[Chương 79 - 80] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon


beta ruacon


Tần Khê sẽ phụ trách



Cho dù cô có năng lực đó, những điều kiện này cũng quá miễn cưỡng người ta!

"Tôi bảo này cô đọc tiểu thuyết xuyên không rồi chứ, cô tùy tiện giở một quyển, bên trong cũng có thể khiến cô sét đánh cho ngoài khét trong sống, cô có bản lĩnh không vậy?"

"Nói tôi không có bản lĩnh?" Hương Nại Nhi đột nhiên hừ hừ cười một tiếng, một phen kéo lấy áo Tần Khê, hung ác nói, "Được! Tôi sẽ bản lĩnh một lần cho anh xem! Tôi tham gia thọ yến gì gì đó của Thái Hậu kia, việc ăn ở vui chơi của tôi ở cổ đại do hai người phụ trách!"

"Được." Hương Diệp trả lời rất thoải mái, "Tần Khê sẽ phụ trách."

Tần Khê nghe vậy thiếu chút nữa rớt cả cằm, tại sao lại là hắn phụ trách? "Tiểu Hương Hương, còn em hả?"

"Em đâu có ở ngoài cung. Em nghĩ, Hương Nại Nhi cũng không muốn vào trong cung." Hương Diệp liếc Hương Nại Nhi một cái, lẽ thẳng khí hùng đáp, Hương Nại Nhi rất phối hợp gật gật đầu, Tần Khê nhìn hai người, nói đúng ra là nhìn Hương Nại Nhi, còn chưa kịp phản đối, Hương Diệp lại một lần nữa quyết định vận mệnh của hắn.

Không lâu nữa, bốn đồng loại có thể chạm mặt rồi.

Lại nói về bên Hinh phi, bốn người cùng nhau trở về cung, gặp Thái hậu xong, nói mấy lời, sau đó liền trở về cung, đi thẳng vào tẩm cung, đã thấy Ngọc Sanh Hàn đã đợi trong phòng từ lúc nào, trên tay đang cầm một quyên tấu chương, tập trung tinh thần.

Hinh Phi ngẩn người một giây, ngay sau đó bước qua bình phong, khẽ mỉm cười, đi tới khom mình hành lễ, lại hỏi, "Hoàng thượng cần thần thiếp vì người giải quyết tâm dục sao?"

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, đặt tấu chương xuống, nhìn Hinh phi, ánh mắt hơi hòa hoãn, chỉ nói, "Không phải, chẳng qua là đột nhiên muốn tới đây xem một chút."

Hinh phi bước thẳng tới, xoa bóp bả vai giúp hắn. "Hoàng thượng có bao nhiêu chuyện quốc sự vất vả như vậy, thần thiếp cũng chỉ có thể thay người xoa bóp bả vai." Ngọc Sanh Hàn chỉ nhàn nhạt lắc đầu, hỏi. "Các ngươi hôm nay đi xem tuyển chọn, có nhìn thấy gì hay?"

"Hoàng thượng là muốn hỏi Hoàng hậu muội muội có nhìn trúng tiết mục nào không đúng không." Hinh phi che miệng cười khẽ, nhìn bộ dáng quẫn bách của Ngọc Sanh Hàn, cố ý sưng mặt lên hỏi, "Hoàng thương lúc nào cũng mượn thần thiếp qua cầu như vậy, chẳng lẽ không sợ ủy khuất thần thiếp?"

"Ngươi sẽ cảm thấy ủy khuất sao?" Ngọc Sanh Hàn nghiêm túc hỏi nàng ta, Hinh phi nhẹ nhàng cười một tiếng, chỉ lắc đầu, "Nếu mà cảm thấy ủy khuất, đã không đáp ứng Hoàng thượng giấu diếm chuyện giả thị tẩm."

"Trẫm vẫn luôn cảm thấy, ngươi không phải là người ham vinh hoa phú quý."

Hinh phi chỉ cười nhẹ, không trả lời, chỉ hỏi, "Hôm nay tuyển chọn cũng không có ai đặc biệt, trái lại ở phủ của Ngọc Khê hầu, lại gặp một nữ tử, mặc một thân y phục của gia đinh, khiêu vũ trong vườn, vũ điệu kia thực sự rất quái dị, quốc cữu cùng Hoàng hậu muội muội hình như đều quen vị nữ tử kia."

