[Chương 96 - 97] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon


beta ruacon



Nàng cũng nên tỉnh


Nhìn bàn tay đang vung tới của Bình Phi, Hương Diệp chỉ quét mắt lành lạnh nhìn qua, đưa tay bắt lấy cổ tay nàng ta, cho dù cô không hay luyện võ, nhưng thủ đoạn tự vệ tối thiểu để đối phó với một nữ nhân vẫn có.

"Tần Hương Diệp! Ngươi buông ta ra! Hôm nay ta phải liều mạng với ngươi! Nếu không có ngươi, vị trí đứng đầu hậu cung này, còn có trái tim của Hoàng thượng, ta đều có thể lấy lại!" Bình Phi dùng sức giãy cổ tay bị Hương Diệp nắm được, Hương Diệp nghe lời nói bén nhọn của nàng ta, chỉ cười lạnh.

Khuôn mặt nữ nhân xấu xí như vậy, hiện lên rõ ràng trước mắt cô, cô đã nhìn lâu như vậy, vẫn không thể thuận mắt được, Ngọc Sanh Hàn nói, có thể báo thù, có thể phản kích, có thể sao, nếu cô đã muốn phản kích, cô sẽ chọn phương thức dứt khoát nhất, trực tiếp nhất.

Kéo tay Bình Phi, khẽ mỉm cười, "Ngươi thật sự cảm thấy, nếu ta không ở đây, ngôi vị ở hậu cung này, còn có trái tim của Hoàng thượng cũng có thể lấy về?"

"Nếu như trái tim ngươi còn chưa thấy rõ ràng, thì thừa dịp này, nhìn cho rõ..." Hương Diệp nhẹ giọng buông một câu, nhìn khuôn mặt sợ hãi run rẩy của Bình Phi, ánh mắt đột nhiên chuyển qua một nơi khác, thấy người nào đó đang đi về phía này, chỉ có điều cô không muốn quay đầu.

Bình Phi nhìn Hương Diệp cười trước mắt nàng ta mà hoảng hốt, lời của cô, nàng ta nghe không rõ, nàng ta chỉ cảm thấy Hương Diệp buông tay mình ra, bên tai giống như nghe thấy một câu: "Thực ra thì, hoàng cung không thích hợp với ngươi."

Còn chưa kịp tiêu hóa hàm nghĩa trong câu nói kia, đã thấy, Hương Diệp chợt xoay người, vào lúc nàng ta hoàn toàn chưa kịp phản ứng, ùm một tiếng, mặt nước nhất thời bắn lên một đống bọt nước.

Tần Hương Diệp nhảy xuống rồi.

Bình Phi kinh ngạc nhiên nhìn cô nhảy vào trong nước, ngây ngốc vươn tay, trước mắt một trận ngẩn ngơ, lại thấy một thân ảnh màu tím nhanh chóng vụt qua trước mặt, theo sát Hương Diệp, nhảy vào trong nước.

Bình Phi lập tức ngây ngẩn trừng to mắt, hoàn toàn quên mất ngôn ngữ.

Thực ra Ngọc Sanh Hàn đã thấy rất rõ ràng, chính cô buông tay Bình Phi ra, sau đó xoay người, tự mình nhảy xuống hồ, hắn biết rõ, đó chính là Tần Hương Diệp, cô đã muốn làm gì, luôn luôn dứt khoát, giống như lúc đầu, cô không chút do dự lựa chọn cởi áo tháo thắt lưng trước mặt mình, dứt khoát như vậy.

Hắn biết rõ, rơi xuống nước chẳng qua chỉ là thủ đoạn để Bình Phi biết khó mà lui, nhưng mà, lúc kịp phản ứng lại, thân thể đã phản ứng nhanh hơn đầu óc.

Thấy cô rơi xuống nước, trái tim không tự chủ được thắt lại.

