[Chương 86 - 87] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon


beta ruacon



Hành động phản kích


Ngọc Sanh Hàn vội ho khan một tiếng, một bộ nghiêm trang nói, "Nếu đã như vậy, chuyện này cứ tính thế thôi."

"Đa tạ Hoàng thượng." Tần Khê nghe vậy, vội vã kéo Hương Nại Nhi tạ ơn, Hương Nại Nhi buồn bực đầy mặt, chỉ phải hành lễ theo, cô chẳng phải chỉ đi qua đi lại thôi sao.. Tại sao đột nhiên lại biến thành "thê tử chưa qua cửa của Tần Khê"?

"Tần Khê chết tiệt! Lấy cớ gì không lấy lại nói tôi là vị hôn thê của anh!"

Mấy người vừa về tới Thi Ngưng điện, Hương Nại Nhi lập tức động thủ trả thù tấn công Tần Khê, từng cú bạo lực nối tiếp nhau oanh tạc qua, "Anh đừng tưởng là tôi không biết anh len lén nghịch Thập đại công cụ khổ hình Mãn Thanh gì đó! Về tôi sẽ lấy mấy thứ đó đối phó với anh từng cái một!"

"Ngất mất! Tôi vứt bỏ hoa đào của mình tránh cho cô một kiếp nạn, cô có còn lương tâm không hả!" Tần Khê hai tay ôm đầu nhanh chóng trốn tránh, trốn sau lưng Hương Diệp, lại trốn sau lưng Ngọc Sanh Hàn, cuối cùng chỉ có trốn sau con gâu gâu mới may mắn thoát nạn.

"Lúc trước mấy bộ đồng phục kia đều thống nhất, ai bảo cô lấy riêng bộ màu tím sẫm mặc bên trong làm gì!"

"Anh cho là tôi cố ý!Làm ơn đi! Tôi mới không thèm thích cái màu đó! Nếu không phải có người lấy mất đồ của tôi, tôi cần gì phải dùng món đồ đó để thay thế..."

"Hương Nại Nhi, cậu nói có người cầm y phục của cậu đi?" Hương Diệp cuối cùng cũng nắm được trọng điểm, kéo Hương Nại Nhi qua hỏi, Hương Nại Nhi gật đầu một cái, "Đúng vậy, y phục của mình vốn để trong phòng, mới ra ngoài tìm Lam Điền nói mấy câu thôi đã không thấy tăm hơi, lại vội lên đài, mình chẳng nghĩ nhiều được, trực tiếp thay bộ đồ tím kia vào, mình sao mà biết chỗ này còn có quy củ loại này~"

Hương Diệp nghe vậy, quay sang Ngọc Sanh Hàn, thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, tựa hồ như đã có đáp án, thật ra thì ,không chỉ Ngọc Sanh Hàn, cô cũng mơ hồ đoán ra, người sẽ giở thủ đoạn nhỏ như vậy, trừ kẻ nói nhiều đó ra thì đâu còn ai khác.

Hai người tựa hồ như đều biết trong lòng mà không nói, chọc cho Tần Khê nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng sáng ra, "Là Tân Yến Bình kia đúng không? Đúng cô ta không?" Lấy được vẻ thừa nhận của hai người, Tần Khê lập tức nhảy dựng lên. "Biết mà, tôi đã sớm ngứa mắt cô ta, Ngọc Sanh Hàn ~ cậu không tìm cơ hội, tùy tiện tìm lý do gì đuổi cô ta ra khỏi cung được sao? Khỏi cần phải nói cũng biết chuyện này là nhắm vào Tiểu Hương Hương!"

