[Chương 91 - 93] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon


beta ruacon



"Hẹn hò" thi gan


Nghe vậy, Hương Diệp chợt ngẩn ra, dưới chân hụt một cái, cả người thuận thế trượt xuống, Ngọc Sanh Hàn lại phản ứng cực nhanh, dùng sức ôm lấy, đem cả người Hương Diệp dính vào trước ngực mình, Hương Diệp thậm chí còn có thể cảm giác được trái tim hắn nhảy lên rung động trước ngực mình, hai trái tim, ngoài ý muốn trở nên gần sát.

Hương Diệp chỉ hoảng hốt đúng một giây như vậy, phục hồi tinh thần lại, chợt giữ khoảng cách giữa hai người, "Không thể nào."

"Không thể nào là chỉ đối với cô có cảm giác, hay là, ước hẹn ba năm?" Ngọc Sanh Hàn mặt không đổi hỏi cô, trên mặt Hương Diệp thoáng qua một tia rung động, vẫn đanh giọng trả lời như cũ, "Cả hai... Tôi muốn về, để tôi xuống."

"...." Ngọc Sanh Hàn nhìn thẳng vào vẻ mặt thanh lãnh vô sắc của cô, yên lặng một lúc lâu, rốt cục vẫn phải buông cô ra, Hương Diệp tự mình đứng trên cành cây, lại nghe hắn lạnh giọng nói. "Cô về trước đi, tôi muốn ngắm trăng một mình một lát."

Giọng nói lãnh đạm, không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào, Hương Diệp suy nghĩ một chút, vẫn xoay người, đạp nhẹ một cái, nhảy xuống từ trên cây, chỉ chốc lát sau, đã biến mất trong màn đêm. Không nghe thấy, một tiếng thở dài từ trên ngọn cây, trầm thấp, lại sâu kín.

Ngọc Sanh Hàn chỉ nghĩ, mình đúng là tên ngốc, biết rõ trong lòng cô có nơi chốn, lại còn nói ra những lời ngu ngốc như vậy....

Ngồi trên cây, nhìn trăng sáng, cho đến khi trời gần sáng, lại không biết, Hương Diệp chưa từng rời đi, ngồi dưới gốc cây đại thụ, lẳng lặng suy nghĩ, cùng với hắn, ngẩng đầu lên nhìn mảnh trăng sáng kia.

Lại nói chỗ Bình Phi, Hương Nại Nhi nhận được tin tức của Tần Khê, biết Bình Phi định rút lui có trật tự, lập tức mang đồ đến con đường chắc chắn phải đi qua kia chờ, bố trí tất cả xong xuôi, chờ đám Hương Diệp đến hội họp, chờ trái chờ phải, lại chỉ chờ thấy mỗi Tần Khê đến, hai người không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là động thủ trước.

Tần Khê khoác một thân áo trắng bay qua bay lại trong rừng, dưới chân khinh công lướt qua, mang theo tiếng xào xạo quỷ dị, Binh Phi rụt cổ một cái, ngẩng đầu nhìn một mảnh rừng đen kịt không bóng người, trong lòng chỉ cảm thấy càng thêm sợ hãi, nắm chặt tay, trong miệng lẩm bẩm gì đó chạy vội về phía lối ra.

Trong rừng không biết từ đâu truyền đến từng tràng tiếng kêu quái dị, tựa hồ như ở bên trái, lại tựa hồ như từ bên phải, Bình Phi lập tức che lỗ tai, đang muốn chạy ra, lại thấy, giữa không trung, một mảnh tiền vàng giấy trắng xóa rơi xuống giữa không trung, phối hợp với tiếng kêu ai oán thê thảm của Hương Nại Nhi, Bình Phi lập tức thét chói tai, làm cho Tần Khê sợ đến mức thiếu chút nữa trượt chân giữa không trung, cổ họng nữ nhân này thật sắc bén.

Một tiếng này, đương nhiên kinh động đến một nơi khác.