Bình Phi kinh ngạc nhìn Ngọc Sanh Hàn nhảy vào trong nước, lông mày nhíu chặt trong nước, lộ ra vẻ lo lắng, đưa tay vớt lấy thân thể Hương Diệp, sau đó từ từ bơi về phía bờ, Bình Phi run người lui về phía sau một bước, nghĩ muốn tránh ra, lại bị một ai đó siết lấy cổ tay.

Trên tay truyền đến đau đớn, ngẩng đầu, đã đối mặt với ánh mắt nổi giận của Tiêu Cẩm.

Từ đầu tới cuối, Ngọc Sanh Hàn không hề liếc mắt nhìn nàng ta một cái, đưa Hương Diệp lên bờ, thay Hương Diệp ấn bụng đẩy nước, thấy cô vẫn hôn mê như cũ, không chút do dự, cúi người xuống làm hô hấp nhân tạo cho cô, không thấy được, Tiêu Cẩm cùng Bình Phi đứng một bên vì hành động này của hắn mà choáng váng.

Chỉ qua hai lần, Hương Diệp đã tình lại, ho khan hai tiếng, không xảy ra chuyện gì.

Mở mắt ra, thấy ánh mắt lo lắng của Ngọc Sanh Hàn, vốn định khẽ nhếch miệng cười một cái, lại thấy Ngọc Sanh Hàn ngơ ngẩn nhìn vào mắt cô, một hồi lâu, vẫn cúi người như cũ, nâng đầu cô lên,  đặt một nụ hôn không cho phép cô cự tuyệt, trực tiếp mà bá đạo, lộ ra cuồng nhiệt, còn có lo lắng...

Đầu óc Hương Diệp ngưng vận hành trong chớp mắt, quên đẩy hắn ra, cũng quên đáp lại.

Đây không phải là hô hấp nhân tạo đúng không.

Một lúc lấu, Ngọc Sanh Hàn cuối cùng cũng buông cô ra, Hương Diệp hơi hồi hồn, nhìn thấy Ngọc Sanh Hàn một thân ướt đẫm chật vật, thì ra, bóng dáng cô nhìn thấy lúc rơi xuống nước thật sự là hắn.

Ai chán?


Hắn chạy về phía cô, sau đó không do dự nhảy xuống nước.

Hương Diệp cảm thấy cánh môi tê dại, quay đầu, không muốn nhìn vào mắt hắn, lại liếc thấy, Tiêu Cẩm đứng một bên, kinh ngạc nhìn hai người, đáy mắt không có phẫn hận, đồng thời cũng không có lấy một tia nhiệt độ.

Hai con mắt lạnh lẽo, nhìn chăm chú vào bọn họ, khiến cho Hương Diệp không khỏi run lên trong lòng.

Nhưng cô không nhìn thấy Ngọc Sanh Hàn, trong mắt cũng sương giá như vậy, mang theo chút cảnh cáo, vuốt gò má của cô, hơi dùng sức, trầm giọng nói, "Tần Hương Diệp, em không muốn sống nữa."

Hương Diệp không mở miệng, nhắm mắt lại, không nhìn nữa.

Cảm giác Ngọc Sanh Hàn ôm lấy cô, sau đó lạnh giọng kêu: "Truyền thái y!"

Giọng nói của Bình Phi, cô không nghe thấy nữa, sau này cũng không,

Hôm đó, thái y chẩn bệnh, Hoàng hậu vì bị rơi xuống nước nên kinh hách, thai nhi trong bụng đã không còn. Bình phi bị Ngọc Sanh Hàn trực tiếp tước bỏ danh hiệu quý phi, đưa về phủ Tướng quân.

Thái Hậu biết chuyện này, không nói gì, chỉ thở dài, không nhắc đến Bình Phi, cũng không nói gì đến Hương Diệp.

Chuyện phế phi truyền ra, đại thần trong triều nghị luận ầm ĩ, duy chỉ có Tân đại tướng quân không có lấy nửa chữ, gương mặt nghiêm nghị, trầm mặc không nói, Ngọc Sanh Hàn nhìn không thấu Tân Đại tướng quân, chỉ có Tần Khê hùng hồn nói: chó không sủa mới đáng sợ.

