[Chương 6.1] Công tử sờ sợ

Công tử sờ sợ


Trạm Lượng


Edit by: LinhMaroon


beta ruacon


Chương 6.1



Ba ngày sau.


Đêm khuya thanh vắng, thỏ ngọc trên cao, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng theo song cửa sổ chiếu vào trong phòng, nội thất lớn như vậy lại yên tĩnh một mảnh, cả phòng tràn ngập sự im lặng.

Trên chiếc giường hẹp, nam nhân có diệm mao văn nhã đã bất tỉnh trọn ba ngày, ngay đúng giờ phút này, lại thấy mí mắt hắn khẽ run, ngay sau đó một cặp mắt tuấn mỹ chậm rãi mở ra....

Đinh Đang cô nương?

Mới mở mắt, đập vào mắt hắn là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đang lim dim canh giữ bên giường, Hoàng Phủ Thiếu Phàm ngẩn ra, ngồi thẳng dậy, song vừa mới chống người dậy lại lập tức lực bất tòng tâm ngã xuống giường, phát ra một tiếng vang khe khẽ, nhưng vẫn đánh thức người đang lim dim.

"Đại thúc, ngươi tỉnh rồi!" Xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, thấy hắn muốn giãy dụa ngồi dậy, Cổ Đinh Đang vội vàng đỡ dậy, cũng cầm gối đầu đặt sau lưng để hắn có thể thoải mái dựa vào.

"Đinh Đang cô nương, đa tạ cô." Lễ phép nói cám ơn, đáy mắt Hoàng Phủ Thiếu Phàm lại tràn ngập nghi ngờ. Kỳ quái! Sao nàng ta lại ở trong phòng hắn? Triển Nguyên đâu? Kiếm Nhi đâu?

Phảng phất như nhận thấy vẻ hoang mang của hắn, Cổ Đinh Đang cười hì hì ngồi xuống mép giường, theo thói quen lắc lư đôi ủng nhỏ, chiếc chuông trên người lại leng keng leng keng rung lên ồn ào.

"Đại thúc, ngươi hôn mê ba ngày, ba ngày này đều do ta phụ trách chiếu cố, cố gắng bón cho ngươi linh đan diệu dược người ta có cầu cũng không được, mới đem cái mạng nhỏ ngươi vọng động chân khí, suýt bước vào quỷ môn quan đoạt lại được đó!" Không đợi hắn đặt câu hỏi, nàng tự động trả lời nghi ngờ của hắn.

Nghe vậy, trí nhớ trước khi hôn mê cuối cùng cũng trở lại, Hoàng Phủ Thiếu Phàm chợt hiểu ra, thành tâm nói cảm ơn: "Thì ra là như vậy! Thật đa tạ ơn cứu mạng của cô."

"Không có gì! Nếu không phải ngươi che chở cho ta, cũng sẽ không thương tổn bản thân." Nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt trầm tĩnh, Cổ Đinh Đang không nói thêm nữa, bàn tay nhỏ bé nhấc lên, trực tiếp mò vào trong ngực áo hắn.

Có chút kinh ngạc, bận tâm đến lễ giáo muốn tránh, lại bởi vì bị trọng thương vô lực tránh thoát, chỉ có thể mặc cho bàn tay nhỏ nhắn tinh tế kia xộc vào trong ngực, gương mặt nho nhã tuấn tú không khỏi quẫn bách đỏ lên nhắc nhở: "Đinh Đang cô nương, còn có lễ giáo."

Ông trời ơi! Tiểu cô nương này có hiểu mấy lời nam nữ thụ thụ bất thân không vậy? Nếu truyền ra, hắn chẳng phải đã hỏng danh tiết của nàng.

"Lễ giáo cái gì?" Khịt mũi khinh bỉ cười nhạt một tiếng, bàn tay nhỏ bé từ trong ngực hắn rút ra, trong bàn tay nắm bình thuốc lần trước đã tặng cho hắn, đổ ra một viên thuốc đỏ như lửa nhét vào trong miệng hắn. Nàng xem thường sẵng giọng: "Đại thúc, ngươi không cần khẩn trương, chẳng qua là muốn lấy thuốc cho ngươi ăn thôi, đâu phải là muốn vô lễ với ngươi."

Đan dược trong miệng theo yết hầu trôi xuống, một luồng ấm áp nhẹ nhàng tản ra trong người, song Hoàng Phủ Thiếu Phàm lại chỉ có thể im lặng không tiếp lời. Aiz... Hắn có thể nói gì bây giờ? Nói hắn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử? Hay là nói chính hắn tư tưởng bất chính, hiểu lầm cho người ta?

