[Chương 73 - 75] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon


beta ruacon


Phỏng vấn


Chợt rút tay về, Hương Diệp xoay người lại đưa lưng về phía hắn, nhắm chặt hai mắt, nhìn như bình tĩnh, bên trong cũng là gió nổi mây vần, sóng to cuồn cuộn khiến cô hốt hoảng, cô thực sự cho là mình đã nghe lầm, nhưng mà cố tình, cặp mắt này của cô luôn dễ dàng đọc được lời trong mắt hắn.

Nhưng cho dù hiểu được ánh mắt hắn, cô vẫn không tài nào hiểu nổi trái tim hắn, một năm qua, hắn chỉ có vào lúc đặc biệt mới đi tìm Hinh phi, người trong cung đều nói, trừ Hoàng hậu, Hinh phi chính là người thứ hai được sủng ái.

Cô vẫn cho là, trái tim của hắn hẳn phải đặt trên người Hinh phi, nếu không, tại sao hết lần này tới lần khác đi tìm Hinh phi....

Đêm nay, thực sự là khó hiểu, chẳng hiểu sao, tâm tư bị nhiễu loạn.

Hôm sau, ngoài cung truyền đến tin tức Tần Khê chiêu mộ vũ kỹ danh nghệ, nguyên nhân là....

"Ngày sinh của Thái hậu nương nương là vào cuối tháng, Hoàng thượng phân phó vi thần chiêu nạp mấy người giỏi ca vũ, chọn lựa thích hợp, vốn nghĩ đến sẽ mang cho Thái hậu một kinh hỉ, nhưng Thái hậu đã hỏi, vi thần cũng không thể không nói~" Tần Khê vẻ mặt vô tội, nhìn Ngọc Sanh Hàn như là áy náy lắm buồn kêu, "Hoàng thượng, người ngàn vạn đừng có trách tội vi thần nha~"

Nhiễm Thái hậu ngồi trên cao nghe vậy cũng cười đến là vui mừng, "Để chúc thọ cho ai gia, sao có thể coi là có tội, ai gia thay Hoàng thượng thứ tội cho ngươi!"

Ngọc Sanh Hàn thực ra hoàn toàn chẳng biết gì cả, Tần Khê này làm gì cũng không báo trước một tiếng, quả thực là tìm chết!

"Hầu gia, vậy chọn lựa người thì chọn thế nào?" Xảo phi đột nhiên mở miệng hỏi, Tần Khê chỉ nói, "Cái này, Hoàng thượng nếu đã giao phó cho vi thần, tại hạ đương nhiên là phải đích thân sàng lọc, tin tức đã tung ra, ngày mai chính là ngày tuyển chọn, đầu tiên đương nhiên là phải xem biểu diễn tài nghệ gì đó..."

"Ngày mai biểu diễn?!" Mắt Xảo phi lập tức sáng lên, nắm trọng điểm rất tốt, khuôn mặt xinh xắn như rất mong chờ nhìn sang Thái hậu, cẩn thận hỏi, "Mẫu hậu, thần thiếp có thể đi xem biểu diễn được không? Thuận đường, còn có thể chọn lựa cùng Hầu gia ~"

"Mẫu hậu, nhi thần cũng rất có hứng thú, quốc cữu gia chiêu mộ nghệ nhân, nói vậy có thể có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ tới." Hinh phi luôn luôn đoan trang, hiếm khi lại nói mấy lời này, Thái hậu nhìn Hương Diệp thần sắc hơi ngẩn ngơ đang ngồi bên cạnh Ngọc Sanh Hàn, hỏi, "Ý Hoàng hậu thế nào?"

Đáng thương cho Hương Diệp hôm qua bị Ngọc Sanh Hàn làm cho sợ đến mất ngủ cả đêm, mới vừa thất thần, căn bản không nghe rõ nội dung câu chuyện, ngượng ngùng phụ họa, "Thần thiếp cũng rất có hứng thú."

Sắc mặt Thái hậu tươi tỉnh, cười đến cực kỳ vui mừng, "Đã như vậy, không bằng để cho Hoàng hậu cùng tứ phi cùng với Ngọc Khê Hầu gia cùng đi xem những nghệ nhân kia, bất quá phải cẩn thận hầu hạ, nếu thấy mệt thì cứ về trước."

"Cẩn tuân ý chỉ Thái hậu."

Hương Diệp đang trong trạng thái mơ màng, chuyện này đã được định, vậy nên hôm sau, Hoàng hậu cùng toàn bộ tứ phí đích thân tới hiện trường phỏng vấn, nhưng không ai biết, mấy người ẩn mình sau trướng, lẳng lặng nhìn tình hình bên ngoài, ánh mắt Bình Phi thỉnh thoảng chuyển qua nhìn bụng Hương Diệp, trong lòng cực kỳ buồn bực, hoàn toàn không có tâm trạng xem diễn chọn người.