Ngọc Sanh Hàn chỉ lẳng lặng nghe, không phản ứng, Hinh phi nói tiếp, "Hoàng hậu còn vì vị cô nương kia mà tranh chấp với Bình phi, nói là vị cô nương kia cũng sẽ tham gia biểu diễn cho ngày sinh Thái hậu."

"Nàng ra mặt thay người khác?" Ngọc Sanh Hàn khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng có chút thích thú, theo tính tình của Tần Hương Diệp, nếu không phải là vì người mà cô để ý, cô cũng lười phải thay người khác ra mặt tranh cãi, cô gái kia là ai?

"Ngươi biết tên vị cô nương kia chứ?"

"Thần thiếp nghe nói, hình như là Hương Nại Nhi."

Hương Nại Nhi! Ngọc Sanh Hàn chợt ngẩn ra, tại sao hắn lại nhớ tới tên một thương hiệu nổi tiếng nhỉ? Chợt nhớ tới đôi huynh muội có thâm niên xuyên qua kia, khóe miệng Ngọc Sanh Hàn không tránh khỏi co quắp. Tại sao, hắn chợt có một loại dự cảm không được tốt lành gì....

Sinh vật gâu gâu


Hôm sau, cửa cung....

"Ngọc Khê Hầu gia, sao hôm nay ngài lại mang theo tùy tùng vậy?"

"À, hắn hả~" Tần Khê liếc mặt nhìn người tùy tùng nhỏ nhắn đằng sau, giống như cười gian, "Bổn hầu thấy hắn không thuận mắt, lại không tìm được lý do giết hắn, nên mang hắn vào cung, dễ đắc tội với người ta hơn, đến lúc đó còn có thể lấy hắn gánh tội thay! Ha ha ha~" Tần Khê cảm thấy mình đúng là thiên tài, lý do như vậy mà cũng có thể tìm ra, đáng tiếc, thủ vệ cửa cung đều im lặng một trận ------- không ai hiểu nổi chuyện cười lạnh của hắn.

Đây chính là sự khác biệt mà~

"Thật là~ chả có tí tế bào hài hước nào!" Tần Khê lầu bầu một tiếng, dẫn Hương Nại Nhi cải trang vào cung, bọn thị vệ đứng sau lưng, tất cả đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hương Nại Nhi.

Hai người đi thẳng đến ngự thư phòng, hiếm khi thấy An Quế cũng đang ở đây, kẻ giữ cửa vạn năm như ông ta cuối cùng cũng có cơ hội được vào trong hầu hạ, lúc Tần Khê đưa Hương Nại Nhi vào, chỉ thấy Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp ngồi trên tháp, ánh mắt lại nhìn xuống dưới đất.

Theo phương hướng kia nhìn lại, thấy một con chó nhỏ trắng như tuyết, cái mặt nhỏ nhắn đáng yêu, cứ vòng quanh bên chân Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp, Hương Nại Nhi lập tức kéo Tần Khê nhảy ra một bước, hét lớn, "Bóp chết tôi đi! Sao ở đây lại có cái sinh vật gâu gâu này?!"

Ánh mắt của ba người bên trong đều bị hấp dẫn, An Quế chất vấn đầu tiên, "Lớn mật! Dám không lớn không nhỏ trước mặt Bệ hạ cùng nương nương như vậy!"

Hương Nại Nhi lại liều mạng kéo Tần Khê, cũng không thèm nhìn đến công công An Quế, "Tần Khê! Mau tiêu diệt nó đi!"

"Kinh nhờ~ nó là chó, cô tưởng là tiểu Cường chắc, nói diệt là diệt!" Tần Khê bất đắc dĩ, nhìn vẻ nghi ngờ của An Quế, chỉ đành phải mạnh mẽ hất ra, cố ý quát cô nàng một tiếng: "Không lớn không nhỏ."

Hương Nại Nhi lười phải quan hắn lớn nhỏ thế nào, cô cái gì cũng không sợ, chỉ sợ cái loại sinh vật tên là chó này.

Vẫn là Hương Diệp lương tâm phát hiện, ôm lấy con chó nhỏ, nói với An Quế, "An Quế, chó của ông Hoàng thượng nhận, ông đi xuống trước đi."