Trên thực tế, nàng muốn hắn dùng dược thì nói một tiếng là được, hắn sẽ tự mình lấy, căn bản không phiền đến nàng động thủ.

Ngầm thở dài, người nào nó bị ăn đậu hủ còn không biết chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Đinh Đang cô nương, cô không bị thương chứ?" Ba ngày trước, hắn mặc dù đã hết sức che chở nàng, nhưng sau đó lại hôn mê, không thể nào biết được tình trạng của nàng.

Nghe vậy, Cổ Đinh Đang lắc đầu tỏ ý là không sao, vẻ mặt kỳ quái không nói gì.

"Không sao là tốt rồi." Thấy vậy, Hoàng Phủ Thiếu Phàm thở phào nhẹ nhõm.

"Đại thúc..." Như có điều suy nghĩ nặng trĩu nhìn chằm chằm, nàng cáu kỉnh chất vấn: "Ngươi là bởi vì còn phải dựa vào ta hóa giải kịch độc để giữ mạng, mới không để ý đến nguy hiểm vọng động chân khí, liều chết che chở cho ta sao?"

Không ngờ nàng lại hỏi như vậy, Hoàng Phủ Thiếu Phàm ngây ngẩn, thấy tròng mắt linh hoạt nghiêm túc dị thường, không khỏi cũng trả lời nghiêm túc: "Cho dù cô không giúp ta giải độc, ta vẫn che chở cho cô."

"Tại sao?" Nàng không hiểu.

"Bởi vì cô là một cô nương tốt, không nên để cô bị thương." Khẽ mỉm cười, hắn ôn nhu nói.

Hai gò má mịn màng của Cổ Đinh Đang không khỏi phiếm hồng, vẻ mặt có chút không tự nhiên, mạnh miệng gắt giọng: "Ta... Ta mới không phải là cô nương tốt, tương lai ta phải làm đại ma đầu đó."

"Cô đương nhiên phải!" Ôn nhu cười hòa, Hoàng Phủ Thiếu Phàm biết nàng mặc dù luôn miệng nói muốn làm đại ma đầu, làm việc tùy theo ý thích, nhưng vẫn là một cô nương tốt hồn nhiên ngây thơ, tâm tư thuần thiện như cũ.

"Mặc, mặc ngươi nói sao cũng được!" Giận dữ hừ nhẹ để che dấu sự cảm động nhàn nhạt cùng thẹn thùng quẫn bách nơi đáy lòng, trong đầu lại hiện lên lời nói đùa của cha ruột trong dĩ vãng....

Tiểu Ngoan, sau này nếu gặp được một nam tử vô điều kiện chịu xả thân bảo vệ con, cho dù hy sinh tính mạng cũng không tiếc, nếu nam nhân kia không làm chuyện có lỗi với con, con không thích thì thôi, nếu thích thì trực tiếp đánh cho bất tỉnh kéo về giới thiệu cho phụ thân đi!

Nghĩ đến đây, nàng thất thần nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười ôn nhã của hắn một lúc lâu, gò má lại không tự chủ được nóng lên, trái tim như chú nai con nhảy loạn không ngừng....

A------ Sao lại như vậy chứ? Nàng phải ghét người như đại thúc mới phải, nhưng sao hôm nay lại có nỗi xúc động muốn đánh cho hắn bất tỉnh kéo về giới thiệu cho phụ thân chứ?

Nàng rốt cuộc là ghét đại thúc, hay là thích đại thúc đây? Không biết! Không biết! Nàng không biết!

Trong mơ hồ, tình cảm thiếu nữ lặng lẽ nảy mầm, Cổ Đinh Đang ôm má lắc đầu mãnh liệt, rơi vào tự mình mê man cùng phiền não.

"Đinh Đang cô nương? Đinh Đang cô nương..." Luôn miệng gọi, Hoàng Phủ Thiếu Phàm bị hành động đột nhiên xuất hiện của nàng khiến cho hồ đồ.

"Đại thúc!" Đột nhiên hồi hồn, nàng mở to đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt nghiêm túc dị thường.

"Sao?" Cho dù có chút kinh ngạc, hắn vẫn duy trì nụ cười nhẹ yếu ớt nư cũ, lấy bất biến ứng vạn biến để ứng phó.

"Ngươi hy vọng ta ghét ngươi, hay là thích ngươi?" Hỏi rất là nghiêm túc.

"Nếu có thể khiến người ta thích, không ai hy vọng bị ghét cả!" Cảm thấy vấn đề của nàng rất thú vị, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không nhịn được cười.

