[Chương 94 - 95] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon


beta ruacon



Ăn trái nho đi


Cuối cùng, Bình Phi được tìm thấy trên một cây đại thụ, lúc ấy nàng ta tóc tai bù xù, không có chút hình tượng nào ôm cây khô run lẩy bẩy, không trèo xuống được lại sợ có ma, thực sự đang bị kinh hoàng vô cùng, mà Minh Lam, hắn cũng được phát hiện ở trên cây, khác ở chỗ, cả người hắn bị dây mây trói treo ngược trên cây, thị vệ vội vàng cứu hắn xuống, lại bị hắn tức giận mắng cho một trận, đại khái là do chưa bao giờ mất mặt giống như hôm nay.

Hai người được đưa về phòng, lại đi theo phương hướng của Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn, vẫn không thấy bóng dáng hai người đâu, đang lúc hốt hoảng, lại thấy từ phía bên kia rừng, Ngọc Sanh Hàn ôm Hương Diệp đi ra, Tiêu Cẩm thấy Hương Diệp được Ngọc Sanh Hàn ôm, chạy tới, đang muốn nói, lại bị Ngọc Sanh Hàn nhẹ giọng ngăn lại.

Dưới ánh trăng, Hương Diệp nằm trong lòng Ngọc Sanh Hàn, trên người phủ áo khoác của Ngọc Sanh Hàn, tựa vào trước ngực hắn ngủ say nồng, yên lặng ngon lành.

Lúc Ngọc Sanh Hàn phát hiện cô dưới tán cây, cô vậy mà đã ngủ thiếp đi, rõ ràng không dời đi, cũng không nói cho hắn biết, một người trên cây một người dưới tán cây, cùng nhau thưởng thức ánh trăng sáng cả buổi, lại ôm tâm sự khác nhau.

Nhìn bộ dáng say ngủ của cô, Ngọc Sanh Hàn không biết nên tức giận hay nên vui vẻ.

Buổi tối đầu tiên ở sơn trang nghỉ mát, cứ như vậy "Yên bình" trôi qua~

Sau đó, Bình Phi tránh trong phòng mấy ngày, đám Hinh cũng không ai ra ngoài,  mấy người Hương Diệp gần như là yên tâm thoải mái nghỉ ngơi vài ngày, đến ngày thứ năm, Bình Phi cuối cùng cũng đi ra, khi đó Tần Khê cùng Hương Nại Nhi mang theo Lam Điền ra suối chơi, mấy người Hinh Phi thì đang ngủ trưa trong phòng.

Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn ở trong sân, một đọc sách một ngắm hoa, sau đêm đó, quan hệ của hai người tựa hồ như có chút vi diệu, nhưng mà Ngọc Sanh Hàn lại không nhắc lại gì cả, giống y như đêm đó, sau đó, vẫn bình thường như không có chuyện gì, chẳng qua là lúc ở riêng với nhau, hình như, không được tự tại như trước kia.

Bình Phi xuất hiện, có thể, cũng coi như vừa đúng lúc, hóa giải không khí lúng túng giữa hai người.

"Thần thiếp lâu rồi chưa ngắm hoa cùng Hoàng thượng, hôm nay mượn phúc của Hoàng hậu muội muội, để cho tỷ tỷ được hưởng chút long trạch~" Bình Phi ngồi trong vườn, mềm giọng cười khéo, Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn nhanh chóng ngẩng lên nhìn nhau, rồi lại tránh né.

"Hoàng thượng, người xem hoa Đỗ quyên này thực đẹp." Bình Phi chỉ vào Đỗ quyên vân cẩm trong hoa viên cười nói, Hương Diệp nhàn nhạt tiếp lời, từng câu từng chữ, "Đỗ quyên vân cẩm, lúc hoa nở, diễm lệ giống như hoa gấm, mùi thơm ngát nhàn nhạt, nhưng nếu nói đẹp đẽ thì vẫn thua Đỗ quyên kim đỉnh, tràng hoa của nó hình chuông, màu trắng sáng trong như tuyết."

Bình Phi nghe tựa hồ như hơi xấu hổ, thầm nghĩ ngươi trả lời tỉ mỉ như vậy làm gì? Chẳng có chút tình thú nào, Hoàng Thượng sao lại thích nha đầu cứng nhắc như vậy chứ?

