[Chương 8.3] Hoàng tử yêu nói giỡn

edit by LinhMaroon

 

Khổng Ất Nhân không hổ là địa đầu xà ở kinh sư, mới qua một ngày đã mang nàng đi khắp các nơi tốt có thể mở tiệm trong thành.

 

Thiên Thiên cẩn thận ghi lại trên giấy bằng da dê ghi nhớ vị trí.

 

Cho đến khi ánh đèn rực rỡ sáng lên trong màn đêm, bọn họ mới dừng chân ăn tối ở quán cơm nhỏ gần đó.

 

"Thịt dê nhúng của quán này ăn ngon cực, còn có thịt dê nấu thì là, tất cả đều là mùi vị Tân Cương chính gốc." Khổng Ất Nhân quen thuộc dắt nàng ngồi xuống trong một nhã gian, khoái trá giới thiệu.

 

"Oa! Lâu lắm rồi ta không có được ăn đồ ăn có mùi vị gần quê hương như vậy nha." Nước miệng của nàng cũng sắp chảy ra đến nơi, miệng ăn xúc động.

 

Đi tới kinh sư mà còn có thể ăn được đồ ăn ngon lành ở A Lý Bất Đạt, nhưng mà nhớ nhất là thịt dê nướng, heo sữa quay cùng với sữa đông của A Lý Bất Đạt.

 

Nàng cảm động đến sắp khóc.

 

Hắn trìu mến nhìn nàng, đưa tay sờ sờ đầu của nàng, "Ngoan, giờ muốn ăn gì thì ăn đó, ca ca có mang tiền."

 

"Ta sẽ không khách khí." Nàng thản nhiên cười một tiếng.

 

Vào lúc bọn họ gọi một nồi lẩu lên, ba chiếc đĩa đựng đầy thịt dê mới mẻ cùng các loại rau dưa cũng đầy lên, còn có mấy xâu thịt dê nướng còn bốc khói.

 

Thiên Thiên hoan hô một tiếng, vùi đầu ăn, luôn miệng xuýt xoa.

 

"Ăn chậm một chút, ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn." Hắn vội vã rót một chén trà nóng cho nàng thanh cổ, mặt tràn đầy nụ cười.

 

Bộ dáng lúc nàng bắt đầu ăn cực kỳ giống trẻ con, thật đáng yêu.

 

"Ăn quá ngon. "Nàng uống một chén trà lớn, thoải mái tru miệng hít một hơi.

 

"Đến, ăn thử cá viên." Hắn nhiệt tình giúp nàng gắp thức ăn, cố làm ra vẻ lơ đãng nói: "Thì ra mấy ngày trước ngươi xuất cung đi dạo đường phố, không chỉ là vì để thưởng thức mỹ vị kinh sư, còn đi khảo sát thị trường."

 

Thiên Thiên hơi ngẩn ra, ngay sau đó chột dạ thừa nhận, "Phải."

 

"Tại sao không nói sớm cho ta biết chứ? Ta cũng có thể sớm để ý cho ngươi một chút." Đôi mắt thâm thúy của hắn ánh lên một tia khôn khéo." Chẳng lẽ có gì khó nói?"

 

Nàng gắp miếng cá viên trơn tuột lên, thấp giọng nói: "Tất cả mọi người đều đối đãi ta tốt như vậy, ta không muốn các ngươi cho rằng ta lợi dụng các ngươi."

 

"Chẳng qua chỉ là mở một cửa tiệm ở kinh sư mà thôi, có cái gì mà lợi dụng." Hắn thấy buồn cười.