"Đừng nói là bây giờ không có chứng cớ, cho dù có chứng cớ, nhiều lắm cũng chỉ có thể giam cô ta lại, không thể đuổi ra ngoài được." Hương Diệp nhàn nhạt mở miệng, trọng giọng nói mang theo ý tứ hàm xúc một chút cũng không liên quan mấy, nhưng lời cô nói, Ngọc Sanh Hàn hiểu, bởi vì những điều này đều là cô dạy cho hắn, hậu cung chính là một triều đình khác,  nữ nhân trong hậu cung chính là một loại ràng buộc giữa Hoàng đế và triều thần. Bình phi là con gái của Tân đại tướng quân, Tân Đại tướng quân nắm giữ hơn phân nửa binh mã triều đình, ngàn vạn không thể phế nàng ta.

"Chẳng lẽ chỉ có thể để mặc cô ta ở trong cung gây sóng gió? Tôi khinh loại phụ nữ như vậy!"  Hương Nại Nhi xì một tiếng, lại thấy Ngọc Sanh Hàn nhướn mi, giống như tùy ý nói, "Tôi đây với Hương Diệp cũng chưa nói sẽ không ăn miếng trả miếng...."

Hương Diệp ngẩn ra, quay đầu nhìn Ngọc Sanh Hàn, cái mặt sao càng ngày càng gian thế?

Hương Nại Nhi cùng Tần Khê nghe vậy, trái lại có một loại đắc ý hiểu trong lòng mà không nói ra miệng, bốn người xúm lại, bắt đầu kế hoạch hành động phản kích bí mật.

Sau thọ yến của Thái Hậu, cũng bắt đầu chuyển sang hè, Ngọc Sanh Hàn nói mang theo tứ phi cùng mấy vị Vương hầu cùng nhau đến sơn trang nghỉ mát tránh nắng, dĩ nhiên, ba vị sư phụ đã đi trước một bước, cầm lệnh bài của Ngọc Sanh Hàn tiến vào ở trước.

Đại hội thi gan


Đoàn người chậm rãi đi tới sơn trang nghỉ mát, vẫn là đội hình người ngựa như lần đi miền Tây lúc trước, chẳng qua là bây giờ, nhiều ra một Hương Nại Nhi, ngoài ra còn có cả Lam Điền.

Sau lần biểu diễn đó, phần lớn nghệ nhân đều ở lại phủ Ngọc Khê hầu, Hương Nại Nhi lại càng thích Lam Điền, bởi vì âm sắc của Lam Điền rất đẹp, học bài hát cũng nhanh, hơn nữa còn có chút ý nhị rất khác lạ, hôm đó Hương Nại Nhi hăng hái bừng bừng kéo Lam Điền nói cùng nàng mở thanh lâu hí quán gì đó, có hai người các nàng biểu diễn, bảo đảm đắt khách!

Lúc ấy Tần Khê nghe lời Hương Nại Nhi, hiếm  khi không phản bác, chẳng qua chỉ cười nhẹ, bởi vì là đồng loại, nên cách nghĩ cũng có chỗ tương tự.

Hương Nại Nhi không biết, ý định này, hắn và Ngọc Sanh Hàn đã bàn định, hơn nữa còn đang chuẩn bị.

Đoàn người xuống xe ở sơn trang nghỉ mát, sơn trang này phía sau còn có nơi để săn thú, thường ngày chính là nơi mà Tiêu Cẩm cùng Ngọc Sanh Hàn và mấy hoàng tử khác thích vô cùng.

Trái lại Hương Diệp là lần đầu tiên tới, trước kia, Tiêu Cẩm chưa từng nói mang cô theo, Hương Diệp cũng luôn là vì không bỏ được đám hoa của mình, cho nên cũng không đi.

Lúc này thợ hoa trong cung cũng đã được cô huấn luyện được kha khá, cô mới bằng lòng an tâm đi.

Sơn trang nghỉ hè, mới bước vào cổng đã cảm thấy một bầu không khí mát lành, ngày hè thì dài, sơn trang này đúng là một nơi tốt để tới, nơi này dựa vào núi mà xây, trong sơn trang tràn ngập rừng cây gỗ liều chằng chịt rậm rạp, suối vắt ngang qua núi, càng thêm dễ chịu vô cùng.

