[Chương 7.1] Chỉ mong chầm chậm thích em

Chỉ mong chầm chậm thích em


Trạm Lượng


Edit by: LinhMaroon


beta ruacon


Chương 7.1



Địa điểm: Lớp học

Nội dung ghi chép: Gần đây, lời đồn bay đầy trời, bát quái một đống lớn! Cũng không biết là kẻ nhàm chán nào tung lời đồn, lại đồn là tôi và Mông khỉ là một đôi, cho nên mới ra mặt thay cô ấy.

Thực khó hiểu! Từ lúc nào thì tôi và Mông khỉ lại thành một đôi? Lại vì sao phải thành một đôi với Mông khỉ? Thực khó chịu!

Nhưng mà mấy chuyện bát quái này lại lan truyền trong lớp rất hot, rất nhiều nữ sinh càng thêm chẳng hiểu làm sao có địch ý với Mông khỉ, thỉnh thoảng tìm cô ấy gây phiền toái, mà cô ấy lại chỉ biết đỏ mặt yên lặng chịu đựng, cũng không phản kháng, nhìn mà khiến tôi thật là... thật là không thể không khó chịu!

Thực là chẳng hiểu sao! Vì sao mỗi lần đến những lúc như vậy, tôi sẽ như là trúng tà mà ra mặt thay cô ấy, một lần, hai lần... nhiều lần, chẳng trách tin đồn càng truyền càng giống thực,

Rất khó chịu! Thực sự rất khó chịu! Khó chịu cô ấy, bản thân mình cũng không thoải mái... Đáng ghét! Sao tôi lại phải giúp cô ấy ra mặt chứ

********

Hôm sau.

Bên ngoài viện kiểm định, Vương Chí Cương đang muốn vào trong tìm người, đã thấy "mục tiêu" từ bên trong đi ra, ngay lập tức vui mừng phấn chấn xông lên.

"Tú tài huynh, có bản rồi!" Mừng rỡ kêu to, vui vẻ gần như muốn bay lên trời.

"Bản gì? Bản nhạc?" Nghiêng mắt liếc hừ một cái, tính xấu của Thủy Thần không hề thay đổi lành lạnh giễu cợt.

"Bản danh sách sáu kẻ bị tình nghi là hung thủ!" Nhanh chóng lấy ra tài liệu điều tra cả đêm cho hắn nhìn, tinh thần Vương Chí Cương vẫn đầy phấn chấn.

"Không tồi! Mới một ngày, cậu đã tìm được hết những người nhóm máu A có em trai nhỏ bị thương rồi." Lật xem tài liệu trong tay, khóe miệng khẽ nâng lên, biểu hiện tâm trạng cũng không tệ lắm.

Nghe vậy, Vương Chí Cương có thể đắc ý, đúng lúc đang muốn ngửa mặt lên trời cười dài, mấy tờ tài liệu "Đề cử hung thủ" đã bị cuộn tròn lại nhét vào trong cái miệng rộng của hắn.

"Phi phi phi!" Tiếng cười ngưng lại, nhanh chóng lấy tài liệu đã bị cuộn lại trong miệng, hắn lớn tiếng kháng nghị. "Tú tài huynh, cậu có ý gì hả?" Vị bạn học cũ này càng ngày càng quá đáng nhá! Con cọp không phát uy, coi hắn ta là mèo bệnh hả?

"Mấy tờ đó đều vô dụng!" Không coi lời tức giận chất vấn ra gì, vẻ mặt vẫn cực bình tĩnh như cũ.

"Vậy sao?" Lực chú ý lập tức bị phân tán, Vương Chí Cương nhanh chóng mở tài liệu ra nhìn kỹ. "Ừ... ba đứa bé ba tuổi, năm cùng mười tuổi này thì đúng là không thể, nhưng mà tờ này sao lại loại?" Rút ra một tờ trong đó giơ trước mắt hắn, lớn tiếng chuẩn bị đối đáp.

"Một ông già tám mươi hai tuổi, cậu cảm thấy ông ta có năng lực gây ra án cưỡng gian rồi giết người sao?" Nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đem bàn tay chướng mắt kia đánh rớt.

