[Chương 111 - 115] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon


beta ruacon



Chúng ta cũng có thể


Ngọc Sanh Hàn chỉ nhìn hai người, kinh ngạc im lặng, Hương Nại Nhi cùng Tần Khê vẫn tiếp tục "thân ái", quay đầu nhìn hai người nói, "Hai người cưỡi so với một người chơi vui hơn nhiều moah ~ ha ha ~"

Hai người vừa nói, đồng thời nghiêng đầu, quay về phía Ngọc Sanh Hàn bên phải đồng loạt nháy nháy mắt phải, Ngọc Sanh Hàn có chút không phản ứng kịp, Hương Diệp nhìn hai người một chút, trực tiếp thúc ngựa chạy đi, lưu lại bụi đất tung bay, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, mới thúc ngựa chạy theo, Hương Nại Nhi cũng Tần Khê không kịp chuẩn bị, ăn cả mặt toàn bụi đất, thầm nghĩ, làm Nguyệt lão cũng không dễ chút nào.

Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp, từ thúc ngựa biến thành truy đuổi tranh tài, một chạy một đuổi, đến cuối cùng song song chạy lòng vòng tại chỗ, Hương Nại Nhi cùng Tần Khê đã sớm nhường đường, tản bộ thêm nữa, đỏ thắm chắc cũng biến thành đỏ đất mất.

Lại nói hai người kia chạy được mấy vòng, cuối cùng cũng từ từ chậm lại, Tần Khê vội vàng dùng tay ra hiệu cho Ngọc Sanh Hàn, chỉ chỉ Hương Diệp, lại chỉ chỉ ngựa của hắn, lại chỉ chỉ vào ngựa của Hương Diệp, hoàn toàn không rõ ràng.

Nhưng mà Ngọc Sanh Hàn đã hiểu ý tứ của hắn.

Ngân châm trên tay bất chợt đâm về phía cổ ngựa, con ngựa sợ hãi hí lên một tiếng, cả người lồng lên, Hương Diệp quay đầu, đã thấy con ngựa kia vì kinh sợ mà lồng vó trước lên, mà Ngọc Sanh Hàn đã phản ứng lại rất nhanh chóng, trực tiếp nhảy xuống khỏi lưng ngựa, con ngựa đạp đạp tại chỗ mấy cái, chạy đến một bên, đột nhiên gục xuống.

Bên kia Hương Nại Nhi cùng Tần Khê nhìn mà cùng sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt đều mang theo hoảng sợ, thầm nghĩ Ngọc Sanh Hàn không phải trực tiếp thủ tiêu luôn con ngựa rồi chứ? Kiểu này... hơi bị ác đấy.

Thật ra thì không phải vậy, Ngọc Sanh Hàn chẳng qua chỉ ghim vào huyệt đạo trên cổ con ngựa, để nó tạm thời không đứng dậy nổi thôi, Hương Diệp cưỡi ngựa tới, hỏi, "Nó sao vậy?"

"Đại khái là bị thương." Ngọc Sanh Hàn nói láo mặt không đỏ tim không đập, nói xong trực tiếp nhảy lên lưng ngựa của Hương Diệp, đem Hương Diệp vây trong lòng mình, mặt Hương Diệp nhăn lại, quay đầu trừng hắn, Ngọc Sanh Hàn chỉ tỉnh bơ vô tội, "Ngựa của tôi không xong rồi, chỉ có thể cưỡi cùng em thôi."

Hương Nại Nhi cùng Tần Khê nhìn Ngọc Sanh Hàn mới hai ba cái đã đoạt được vị trí phía sau lưng ngựa của Hương Diệp, không khỏi đồng loạt vỗ tay than thầm, Ngọc lão Đại không hổ là Ngọc lão Đại, thật trực tiếp!

Hai người lại một lần nữa trở lại chiến tuyến, nhìn hai người Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn, trong lòng hiểu mà không nói liếc mắt nhìn nhau, Hương Nại Nhi như trêu chọc cười nói, "Lần này thì hay rồi, hai đôi, từ từ tản bộ~"

Hương Diệp liếc xéo cô nàng một cái, "Không phải cậu muốn tiên y nộ mã sao?"

