[Chương 116 - 120] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon




Búp bê gấu




Ngoài cửa, dường như truyền đến tiếng nhạc du dương, Hương Diệp còn đang nghi hoặc quay đầu lại, đã thấy Ngọc Sanh Hàn đứng dậy, bước tới trước mặt cô, quỳ gối, đưa một tay ra, "May I?"

Hương Diệp kinh ngạc nhìn bàn tay của hắn, ở chốn cung đình này, ngay từ đầu cô đã dùng ánh mắt vô tình để nhìn nhận tất cả, bao nhiêu người nuông chiều cô như vậy, cô vẫn giữ nguyên cái tính tình mà gia tộc mình đã hun đúc, cho dù ở chốn hoàng cung này, dù có một thân một mình cũng chẳng sao cả, nhưng mà, nhìn tuấn nhan lạnh lùng của Ngọc Sanh Hàn, trong ánh mắt lạnh lẽo kia thỉnh thoảng lại lộ ra nét cười ấm áp, giống như giờ phút này, thấm sâu vào đáy lòng cô, cô chợt phát hiện ra, thì ra bản thân mình cũng chẳng phải không để ý, cô coi thường những thứ này, chẳng qua là vì sợ sẽ mất đi mà thôi.

Vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay hắn, giống như ma xui quỷ khiến, mặc cho hắn dẫn dắt, theo tiếng nhạc du dương ưu nhã kia, từ từ khiêu vũ.

Thật ra thì, như thế này, không cần suy tính bất cứ điều gì, chỉ cần đặt tay lên bờ vai hắn, nhảy múa từng bước, cũng đã tốt vô cùng, cùng với bước chân của hắn, không cần phải sợ sẽ đột nhiên bị bỏ rơi.

Hắn bước tới, cô lùi về sau, thật tốt.

Không cần phải cứng rắn với hắn, không chịu nhấc bước.

Nếu có thể dựa vào, thì tốt biết bao.

Hương Diệp nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, vẻ mặt hoảng hốt, ngay cả lời nói ra miệng, cũng mang theo một chút hoảng hốt, "Lúc tôi đến chỗ Thái Hậu thỉnh an, Hinh phi cũng ở đó, cô ấy nói hai ngày nay anh hơi bị ho, bảo tôi phải quan tâm đến anh... Tối nay anh, có phải là sẽ đến chỗ cô ấy?"

"Anh không đi đâu cả." Ngọc Sanh Hàn vươn tay, ôm lấy cô vào trong lòng, ánh mắt mang theo một chút cưng chiều, dừng một chút, cố ra vẻ lơ mơ nói, "Anh chưa nói qua sao, từ trước đến nay anh chưa từng chạm vào Hinh phi." Giọng nói gống hệt như lúc cô giấu diếm việc Tần Khê cũng là đồng loại.

Nghe vậy, Hương Diệp chợt ngẩng đầu, nhìn ánh mắt đầy ý cười của Ngọc Sanh Hàn, trên mặt tựa hồ như có chút giận dỗi khi bị trêu đùa, xoay người muốn rời đi, nhưng không ngờ, eo lại bị hắn ôm chặt lấy, quay đầu, đôi môi liền bị bao phủ.

Hơi thở mang theo sự dịu dàng, êm ái, lại xen lẫn sự bá đạo.

Hương Diệp không biết đó là cảm giác gì, trừ chân tay mềm nhũn ra, chỉ cảm thấy đáy lòng có chút gì đó tràn ra, cô ấn lấy ngực mình, không biết làm sao, tại sao khi nghe hắn nói hoàn toàn trong sạch với Hinh Phi, trong lòng lại có thứ cảm giác vui vẻ?

Một lúc lâu, Ngọc Sanh Hàn buông cô ra, nhẹ giọng thầm thì bên tai cô, "Anh nói anh thích em, là thật. Có cảm giác với em, và cũng chỉ có cảm giác với mình em."

Hương Diệp cúi đầu, không biết nên nói gì, lòng bàn tay khẽ run lên, đột nhiên xoay người rời đi.