Cầm Phi vẫn lẳng lặng, chẳng qua chỉ là đi theo mà thôi.

Phỏng vấn bắt đầu, người đầu tiên tiến vào, mắt trong mặt ngọc, môi hồng răng trắng, mở miệng nói chuyện, giọng nói cực kỳ thanh mỹ, "Tiểu nữ tử Lam Điền, tham kiến Ngọc Khê hầu cùng chư vị đại nhân."

"Lam Điền Nhật Noãn, tên rất hay~" Tần Khê bật thốt lên, người thứ nhất đã đẹp như vậy, khiến cho hắn đối với tương lại tràn đầy hy vọng, Hương Diệp xuyên qua mành sa, mặc dù không thấy rõ bộ dáng của nàng kia, nhưng từ cử chỉ tư thái, đã thấy ưu nhã phi phàm, thanh âm kia thanh mỹ động lòng người, có lẽ là một mỹ nhân.

Ta nhìn ra ngươi không phải người tốt


Kia cũng phải, nếu không phải mỹ nữ, làm sao mà khiến Tần Khê mở miệng tán thưởng phong nhã? (đã bảo hắn là ca ca bỏ muội muội lại đi uống rượu tìm hoa rồi, còn không tin?)

"Lam Điền, cô nói qua địa chỉ nhà, cái đó, chiều cao, cân nặng, ba vòng, còn số điện thoại nữa, rảnh thì chúng ta liên lạc liên lạc..."  Tần Khê nhìn mỹ nữ nói rào rào một trận, không đếm xỉa đến người trong người ngoài tất cả đều nghe không hiểu hắn đang nói gì, chỉ có Hương Diệp, mặt đầy hắc tuyến, chợt ho khan một tiếng, "Khụ khụ!!"

Nói cái gì mà vị đại thọ của Thái hậu, căn bản là tự mình muốn đi ngắm mỹ nữ!

Một tiếng ho khan, cuối cùng cũng lôi hồn Tần Khê lại, vội vàng chỉnh lại vẻ mặt mình, mà dưới sảnh, đôi mắt đẹp của Lam Điền khẽ chuyển qua phía sau sa trướng màu xanh, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy nữ tử bên trong, mà chủ nhân của tiếng ho khan lúc nãy, chắc chỉ khoảng 14, 15 tuổi.

Trong lòng khẽ nghi ngờ, lại nghe Tần Khê cao giọng lên nói, quạt giấy khẽ lay động, cười phóng khoáng, "Vậy Lam Điền cô nương, phiền cô biểu diễn tài nghệ của cô một chút." Thật ra thì cho dù nàng ta tính không biểu diễn, cũng vẫn lọt vào danh sách điều động nội bộ của hắn rồi, xem dáng người kia, chỉ đi qua đi lại thôi cũng hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt rồi!

"Như vậy, tiểu nữ tử xin được xướng một khúc, bêu xấu rồi." Lam Điền nói xong, mở miệng hát: Phù dung tâm, thâm hoa tình, người vui bước qua đường hoa ngọc, trăng sao đổi, cạn tiếng hoa, thanh điểu phi vân thấy tầng sương....

Thanh âm linh động thanh mỹ, khiến cho Tần Khê nghe say mê, cho tới giờ hắn chưa từng thấy mấy bài hát cổ đại này dễ nghe bao nhiêu, nhịp điệu lúc nào cũng uyển chuyển như nước giống nhau, nhưng nghe giọng hát của Lam Điền, lại có một loại cảm giác thả lỏng, thực ra không chỉ có Tần Khê, Hương Diệp ngồi phía sau rèm cũng rất thích giọng hát này của Lam Điền, gật đầu một cái, lại nghe Tần Khê nói, "Trước khi thông qua, bổn hầu muốn hỏi cô nương mấy vấn đề, cái đó, trong nhà cô còn có thân nhân tỷ muội gì nữa không?"

"Tần Khê." Giọng nói cảnh cáo của Hương Diệp truyền ra từ phía sau rèm, nói ra miệng, mới nhớ ra thân phận của mình đặc thù, lập tức đứng dậy, vào phòng trong, không lâu sau liền đổi một thân quần áo ra ngoài, y phục bình thường, tóc dài buông xuống, giống như một tiểu cô nương vân anh chưa lấy chồng, Hương Diệp liếc mắt nhìn cô gái đang đứng dưới sảnh đường, lúc này mới xác nhận, nàng ta quả nhiên là một mỹ nhân.