"Nộ mã cũng không hẳn là phải chạy, chạy cuồng quá, chạy nhanh quá, sẽ làm hỏng kiểu tóc của mình, đúng không?" Hương Nại Nhi nói xong quay ra Tần Khê phía sau nháy nháy mắt, Tần Khê lúc này mới tung hứng nói, "Đúng vậy đúng vậy, đầu có thể chảy máu nhưng kiểu tóc thì không thể hỏng được."

"Hai người chung lòng chung tiếng như vậy từ lúc nào hả?" Hương Diệp không khỏi nghi ngờ.

"Bọn này vốn đã rất ăn ý." Tần Khê cùng Hương Nại Nhi trăm miệng một lời, hai người nhìn nhau, lại đồng thời ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, "Trên danh nghĩa, bọn này vẫn là quan hệ hôn phu hôn thê, phải trình diễn tốt màn ăn ý là đúng rồi."

Hương Diệp nhìn hai người, còn muốn hỏi nữa, Ngọc Sanh Hàn lại nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, mắt lạnh khẽ ẩn nụ cười, khẽ lắc đầu một cái ý bảo cô đừng hỏi nữa, Hương Diệp chợt quay đầu nhìn Hương Nại Nhi cùng Tần Khê, giống như hiểu ra điều gì, nhưng mà, có thể sao?

"Trên thế giới này, không gì là không thể." Ngọc Sanh Hàn nhàn nhạt nói, Hương Diệp ngây ngẩn nhìn hắn, Ngọc Sanh Hàn thắc mắc, "Sao vậy?"

"Tôi đang nghĩ, anh có phải đang muốn nói, hai chúng ta cũng có thể đúng không?"

Thập đại khổ hình được bật mí


"Không phải vậy." Ngọc Sanh Hàn khẽ nhướn mày, vẻ bừng bừng, "Không phải là có thể, mà là nhất định."

"Tôi cũng bội phục sự tự tin của anh."

"Cám ơn."

Sự tự tin của Ngọc Sanh Hàn, xuất phát từ chút dịu dàng toát ra từ trong mắt Hương Diệp mà hắn thấy được, hắn tin tưởng, trong lòng Hương Diệp có vị trí của hắn, chẳng qua là cách khá xa, ngay cả chính cô cũng không thấy được.

Ra khỏi trường đua ngựa, Hương Nại Nhi cũng Hương Diệp đi tắm thay quần áo, Tần Khê cùng Ngọc Sanh Hàn cũng đi tắm, hai chàng hai nàng, chia đường mà đi.

Cởi áo, Tần Khê nhảy thẳng xuống hồ, nước trong ôn tuyền, tuy là mùa hè, nhưng được tắm ôn tuyền vẫn sung sướng vô cùng, Ngọc Sanh Hàn ngồi trong hồ, nhắm mắt dưỡng thần, Tần Khê im lặng một lúc, nói, "Về kế hoạch kia, tôi đã phái người mua được địa điểm rồi, có thể chuẩn bị tu sửa."

"Ừm." Ngọc Sanh Hàn không mở mắt, chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, Tần Khê lại im lặng, trên mặt treo một nụ cười gượng , "Thật ra thì... tôi nghĩ, để Hương Nại Nhi tham gia vào kế hoạch này."

Nghe vậy, Ngọc Sanh Hàn chợt mở mắt, mắt lạnh chăm chú nhìn Tần Khê, "Anh đừng quên, thân phận của cô ấy bây giờ là vị hôn thê của anh, nếu cô ấy xuất hiện trước mặt mọi người, cũng không khác nào nói cho mọi người biết, người đứng đằng sau chính là Ngọc Khê hầu gia anh."

"Cái này tôi biết." Tần Khê trầm mặt, nghiêm túc nói, "Nhưng mà, thay vì để cho người ta suy đoán người đứng đằng sau, chi bằng cứ để người ta nhìn thoải mái, nếu có người hỏi, cứ nói là tôi bỏ vốn để cho Hương Nại Nhi giết thời gian." Tần Khê dừng một chút, lại nói, "Hương Nại Nhi xuất thân từ trường nghệ thuật, muốn cái nơi thanh nghệ này được hoàn hảo, không có cô ấy không được, phải để chỗ này trở thành nơi mà tất cả đám vương công quý tộc đều đổ xô vào, trở thành cục tình báo đặc biệt của chúng ta."