Để lại Ngọc Sanh Hàn một mình, nhìn bóng lưng của Hương Diệp, ánh mắt xa xăm.

Hương Diệp một đường chạy khỏi Thi Ngưng điện, đi thẳng về hướng Phượng Hoàn cung, đóng cửa phòng, nhịp tim vẫn không thể đè nén, mới vừa rồi, chỉ kém chút nữa thôi, cô đã thực sự gật đầu.

Lúc đó kiên quyết nói không với cha mình như vậy, chẳng lẽ hôm nay cô lại muốn bị cuốn vào cái thế giới cô đã sớm chán nản đó? Nếu ở bên Ngọc Sanh Hàn, đồng nghĩa với sự trói buộc không bao giờ chấm dứt, cả cuộc đời kia của cô đã lớn lên trong sự trói buộc, cuộc đời này, vất vả mãi mới có cơ hội để trốn thoát, chẳng lẽ còn muốn bởi vì hắn, mà dừng lại?

Hương Diệp hít một hơi thật sâu, cất bước, đi vào tẩm cung của mình, tâm trạng hỗn loạn không ngừng, ngẩng đầu, nhìn về phía giường mình mà chợt ngây ngẩn.

Một con gấu bông bằng da cáo to bằng người thật, đang ngồi ngay ngắn trên giường.

Hai con mắt đính bằng ngọc châu, đen lành lạnh, lại khốc khốc, miệng dùng chỉ đen khâu thành dấu X, giống như một tiểu nhân bị cấm lên tiếng, cũng thực đáng yêu.




Tên em là Hoa Hương Dư




Hương Diệp trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nó, một hồi lâu, đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng như một đứa trẻ, nhào qua, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay của con gấu, sau đó ôm lấy cả người nó vào trong lòng.

Mềm nhũn, thật thoải mái.

"Cha nói, thân là người của Hoa gia, trong phòng tuyệt đối không cho phép có mấy thứ đồ chơi của con nít, nhất định phải đơn giản thanh nhã, phải có phong phạm của nhà họ Hoa."

"Ngọc Phó tổng tài nếu muốn tặng, không bằng tặng tôi một con búp bê bằng nhung đi."

Bên tai, tựa hồ như nhớ tới lời nói đùa rất nhiều năm trước bên ven hồ, Hương Diệp không hiểu, tại sao Ngọc Sanh Hàn lại muốn tặng cho cô con búp bê này?

"Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ trồng hoa của em đều khiến anh nghĩ tới một người." Giọng nói của Ngọc Sanh Hàn xa xôi vọng lại từ phía sau, cánh tay đặt con gấu bông của Hương Diệp bỗng căng thẳng, Ngọc Sanh Hàn thản nhiên nói, "Cô ấy rất thích sự yên tĩnh, nói chuyện cũng rất có nề nếp. Anh và cô ấy chỉ gặp nhau có đúng một lần, nói chuyện cũng không quá mười câu."

"Vậy mà anh vẫn nhớ rõ?"

"Cô ấy nói cuộc sống của cô ấy quá cứng nhắc, muốn có một con búp bê bằng nhung để trang trí cho căn phòng của cô ấy."

"Cô ấy là ai?"

"Thế giao của nhà anh, vị hôn thê người nhà tìm cho anh."

"..." Hương Diệp cảm thấy hai tay của Ngọc Sanh Hàn đang khoác lên vai cô, Hương Diệp chợt xoay người, đem con gấu chặn giữa hai người, cô nhìn thằng vào cái gáy của con gấu bự, "Anh thích cô ấy?"

"Nói cho anh biết, em tên là gi?" Ngọc Sanh Hàn nhìn tròng mắt ngọc đen nhánh của gấu bự hỏi, Hương Diệp bướng bỉnh xoay xoay đầu con gấu, "Anh trả lời tôi trước."

Mắt ngọc đen nhánh giật giật, miệng của con gấu bự vẫn đóng chặt, Ngọc Sanh Hàn đưa tay, gạt đầu con gấu ra, thấy Hương Diệp đang cúi gằm phía sau, thản nhiên nói, "Khi đó, còn chưa thích, bởi vì anh còn chưa kịp hiểu rõ về cô ấy. Hương Diệp, em ở thế giới kia, tên là gì?"