 

"A cha ta nói, Đại Hoàng Đế Trung Nguyên người ta là thành tâm thành ý tiếp nạp đất nước nhỏ như chúng ta làm bang giao, chúng ta không dâng lên được cống phẩm thượng đẳng gì thì thôi, lại còn ngàn dặm xa xôi tiến kinh giống như chỉ vì bám vào quan hệ tốt để phát triển nghiệp vụ của 『 Đại hà nhất chi hoa 』, nếu để người ta biết, chúng ta sẽ xấu hổ muốn chết." Nàng than nhẹ một tiếng, "Nhưng mà bách tính của A Lý Bất Đạt ăn cháo hay ăn cơm đều trong vào lần này, ta tự biết không có cách nào cô phục kỳ vọng của quốc dân, cũng không dám phiền toán kinh động đến Đại Hoàng Đế và Hoàng hậu nương nương, cho nên ta liền len lén tới."

 

Nhưng mà áp lực tâm lý như vậy cũng rất nặng, cảm thấy như là mình đang làm chuyện gì lén lút xấu xa dưới chân thiên tử vậy, không đủ quang minh chính đại.

 

Khổng Ất Nhân không dám tin nhìn chằm chằm nàng, giờ mới thấy lòng người A Lý Bất Đạt thật là đơn thuần chất phác, thật là đáng yêu.

 

So với người Trung nguyên thủ đoạn quỷ kế đa đoan, cường thủ hảo đoạt, minh tranh ám đoạt , bọn họ thật sự là đứng đắn đến mức khiến người ta cười sặc sụa.

 

"Vậy chuyện thông gia giữa hai nước thì sao?" Khuôn mặt hắn tràn đầy ý cười, cố ý hỏi tiếp.

 

Đầu của nàng cúi càng thêm thấp, xấu hổ đến nâng không dậy nổi: "Cái đó là... A cha ta muốn, muốn đền bù cho Đại hoàng đế Trung nguyên bị chúng ta..."

 

"Lợi dụng?"

 

Nàng kinh sợ bắn lên, vội vàng ngẩng đầu: "Không, không tính là lợi dụng được, phải nói là... Ách..."

 

"Làm bàn đạp chân?"

 

"Không đúng không đúng!" Nàng khẩn cấp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cuống quít giải thích, "Cũng không lãnh huyết như vậy, chúng ta thật ra thì chính là.... chính là lương tâm bất an...."

 

Mặc dù biết bọn họ căn bản không cần lương tâm bất an, nhưng mà hắn vẫn thừa cơ chiếm tiện nghi, cố làm ra vẻ cảm thán lắc đầu.

 

"Lòng người khó dò a."

 

"Không phải như thế, ta đối với ngươi.... Còn có đối với Hoàng hậu nương nương cùng với mọi người, đều là thật lòng." Nàng cũng sắp khóc, "A cha ta cũng là vì muốn báo đáp ân đức của Đại hoàng đế, cho nên mới chuẩn bị đưa đệ nhất mỹ nữ của A Lý Bất Đạt gả làm con dâu cho Đại Hoàng đế mà."

 

Lòng hắn tràn ngập nhu tình như nước, mỉm cười nhìn nàng, "Ngươi sao?"

 

"Không phải." Nàng ủ rủ phủ nhận.

 

Lần này đổi thành Khổng Ất Nhân cảm thấy khiếp sợ, "Không phải sao?!"

 

" Đệ nhất mỹ nữ của A Lý Bất Đạt là tỷ tỷ ta, A Lý Tiêm Tiêm." Nói tới đây, nàng đột nhiên kinh hãi sao mình lại nói thẳng ra?

 

"Nhưng mẫu hậu ta nói..." Tâm hắn loạn xạ, đầu óc rối thành một đoàn.

 

"Phải gả tới Trung Nguyên là tỷ tỷ của ta A Lý Tiêm Tiêm."

 

"Van cầu ngươi đừng có nói chuyện kinh khủng kia cho ta nghe!" Vẻ mặt hắn hoảng hốt.

 

Nàng sửng sốt, ngay sau đó khó chịu nói: "Tỷ tỷ ta kinh khủng chỗ nào?"

 

"Không phải vậy, ý ta là, ta không muốn lấy tỷ tỷ ngươi." Hắn tức đến hư người giải thích.