"Anh đã nói với cô ấy chuyện này rồi?" Ngọc Sanh Hàn nhíu mày liếc xéo, Tần Khê ngượng ngùng cười một tiếng, gãi gãi đầu, đột nhiên mắt sáng rực lên, "Tên cô ấy cũng đặt rồi! Gọi là Thiên Sứ các! Cái tên này thu hút đồng loại!"

Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn giật giật, tên cũng để cô nàng kia đặt xong rồi, còn tới hỏi hắn?!

"Ngọc Sanh Hàn, để cho Hương Nại Nhi làm người quản lý Thiên Sứ các thực sự sẽ không có vấn đề gì, cậu mà không gật đầu giúp đỡ cho một cái, tôi sẽ thành tài liệu thí nghiệm thứ hai của cô ấy mất! Cậu có biết không, hôm trước cái tên nội gián cậu sai Đoạn Lặc tìm cho cô ấy bị chỉnh cực kỳ thảm, hơn nữa cô ấy còn dùng Thập đại khổ hình Mãn Thanh tôi phát minh ra để chỉnh!"

"Tôi có nghe Đoạn Lặc bẩm báo, tên nội gián đó chưa đến nửa canh giờ đã khai hết?" Ngọc Sanh Hàn mặt đầy nghi vấn, Thập đại khổ hình Mãn Thanh, trừ lột da, chôn sống, chặt khoan, kháp tay, nung đến chết, thì cũng là cắm châm, côn hình*, Ngọc Sanh Hàn lúc này thực sự rất nghi ngờ, có phải cái cô Hương Nại Nhi này hồi bé bị tổn thương gì đó về mặt tinh thần hay không mà hôm nay mới.... biến thái như vậy.
* Mấy cái kia nghĩa nó ở trên mặt chữ rồi nhé, còn cái côn hình này, là cái loại mà xỏ người qua một cái cọc gỗ ngược từ háng lên ấy, bạn nào đọc Đàn Hương Hình rồi thì biết~ ặc ặc ~ nghĩ lại đã thấy rợn cả người.

Bên kia, hồ tắm.

"Thập đại khổ hình Mãn Thanh của Tần Khê thực sự hữu hiệu như vậy?"

"Hê hê, cái này thì khỏi phải nói, chỉ riêng cái trò kháp tay đó thôi, mới nhìn đã đủ dựng tóc gáy rồi." Hương Nại Nhi cười hề hề, giọng âm u nói, "Cái kẹp gỗ đấy á, bị Tần Khê đính thêm mấy cái gai nhỏ, lúc kháp vào, mấy cái gai kia nó sẽ găm vào da thịt trong ngón tay, không chảy máu, nhưng mà đau đến chết (mượn lời thoại của Hoàn Châu cách cách), lúc mà kháp vào còn phải có kỹ xảo, phải kháp từ từ, để cho mấy cái gai nhỏ kia từng chút từng chút găm vào trong thịt, sau đó kẹp chặt! Kẹp chết hắn! !! Kẹp đến chết! Xoay nghiến một cái, lại kẹp nữa!"

"Được rồi, đừng nói nữa." Hương Diệp vội vàng ngăn lại, cô cảm thấy ngón tay mình cũng hơi đau đau rồi đây ~

Là sinh nhật


Nhìn vẻ bình tĩnh kia của Hương Nại Nhi, Hương Diệp thực muốn hỏi, "Hương Nại Nhi."

"Sao?" Hương Nại Nhi không chút nôn nóng, trái lại rất ngây thơ.

"Người kia, có thâm thù đại hận gì với cậu sao?"

"Nào có."

"Như vậy ư...."

....

"Thật ra thì Hương Nại Nhi chỉ được cái miệng là lợi hại thôi, mấy cái trò Thập đại khổ hình Mãn Thanh kia, cô ấy dùng kẹp gỗ kẹp lấy một cây củ cải, sau đó lại giới thiệu từng bước một, tên nội gián đó bị dọa cho sợ quá thú nhận luôn~" Tần Khê cười hắc hắc, nhớ tới bộ dáng Hương Nại Nhi mới há miệng đã khiến tên kia mồ hôi lạnh tuôn ầm ầm đã buồn cười.