Hương Diệp vẫn cúi đầu, không chịu mở miệng như cũ, Ngọc Sanh Hàn nghĩ, miệng con gấu này đúng là may sai rồi, sao hắn lại để cho cung nữ khâu thành dấu X làm gì chứ.

"Em tên là Hoa Hương Dư, đúng không?" Ngọc Sanh Hàn dứt khoát buông một câu.

"Tôi không phải vị hôn thê của anh." Hương Diệp chợt ngẩng đầu, chống lại ánh mắt thâm trầm của Ngọc Sanh Hàn, Hương Diệp trực tiếp quăng con gấu bự vào người hắn, "Trả gấu cho anh đấy."

"Em khẩn trương như vậy làm gì? Anh đâu nói em là vị hôn thê của anh, anh chỉ nói tên em là Hoa Hương Dư."

"Anh nghĩ ra từ bao giờ?"

"Sau khi biết sinh nhật của em." Ngọc Sanh Hàn dừng một chút, giải thích."Mẹ anh từng nói qua bát tự của chúng ta với anh."

"Quái vật." Hương Diệp không nhịn được xì một tiếng, chuyện bao nhiêu năm trước rồi còn nhớ rõ như vậy.

"Sao em cứ thích dùng từ này để nói anh vậy?" Ngọc Sanh Hàn ôm lấy con gấu bự, xoay người nó lại, đối mặt với Hương Diệp, một cặp mắt bằng ngọc đen láy động lòng người, ngúc ngắc đầu với Hương Diệp, Hương Diệp liếc nhìn con gấu kia, ngượng ngùng nói, "Anh đúng là thế còn gì."

Ngọc Sanh Hàn nhìn bộ dạng của cô như vậy, cũng không lắm lời với cô, ôm con gấu, đặt lên giường, "Anh để nó ở đây nhé, anh không ngại em coi nó là anh đâu."

Ánh mắt hài hước của Ngọc Sanh Hàn chuyển qua Hương Diệp, rước lấy một tia sáng lạnh lẽo của Hương Diệp, đang muốn nói gì đó, đã thấy Ngọc Sanh Hàn xoay người rời đi, "Những chuyện ở thế giới đó đều là chuyện đã qua, cho dù như thế nào cũng không thể vãn hồi, nếu đã không thể lấy lại, những gì chúng ta có thể làm chính là sống tiếp."

"Anh rất vui, quá khứ chúng ta từng là quan hệ hôn phu hôn thê, nhưng anh càng vui hơn, bây giờ chúng ta đã là quan hệ vợ chồng." Ngọc Sanh Hàn nói xong, xoay người đi thẳng.




Đáp lễ



Hương Diệp nhìn bóng dáng hắn rời đi, cho đến khi mất hắn, ngồi xuống bên cạnh con gấu bự, xoay nó lại đối diện mình, hỏi, "Mi nhìn ra không, mặt đấy mà gọi là vui à?"

Tại sao cô lại gặp trúng một tên mặt than như vậy chứ?

Ngọc Sanh Hàn ra khỏi Phượng Hoàng cung, trời đã tối hắn, tâm trạng của hắn cũng không tệ, bảo An Quế cùng đám cung nhân về cung trước, một mình tản bộ về, trăng sáng sao chiếu, hắn vốn cũng không muốn rời đi sớm như vậy, nhưng mà, hắn muốn để lại cho cô một chút không gian.

Sinh nhật cô ấy, cho đến ngày mà cô ấy có thể đồng ý để hắn cùng cô trải qua, hắn mới có thể cùng cô đi đến tận giây phút cuối cùng.

Đi qua cầu Ngọc Trì, đã thấy dưới ánh trăng, Tiêu Cẩm đang đi tới từ bên kia cầu, thấy Ngọc Sanh Hàn, cũng không chút ngoài ý muốn, "Hôm nay Hoàng huynh đúng là hào hứng, chắc là vừa từ Phượng Hoàn cung về?"

