[Chương 69 - 70] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon


beta ruacon


Đang có mang


Ngọc Sanh Hàn cau cau mày, ý tứ là, để cô ấy giết.

 

Nếu đã quyết định, vậy thì cứ bắt đầu như phân công, Tần Khê nhảy ra ngoài cửa sổ, dùng khinh công vọt đi, nhanh chóng biến mất tăm. Mà Ngọc Sanh Hàn thì từ từ đứng dậy, đi tới ngự dược phòng, khua khoắng bên trong phòng luyện dược tự thiết kế của mình.

 

Hai canh giờ sau, Hương Diệp được Ngọc Sanh Hàn dẫn về Thi Ngưng điện, Nhiễm thái hậu một đường dìu Hương Diệp bước ra khỏi cửa lớn của Tiêu Ninh cung, trên mặt đầy vẻ vui mừng hòa nhã, dặn dò, “Phải chăm sóc cẩn thận cho ai gia, Hoàng nhi cũng phải ở bên Hoàng hậu nhiều vào, biết chưa?”

 

“Nhi thần ghi nhớ.” Ngọc Sanh Hàn nghẹn cứng mặt, cẩn thận đỡ Hương Diệp lên xa liễn, hai người vừa mới ngồi xuống, Hương Diệp đã vung luôn một nắm đấm lên gương mặt tuấn tú của Ngọc Sanh Hàn, lạnh giọng giận dữ trừng hắn, “Anh rốt cuộc đã cho tôi uống cái gì?” Kết quả chẩn bệnh của Thái y, cô nghe mà thiếu chút nữa hộc máu bỏ mình tại chỗ!

 

Ngọc Sanh Hàn sớm đã có phòng bị né qua bên cạnh, thuận tay bắt được nắm đấm của Hương Diệp, “Thuốc để cho mạch tượng của cô thoạt nhìn giống như mạch hỉ.” Dừng một chút, lại nói, “Bây giờ cô đang có mang, không nên động tay động chân.”

 

“Anh câm miệng!” Hương Diệp trên mặt tràn đầy nghẹn uất, cho dù muốn để cô ra ngoài, cũng không cần phải dùng đến cách này chứ? Từ trước tới giờ cô đều nghĩ, chiêu giả mang thai là cái chiêu be bét nhất trong số các chiêu be bét! Mấy tháng sau cô biết đi đâu sinh ra quả trứng làm cháu trai cho Thái hậu chứ?

 

Nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của Ngọc Sanh Hàn, bình thường khôn ngoan như vậy, lại nghĩ ra chiêu thuật không có tính xây dựng gì cả như thế. Hương Diệp thực sự cảm thấy cuộc đời của cô có chút chán nản chán nản….

 

“Cô đang nghĩ gì vậy?” Ngọc Sanh Hàn hỏi Hương Diệp đang ngồi co lại một bên, Hương Diệp cũng không thèm nhìn hắn, nói thẳng, “Tôi đang nghĩ, thì ra anh cũng chẳng thông mình hơn Tần Khê được bao nhiêu. Người tám lạng kẻ nửa cân.”

 

Ngọc Sanh Hàn lập tức nổi đóa, vậy mà dám so sánh hắn với Tần Khê! Đây quả thực là… vũ nhục!

 

( Tần Khê gào to: Nói xấu nhá~ Bổn thiếu gia rất thông minh~~)

 

Ở một chỗ nào đó, Tần Khê hắt xì, đang nghĩ xem là ai đang nghĩ đến hắn? Quay đầu, đã thấy Đoạn Lặc đứng đằng sau, xuất quỷ nhập thần, hệt như quỷ, “Ngươi làm gì mà lại dọa ta hả!”

 

“Vị cô nương kia, tại hạ mất dấu rồi.” Đoạn Lặc mặt không thay đổi trực tiếp nói, Tần Khê sửng sốt một giây, ngơ ngác nhìn Đoạn Lặc, bỗng dưng con ngươi mở to, bạo lực gõ xuống một cái trên đầu Đoạn Lặc. “Ngươi mất dấu? Trình độ như ngươi thế này mà cũng dám đi làm Ám vệ cho Ngọc Sanh Hàn, sao ngươi không cầm cái thìa mà tự sát luôn đi cho rồi?”