"Làm gì? Cậu kỳ thị người già?" Mặc dù cảm thấy lời nói của hắn rất có lý, Vương Chí Cương vẫn cố ý muốn tranh luận. "Tôi tin tưởng tôi dù hơn tám mươi tuổi, vẫn có năng lực ấy ấy, sao hả?" Ưỡn ngực, rất tin vào bản thân già rồi vẫn có thể hùng dũng hiên oai vệ, khí phách hiên ngang, có năng lực "Súng vàng không ngã".

"Nếu mà cậu sống được đến lúc già như vậy thì hẵng quay lại nói!" Hừ một tiếng cười nhạo, miệng thực sự không lương thiện tí nào.

"Này, cậu nguyền rủa tôi à!" Vương Chí Cương khinh khỉnh kháng nghĩ, rất rõ ràng lời của cái miệng pháo này,miệng mình khẳng định là không độc bằng miệng cậu ta, ngay lập tức kéo đề tài về vụ án: "Được rồi! Hơn tám mươi tuổi cũng loại, vậy chỉ còn lại hai người!"

A a... Phạm vi lập tức được thu nhỏ như vậy, giờ thì tốt rồi! Lập tức túm hai kẻ này đến xét nghiệm DNA, khẳng định lập tức có thể khiến hung thủ hiện nguyên hình.

"Hai người này nhất định có một kẻ chính là kẻ phạm tội, đi thăm dò đi!" Giọng nói khẳng định đưa trả tài liệu lại cho hắn, Thủy Thần vòng qua, chuẩn bị tan làm.

"Tú tài huynh, cậu vội đi đâu vậy?" Thấy vậy, Vương Chí Cương không khỏi cảm thấy cổ quái. Người này rất hiếm khi rời khỏi viện kiểm định, sao hôm nay lại khác thường vậy?

"Đến chỗ Mông Khỉ lấy đồ." Khác thường quay đầu lại trả lời, Thủy Thần lộ ra nét cười kỳ quái.

"Hở? Tại sao đồ của cậu lại ở chỗ Mông khỉ?" Vẻ mặt chấn kinh, Vương Chí Cương đơn giản không thể tin được, ngay sau đó liền liên tưởng đến phương diện nào đó, không khỏi thất thanh kinh ngạc: "Chẳng lẽ hai người đã đến mức độ đó?" Tú tài huynh khá lắm, tốc độ nhanh thật, đúng là hình mẫu tiêu chuẩn cho câu "tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi"

Quả nhiên! Người có đầu óc đơn giản, chỉ biết nghĩ đến chuyện đó.

"Cậu nói xem?" Quỷ quyệt hỏi ngược lại, Thủy Thần cũng không giải thích, vẻ mặt như thật mà lại giả khiến cho cậu ta hiểu lầm, xoay người lại khoát tay áo, lần nữa sải bước chạy lấy người.

Nhìn hắn đi về phía bãi đậu xe, chỉ chốc lát, chiếc xe màu trắng bạc phóng ra, nhanh chóng biến mất trên đường, cảm xúc khiếp sợ của Vương Chí Cương lúc này mới dần dần hồi phục lại, khuôn mặt dương cương không khỏi lộ ra nụ cười.

"A a... càng hay nha! Hồi trung học, tú tài huynh lúc nào cũng giúp Mông khỉ ra mặt, lúc đấy mình thấy cậu ta đối với Mông khỉ đặc biệt tốt, còn cố ý tung tin đồn cậu ta với Mông khỉ là một đôi, hôm nay chẳng phải đã ứng nghiệm rồi sao? Chậc chậc chậc, xem ra mình mà không làm cảnh sát, có thể chuyển qua làm thầy bói cũng được...."

Ô? Người kia là...

Ánh mắt sắc bén quét qua cô gái mới bước ra từ siêu thị, Thủy Thần chậm rãi chạy xe ở ven đường, hạ cửa kính xe xuống ghé đầu gọi người -----

"A Diễm!"

"Anh hai!" Ngước mắt nhìn, liếc thấy cái đầu ló ra từ chiếc xe trắng bạc, Thủy Diễm cười nhẹ đi tới: "Thật khéo, vậy mà lại gặp anh."

"Đến mua đồ?" Liếc mấy túi đồ ăn tươi ngon trong túi em gái, Thủy Thần cười nhẹ nói.