Ngọc Sanh Hàn nhìn bộ dạng cười trộm kia của Tần Khê, đột nhiên nói, "Có phải ở cổ đại này cuối cùng cũng có người khiến anh động lòng?"

Nghe vậy, nét cười trên mặt Tần Khê hơi khựng lại, ngay sau đó nhẹ nhàng bật cười một tiếng, "Cũng có một chút xíu cảm giác như vậy... Chẳng qua là, thật ra thì chưa nói chính xác được, cô nhóc Hương Nại Nhi kia khùng quá, tôi sợ không chịu nổi, lại nói, tôi đã có Tiểu Hương Hương rồi..."

Bốp một cái, Ngọc Sanh Hàn quăng cả cái khăn lông lên đầu Tần Khê, trên mặt đầy vẻ cảnh cáo, "Cô ấy chỉ là muội muội của anh thôi, gả cho tôi rồi, là của tôi."

"Xí! Gả cho cậu thì cũng vẫn là muội muội tôi! Cậu có giỏi thì để nó thích cậu đi rồi hãy nói." Tần Khê hừ hừ, nói đến vấn đề này, vẻ mặt Ngọc Sanh Hàn liền ngắc ngứ, ho khan hai tiếng, "Trở lại chuyện chính, chuyện để cho Hương Nại Nhi làm người chủ trì, còn phải bàn bạc kỹ hơn."

"Bàn bạc kỹ hơn à~" Tần Khê lẩm bẩm thở dài một tiếng, bơi thẳng sang bên kia, bộ dạng rất chi là thản nhiên nói tiếp, "Vậy chuyện của cậu với Tiểu Hương Hương cũng từ từ bàn bạc kỹ hơn đi nhớ ~ dù sao sinh nhật ấy mà, năm nay qua thì còn có năm khác, không quan trọng, Tiểu Hương Hương cũng sẽ không cảm thấy cậu vô tâm hay gì gì đó đâu..."

Ngọc Sanh Hàn vểnh tai lên, nhìn vẻ mặt lơ đễnh của Tần Khê, vẫn không nhịn được hỏi, "Cô ấy? Cô ấy sinh nhật ngày nào?"

Tần Khê nhíu nhíu mày, cố ý quay đầu giả đò như không nghe thấy, trên mặt Ngọc Sanh Hàn thoáng qua một trận không tự nhiên, chỉ có thể nói, "Thật ra thì, tài nghệ của Hương Nại Nhi cũng không tồi, muốn cho "Thiên Sứ các" phát triển, cũng cần sự khác biệt so với những nơi khác."

Tần Khê nghe vậy, trên mặt thoáng cái đã tươi cười đắc ý, đã treo Thiên Sứ các lên miệng rồi, coi như đáp ứng ~ lại bơi vòng lại bên cạnh Ngọc Sanh Hàn, cười ngấm ngầm, "Hoàng thượng thật anh minh~"

Ngọc Sanh Hàn liếc hắn một cái, dở khóc dở cười, sớm biết là hai người kia hôm nay ra sức giúp hắn như vậy cũng chẳng có lòng tốt gì, chẳng qua, nghe đến sinh nhật của Hương Diệp, hắn thực sự rất để ý.

Ở chung với cô một năm, chưa từng nghe nói qua, sinh nhật của cô vào lúc nào.

"Lúc trước mỗi khi sinh nhật đều là tôi mở tiệc chúc mừng cho Tiểu Hương Hương." Tần Khê bước lên khỏi hồ nước, giống như cảm động dâng trào, lau khô người thay quần áo sạch sẽ, quay đầu lại tiêu sái cười một tiếng, "Năm nay thôi thì để cho cậu phụ trách vậy, chẳng qua tôi phải nhắc nhở cậu một câu, nếu như ba ngày sau sinh nhật con bé mà cậu không có cách nào khiến nó vui vẻ, thì sau này sinh nhật của Tiểu Hương Hương sẽ do tôi phụ trách."

Lời tuy như vậy, nhưng hằng năm hắn có tổ chức sinh nhật cho cô cũng không thấy cô vui được mấy.