Nhìn Ngọc Sanh Hàn một bộ bình tĩnh, đành tiếp tục nói: "Hoàng thượng đã nghe qua điển cố về hoa Đỗ quyên chưa? Truyền thuyết kể chim Đỗ quyên là do Thục vương Đỗ Vũ ở cổ đại sau khi chết biến thành, hàng đêm ông ta đều khóc thương lệ cạn, mà rỉ máu, rơi vào trên hoa, khiến cho hoa nhiễm đỏ, hóa thành màu đỏ của hoa Đỗ quyên này." Bình Phi nhìn Ngọc Sanh Hàn, dừng một chút, như cảm thán nói: "Thần thiếp vẫn cảm thấy, hoa Đỗ quyên tựa như nơi ở của hồn hoa, khiến người ta cảm động không dứt...."

"Hoa Đỗ quyên có sắc đỏ của máu, là do trong dịch tế bào của hoa đỗ quyên có chứa một loại đường gluco biến thành sắc tố hoa, khiến cho sắc tố hoa có tính axit, hoa Đổ quyên biến thành màu đỏ, là biểu hiện của nó..."


"Hoàng thượng, ăn trái nho đi." Hương Diệp đột nhiên ngắt bài hóa học luận của Ngọc Sanh Hàn, đưa tay trực tiếp lấy một quả nho chặn cái miệng cực không thú vị kia lại.


Giỏi nhất là dội nước lã


Ánh mắt thanh lãnh liếc về phía Bình Phi, Ngọc Sanh Hàn giờ mới phát hiện, trên mặt Bình Phi hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man, đối với mấy cái gì mà dịch tế bào, đường gluco... sắc tố hoa gì đó, hoàn toàn không hiểu.

Hương Diệp nhét nho vào trong miệng Ngọc Sanh Hàn, đồng thời dùng ánh mắt như cười nhạo, ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói, "Thần thiếp thấy, Hoàng thượng nhất định là chưa từng theo đuổi con gái bao giờ, nếu không, ai cũng sẽ bị nguười dọa chạy."

Người ta đang lãng mạn, lấy axit với bazơ ra làm gì chứ....

Đúng là giỏi nhất dội nước lã...

Ngọc Sanh Hàn nghe Hương Diệp cười nhạo, thầm nghĩ cô cũng đâu có tư cách chứ.... Sắc mặt xị ra, quay ra Bình Phi, hiếm hoi lắm mới cười một tiếng, đột nhiên đứng dậy, bước tới bên cạnh một bụi hoa, thuận miệng nói: "Tự hữu yên nhiên thái, phong tiền dục tiếu nhân. Quyên quyên triêu khấp lộ, áng áng dạ sinh hương. . ."*

* Tạm dịch : Tự sinh vẻ xinh đẹp, đón gió như đang cười. Từng giọt như sương lệ, tầng tầng ngát hương đêm. => Một bài thơ thời đời Tống, Hàn lão Đại đạo thơ tán gái trắng trợn =))

"Thơ của Hoàng thược thực hay!" Bình Phi nghe vậy vội khen, nhưng nhìn bộ dáng trước sau bình tĩnh của Hương Diệp, trong lòng không khỏi buồn phiền, Hoàng thượng nhìn hoa làm thơ, nói vậy cũng lại là vì Tần Hương Diệp này, chỉ ê ẩm nói: "Hoàng thượng lần này, đúng là khiến trái Hoàng hậu ngọt ngào."

"Bình phi không biết sao?" Ngọc Sanh Hàn bỗng nhiên đi tới trước mặt nàng ta, khẽ cầm lấy tay nàng ta, "Hoa Hàm tiếu giống như lúm đồng tiền lộ ra trên mặt mỹ nhân mỉm cười, ngọt ngào yêu kiều, giống như nét cười trên mặt Bình Phi vậy..."

