[Chương 98 - 100] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon


beta ruacon



Hoàng đế giả


Nghe đến tên hắn, trái tim Hương Diệp khẽ hoảng hốt, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nói, "Cái này cậu tự đi mà hỏi."

"Đừng mà, Hương Diệp, cậu với Ngọc Sanh Hàn chẳng phải quen hơn sao, cậu lại là Hoàng hậu, mở miệng dễ hơn chứ."

Hương Diệp không đếm xỉa đến lời thỉnh cầu như làm nũng của Hương Nại Nhi, không nhanh không chậm nói, "Hậu cung không tham gia vào chính sự."

"Khốn thật! Cậu tham gia chính sự còn ít sao." Hương Nại Nhi không nhịn được chế giễu cô một câu, Hương Diệp nhàn nhạt liếc cô nàng một cái, vẫn nói như cũ, "Muốn chơi, trực tiếp tìm anh ta."

Đã mấy ngày không gặp mặt hắn, hắn cũng không tới tìm cô, hai người, đột nhiên trở nên có chút xa cách.

"Anh ta lạnh như vậy, mình sợ bị chết rét mất, cậu thật không có nghĩa khí." Hương Nại Nhi vẫn không nhịn được mà lầu bầu, nhưng thấy bộ dáng cự tuyệt người ta cùng với ngàn dặm xa cách của Hương Diệp, thở dài, bước ra khỏi Phượng Hoàn cung, trực tiếp đi về phía Ngự thư phòng.

Được cho phép trực tiếp đẩy cửa vào, Ngọc Sanh Hàn đang xem tấu chương, thấy Hương Nại Nhi, chỉ khẽ ngước mắt lên, lại cúi đầu, chỉ hỏi, "Có việc?"

"À, tôi mới từ chỗ Hương Diệp qua đây, Hương Diệp nói, buối tối muốn mời anh qua Phượng Hoàn cung cùng ăn cơm tối." Hương Nại Nhi gọn gàng dứt khoát, Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, trên tay khựng lại, nhìn Hương Nại Nhi, vẻ mặt không tin. "Cô ấy nói?"

"Cô ấy nói!" Hương Nại Nhi trả lời, mặt không đỏ tim không đập, nhưng nhìn vẻ mong đợi nơi đáy mắt Ngọc Sanh Hàn, Hương Nại Nhi lại than mình bây giờ thực lương thiện, vốn lúc đầu, từ chỗ sơn trang nghỉ mát về hai người này đã là lạ, đến bây giờ, lại còn phân phòng ngủ, hơn nữa nghe Tần Khê nói, Hương Diệp vài ngày rồi không hề xuất hiện ở Ngự thư phòng, hắn lại không thể tùy tiện đi vào Hậu cung, cho nên trong lòng buồn bực, chỉ có thể tìm Hương Nại Nhi giúp một tay..

Mặc dù chiêu thức kiểu này đã quá cổ lỗ sĩ, nhưng mà trăm lần vẫn không sai, nhất là áp dụng với hai cái người không biết đang căng thẳng không được tự nhiên với nhau này, gặp mặt, ăn bữa cơm, nói mấy câu, nói rõ ra rồi, thật tốt ~

Ngọc Sanh Hàn nghe Hương Nại Nhi bảo đảm, đáy mắt tựa hồ hiện lên ý cười nho nhỏ, một lúc lâu, mới nhìn về phía Hương Nại Nhi, nhạt giọng hỏi, "Cô còn có việc?"

Hương Nại Nhi nghe vậy, sắc mặt nhất thời héo quắt, siết nắm đấm quả thực muốn trực tiếp vung qua, nhưng mà đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ nhất thời, cô không dám động thủ thật, chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Ngọc Sanh Hàn, vẻ mặt bất mãn nói, "Tôi mang tin tốt như vậy đến cho anh, anh ngay cả câu cảm ơn cũng không có?!"

"A." Ngọc Sanh Hàn ậm ờ đáp một tiếng, vẫn không có về tiếp theo, Hương Nại Nhi trong lòng bất đắc dĩ một hồi, khoát khoát tay, "Được rồi, không cảm ơn thì không cảm ơn, tôi vừa đúng lúc có thể nhân cơ hội tìm anh nhờ một chuyện."

Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn khẽ nhếch lên, sắc mặt bình thản, tựa hồ như sớm biết cô nàng có yêu cầu, cho nên mói nói, không nói cảm ơn là chính xác.

Ngọc Sanh Hàn mà, luôn thích giao dịch đồng giá.

"Chuyện gì?"