"Ách, phải, Hoàng hậu hôm nay chơi đùa có hơi mệt, Trẫm còn chút tấu chương cần phải xử lý, xử lý xong, sẽ quay lại với Hoàng hậu." Ngọc Sanh Hàn cũng không biết, hắn như vậy có phải có chút khoe khoang quá, sắc mặt Tiêu Cẩm dường như hơi biến đổi, vẫn cười nhạt nói, "Lúc trước gặp Hương Diệp Nhi ở Ngự hoa viên, nàng nói đi tìm Hoàng huynh, trên tay còn cầm rất nhiều hoa do Hoàng huynh tặng, Hoàng huynh đúng là vẫn như trước kia, nhớ năm ấy Hương Diệp Nhi không vui, Hoàng huynh còn tự mình làm một chiếc thuyền buồm bằng gỗ nhỏ cho nàng..."

"Hương Diệp Nhi là Hoàng hậu của Trẫm, đối xử tốt với nàng là chuyện Trẫm nên làm." Ngọc Sanh Hàn thản nhiên nói, "Trẫm còn có tấu chương phải duyệt, giờ cũng không còn sớm, Ngũ đệ cũng nên sớm hồi cung nghỉ ngơi đi."

"Đa tạ Hoàng huynh quan tâm." Tiêu Cẩm thấp giọng cúi đầu, đưa mắt nhìn Ngọc Sanh Hàn rời đi, hắn ngây ngẩn ngẩng đầu, nhìn ánh sao lóe lên, khóe miệng tràn ra một nụ cười nhạt.

Hôm sau, Ngọc Sanh Hàn rời giường rửa mặt, nhớ lại tối qua gặp Tiêu Cẩm, thái độ của cậu ta khiến hắn có chút khó hiểu, An Quế tự mình giúp hắn thay quần áo, nhìn chủ tử khí vũ hiên ngang, An Quế nhẹ giọng nói, "Hoàng thượng, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong."

Ngọc Sanh Hàn đáp một tiếng, lại nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng, "Hoàng hậu nương nương giá lâm."

Sáng sớm, đã khiến người ta kinh hỉ, Hương Diệp mặc một bộ đồ nhẹ nhàng đi tới, đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Ngọc Sanh Hàn, hơi ngắc ngứ, nhìn hắn còn chưa chỉnh trang xong, liền nói. "Ta chải đầu thay chàng."

An Quế nghe Hoàng hậu gọi chẳng có tôn ti gì cả như vậy, dù để ý nhưng vẫn không dám nói, Hoàng thượng còn chưa nói, ông ta nói sao được~

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy đương nhiên là vui vẻ, phân phó An Quế lui xuống chuẩn bị đồ ăn sáng, lại nhẹ giọng hỏi Hương Diệp, "Cùng nhau ăn điểm tâm?" Giọng nói êm dịu khiến cho An Quế nghe mà sửng sốt, sao lại cảm thấy Hoàng thượng  đối với Hoàng hậu còn tốt hơn trước kia?

Hương Diệp gật đầu một cái, An Quế vội vàng lui xuống chuẩn bị, thấy bọn cung nữ đang ló đầu vào, không khỏi trách nhẹ một tiếng, "Còn nhìn cái gì, không mau đi xuống, chuẩn bị những thứ nương nương thích ăn."

"An Quế công công, Hoàng thượng đối với nương nương thật dịu dàng nha."

"Đúng đó, chỉ có lúc Hoàng thượng nói chuyện với nương nương, ánh mắt mới dịu dàng như vậy."

An Quế nghe vậy, cười một tiếng, "Tình cảm của Hoàng thượng với Hoàng hậu nương nương giờ so với trước kia còn sâu đậm hơn, người ta đều nói là tiểu biệt thắng tân hôn còn gì, các ngươi cứ ở đấy mà hâm mộ~"

Bên ngoài rầm rì bàn tán, khiến cho khóe miệng Ngọc Sanh Hàn không khỏi cong lên một nụ cười nhẹ, Hương Diệp thay hắn vấn tóc, hỏi, "Anh cười cái gì?"

