[Chương 106 -110] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon


beta ruacon



Nói cho người có thể hiểu rõ hiểu được


"Cầm Phi tỷ tỷ hiếm khi lại gần gũi với bổn cung như vậy, phải chăng có chuyện?"

"Hoàng hậu muội muội nói quá lời, tính tình thần thiếp điềm tĩnh, cũng không phải là không muốn gần gũi với nương nương." Cầm Phi nhẹ nhàng nói, nhìn qua ôn hòa như vậy, Hương Diệp đến giờ cũng thấy, chốn hậu cung bị Hương Nại Nhi gọi là "Hậu cung con nít" này đúng là hiếm thấy không dính nhiều đến tranh đấu cung đình.

Trừ Bình Phi ra, ít nhất cô và ba vị phi tần còn lại cho đến giờ đều yên ổn vô sự, lúc trước lơ đãng còn nghe nói trong cung có một bảng xếp hạng, nói là tên của cô vẫn ổn định ở vị trí thứ nhất, bởi vì Hoàng thượng một năm qua vẫn chuyên sủng mình cô, mà Hinh Phi thì đứng thứ hai, lại là người thân cận với cô nhất, bởi vì nàng ta là phi tử duy nhất được Hoàng thượng lâm hạnh qua trong một năm qua.

Bình Phi đã đi rồi, Xảo Phi đơn thuần, Cầm Phi điềm tĩnh, ba người này đếu không giống loại người sẽ gây náo loạn.

Cô giờ nhìn không ra, Xảo Phi cùng Cầm Phi lại giống loại người có tâm cơ thâm trầm.

"Là ta hiểu lầm, tỷ tỷ đừng để ý."

"Dĩ nhiên là sẽ không để ý." Cầm Phi khẽ mỉm cười, ôn hòa điềm đạm, ánh mắt chuyển qua Hương Diệp, giống như lơ đãng nói, "Thần thiếp biết, Hoàng hậu muội muội từ nhỏ đã ở trong cung, tình cảm cùng Hoàng thượng đương nhiên không thể giống với phi tần trong Hậu cung." Vừa nói lại dừng một chút, nói tiếp, "Hoàng thượng thích gì tính tình thế nào, e rằng chẳng ai rõ bằng nương nương, hơn nữa một năm qua nương nương mỗi ngày đều làm bạn bên Thánh giá, hiểu biết đối với Hoàng thượng, đương nhiên là sẽ sâu hơn bọn thần thiếp rồi."

"Cho dù là quen biết từ thuở nhỏ, ngày đêm làm bạn, thánh ý của Hoàng thượng cũng không chịu theo sự tính toán của phi tử, không phải sao?" Hương Diệp cười như không cười dùng giọng nhắc nhở khiến cho Cầm Phi hơi ngẩn ra, ngay sau đó vội khom lưng kêu lên, "Nương nương nói rất phải."

Hương Diệp nhìn dung nhan ôn hòa nhã nhặn của Cầm phi, trong lòng đã có đáp án, chẳng qua là đáp án đó dường như quá khó để người ta có thể tiếp nhận, Hương Diệp cầm lấy tay Cầm Phi, đỡ nàng ta dậy, trên gương mặt non nớt vẫn là vẻ nhàn nhạt, nhẹ giọng mà nói: "Cầm Phi tỷ tỷ, ở chốn cung cấm này, vô luận nghe thấy cái gì, nếu không có căn cứ xác thực nhất định không thể tùy ý suy đoán dò xét đến cùng, nhất là Hoàng thượng, càng không được phép, tỷ tỷ hiểu chứ?"

Trong ánh mắt Hương Diệp chứa một tia thâm ý, giảo hoạt lại thanh thấu, trong lời có thâm ý, dĩ nhiên là nói cho người có thể hiểu rõ hiểu được.

Cầm Phi nghe vậy, lúc này sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hương Diệp, khó tin nổi cô đã đoán được điều gì, lại thấy, Hương Diệp cười nhạt, đem chiếc khăn tay trong tay áo nhét vào tay nàng ta, nhẹ giọng nói, "Đồ của tỷ tỷ, vẫn nên tự mình giữ thì tốt hơn."

