay ứng phó với những lời bóng gió của đám đại thần cùng Thái hậu, hắn cũng mệt mỏi.

 

An Quế bưng trà an thần vào, nhìn thấy cô vội vàng hành lễ, Hương Diệp nhẹ giọng ngăn lại, chỉ chỉ Ngọc Sanh Hàn đang ngủ, đón lấy trà an thần trong tay ông ta nhìn một chút, lại lắc đầu một cái, nghĩ nghĩ một chút, lại thấp giọng phân phó An Quế mấy câu, ý bảo ông ta đổi lại trà.

 

Bước tới trước mặt Ngọc Sanh Hàn, thấy chân mày hắn nhíu chặt, cũng biết hắn nhất định là ngủ không yên ổn, trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn mặc dù nhìn qua như không có chuyện gì, nhưng cô biết hắn chẳng qua chỉ nén ở trong lòng, hắn cố gắng lâu như vậy, nếu chỉ bằng một câu giả mạo mà đạp đổ tất cả những cố gắng của hắn, đây chẳng khác nào cũng bất công với hắn như ở thế giới kia.

 

Căn cứ vào truyền thống của nhà họ Ngọc, Ngọc Thăng Hàn là con trai thứ hai, cho dù năng lực mạnh hơn cũng chỉ đánh xếp dưới con cả, chuyện này ở hiện đại mặc dù hiếm thấy, nhưng mà thực sự vẫn tồn tại.

 

Hương Diệp thay hắn nhẹ nhàng lau đi mồ hôi rịn trên trán, Ngọc Sanh Hàn chợt tỉnh lại, thấy cô, không lạnh không nhạt liếc một cái, không nói không rằng.

 

Vẫn đang trách cô không nói ra người kia là ai sao?

 

Hương Diệp bĩu môi, không so đo với hắn, không lâu sau, An Quế lại bưng một chén trà an thần khác lên, nhìn Hoàng hậu một chút, cười nói với Ngọc Sanh Hàn, "Hoàng thượng, đây là nương nương có ý phân phó tiểu nhân thêm một vị Thủy tiên vào trong trà an thần, Hoàng thượng, người dùng thử một chút?"

 

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, nhíu mày, khẽ liếc mắt nhìn Hương Diệp đang đứng một bên, Hương Diệp cũng hơi liếc qua, không để ý tới hắn. Ngọc Sanh Hàn thấy chẳng có gì vui, đón lấy chén trà muốn uống, lại nghe Hương Diệp ngồi một bên, buông một câu lành lạnh, "Thuở nhỏ, phụ thân ở nhà dạy dỗ rất nghiêm, luôn dạy thần thiếp một câu, làm người, phải biết lễ phép, tri ân nói cám ơn."

 

Ngọc Sanh Hàn mới vừa bưng chiếc chén lên đến miệng, khựng lại, An Quế nhìn hắn, lại nhìn Hương Diệp một chút, chỉ có thể cười trừ, trên mặt Ngọc Sanh Hàn thoáng qua một trận không được tự nhiên, nhìn Hương Diệp một chút, ngắc ngứ nói, "Cám ơn Hoàng hậu."

 

Hương Diệp nghe vậy, lúc này mới quay đầu, liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói, "Thủy tiên có tác dụng an thần yên giấc, Hoàng thượng uống xong thì đi ngủ một giấc đi."

 

"Trẫm không cần ngủ trưa, Trẫm còn tấu chương phải duyệt." Ngọc Sanh Hàn nói xong đặt chén trà xuống, Hương Diệp lại bước tới, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên mu bàn tay hắn, tròng mắt lóe lên, vẫn nhẹ giọng nói, "Uống xong, ngủ một giấc an ổn, rơi giường rồi làm nốt." Dừng một chút, lại nói, "Cùng lắm thì thần thiếp ở đây với Hoàng thượng, lúc nào đến giờ sẽ gọi Hoàng thượng."

 

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, chợt cười một tiếng, hỏi An Quế, "An Quế, ông nói xem Hoàng hậu như vậy, có mấy phần tư thái của bà quản gia nhỉ?"

 

An Quế hơi ngắc ngứ, suýt nữa bật cười, Hương Diệp thì trừng mắt, đang muốn rụt tay về, Ngọc Sanh Hàn lại nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, hai bàn tay nâng chén trà, ở giữa là tay cô, cứ dùng tư thế như vậy uống hết trà an thần, cuối cùng mới đặt chén trà xuống, nói, "An Quế, truyền lệnh xuống, Trẫm muốn nghỉ trưa cùng Hoàng hậu ở đây, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu."