Ngọc Sanh Hàn ngâm mình trong nước, ánh mắt thâm thúy, khóe miệng treo một nụ cười nhẹ, nhìn Tần Khê ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, lúc này mới từ từ đứng dậy, như tự nhủ, "Anh không có cơ hội."

Kết quả là Hương Nại Nhi cùng Tần Khê bắt đầu thiết kế trang hoàng chi tiết cho Thiên Sứ các, Ngọc Sanh Hàn thì nói, muốn đích thân chuẩn bị lễ vật cho Hương Diệp, không cần bọn họ nhúng tay, hai người lại càng vui.

Chẳng qua là,, để một mình Ngọc Sanh Hàn chuẩn bị lễ vật thực sự không thành vấn đề sao?

Tặng hoa


Hương Diệp có hai ngày sinh nhật, một là của Tần Hương Diệp thật, còn một, là của Hoa Hương Dư ở hiện đại, trong một năm, cũng chỉ có đúng một ngày như vậy, Hương Diệp sẽ nhớ lại, mình đã từng là người của Hoa gia.

Nhớ lại năm đó, Tần Khê đi qua vườn hoa, trùng hợp nghe cô thủ thỉ với đám hoa một mình, "Hoa Hương Dư, hôm nay lại đến ngày mi sinh ra trên thế giới này rồi."

Chính buổi tối hôm đó, Tần Khê một thân trắng bóc len lén keo cô vào phòng, lấy ra một chiếc bánh tự chế nhỏ bằng bàn tay, ở giữa cắm một cây nến nhỏ, hát chúc mừng sinh nhật cho cô nghe.

Từ đó về sau, hằng năm Tần Khê đều len lén ăn mừng sinh nhật cô, Hương Diệp cũng đã quen có Tần Khê bên cạnh, có người nhớ ngày cô ra đời, cùng cô trải qua từng ngày ở thế giới này.

Hương Diệp vừa mới rời giường, chỉ thấy trên giường đặt một cành hoa hồng đỏ tươi kiều diễm, dùng lụa mỏng màu xanh cuốn lấy, Hương Diệp sửng sốt, cầm nhánh hoa hồng kia lên, gọi cung nữ vào, "Cành hồng này là ai đặt?"

"Bẩm nương nương, sáng sớm Hoàng thượng đã tới, để cành hồng này xuống xong là vào triều luôn" Cung nữ kia trong ánh mắt đầy ý cười, hiển nhiên là vô cùng hâm mộ với hành động lãng mạn của Ngọc Sanh Hàn đối với Hoàng hậu như vậy. Nhưng không thấy, Hương Diệp chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cành hoa hồng kia một cái, trong lòng than nhẹ một tiếng, lúc này mới rời giường rửa mặt.

Dùng xong điểm tâm, ở trong vườn hoa cả buổi sáng, đến lúc ăn cơm trưa, Hương Diệp theo lệ đến thỉnh an Thái Hậu, lúc trở ra từ Tiêu Ninh cung, một cung nữ chạy tới, đem một nhánh hoa hồng thắt lụa xanh cung kính dâng lên tay cô, trên mặt Hương Diệp lại khựng lại, cung nữ kia nhỏ giọng nói, "Tham khiến nương nương, Hoàng thượng lệnh cho nô tỳ tặng hoa cho nương nương."

Lại là một cành hoa hồng, Hương Diệp nhận lấy hoa, hỏi, "Hoàng thượng đâu rồi?"

"Hoàng thượng nói, chờ nương nương dưới tán hoa lê."

"Hy vọng anh ta đừng có hái sạch hoa lê của mình." Hương Diệp thấp giọng nói một câu, đi về phía Thi Ngưng điện, trên đường đi, đương nhiên không chỉ nhận được thêm một cành hoa hồng, lúc đi đến vườn hoa, trên tay đã cầm một bó hoa hồng lớn.

Hương Diệp cầm hoa hồng trên tay, mặt càng thêm đen sì thâm trầm, xem ra là cái tên Tần Khê kia bán đứng cô rồi!