"Cười, cũng nhìn không thuận mắt?"

"Tôi chưa từng nói là nhìn anh không thuận mắt." Hương Diệp nhàn nhạt buông một câu, đột nhiên lấy từ trong ngực ra một chiếc ngọc trâm đơn giản tinh tế, thay Ngọc Sanh Hàn cài vào, Ngọc Sanh Hàn hơi ngẩn ra, đưa tay sờ sờ chiếc trâm ngọc kia, dùng ánh mắt hỏi cô, Hương Diệp chỉ nói, "Đây là đáp lễ."


Trả lời đúng sự thật



Ngọc Sanh Hàn bất đắc dĩ, "Em đúng là vội vàng."

"Chẳng qua là bởi vì đêm qua ngủ với con gấu kia rất thoải mái." Hương Diệp nhẹ nhàng nhướn mày, cái tên gấu ôm liền thuận miệng được xác định. Ngọc Sanh Hàn nhìn cô, một lúc lâu sau mới đáp lại một câu, "Xem ra đêm qua em ôm tôi rất chặt."

Hương Diệp nghe vậy, đỏ mặt lên, "Ai ôm anh?"

"Gấu bự, không phải thế thân của Trẫm thì ai?" Ngọc Sanh Hàn nghiêm trang trả lời, Hương Diệp đỏ mặt, chỉ có thể xoay người nhìn bóng lưng của hắn mà im lặng.

Thu thập xong, bước ra ngoài điện, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên hỏi, "Đúng rồi, em có một chiếc thuyền buồm gỗ nhỏ tự chế không?"

Hương Diệp hơi sững sờ, "Có, sao vậy?"

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, chỉ lắc đầu một cái, "Có thì tốt, hai ngày nữa cho anh mượn chơi một chút."

Hương Diệp liếc xéo hắn một cái, chẳng hiểu làm sao, không thèm để ý đến hắn nữa. Ngọc Sanh Hàn nhìn Hương Diệp bước đi, trong lòng than mình lại đa nghi rồi, lại không biết, Hương Diệp buồn bực trong lòng, hắn muốn chiếc thuyền gỗ Tiêu Cẩm tặng cho cô làm gì? Chẳng lẽ một chiếc thuyền nhỏ cũng không cho qua?

Sau khi lên triều, Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp ở trong viện làm việc, bảo An Quế không cần theo hầu bên cạnh, An Quế đương nhiên biết phải làm gì, cười cười rồi lui xuống.

Nghĩ nên về phòng nghỉ ngơi một lát, ra khỏi Phượng Hoàn cung chưa xa, đã đụng phải Minh Lam.

Minh Lam tuy luôn mang vẻ phóng đãng không kiềm chế, nhưng tâm tư bên trong thâm trầm, An Quế thấy hắn, cũng biết rằng tuyệt đối không có chuyện tốt.

Minh Lam dẫn ông ta đến một nơi bí mật, trực tiếp thả một túi châu báu xuống trước mặt ông ta, đi thẳng vào vấn đề, "Hỏi ngươi mấy vấn đề, phải trả lời đúng sự thật."

An Quế nhìn thấy túi châu báu kia, ánh mắt sáng lên, cúi đầu khom lưng nói, "Lam vương gia muốn hỏi gì, tiểu nhân nhất định biết thì sẽ nói."

"Cũng không có gì, chỉ là quan tâm đến Hoàng huynh của Bổn vương một chút thôi." Minh Lam cong lên một nụ cười tà ác, nhìn An Quế, hỏi thẳng, "Ngươi có biết, một năm nay, Hoàng huynh có thay đổi gì không?" Theo hắn thấy, Ngọc Sanh Hàn nếu có điều khả nghi, thì chỉ có thể là chuyện trong vòng một năm nay, từ khi hắn lấy Hương Diệp, tính tình của hắn trên dưới phân không rõ.

An Quế nghe hắn hỏi, hơi ngẩn người, ngay sau đó cười gượng hỏi, "Ý Lam Vương là, Hoàng thượng trở nên có mị lực của nam tử hơn?"