 

"Dạ!" An Quế vui vẻ nhận lệnh, bưng chén không lui xuống, nghe trong phòng vang lên những tiếng thầm thì, không nhịn được, âm thầm cười khẽ một tiếng, chợt ngẩn ra, nhớ tới kế hoạch Lam Vương nói hôm đó, tờ khế đất còn cất trong ngực áo, trong lòng như thầm than, đáng tiếc, lời đồn đại trong cung ầm ĩ như vậy, Hoàng thượng cũng không còn mấy tâm tư mà nghỉ trưa.

 

Đến lúc đó, trà an thần nào cũng vô dụng.

 

Hội nghị nghiên thảo chân tướng.


 

Hôm sau lâm triều, xử lý xong mọi chuyện các đại thần báo cáo, Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nhìn xuống dưới, "Chúng ái khanh nếu không còn chuyện gì nữa, thì bãi triều đi."

 

"Hoàng thượng, thần đệ có chuyện khởi tấu." Tiêu Cẩm đứng dậy, vẻ mặt cung nghiêm, không nhượng bộ chút nào nhìn về phía Ngọc Sanh Hàn, "Về những lời đồn đại mấy ngày gần đây trong cung, thần đệ khẩn cầu Hoàng huynh cho triều đình dân chúng một lời rõ ràng."

 

Hàn quang trong mắt Ngọc Sanh Hàn lóe lên, nhìn đám triều thần đang rục rịch ở dưới vì những lời này, hừ lạnh một tiếng, "Ý của Tiêu vương là, muốn Trẫm rõ ràng thế nào đây?"

 

"Huyết thống hoàng thất là được kế thừa từ xưa của Tây Ngọc quốc, Hoàng thượng nếu đường đường chính chính, xin hãy để lai lịch của quốc quân Tây Ngọc quốc được rõ ràng với chúng thần." Lời Tiêu Cẩm vừa thốt ra, chúng thần dưới triều đồng loạt quỳ xuống, chính là muốn buộc hắn mở hội nghị nghiên thảo.

 

Hàn quang của Ngọc Sanh Hàn quét qua phía dưới, Tần Khê nhìn một đám đông ùn ùn quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Ngọc Sanh Hàn, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn một phen, cũng quỳ xuống theo.

 

Ngọc Sanh Hàn đứng dậy, nhìn xuống dưới, "Ý của Tiêu vương là, hôm nay nếu Trẫm không làm rõ ràng, các ngươi chỉ sợ là sẽ không từ bỏ ý định đúng không?" Ngọc Sanh Hàn nhìn bộ dáng quyết tuyệt kia của Tiêu Cẩm, hừ lạnh một tiếng, "Nếu cuối cùng chứng thực được, thân phận của Trẫm là thật, trò hề này, các ngươi định để ai gánh vác?"

 

Tiêu Cẩm ngước mắt, nhìn thẳng chống lại ánh mắt của Ngọc Sanh Hàn, hành đại lễ với hắn, "Thần đệ nguyện ý một mình gánh chịu."

 

Tần Khê nghe vậy, quả thực là trợn tròn mắt, thiếu niên ôn nhã từ nhỏ đến lớn vẫn chơi đùa cùng hắn và Hương Diệp, thật không dám tin, đây là Tiêu Cẩm hắn biết.

 

Hành động này của Tiêu Cẩm, hoàn toàn là kết quả đã thương lượng trước với Minh Lam, Minh Lam vốn định chờ tới khi nào lời đồn đại dâng lên đến điểm cao nhất mới khơi mào tất cả, nhưng Tiêu Cẩm gặp Hương Diệp, ý định muốn hạ bệ Ngọc Sanh Hàn càng kiên định, nếu lúc đầu hắn còn cố niệm một chút tình huynh đệ, nhưng giờ này, Ngọc Sanh Hàn không phải huynh đệ của hắn, hắn yên tâm thoải mái.

 

Trận chiến này bắt đầu, Nhiễm Thái hậu, Vũ Thái hoàng thái hậu cũng được mời ra ngoài, Hương Diệp cùng ba vị phi tần khác nghe thấy tin tức, đương nhiên cũng chạy tới.

