[Chương 101 - 102] Hoa si hoàng hậu

Hoa si hoàng hậu


Hồng Chu


Edit by Linhmaroon


beta ruacon



Vẻ mặt khi ngủ


Hừ hừ! Đúng là không tệ, dám cả gan bịa ra lời nói dối này để gạt hắn!

Hương Nại Nhi, cô chết chắc rồi!

An Quế nhìn trên mặt Ngọc Sanh Hàn trồi lên một sắc lạnh ngoan độc, lập tức rét lạnh trong lòng, đang muốn nói gì đó, lại nghe Ngọc Sanh Hàn nhạt giọng nói, "Trẫm cứ ở đây chờ Hoàng hậu trở lại vậy, bữa tối cứ dùng ở Phượng Hoàn cung đi."

An Quế nghe lời này, trong bụng cảm thán, Hoàng thượng đối với Hoàng hậu nương nương thật thâm tình, giờ mới đi xuống phân phó.

Ngọc Sanh Hàn bước vào tẩm cung của Hương Diệp, gian phòng kia hắn chỉ ở qua đúng hôm đại hôn của bọn họ, sau cũng không thấy nữa, cách một năm, thiếu đi hoa trướng hồng thẫm kia, màn trướng trên giường cũng bị Hương Diệp đổi thành màu vàng ấm áp yêu thích, ngồi trên giường, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên nhớ tới ngay đêm đại hôn đó, hắn đẩy ngã cô trên chiếc giường này, khi đó, vẻ kinh ngạc ngây ngốc trên mặt cô đúng là trông rất buồn cười, còn có cái điệu bộ tỏ ra vẻ lạnh lùng đá hắn nữa.

Đêm đó, cô dùng trâm cài châu báu xếp thành một cái "Giao giới Hán Sở" với hắn, giọng nói, dáng điệu một năm trước tựa hồ như đang hiện lên trước mắt, cứ ngỡ như ngày hôm qua.

Lúc Hương Diệp trở lại, đã thấy An Quế đứng canh giữ bên ngoài tẩm cung, thấy cô, vội vàng hành lễ Hương Diệp nhìn vào trong một chút, trong lòng hiểu rõ, nếu An Quế ở đây, cũng có nghĩa là hắn đã tới.

Vén màn che lên, Hương Diệp nhẹ nhàng đến gần, lại thấy hắn mặc một thân áo tím, nửa nằm trên giường, ngủ rất trầm.

Hương Diệp cảm thấy cảm giác như mình đã lâu lắm rồi không thấy hắn, nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện trên giường của mình, tựa như quen thuộc, lại tựa như xa lạ.

Cúi người xuống, có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của hắn, lông mi thật dài, khiến cho cô có chút ngạc nhiên, người đàn ông này lúc ngủ hình như rất bình thản, không có bộ dáng phòng bị, hai mắt nhắm lại, không nhìn thấy băng sương nữa, sống mũi cao thẳng, dọc theo phía dưới, là hai cánh môi mỏng.

Mặt Hương Diệp bỗng dưng nóng bỏng, nhớ tới lúc bên hồ ở sơn trang nghỉ mát, đôi mắt cúi xuống của hắn, nhìn vào trong mắt cô, hắn cúi người xuống, môi hôn lên môi cô, bá đạo hôn, mang theo tùy ý.

Hắn và cô đứng trên ngọn cây, đứng ở nơi cách vầng minh nguyệt kia gần nhất, hắn nói, có cảm giác với cô.

Cảm giác giữa nam nữ.

Người trên giường, lông mi khẽ run, Hương Diệp vội vàng đứng thẳng người, bình ổn lại lòng mình, cúi đầu nhìn lại, Ngọc Sanh Hàn đã tỉnh lại, nhìn thấy cô, trong mắt lóe lên một tia vui vẻ, khiến cho Hương Diệp tưởng mình đã nhìn lầm.

Tia vui vẻ kia cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, Ngọc Sanh Hàn lại thay vẻ mặt băng lãnh thường ngày, ngồi dậy từ trên giường, nhìn Hương Diệp hỏi, "Từ chỗ Thái Hoàng Thái Hậu về?"

"Anh vẫn ở đây chờ tôi?"

"Ừm."

"Ăn chưa?"

"Đại khái là ngủ quá canh giờ."

Hai người một hỏi một đáp, có chút lúng túng, Hương Diệp xoay người, định đi ra, Ngọc Sanh Hàn kéo tay cô lại, trên mặt có vẻ không vui: "Em không muốn nhìn thấy tôi?"

Hương Diệp nhìn vẻ mặt chất vấn của hắn, bỗng nhiên có chút bất đắc dĩ cười, chỉ chỉ ngoài cửa, mặt đầy vô tội nói: "Thần thiếp chỉ là muốn thay Hoàng thượng truyền chút đồ ăn."

Ngọc Sanh Hàn nhìn vẻ mặt cố ý ra vẻ vô tội của cô, trên mặt hơi sa sầm, vẫn không buông tay cô ra, trực tiếp quay ra cửa kêu một tiếng: "An Quế!"

An Quế lập tức đi vào, nhìn hai người một chút, cười hỏi, "Hoàng thượng có gì phân phó?"

"Trẫm đói bụng, truyền chút đồ ăn, ăn ngay tại đây."

"Lĩnh chỉ." An Quế nhận chỉ dụ xong liền lui xuống. Không lâu sau, đồ ăn được đưa vào, nhìn Hoàng thượng cùng Hoàng hậu một chút, thức thời lui xuống.

Ngọc Sanh Hàn ngồi xuống cạnh bàn, Hương Diệp ngồi một bên, rót trà, chậm rãi chờ.