Cầm Phi kinh ngạc nhìn chiếc khăn trên tay, chính là chiếc đã đánh mất hôm qua của mình, nàng ta thực không thể nào ngờ tới Hương Diệp chỉ mới nói mấy câu đã đoán ra được, hôm qua chính là nàng ta là người đã nghe được lời của Hương Nại Nhi.

"Cầm Thụy.. hiểu." Cầm Phi thấp giọng đáp lại, "Sau này, sẽ không dám suy đoán nhiều hơn về chuyện của Hoàng thượng."

Hương Diệp nghe lời nàng ta, khẽ yên tâm, cũng may cô không nhìn lầm, Cầm Phi là người thích yên bình, không phải là hạng thích tranh đấu, sẽ không lấy chuyện này để rêu rao ầm ĩ, lúc về phải đòi một cái nhân tình với Ngọc Sanh Hàn mới được, cô giúp hắn giải quyết một vấn đề lớn rồi đấy.

Nhìn Cầm Phi chuyển hướng rời đi, Hương Diệp chỉ mong, chuyện này không còn ai biết được nữa.

Cầm Phi cầm chiếc khăn tay kia, một mình bước trên đường, tâm trạng hoảng hốt, nghĩ tới tâm tư thâm trầm của Hương Diệp, thực sự khiến người ta khó mà đoán ra được, một đứa bé gái mới gần mười lăm tuổi, sao lại có tâm tư nhẵn nhụi như vậy, Tiêu Cẩm cũng là bởi vì sự thông minh này nên mới thích nàng ta sao?

Tên gọi là gì


Trong Bách Trúc Lâm bạt ngàn, một trận tiếng tiêu lả lướt vang lên, thủ thỉ tình nồng dịu dàng, khiến cho người nghe si mê, Cầm Phi biết, Tiêu Cẩm giờ Tỵ mỗi ngày đều thích đến Bách Trúc Lâm luyện tiêu, chính là bởi vì Bách Trúc Lâm là nơi yên tĩnh rất có ít người qua lại.

Bất tri bất giác, không ngờ lại đi tới nơi này, xa xa đã thấy bóng dáng thon dài nhã nhặn của Tiêu Cẩm, Cầm Thụy kinh ngạc nhìn, đột nhiên chuyển bước muốn rời đi.

"Ai?" Tiếng tiêu ngừng, Tiêu Cẩm quay đầu, liếc thấy Cầm Phi, không khỏi sửng sốt, ngay sau đó nhẹ giọng gọi nàng, "Cầm Phi nương nương."

"Tiêu Cẩm."Cầm Thụy nhẹ nhàng cười một tiếng, từ sau đại hội thi gan, nàng đều gọi thẳng tên của hắn, Tiêu Cẩm hình như cũng không để ý lắm, Cầm Phi chậm rãi bước tới, "Khúc nhạc vừa nãy Tiêu Cẩm thổi thật sự rất tuyệt vời, chằng qua là Cầm Thụy học nông hiểu cạn, xin hỏi Tiêu Cẩm vừa thổi khúc nhạc nào vậy?!"

"Nương nương được Hoàng huynh đích thân phong nhận danh hiệu Cầm Phi, bàn về tài đánh đàn trên nước Tây Ngọc này không ai có thể so với nương nương được, khúc nhạc này cũng không phải là nương nương học cạn, chẳng qua là...." Nét mặt Tiêu Cẩm biến thành nhu hòa, "Chẳng qua là đây là điệu nhạc trước đây Hương Diệp Nhi hay ngâm nga, ta thường được nghe, liền ghi xuống, soạn thành khúc phổ."

Cầm Phi nghe vậy, trên mặt thoáng ảm đạm, trong lòng có chút thẫn thờ, vẻ mặt vẫn mềm mỏng như cũ, "Tâm ý của Tiêu Cẩm với Hoàng hậu, không ai có thể bằng."

"Phần tâm ý này là thứ của cải không thể phơi bày dưới ánh mặt trời, một khi bị phát hiện, nhất định sẽ vì trái với luật lệ mà dẫn đến tai họa, cho dù là ta hay là Hương Diệp Nhi.... May mà, Tiêu Cẩm còn có nương nương thấu hiểu cho, nương nương tâm địa thuần lương, khiến cho Tiêu Cẩm xấu hổ vô cùng."

