[Chương 9.3] Sinh Tử Kiến

edit by LinhMaroon

 

"Ha? Không phải là ông căn bản không có thuốc giải, chỉ muốn chơi đùa tôi đấy chứ?" Hắn chuyển mình, ngả ngớn đè lên người gã, kẻo mở áo sơ mi của gã, lấy ngón tay trêu đùa trên lồng ngực gã.

Mã Hải cùng những người khác nhìn mà sững sờ.

Du Nhận bị hắn trêu đùa cho kích động cả người, ý loạn tình mê nhìn chằm chằm vẻ diễm sắc vô song của hắn, thở gấp chỉ muốn một ngụm có thể ăn sạch hắn, nhưng khi gã đang muốn cởi thắt lưng của hắn, Đông Phương Khuynh Quốc lại đột nhiên ôm lấy gã, ghé vào lỗ tai gã thổi khí: "Bên trong túi bên phải... là thuốc giải đúng không?"

Cả người gã tê dại không chịu nổi, bật thốt lên: "Đúng..."

Lời vừa ra khỏi miệng, gã lập tức cảnh giác, nhưng còn chưa kịp phản ứng, đầu tiên là nghe thấy tiếng cười nhạo của Đông Phương Khuynh Quốc, sau đó, thứ gì đó ầm ầm nổ tung!

"Oành" một tiếng, khói mù mịt dày đặc bốn phía, tia lửa bắn khắp nơi. Biến hóa này khiến tất cả mọi người đều bị dọa cho vỡ mật, Du Nhận ôm đầu co lại một bên, bọn thủ hạ của hắn đầu tiên là ngã nhào, sau đó cũng lập tức rối loạn mở cửa tháo chạy ra bên ngoài.

"Oa ~ nổ rồi! Kho vũ khí bị nổ tung..."

"Chớ mở cửa!" Mã Hãi vội vã kêu lên, nhưng mọi người đã sớm xông ra ngoài.

Bao gồm cả Đông Phương Khuynh Quốc và Văn Tri Lai.

Hắn thừa dịp hỗn loạn, đem Văn Tri Lai đi.

Làn khói dày đặc cùng khí nóng dần dần tản đi, Du Nhận nhìn chằm chằm chiếc rương da đặt mỹ nhân từ kia, rương da bị hư hại một nửa, đĩa sứ bên trong đã sớm bể nát không thành hình, thậm chí, một mảnh vỡ màu thiên thanh còn rơi xuống bên chân gã.

Lượng thuốc nổ được khống chế vừa đúng, thành công chế tạo hỗn loạn, cũng không gây thương tích cho ai, Đông Phương Khuynh Quốc ngay cả điểm này cũng đã tính toán tốt rồi mới đến, mỹ nhân từ mang đến còn là giả!

"Ông chủ, không ngờ Đông Phương Khuynh Quốc lại đặt bom điều khiển trong rương da, còn làm sứ mỹ nhân nổ tung!" Mã Hải vội la lên.

Du Nhận nhặt mảnh vụn kia lên, sắc mặt xanh mét, gân xanh trên trán giật dữ dội, lửa giận công tâm.

Giả! Gã sao có thể quên được, Đông Phương gia có năng lực tái tạo lại đồ gốm thời Tống hàng đầu chứ! Thật đáng chết! Đông Phương Khuynh Quốc lại dùng sắc để dụ gã, lợi hại sắp đặt gã một đường!

"Đông Phương Khuynh Quốc đáng chết, ta không đem ngươi bầm thây vạn đoạn không được!" Gã giận đên cần cả chiếc rương da đã cháy sém lên, dùng sức quăng xuống mặt đất, cuồng nộ gầm thét: "Đóng cửa ra lại, khởi động cơ quan của mê cung bí đạo, tuyệt không để cho bọn chúng còn sống mà ra ngoài!"

"Dạ!" Mã Hãi xoay người đi về phía góc tường, mở ra một thiết bị, ấn chốt mở.

Cơ quan một khi đã khởi động, Đông Phương Khuynh Quốc cùng Văn Tri Lai cứ chờ bị vây ở địa ngục đi, có mọc cánh cũng không thể bay được.

"Có cần gọi mọi người cùng nhau động thủ bắt chúng/" Mã Hải lại hỏi.

"Không, đừng đứa nào nhúng tay vào, bọn chúng là của ta, ta muốn tự mình đối phó bọn chúng!"

Gã ngoan độc cắn răng, từ trong rương vũ khí buôn lậu lấy ra một khẩu "Thiên nữ tán hoa", đi ra khỏi  kho hàng bí mật, bắt đầu đuổi bắt con mồi.

Văn Tri Lai có chút mê muội nằm trên lưng Đông Phương Khuynh Quốc, đã không rõ ràng tình huống lúc này ra sao, sau trận nổ kia, cô liền ngất xỉu không có cách nào suy nghĩ, cộng thêm độc phát đau đớn, suy nghĩ của cô cơ hồ tán loạn, mê mê man man.

"Tri Lai, Tri Lai... Em có sao không?" Cô nghe thấy tiếng của Đông Phương Khuynh Quốc, mở mắt.

"Khuynh Quốc?"

"Ừ, anh đây. Đến, mở miệng ra, uống thuốc giải trước, uống rồi sẽ không đau nữa."Hắn ôn nhu nói, đem viên thuốc giải nhét vào trong miệng cô.

Cô nuốt viên thuốc xuống, hơi thanh tỉnh, lập tức nhớ đến chuyện kia, tức giận đau lòng bắt lấy tay hắn: "Anh không sao chứ? Có bị... Có bị..."