 

Bên trong đại điện ánh vàng, không khí dồn nén nặng nề.

 

Hương Diệp nhìn Tiêu Cẩm đứng giữa, trong lòng hơi bất an, ngồi bên cạnh Vũ Thái hậu, lòng bàn tay khẽ đổ mồ hôi, nhìn Ngọc Sanh Hàn đứng giữa chúng thần, lộ ra khí chất ngạo nghễ của bậc vương giả, dù trời có sập xuống cũng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

 

"Hoàng huynh, Tiêu Cẩm xin hỏi Hoàng huynh có nhớ vật này hay không?" Tiêu Cẩm vỗ vỗ tay, một tiểu đồng đem đồ trình lên, bỏ vải trắng xuống, là một chiếc thuyền buồm bằng gỗ tinh xảo, Hương Diệp mặt mày dao động, nhìn Tiêu Cẩm tràn ngập vẻ khó hiểu, Tiêu Cẩm giải thích với cô, "Xin Hoàng hậu nương nương thứ tội, đây là Tiêu Cẩm sai người mang từ Ngọc Khê hầu phủ vào cung."

 

Lại nhìn về phía Ngọc Sanh Hàn, hỏi, "Hoàng huynh còn nhớ lần trước, Tiêu Cẩm nói đây là lễ vật hoàng huynh tự mình làm cho Hoàng hậu nương nương?"

 

Ngọc Sanh Hàn im lặng không nói lời nào, nếu đến lúc này mà còn không biết là bị cậu ta chụp mũ, hắn coi như kêu nhầm một tiếng Ngọc Sanh Hàn.

 

"Lúc ấy Tiêu Cẩm nói sai, vì sao Hoàng huynh chẳng hề phát hiện ra, chiếc thuyền nhỏ này, là ta tặng cho Hoàng hậu nương nương chứ không phải Hoàng huynh ngươi." Tiêu Cẩm nhìn chằm chằm Ngọc Sanh Hàn nhả từng chữ, dưới triều nhất thời ồ lên một trận, vẻ mặt Ngọc Sanh Hàn vẫn bất động, không hề thay đổi như cũ, chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Cẩm, mà Hương Diệp, cũng im lặng, từ lúc Tiêu Cẩm lấy chiếc thuyền nhỏ ra, đã lường trước được kết quả.

 

Bằng chứng lạc đề.


 

"Hoàng huynh chẳng lẽ không muốn giải thích sao?" Minh Lam đúng dịp mở miệng, trong mắt ẩn chứa ý cười thâm trầm. Nhiễm Thái hậu thấy Ngọc Sanh Hàn vẫn im lặng như cũ, không nhịn được nói, "Hoàng Nhi, nếu bọn họ muốn giải thích, con cho bọn họ một lời giải thích, thế nào?"

 

"Trẫm không có lời nào giải thích." Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng một câu, bộ dáng chẳng sao cả, Tần Khê thấy vậy, không nhịn được mắng thầm trong lòng, đến giờ nào rồi còn tỏ ra đẹp trai, nói cái gì chả được, giải thích bừa một tiếng chẳng phải xong sao!

 

Một người hiện đại, chẳng lẽ còn không gạt nổi một đám đồ cổ?

 

"Trừ cái này ra, chỉ bằng chuyện này, ngươi nhận định Trẫm không phải là Thiên tử?" Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh nhếch lên, cong lên một nụ cười lạnh, Minh Lam ở một bên, đứng dậy, "Dĩ nhiên là không chỉ vậy."

 

"Thái hậu, Hoàng tổ mẫu." Minh Lam hơi hành lễ với Thái hậu cùng Thái Hoàng Thái hậu phía trên, "Bổn vương xin truyền Bình phi đã bị phế, chẳng hay có được không?"

 

Thái hậu nhìn Vũ Thái Hoàng thái hậu một chút, Vũ Thái hậu chỉ thoáng nhìn qua, khoát khoát tay, "Truyền đi."

 

Trong mắt Minh Lam lóe lên một tia cười nhạt, tròng mắt đột nhiên chống lại Hương Diệp, như khiêu khích cười một tiếng, Hương Diệp mắt lạnh nhìn lại, không rảnh để ý, nhìn Thái Hoàng thái hậu, vẫn nhỏ giọng hỏi, "Hoàng tổ mẫu, người không sao chứ? Có cần đỡ người vào trong nghỉ ngơi?"