"Tuy là của cải, nhưng Cầm Thụy tin tưởng, trong lòng Tiêu Cẩm không có bất cứ của cải nào có thể sánh với Hoàng hậu nương nương." Cầm Phi nhìn Tiêu Cẩm, ánh mắt thâm sâu, nhìn không thấy đáy.

"Nương nương thật hiểu tình người, hoàng huynh có được nương nương, đúng là có phúc." Tiêu Cẩm khẽ mỉm cười, hắn chỉ nghĩ là, Cầm Thụy nhất định sẽ yêu sâu sắc thiên tử của nàng, lại không biết, nàng hiểu tình người, là bởi vì người nàng yêu không phải là Ngọc Sanh Hàn, mà là nam nhân đang đứng trước mặt, Ngọc Tiêu Cẩm.

Khi còn bé, phụ thân đã từng mang nàng tiến cung, khi đó nàng bởi vì ham chơi, đi lạc, lúc ấy, chính là bị lạc trong Bách Trúc Lâm này, nàng còn nhỏ, vì không tìm được phụ thân, gấp đến độ thiếu chút nữa khóc lên, lại đúng dịp ở đây nghe thấy một trận tiếng tiêu đứt quãng.

Khi đó Tiêu Cẩm, cầm trên tay một cây ngọc tiêu nhỏ đứng trước mặt nàng, ngây thơ lại dịu dàng hỏi han nàng, mang nàng ra khỏi Bách Trúc Lâm, nàng còn nhớ rõ khi ấy, hắn cầm ngọc tiêu hỏi, "Vừa rồi ngươi có nghe thấy tiếng tiêu của ta không? Ta thổi có được không?"

"Hay~"

"Ngươi biết thổi tiêu không?"

"Không biết."

"Vậy sao ngươi biết ta thổi hay?"

"Ta không biết thổi tiêu, nhưng ta biết đánh đàn, cha cũng không biết đánh đàn, nhưng cha vẫn thường khen ta đàn thật hay~" Khuôn mặt non nớt xinh xắn của Cầm Thụy đầy vẻ đắc ý, Tiêu Cẩm nhìn nàng vui mừng cười một tiếng, , "Chờ ta học thổi được hết một khúc, chúng ta có thể hợp tấu đấy, Hương Diệp Nhi nói, có một từ gọi là "Cầm sắt hòa minh*"!"

*Đàn cầm và đàn sắt hợp tấu - chỉ sự hòa hợp giữa phu thê

"Hương Diệp Nhi là ai vậy?"

"Hương Diệp Nhi rất thông minh nhé, nàng cái gì cũng biết, nàng biết trồng hoa, còn biết hát, nàng nói trong tên ta có chữ Tiêu, thổi tiêu là hay nhất."

"Ca ca ngươi tên gì vậy?"

"Tiêu Cẩm, còn ngươi?"

"Cầm Thụy, ca ca, tên ta là Cầm Thụy, chờ ca ca thổi được cả khúc nhạc, phải cùng Cầm Thụy "Cầm sắt hòa minh" đó~!"

"Được!"

Những lời nói ngây thơ non nớt còn vọng lại bên tai, nhưng Tiêu Cẩm ngày hôm nay cũng đã quên mất nàng là ai rồi, nàng gọi hắn là Tiêu Cẩm, hắn lại không thể vượt qua lễ giáo gọi thẳng tên của nàng.

"Tiêu Cẩm, ngươi biết tên ta gọi là gì chứ?"

Khúc Đoàn tụ sum vầy


Cầm Thụy ngưng mắt nhìn hắn, sắc trầm trong mắt không cần nói cũng biết, Tiêu Cẩm chỉ hơi sững sờ, ngay sau đó lên tiếng, "Nhà ngoại của nương nương là Tư Ngự sử, tên gọi là Tư Cầm Thụy."

"Tiêu Cẩm chẳng lẽ không còn nhớ ước hẹn ngày sau sẽ "Cầm sắt hòa minh" ở Bách Trúc Lâm này sao?" Nàng cũng không hiểu được, tại sao lại muốn nói ra bí mật trong lòng mình vào lúc này, nhìn bộ dáng kinh ngạc của Tiêu Cẩm, Cầm Thụy biết, phần tình cảm kia chỉ sợ vĩnh viễn chỉ có thể giữ lại cho mình, hắn đã quên ước định cùng nàng, thậm chí cũng đã quên từng có một lần gặp mặt với nàng, bởi vì năm đó, Hương Diệp hiếm khi bệnh nặng một trận, đem tâm tư của Tiêu Cẩm tất cả đều vét sạch sẽ.