Minh Lam nghe vậy, thiếu chút nữa trượt chân, trừng An Quế, cả giận nói, "Ai hỏi ngươi cái này! Ta muốn nói là một năm qua Hoàng huynh có thay đổi gì lớn không, ví dụ như sở thích, lời nói cử chỉ chẳng hạn."

"Lời nói cử chỉ? À! Lam Vương gia là muốn hỏi về lời nói cử chỉ của Hoàng thượng một năm nay ngày càng thành thục chững chạc, có phong độ của bậc Quân vương?"

"An Quế, ngươi đang giả bộ hồ đồ với Bổn vương sao?"

"Vương gia, chuyện này... nô tài làm sao dám giả bộ hồ đồ với Vương gia chứ?"

"Bổn vương nói thẳng với ngươi vậy, Bổn vương hoài nghi, đương kim Thiên tử, cũng chính là Hoàng huynh của Bổn vương bây giờ, là giả!" Minh Lam trực tiếp mở miệng, An Quế nghe vậy, mắt miệng ngây ngốc mở to, lúc kịp phản ứng thì vội vàng quỳ xuống, hoảng hốt nói, "Vương gia, Vương gia... không nên, lời này nếu truyền ra, đây chính là... nô tài có thể bị chém đầu mất!"

"An Quế, Bổn vương thấy ngươi là người cơ trí, tuy nói ngươi trước giờ đều phục vụ trước mặt Hoàng thượng, nhưng trong lòng ta và ngươi đều rõ ràng, ngươi ở trước mặt Hoàng thượng bây giờ đừng nói là nói, ngay cả chỗ đứng cũng không có, Hoàng thượng hôm nay có lẽ còn để cho ngươi giữ cửa, làm chút việc vặt, nhưng ngày mai, có lẽ ngay cả cửa cũng chẳng để cho ngươi canh."

An Quế lẳng lặng nghe lời của Minh Lam, hơi thở có chút nặng nề, cúi đầu không nói.



Cậu bắt nạt muội muội tôi à




Minh Lam thấy vậy, trực tiếp rút từ trong ngực ra một trang giấy, "An Quế, ngươi ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm, Hoàng thượng có gì thay đổi, tin là ngươi rõ ràng hơn ta, nếu liên thủ cùng Bổn vương, nhất định sẽ có lợi cho ngươi."

Tờ giấy kia được đặt trước mặt An Quế, là khế ước đất đai của một khu ở Bảo An cư ở quốc đô, Bảo An cư ở quốc đô có thể nói là cực tốt, có tờ khế đất này An Quế có ăn tiêu cả đời cũng không lo.

Anh Quế nhìn tờ khế đất kia, ánh mắt cũng ngây ngẩn, run run đón lấy tờ giấy, lại quỳ xuống lần nữa. "Vương gia! Vương gia muốn tiểu nhân làm gì?"

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Minh Lam biết người thế nào thì thích hợp với những lời này, cũng biết có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay, nhưng mà, vậy thôi còn chưa đủ, muốn chứng minh Hoàng Đế này là thật hay giả, nhất định còn cần một nhân vật mang tính quyết định mở miệng.

Vậy nên, Ngọc Sanh Hàn vào cùng một ngày, lệnh cho đông đảo cung nhân lục tục tặng hoa, chuẩn bị bữa tối dưới nến cho Hoàng hậu, lại để ngự thiện phòng chuẩn bị thứ đồ ăn kỳ quái, bảo cung nữ làm thứ gấu bông quái dị.

Những chuyện này, chẳng hiểu tại sao lại truyền khắp lục cung, vừa bắt đầu chỉ là chút chuyện tán gẫu về sự thâm tình của Hoàng thượng với Hoàng hậu, càng về sau, chẳng hiểu sao lại vòng đến cử chỉ quái dị của Ngọc Sanh Hàn trong vòng một năm nay, trước không nói đến tình tình đại biến, ở trong cung chỗ nào cũng tỏa ra Hàn băng công, làm việc như sấm rền gió cuốn, trong vòng một năm, đã cải thiện quy chế tệ nạn trong triều định, bản lĩnh xử lý hạn hán nạn úng khắp nơi càng khiến người ta phải than xem thế là đủ rồi.