Lam Điền mới gặp Hương Diệp, khuôn mặt thanh tú động lòng người kia, một đôi tròng mắt thanh lãnh cao ngạo, khiến cho nàng không thể nào xem thường.

"Ca ca, phiền huynh nghiêm chỉnh một chút." Hương Diệp cùng Lam Điền đối mặt xong, đi thẳng tới chỗ ngồi bên cạnh Tần Khê ngồi xuống,  quả nhiên, ngồi phía sau rèm nhìn người cô không quen lắm, đổi một bộ quần áo, vừa đúng.

Tần Khê đầy mặt oan uổng, "Oan uổng mà~ huynh đây là vấn đề nghiêm chỉnh đấy!" Quay đầu nhìn về phía Lam Điền mỉm cười tiêu sái (mặc dù trong mắt Lam Điền tiêu sái của hắn có chút bỉ ổi), "Cô nương đừng khẩn trương, ta không phải người tốt lành gì."

Đúng vậy, ta cũng nhìn ra ngài không phải là người tốt lành gì, Lam Điền ở trong lòng khẽ xấu hổ đáp lại, Hương Diệp trực tiếp lạnh lùng liếc qua một cái, Tần Khê cười ha ha một tiếng, lúc này mới thu lại nét cười, "Lam Điền, sao cô lại muốn ghi danh tham gia biểu diễn cho đại thọ của Thái hậu?"

Lam Điền nhìn Tần Khê, lại nhìn Hương Diệp một chút, trực tiếp nói, "Tiểu nữ xuất thân bần hàn, biểu diễn cho Thái hậu, chẳng qua là vì cầu xin no ấm."

Cách nói thẳng thắn, khiến cho Bình phi không thích, nha đầu này sao lại thẳng thừng như vậy? Biểu diễn vì Thái hậu chính là  vinh dự cực lớn lao, người bình thường đều sẽ nói, muốn vì Thái hậu nương nương cố gắng hết tâm lực gì đó! Người như thế, không thể thông qua.

Cố tình, Tần Khê cùng Hương Diệp lại thích đáp án của nàng, Tần Khê vung ấn đóng xuống: Thông qua!

Đồng loại bị lạc


 


Bình phi nhất thời trừng mắt, đang muốn vén rèm đi ra ngoài, lại bị Hinh phi kéo lại, cặp mắt ôn nhã khẽ mang theo ý cười, lại kéo Bình phi ra hậu thất, Xảo phi thấy vậy, cũng kéo Cầm phi đi ra sau cùng.

Bốn người vào hậu thất, lăn qua lăn lại một phen, lúc trở ra,  đã ăn mặc như người bình thường, sai người đem mấy chiếc ghế lên, sau đó ngồi xuống, tại sao ư? Bởi vì ngồi sau rèm xem không được tự nhiên.

Dù sao cũng đâu ai biết, đây là Hoàng hậu nương nương cùng tứ phi.

Lam Điền được dẫn ra phía sau nghỉ ngơi, lại có một người đi vào, buổi phỏng vấn vẫn tiếp tục như cũ, Bình Phi nghe Tần Khê hỏi những vấn đề giống nhau, mấy cô gái nhà nghèo trả lời thẳng thắn giống như Lam Điền lúc trước, Tần Khê đều khẽ mỉm cười cho thông qua, sai người dẫn ra phía sau nghỉ ngơi cùng một nơi.

Mà phàm là trả lời theo ý nghĩ của Bình phi, Tần Khê cùng Hương Diệp đều đạm mạc không nói gì, trên mặt thoạt nhìn cũng không để ý, những nghệ nhân loại này chỉ có số ít được thông qua, nhưng là được đưa đến một nơi khác.

Hương Diệp từ lúc đầu đã nhìn ra, thừa dịp tứ phi đang chuyên tâm xem biểu diễn, dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy hỏi hắn: "Anh lại đang giở trò quỷ gì hả?"

"Không phải giở trò quỷ, anh đang bắt quỷ ấy." Tần Khê hạ giọng cười hắc hắc, nụ cười ý tứ sâu xa, Hương Diệp cũng không thèm để ý đến hắn nữa mà quay ra xem biểu diễn, tới đây dự tuyển, phần lớn là các cô nương ở tửu lâu kỹ quán, hoặc là những nhóm xiếc mãi nghệ ở đường phố, phần lớn là vì sinh kế mới đến thử vận may, những người khác, là muốn vào cung biểu diễn, thuận tiện mở mang tầm mắt một phen, những người này hầu hết là các cô nương được đám ma ma ở thanh lâu dẫn tới, Hương Diệp thấy có thể thông qua cũng không được mấy người.