Cầm Phi cùng Tiêu Cẩm hai người vừa mới đi được không xa, chợt nghe thấy tiếng kêu bén nhọn này, Cầm Phi lập tức sợ hết hồn, thiếu chút nữa ngã nhào, Tiêu Cẩm thấy vậy, vội đỡ lấy nàng, Cầm Phi nhìn tay hắn hơi ngẩn ra, Tiêu Cẩm cũng thấy như đang mạo phạm, vội vàng buông tay, Cầm Phi vuốt vuốt miếng thanh ngọc bên hông mình, nói thật, nàng không muốn trả lại cho hắn, trả cho hắn, có lẽ cũng sẽ đưa cho Hương Diệp, hoặc là, tự mình giữ lại, càng thêm thương cảm, cần gì phải vậy chứ.

Mỗi lần thấy Tiêu Cẩm, nàng luôn muốn nói, đừng làm khổ mình như vậy, nhưng lời đến miệng lại không sao nói ra nổi, chỉ có thể nhìn hắn đau lòng vì Hương Diệp, cho dù là hiếm khi hai người được đơn độc ở chung....

Quả thật rất hiếm khi, đã từng ở trong mộng, ảo tưởng vô số lần bộ dáng lúc hai người ở chung, có giống như lúc hắn và Hương Diệp, hắn đứng bên cạnh nói chuyện, nàng đùa nghịch hoa nghe hắn nói.....


Đang nao núng, lại thấy một chiếc áo khoác hoa gấm được đưa tới trước mặt, ngẩng đầu, Tiêu Cẩm không biết đã cởi áo khoác xuống từ lúc nào, đưa tới trước mặt nàng, Cầm Thụy sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tiêu Cẩm.


Đùa giỡn


Tiêu Cẩm chằng qua chỉ khép mắt, nhẹ giọng nói: "Rừng rậm đêm tối, đường đi không rõ, nắm lấy y phục, sẽ không dễ bị ngã như vậy."

Bọn họ chung quy vẫn là quan hệ thúc tẩu, mặc dù chỉ có hai người, vẫn không thể không để ý đến lễ giáo, Cầm Phi nhìn hắn, đưa tay nắm lấy vạt áo kia, cảm giác ở đầu bên kia, hắn đang nắm lấy, đã thấy vô cùng ấm áp.

"Cám ơn Tiêu Cẩm...." Cầm Thụy thấp giọng nói, lại khiến cho Tiêu Cẩm hơi ngẩn ra, bởi vì xưng hô như vậy, hắn với nàng cùng lứa, gọi Tiêu Cẩm cũng không có gì sai, chẳng qua là, không phải nên gọi là Vương gia sao? Hương Diệp Nhi, cũng gọi hắn là Vương gia.

Trong họng như có cái gì chặn lại, Tiêu Cẩm nhìn Cầm Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, vừa như cảm kích, lại vừa như nhu ý, khiến cho Cầm Thụy rối loạn trong lòng.

Ánh trăng mê hồn người, hai người một trước một sau, trong rừng rậm đêm tối, từng bước từng bước, chầm chậm đi.

Về phần Xảo Phi cùng Hinh Phi, hai người tuy là nữ tử nhu nhược, nhưng lại là tổ đi nhanh nhất, không có Bình Phi, trái lại đi còn nhanh hơn.

"Không phải nói Minh Lam Vương gia sẽ chờ ở điểm cuối dọa người sao? Sao đã đến tận đây rồi mà còn chưa thấy ai cả?" Lạc Nhạn kéo tay Lạc Vi cười khẽ, hoàn toàn không có chút sợ hãi, mặc dù vừa nãy trong rừng hình như có truyền đến mấy tiếng kêu quái dị, nhưng mà, chưa thấy cái bóng kỳ quái nào.

Lạc Vi nhìn Xảo Phi, khẽ cười bất đắc dĩ, "Muội còn mong nhìn thấy cái gì nữa?"

"Chẳng qua là, muội chỉ muốn biết thêm một chút, Lam Vương gia cũng không biết đã đi đâu, còn có Lam Điền cô nương kia nữa, chẳng lẽ sợ quá tự mình chạy trước rồi? Ha ha, sớm biết vậy không bằng để muội giữ cửa ải cuối cùng này cho rồi."

"Muội chỉ toàn thích nói bậy, mau tìm đồ đi, sau đó về!"

"Hì hì!"

Xảo Phi cùng Hinh Phi là tổ đầu tiên đến điểm đích, bắt đầu tìm chiếc chén dạ quang được chỉ định ở xung quanh, nhưng không thấy, phía bụi cỏ bên kia, một cánh tay vừa mới đưa ra, lại bị một người kéo trở lại.