Trong cung bắt đầu lan truyền Hoàng thượng một năm qua tính tình đại biến, lãnh khốc vô cùng, truyền đến cuối cùng, lại diễn biến thành tin tức hoài nghi thân phận Hoàng thượng là giả.

Tin tức xôn xao, trong lúc nhất thời trong hậu cung, thậm chí ngay cả trên triều đình và dân gian đều dậy lên một trận sóng to gió lớn.

Cũng may dù chuyện này mọi người đều lén truyền đi xôn xao khắp nơi, nhưng từ đầu đến cuối không ai dám nói ra, không ai dám đứng ra chất vấn một câu, nếu mà có, đó chính là tội chết.

Trong ngự thư phòng, Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp, Tần Khê, còn cả Hương Nại Nhi, bốn người ngồi im lặng, không khí nặng nề đến quỷ dị.

Hương Nại Nhi đảo mắt, hỏi. "Mấy lời đồn bên ngoài kia có người cố ý tung ra đúng không?"

"Rất rõ ràng."

"Nói nhảm."

Ngọc Sanh Hàn cùng Tần Khê mỗi người một đáp án, duy chỉ có Hương Diệp im lặng không nói, Ngọc Sanh Hàn đảo mắt, liếc Hương Diệp một cái, trong mắt mang theo sự dò xét, Hương Diệp làm như không thấy, vẫn ngậm miệng không nói, Tần Khê nhìn không được, không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng hỏi, "Tiểu Hương Hương, em nói người nghe trộm kia không phải Xảo Lạc Nhạn, vậy thì rốt cuộc là ai, em nói ra xem nào."

"Không phải là Lạc Nhạn, cũng không phải người có thể làm hại người khác." Đáp án của Hương Diệp vẫn giống lúc trước, sắc mặt Ngọc Sanh Hàn càng thêm khó coi, "Vậy rốt cuộc là ai truyền ra?"

"Tóm lại không phải cô ấy." Hương Diệp trực tiếp đảo mắt, ánh mắt rất bướng bỉnh, hai người giằng co, một bên Tần Khê và Hương Nại Nhi nhìn nhau ngơ ngác, đều bất đắc dĩ lắc đầu.

"Em tưởng là không nói thì anh không đoán được ra chắc?" Ngọc Sanh Hàn đứng dậy, "Trong cung này người có thể tùy tiện đến gần Ngự thư phòng, trừ tần phi ra thì không có ai khác, Nhiễm Thái hậu thì không thể, mùi hương bạc hà kia, trừ Xảo Phi ra, cũng chỉ có Cầm Phi cùng Hinh Phi, em không nói, anh vẫn có thể bắt được người kia."

Hương Diệp nhìn chằm chằm Ngọc Sanh Hàn, "Anh rất không phân rõ phải trái."

Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh liếc ngang, "Ngay từ đầu anh đã không có lòng dạ đàn bà rồi."

"Ngọc Sanh Hàn, cậu bị làm sao thế hả? Cậu bắt nạt muội muội tôi à!" Tần Khê không nhịn được, cái thái độ này của Ngọc Sanh Hàn, căn bản coi Hương Diệp như phạm nhân mà chất vấn, lại còn trước mặt hắn nữa chứ!


Comments

  1. khổ thân anh Hàn, mất bao nhiêu công sức mới cải thiện được một chút quan hệ với chị như thế lần này lại bị sự cố này làm hỏng rồi!

    ReplyDelete
  2. Truyen cang ngay cang loi cuon ! Vay la quan he giua 2 nguoi duoc cai thien chut rui ! thanks em nhieu !

    ReplyDelete
  3. chương này hay qá a~, thank nàng :D cố gắng edit tiếp nha nàng, đang hồi gay cấn :x

    ReplyDelete
  4. Ngay nao cung luon ra luon vao nha nang, cuoi cung co co chap moi rui. Thanks

    ReplyDelete
  5. Hàn ca đúng là có tiềm chất lãng mạn dồi dào.

    ReplyDelete

Post a Comment