Đang bước nhanh qua ngự hoa viên, lại thấy Tiêu Cẩm đi tới, nhìn một bó hồng lớn trên tay cô, nhấp nháy tròng mắt đen, hỏi, "Hương Diệp Nhi lại muốn đi trồng hoa?" Đây hoàn toàn là căn cứ theo hành động của cô mà hỏi, Hương Diệp nhìn tay mình một chút, đang muốn giải thích, lại có một thái giám chạy tới, đem một cành hoa hồng buộc lụa xanh đưa lên, "Nương nương, Hoàng thượng tặng hoa cho nương nương."

"Ngươi đi nói với Hoàng thượng, hoa của người tặng đều là do ta trồng cả." Hương Diệp lạnh lùng liếc cung nhân kia một cái, nhận lấy cành hoa hồng kia, quay đầu nhìn Tiêu Cẩm, Tiêu Cẩm chỉ kinh ngạc nhìn, "Hoàng huynh thật có lòng với Hương Diệp Nhi."

Chẳng qua là, Hoàng huynh sao lại không biết, tùy tiện hái hoa sẽ chọc Hương Diệp Nhi mất hứng? Chẳng lẽ thực sự đúng như lời Cầm Thụy nói, chuyện thật giả này, chưa chắc đã vô căn cứ.

Hương Diệp nhìn bộ dáng quái dị khác hắn với lúc xưa, cũng không để tâm lắm, "Tiêu Cẩm, muội đi trước đây." Dứt lời, liền vội vã đi về phía Thi Ngưng điện, Tiêu Cẩm nhìn bóng cô đã đi xa, trong lòng vui mừng, dù cô chẳng qua chỉ nhất thời quên mất mà gọi thẳng tên hắn, nhưng đáy lòng vẫn có chút ưu tư, Ngọc Sanh Hàn là giả, hắn nhất quyết không thể để Hương Diệp ở bên cạnh con người đó nữa, thêm một ngày, là nguy hiểm thêm một phần.

Hương Diệp đang cầm hoa đi thẳng vào chủ viện sau Thi Ngưng điện, Ngọc Sanh Hàn đứng dưới tán cây hoa lê, tay cầm một bó hồng đỏ, lẳng lặng đứng yên, màu trắng hơi phủ chút xanh lam, bạch y nam tử trong tay nâng một đám mây đỏ, chỉ có một mình.

Bữa tối dưới ánh nến.


Thiếu niên thiên tử nhẹ nhàng xoay người, nhìn cô, trong ánh mắt chứa ý cười như có như không, Hương Diệp chỉ hơi ngây người, ngay sau đó bước tới, sắc mặt cũng chẳng tốt lành gì.


"Tần Khê có nói với anh năm anh ấy mười bốn tuổi đã tặng gì cho tôi không?" Mắt lạnh hơi đảo, từng chút một nhiếp tâm động phách, Ngọc Sanh Hàn có hơi nghi hoặc, "Cái gi?"

"Một gian nhà toàn hoa." Hương Diệp khẽ mỉm cười, "Sau đó tôi để anh ấy sống trong vườn hoa của tôi một tháng."

Ngọc Sanh Hàn hơi hơi ngẩn ra, lời thoại đã nghĩ ra sẵn đều bị quăng hết ra sau gáy, Hương Diệp vẫn nhàn nhạt cười như cũ, ý vị thâm trường, "Tôi khổ khổ sở sở trồng hoa, anh ấy nhoáng cái đã hái sạch, anh nói có đáng tức không?"

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, chỉ thấy mồ hôi lạnh lã chã, Hương Diệp vẫn cười như cũ, "Nhìn anh như vậy chắc cũng đã biết hôm nay là sinh nhật tôi, anh tặng gì cho tôi vậy?” liếc qua tẩm cung, trong lòng nói, nếu mở cửa ra mà là một biển hoa lớn thì anh nhất định phải chết!

Ngọc Sanh Hàn nhìn theo ánh mắt của cô, tựa như khẽ thở phào một hơi, chỉ nói, "Cái này, chính em tự vào xem chẳng phải sẽ biết."

Hương Diệp nhìn hắn một cái, cầm bó hoa nghi ngờ đi vào trong tẩm cung, đẩy cửa ra, lại thấy giữa chính điện lớn như vậy, màn sa màu xanh rủ xuống, đem chính điện quây thành một không gian, bốn phía thắp đèn cung đình, u lệ vô cùng, trong điện không có ai, chỉ có một chiếc bàn dài, phủ khăn trải bàn, ngay giữa bày một chậu hoa cảnh, cổ điển ưu nhã, hai bên chậu hoa là chân nến tinh xảo, Hương Diệp lúng ta lúng túng liếc mắt nhìn, quay đầu hỏi hắn, "Bữa tối dưới ánh nến?"