Hương Nại Nhi vừa xuống xe ngựa đã kéo Hương Diệp, "Chúng ta đi thám hiểm được không? Tần Khê nói bọn họ đi săn thú, chúng ta đi thám hiểm đi."

"Hồ nháo." Hinh phi hiếm khi nghiêm mặt lên mở miệng, "Hoàng hậu đang có mang, cần phải cẩn thận hơn, sao có thể tùy ý đi lại."

"Hinh phi tỷ tỷ đừng cho là thật, Hương Nại Nhi cũng chỉ là nói như vậy thôi." Hương Diệp nhẹ nhàng giải thích, nháy mắt với Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi cũng chỉ đành lúng ta lúng túng đồng ý, nhưng trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, "Không mạo hiểm không săn thú, chỉ hóng mát thôi?"

"Không hóng mát, cũng có những trò khác để chơi." Hương Diệp nhàn nhạt an ủi, mọi người lập tức đồng loạt quay đầu hỏi, "Trò gì?"

Hương Diệp ấp úng, làm sao mà ngay cả Minh Lam cùng Tiêu Cẩm trông cũng hiếu kỳ như đứa trẻ con thế kia?

"Ách..." Hương Diệp quay đầu, nhẹ giọng thốt lên, "Đại hội thi gan.."

Hương Nại Nhi cùng Tần Khê đột nhiên cảm thấy ngọn gió mát giữa trưa bỗng nhiên có chút âm u, Hương Diệp nói, chẳng lẽ chính là "Đại hội thi gan" được đám sinh viên thời hiện đại hoan nghênh nhất!!

Đầu của Hương Diệp đúng là một cái máy ghi nhớ nha!

Ngọc Sanh Hàn khẽ nhướn chân mày, nhìn Hương Diệp, đồng ý luôn. Mấy người còn lại vẫn không rõ chân tướng, Tiêu Cẩm mở miệng trước, "Đại hội thi gan... là trò gì?"

"Đúng vậy, Hoàng hậu muội muội, tên nghe thật lạ."

"Đại hội thi gan!" Tần Khê bỗng nhiên nặng nề bước lên một bước, vẻ mặt âm u giải thích: "Chính là ý tứ trên mặt chữ, thi gan.. xem ngươi gan dạ, được bao nhiêu!" Hằn vừa nói, cố ý đi đến trước mặt Bình Phi, giọng nói âm u quái gở: "Chỉ cần chưa từng làm chuyện gì thẹn với lòng, thì đều sẽ thông qua khảo nghiệm...."

"Đại hội thi gan thường được cử hành vào đêm hè, lúc trời tối, trong rừng rậm, khi mọi âm thanh đều yên lặng, lúc này chính là thời gian ma quỷ hoạt động..." Hương Nại Nhi cũng đè giọng tiến tới bên cạnh cùng Tần Khê, thấp giọng giải thích, "Bình thường đều phân tổ tiến hành, đến một điểm sâu trong rừng rậm, lấy đồ đã được chỉ định, dùng thời gian ít nhất coi như thắng... Chẳng qua là đi đêm điều quan trọng nhất là phải cần thận, đừng chạm vào những thứ không sạch sẽ..."

Comments

  1. Phong bì cướp trước tính sau!

    ReplyDelete
  2. Dai hoi thi gan bat dau nha!
    Binh phi chet la cai chac~:-P

    ReplyDelete
  3. chả hỉu sao m lại phản cảm cái bà HNN thế chứ lại. thanks

    ReplyDelete
  4. uh mình cũng hơi thấy phản cảm :))
    thấy bà ý cứ ngơ ngơ mà lại đanh đá ý =))

    ReplyDelete
  5. Binh phi chet chac ky nay a ! Noi chung, tinh cach HNN cung that phan cam nhung co mat co nang thi moi co truyen vui de xem ! Thanks em nhieu !

    ReplyDelete

Post a Comment