"Dạ." Nhẹ nhàng đáp lại, khuôn mặt thanh lệ bừng ý cười vui vẻ. "Mạnh Hải dạo này ăn rất khỏe, hôm qua còn nói không muốn ăn mấy thứ thiếu dinh dưỡng khó ăn ở bệnh viện nữa, hỏi em có được ăn thịt bò bít tết không, em hỏi bác sĩ xong, thấy không có vấn đề gì, muốn mua về làm cho anh ấy nếm thử một chút!" A... Anh ấy muốn ăn nhiều, tức là thân thể đang dần dần hồi phục.

"Thằng nhóc kia còn dám chê đồ ăn bệnh viện? Bệnh nhân như cậu ta đúng là quý hiếm!" Giọng nói lạnh mỏng trào phúng, khóe miệng lại cong lên một nụ cười mơ hồ.

"Không có biện pháp! Ai bảo bệnh viện là của nhà anh ấy mở!" Cười khẽ đáp lại, mặt mày bớt đi mấy phần sầu lo vài ngày trước, nhiều thêm một tia vui mừng.

"Cái gì mà nhà cậu ta? Bây giờ cũng là nhà em rồi." Làm sao? Con bé này là quên mất mình đã đồng ý lấy Mạnh Hải trong phòng bệnh rồi sao?

Ngẩn ra, lại nghĩ mấy ngày hôm nay mình vẫn lấy bệnh viện làm nhà, trái tim lúc nào cũng trong tình trạng bất an chấn động, mặc dù đã lấy Mạnh hải, vẫn không chân chính tự ý thức được, hôm nay nghe anh trai nói vậy, Thủy Diễm không khỏi hơi giật mình, ngay sau đó tràn ra một nụ cười nhè nhẹ.

"Cũng đúng!"Xoa cằm cười khẽ. A... Hôm nay cô cũng là một thành viên của nhà họ Mạnh rồi.

Thấy vậy, Thủy Thần không nói gì thêm nữa, lại hỏi: "Em tới thế nào?"

"Bắt taxi."

"Lên đây đi!" Mở cửa xe chuẩn bị đưa em gái đi bệnh viện thăm ông xã, làm hết nghĩa vụ của một người anh cả.

"Dạ." Gật đầu một cái, nhanh chóng ngồi vào bên trong xe.

Chờ Thủy Diễm thắt chặt dây an toàn, Thủy Thần nhanh chóng nhấn ga, chiếc xe màu trắng bạc một lần nữa biến mất trong dòng xe cộ, nhanh chóng tiến về hướng bệnh viện Trường Hoa.

Ừm... Hắn có hơi kén ăn, nhưng mà trước kia hồi còn học trung học, lúc cơm trưa bao nhiêu món hắn đều ăn không hết, nhưng mỗi khi có củ cải, đều thấy hắn ăn sạch sẽ, cho nên... chắc là hắn thích củ cải đúng không? Rồi! Quyết định! Mua củ cải!

Chọn thêm hai củ cà rốt bỏ vào giỏ, Lâm Dĩ Trân tiếp tục dạo quanh siêu thị, nghĩ đến lát nữa Thủy Thần sẽ đến tìm cô, liền vui vẻ đỏ mặt, ngay cả trái tim cũng đập lên thình thịch.

Lại nói, cô cũng coi như là "Nhờ họa có phúc" chăng.

Bởi vì "sự kiện nước miếng" mất thể diện, hôm qua cô nhận được một chiếc áo chờ giặt, hôm nay chủ nhân cái áo sẽ tới lấy về, cho nên kết luận là... Thủy Thần sẽ đến chỗ cô tìm cô, hôm nay cô lại có cơ hội ở chung với người trong lòng, cái này gọi là "Nhờ họa có phúc" đó!

Nghĩ đến đây, Lâm Dĩ Trân hơi đỏ mặt cười trộm. Mặc dù hôm qua làm sai kế hoạch, biểu hiện rất mất thể diện, nhưng cũng là bởi vì có đi tìm hắn, mới lấy được chiếc áo dính nước miếng về giặt, cũng mới có cơ hội để hắn đến chỗ cô lần nữa.

"A... Không thể cười ngây ngốc nữa! Mau mua thức ăn về, nói không chừng anh ấy sẽ giống lần trước, ở lại ăn cơm!"