 

"Không cần, ai gia muốn ở đây xem." Vũ Thái hoàng thái hậu nhàn nhạt buông một câu, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tay Hương Diệp, cái chạm kia, dường như ẩn chứa sự thương tâm vô hạn, một lão nhân gia như bà, còn phải ở đây nhìn cháu mình đấu đá nhau, trong lòng, đương nhiên không nỡ, Hương Diệp hiểu, chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy tay Vũ Thái hậu.

 

Không lâu sau, Bình Phi được mời vào trong cung, trút bỏ một thân trang phục của quý phi, nàng ta vẫn cả người lụa là như cũ, hoa lệ phi phàm, yêu kiều hành lễ, nhìn Ngọc Sanh Hàn, thái độ cũng không còn được cung kính như trước, nếu đã đồng ý với Lam Vương, trong lòng nàng ta cũng đã nhận định, Ngọc Sanh Hàn trước mặt là giả mạo.

 

"Bình Phi trước đây là một trong tứ phi, trước khi Hoàng thượng lập Hoàng hậu, Bình Phi là người được sủng ái nhất, Hoàng thượng có thay đổi gì, có lẽ không ai rõ bằng nương nương."

 

"Lam Vương gia nói quá lời, Yến Bình tuy bị Hoàng Thượng biếm xuống làm thường dân, nhưng trong đầu vẫn minh mẫn." Tròng mắt Tân Yến Bình đảo qua Hương Diệp, lộ ra vẻ chán ghét, nhìn về phía Thái hậu, cung kính nói, "Thái hoàng Thái hậu, Thái hậu, Yến Bình tự thấy mình trung thành nhất mực, tình thâm nghĩa trọng với Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lại làm tổn hại tình vợ chồng, đem Yến Bình phế khỏi hậu cung, Yến Bình cũng không có nửa câu oán hận, nhưng trong lòng Yến Bình, có mấy lời lúc này không thể không nói."

 

"Hoàng thượng bắt đầu từ một năm trước, thái độ với ta đã không được như lúc trước, Hoàng thượng chuyên sủng Hoàng hậu, chuyện này trên triều dưới triều ai chẳng biết, nhưng theo ta thấy, tính tình Hoàng thượng kì thực cũng không được như trước, không chỉ có ánh mắt lạnh lùng, làm việc cũng thiên vị bất công, Hoàng thượng như vậy hoàn toàn không giống với Hoàng thượng mà Yến Bình biết trước kia..."

 

"Tân tiểu thư." Hương Diệp nhàn nhạt cắt đứt lời nàng ta, đứng dậy, đi xuống, Ngọc Sanh Hàn nhìn cô bước tới trước mặt Tân Yến Bình, vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng lại mỉm cười, "Không biết có phải là ảo giác của bổn cung hay không, những lời này của Tân tiểu thư, khiến cho Bổn cung có cảm giác như ngươi không cam lòng thì phải?"

 

"Ta đương nhiên không cam lòng! Hôm đó ở sơn trang nghỉ mát, chính ngươi nhảy xuống mới khiến cho thai nhi không giữ được, lại đổ oan cho ta đẩy ngươi xuống nước, Hoàng thượng lại thiên vị ngươi, đuổi ta ra khỏi cung, lòng ta sao có thể phục?!" Nói đến chuyện này, trong lòng Tân Yến Bình có ngàn vạn ấm ức, từ trước tới nay đều là nàng ta hãm hại người khác, từ bao giờ thì người khác lại hãm hại được nàng ta?

 

 

***Mệt quớ ~~~ mình sợ nóng***

 

Comments

  1. trùi ui đang đoạn cao trào! ss ơi! ss ah! thương tụi em vs!
    em biết là trời nóng, ss mệt, nhưng mà đang gay cấn thế này... hic càng bị tra tấn dã man hơn

    ReplyDelete
  2. Tinh hinh dang gay can a , khong biet anh Han co chong do noi khong ?? Hong tiep , hong tiep ! Thanks em nhieu !

    ReplyDelete
  3. Ui ui! Ty that la... Sao lai cat dung cai doan gay can kia chu? Cho doi~ cho doi~
    Co len ty!

    ReplyDelete
  4. Dung la hoi hop chet di dc. moi dau ta cu tuong bon ho thu mau kieu thoi co dai co day! hehe

    ReplyDelete

Post a Comment