 

Đoạn Lặc bị hắn gõ cho choáng váng đầu óc, vẻ mặt vô tội nhìn Tần Khê, ngài cho rằng ta muốn sao? Cô nương kia thoạt nhìn ôn nhu yếu đuối, kỳ thực sức bật kinh người, cảm giác lại nhạy cảm vô cùng, không cẩn thận bị nàng ta phát hiện, kéo hắn ra đấm đá mãnh liệt, bởi vì Ngọc Khê hầu nói phải bảo vệ nàng ta, hắn không dám đánh trả lại, ai ngờ nàng đánh đủ rồi, quay người lại, giống hệt như hồ ly chạy biến mất không thấy bóng dáng…

 

“Hầu gia, cái thìa thì tự sát thế nào?” Đoạn Lặc đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, vậy nên rất “Không ngại học hỏi kẻ dưới” nói ra nghi vấn của mình, Tần Khê khẽ mỉm cười nhìn hắn, “Baidu một tí, Sohu một tí, không thấy nữa thì ngươi cầm thìa lên tự mình thí nghiệm đi!”

 

Nói xong câu cuối, Tần Khê trực tiếp gầm lên giận dữ, rống xong, phủi mông bỏ đi, để Đoạn Lặc lại, vẻ mặt buồn bực, hắn chẳng qua chỉ là thay Hoàng Đế đi truyền lời mà thôi, vô duyên vô cơ lại bị kéo đi làm người giám hộ, lại vô duyên vô cớ bị đánh, bây giờ lại còn vô duyên vô cớ bị rống… Có ai đáng thương hơn hắn không cơ chứ?

 

Nhưng mà phải nói là, Hầu gia với vị cô nương kỳ quái kia lúc rống lên cảm giác rất giống nhau.

Đi vào thời đại mới


Rốt cục cũng đến tối ngày thứ ba, Danh Dược Tử cùng Bách Quái từ đảo Lam Ngọc tới đây, Quái Lão theo đuổi hai người, đánh không lại Danh Dược Tử, chỉ có thể bị cưỡng ép làm lao dịch, mượn câu của Tần Khê nói với Ngọc Sanh Hàn là: nếu không phải đánh không lại ngươi, ta đã sớm trở mặt với ngươi.

 

Trên thực tế, Quái Lão cho dù đánh thắng được bà ta, cũng không dám trở mặt với Danh Dược tử, lần sau lão mà có luyện độc thất bại thì lấy ai cứu lão chứ~

 

Lúc ba người đến nơi, Tần Khê đã sai người chuẩn bị xong rượu và thức ăn, mấy người vào ngồi, mới thấy Ngọc Sanh Hàn kéo Hương Diệp chậm rì rì đi tới, Quái Lão cảm thán, “Đồ đệ của ta đi đường thực là ưu nhã, lúc nào cũng không nhanh không chậm~”

 

“Quái Lão, mắt ngươi có vấn đề sao? Nàng rõ ràng đi rõ chậm!” Danh Dược Tử liếc xéo lão một cái, hừ một tiếng nói, lại còn là được đồ đệ của bà ta lôi kéo mới có được tốc độ như vậy.

 

Ngọc Sanh Hàn đưa Hương Diệp vào ngồi, rượu xong một chén, đột nhiên nhìn về phía Hương Diệp, nhíu mày động mắt, mặc dù cách làm ngày hôm qua của hắn không có tính xây dựng gì cho lắm, nhưng mà cũng cứu được cô ra khỏi Ám phòng còn gì? Bản thân Hương Diệp cũng biết, thật vất vả bị người ta túm được chân đau, đừng nói đến Thái Hậu, Bình Phi cũng dõi theo cô chặt chẽ không buông kìa.

 

Thân là Hoàng hậu, tự mình xuất cung, tự tiện xông vào khu vực săn bắn, chuyện này muốn làm cho tiêu trừ, chỉ có thể do Thái hậu tới trấn áp.

 

Trên ý nghĩa nào đó, cách làm của Ngọc Sanh Hàn đúng là một vốn bốn lời.

 

“Hôm qua Hương Diệp không phải đã nói, vì ba vị sư phụ biểu đạt lòng kính yêu của mình sao?” Ngọc Sanh Hàn đột nhiên lành lạnh mở miệng, Quái Lão cùng Tần Khê nghe vậy, mắt sáng lên, Tiểu Hương Diệp muốn ca hát?!

 

Hương Diệp liếc hắn một cái, không lạnh không nóng.

 

Danh Dược Tử lẳng lặng không nói, Bách Quái nhìn dáng vẻ Hương Diệp, lại cười ha hả, “Hương Diệp à~ có phải chơi trò nói thật đại mạo hiểm bị thua đúng không? Để Hoàng Đế chỉnh ngươi như vậy?”

