[Chương 6.2] Chỉ mong chầm chậm thích em

Chỉ mong chầm chậm thích em


Trạm Lượng


Edit by: LinhMaroon


beta ruacon


Chương 6.2



A... Đã ba ngày không liên lạc, rất muốn gặp hắn! Nhưng mà... nhưng mà phải vào đó tìm sao? Hình như quá mức đột ngột, cũng quá mức kỳ quái, nhưng mà người cũng tới rồi... Rốt cuộc là có nên vào hay không đây...


Bên ngoài viện kiểm định, một bóng người mảnh khảnh đi tới đi lui, do dự rốt cuộc có nên vào trong tìm người hay không.

Ba ngày nay, cô đã cố gắng "Chữa thương", củng cố độ dày của da mặt, dưới sự cổ vũ liên tiếp mấy ngày liền của Hoàng Y Đình, cuối cùng cũng có dũng khí chủ động đi tìm hắn, cố tình đến cửa của viện kiểm định rồi, trong lòng lại trùng lại.

Aiz... Đúng là hỏng bét! Cứ tiếp tục như vậy sao mà theo đuổi hắn được chứ? Không được! Không được! Không thể lùi bước, Hoàng Y Đình nói đúng, thích thì phải chủ động đánh tới, cô phải cố lên mới được!

Âm thầm cổ vũ bản thân cố gắng lên, Lâm Dĩ Trân mạnh mẽ gật đầu một cái, lấy hết dũng khi cất bước....

"Mông khỉ, không ngờ lại gặp được cậu, thật là khéo đấy!" Nhiệt tình chào hỏi, Vương Chí Cương không ngờ vừa mới ra khỏi viện kiểm định, đã đụng phải bạn học cũ.

"Ừ, đúng vậy! Thật là rất khéo!" Nhìn chằm chằm cậu ta, Lâm Dĩ Trân lúng ta lúng túng đáp lại, thực không ngờ sẽ gặp cậu ta, nhất thời có chút thất thần.

"Cậu tới viện kiểm định làm gì vậy? Chỗ này tôi rất quen thuộc, nếu mà có việc, tôi có thể giúp một tay!" Vỗ ngực một cái, Vương Chí Cương rất nhiệt tình.

"Ách..." Má hồng lặng lẽ đỏ lên, ngại phải nói mình đến là để tìm Thủy Thần, Lâm Dĩ Trân lúng túng lắc đầu. "Không có, không có gì! Tôi chẳng qua là... chẳng qua là..." Chẳng qua là gì, mãi vẫn không nói ra.

Nhìn vẻ mặt khác thường của cô, Vương Chí Cương tính tình qua loa đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới chú ý đến cô đang xách theo một hộp bánh su kem của một hàng khá nổi tiếng, đột nhiên nhớ ra cô nàng cùng với Thủy Thần hình như có sự phát triển, không khỏi nở nụ cười mập mờ.

"Đến tìm Thủy Thần?" Hắc hắc, nhất định là mua điểm tâm đến cống nạp cho tú tài huynh.

"Ừ, đúng vậy!" Thẹn thùng thừa nhận, mang tai đỏ lên.

Oa! Chẳng qua là thừa nhận đến tìm người ta thôi đã xấu hổ thành như vậy, Mông khỉ đúng là chẳng khác gì hồi học trung học mười mấy năm trước, đúng là không phải "Bế tục" mức bình thường nha!

Vương Chí Cương thấy vậy chậc chậc kinh ngạc, nhưng mà ngược lại cũng không ác liệt cười nhạo, còn nói đúng trọng tâm vỗ vỗ cô. "Bạn học, đừng trách tôi không cảnh cáo cậu, vào tìm người phải cẩn thận, tâm trạng của Thủy đại pháp y hôm nay rất tồi tệ, cẩn thận bị bão quét!"

"Ách... Bây giờ là xế chiều rồi mà!" Lâm Dĩ Trân buồn bực kêu lên, có thể thấy là cũng rất hiểu rõ tật xấu huyết áp thấp của người nào đó.

"Hôm nay cậu ta chẳng phân biệt được sớm chiều gì đâu!" Vừa mới bị bão quét. Vương Chí Cương bi phẫn tố cáo.

"Thế, thế, thế..." Nghe cậu ta nói vậy, Lâm Dĩ Trân không khỏi khẩn trương, "Thế" cả nửa ngày, chần chừ không biết có nên đi vào để cho bão quét hay không.

"Đi đi, đi đi!" Không để cho có cơ hội đổi ý chạy trốn, Vương Chí Cương thoáng cái đã đẩy cô vào trong viện kiểm định, cười tà ác nói: "Đã tới rồi, đừng để mất công đi một chuyến." A a, không có lý nào lại chỉ có mình hắn bị quét, cũng phải kéo thêm người cùng nhau lội nước, một người vui không bằng cả nhà cùng vui mà!