Hồi hồn lại trong trạng thái tim đập cười ngây ngô, hai tay vỗ vỗ lên gò má nóng rực, sợ thời gian trễ quá sẽ không kịp, cô nhanh chóng mua chút đồ ăn, đến quầy thanh toán xong, mới bước ra khỏi siêu thị, khóe mắt không cẩn thận quét đến một chiếc xe màu trắng bạc đang đỗ ven đường.

Trên đường, xe màu trắng bạc rất nhiều, thứ hấp dẫn ánh mắt cô thực sự là khuôn mặt quen thuộc bên trong xe cùng với cô gái thanh lệ nhìn hơi quen quen kia.

Theo bản năng, cô giống như có tật giật mình núp sau cái cột, lặng lẽ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn lén, không bỏ sót vẻ mặt cười nói của hai người kia chút nào.

Là cô gái xinh đẹp mà hắn mua sữa đậu nành mang đến bệnh viện kia!

Chậm rãi xoay qua phía sau cây cột, Lâm Dĩ Trân đưa mắt nhìn chiếc xe trắng bạc phóng đi xa, thoáng cái đã biến mất, chỉ cảm thấy một nỗi buồn bực trong ngực....

Hắn... lát nữa còn đến tìm cô nữa không? Cô không dám trông đợi!

Hắn vẫn chưa tới! Nhìn chằm chằm một bàn đầy món ăn, Lâm Dĩ Trân càng nghĩ càng khó chịu, nhưng cũng không trách người ta được, dù sao Thủy Thần cũng đâu có nói mấy giờ sẽ đến, là chính cô tự mình mơ tưởng quá tốt đẹp, tự cho là đúng làm một bàn lớn đồ ăn, tự mình trông mong hắn sẽ đến ăn tối cùng với cô.

Đã tám giờ, cho dù hắn có tới, chắc cũng đã sớm ăn tối rồi.

Thôi! Cất vào tủ lạnh, để mình từ từ tiêu hóa mấy ngày tới vậy.

Âm thầm than thở, bởi vì tâm trạng quá mức sa sút, Lâm Dĩ Trân cũng chẳng muốn ăn gì, đứng lên đang muốn bưng món ăn đi, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Là hắn sao?

Ngơ ngẩn, cô chạy nhanh ra mở cửa, lại thấy vẻ mặt đầy sát ý của hắn đang tức giận nhìn chòng chọc mình.

"Sao, sao vậy?" Kinh hồn táng đảm, không biết mình lại chọc hắn chỗ nào?

"Không phải đã bảo cậu rồi, phải xác định xem người đến là ai mới mở cửa chứ? Cậu muốn người khác phải nhắc nhở bao nhiêu lần nữa hả?" Hàn băng ngàn năm lại nện ra ngoài, Thủy Thần lạnh giọng giận dữ khiển trách.

Thân là pháp y, hắn đã khám nghiệm qua biết bao nhiêu xác của những cô gái một mình thuê nhà bên ngoài, lại bởi vì sơ sảy nhất thời mà bị kẻ ác đột nhập cưỡng gian rồi giết, Mông khỉ này chẳng lẽ không biết chú ý bản thân một chút sao?

"Thực, thực xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ nhớ!" Cho dù bị trách cứ, Lâm Dĩ Trân biết hắn muốn tốt cho mình, cho nên cũng nói xin lỗi như lần trước, đáy lòng lại thấy vui vẻ vì sự quan tâm của hắn.

"Tốt nhất là như vậy!" Vẫn không vui như cũ, đẩy chủ nhà ra, đi thẳng vào.

Vội vàng đóng cửa lại, mặt cô ửng đỏ đi theo sau hắn, giống như nghĩ đến điều gì, vội vàng lấy chiếc áo sơ mi đã được giặt sạch sẽ, gấp cẩn thận giơ ra trước mặt hắn.

"Áo, áo của cậu tôi đã giặt sạch rồi..." Vừa đụng đến hắn, cho dù chẳng xảy ra chuyện gì, cô vẫn không tự chủ được mà hơi lắp bắp.

Nói còn chưa nói xong, cũng không biết là lại chọc vào đâu của hắn, chỉ thấy Thủy Thần nheo mắt lạnh, giọng nó êm ái đến mức khiến người ta không nhịn được mà sợ hãi. "Mông khỉ, cậu đây là đang đuổi tôi sao?"