 

Nói thật đại mạo hiểm, Tần Khê hay chơi với bọn họ.

 

“Trò ngây thơ như vậy, ta mới không thèm chơi.” Hương Diệp mỉm cười xì một câu, mặt như ẩn xuân, tròng mắt cũng là hàn băng vạn trượng giống Ngọc lão Đại. Đứng dậy, bước tới một bên, dáng vẻ trái lại rất thản nhiên.

 

Ngọc Sanh Hàn cùng Tần Khê bưng chén rượu lên, cụng nhau một cái, vừa uống rượu, vừa nghe cô hát, Hương Diệp thanh thanh giọng, mở miệng, cất giọng bắt đầu hát: “Luôn muốn bày tỏ với bạn tâm tình của tôi phóng khoáng nhường nào!”

 

“Phốc!” Hai người vừa uống được một ngụm rượu lập tức phun ra ngoài, nhìn Hương Diệp, vẻ mặt co quắp, cho dù thoát ly hiện đại bảy năm rồi, nhưng mà cũng đừng hát một bài cổ xưa như vậy chứ? Lại còn Đi vào thời đại mới* nữa chứ?!

* Một ca khúc nhạc Đỏ, ca khúc đánh dấu một thời đại, đánh dấu một thế hệ lãnh đạo, dùng hình thức hợp ca, bài hát ca ngợi Đảng cùng Nhân dân vĩ đại, tràn đầy chủ nghĩa tinh thần yêu nước =)) ~ bó tay chị Diệp

Mấy người Quái Lão nhìn mà khó hiểu, tiếng hát này sao lại cao vút lên như vậy> Hương Diệp liếc nhìn bọn họ, xem thường, lại tự hát tiếp:

"Luôn muốn nói hết với bạn tôi nhiệt tình thế nào~

 

Người dân Tây Ngọc cần cù dũng cảm hăng hái đi vào thời đại mới

 

Chúng ta hát Đông Phương hồng* ~ tự mình làm chủ đứng lên

 

Chúng ta kể chuyện mùa xuân* ~ cải cách mở cửa giàu có

 

Tiếp nối người trước, mở lối cho người sau dẫn đường chúng ta đi vào thời đại mới..."

* Đông Phương Hồng cùng Chuyện mùa xuân đều là hai ca khúc Cách Mạng rất nổi tiếng

Cách mạng chưa thành công, đồng chí không cần hát nữa. Ngọc Sanh Hàn cùng Tần Khê gãi gãi mũi, mời Hương Diệp xuống, Danh Dược Tử hoàn toàn không đem hành vi khó hiểu của hai người bỏ vào trong mắt, đợi Hương Diệp ngồi xuống, bình luận: "Giai điệu này trái lại rất mới mẻ, nếu mà viết thành nhạc phổ, mấy đứa cùng nhau hát cũng không tệ."

Không hổ là Danh Dược Tử, làm sao mà người biết bài này còn có thể hợp ca! Tần Khê nhìn Danh Dược Tử, trong lòng cảm khái, Ngọc Sanh Hàn trực tiếp banh mặt, "Sư phụ, người nói chuyện cười chẳng buồn cười tí nào."

"Khiến ngươi cười được trái lại đúng là làm khó ta." Danh Dược Tử hừ lạnh một tiếng, khịt mũi khinh bỉ đồ đệ nhà mình.

*** Đi vào thời đại mới đây ~






Đặt bài này làm nhạc nền thì hết ý :)) ***

Comments

  1. Temmm! Boc tem trc roi doc trn!
    Thanks ty!

    ReplyDelete
  2. =)) =)) =))
    thanks nàng!

    ReplyDelete
  3. Công nhận cả đội này đáng yêu dã man ý
    Tks bạn Linh

    ReplyDelete
  4. nàng ơi. cho ta hỏi. Tại sao tất cả comment nhà nàng đều gửi về mail của ta nhở? K biết t click nhầm phần nào. Nàng chỉ ta cách xóa với. thanks

    ReplyDelete
  5. Team 3 nguoi nay that dong long nhi ! Thanks em nhieu !

    ReplyDelete
  6. cái này ~ chắc có lẽ nàng tích nhầm vào phần theo dõi phản hồi ~ mình cũng không biết tắt thế nào, bạn có thể vào hòm thư của mình, mở một mail ra rồi chọn báo cáo spam, thì lần sau có thư nó sẽ tự chuyển vào thùng rác ^^ (trc mình hay làm thế)

    ReplyDelete

Post a Comment