"Nghe thấy chưa? Ngươi còn..." An Quế quay ra phía Hương Nại Nhi định đuổi đi, chợt khựng lại, vẻ mặt ngây ngẩn hỏi, "Nương nương, người bảo tiểu nhân đi xuống trước?"

Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn liếc ông ta một cái, lười phải đáp, ý tứ cũng rất rõ ràng, không phải ông thì là ai?

An Quế rất không phục, ông ta vất vả lắm mới mang một con chó tới dỗ hai vị chủ tử vui vẻ, cái tên tùy tùng kia làm ầm ĩ, sao lại muốn ông ta đi? Cứ tiếp tục như vậy nữa, chức tổng quản thái giám này của ông ta sẽ ngày càng lung lay, không chừng một ngày nào đó, Hoàng Thượng hạ mệnh lệnh xuống, ông ta sẽ phải rời khỏi Thi ngưng điện mất~

Nhưng mà lại nói lại, Ngọc Khê Hầu từ trước tới nay có bao giờ mang theo tùy tùng bên người đâu? Người được mang theo hôm nay, không lớn không nhỏ như vậy, nương nương cũng không đuổi hắn ra ngoài, hơn nữa thanh âm kia, nghe không giống nam tử...

Sau khi An Quế lui ra ngoài, Hương Diệp ấn con chó nhỏ trong tay vào lòng Ngọc Sanh Hàn, sau đó đi ra chỗ khác, Ngọc Sanh Hàn nhìn con vật nhỏ đột nhiên mọc ra trong lòng, con mắt hàn băng trừng trừng, cùng cặp mắt rưng rưng của con chó nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ.

"Sao anh lại đưa cô ấy vào cung?" Hương Diệp liếc mắt một cái đã nhận ra Hương Nại Nhi, Tần Khê chỉ có thể bất đắc dĩ đầy mặt, "Còn không phải vì cô ấy cứ ầm ĩ đòi vào cung xem vị thứ ba... Anh cũng đâu còn cách nào khác."

Hương Diệp chỉ nhìn lướt qua Tần Khê, nói, "Vậy nhất định là kết quả của việc đêm qua anh khoác lác về vị thứ ba với cô ấy~"

Tần Khê nghe vậy ồ lên một tiếng, trên mặt viết "Làm sao em biết?". Tối hôm qua hắn quả thực đã hàn huyên rất nhiều với Hương Nại Nhi về cách sinh tồn ở cổ đại!

Lời cho độc giả:

Vốn còn muốn để Tiểu Hàn bị chửi thêm hai phần nữa mới cho cậu ta giải thích, tính sai chính là.... Ngộ không nỡ nha! Hàn của ngộ rất chi rất chi là trong trắng!!

***hề hề, bạn Hàn thủ thân như ngọc vì bạn Diệp nhá ~ ***

Comments

  1. tem cho ngày mới
    haha....
    thanks

    ReplyDelete
  2. Thanks ty!
    A Han van trong sang wa ta!
    Ma Nai nhi nhu the ma so cho thi that la....

    ReplyDelete
  3. uh lại iu anh Ngọc rùi, tưởng anh lằng nhằng thật thì ghét lắm.

    ReplyDelete
  4. biet the se vay ma anh han dau giong ngua duc dau iu a han wa di
    thankssnang nhiunhe

    ReplyDelete
  5. trong sự nghiệp đọc truyện ta rất ít cm và chưa được tem bg, khi nào nàng để cho ta 1 cái tem nha xem cảm giác tnao :"> hihi
    thank nàng nhìu, chương này buồn cười qá :)) mà k biết hinh phi này tâm địa tnao nàng ?

    ReplyDelete
  6. Hoa ra anh Han khong co bay ba lang nhang gi do voi Hinh phi a ! De thuong nhi ! Ma co nang Hinh phi cung hien lanh that nhi, hau cung ma co duoc nhieu nguoi nhu co nang i thi cung do chem giet nhau rui ! Thanks em nhieu !

    ReplyDelete
  7. Sao ta cảm thấy càng ngày càng loạn ý. Ứ thích nhiều đồng chí xuyên không thế đâu.

    bé Cầm của ta ít đất diễn quá à

    ReplyDelete

Post a Comment