"Tôi muốn đến Thiên lao của anh tìm người chơi đùa một chút!" Hương Nại Nhi vẻ mặt cười gian, "Tần Khê len lén chế ra mấy trò vặt vãnh, tôi muốn tìm người tới thử, nếu như anh vừa lúc có phạm nhân nào muốn thẩm vấn, giao cho tôi đi, tôi bảo đảm...."

"Không thể được." Ngọc Sanh Hàn trực tiếp cự tuyệt, Hương Nại Nhi còn chưa nói hết, chợt nghe một câu này của hắn liền nổi đóa, như là nã pháo bắt đầu oanh tạc: "Ngọc Sanh Hàn! Anh có còn là người không hả? Tôi ngàn khổ vạn khổ tác hợp cho hai người, anh không cảm kích tôi thì thôi, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không chịu, anh có còn là Hoàng Đế không hả? Giả đúng là giả! Không có chút khí phách, hẹp hòi! Không phong độ! Anh..."

Lời còn chưa dứt, đã thấy Ngọc Sanh Hàn lạnh mặt, chợt đứng dậy cáu kỉnh nói, "Ai ở bên ngoài?!"

Đơn giản là thú vui


Hương Nại Nhi lúc này bị dọa cho sợ đến ôm miệng, vừa rồi cô không nói lỡ chuyện gì chứ?

Ngọc Sanh Hàn không để ý đến cô, trực tiếp đứng dậy, đi tới cửa, nhưng không thấy bóng ai cả, trên đất chỉ có một chiếc khăn tay, Ngọc Sanh Hàn nhặt chiếc khăn lên, sắc mặt lạnh lẽo đến mức khiến cho Hương Nại Nhi không nhịn được mà toàn thân phát run, cẩn thận dè dặt hỏi: "Ngọc Sanh Hàn, vừa nãy có người ở bên ngoài sao?" Nghe được cái gì không vậy?

Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh trừng cô nàng một cái, Hương Nại Nhi lập tức rụt cổ lại, giải thích nói, "Tôi vô tội mà, tôi đâu biết là có người..."

"Hoàng thượng!" Đầu bên kia An Quế vội vàng đi tới, nhìn sắc mặt khó coi của Ngọc Sanh Hàn một chút, lại nhìn Hương Nại Nhi một chút, trong lòng gõ trống, chẳng lẽ Hoàng thượng  biết ông ta lén chạy đi nhà xí không canh cửa?

"Mới vừa rồi có ai đến?" Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng chất vấn, An Quế chợt hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, run giọng nói: "Hoàng thượng tha mạng! Tiểu nhân vừa nãy vì bụng không thoải mái mới đi ra ngoài... Ai tới, nô tài không biết..."

Sắc mặt Ngọc Sanh Hàn trầm xuống, một đôi mắt đen chăm chú nhìn An Quế, cho đến khi ông ta ướt đẫm mồ hôi, một lúc sau, mới nghe hắn mở miệng, "Không có gì nữa, đi xuống đi."

"Dạ, dạ!" An Quế hoang mang rối loạn đáp một tiếng, vội vàng đứng dậy lui xuống.

Ngọc Sanh Hàn quay lại trong phòng, nhìn chiếc khăn trong tay, trên mặt như có điều suy tư, Hương Nại Nhi tựa hồ biết hình như mình đã gây họa lớn, chỉ đành ngường ngùng mở miệng, "Cái đó, Tần Khê vẫn đang ở nhà chờ tôi về ăn cơm, không có gì..."

"Từ từ." Ngọc lão Đại đột nhiên mở miệng, làm cho Hương Nại Nhi sợ đến hốt hoảng, "Thật xin lỗi mà, tôi thực sự không cố ý, tôi làm sao biết bên ngoài có người..."

"Hừ!" Chỉ nghe Ngọc Sanh Hàn hừ lạnh một tiếng, nhìn Hương Nại Nhi, cũng không còn hàn khí lúc trước, chỉ nói, "Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, vừa rồi không phải cô nói, muốn thẩm vấn người?"

"Ngọc Sanh Hàn! Chúng ta dù gì cũng là đồng loại mà, không phải là anh định cho Tần Khê đem bộ thập đại khổ hình Mãn Thanh kia thí nghiệm trên người tôi trước đấy chứ? Tôi không phải chỉ nhanh miệng nhỡ mồm thôi sao, anh có cần ác như vậy không?"

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, trực tiếp liếc cô nàng một cái, đứng dậy, đi tới bên cửa sổ hướng ra ngoài vỗ tay, loáng cái đã có người bay vào từ ngoài cửa sổ, cung kính quỳ xuống trước mũi chân Ngọc Sanh Hàn, "Hoàng thượng có gì phân phó?"