"Ta vậy mà mãi không nhớ ra nổi, ngươi là Cầm Thụy..." Tiêu Cẩm kinh ngạc nói, chợt sửng sốt vì bản thân vừa mới gọi thẳng tên nàng, Cầm Thụy cũng bởi vì một tiếng gọi lơ đãng mà thân thuộc kia mà cảm kích không dứt, nghe được chính miệng hắn gọi mình là Cầm Thụy mà không phải "nương nương" nữa, đối với nàng mà nói, là đã quá đủ rồi.

"Ta là bằng hữu đầu tiên của Tiêu Cẩm, cho nên, đừng gọi ta là nương nương nữa, được chứ?" Tựa như lúc ngươi gọi Hương Diệp là nương nương sẽ khó chịu vậy, nghe ngươi gọi ta là "Nương nương", lòng ta cũng khó chịu như vậy.

Tiêu Cẩm nhìn Cầm Thụy, một hồi lâu, rốt cục nhẹ nhàng cười một tiếng, "Ngày mai, xem ra phải chuẩn bị một cây đàn tốt mới được." Cầm Thụy nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó trên mặt tràn ra sự mừng rỡ nhè nhẹ, lại thấy Tiêu Cẩm cúi đầu, nhìn ngọc tiêu trong tay mình, thấp giọng nói, "Hương Diệp Nhi nói khúc nhạc kia tên là Đoàn tụ sum vầy, nàng nói Đoàn tụ sum vầy là một thứ tốt đẹp, nhưng hiện giờ, nàng mất đứa bé, hẳn rất thương tâm khó chịu, ta lại không thể làm được gì cho nàng..."

Cầm Thụy nhìn bộ dáng thống khổ của Tiêu Cẩm, trong lòng mơ hồ quặn đau, không nhịn được nói, "Nàng không sao, sáng nay, ta còn tản bộ với nàng, nàng không sao cả."

Tiêu Cẩm nghe vậy, tròng mắt nhất thời sáng lên, nhìn Cầm Thụy hỏi dồn, "Nàng không sao? Thật chứ?"

"Thật. Tinh thần của nàng không tệ, suy nghĩ cũng trấn tĩnh, buổi sáng còn bởi vì chuyện của Hoàng thượng mà nói với ta một tràng, khiến ta thực hổ thẹn." Cầm Thụy cười khổ một tiếng, lại nghe Tiêu Cẩm hỏi: "Chuyện của Hoàng thượng? Chuyện gì?"

Cầm Thụy sửng sốt, không ngờ là Tiêu Cẩm sẽ hỏi đến, nhưng mà chuyện hôm qua nghe được, quả thực khiến nàng có chút ngờ vực, suy nghĩ một chút, Cầm Thụy liền đem tất cả mọi chuyện hai năm rõ mười nói với Tiêu Cẩm.

Tiêu Cẩm nghe xong, chỉ trầm mặt, dặn dò nàng ngàn vạn đừng nhắc đến chuyện này với bất cứ ai, mới bảo nàng trở về, Cầm Thụy không biết, sau khi nàng đi rồi, Tiêu Cẩm vẫn đứng sợ run tại chỗ như cũ, lại nghe thấy sau lưng vang lên thanh âm của Minh Lam, không biết đã đứng ở đó từ bao giờ, và nghe được cái gì.

Nhưng nhìn đấy ánh mắt ẩn ẩn ý cười của hắn, Tiêu Cẩm khẳng định, hắn đã nghe thấy tất cả, nếu Ngọc Sanh Hàn là giả, đó chính là đại sự của Tây Ngọc quốc, nhưng nếu, hoàng huynh là giả, thì đây cũng chính là cơ hội để hắn đoạt lại Hương Diệp từ trong tay hoàng huynh!

Hậu cung lòng người hiểm ác, Hương Diệp Nhi bởi vì Bình Phi mà mất đi thai nhi, hắn không thể để nàng ở lại nơi nguy hiểm như vậy.