"Vậy là ngươi hy vọng ta thích ngươi hả?" Mắt to tràn ra ánh sáng lấp lánh, nàng cấp bách gặng hỏi.

Phát hiện vẻ mặt nàng khác hắn bình thường, trong lòng Hoàng Phủ Thiếu Phàm mặc dù mơ hồ có một cảm giác quái dị, nhưng lại không nói rõ được là lạ ở đâu, cho là nàng nếu nói "Thích" thì chẳng qua chỉ là hảo cảm đối với người bình thường, lập tức không suy nghĩ nhiều, ẩn cười gật đầu ------

"Dĩ nhiên!" Ai lại thích bị ghét chứ?

Lời này vừa nói ra, chỉ thấy Cổ Đinh Đang bỗng dưng tràn ra một nụ cười chói mắt sáng lạn, giống như ban ân gật đầu một cái: "Được rồi! Đại thúc, ta quyết định thích ngươi được chưa."

Hì hì, thích đại thúc rồi, có phải có nghĩa là sau này có thể lúc nào cũng tìm đại thúc ăn đậu hủ được? Miệng đại thúc mà ăn thì cực mềm cực thoải mái, nàng rất thích nha!

Quyết định? Yêu ghét mà cũng quyết định được sao?

Biết nàng tính trẻ con, lời nói cũng thường xuyên như trên trời rơi xuống, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không khỏi lắc đầu, trong giọng nói chứa ý cười: "Vậy thì thực là đội ơn vô cùng!"

"Đừng khách khí!" Không chút e lệ nào tiếp lời, Cổ Đinh Đang cười híp mắt, nàng thích đại thúc là phúc khí của đại thúc, đội ơn vô tận là phải.

Lại là một trận cười khẽ, Hoàng Phủ Thiếu Phàm coi như phục nàng, mắt thấy bóng đêm đã sâu, hắn nhẹ nhàng mở miệng, "Đinh Đang cô nương...."

"Đại thúc, đừng gọi ta là cô nương này cô nương nọ nữa, xa lạ lắm!" Rung đùi đắc ý cắt lời hắn, Cổ Đinh Đang chu miệng gắt giọng: "Cho ngươi hai lựa chọn, xem gọi ta là Tiểu Ngoan, hay là gọi thẳng tên ta."

"Này..." Nghẹn lời, có chút không biết nói tiếp ra sao, thấy vẻ mặt nàng kiên trì, Hoàng Phủ Thiếu Phàm rốt cục chậm rãi cười khẽ, "Nếu cô đã kiên trì, vậy về sau ta gọi thẳng cô là Đinh Đang đi!" Hai người không quen không biết, gọi Tiểu Ngoan quá thân mật lại không hợp lễ giáo, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gọi thẳng tên thì tốt hơn.

Không có chú ý trong cách gọi của hắn để lộ sự xa cách, Cổ Đinh Đang vui vẻ nhào tới ôm, vui mừng cười nói, "Đại thúc, hôm nay ta rất vui nha!" A... Thì ra là không chỉ có mỗi miệng đại thúc là ăn ngon, ngay cả lồng ngực cũng thực ấm áp, cảm giác giống như ôm phụ thân vậy! Thật tốt quá, nàng lại có thêm một lý do nữa để thích đại thúc rồi.

Bị bất thình lình nhào tới suýt nữa khí huyết cuồn cuộn, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, rõ ràng cảm nhận được thân thể mềm mại đang dính chặt trên người mình, Hoàng Phủ Thiếu Phàm kinh ngạc không dứt, nghĩ đến trong cái đầu nhỏ của nàng chẳng có quy phạm lễ giáo nào cả, trong lòng biết cho dù có nói mấy câu nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, đại khái cũng sẽ bị nàng lẽ thẳng khí hùng phản bác lại, lập tức không khỏi bất đắc dĩ than thở.

Aiz... Vì sao cái ôm này của nàng, khiến cho hắn có cảm giác không hay lắm vậy?

Biết thân thể mình trước mắt còn quá yếu, căn bản tránh không thoát nổi, hắn cũng không mất công giãy dụa, lẳng lặng để nàng ôm cho đã.

Cho đến một lúc lâu sau, thấy nàng không có dấu hiệu buông tay, Hoàng Phủ Thiếu Phàm nhạy cảm cảm nhận thấy sự ấm áp truyền đến từ thân thể mềm mại trong ngực , cùng với hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, gương mặt tuấn tú nhất thời không tự chủ được nóng lên, vẻ mặt lúng túng nhẹ giọng mở miệng ------

"Đinh Đang, cô nên buông ta ra." Hỏng bét! Xảy ra chuyện gì thế này? Để tiểu cô nương này ôm có một cái, hắn thế nhưng... thế nhưng là tim đập loạn nhịp, đáy lòng dâng lên một dòng nước ấm khó hình dung nổi.