Chuyện này làm cho Bình phi gánh hết tội danh, mặc dù thủ đoạn không phúc hậu, cũng là làm một mẻ, khỏe cả đời, Bình Phi rời đi, đối với Hương Diệp, đối với bản thân nàng ta đều tốt, bọn họ đều đang ở độ tuổi thanh xuân đơn thuần, tội gì phải ở trong cung hao tổn tâm cơ vì một người đàn ông không thể nào quay đầu lại?

Sau khi từ sơn trang nghỉ mát quay về, Hương Diệp trực tiếp chuyển về Phượng Hoàn cung, tẩm cung Hoàng hậu bị bỏ không một năm, hôm nay lại vào ở lại, chuyện này khiến cho Hậu cung cũng nghị luận ầm ĩ một trận, nhiều cách nói khác nhau, chung quy cũng không thoát khỏi liên quan đến chuyện đứa bé.

Chỉ có Hương Diệp, vẫn chăm sóc đám hoa cỏ của mình như cũ, vốn đã không có đứa bé, không có thoải mái hơn, chẳng qua là nhìn vẻ mặt lo lắng của đám cung nhân bên cạnh, cảm thấy bất đắc dĩ đến buồn cười.

"Gần đây trong cung đang bàn tán cái gì?" Hương Diệp ngồi trong vườn cắt tỉa hoa cỏ, thuận miệng hỏi, sau lưng, Hương Nại Nhi cắn một miếng bánh, khoát khoát tay, "Còn không phải đều là mấy chuyện, hoàng hậu không có long loại nữa, đánh mất sự sủng ái của Hoàng thượng, vậy nên mới chạy về Phượng Hoàn cung."

"Còn nữa, cái gì mà Hoàng hậu bởi vì không còn long loại, nản lòng thoái chí, cảm thấy không còn mặt mũi nhìn Hoàng thượng, một thân một mình ở Phượng Hoàn cung... úp mặt vào tường sám hối~" Hương Nại Nhi vừa nói đã cảm thấy buồn cười, lại hỏi, "Thật ra thì cậu đang tốt lành, sao lại chuyển đi?"

"Ngọc Sanh Hàn đã sớm có thể một mình đảm đương cục diện, cần gì cả ngày lẫn đêm đều đối mặt, rất chán."

"Là cậu chán, hay là anh ta chán?"

Hương Diệp nghe vậy, lại im lặng, đặt cây kéo xuống, đứng dậy, đạm mạc nói, "Cậu không cảm thấy đây là cơ hội rất tốt sao? Trước tách ra, sau hai năm lại xuất cung, sẽ không làm cho người ta hoài nghi."

"Ha, câu này nghe sao mà giống lấy cớ quá vậy?" Hương Nại Nhi vẻ mặt như nhạo báng, thấy Hương Diệp im lặng không nói, không thể làm gì khác hơn là chuyển đề tài, "Đúng rồi, hôm trước mình cuối cùng cũng gạt được bộ Thập đại khổ hình Mãn Thanh kia của Tần Khê, hay chúng ta tìm lúc nào đó, tìm một tên nào đấy thí nghiệm đi?"

Hương Diệp nghe vậy, liếc Hương Nại Nhi một cái, ánh mắt giống như nhìn quái thú, một lúc lâu mới nói: "Mình sẽ mặc niệm ba phút thay người kia trước."

"Có thể là người đầu tiên thí nghiệm phát minh vĩ đại này, người kia phải cảm thấy tự hào mới đúng ~ cậu bảo chúng ta tìm người ở đâu thì được?" Hương Nại Nhi nói xong, đột nhiên kéo Hương Diệp, như lấy lòng nói. "Hay là cậu nói một tiếng với Ngọc Sanh Hàn, để mình đi Thiên lao lấy người, mình phụ trách thẩm vấn?"

Comments

  1. tem a~ :-?? phải k nhỉ :)) haha

    ReplyDelete
  2. Chi Chanel nay lai lam tro quy gi day ??? Thanks em nhieu !

    ReplyDelete

Post a Comment