Thanh âm khàn khàn dễ nghe, lại nói những lời ngọt ngào hiếm thấy, khiến cho Bình Phi ngây ngốc choáng váng, sắc mặt ửng đỏ, cười duyên giống như vỗ nhẹ một cái lên ngực Ngọc Sanh Hàn, cả người thuận thế dựa vào, trong ánh mắt mang theo đắc ý,

Nhưng không thấy, ánh mắt đắc ý của Ngọc Sanh Hàn trên đầu liếc qua Hương Diệp, ý tứ trong mắt rõ ràng, đó chính là Ngọc lão Đại hắn một là không ra tay, hai là ra tay rồi, tuyệt đối sẽ dễ như trở bàn tay.

Hương Diệp nhìn Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nhíu mày, tuy nói, hắn rõ ràng là làm cho cô xem, nhưng nhìn trong ngực hắn có một người dựa ào, trong lòng lại cảm thấy... có chút buồn phiền.

Giống như là cảm giác khó chịu trong ngực.

Hương Diệp quay đầu, không nhìn hai người, chỉ chốc lát, liền lấy cớ khó chịu rời đi.

Một mình tản bộ bên ven hồ, nhìn mặt hồ gợn sóng, tựa hồ như nghe thấy cách đó không xa, tiếng Hương Nại Nhi đang gào thét với Tần Khê, cùng với ánh mặt trời chính ngọ, cảm giác chói lọi không ngớt.

Đừng bên hồ, không biết qua bao lâu, ngay cả Hương Diệp cũng cảm thấy có chút hoảng hốt, chợt, cảm giác có người đang đến gần sau lưng, Hương Diệp chợt xoay người lại, lại thấy Bình Phi vồ hụt trên tay, bị cô bắt tại trận, trên mặt Bình Phi khó xử một lúc, nhưng chỉ trong mấy giây, nhìn Hương Diệp, mặt đầy vẻ phẫn hận bất mãn.

Theo lý thuyết, vừa mới được Ngọc Sanh Hàn hiếm hoi dụ dỗ một lúc, tâm trạng phải bay lên trời mới đúng, Hương Diệp không biết, sau khi cô vừa đi, Ngọc Sanh Hàn cũng đứng dậy, bỏ Bình Phi lại đi thẳng.

Khó trách nàng ta bất mãn, khó trách nàng ta muốn hận cô.

Vốn, vị trí hoàng hậu kia, cũng hẳn là của nàng ta.

Hiện giờ, Hoàng thượng không sủng ái nàng ta, ngay cả Thái hậu, cũng đứng về phía Hương Diệp, không phải chỉ là mang long loại sao?  Được Hoàng thượng chuyên sủng một năm, mang long thai thì có gì đặc biệt hơn người!

Nàng ta vốn nghĩ, nếu Hoàng hậu thần không biết quỷ không hay rơi xuống nước, thai nhi không còn... Vậy Thái hậu không chừng sẽ lại đứng về phía nàng ta, nói không chừng, Hoàng thượng cũng có thể....

Nàng ta làm sao ngờ được, Hương Diệp lại đột nhiên quay đầu, trên mặt uất hận, Bình Phi giơ tay, bàn tay định vung lên đánh về phía mặt Hương Diệp, vẫn không ngờ tới, Hương Diệp không phải là một tiểu nữ tử cả ngày chỉ biết hái hoa trồng hoa như nàng ta vẫn tưởng.

*** Ngồi kiếm hình kiếm được cái hình con chim đỗ quyên, trông béo béo ngộ ơi là ngộ ^^



Yêu nhở mọi người ^^ ***

Comments

  1. Thanks nang! may ngay khong vao mang khong ngo hom nay lai duoc tem. Huong Diep cung bat dau thich Ngoc Sanh Han rui ^-^

    ReplyDelete
  2. Bình phi này chết chắc rồi, ra tay bị bắt ngay tại trận thế.
    Cám ơn bạn Linh

    ReplyDelete
  3. bà này ngu quá, kiểu này thì tự đưa đầu vào rọ rồi, thanks

    ReplyDelete
  4. con mẹ Bình phi ác độc thật đấy =.=" ....... chừng nào mới bị tống ra đường ở đây :-w

    ReplyDelete
  5. ngay và luôn chương sau =))

    ReplyDelete
  6. Mu Binh phi nay duoc dung duong toi ac lau qua rui, phai bi trung tri thui ! thanks em nhieu !

    ReplyDelete
  7. thanks nhiều, đỗ quyên xinh, béo múp, ;))

    ReplyDelete

Post a Comment