"A!" Có chút không nỡ buông tay rời khỏi lồng ngực ấm áp, cặp mắt to của Cổ Đinh Đang lấp lánh nhìn thẳng hắn, hai gò má phấn nộn hồng lên, thật là kiều diễm xinh đẹp.

Ai nha nha! Làm sao bây giờ nhỉ? Kể từ khi quyết định thích đại thúc xong, nàng lại cảm thấy càng nhìn càng thấy đại thúc dễ nhìn nha! Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" sao... Không không không! Đại thúc là nam, nói kiểu gì cũng nên là "Tình nhân trong mắt hóa Phan An" mới đúng.

Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được cười: "Đại thúc, ngươi làm Phan An của ta nha!"

Phan An? Hắn? Hoàng Phủ Thiếu Phàm thất thần, mặc dù rõ ràng biết tướng mạo của mình không tệ, nhưng mà... Phan An? Hắn sao lại là Phan An của nàng được?

Đột nhiên có dự cảm cực kỳ bất ổn, hắn cẩn trọng hỏi: "Sao ta lại là Phan An của cô được?"

Liếc xéo trách móc một cái, Cổ Đinh Đang không chút ngượng ngùng nào lớn tiếng nói: "Mới vừa rồi là đại thúc ngươi tự mình nói muốn cho ta thích, nên ta quyết định thích ngươi, tìm ngày nào đó sẽ đánh ngươi bất tỉnh kéo về gặp phụ thân ta nha."

Im lặng hồi lâu, vất vả lắm, Hoàng Phủ Thiếu Phàm mới khô khốc mở miệng, "Gặp cha cô?" Ngàn vạn lần đừng có như là hắn nghĩ nha!

"Đúng vậy!" Cười hì hì gật đầu mãnh liệt, giọng nói thanh thúy đáng yêu tràn đây đắc ý: "Con rể xấu phải đi gặp nhạc phụ, đại thúc, ngươi không cần xấu hổ!"

Hắn.... Không phải là xấu hổ, mà là kinh hãi ấy!

*** Không biết phải liệt bạn Đinh Đang này vào dạng “sói” hay là “cừu” nữa =))
Lâu lắm rồi mình mới làm một truyện có nam 9 “xinh- hiền- ngoan” như thế này, hô hô***

Comments

  1. thank nàng, ta giật tem ak

    ReplyDelete
  2. hi^^ ko biết xử trí sao đây?

    ReplyDelete
  3. hơ hơ........ anh Thiếu Phàm bị đứng hình....nhanh nha ss ( mặc dù biết ss bận nhiều việc nhưng vẫn nói zậ >.< ss đừng giận nhá ).........em ngóng....em ngóng

    ReplyDelete
  4. DD thuoc vao dang cop,cop con day ban a.Vi nang qua don thuan nen quyet dinh cung tuy theo y tuong yeu thich ma dinh doat,cung nhu hien gio loi cua cha nang giao huan ve nhan thuc tinh cam cho nguoi dan ong tuong lai cua con gai phai nhu the nao,thi nang lien suy dien y nhu the,than phan cua nang chac cung rat danh tieng,cung tuong xung voi HPTP,cam on ban da cho chuong moi ,minh cung rat thich bo truyen nay,that de thuong

    ReplyDelete
  5. ^^ bạn là độc giả trung thành bộ này đó ~ mình sẽ ráng post nhanh nhanh

    ReplyDelete
  6. Ta thấy Đinh đang là sói đội lốt cừu á

    ReplyDelete
  7. Xinh-hiền-ngoan em ơi là em, tiêu chuẩn chọn cháu dâu của chị sao em lại dùng tả đại thúc thể hả hả (lệ rơi đầy mặt)
    Thanks!

    ReplyDelete
  8. nhưng mà anh í đúng như thế thật mà chị =))

    ReplyDelete
  9. Uhm kể ra vớ được tấm chồng "nai" thế cũng hạnh phúc nhỉ?Cho đại thúc 9 điểm( 10 điểm giành cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên ca)hehe

    ReplyDelete
  10. Chi Đinh Đang trong đây bá đạo quá! E thích chị ấy rùi!

    ReplyDelete
  11. Đinh Đang à hãy về với đội của chị:v

    ReplyDelete

Post a Comment