 

Thiên Thiên chớp chớp mắt nhìn hắn, không nhịn được mỉm cười, trái tim ngọt ngào: "Nhưng mà Tiêm Tiêm rất đẹp nha!"

 

"Có đẹp nữa ta cũng nhìn rồi." Hắn ngừng lại một chút, vội vàng bổ sung: "Mẫu hậu ta, đủ đẹp chưa?"

 

"Rồi, ngươi thắng." Nàng cười tươi như hoa, an tâm nói: "Ngươi có thể không cần lấy tỷ tỷ ta."

 

Khổng Ất Nhân thở hắt ra, ngay sau đó hoang mang nói: "Tại sao a cha ngươi lại định cho tỷ tỷ ngươi gả vào Trung Nguyên mà không phải ngươi?"

 

"A cha ta nói, nhất định phải đem thứ tốt nhất trong nhà đi tặng người ta." Nàng cắn xiên thịt dê, ăn đến đầy cả mồm.

 

"Nói vậy là sao?" Vẻ mặt hắn kinh ngạc.

 

"Đây cũng là tục lệ của A Lý Bất Đạt chúng ta, nếu muốn tặng lễ, thì phải đưa thứ trân quý nhất, quý giá nhất."Tâm tinh được thả lỏng, khẩu vị cũng tốt lên, Thiên Thiên vui vẻ gặm nốt một xâu thịt dê, lại nhấp một ngụm canh nóng hổi.

 

Ha ha ha, hắn nói không lấy tỷ tỷ, tâm ý như vậy không phải đã rõ ràng rồi sao?

 

Gương mặt Thiên Thiên càng ngày càng đỏ bừng, cũng không phải bị canh nóng làm cho đỏ.

 

Khổng Ất Nhân không ăn thịt, cũng chẳng ăn canh, chỉ nhìn chằm chằm nàng thật lâu, mặt tràn đầy đau lòng cũng khó hiểu: "Tại sao ngươi không phải là thứ trân quý nhất, quý giá nhất trong nhà ngươi? A cha ngươi không phải nói nữ nhi  còn tôn quý hơn nam nhi sao? Tại sao ông ta có vẻ thương tỷ tỷ ngươi mà không phải ngươi?"

 

Hắn luyến tiếc cho nàng, thật sự thấy bất bình thay cho nàng.

 

Nàng chọc một miếng thịt dê nhúng vào nước dùng đang sôi sùng sục, ngạc nhiên nhìn vẻ mặt bất bình căm giận của hắn.

 

"Ngươi làm sao vậy? Không có gì phải tức giận nha, Tiêm Tiêm là Tiêm Tiêm, ta là ta, huống chi tỷ ấy thật sự là đệ nhất mỹ nữ của A Lý Bất Đạt chúng ta, chỉ trừ... Ách..."

 

"Cái gì?"

 

Nàng có chút chần chờ: "Trên thực tế, cha ta có vẻ muốn gả Tiêm Tiêm đến Trung Nguyên hơn, cũng là bởi vì... cái đó..."

 

"Cái gì? Cái gì?" Lỗ tai hắn vểnh lên.

 

"Trong cung chúng ta thường ngập nước." Nàng nói xong vội vàng dùng một miếng cá viên thật to nhét vào miệng. "Như vậy đó."

 

"Hả?" Vẻ mặt hắn mờ mịt.

 

"Mau ăn, mau ăn, ăn xong chúng ta mau trở lại cung." Nàng đầy mặt tươi cười, liều chết gắp thức ăn vào trong bát hắn.

 

 

 

Comments

  1. *hí hí*
    Thiên ca nhà ta giật mình rồi. Ca tưởng người ta tính gả Thiên tỉ cho ca mà cuối cùng lại là người khác *lắc đầu* *chậc chậc*

    Btw, tks LM yêu quí của em ạ *cười*

    ReplyDelete

Post a Comment