Hinh Phi nghe thấy tiếng vang trong bụi cỏ hơi ngẩn ra, quay đầu lại, nhưng lại không thấy bất cứ bóng người nào, tầm mắt của Xảo Phi bị thu hút, đến gần, hai người hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó xách đèn lồng muốn tới gần, tựa hồ như nghe thấy tiếng "Ưm ưm" bị bịt lại, lại tiến gần hơn chút nữa.

Chợt, một cái đầu lâu bắn ra từ phía sau bụi cỏ, trực tiếp rơi thẳng vào lòng Lạc Nhạn, hai người vừa soi đèn nhìn, hai tiếng kêu thảm thiết vang dội phía chân trời, Lạc Nhạn lập tức vứt cái đầu lâu ra, kéo Hinh Phi chạy ngược trở lại.

Đợi bóng dáng hai người biến mất, thân ảnh phía sau bụi cỏ mới dần dần hiện ra, Minh Lam một tay che miệng Lam Điền, một tay nắm chặt hai tay nàng, khóa chặt nàng trong lồng ngực mình.

"Vậy cũng coi như bị Bổn vương dọa đến." Minh Lam nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lam Điền, lúc này mới cười một tiếng buông nàng ra, Lam Điền được tự do, lập tức lui lại mấy bước, nhìn Minh Lam, vẻ mặt cảnh giác, "Lam Vương gia, ngươi muốn làm gì?"

"Làm gì? Bổn vương đây không phải sợ mỹ nhân một thân một mình sẽ sợ hãi, mới đến cùng ngươi?" Minh Lam vừa nói, khóe miệng treo một nụ cười đi về phía nàng, Lam Điền mặt trắng bệch, muốn rời đi, lại bị hắn túm được cổ tay, nghe thấy lời cợt nhả của Minh Lam vang lên bên tai, "Lam Điền cô nương làm sao nhìn lại có chút sợ Bổn vương? Chẳng lẽ Bổn vương nhìn rất đáng sợ?"

"Vương gia! Xin buông ra.... Ta muốn đi về."


"Về làm gì? Không phải mới có một tổ đến sao? Còn có ba tổ nữa, cần gì phải vội như vậy?" Minh Lam vừa nói, ngón tay bỗng nhiên vuốt lên gương mặt tinh tế của Lam Điền, đều đếu trêu chọc nói, "Bổn vương giờ thực tò mò, Ngọc Khê hầu sao có thể tìm một mỹ nhân tới đây? Hay là, hắn có tâm tư khác?"


Anh cũng có ưu điểm


"Lam Vương gia! Xin tự trọng một chút!" Lam Điền chợt quay mặt, nhìn hắn, sắc mặt buộc chặt: "Ngọc Khê hầu gia đối với Lam Điền chiếu cố có thừa, không phải là..."

"Không phải là cái gì?" Minh Lam cười hừ một tiếng, ánh mắt khẽ biến, đột nhiên trầm giọng nói, "Thọ yến Thái hậu đã qua, tại sao còn nuôi những người như các ngươi ở trong phủ Hầu gia? Chẳng lẽ, có kế hoạch mờ ám gì?"

Lam Điền nghe thấy câu hỏi của hắn, trong giọng mang theo thẩm vấn khác hẳn với giọng điệu đùa bỡn lúc nãy, nhớ tới Tần Khê cùng Hương Nại Nhi lúc đầu quả thực đã hỏi nàng có muốn làm việc cho bọn họ hay không, người trong phủ tất cả đều là tự nguyện ở lại, nghĩ đến đó, Lam Điền đột nhiên cảm thấy, Lam Vương này không phải chỉ là một kẻ háo sắc đơn thuần.

"Vương gia hiểu lầm rồi, Hầu gia giữ Lam Điền lại, chỉ là bởi vì thương Lam Điền không nhà để về, không hề có mục đích khác."

"Không nhà để về?" Minh Lam khẽ cười một tiếng, đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng lên, "Nếu đã như vậy, không bằng đi cùng Bổn vương, thế nào?"

Lam Điền sửng sốt, lại thấy khuôn mặt của Minh Lam bỗng dưng tiến lại gần, trong lòng nàng kinh hoàng một trận, lại thấy trong bóng tối, dường như có thứ gì đó đánh trúng cánh tay của Minh Lam,  Minh Lam bị đau buông tay ra, Lam Điền nhanh chóng nắm lấy cơ hội, nhanh chân bỏ chạy.