"Không có, không có! Tôi không có..." Hắn đến khiến cho cô thực vui vẻ, làm sao có khả năng đuổi hắn được? Vô tội bị oan, Lâm Dĩ Trân lắc đầu mãnh liệt phủ nhận, trong lòng hoảng sợ.

"Nếu không có, cậu vội vã trả áo sơ mi cho tôi làm gì?" Có phải ám chỉ hắn mau cầm đồ rồi biến không?

Hắn.... có nghĩ nhiều quá hay không vậy?

Ngây cả người, cuối cũng cũng hiểu sao mình lại bị oan, Lâm Dĩ Trân im lặng, lập tức không nói gì, rất thức thời đem áo sơ mi đặt lại trên giá, đỡ cho khỏi bị mắng oan.

Thấy vậy, Thủy Thần lúc này mới hài lòng, tự động ngồi xuống ghế sa lon, mắt hạ xuống, nhìn thấy mấy món ăn đã được bày biện tử tế trên bàn, lập tức không chút dấu vết hỏi: "Cậu chưa ăn cơm?"

"Ách... vừa, vừa muốn ăn." Không dám thừa nhận mình tự mình đa tình đợi hắn.

Vừa muốn ăn? Cho hắn là trẻ con ba tuổi dễ bị gạt lắm sao! Mấy món ăn kia đã sớm nguội, nhất định là nấu đã lâu. Mông khỉ này chẳng lẽ là làm xong đồ ăn rồi, chờ hắn đến tận bây giờ?

Nghĩ đến đây, mắt lạnh lặng lẽ ấm lên, môi mõng khẽ cong, tâm tình của Thủy Thần cực tốt ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô.

"Chuyện, chuyện gì?" Thấy vậy, Lâm Dĩ Trân lập tức bịt lỗ tai lại kinh sợ hỏi. Kể từ hôm qua bị hắn dùng cực hình véo tai xong, giờ cô chỉ cần thấy hắn ngoắc là trong lòng đã phát run, cảm thấy lỗ tai đã bắt đầu đau nhức.

"Ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm!" Nhàn nhạt quét qua động tác phòng hộ của cô một cái, Thủy Thần không khỏi cười thầm. Cô ấy bịt cái gì chứ, nếu thực sự muốn véo, chẳng lẽ còn không tìm được cơ hội sao?

"Hả?" Kinh ngạc kêu một tiếng, cô nhanh chóng bước tới chiếc bàn thấp ngồi xuống, xới cơm cho hắn, đồng thời kinh ngạc hỏi: "Cậu vẫn chưa ăn sao?" Còn tưởng hắn đã ăn với vị tiểu thư kia rồi.

Trên thực tế, hắn đã ăn rồi. Lúc nãy đưa em gái đến bệnh viện, thuận đường đi thăm cậu em rể mặt như trẻ con kia một chút, tỏ rõ uy phong của một người anh vợ, hơn nữa rất ác ý cố tình tranh thịt bò bít tết của bệnh nhân, cho nên bụng cũng đã no mấy phần rồi, nhưng mà... nể tình cô làm một bàn thức ăn chờ hắn, cho cô nàng chút mặt mũi thưởng thức một chút vậy.

*** Hô ~ cái chương này nó dài dã man ạ ~ chắc mần hơi lâu ~ muốn hoàn nhanh quá ^^" ***

Comments

  1. thanhks nàng, ta càng lúc càng mê đôi này hh=í

    ReplyDelete
  2. Anh phap y nay ngay cang de thuong nha ! thanks em nhieu !

    ReplyDelete
  3. hi^^ mong chờ diễn biến tình củm của 2 người này

    ReplyDelete
  4. Tem, tem, tem...........! hé hé, cuối cùng mình cũng cướp được cái tem nhà nàng Linh, nàng làm việc năng suất thế! Iu quá! moa, moa, chụt!!!!!!(lạ nhể, chẳng có ai dựt tem cả, sướng quá nên ngẩn ngơ con cầy tơ cả ah?)

    ReplyDelete
  5. chang luc nao cung nhu hung than de doa nang,ma nang lai la mong khi vi the muon nam van la mong khi de cho nguoi ta doa dam,thanks ban

    ReplyDelete

Post a Comment