Ngọc Sanh Hàn im lặng, đóng cửa lại, kéo tay Hương Diệp mời cô ngồi xuống, nhẹ giọng nói, "Tôi không thể làm lộ liễu quá, nếu không, tôi còn muốn nhìn em mặc lễ phục."

Hương Diệp nghe vậy không nhịn được cười khẽ, vậy anh ta chẳng phải sẽ phải thay đồ tây?

"Anh đã làm đủ lộ liễu rồi." Hương Diệp nói nhỏ một tiếng, "Muốn người ta không hoài nghi cũng khó."

"Hoàng hậu mất con nên đau khổ, tâm trạng suy sụp, Trẫm tốn chút tâm tư dỗ Hoàng hậu cười một tiếng, là chuyện đương nhiên ~"  Ngọc Sanh Hàn nhíu mày lên tiếng, trên mặt đầy vẻ đó - là - chuyện - đương - nhiên, Hương Diệp bất đắc dĩ chuyển mắt nhìn trên bàn, đúng là thịt bò bít tết, thật đúng là mệt anh ta làm ra được, một miếng thịt bò bít tết, chắc là khiến cho ngự thiện phòng mơ hồ lắm đây.

Chén nguyệt đổ đầy rượu hoa quế, trên chiếc bàn ngọc cung đình bày món thịt bò bít tết chín bảy phần, dao nĩa đều mới cóng, vì một bữa này, coi như cũng hao tổn tâm tư, trước đây, Hương Diệp chưa từng nghĩ hắn cũng sẽ chịu tốn thời gian tạo không khí lãng mãn, một bữa ăn kiểu cách như vậy thực sự rất phiền phức, nhưng nhiều năm rồi chưa dùng qua, dường như có chút hoài niệm.

Hai người ngồi đối diện nhau, nâng chén về phía ánh nến, Hương Diệp không nhịn được nói, "Năm ngoái Tần Khê còn lén gạt anh chúc mừng sinh nhật tôi, năm nay lại giao cho anh sắp xếp, hai người không phải có trao đổi vụ lợi gì rồi đấy chứ."

Ngọc Sanh Hàn uống một chén rượu, khẽ mỉm cười, không hề che giấu, "Tôi với anh ta vẫn chuẩn bị kế hoạch mở một tòa ca vũ, hấp dẫn các quan to quyền quý tụ tập tất cả ở đây, gây dựng thành nơi tình báo của quốc đô, tên cũng đã định, gọi là Thiên Sứ các."

"Mấy người Lam Điền chính là trợ thủ Tần Khê định ra?"

"Cũng phải có lý do để hấp dẫn những kẻ ấy mới được, Thiên Sứ Các sẽ do Hương Nại Nhi làm chủ, với người ngoài thì nói là Tần Khê mở cho Hương Nại Nhi chơi. Ngày khai trương chúng ta có thể mặc thường phục đến dự."

"Các anh sớm đã lên kế hoạch xong xuôi, xem ra chẳng còn chuyện gì của tôi." Hương Diệp liếc hắn một cái, bưng chén rượu lên uống cạn rượu trong chén, chuyện như vậy cô quả thực cũng chẳng giúp được gì, tài năng ư? Cô chỉ biết trồng hoa.

*** Hàn Hàn dễ thương quá đi mất ***

Comments

  1. Mập mà tấp nập người theoJune 3, 2012 at 12:27 PM

    Ahhh, em duoc TEM!! Cam on chi! :*

    ReplyDelete
  2. rõ! Hàn ka thật dễ thương

    ReplyDelete
  3. Cuoi cung thi cung co truyen de doc rui, thanks!!!!!!!!!!!!!!!!

    ReplyDelete
  4. Lang man quo ! Ngot ngao quo ! Han ca thiet biet cach do ngot tieu HH a ! thanks em nhieu !

    ReplyDelete
  5. Anh Hàn thật dễ thương wá đi~
    thanks tỷ

    ReplyDelete

Post a Comment