Chạy thật xa, xác định Lam Vương không đuổi theo, lúc này mới thả lỏng, lại thấy giữa bóng đêm có một bóng đen lướt qua, bóng người đáp xuống trước mặt.

Lam Điền đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó vui vẻ nói, "Bách Quái tiền bối!"

"Nha đầu Lam Điền, tiểu tử Tần Khê kia giở trò quỷ gì, lại để ngươi ở một chỗ với một con sói?" Bách Quái quay đầu giống như trách móc, Lam Điền nhìn Bách Quái, chợt cảm thấy an tâm, "Vừa nãy, đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp, Lam Điền cảm kích vô cùng... Ba vị tiền bối cũng tới đại hội thi gan sao? Quái Lão cùng Danh Dược Tử tiền bối đâu?"

"Hà hà... Quái Lão thay ngươi dọn dẹp tiểu tử kia, Danh Dược không biết đi đâu rồi...."

Bách Quái lại dặn dò mấy câu, thân hình lóe lên phút chốc đã biến mất, Lam Điền nhìn hướng Bách Quái biến mất, im lặng một lúc lâu, mới vội vàng xoay người rời đi.

Trong rừng rậm, ở một nơi khác, có bóng nguười bay qua rừng cây, đó là Tần Khê và Hương Nại Nhi vừa chỉnh xong Bình Phi.

Chỉ nghe trong đêm tối, tiếng của Hương Nại Nhi rất hưng phấn, "Tần Khê! Nhanh lên chút, nhanh lên nào! Ha ha~"

"Cô tưởng tôi là máy bay chắc!" Tần Khê không nhịn được lầm bầm, trên mặt lại mang theo nụ cười sáng khoái, nói với Hương Nại Nhi, "Bám chặt tôi!"

Hương Nại Nhi giờ rất nghe lời ôm chặt lấy Tần Khê, cảm nhận cây cối cùng gió nhanh chóng lướt qua tầm mắt, cảm giác bay ngược chiều gió này, cho tới giờ chưa từng có. Hương Nại Nhi ôm Tần Khê hô to, "Tần Khê! Giờ tôi mới biết anh cũng có ưu điểm đấy! Anh dạy tôi khinh công nhé, được không?"

"Cái gì gọi là tôi cũng có ưu điểm?! Toàn thân trên dưới của bổn thiếu gia nhiều nhất chính là ưu điểm! Hừ! Đây là khinh công đấy, cô tưởng nói học là học đuược sao?" Tần Khê mặt đầy xem thường, không đợi Hương Nại Nhi nổi đóa, đã trực tiếp cười thoải mái một tiếng, "Chờ lúc nào rảnh, tôi sẽ dạy cô! Cô cứ chuẩn bị tâm lý cho tốt đi!"

"Được!" Hương Nại Nhi gật đầu mạnh mẽ, hai tay ôm chặt Tần Khê, Tần Khê tăng nhanh cước bộ, phóng về phía trước.

Đêm đó, phấn khích không dứt, cuối cùng vẫn là Tần Khê cùng Hương Nại Nhi lấy được đồ trở về điểm xuất phát đầu tiên, Hinh Phi cùng Xảo phi mặc dù trở lại điểm xuất phát sớm nhất, lại không lấy được đồ, cho nên cuối cùng vẫn là tổ của Hương Nại Nhi và Tần Khê thắng.


Sau đó, Lam Điền về đến nơi, tiếp theo là Tiêu Cẩm cùng Cầm Phi, mọi người đợi một lúc không thấy những người khác trở lại, lúc đó mới phái thị vệ vào trong tìm kiếm.

Comments

  1. O la la! Cu tuong len muon hoa ra chua co ai! Temmmmm~ *giau vao ket* *mat khau den chinh m cung k nho* hi hi
    Thanks ty

    ReplyDelete
  2. Cai dai hoi nay that bat nhao! Tuy doa dc Binh phi nhg cung cha ai chu tam vao ca! Chi di hen ho thui!
    Hai cap doi kia van con chua ve co~

    ReplyDelete
  3. Dung la dai hoi "hen ho" a ! Thanks em nhieu !

    ReplyDelete

Post a Comment