Lại nói Hương Diệp thay Ngọc Sanh Hàn đánh một trận đẹp mắt, vốn định đến cho hắn lĩnh công, lại nghĩ đến lời thề chân thành của hắn ngày hôm qua, cái vẻ nhất định phải được đó, cô rõ hơn hết.

Vòng lại Phượng Hoàn cung, lại thấy người nào đó vốn phải ở trong Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương không hiểu tại sao lại xuất hiện trong viện của cô, trên chiếc bàn đá trong vườn của cô, đã bày la liệt một đống văn phòng tứ bảo rồi tấu chương, Hương Diệp nhìn hắn, hoàn toàn im lặng, Ngọc Sanh Hàn chỉ nhẹ nhàng nâng đầu dậy, khóe miệng cong lên một nụ cười, "Qua đây, mài mực."

Quan hệ tiên sinh phu nhân


Hương Diệp bước tới, chỉ nhìn hắn cũng không động thủ, An Quế đứng bên cạnh hầu hạ không dám lắm mồm, lại nghe Hương Diệp hừ lạnh một tiếng, nói thẳng, "An Quế, không nghe thấy Hoàng thượng bảo ông qua mài mực sao?"

"Cái này... Hoàng thượng?" An Quế không xác định, nương nương đang nói chuyện với ông ta, sao ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Hoàng thượng vậy, ánh mắt kia, lại còn càn rỡ như vậy.

"Hoàng hậu bảo ông mài, thì mài đi." Ngọc Sanh Hàn đầu cũng không xoay, cặp mắt vẫn nhìn Hương Diệp, trong mắt cười như không cười, cuối cùng Hương Diệp liếc hắn một cái, xoay người, đi thẳng.

Muốn tìm việc làm là việc của hắn, chả liên quan gì đến cô.

Hương Diệp xách theo chiếc bình tưới hoa đã sai người đặc chế, dạo bước qua mấy bụi hoa, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống, xem hoa mọc thế nào, hoa tươi kiều diễm ướt át, tuy nói người cần chiều chuộng hơn hoa, nhưng hoa không cần chiều người, chỉ cần một mình thưởng thức là đủ rồi.

Đang nhìn, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một đôi chân, ủng thêu chìm hoa văn long hổ tinh xảo, không cần ngẩng đầu cũng biết là vị nào.

Bình tưới trên tay trực tiếp vòng qua, nhắm ngay về phía đôi ủng tinh xảo kia, Ngọc Sanh Hàn lúc này mới nhảy ra, trầm giọng gọi cô, "Hoàng hậu!"

Hương Diệp vẻ mặt vô tội ngẩng đầu nhìn hắn hai giây, ngay sau đó lại quay lại với hoa của cô, nhìn đám nhóc này dáng dấp xinh đẹp như vậy, khóe miệng Hương Diệp dâng lên một tia cười nhẹ, lại nghe mỗ vua đang đứng một bên, liếc nhìn bóng dáng đứng bên bụi hoa của cô, chế nhạo nói, "Danh xứng với thực, hoa si,"

Hương Diệp nghe vậy, chỉ lạnh lùng chuyển mắt, vòi tưới trên tay trực tiếp xối thẳng về phía áo bào của Ngọc Sanh Hàn, "Làm phiền tôn giá rời bước cho, hoa của nô tì đều bị người làm cho đông lạnh hỏng rồi."

Ngọc Sanh Hàn mặc dù kịp thời né được, nhưng vạt áo cũng không tránh khỏi dính ướt một chút, chỉ có thể nhìn chằm chằm Hương Diệp nói, "Nói đến lạnh lùng, làm gì có ai so được với Hoàng hậu của Trẫm, Hương Diệp, em có biết vừa rồi em đã phạm vào tội phạm thượng không hả?"

"Phải không?" Hương Diệp lười phải để ý đến hắn, không ngờ, Ngọc Sanh Hàn lại đưa tay, xoay cái đầu nho nhỏ của cô qua phía hắn, "Em làm tổn hại thân thể của người khác, Trẫm phạt em theo Trẫm vào trong phòng, thay quần áo."

Nói xong, không nói câu nào kéo Hương Diệp đứng dậy, đem bình tưới trong tay cô nhét cho An Quế đứng đằng sau, nói, "Công việc tưới hoa giao cho ông."