Bước chân lảo đảo bị đẩy vào, vừa quay đầu lại, chỉ thấy cậu ta vung tay muốn cô bước vào trong, Lâm Dĩ Trân biết cậu ta nếu không tận mắt nhìn mình đi tìm Thủy Thần chắc chắn sẽ không rời đi, lập tức bất đắc dĩ thở dài, nhắm mắt bước vào trong.

Mắt thấy sau khi cô đã bước vào, cuối cùng biến mất ở cuối ngã rẽ, không thấy bóng dáng đâu, Vương Chí Cương đắc ý cười đến càng thêm cao hứng là lúc -----

"Chết rồi! Quên cảnh cáo cô ấy bên trong còn có "Ông Vương" với một đống hài cốt..." Đột nhiên nhớ tới cái phòng thí nghiệm "Âm khí bức người", hắn có chút lo lắng gãi đầu, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến cô ấy là thợ trang điểm cho thi thể, lập tức không khỏi lẩm bẩm một mình, "Thôi cho qua! Mấy thứ đó, chắc cô ấy cũng sớm nhìn quen rồi!"

Phòng thí nghiệm... Phòng thí nghiệm.... Có! Chính là nơi này

Nhìn tấm bảng ngoài cửa, nghĩ đến Thủy Thần đang ngồi bên trong chỉ cách một tấm cửa, Lâm Dĩ Trân không nhịn được khẩn trương, mồ hôi đổ khắp lòng bàn tay.

Hô ----- mau hít sâu, không cần hồi hộp, chỉ cần gõ gõ cửa, tự nhiên mà bước vào nói thuận đường đi ngang qua, tới chào hỏi là được!

Âm thầm cổ vũ bản thân, cô hít sâu vài hơi, rốt cục cũng giơ tay lên gõ cửa-----

"Cộc cộc!"

"Mời vào!" Giọng nói thanh lạnh truyền ra từ phía sau cánh cửa.

Nghe được giọng nam ba ngày xa cách, Lâm Dĩ Trân rất nhớ, cẩn thận từng tí đẩy cửa ra, một ánh mắt u lãnh lập tức quét tới, khiến cho cô nhất thời không tự chủ được rùng mình một cái.

Hỏng bét! Vương Chí Cương nói hôm nay tâm trạng hắn rất tệ, không phải cô sẽ bị bão quét thật đấy chứ?

Nghĩ đến đây, theo bản năng cô lùi lại một bước, rất có ý tứ muốn xoay người chạy trốn.

"Đứng lại cho tôi!" Quát lên, Thủy Thần lạnh giọng ra lệnh. "Đi vào!"

Mông khỉ này ba ngày trời mới lần đầu tiên lộ diện tìm hắn, không ngờ mới tới cửa đã muốn trốn, thật đúng là gan dạ! Rất tốt! Vô cùng tốt! Hắn tuyệt đối sẽ "Chiêu đãi" cô thật tốt.

"Ách... cái đó... cái đó tôi.. tôi thuận đường đi ngang qua, cho nên vào.... vào chào cậu một tiếng..." Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Lâm Dĩ Trân ngoan ngoãn bước vào phòng thí nghiệm, lời giải thích đã được soạn sẵn trong lòng, giờ lại lắp bắp, rời rạc.

Thuận đường? Cô ấy lại còn thuận đường? Rất tốt! Nợ lại thêm một khoản!

Nheo đôi mắt lạnh, Thủy Thần ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô. "Mông khỉ, cậu tới đây!"

Ách... Đi qua? Sao cô lại có dự cảm đại nạn đổ xuống đầu thế này?

Đáy lòng có chút sợ hãi, cũng không có dũng khí phản kháng, Lâm Dĩ Trân chỉ đành thuận theo bước tới trước mặt hắn, còn chưa hỏi hắn muốn làm gì, giọng nói lạnh lùng đã cất lên -------

"Vén tóc qua sau tai đi."

Vì, vì sao phải vén tóc chứ? Sững sờ tại chỗ, cô ngạc nhiên nhìn khuôn mặt lạnh lẽo âm trầm, không hiểu hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?

"Vén, tóc, qua, sau, tai, đi!" Từng câu từng chữ giống như băng hàn ngàn năm nện xuống.

"Được, được... tôi vén! Tôi vén!" Đã sợ đến ngây người, Lâm Dĩ Trân nào dám không theo, nhanh chóng đem tóc mãi xõa tung bên mã vén qua sau tai, lộ ra mang tai xinh đẹp trắng nõn.