Hương Nại Nhi ngây ngốc nhìn người nọ mặc một thân trang phục thị vệ, cả người toàn màu đen, nhất thời nhớ ra Tần Khê đã nói qua Ngọc Sanh Hàn có Ám vệ tự mình đào tạo, trong lòng khẽ cảm thán, cuối cùng cô cũng gặp được Ám vệ trong truyền thuyết kia rồi, nhìn thân hình kia kìa, còn rất đẹp trai!

Định thần nhìn lại, Hương Nại Nhi nhất thời sợ hãi kêu một tiếng: "Ngươi ngươi! Ngươi không phải là cái tên biến thái cuồng theo dõi đó?!"

Đoạn Lặc ngẩng đầu, thấy Hương Nại Nhi, trên mặt có hơi run rẩy, nhưng ở trước mặt Ngọc Sanh Hàn, vẫn không dám nói nhiều như cũ, chỉ cung kính im lặng, Ngọc Sanh Hàn bảo hắn đứng dậy, chỉ chỉ Hương Nại Nhi nói, "Trong đám người Ám vệ đang giam giữ, tìm một tên cho nàng thẩm vấn."

Đoạn Lặc nghe vậy sửng sốt, tựa hồ như không kịp phản ứng, nhưng giây tiếp theo, vẫn cung kính đáp một câu, "Dạ!"

Ngọc Sanh Hàn phân phó mấy câu với Đoạn Lặc, sau đó nhìn Hương Nại Nhi, "Người trong Thiên lao đều do Hình bộ trông coi, không thể cho cô chơi tùy tiện được, cô đi cùng Đoạn Lặc, hắn sẽ tìm người cho cô!"

Nghe ra, giống như là tìm đồ chơi cho cô vậy, Hương Nại Nhi bỗng thấy yêu cầu này của mình có phải có chút biến thái không?

Không phải chứ, Hương Nại Nhi sẽ không thừa nhận, đây đơn thuần chỉ là thú vui mà thôi!

Bộ nào cũng nói hợp


Cười nói cám ơn, Hương Nại Nhi đi theo Đoạn Lặc, lưu lại một mình Ngọc Sanh Hàn, nhìn chiếc khăn tay trên bàn một lúc, cuối cùng cũng cất đi, quay ra cửa gọi, chỉ chốc lát sau, An Quế bước vào, vẫn một bộ cẩn thận như cũ, Ngọc Sanh Hàn chỉ nói, "Bãi giá về Thi Ngưng điện, Trẫm muốn thay y phục."

An Quế lập tức đáp lời, cẩn thận hỏi, "Hoàng thượng là muốn đi đâu sao?"

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, trên mặt phủ lên một tầng ý cười âm thầm, "Tối nay Trẫm muốn dùng bữa ở Phượng Hoàn cung cùng Hoàng hậu."

Giọng nói hiếm khi nghe thực vui vẻ, An Quế nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười nói, "Hoàng thượng đúng là đã lâu rồi chưa dùng bữa cùng với nương nương."

Thấy Ngọc Sanh Hàn mặt hơi khựng lại, An Quế lúc này cả kinh, vội vàng quỳ xuống, "Nô tài nói bậy, nô tài tự vả miệng!"

Ngọc Sanh Hàn thấy ông ta muốn tự đánh vào miệng mình, cũng không làm khó ông ta nữa, chậm giọng nói, "Thôi, đứng lên đi." Dừng một chút, lại nói, "Sau này không có chuyện gì không cần tùy tiện quỳ, ở trước mặt Trẫm, không cần quá mức sợ hãi."

An Quế nghe lời này, trong lòng rung động một trận, thầm nghĩ, Hoàng Thượng ngài lúc nào cũng trưng cái mặt băng hàn ra, nô tài có thể không sợ sao? Bất quá lời như vậy, cũng khiến ông ta thực sự có chút cảm động, dù sao kể từ khi Hoàng thượng có Hoàng hậu xong, vẫn là lần đầu tiên nói mấy câu "Hiền hòa" như vậy.

"Hồi cung chuẩn bị đi!" Ngọc Sanh Hàn vừa muốn nói đi ra đi, An Quế ở đằng sau lại nhỏ giọng hỏi một câu, "Hoàng thượng muốn về Thi Ngưng điện thay y phục bây giờ?"

Ngọc Sanh Hàn nhìn ông ta một cái, An Quế nhìn ra ngoài một chút, lại nhìn Ngọc Sanh Hàn, miễn cưỡng cười nói, "Nhưng mà Hoàng thượng, cách bữa tối còn ba canh giờ nữa."