"Dạ..." An Quế mặt đầy bất đắc dĩ, ông ta cuối cùng cũng không cần làm tổng quản trông cửa nữa, Hoàng thượng đã cho ông ta công việc mới, đi tưới hoa, thay ca cho Hoàng hậu....

Hương Diệp bị Ngọc Sanh Hàn kéo vào trong phòng, Ngọc Sanh Hàn buông tay cô ra, trực tiếp giang hai cánh tay chờ phục vụ, Hương Diệp thấy thế, nghiến răng nghiến lợi đem một bộ đồ khác trực tiếp đập lên đầu hắn, lạnh lùng nói, "Đừng có coi tôi làm dân công miễn phí."

Ngọc Sanh Hàn gạt quần áo xuống, búi tóc hơi loạn, nhìn Hương Diệp, cũng không tức giận, chỉ nghiêm mặt, nhẹ giọng nói, "Tôi chưa từng coi em là dân công, tôi coi em là phu nhân của tôi."

Một câu đơn giản, khiến cho Hương Diệp trực tiếp im lặng, quá lâu không tiếp xúc với hiện đại, còn có tên gọi như vậy, nếu như ở hiện đại, có phải sẽ không nghe thấy một tiếng "Hoàng hậu nương nương", mà là một tiếng, "Ngọc phu nhân".

Thật quái dị, nhưng mà, cũng thật đương nhiên.

"Bắt đầu từ hôm nay, mãi cho đến sau này, tôi đều sẽ đối xử với em như với bà xã, em có thể phát cáu làm nũng với tôi, tôi cũng sẽ  than phiền với em, sẽ học cách tán thưởng em."

"Tán dương của anh nặng lắm, tôi chịu không nổi." Khóe miệng của Hương Diệp giật giật, trực tiếp lạnh giọng cự tuyệt, "Còn nữa, tôi không cần biết anh muốn làm gì...."

"Em không cần để ý tôi làm cái gì, cũng không cần phối hợp." Ngọc Sanh Hàn đột nhiên mỉm cười ngắt lời cô, "Nhưng mà nhất định phải đón nhận."

May mắn tới


"Đừng quên, em vẫn còn là Hoàng hậu của tôi."

"Anh.... Nhàm chán!" Hương Diệp thật sự không nghĩ ra nổi hắn nói cái gì tốt, thích làm sao thì làm thế đi, cô trồng hoa của cô, hắn làm Hoàng Đế tiên sinh của hắn.

Chuyện Cầm Phi kia, cứ quăng ra sau gáy đi, Cầm Phi đã bị cô cảnh cáo, chắc sẽ không gây náo loạn gì.

Hôm sau, Hương Nại Nhi cùng Tần Khê tiến cung, Hương Nại Nhi một thân áo đỏ bay bay, rất là chói lọi, thấy Hương Diệp, chỉ nói, "Hôm nay Tần Khê nói đưa mình đi cưỡi ngựa, đây là mình chuẩn bị để có được hiệu quả tiên y nộ mã."

"Chẳng bằng cô nói luôn là cô muốn gây tác dụng chuyển tiếp quá độ đi cho rồi, đến đứa học sinh tiểu học nó còn biết viết, đang yên đang lành lại mặc một thân đỏ chóe dọa người, nhỡ đâu cô cưỡi ngựa té chết biến thành lệ quỷ rồi, lúc ấy thì dọa người thật luôn!" Tần Khê đứng một bên, lành lạnh mở miệng, một thân "hăng hái" của Hương Nại Nhi bị đánh bại sạch sẽ, sắc mặt trầm xuống, nhảy qua giật lấy cái quạt của Tần Khê.

Rẹt một cái, một chiếc quạt giấy tử vân hoa điểu tinh xảo đã "Hương tiêu ngọc vẫn", Tần Khê lập tức khóc gào, "Con của ta! Cô..."

"Mi chết thảm quá à~" Hương Nại Nhi đột nhiên kết nốt lời thoại của Tần Khê, không đếm xỉa đến cái mặt đầy hắc tuyến của Tần Khê, nhìn cái quạt bị xé làm hai nửa trong tay kêu ai oán, "Đi theo chủ nhân như vậy, coi như là mi xui xẻo, kiếp sau có đầu thai, đừng có rơi vào tay cái loại ngụy quân tử ra vẻ nho nhã này nha~"

"Hương Nại Nhi, cô cô cô! Cô dám gọi tôi là..." Tần Khê nghe được câu kia, lắp bắp không nói nên lời, Hương Nại Nhi đem thi thể của cái quạt ném thẳng vào trong ngực Tần Khê, miệng lại cất tiếng hát,

"May mắn đến  ~ chúc bạn nhiều may mắn đến.