"Rất tốt!" Cong lên một nụ cười âm tàn, cửu âm bạch cốt trảo âm độc đột nhiên hung tợn véo cái tai mềm mại, vặn rồi vặn, thủ đoạn dị thường hung tàn, hoàn toàn không biết bốn chữ thương hương tiếc ngọc viết như thế nào.

"Oa---" Bị đau kêu lên, Lâm Dĩ Trân sắp phun máu. "Thủy Thần, đau quá... có gì từ từ nói... mau buông tay đi..."

Làm gì có ai như vậy chứ? Muốn nhéo lỗ tai người ta còn muốn "Người bị hại" tự mình vén tóc, chờ "Công việc định trước" được hoàn thành, lại còn làm cho người ta chịu đựng mùi vị "Tự làm tự chịu" này nữa chứ.

Ô.... Cô thực sự bị bão quét rồi!

Giống như không nghe thấy tiếng khẩn cầu của cô, Thủy Thần càng tăng thêm lực đạo, khuôn mặt lạnh lẽo ẩn chứa sát khí cười dịu dàng hỏi:"Mông Khỉ, xin hỏi cậu 『 thuận đường 』 là ý gì? Tôi là loại người có thể để cậu 『 thuận đường 』 sao?"

Đến lúc này, Lâm Dĩ Trân mới hiểu ra mình nói sai cái gì, gấp đến mức vội vàng sửa lại lời, "Không phải! Không phải! Tôi là đặc biệt tới, tuyệt đối không phải thuận đường mà!" Đau quá à! Đau quá đi! Hắn có thể buông tay được không vậy?

"Bây giờ mới nói không phải thuận đường, thực khiến tôi không tin nổi...." Cười lạnh hừ nhẹ, chẳng qua lực tay đã thoáng buông lỏng.

"Là thật! Cậu xem!" Vội vàng giơ cao hộp giấy trên tay, dưới sự tập kích của đau đớn, cô không kịp để ý đến thể diện nhanh chóng khai nhận. "Thuận đường là lấy cớ, thực ra thì tôi đặc biệt mua chút điểm tâm đến cho cậu ăn, tin tôi đi!"

Liếc hộp điểm tâm một cái, tâm trạng Thủy Thần lúc này mới tốt hơn một chút, cuối cùng cũng buông tay bỏ qua cho cô. "Coi như cậu thông minh!"

Che cái tai bị nhéo đỏ lên lại, Lâm Dĩ Trân lùi lại 2, 3 bước thoát khỏi "Khu vực nguy hiểm", gương mặt đỏ bừng, kiểu gì cũng không ngờ tới hắn lại mất hứng chuyện mình bị "Thuận đường" như vậy.

"Cậu khẩn trương cái gì? Tôi cũng đâu có làm gì cậu!" Khó chịu cuối cùng cũng được xả hết, hắn cười nhẹ, lại ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô.

Nhìn ngón tay ngoắc lại của hắn, Lâm Dĩ Trân bị dọa cho sợ đến mức lắc đầu mãnh liệt. "Tôi, tôi đứng chỗ này được rồi..."

"Cậu không lấy điểm tâm ra, tôi ăn thế nào được?" Khóe miệng cong lên, ẩn ẩn cười.

Cái, cái người này sao tâm trạng có thể biến đổi lớn trong nháy mắt như vậy?

Nhìn khuôn mặt tươi cười đã tiêu bớt sát khí của hắn, Lâm Dĩ Trân lúc này vừa khó hiểu lại bội phục, xác định hắn thực sự không có "Nguy cơ gây hại" xong, mới dám đến gần lấy điểm tâm.

"Cái này, tôi vừa mới mua, cậu ăn xem có thích không!" Cẩn thận mở hộp giấy ra, vẻ mặt đầy thẹn thùng cười cố gắng lấy lòng.

"Là đặc biệt mua cho tôi ăn hả?" Cố ý hỏi.

"Đúng, đúng vậy!" Đỏ mặt như trúng gió, Lâm Dĩ Trân vạn phần ngượng ngùng, giống như bị hắn nhìn thấu hết tâm tư vậy, xấu hổ vô cùng.

Mặt nóng quá đi! Lấy trí thông minh của hắn, nhất định đã nhận ra cô có ý đồ với hắn rồi! Hắn có cự tuyệt cô lần nữa không vậy? Làm sao bây giờ? Hồi hộp quá đi mất!

Ừ... Cấp độ bốn sao!

Quét qua khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng của cô một cái, Thủy Thần trong lòng thêm chút thích thú, sau đó liền cầm lấy một chiếc bánh su kem vị cà phê, chưa đến hai ba miếng đã ăn sạch sẽ, hơn nữa còn hạ lời bình. "Không tệ! Mua ở đâu vậy?"