"Được rồi, người tiếp theo." Tần Khê miễn cưỡng phất tay, cả một buổi chiều, hợp ý cũng không được mấy người, nhưng mà danh sách đại khái cũng đã đủ, quản sự đứng một bên cẩn thận nói, "Hầu gia, người vừa nãy đã là người cuối cùng rồi."

Tần Khê sửng sốt, quạt trên tay vung lên, suýt nữa rơi xuống, kinh hãi hỏi, "Đã là cuối cùng?" Cái cô hàng hiệu* dã man kia đâu? Sao cô ấy không tham gia? Cơ hội tốt như vậy, là đồng loại thì không thể buông tha mới đúng! Thân là người hiện đại, ở nơi cổ đại này sao lại có thể không có tiếng tăm gì được!

* Tên bạn Hương Nại Nhi chính là phiên âm tiếng Trung của hãng Channel

Tần Khê rất buồn bực, cô nhóc kia rốt cuộc đã đi đâu?

Hương Diệp đương nhiên nhìn ra vẻ buồn bực trên mặt Tần Khê, để Hinh phi đưa mấy vị phi tử vào phủ Hầu gia nghỉ ngơi trước, dùng xong cơm tối sẽ cùng nhau hồi cung, sau khi người ngoài rời đi hết, lúc này mới hỏi, "Tần Khê, anh đang tìm ai sao?"

"Ừ." Tần Khê mặt đầy đau khổ, rất buồn bực nói, "Hương Nại Nhi, một đồng loại, mấy hôm trước thấy, nhưng mà anh để lạc mất rồi."

Hương Diệp nghe vậy cũng ngẩn ra, thầm nghĩ, lại tới một người nữa?

Bàn tay thon thon trắng nõn xoa lông mày, Hương Diệp có chút nhức đầu liếc Tần Khê một cái, chỉ nói một chữ, "Đần."

Muốn hấp dẫn người ta mà nói, tối thiểu phải lấy cái tên gì người ta vừa nhìn đã biết mới được chứ, giống như là "Olympics tuyển chọn" "Siêu cấp cô gái"* , để như vậy, đồng loại nào cũng sẽ bị thu hút tới hết.

* Super Girl - một show truyền hình của đài truyền hình Hồ Nam - Trung quốc

Tần Khê nghe đề nghị của Hương Diệp, trầm tư một lúc, nghiêm túc nói, "Hay ngày mai anh mở Đại hội đại biểu Nhân dân bỏ phiếu biểu quyết nhé!"

Hương Diệp trực tiếp lau mồ hôi, trèo lên kiệu, không thèm để ý đến hắn nữa, Tần Khê chớp mắt mấy cái, hỏi tới, "Không được sao? Cái này hơi bị kinh điển đấy ~ anh cảm thấy rất hay mà~"

"Rồi, tùy anh." Hương Diệp dừng một chút, bổ sung, "Nhưng mà đừng có gọi em."

*** Bạn Khê dễ thương quá à =^_^= ***

Comments

  1. Bạn Khê quá là dễ thương, cảm giác yêu như con cún con ý, hehe

    ReplyDelete
  2. Tan Khe de xuong ghe! *chut* nhanh nhanh bo chay
    Thanks ty!
    Ma HNN di dau roi ay nhi?
    Ty oi muoi k nhan dc mail bao new post ma muoi da dang ki o nha ty?

    ReplyDelete
  3. May hom nay ban khong vao duoc, toc do lam viec cua ban that dang ne a! Day la truyen xuyen khong hay nhat ma minh tung doc. Thanks!

    ReplyDelete
  4. =)) dã bảo TK dễ thương mà. kute quá
    hạnh húc ~ing, mấy hnay đc đọc vài chap liền
    thanks ss

    ReplyDelete
  5. ^^ cám ơn bạn đã ủng hộ

    ReplyDelete
  6. chị ấy ở trog phủ anh Khê chứ đi đâu đâu :))
    em dùng mail của yahoo thì có thể là nó lỗi chăng ?_?

    ReplyDelete
  7. Tần Khê dễ thương quá à
    thanks ss

    ReplyDelete
  8. Anh Khe thiet la cool ! Thanks em nhieu !

    ReplyDelete
  9. *Rên rỉ*
    Zời ơi là zời, bao giờ số chương mới sang ba con số, tôi chờ hết nổi lúc 2 bạn nhân vật chính yêu nhau rồi TT^TT

    ReplyDelete
  10. ANh Tần Khê chỉ sợ thiên hạ ko loạn thôi hà!

    ReplyDelete
  11. Cái tên của đồng loại mới hơi bị hay đấy.

    ReplyDelete

Post a Comment