Ba canh giờ, sáu tiếng, ý tứ là, Hoàng thượng, có hơi nôn nóng quá chăng.

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, trên mặt có chút không được tự nhiên, trợn mắt nhìn ông ta một cái, An Quế thấy vậy mới cười, khéo miệng nói, "Hoàng thượng đúng là tưởng niệm Hoàng hậu nương nương, y trang bữa tối nay, sớm đi chuẩn bị cũng là cần thiết."

Ngọc Sanh Hàn vội ho một tiếng, "Đúng là như vậy."

Trở về Thi Ngưng điện, An Quế phân phó cung nhân chuẩn bị xiêm y, ngay sau đó cẩn thận tưới nước cho hoa cỏ trong phòng, Ngọc Sanh Hàn nhìn động tác của ông ta khẽ ngơ ngẩn, ngay sau đó có chút thưởng thức sự chu đáo của ông ta, Hương Diệp rời đi đã được mấy ngày, chỉ mang theo bồn hoa sen tử lưu ly kia, hoa trong phòng này hắn cũng quên xử lý, ngày thường, những chuyện này đều do tự cô làm, lúc này may mà An Quế nhắc nhở hắn.

Thay nước cho hoa cảnh, tưới nước cho hoa, một lúc sau, Ngọc Sanh Hàn một thân áo tím nhẹ nhàng, khí vũ phi phàm, hỏi An Quế, "Bộ y phục này thế nào?"

"Hoàng thượng, bộ y phục này rất hợp, rất đẹp."

"Hừ, bộ nào ông cũng nói hợp." Ngọc Sanh Hàn hừ lạnh một tiếng, An Quế lúc này mới như cười khổ, "Hoàng thượng, người cũng đổi mấy bộ rồi, thực ra thì Hoàng thượng mặc cái gì, nương nương chả thích."

Trên mặt Ngọc Sanh Hàn thoáng qua một tia mất tự nhiên, nhìn trên người một chút, rốt cục gật đầu một cái, An Quế nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đem ngọc sứ đưa lên, Ngọc Sanh Hàn chọn một miếng đai ngọc long hổ màu xanh trắng, An Quế cẩn thận gài lên cho hắn, lăn qua lăn lại một phen, cuối cùng cũng chỉnh trang xong.

Bước ra khỏi cửa cung Thi Ngưng điện, đi về phía Phượng Hoàn cung.

Đến Phượng Hoàn cung, Hương Diệp vậy mà lại không có ở đây, nghe cung nhân nói, "Hoàng hậu nương nương vừa mới đi Minh Hòa điện, nói là tối nay dùng bữa cùng Thái Hoàng Thái hậu."

Sắc mặt Ngọc Sanh Hàn lập tức khó coi, tình huống này chỉ có hai loại khả năng, một là Hương Diệp thực sự bảo Hương Nại Nhi truyền lời bảo hắn tối nay đến cùng ăn cơm, nhưng đột nhiên thay đổi tâm ý muốn tránh hắn, hai là, Hương Nại Nhi nói láo!

 *** Bạn Hàn cute quớ =)), cuối cùng cũng lết được chương 100, được 1/3 bộ truyện  ***

Comments

  1. Bạn trẻ không những chăm chỉ còn rất tận tâm với độc giả nha. Thanks nàng nhiều

    ReplyDelete
  2. Minh cung rat phuc ban, kham phuc tu day long! Thanks

    ReplyDelete
  3. Bạn Hàn cute dã man ý, lại còn 6 tiếng để chuẩn bị nữa chứ :))
    Còn 2/3 nữa, truyện hay lắm ta rất thích đội nhóm xuyên không biến thái trong bộ này, nàng cố lên nhé :)

    ReplyDelete
  4. Oa....ra chương mới rồi :X

    Yêu Ss quá đi mất thôiiiiiiiiiiiiiiiiiii *ôm hôn thắm thiết*

    ReplyDelete
  5. Thanks nang nhe
    toi a han wa bi ge lanh

    ReplyDelete
  6. truyện hay quá, anh Hàn thật dễ thương :X
    thanks bạn nhiều :)

    ReplyDelete
  7. Duoc 1/3 truyen rui a , ngay nao cung co truyen xem, that la thich, chi co nguoi edit la cuc kho thui ! Cam on Linh nhieu nha ! Anh Han de thuong qua a, thay quan ao toi lui giong nhu moi lan dau hen ho vay !

    ReplyDelete
  8. Yêu nhau đi, yêu nhau đi mà *rên rỉ*

    ReplyDelete

Post a Comment