May mắn mang đến niềm vui cùng tình yêu.

May mắn tới,

 

May mắn của chúng ta đã tới.

 

Đón may mắn thịnh vượng phát đạt khắp nơi~" (mượn hoa dâng Phật, thêm mấy câu hát năm mơi chúc mọi người một năm Thỏ vui vẻ~)*

*Bài May mắn đến

"Màu đỏ, là màu may mắn." Hương Nại Nhi hát xong vẻ mặt đắc ý, Tần Khê nhìn vẻ đắc ý kia của Hương Nại Nhi bất đắc dĩ vô cùng, mới nói sẽ đưa cô nàng đi cưỡi ngựa thôi đã vui như gì rồi, kéo cả Hương Diệp còn có Ngọc Sanh Hàn, bốn người đến trường cưỡi ngựa, bởi vì Hương Nại Nhi không có kinh nghiệm, cho nên Tần Khê cùng cưỡi một con ngựa với cô nàng, Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn mỗi người một con, cỏ xanh xanh biếc, trời xanh thăm thẳm, Hương Nại Nhi vẫn còn tự hát đến vui vẻ.

"Ai có thể tài năng được như bạn

 

Nói lung tung cũng có thể nổi như vậy

 

Ai có thể uy phong được như bạn

 

Dáng hiên ngang ngồi đâu cũng đón gió

 

Xu hướng đều do bạn điều khiển

 

Mọi cử chỉ đều được chú ý

 

Xem xem bạn càng nổi càng đẹp càng tự tin

 

Đi đến đâu người đi đường trông thấy đều trở nên ồn ào ~"*

*Bài Bạn nổi nhất - Twins

"Được rồi được rồi, cô đẹp lắm rồi." Tần Khê không nhịn được giễu cô nàng một tiếng, ngay cả rap cũng đem ra hát được, Hương Nại Nhi đen mặt quay đầu, lại thấy Tần Khê dùng mắt chỉ về phía Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn bên kia, Ngọc Sanh Hàn lên triều xong còn cố ý tìm hắn tiến hành trao đổi sâu sắc giữa đàn ông với nhau, căn cứ vào việc bạn học Ngọc Sanh Hàn từ trước đến giờ chưa từng có kinh nghiệm theo đuổi người khác bao giờ, chỉ có thể tìm Tần Khê cùng Hương Nại Nhi giúp một tay.

Hương Nại Nhi nhìn không khí vô cùng không hài hòa bên kia, lúc này đã sáng tỏ, đặt "Ân oán" với Tần Khê qua một bên, đột nhiên ra hiệu cho Tần Khê cúi đầu qua, ngay sau đó ghé vào bên tai hắn thì thầm mấy câu.

Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn mỗi người một ngựa, đang từ từ tản bộ, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng cười vui vẻ của Hương Nại Nhi cùng Tần Khê, "Khê, mệt quá à, cho em dựa vào một chút."

Hương Nại Nhi vừa nói vừa tựa vào ngực Tần Khê, Tần Khê chỉ hơi sửng sốt, ngay lập tức cười nói, "Hương Nại Nhi, tựa vào đi, mệt mỏi đã có anh để dựa vào."

Hương Diệp nhìn hai người, vẻ mặt quái dị, thầm nghĩ hai người này sao mới đó đã trở nên thân mật như vậy?

Comments

  1. TK voi HNN de thuong a , co lam nhanh nhanh de 2 nguoi kia thanh doi nha ! Thanks em nhieu ! Hom ni co tan 4 chap lun, doc thich qua !

    ReplyDelete
  2. hay hay hay quá đi à,thank bạn nhiều lắm nha

    ReplyDelete
  3. Cười chết mất thui!
    TK với HNN thật dễ thương!
    Thanks tỷ

    ReplyDelete
  4. Khê, mệt quá à, cho
    em dựa vào một chút.” Đọc xong tí thì sặc nước

    ReplyDelete

Post a Comment