Thấy hắn thích, trong lòng Lâm Dĩ Trân đầy vui mừng, ngượng ngùng cười. "Nếu cậu thích, sau này ngày nào tôi cũng mua cho cậu ăn!"

Ngày nào cũng mua? Đồ có ngon hơn nữa, ngày nào ăn cũng sẽ chán, lại nói, hắn cũng không thích đồ ngọt, nhưng mà... nhìn ra được, Mông khỉ thực sự rất muốn lấy lòng hắn.

Tâm trạng tốt lại tăng thêm một bậc, Thủy Thần mỉm cười lắc đầu. "Không cần!"

Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân không khỏi có chút thất vọng.

"Cậu xịu mặt làm cái gì? Sợ tôi ăn hết bánh của cậu?" Biết thừa vì sao cô chán nản, Thủy Thần vẫn xấu xa cố ý xuyên tạc, hơn nữa còn nhanh nhẹn nhét một chiếc bánh su kem  vào tay cô. "Ăn đi! Đừng có nói tôi độc chiếm đồ cậu mua không cho cậu hưởng dụng đấy."

"Tôi, tôi đâu có... đâu có ý đó!" Đỏ mặt nhỏ giọng giải thích, cô ăn từng chút từng chút.

Nhìn cô từ từ ăn điểm tâm, Thủy Thần giống như vô tình hỏi: "Ba hôm nay bận rộn làm gì vậy?"

Nghe vậy,  cô lúng túng cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: "Chữa, chữa thương..."

"Cậu bị thương ở đâu chứ?" Nhíu mày hỏi thăm, cặp mắt anh tuấn đầy vẻ hoài nghi. Quái, trừ ba ngày trước, trán bị sưng lên một cục ra, thì đâu nhìn ra cô ấy bị thương ở chỗ nào chứ!

"À... bị tổn thương lòng tự, tự ái..." Xấu hổ đỏ mặt, cô lùng túng thú nhận.

Thừa biết là cô trốn không dám gặp hắn!

Hoàn toàn nhìn thấu tâm tư cô, Thủy Thần liếc xéo một cái, ý đồ xấu xa lại bốc lên, cố ý nhắc lại chuyện xưa. "Cậu nói cũng đúng! Đi xem phim thì ngủ, lại còn chảy nước miếng lên người người khác, đúng là rất tổn thương lòng tự ái."

"Thực, thực xin lỗi..." Lắp bắp nói xin lỗi, Lâm Dĩ Trân thực sự thấy không còn đất dung thân, gương mặt trong nháy mắt hồng lên.

"Muốn tôi tha thứ, cái áo đó cậu phải giặt sạch rồi trả lại cho tôi!" Môi mỏng ẩn cười, nói ra điều kiện.

Giặt đồ cho hắn? Cái này, cái này thì có vấn đề gì! Cho dù có không dính nước miếng, cô cũng nguyện ý ấy chứ!

"Được!" Rất sợ hắn đổi ý, Lâm Dĩ Trân vội vàng gật đầu, đáy lòng lại thực vui vẻ.

Cong lên một nụ cười quỷ quyệt hài lòng, trong lòng Thủy Thần có tính toán của riêng mình.

*** Thèm ăn bánh su quá a a a


Cho mọi người nhỏ dãi luôn ~


[gallery link="file" columns="1"]

Comments

  1. dung la do gian ta,cu bat nat nang,Thanks

    ReplyDelete
  2. bạn ác qua, cho một bao nhiêu là hình bánh làm mình nhỏ nc giãi được hẳn 1 chậu đây nay!!!

    ReplyDelete
  3. hay qua, mong chap moi cua b, ah nhin may cai banh ngon ghe chac chac haiz

    ReplyDelete
  4. Ôi!!! mình cũng mong có bạn zai biến thái dễ thương như Thần ca vây^^

    ReplyDelete
  5. aaaaaaaaaaaaa, nửa đêm, ta đang đói aaaaaaaaaa

    ReplyDelete
  6. Đói!!!!!!!!!!!! thức đêm đọc truyện của nàng nhìn thấy mấy cái bánh su kem mà phẫn nộ! haiz! Trình chọn truyện edit của nàng ngày càng đặc biệt nha! đọc ngôn tình Tung Của lâu roài mà ta chưa thấy ai biến thái như anh Thủy Thần cả. Cơ mà ta thích! hé hé! Cố lên nha nàng, thank nàng nhều! ta là ta đóng đô ở nhà nàng lâu dài đấy!

    ReplyDelete
  7. ^^ he he thì ra hơi bị nhiều người BT giống mình *phởn ~ing*

    ReplyDelete

Post a Comment