Ái muội không rõ


Ngọc Sanh Hàn thấy cô săn sóc như vậy, hai người giống như trước kia, trong lòng hơi xao động, gật đầu một cái, lại nghe Hương Diệp đột nhiên chuyển giọng, đi tới phía sau hắn nói, "Mới vừa rồi ở chỗ Thái Hoàng Thái Hậu ăn còn chưa no, không bằng, cùng nhau ăn đi."

Hương Diệp chỉ chỉ thức ăn chưa được động tới trên bàn, thật ra thì cô không đói bụng, chẳng qua là cái tên Ngọc Sanh Hàn này, nếu không có người bên cạnh, bảo hắn một mình ăn cả bàn món ăn, hắn có lẽ sẽ dứt khoát không ăn.

Không ai biết, thật ra thì Ngọc Sanh Hàn còn khó phục vụ hơn cả Tần Khê.

Ngọc Sanh Hàn biết đây là sự quan tâm của cô, không nói ra, cũng không cự tuyệt, hai người ngồi xuống, bắt đầu động đũa, Hương Diệp gắp một miếng cá, gỡ xương, bỏ vào bát Ngọc Sanh Hàn, nhạt giọng nói: "Anh dạo này chắc mệt lắm hả?" Mới vừa nãy ngủ trên giường cô trầm như vậy.

Ngọc Sanh Hàn nhìn cô, đột nhiên đặt đũa xuống, nghiêm túc nói, "Một mình ngủ một giường, dù sao vẫn là ngủ không ngon." Lời này nghe ra, chính là trong lời có ý, Hương Diệp quay đầu trợn mắt nhìn hắn một cái, sớm biết, đã không tốt với hắn như vậy.

Mặc dù biết, trên miệng vẫn vân đạm phong khinh như cũ, "Hậu cung nhiều phi tử như vậy, anh tùy tiện tìm cũng có thể tìm được người ngủ cùng anh." Nếu không thì, còn một Hinh Phi nữa không phải sao? Tội gì cứ muốn cô hầu? Làm cho ái muội không rõ....

Ngọc Sanh Hàn nghe câu này của cô, cũng chẳng vui vẻ, lạnh lùng nói, "Bọn họ sao có thể đánh đồng với em được?"

Ngọc Sanh Hàn vốn không có ý khác, chẳng qua là lời ra khỏi miệng, hai người đều cảm thấy có chút mập mờ, lời như vậy, theo tu từ học mà nói, thì phải gọi là "tâm tình"....

"Tôi muốn ở Phượng Hoàn cung như vậy, anh nên từ từ làm quen dần..."  Lời của Hương Diệp rất nhẹ, cũng nói rất rõ ý tứ, cô sẽ không phụng bồi hắn mãi, giống như một người mẹ đang nói với con mình, "Mẹ sẽ không ở với con cả đời được", lời này với Ngọc Sanh Hàn mà nói, mặc dù quái dị, lại thật là khó thương cảm.

Hương Diệp đứng dậy, vẻ mặt tĩnh lặng, "Trời tối rồi, vẫn là nên về sớm một chút đi." Vừa nói, đang muốn gọi An Quế ngoài cửa, không ngờ, trên tay bỗng dưng bị níu chặt, Ngọc Sanh Hàn kéo cô, ôm lấy cô từ phía sau, thân mình Hương Diệp run lên, lại nghe thấy thanh âm của hắn lơ lửng bên tai, "Có phải không, cho dù là tôi xuất hiện vào lúc em gặp Ngọc Tiêu Cẩm, em cũng không yêu tôi?"

Nhắc tới Tiêu Cẩm, Hương Diệp chỉ cảm thấy buồn cười, Ngọc Sanh Hàn khôn khéo như vậy, làm sao cả một năm qua vẫn còn một bên tình nguyện cho rằng cô yêu Tiêu Cẩm? Cô đối với Tiêu Cẩm là thương yêu, nhưng không có tình yêu nam nữ.

Trước khi tôi gặp Tiêu Cẩm, chúng ta đã sớm gặp nhau không phải sao? Chẳng qua là, anh không nhớ rõ thôi.

Lòng bàn tay Hương Diệp khẽ run, muốn kéo tay hắn ra, nhưng có chút không nỡ, kỳ thực ban đầu, cô cũng luyến tiếc, chung đụng một năm, không thể nói cô đối với hắn một chút tình cảm cũng không có, chẳng qua là, cô sớm đã dự phòng trước cho bản thân ------- sẽ không yêu một Hoàng đế.

Cho tới giờ cô chưa từng nói qua, kỳ thực cô không tin vào cái gọi là tình yêu, cô ở lại, vốn chỉ dự định dùng một năm để cho hai bên chán ghét lẫn nhau, còn sót lại hai năm, chẳng qua chỉ là giết thời gian.

Cô không ngờ tới, một năm, không chỉ không khiến cho họ chán ghét lẫn nhau, trái lại còn khiến hắn quen với việc đã có mình trong cuộc sống, chỉ một năm... là tính tình của bọn họ quá mức giống nhau, cho nên mới tâm tâm tương tích sao? Cho nên mới dễ dàng quen thuộc với đối phương như vậy?

Hương Diệp vẫn không nhúc nhích, Ngọc Sanh Hàn lại buông cô ra, nếu cô mở miệng nói "Phải", hắn sẽ cảm thấy, cô đang gạt hắn, cô không mở miệng, trái lại chẳng khác nào thừa nhận.

Comments

  1. kaka hay . cam on nang

    ReplyDelete
  2. Anh Han sao cu ko tan cong the hien tinh cam thiet tha Huong Diep di xem the nao, cu de y qua dam ra lai hong viec

    ReplyDelete
  3. Anh Han cu tan cong manh len nha ! HD sap xieu rui day ! Thanks em nhieu !

    ReplyDelete

Post a Comment