"Không có, hắn căn bản không có thời gian làm xong, anh chẳng qua chỉ bị hôn, coi như bị chó dại cắn mấy cái ấy mà." Hắn châm chọc cười cười.

"Đừng cười! Không cho cười... Chuyện như vậy, đừng nói nhẹ nhàng như thế..." Cô tức giận trách móc, vươn tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, tìm đến môi hắn, dùng đầu ngón tay giúp hắn lau đi hơi thở cùng dấu vết của Du Nhận.

Hắn ửng sốt, mượn ánh sáng mờ mờ trong địa đạo, nhìn chằm chằm gương mặt của cô.

Cô lại khóc rồi, nước mắt màu đỏ rõ ràng vẽ lên trên khuôn mặt của cô hai vệt máu, nhìn mà khiến trái tim hắn quặn thắt lại đau đớn.

Mỗi lần cô khóc, đều là bởi vì hắn.

"Tri Lai... Đừng khóc..." Hắn thật sự rất sợ nước mắt của cô, sợ thứ nước mắt màu đỏ mang dấu hiệu tử vong kia.

"Không được để cho bất cứ kẻ nào chạm vào anh, chà đạp anh nữa... Nếu như có thể, em thật muốn người trên khắp thiên hạ này đều mù hết, không nhìn được vẻ xinh đẹp này của anh, như vậy sẽ không có ai mơ ước anh, thèm muốn anh, như vậy, anh sẽ chỉ thuộc về mình em.." Cô mất khống chế nấc nhẹ lên, lần đầu tiên thể hiện ra sự tùy hứng cùng ham muốn chiếm hữu của mình, cùng với tình yêu nồng đậm của cô.

"Anh đã là của em rồi." Hắn khàn khàn nói xong, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu mãnh liệt hôn cô. Cuối cùng cô cũng giống một người bình thường, cuối cùng cũng biết ghen tỵ, biết ích kỷ, cuối cùng cũng yêu điên cuồng giống hắn.

Tình yêu chính là phải như vậy chứ! Trung thành với dục vọng, trung thành với cảm giác, liều lĩnh....

Hắn vui sướng mà kịch liệt chiếm lấy đôi môi cô, hắn muốn cho cô biết, chỉ có nụ hôn giữa tình nhân với nhau mới gọi là hôn, môi chạm vào môi, phải có thêm gia vị tình yêu, mới có thế ngọt ngào, trừ này đó ra, những người chẳng liên hệ với nhau đụng chạm, cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Văn Tri Lai biết rõ mình phải tỉnh táo, nhưng chuyện vừa rồi kích thích cô quá lớn, cô không cách nào chịu nổi khi những người khác hôn Đông Phương Khuynh Quốc, ngay cả chạm tới hắn, trong một chớp mắt đó, cô hiểu ra, cô còn yêu hắn hơn những gì mình tưởng tượng, yêu đến ghen tỵ với tất cả những người có thể nhìn thấy, yêu đến bất trị...

Bọn họ hôn nhau tha thiết, môi và đầu lưỡi giao hòa đến phân không rõ lẫn nhau, cho đến khi một tiếng vang nặng nề từ phía xa vọng lại, quấy nhiễu bọn họ, họ mới giật mình run sợ tách ra.

"Tiếng gì vậy?" Văn Tri Lai kinh hãi hỏi.

Đông Phương Khuynh Quốc ôm chặt lấy cô, trầm giọng nói: "Trong bí đạo này có cơ quan, tường đang chuyển động."

"Tường?"

"Du Nhận muốn bao vây chúng ta, đi mau." Hắn vừa nói vừa kéo tay cô bước nhanh về phía trước. Bọn họ đi dọc theo bí đạo hướng ra phía ngoài, lại phát hiện lối đi hình như không giống nhau, lúc tới hắn bị bịt mắt, vẫn bí mật nhớ phương hướng sau lưng, nhưng mà, đi được một lúc, kiểu gì cũng không tới được cửa ra. Hắn nhíu mày, dừng lại trước một lối đi giao nhau, cảm thấy có gì đó không đúng.

"Sao vậy?" Văn Tri Lai hỏi.

"Biến thành mê cung rồi, không biết nên đi thế nào." Hắn thở dài nói.

"Nơi này, làm em nhớ đến lối đi trong lăng tẩm năm đó." Cô thấp giọng nói, trong lòng mơ hồ dâng lên bất an.

Mặc dù cô không nhìn thấy, sức mạnh của Thiên Nhãn cũng đã yếu ớt, nhưng vẫn cảm giác được như cũ, nơi này âm khí quá nặng, là một tử huyệt, không lành!

Du Nhận xây dựng kho vũ khí ở đây, là cố ý, hay là thiên ý?

Comments

  1. thank ss! truyện ngày càng hồi hộp, mong chap mới của bạn.

    ReplyDelete
  2. Hú hú, em biết mà, em biết mà *cười lớn*
    Anh Khuynh Quốc nhà em không có bị "ăn" *yay me* Mà đến chap này mới thấy chị Lai của mình biết ghen *cười cười*. Tự dưng đọc cái này lại nhớ đến "Đen Trắng" quá à *cười*

    P.S: Cảm ơn LM yêu dấu của em nha. *tung hoa*

    P.S 2: (lời nhắn với chị Lai *cười*) Chị à, anh Quốc nhà chị ai nhìn cũng ham, cả nam lẫn nữ đó. Nên ông Nhận không phải người đầu tiên cưỡng hun ảnh đâu. Chị cứ kể ổng đi *cười*

    ReplyDelete
  3. ko bjt la anh Quoc va Trj Laj co thoat khoj * me cung * ko hay la bj Du Nhan bat laj nhj . thank nang nha

    ReplyDelete

Post a Comment